Trans Fic Honghwa Now That I Found You Gio Anh Da Tim Thay Em
Hongjoong và Seonghwa vẫn còn trong trạng thái hưng phấn sau những gì xảy ra đêm qua. Cặp đôi đã trở lại giường của Hongjoong sau khi họ ăn sáng và đi tắm xong để tiếp tục ôm ấp và quyết định cùng nhau tâm sự trên giường."Anh có chắc là sẽ không đến văn phòng hôm nay không đấy?" Seonghwa hỏi với giọng khá lo lắng."Không sao đâu. Anh đã nhờ Eden hyung và Maddox hyung, họ sẽ phụ trách thay anh. Thay vào đó, hai anh ấy sẽ gửi một số báo cáo công việc cho anh qua email". Hongjoong trả lời."Vậy thì ổn rồi". Seonghwa nói."Giờ thì em đã hết lo lắng chưa?". Hongjoong vừa nói vừa nhìn vào người đối diện với nụ cười trấn an trên khuôn mặt."Được rồi, em biết rồi". Seonghwa siết chặt vòng tay của mình vào người nhỏ hơn còn Hongjoong thì hạ mình xuống và nằm trên ngực Seonghwa."Em biết đấy ... nó đã làm anh phải suy nghĩ trong một thời gian khá dài và giờ thì anh nhận ra một điều"."Đó là gì vậy anh?". Seonghwa hỏi và cậu nép người sát vào đỉnh đầu của Hongjoong."... Em là người thực sự dành cho anh. Anh biết mình nói điều này vẫn còn quá sớm vì chúng ta mới quen nhau không lâu và chỉ bắt đầu hẹn hò hơn 1 tháng nay nhưng ... chỉ là anh luôn có cảm giác như vậy. Anh thậm chí không thể giải thích nó. Anh chỉ cảm thấy điều mình nói là đúng". Hongjoong thú nhận với vẻ bối rối."Em hiểu cảm giác của anh mà ... bởi vì em cũng cảm thấy như vậy ~". Seonghwa nói với nụ cười trên môi."Có thật không?". Hongjoong ngạc nhiên, anh nhìn chăm chú vào Seonghwa một lần nữa. Cậu kéo anh lại gần và hôn lên đôi môi anh."Vâng, cảm giác của chúng ta giống nhau ~ ". "Em biết đấy ... sau khi chúng ta bắt đầu hẹn hò ... 'thật sự ' ... toàn bộ quan điểm của anh về một mối quan hệ đột nhiên thay đổi. Hơn nữa, ngày hôm qua khi anh ở cùng bọn trẻ và thấy cách em chăm sóc chúng ... nó khiến anh chợt nghĩ rằng anh muốn mối quan hệ của chúng ta tiến xa hơn nữa ". Hongjoong nghiêm túc nói khi đứng dậy ở tư thế ngồi."Nghĩa là ... ?". Seonghwa tò mò hỏi mặc dù bằng cách nào đó cậu hiểu rõ Hongjoong đang nói gì, nhưng cậu cần phải nghe lời giãi bày trực tiếp từ người kia."Có nghĩa là ... anh muốn nói ... anh thực sự muốn ở bên em và ... anh muốn dành phần đời còn lại của mình với em ... một ngày nào đó chúng ta sẽ kết hôn và ... có lẽ sẽ có con!" Hongjoong bắt đầu lắp bắp trong khi hướng ánh mắt về phía người yêu với đôi má ửng hồng. Seonghwa không thể không mỉm cười trìu mến nhìn bạn trai của mình. Cậu rất thích ngắm nhìn phản ứng này của Hongjoong vì cậu biết rằng chính cậu khiến anh trở nên như vậy và với Hongjoong cũng vậy, luôn biết cách khiến cậu ngượng ngùng và đỏ mặt."Anh cho rằng em là đối tượng để anh kết hôn sao?". Seonghwa tò mò hỏi khi cậu hành động một cách ngây thơ và nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của anh. Hongjoong nhìn cậu say đắm trước khi anh trả lời:"Phải, chỉ có thể là em. Bất cứ khi nào em ở đây với anh, anh cảm thấy thật khác biệt ... cảm giác giống như đang được ở nhà ~". Hongjoong nói với một nụ cười ngượng ngùng khi anh lại hướng ánh mắt về phía người yêu của mình lần nữa. Seonghwa không khỏi cười khúc khích."Yah! Nghe có vẻ sến súa với em ... nhưng anh đang nghiêm túc với tất cả những gì anh vừa nói!""Em biết ... chỉ là ... anh đáng yêu quá, Hongjoong à ~". Seonghwa vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve má phải của Hongjoong. Hongjoong bất ngờ ôm chầm lấy cậu bằng tất cả sức lực của mình."Anh nghiêm túc đấy Park Seonghwa". Hongjoong vừa nói vừa lẩm bẩm trên cổ Seonghwa."Được rồi ... người vợ đáng yêu ~". Seonghwa nở nụ cười trêu đùa và cậu bắt đầu vuốt ve lưng của Hongjoong."Vợ ??? Không !!! Em là vợ của anh mà ! Vì em đang quán xuyến mọi việc trong nhà và ... nó cũng hợp với em hơn!" "Chà, có lẽ trong mắt người khác em sẽ là vợ anh nhưng ... bên trong phòng ngủ này ... chúng ta xem xét lại nhé anh ~". Seonghwa nói với một nụ cười trêu ghẹo. Tiếng cười của cậu vang vọng trong phòng khi thấy tai và má của Hongjoong lại đỏ bừng một lần nữa."Yah, Seonghwa, em đừng đùa nữa!" Hongjoong đỏ cả mặt và anh phải nhanh chóng chuyển chủ đề cuộc trò chuyện - "... Được rồi. Anh quên hỏi em điều này, ngày mai em có bận không?""Em nghĩ là không bận, sao thế anh?". Seonghwa trả lời, nhìn người kia một cách tò mò."Anh muốn em là người đi cùng anh vào ngày mai". Hongjoong nói với một giọng nghiêm túc."Đi đâu anh nhỉ ?". Seonghwa hỏi lại một lần nữa."Dây chuyền sản xuất trang phục mà anh đang giám sát đại diện cho Horizon sẽ ra mắt sản phẩm thời trang mùa mới ... và tất nhiên anh cần phải có mặt ở đó tham dự với tư cách là giám đốc sáng tạo và là một trong những nhà thiết kế". "Một buổi diễn thời trang sao? Em chưa bao giờ đến những sự kiện như vậy, ... em nghĩ mình có thể đi cùng anh vào ngày mai, em rất mong chờ ~"."Em có chắc là em ổn chứ ? ... bởi vì sẽ có một số nhà báo và các cơ quan truyền thông tham gia ... khi em ở đó cùng anh có nghĩa là ... mối quan hệ của chúng ta sẽ được công khai. Một số người trong số họ có thể đến nơi làm việc của em ... họ sẽ xin phỏng vấn và hỏi em những câu hỏi vô lý về mối quan hệ của chúng ta ". Hongjoong lo lắng giải thích."Dù là ngày mai hay bất cứ ngày nào khác, mối quan hệ của chúng ta đều có thể bị công khai. Không quan trọng là bây giờ hay sau này Hongjoong à. Hãy luôn nhớ rằng em yêu anh vì con người thật của anh chứ không phải vì địa vị xã hội của anh". Seonghwa nói với một nụ cười trấn an trước khi kéo Hongjoong vào lòng."Anh biết, anh biết chứ ... và anh luôn luôn yêu em vì điều đó, Seonghwa của anh ~". Hongjoong cười mãn nguyện và ôm chặt người yêu không rời.CĂN HỘ CỦA HYUNJOONG:Hyunjoong đang nghỉ ngơi sau khi anh chăm sóc vườn nho và vườn táo mới trong trang trại của mình thì một vị khách bất ngờ xuất hiện trước hiên nhà của anh."Ông Sanada, ông làm gì ở đây vậy? Mẹ tôi ra lệnh cho ông đến đây để kiểm tra xem tôi đang làm gì và báo cáo với bà ấy phải không?". Hyunjoong hỏi với giọng khá châm biếm."Phu nhân không yêu cầu tôi đến đây ... là tôi tự ý đi. Tôi chỉ có vài lời muốn nói với cậu". "Có vẻ quan trọng mới khiến ông đến tận đây nhỉ. Được rồi, nhưng ông có thể nói với những cấp dưới khác của ông làm ơn ngừng theo dõi tôi và vùng đất của tôi được không. Những người giúp đỡ tôi trong trang trại đang rất lo lắng về họ đấy". Hyunjoong nghiêm túc nói."Tất nhiên là được thưa cậu chủ". Ông Sanada nói đơn giản. Hyunjoong đã mời ông ấy vào nhà uống một tách cà phê và có một chút không gian riêng tư để trò chuyện."Vậy, ông muốn nói chuyện gì với tôi, ông Sanada?". Hyunjoong ngay lập tức hỏi khi đặt tách cà phê trước mặt ông Sanada."Bất kể là ngày nào, hoặc giờ nào ... cậu hãy chờ một cuộc điện thoại từ luật sư của bố cậu, ông Shin Changmin". Ông Sanada nói với giọng chắc nịch."Luật sư của bố tôi? Tại sao?". Hyunjoong tò mò hỏi."Ông ấy sẽ giải thích cho cậu và các em trai của cậu về bản di chúc cuối cùng của bố cậu ... và cả quyền thừa kế". Ông Sanada nói trước khi nhấp một ngụm cà phê."Mẹ tôi có biết chuyện này không?". Hyunjoong hỏi lại một lần nữa."Bà ấy biết. Trước khi bà ấy bay sang Ý công tác, tôi đã nói với bà ấy về điều đó và phu nhân đã gặp ông Shin một ngày trước khi bà ấy rời đi". Ông Sanada nói."Khi ông nói về các em trai của tôi ... điều đó bao gồm ...". Hyunjoong ngay lập tức dừng lại để cố gắng dò xét phản ứng của ông Sanada."Tôi biết cậu đã gặp riêng người em cùng cha khác mẹ của cậu, Kim Mingyu. Một số nhân viên của tôi đã bí mật theo dõi cậu ấy". Ông Sanada nói."Ông nói rằng mẹ tôi đã biết về bản di chúc cuối cùng ... thì tôi chắc chắn rằng bà đã rất tức giận về điều đó ... khi biết bố đã đưa Mingyu vào di chúc cuối cùng của mình"."Bà ấy hoàn toàn tức điên lên. Bà ấy phẫn nộ với bố cậu và đổ lỗi cho ông ấy về những gì đã xảy ra với họ". Ông Sanada nói với vẻ đăm chiêu."Ông đã gắn bó với gia đình họ Kim trước khi tôi được sinh ra, ông Sanada ... liệu ông có thể cho tôi biết những gì đã xảy ra trong quá khứ được không? Có lẽ không phải là tất cả nhưng ít nhất hãy nói cho tôi biết điều gì đó quan trọng". Hyunjoong nghiêm giọng hỏi."Nếu cậu muốn biết mọi thứ, hãy hỏi mẹ của cậu, Hyunjoong ... nhưng hãy để tôi nói cho cậu biết điều này ... phu nhân đã không như thế này trước khi thành lập Horizon. Ngày bắt đầu của Horizon cũng chính là ngày người cha quá cố của cậu đã mất đi mẹ của ông ấy. Mara đã làm một số điều cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi trong quá khứ. Đúng vậy, đúng là bà ấy đã một phần thiết lập vị thế của đế chế Horizon đến vị trí hiện tại ... nhờ vào mối quan hệ của gia đình bà ấy và các mối quan hệ với giới kinh doanh. Chỉ cần tưởng tượng điều này Hyunjoong, ... nếu cậu làm việc chăm chỉ trong nhiều năm vì thứ không thuộc về cậu, cậu sẽ thế nào ~ ". Ông Sanada nói với vẻ chế giễu. Hyunjoong bối rối khi nghe những gì người đàn ông lớn tuổi đang nói với mình. Sau đó, ông Sanada đột nhiên đứng dậy - "Tôi xin phép rời đi ngay bây giờ, Hyunjoong. Cảm ơn cậu vì cà phê ~" - Ông Sanada nói với một nụ cười nhỏ, Hyunjoong không thể thốt ra một lời nào vì anh vẫn còn đang bối rối, anh chỉ nhìn ông Sanada lái xe rời khỏi căn nhà của mình.Sau một khoảng thời gian trầm tư, Hyunjoong đang rửa cốc thì bất ngờ nhận ra, anh như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt khi anh làm rơi chiếc cốc mà ông Sanada đã dùng cách đây ít phút."Ý ông ta là Horizon không thực sự thuộc sở hữu của người nhà họ Kim?". Hyunjoong vô cùng nghi ngờ và người duy nhất có thể xác minh điều này không ai khác chính là mẹ của anh. Sau đó, rất nhiều câu hỏi bắt đầu tràn ngập trong đầu anh nhưng điều khiến anh tò mò hơn cả là ai mới chính là chủ nhân thực sự của tập đoàn Horizon?CĂN HỘ CỦA MINHO VÀ JISUNG:Minho tỏ ra lo lắng cho bạn trai mình kể từ khi Jisung đến tiệm cà phê vào buổi chiều. Jisung bắt đầu phớt lờ chỉ với một mình Minho ở tiệm cà phê. Minho quyết định đối mặt với bạn trai để yêu cầu một lời giải thích rõ ràng về hành vi thờ ơ của cậu đối với anh."Em có thể vui lòng cho anh biết anh đã làm gì sai với em mà em lại cư xử như vậy với anh được không?". Minho ngay lập tức hỏi khi cả hai bước vào căn hộ chung của họ. Jisung không trả lời lại ngay mà đi thẳng vào bếp để đặt túi hàng tạp hóa lên bàn. Minho đi theo sau cậu với vẻ mặt trống rỗng."Nói cho em biết ... Anh định giữ kín chuyện này với em trong bao lâu nữa?". Jisung đột ngột nói khi bắt đầu lục tung các túi hàng tạp hóa."Em đang nói gì vậy Ji?". Minho bối rối hỏi lại."Seonghwa hyung, ... anh nghĩ em thật ngốc khi không biết và nhận ra mọi thứ sao?! ... anh ... anh thích anh ấy, phải không?". Jisung đối mặt với Minho với vẻ mặt đầy đau khổ."Vậy là, suốt thời gian qua, sự quan tâm và sự bảo vệ thái quá mà anh luôn thể hiện mỗi khi Seonghwa hyung được nhắc đến hoặc điều gì đó xảy ra với anh ấy ... đó là vì anh thích anh ấy? Em thật ngây thơ ... khi nghĩ điều đó chỉ là bình thường thôi vì hai người là bạn của nhau trước đây khi chúng ta bắt đầu hẹn hò nhưng sau khi biết điều này ... tại sao anh thậm chí còn chấp nhận hẹn hò với em, Minho hyung, nếu anh thích anh ấy đến vậy?" Jisung tiếp tục khi nước mắt bắt đầu lăn dài."Anh thừa nhận ... rằng anh đã thích cậu ấy từ hồi còn học đại học nhưng anh chưa bao giờ tỏ tình với cậu ấy vì anh không muốn hủy hoại tình bạn của bọn anh và hơn nữa, cậu ấy đã hẹn hò với Jaehwan hyung vào thời điểm đó". Minho nói với một giọng điệu thất vọng."Anh bắt đầu hẹn hò với em vì anh muốn từ bỏ tình yêu đơn phương của chính mình!" Minho tiếp tục thở dài chán nản."Anh đang nói rằng ... anh hẹn hò với em vì anh muốn từ bỏ ... vậy anh có thực sự thích em hay đúng hơn là yêu em hay không? Anh thậm chí đã thực sự từ bỏ được chưa?" Jisung hỏi với vẻ mỉa mai trong khi cậu đang tức giận và lau vội nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt."Anh yêu em, Jisung! Anh sẽ không cùng em làm mọi thứ nếu như anh không yêu em! Và phải, anh đã thực sự từ bỏ rồi". "Nếu anh thực sự yêu em như những gì anh đã nói thì anh sẽ không giấu em chuyện này đâu hyung. Thật không may, hôm đó em đã tình cờ nghe thấy anh và Chan hyung nói chuyện trong văn phòng... và anh đã nói gì với Chan hyung, anh còn nhớ không ? ... đó là, em không cần phải biết những điều đó, tại sao vậy? " Jisung cố gắng bình tĩnh hỏi để không hét vào mặt bạn trai."Bởi ... bởi vì...". Minho chưa nói hết những gì anh định nói thì Jisung đã cắt ngang."Bởi vì em có thể hiểu lầm, có phải vậy không? ... Em đã hiểu sai rất nhiều thứ rồi ... kể cả mối quan hệ này của chúng ta, hyung! ... Em cần phải rời khỏi đây, em không muốn nói một số điều đến cuối cùng khiến em phải hối hận". Jisung nói, lập tức đi đến phòng ngủ chung của họ và thu dọn đồ đạc của mình nhanh nhất có thể."Em đi đâu vậy Jisung?!" Minho ngạc nhiên sau khi thấy Jisung bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình."Đâu cũng được ... một nơi mà em có thể dừng lại suy nghĩ". "Chúng ta có thể ngồi lại và nói tất cả mọi chuyện được không? Em không cần phải rời đi Jisung à. Anh sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào em muốn hỏi ... chỉ cần đừng rời xa anh". Minho nói với giọng cầu xin."Anh nghĩ chúng ta có thể ngồi đây và nói hết chuyện đó sao hyung? Anh đã làm tổn thương tình cảm của em, anh không thật lòng với em ... và điều khiến em thực sự đau lòng nhất chính là Seonghwa hyung. Em luôn xem anh ấy ... như một người anh lớn. Anh ấy như một người bạn tốt nhất đối với em. Em rất vui khi biết rằng anh ấy đã có một người bên cạnh ... và anh thì luôn bên cạnh em, nhưng có lẽ em đã lầm". "Đó là lỗi của anh, Jisung, đừng giận cậu ấy"."Em không giận anh ấy, em có thể có một chút cảm giác đó nhưng em không thể. Bởi vì anh ấy không biết gì về tình yêu đơn phương của anh dành cho anh ấy. Em chỉ đang tức giận khi anh giữ tất cả chuyện này cho riêng mình, Minho hyung! Anh không nói cho em biết bất cứ điều gì cả ... không! và anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu không nói mọi chuyện với em ... nhưng anh đã sai rồi!" Jisung tức giận nói."Vậy em muốn anh nói gì?! Nói rằng anh vì quá sợ hãi phải che giấu mọi chuyện hay vì đã không thổ lộ với Seonghwa ngay khi có thể! Anh đã chọn tình bạn hơn tình yêu !?""Anh thấy khó nói đến vậy sao? ... ngay cả với người yêu của anh hả?" Jisung hỏi lại khi cậu đã sẵn sàng để rời đi."Nghe anh đi, Jisung! Bây giờ điều đó không quan trọng với anh vì nó đã là quá khứ rồi ... và anh đã hoàn toàn từ bỏ tình cảm của mình với Seonghwa ... bây giờ em mới là người anh yêu, Jisung ... vì vậy, làm ơn". Minho cố gắng nói một cách bình tĩnh."Nếu nó không còn quan trọng với anh nữa, tại sao anh không nói với em ngay từ đầu? Mọi thứ anh làm hoặc cảm giác của anh đều quan trọng với em, hyung. Điều đó thật bất công với em đến nỗi, anh gần như biết tất cả mọi thứ về cuộc sống của em ... nhưng anh, ... em có thể hiểu anh nhưng không phải hoàn toàn hiểu tất cả mọi thứ ". Jisung nói xong và cậu khỏi phòng ngủ chung của họ."Anh xin lỗi, Jisung ... làm ơn đừng đi". Minho bất lực nhìn cách Jisung bắt đầu mở khóa cửa trước của họ và chuẩn bị tiến ra ngoài."Em cần có thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, hyung". Jisung nói trước khi cậu bước ra khỏi căn hộ chung của họ để lại một Minho trông rất thảm hại. Khi Jisung đóng cửa, Minho không kìm được mà bắt đầu bật khóc, anh biết rằng mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi không thành thật với Jisung.NHÀ XUẤT BẢN TREASURE:Mặt trời đã lặn và Philip vừa hoàn thành toàn bộ công việc đang làm trên chiếc laptop của mình. Thu dọn đồ đạc xong, anh đến ngay văn phòng tổng biên tập Son để gửi lại công việc."Tổng biên tập Son?". Philip vừa nói vừa gõ nhẹ vào cửa văn phòng."À, Philip ... cậu làm xong chưa?". Vị tổng biên tập hỏi."Vâng, và đây là tác phẩm của tôi ~". Philip vừa nói vừa đưa USB cho tổng biên tập."Hãy để tôi kiểm tra trước khi nó được tung lên mạng". Tổng biên tập Son vừa nói vừa lắp thiết bị vào laptop và nhấp chuột vài cái. Căn phòng im lặng trong giây lát khi Tổng biên tập Son đang xem lại tác phẩm của Philip."Đây ... đây là ... làm thế nào mà cậu thậm chí có được những bức ảnh này mà không bị phát hiện? Nó gần như hoàn hảo ... Tôi sẽ chỉ sửa lại một số từ và đến nửa đêm bài viết này sẽ xuất hiện trên mạng ~". Tổng biên tập Son cười nói."Chà, lần này tôi chỉ cẩn thận hơn một chút thôi". Philip nhún vai."Chỉ cần nhìn những bức ảnh này của Hongjoong-ssi và bạn trai của cậu ấy ... thì thật khác ... khi so sánh với Jeremy nhỉ. Tôi chắc chắn rằng hai người họ đang yêu nhau rất sâu đậm". Tổng biên tập Son vừa nói vừa xem xét từng bức ảnh một."Vâng, cảm giác rất khác phải không ? ... Nhưng ai biết được liệu cậu ấy có thể chỉ là một Jeremy Choi khác thôi". "Được rồi! Làm tốt lắm Philip, cậu có thể về nhà rồi". Tổng biên tập Son thông báo và Philip lịch sự rời khỏi văn phòng của sếp với nụ cười toe toét. Vì anh biết rằng sáng mai bài viết của anh sẽ là chủ đề bàn tán của cả nước.TRẠI TRẺ MỒ CÔI LADY AURORA:Sora đang sắp xếp một số hồ sơ của bọn trẻ thì đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ ai đó. Khi Sora hỏi mục đích của cuộc gọi đột ngột vào một thời điểm nhất định như vậy là gì, cô đã không thể tin vào câu trả lời mà mình nhận được từ người đầu dây bên kia."Tất cả sáu đứa bé đó? Anh có chắc không?" - Sera vẫn hoài nghi hỏi lại - "Nhưng điều đó có thể mất một khoảng thời gian, ý tôi là việc xử lý các tài liệu". "Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng làm mọi thứ có thể để việc xử lý diễn ra nhanh chóng" – Sera cười và tiếp tục - "Đừng lo lắng sau cuộc gọi này, tôi sẽ sắp xếp hồ sơ của bọn trẻ để quá trình xử lý sẽ bắt đầu sớm nhất có thể nhưng trước tiên, anh phải điền vào một số giấy tờ và sau đó ... quá trình nhận con nuôi sẽ bắt đầu". Sera nói thêm."Tôi sẽ lo mọi thứ ~". Sera nói trước khi cúp máy. Dù vẫn còn bị sốc nhưng Sera đã rơi nước mắt trước ý định của người đàn ông này và lý do tại sao anh ta muốn nhận sáu đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi làm con nuôi.Cũng đêm hôm đó, Hyunjoong đã nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của bố anh, ông Shin Changmin.- Hết chương 18 -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store