Trans Duong Luong Tam The Duyen
2. Kiếp thứ hai: Hắn là quân phiệt, y là kép hát. Y ra đi vì bệnh tật.Lúc bấy giờ tình hình trị an bất ổn, các thế lực quân phiệt chẳng ai nhường ai, rạch sông cắt đất, mỗi người nắm quyền một phương. Khu vực phương Bắc là do Mạnh Hạc Đường quản lý, mà nói đến lai lịch của Mạnh Hạc Đường, chẳng có ai biết rõ gia thế của hắn, chỉ biết hắn quyền thế ngập trời, làm việc từ trước đến nay luôn lưu loát chu toàn, tàn nhẫn quả quyết, vừa xuất hiện chưa đến một tháng đã nắm trong tay cả vùng phương bắc vốn có thế cục vô cùng hỗn loạn."Mạnh gia, ngài đã lâu không tới." Tiểu nhị của Bích Tiêu Viên nhìn thấy một thân quân trang bước tới liền vội vàng cung kính, nhưng lại mang theo chút ý tứ nịnh nọt nghênh đón.“Châu lão bản còn đang chuẩn bị ở hậu đài?” Nam nhân không chút để ý tiểu nhị kia, cởi áo choàng ném cho phụ tá đi theo phía sau hắn, động tác lưu loát."Đúng vậy, Mạnh gia muốn đi xem?""Ừm, cậu bận việc gì thì đi làm đi, không cần đi theo nữa." Mạnh Hạc Đường ghét nhất là những kẻ hay lấy lòng như vậy, trực tiếp đuổi tiểu nhị đi.Trong lúc bọn họ nói chuyện có nhắc tới Châu lão bản, chính là danh giác của lê viên Bích Tiêu Viên, hiện đang rất nổi tiếng trong kinh. Châu Cửu Lương, y trời sinh có được giọng hát tốt, không chỉ có giọng hát, giọng nói cũng phi thường sáng, đồng nghiệp đều gọi y là người được tổ sư gia đuổi theo đút cơm ăn. Những người đã từng nghe y hát đều nói, lúc Châu Cửu Lương lên đài thì y không còn là Châu lão bản nữa, mà là người trong kịch.Lại nói đến hai người Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lương, chuyện bí mật giữa hai người đã không còn là bí mật ở kinh thành này từ lâu. Châu lão bản chính là người mà Mạnh Hạc Đường để ở trong lòng. Sau khi Mạnh Hạc Đường khống chế được thế cục phương Bắc, lúc rảnh rỗi thường xuyên đến Bích Tiêu Viên nghe Châu lão bản hát. Vừa tới nơi này hai lần, hắn liền động tâm với Châu lão bản. Nghe nói rằng có hôm, một thương nhân nào đó, sau khi kết thúc vở kịch, buông lời đùa giỡn Châu lão bản, kết quả bị Mạnh Hạc Đường ngay tại chỗ phế đi bàn tay trêu đùa Châu Cửu Lương. Từ lúc đó trở đi, Mạnh Hạc Đường coi như đường đường chính chính theo đuổi giác nhi của mình."Ôi chao, giác nhi của tôi ơi, cái này bị hỏng rồi, ngài không thấy đau lòng sao?" Tôn Cửu Phương nhìn Châu Cửu Lương ném đồ trút giận, y định cầm lấy ngọc bội trên bàn liền cuống quít ngăn lại."Hừ! Dựa cái gì tôi đây phải tiếc rẻ nó? " Giọng của Châu Cửu Lương khi tức giận không hề thấp hơn lúc hát trên sân khấu.“Đây chính là tín vật định tình Mạnh gia tặng ngài a, ngài ngày đêm coi nó như bảo vật không rời thân. Ngài nói xem, nếu rơi hỏng rồi có đau lòng không.”“Ở trước mặt tôi thì ít nhắc tới cái tên vô lương tâm kia đi. Đưa mấy thứ như vầy cho tôi thì có lợi ích gì chứ !”Châu Cửu Lương ngoài miệng nói vậy, nhưng trên tay vẫn buông khối ngọc bội xuống, cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía cửa. Kết quả vừa lúc đập lên người Mạnh Hạc Đường mở cửa đi vào. Tôn Cửu Phương hơi cúi người hành lễ với Mạnh Hạc Đường, thức thời đi ra ngoài, cho hai người một không gian riêng. Mạnh Hạc Đường đem điểm tâm đến cho Châu Cửu Lương đặt lên bàn, đi tới bên cạnh giác nhi đang ngồi trước gương trang điểm, cầm hộp phấn trang điểm.“Ai ôi, làm sao vậy? Tên nào không có mắt chọc cho Châu lão bản của chúng ta tức giận vậy? Nói với Mạnh ca xem, tôi giúp em giáo huấn nó.”"Vậy phiền Mạnh gia ngài tự cho mình một phát súng đi." Châu Cửu Lương mở mắt ra liếc mắt nhìn Mạnh Hạc Đường, thờ ơ nói."Sao lại nói như thế?" Mạnh Hạc Đường cười cười, ra vẻ nghi hoặc. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, tiểu tổ tông của mình là bởi vì mấy ngày nay mình không đến gặp y nên tức giận. Vì thế hôm nay hắn cố ý chạy đến cửa hàng điểm tâm ở thành tây mua cho Châu Cửu Lương điểm tâm mà y thích nhất để bồi tội cho người ta, dỗ dành người ta cao hứng.“Mạnh gia chắc là đem Bích Tiêu Viên của tôi coi như Tần Lâu Sở quán đi. Muốn đến liền đến, muốn là mấy ngày liền không tới. Giờ tới đây chỉ mang mấy thứ tẻ nhạt này dỗ dành tôi.”“Không phải là do mấy ngày trước tôi có việc bận mới không tới gặp em được hay sao? Hôm nay vừa rảnh rỗi một chút liền đến thăm, còn mang cho em điểm tâm của Đạo Hương Cư đến bồi tội với Châu lão bản.”"Hừ, ai cần ngài tới bồi tội." Châu Cửu Lương quay đầu sang một bên, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía hộp điểm tâm trên bàn. Mạnh Hạc Đường nhìn bộ dáng ngạo kiều của Châu Cửu Lương, vội vàng cầm điểm tâm kia tới, tự tay đút cho y.Châu Cửu Lương nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, Châu Cửu Lương nhớ tới chén trà vừa rồi thật sự đập vào ngực hắn liền giơ tay lên chậm rãi xoa xoa, "Vừa rồi tôi lỡ tay làm ngài bị thương sao?""Không đau, một chút cũng không đau." Mạnh Hạc Đường đè bàn tay trước ngực lại, "Cửu Lương, mấy ngày nay không tới, kì thực là bởi vì tôi đang đi mua đất.""Sao đột nhiên lại muốn mua đất?""Bởi vì... Tôi muốn cưới em vào Mạnh phủ, phải đủ tam thư lục sính chứ!""Nhưng... Tôi là nam nhân.""Là thân nam nhân thì sao, nữ nhân thì lại sao. Mạnh Hạc Đường tôi yêu là Châu Cửu Lương đang ở trước mặt tôi, cũng không phải thân thể của Châu Cửu Lương."Châu Cửu Lương cảm động, y biết tình cảm của Mạnh Hạc Đường đối với y chân thật đến mức nào. Chân thành đến nỗi người quật cường, không dễ dàng rơi lệ như y hiện giờ hốc mắt cũng đã ướt đẫm, "Mạnh ca, câu này Cửu Lương chờ rất lâu rồi.""Đều do Mạnh ca, trách Mạnh ca không có sớm chuẩn bị."Đêm nay, khi vở kịch đi tới đoạn kết, tất cả khán giả đều cảm thán. Có lẽ, từ nay về sau, chỉ có Mạnh phủ mới được nghe tuyệt xướng nhân gian của Châu lão bản.Ba ngày sau, trong thành hơn mười dặm hồng trang, nơi nào ánh mắt có thể chạm tới đều là màu đỏ vui mừng, Mạnh Hạc Đường rốt cục đón được người mình yêu vào phủ, không cầu tình yêu hồng hồng liệt liệt, chỉ mong ân ái ứng thiên trường.Sau khi hai người Mạnh Châu kết làm vợ chồng, đợi đến khi hoa nở đầy núi, bọn họ nắm tay nhau đi du xuân; khi trăng vàng rực rỡ, bọn họ nắm tay, kề vai nhau, kể chuyện thường ngày; công việc của Mạnh Hạc Đường quấn thân, hắn về nhà muộn, Châu Cửu Lương sẽ để đèn chờ hắn. Khi y muốn hát hí khúc, Mạnh Hạc Đường tự tay trang điểm cho y, phối kịch cùng y. Hai người có thể nói là cầm sắt hòa hợp, vô cùng yên bình.Năm đó, Châu Cửu Lương vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước, không để ý cuối thu nước sông lạnh thấu xương, nhảy xuống cứu đứa nhỏ. Kết quả, vốn phong hàn khi đầu thu còn chưa khỏi hẳn, sau trận đó về nhà liền liên tục sốt cao không hạ. Điều này làm mạnh Hạc Đường lo lắng."Các người đều là phế vật sao? Tại sao vẫn không hạ sốt?"Trong phòng bệnh truyền đến tiếng gầm giận dữ của Mạnh Hạc Đường."Mạnh tiên sinh, chúng tôi thật sự đã cố hết sức, chỉ là bệnh nhân thân thể yếu ớt, hơn nữa còn bị viêm phổi. Huống hồ bệnh ciêm phổi này vốn rất khó chữa...""Cái gì gọi là khó chưa hả?" Mạnh Hạc Đường rút súng, chĩa vào đầu bác sĩ, "Ông nghe cho rõ, tôi cho ông thêm ba ngày nữa, nếu Cửu Lương không hạ sốt, lão tử một phát bắn chết ông! Cút! ”Bác sĩ bị Mạnh Hạc Đường làm cho sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run rẩy ra khỏi phòng bệnh."Mạnh ca, Mạnh ca." Sau khi hôn mê hồi lâu, Châu Cửu Lương tỉnh lại, vô lực gọi Mạnh Hạc Đường."Cửu Lương, em tỉnh rồi." Mạnh Hạc Đường nghe được thanh âm, ba bước gộp thành hai, đến bên cạnh giường bệnh."Ừm, vừa rồi có phải lại nổi giận hay không? Không được tùy tiện nổi giận với người khác, bác sĩ thật sự đã dùng hết toàn lực, là thân thể của em yếu ớt.""Được, Mạnh ca nghe lời Cửu Lương, không nổi giận, không nổi giận. Vậy em nhanh khỏe lại một chút có được không?""Được. Mạnh ca, anh ôm em có được không? Lương nhi thấy khó chịu."Mạnh Hạc Đường nghe được Châu Cửu Lương tự xưng là lương nhi, đồng tử đột nhiên co rút lại một chút, sau đó cẩn thận ôm người vào trong ngực, "Được, Mạnh ca ôm, tôi ôm em."Châu Cửu Lương giơ tay vuốt ve lông mày nhíu chặt của Mạnh Hạc Đường, "Mạnh ca, em không thích bộ dáng nhíu mày của anh, thật xấu xí!""Còn không phải là bởi vì tiểu ngốc nhà em thích làm anh hùng rồi khiến tôi lo lắng sao?""Nhưng bé con kia còn nhỏ như vậy, em không thể lạnh lùng nhìn giống như mấy người kia được.""Đúng vậy, Cửu Lương của tôi từ trước đến nay đều là miệng sắc như dao, tâm mềm như đậu hũ. Được rồi, đừng phí sức nói chuyện, em phải nghỉ ngơi thật tốt, sớm một chút khỏe lại.""Được."Qua hai ngày, Châu Cửu Lương hạ sốt, nhưng vẫn theo yêu cầu của Mạnh Hạc Đường ở viện vài ngày mới trở về nhà."Khụ khụ khụ.""Sao lại ho nữa?" Mạnh Hạc Đường nghe được tiếng ho khan của Châu Cửu Lương, không khỏi bận tâm. "Em không sao, vừa rồi uống nước sặc. Được rồi, Loan tiên sinh còn ở khách sạn Lệ Hoa chờ anh, mau đi đi.""Em thật sự không sao chứ?""Em đây không phải là còn khỏe lắm sao, được rồi, mau đi, buổi tối về bồi em sớm một chút. ""Không biết Châu lão bản muốn Mạnh mỗ bồi như thế nào?" Mạnh Hạc Đường ôm eo Châu Cửu Lương, kéo người vào trong ngực, hôn nhẹ đôi môi hơi trắng bệch của y."Càng ngày suy nghĩ càng lệch lạc, mau buông em ra." Châu Cửu Lương vặn một cái ở bên hông Mạnh Hạc Đường."Ai da! Không chọc em nữa, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi!"Mạnh Hạc Đường để lại một nụ hôn trên trán Châu Cửu Lương rồi rời đi. Hắn vừa ra ngoài không lâu, trong phòng liền truyền ra một trận ho khan kịch liệt, Mạnh Hạc Đường dừng bước."Gia, bằng không ngài trở về xem phu nhân đi.""Không, em ấy không muốn để cho tôi biết thì đừng khiến em ấy khó xử. Chúng ta đi thôi."Mạnh Hạc Đường lên xe, ngồi trong xe, nhớ tới cuộc đối thoại hôm đó hắn nghe thấy ngoài cửa phòng bệnh, một dòng nước trượt khỏi khóe mắt. Ngày Châu Cửu Lương hạ sốt, Mạnh Hạc Đường vừa vặn có việc đi ra ngoài, khi trở lại bệnh viện, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng bệnh, bàn tay nắm tay vịn cửa của hắn buông ra."Châu tiên sinh, cơn sốt của ngài tuy rằng đã giảm, nhưng bệnh viêm phổi của ngài nay còn thêm cả nhiễm trùng, chúng tôi quả thật đã không còn khả năng cứu vãn được nữa.""Vậy tôi còn có thể sống bao lâu?""Cái này chúng tôi cũng không cách nào xác định.""Được, tôi biết rồi. Phiền ngài đừng nói cho tiên sinh nhà tôi biết chuyện này.""Nhưng... Mạnh gia..." Bác sĩ vẫn còn nhớ kĩ bộ dáng tức giận của Mạnh Hạc Đường."Cứ theo lời tôi là được, anh ấy sẽ không làm khó ông. Bằng không, tôi sẽ nói muốn mạng của ông chôn cùng!""Được rồi, tôi làm theo lời Châu tiên sinh là được."Buổi tối, khi Mạnh Hạc Đường trở về, Châu Cửu Lương vẫn để lại cho hắn một ngọn đèn như trước, chỉ là y đã ngủ thiếp đi. Mạnh Hạc Đường tắm rửa thay quần áo xong mới trở lại giường, ôm lấy Châu Cửu Lương."Lương nhi, đáp ứng Mạnh ca, không được rời xa Mạnh ca nữa."Bình an trải qua một năm, lại đến mùa thu năm sau, bệnh tình của Châu Cửu Lương có chút nặng thêm, mà khu vực Đông Bắc lúc này lại nổi lên chiến sự, Mạnh Hạc Đường nhận lệnh không thể không xa nhà một thời gian."Cửu Lương, em chăm sóc bản thân thật tốt, chờ tôi trở về." Mạnh Hạc Đường nhìn Châu Cửu Lương suy yếu, hắn sợ, hắn sợ đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy y, hắn cũng sợ lần này rời đi sẽ không có người chờ hắn trở về."Em sẽ chiếu cố tốt cho mình, chờ Mạnh ca bình an trở về, bệnh của em cũng sẽ tốt lên." Châu Cửu Lương cố sức kéo lên một nụ cười."Được, đây là do Cửu Lương đáp ứng Mạnh ca a." Mạnh Hạc Đường trong mắt rưng rưng ý cười.Chia tay như vậy, đã hơn bốn tháng trôi qua."Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.""Giác nhi! Sao ngài ho ra máu? " Tôn Cửu Phương nhìn đờm hòa với máu trên khăn tay màu trắng mà giật mình, khóc lên."Cửu Phương đừng khóc, Mạnh ca sao còn chưa về?""Giác nhi, Mạnh gia vừa phái người truyền lại tin tức nói, còn hai ngày nữa sẽ về nhà.""Phải không? Nhưng sao tôi cứ có cảm giác, tôi có thể không đợi được anh ấy về. Cửu Phương, đi lấy giấy bút cho tôi, tôi muốn để lại cho Mạnh ca một phong thư.""Giác nhi, ngài hiện không được sa sút tinh thần như vậy. Cái gì gọi là chờ không được, ngài đã đáp ứng Mạnh gia, phải chờ ngài ấy về.""Cậu không đi, phải không? Vậy thì tôi sẽ tự đi! "Châu Cửu Lương nói xong liền muốn đứng dậy, Tôn Cửu Phương hoảng hồn vội đè y ngồi xuống giường."Giác nhi! Tôi đi lấy, tôi đi lấy."Chiều hôm sau, khi Mạnh Hạc Đường trở về, Châu Cửu Lương vừa mới thay xong trang phục."Giác nhi! Mạnh gia đã trở lại! Mạnh gia đã trở lại! ”"Khụ khụ khụ khụ, mau đỡ tôi đứng lên.""Cửu Lương, em sao lại ho nhiều như vậy?" Trong lúc nói chuyện, Mạnh Hạc Đường đã tiến vào, Châu Cửu Lương không trả lời, mà nhào vào trong ngực còn vương chút mùi máu tươi của hắn."Mạnh ca, sao anh lại đi lâu như vậy? Em nhớ anh, lo lắng cho anh rất nhiều.""Lần này có chút khó đối phó. Bất quá chiến sự vừa chấm dứt, tôi liền về nhà, trong lòng tôi thật sự là rất lo cho thân thể của em.""Cửu Lương đã tốt hơn nhiều. Mạnh ca đã lâu không nghe Cửu Lương hát hí khúc, hôm nay Mạnh ca bình an trở về, để cho em vì anh hát một chút đi.""Được."…"Khụ khụ khụ khụ khụ." Vừa hát được nửa vở, Châu Cửu Lương phun ra một ngụm máu tươi."Cửu Lương!" Trong tích tắc Châu Cửu Lương ngã xuống, Mạnh Hạc Đường đã kịp đón lấy y."Mạnh ca. Khụ khụ khụ...""Cửu Lương, hôm nay chúng ta không hát nữa, không hát nữa, Mạnh ca đi ôm em đi nghỉ một chút." Mạnh Hạc Đường ôm Châu Cửu Lương trở lại giường, "Cửu Lương nằm yên, tôi đi rót cho em một ly nước.""Không, không cần, Mạnh ca không được đi...""Được, được, Mạnh ca không đi, tôi ở cùng em, ở cùng với em!""Mạnh ca, thực xin lỗi, em gạt anh rồi.""Nói cho Mạnh ca biết, em gạt tôi việc gì?" Mạnh Hạc Đường liều mạng đè nén, không cho Châu Cửu Lương nghe ra mình đang nghẹn ngào."Kỳ thật em bị viêm phổi nhiễm trùng. Bác sĩ nói đã không có khả năng hồi phục. Sau khi anh đi, em có đến bệnh viện kiểm tra, đã rất nghiêm trọng rồi.""Mạnh ca biết, Mạnh ca đều biết. Ngày đó tôi ở ngoài phòng bệnh, em cùng bác sĩ nói gì tôi đều nghe thấy. Nhưng vì Cửu Lương không muốn cho Mạnh ca biết, vậy Mạnh ca cũng không biết, Mạnh ca coi như cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết.""Mạnh ca... Khụ khụ khụ." Hắn luôn như vậy, luôn chiều theo y."Cửu Lương, em không cần nói chuyện, em nghỉ ngơi một lát.""Không, nếu không nói, chỉ sợ sẽ… sẽ không có cơ hội, khụ khụ.""Không được nói bậy, em đã đáp ứng tôi, em nói khi Mạnh ca về, em sẽ khỏe lại. " Giọng Mạnh Hạc Đường đã run rẩy, "Em đã hứa với tôi như vậy!""Mạnh ca… Tha thứ cho Cửu Lương lần này đi, được chứ?" Y mỉm cười với hắn, nước mắt chảy ra."Được, được, em nói cái gì cũng được, em đừng khóc, đừng khóc." Mạnh Hạc Đường luống cuống tay chân lau nước mắt cho Châu Cửu Lương."Mạnh ca, anh biết không, chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời em, chính là gặp được anh, làm vợ của anh, ở bên anh. Nhưng điều đáng tiếc nhất là em không thể cùng anh bạc đầu." Châu Cửu Lương gối đầu lên đùi Mạnh Hạc Đường, "Mạnh ca, Cửu Lương hy vọng kiếp sau còn có thể làm vợ của Mạnh ca, có thể cùng Mạnh ca làm bạn đến già. Chúng ta cùng nhau đồng hành đến răng long đầu bạc.""Được. Nhưng em phải đồng ý với tôi. Lần sau nhất định không thể thất hứa nữa.""Được, em đáp ứng Mạnh ca. Sau này, anh phải thay Cửu Lương chiếu cố tốt cho chính mình. Anh biết không...""Tôi sẽ... Tôi sẽ... Cửu Lương cũng phải thường xuyên trở về trong mộng Mạnh ca, nhìn Mạnh ca. Được không ?”"Được rồi... Mạnh ca... Cửu Lương hứa với anh..."Châu Cửu Lương nhắm hai mắt lại, bàn tay y đặt trên đầu gối Mạnh Hạc Đường cũng trượt xuống. Trong thời khắc đó, nước mắt của Mạnh Hạc Đường cũng trào ra khỏi khoé mắt phiếm hồng.Ngày làm đám tang cho y, trong thành phủ đầu sắc trắng tang thương.“Mạnh gia, đây là bức thư giác nhi để lại cho ngài.”Mạnh Hạc Đường nhận lấy thư trong tay Tôn Cửu Phương, thấy chữ viết quen thuộc trên phong bì, Mạnh Hạc Đường tựa như nhìn thấy cảnh tượng Châu Cửu Lương đang viết thư.[Mạnh ca, em không biết mình có thể đợi anh trở về hay không, cho nên trước tiên cứ viết trước lá thư này.Mạnh ca, thực xin lỗi, em gạt anh, gạt anh chuyện bệnh tình của em, nhưng em chỉ không muốn làm cho tiên sinh của em lo lắng, không muốn anh vì bệnh tình của em mà ngày ngày đau khổ. Cho nên Mạnh ca, anh tha thứ cho Cửu Lương, nhé?Mạnh ca, điều tốt đẹp nhất trong đời em chính là gặp được anh, được ở bên anh. Trước đây em luôn cho rằng hạnh phúc rất xa vời, hoặc nó sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em. Bởi vì từng nếm hết mọi nhân tình thế thái, nên ngoại trừ hí khúc, em không quan tâm đến cái gì, cho đến khi gặp anh.Em rất sợ chết, bởi vì khi em không còn, ai sẽ cùng Mạnh ca đi qua cuộc đời dài đằng đẵng này, ai sẽ cùng anh ngắm cảnh xuân, kể chuyện, ai sẽ để lại một ngọn đèn khi anh về muộn, ai sẽ hát kịch cho anh nghe...Thế nhưng, hiện giờ những điều này, chính Cửu Lương cũng không làm được. Trước kia là em nói muốn chúng ta thiên trường địa cửu, nhưng Cửu Lương chỉ sợ bản thân đành thất hẹn...Mạnh ca, đáp ứng Cửu Lương, anh phải khỏe mạnh, có được không? Anh nhất định phải thay Cửu Lương tự lo cho mình...Người ta nói có luân hồi chuyển thế, em chỉ hy vọng nếu thật sự có kiếp sau, em vẫn có thể làm vợ của Mạnh Hạc Đường.Mạnh Môn Châu thị di bút. ]..."Cửu Lương... Mạnh ca nhất định sẽ sống tốt." Mạnh Hạc Đường cả người kịch liệt run rẩy, ngực đau đớn như bị xé rách. Vẻ mặt hắn không còn âm u, lạnh lẽo, hắn không khắc chế nữa, khóc đến tê tâm liệt phế.Một năm sau, chiến tranh lại nổi lên, Mạnh Hạc Đường lần này không may trúng đạn, chỉ dựa vào ý thức cuối cùng nói cho phụ tá của hắn biết "Nhất định phải chôn tôi cùng phu nhân một chỗ."[Cửu Lương, tôi tới tìm em đây.]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store