Tranh Xa Toi Ra
Nami sau khi thấy cảnh đó, cô chạy bỏ đi dưới mưa. Trời lúc đó vừa tối vừa âm u, không gian lại tĩnh lặng. Cô thở hồng hộc dừng lại trước một con phố mà chính bản thân mình còn chẳng biết là ở đâu. Mưa lớn quá, tiếng mưa vang vọng khắp nơi. Cô có thể cảm nhận được cơn ran rát của những giọt mưa nặng hạt rơi trên cơ thể mình. Nhưng, cái cảm giác đó, sao có thể đem ra so sánh với cái đau trong tim cô hiện giờ. Chỉ một cái thoáng nhìn thôi đã xé tim cô tan nát ra từng mảnh. Hóa ra anh ta bảo mình đến đó là để xem những cảnh đó à. Hóa ra anh ta bảo mình phải đến là để cho mình biết mình chỉ là món đồ chơi của anh ta thôi à. Cũng đúng thôi, người đó đẹp và quyến rũ như vậy, cô còn chẳng xứng là đối thủ. Hai người lúc nãy trông đẹp đôi quá, chẳng bù cho cô, một thân một mình, xấu xí ngu dốt, đã vậy còn, không giữ được tấm thân mình. Trông cô bây giờ thật thảm hại, dáng vẻ đầy sức sống đáng yêu mà chỉ sau vài giờ đã trông như một nhỏ quê mùa ướt sũng như chuột lột. Nami bóp chặt lấy tim mình, nước mắt không ngừng tuôn ra, hòa với nước mưa cay đắng. Chết tiệt, đau quá, nó còn đau hơn chuyện tình giữa cô và Dofla. Cô thấy mình quả thật là quá ngu ngốc mà, ngốc đến mức bị lừa mãi mà vẫn đâm đầu vào tin tưởng chuyện yêu đương.Tim đau, đứng cô cũng không trụ nổi, cô dựa vào tường, từ từ tụt xuống, ngồi trên cái bậc thang dưới chân cô. Nami ôm người run lên vì lạnh, vì đau, vì xót, vì quá thất vọng. Nước mắt muốn ngừng cũng không được, nó cứ tự động tuôn ra, trực trào. Không một ai bên cạnh, không ai cả, cô đã nghĩ, Luffy sẽ là người tiếp thêm sức mạnh và động lực cho cô, mang lại cho cô niềm vui, một cuộc sống đầy cảm xúc. Vâng, đúng là đầy cảm xúc, chính anh là người làm cô cười tươi, là người làm cô cảm thấy ngượng thật nhiều nhưng cũng muốn ở bên thật nhiều. Và cũng chính anh, là người đã đẩy cô xuống vực thẳm chỉ trong tích tắc. Chợt, cô nghe có tiếng bước đi tới. Dáng một người con trai đang cầm ô che mưa đang bước lại gần cô. Nami ngước mắt lên nhìn, là ai vậy, Luffy ư?"Ơ! Sao cô lại ngồi đây?" Giọng nói này, không phải rồi, không phải Luffy đâu. Nami im lặng, cúi đầu không nói gì. Hình như, bản thân cô đã ảo tưởng quá rồi, đến giây phút đau buồn thế này mà vẫn nghĩ đến anh ta, cô đã yêu anh quá nhiều rồi ư? Người thanh niên đó thốt lên ngạc nhiên"Trông quen quen... Ớ kìa, không phải là cô bé khối 10 hôm bữa chạy sang lớp anh tìm Luffy đây mà!" Lúc này, Nami mới ngẩng đầu lên, nheo mắt để nhìn kĩ hơn. Khuôn mặt người trước mắt hiện rõ dần sau lớp màn mưa. Đúng thật, là anh ở lớp Luffy đây mà. Nami mở to mắt vì sự trùng hợp này."Ôi em gái, sao lại thành ra thế này, đi đi vào đây!" Anh ta mở ra một cánh cửa nhỏ kế bên đấy. Thế mà nãy giờ Nami không thèm để ý là có sự hiện diện của nó.Anh ta dìu Nami bước vào bên trong cánh cửa đó. Một căn phòng nhỏ với những bộ trang phục phục vụ được treo ngăn nắp trên dãy móc đồ. Còn chưa biết đây là đâu, anh ấy đã bảo Nami đứng đây một lát, anh sẽ đi lấy cho cô một bộ đồ khác để thay. Nami đứng đợi, tiện mắt ngó quanh phòng, chỗ kia còn có cà vạt, rồi tạp dề. Lắng tai kĩ một chút, cô nghe có tiếng xập xình náo nhiệt phát ra từ nơi nào đó vang vảng sang. Điệu nhạc sôi động cuồng nhiệt thế này, không lẽ đây là... "Em gái!", cậu con trai đó xuất hiện cùng với một chiếc váy trơn thẳng sọc ca rô trên tay "Em mặc vào đi, kẻo bệnh giờ!" "Mà cái này..." "Không sao đâu, anh mượn của đồng nghiệp ấy, em vào phòng thay đồ bên kia kìa."Bộ đồ ướt sũng của Nami cũng quá nặng nề rồi, cô quyết định nghe theo lời giúp đỡ quan tâm ấy. Thay chiếc váy vào, người thì nhẹ đi nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu nỗi đau. Nami ngắm mình trông gương, chải lại mái tóc của mình, rồi khuôn mặt của Luffy dần hiện ra. Nami lắc lắc đầu, ngăn chặn cảm xúc của mình lại. Cô bước ra, tính rằng sẽ nói lời cảm ơn rồi đi về thì thấy anh kia cũng khoác lên mình một bộ đồ phục vụ. "Ồ xong rồi à! Em mặc hợp lắm ấy!" "Cảm..cảm ơn anh!" Anh bước lại gần "Em gái tên gì nhỉ, anh có hân hạnh được biết không?" "À, em là Nami, rất vui được anh giúp đỡ ạ!" "Hì không cần khách sáo, anh là Sanji!" "Sanji à, nghe là lạ nhỉ." "Hì, vì vốn không phải tên Nhật mà em!" "Ý, thế anh là...con lai ạ?" "Ừ, mẹ anh người Jordan, ba anh thì Nhật" "Tuyệt quá!Hèn chi nhìn anh vừa có nét đẹp Nhật mà vừa mang nét đặc trưng phương Tây nữa!" "Em làm anh ngại này! Không tuyệt như em nghĩ đâu em gái!" Sanji cười khì khì khi được khen. Anh tiếp lời "À, sao em lại một mình dưới mưa thế? Cái tên Luffy đâu?" Nghe tới đây, Nami im lặng, cúi đầu, đôi mày trở nên ũ rũ khác hẳn dáng vẻ vui vẻ lúc nãy. "Ah...Anh xin lỗi, có lẽ, làm em buồn rồi." Nami lắc đầu, ngước mặt lên cố cười thật tươi "Có gì đâu anh! Em chả sao cả!" Dù cố che giấu, nhưng Nami không thể qua mắt được Sanji. Anh vẫn có thể cảm nhận rõ nỗi đau sau nụ cười đáng yêu ấy. "Hay là...để anh mời em một đêm nha!" "Dạ?" "Hì, theo anh!" Nói rồi, anh dắt tay Nami đến một căn phòng khác.Đúng như Nami nghĩ, nơi này chính là một quán Bar, phải nói là rất rộng lớn nha, người thì đông như kiến, ánh đèn lập lòe chớp chớp liên tục, tiếng nhạc lớn làm rung động cả một căn phòng. Đây là lần đầu tiên cô được đặt chân vào đây, quả thật là náo nhiệt quá. "Em ngồi đây đi!" Nami ngồi lên chiếc ghế được Sanji kéo lại cho cô, còn anh thì bước vào bên trong khu phục vụ. "Ah! Vậy là anh là nhân viên ở đây!" "Em đoán trúng rồi em gái!", anh ta nháy mắt một cái "Em uống gì nè!""Em...em chưa đủ tuổi đâu, với lại..." "Uầy, em lo gì, ba anh là chủ quán Bar này mà! Anh khao!" Trong lòng có một chút áy náy, nhưng nếu cô từ chối sự nhiệt tình này, cô thấy lòng mình còn áy náy gấp đôi. "Dạ vậy cho em... cái gì đó rẻ thôi!" "Độ thế nào nè!" "Dạ...vừa phải thôi" "OK em gái!" Trong lúc Sanji pha chế ly rượu cho cô thì Nami đưa mắt quan sát xung quanh. Ở đây, hầu hết đều là những anh chị cô chú bác lớn tuổi cả rồi. Vài nam thanh niên đang nâng ly mời cô nàng mà anh ta muốn tán tỉnh. Vài nữ tiểu thư mặc bộ đồ bó sát đang lắc lư theo điệu nhạc, khoe rõ từng đường cong quyến rũ. Còn có vài ông chú ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa, tay ôm lấy người đẹp chân dài ngồi ngay cạnh mình. Mấy cảnh này cô thấy trên phim nhiều rồi, nhưng tận mắt thấy trước mặt thế này, cô thấy có chút e ngại. Lỡ mà người ta phát hiện một đứa con nít chưa đủ 18 tuổi như cô mà vô đây, chắc cô chẳng biết sẽ phản ứng ra sao."Của em gái đây!", Sanji đặt ly rượu màu xanh ngọc xinh xinh trước mặt Nami, phá vỡ luồng suy nghĩ vừa rồi của cô. "Ah em cảm ơn! Nhưng mà anh này, em vào đây...liệu..." Biết được Nami muốn nói gì, anh liền đáp lại một cách chắc chắn "Em yên tâm, có gì, anh chịu hết!" Nói rồi, anh quay sang chỗ vị khách bên kia, tiếp tục công việc pha rượu của mình. Nami nâng niu ly rượu một lát, rồi cô nhấc lên, nhấp thử một tí. Nó hơi chát, nhưng mà, vị rượu thấm dần rồi, cô mới thấy nó rất thơm, mà cũng rất ngon nữa. Không quá đắng hay khó uống như mấy loại bia rượu khác, chắc là anh đặc chế cho cô. Nami tiếp tục thưởng thức ly rượu của mình. "Ngon không em gái?" Sanji quay sang hỏi. "Dạ ngon lắm anh!""Hì, nữa chứ?" "Ah, nếu không phiền anh thì..." "Gái đẹp lên tiếng thì sao mà phiền được." Nami nhủ thầm, xem ra Sanji này cũng ranh ma lắm. Ly thứ hai, rồi ly thứ ba, thứ tư, Nami cảm thấy mình say dần. Gương mặt cô đỏ ửng lên, đầu bắt đầu choáng váng rồi nhưng cô vẫn xin thêm một ly nữa. Sanji lo lắng: "Nami em gái à, em say rồi ấy!" "Em...không có say đâu ah..." "Không được đâu nha!" "Một ly nữa thôi, chỉ một ly nữa thôi, anh nha!" "Haizz, bó tay em luôn, giọng điệu như thế, từ chối sao được." Nami cầm ly rượu cuối của mình lên, chợt, nước mắt rơi xuống. Sao lại thế này, tự nhiên lại khóc thế này. Cô không điều khiển được chính những giọt nước mắt của mình. Cô gục xuống bàn, người run lên. Sanji vừa chào khách thì thấy Nami như vậy, liền quay sang hỏi thăm "Em gái! Em sao vậy!? Em gái" Nami im lặng, không nói. Lo lắng, anh lay lay người Nami "Này! Trả lời anh đi chứ!" "Hức hức..." Sanji nghe được tiếng khóc vọng ra từ Nami. "Em gái..." "Tại sao...lại như vậy chứ...hức...Em cũng là...con người mà...sao lại đối xử với em...như một món đồ chơi vậy chứ..." Có chút thắc mắc, Sanji hỏi, giọng não nề "Em nói vậy là..." "Là Luffy đấy a!" Lâng lâng trong cơn say, Nami không ngại kể ra hết sự tình của mình. Sanji lắng nghe, không nói gì, gương mặt lộ vẻ thông cảm, lấy tay xoa xoa đầu cô.Lát sau, thấy Nami không nói gì cả, anh nhìn gần lại thì thấy, cô ngủ rồi. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi cô, anh ngắm nhìn, khuôn mặt đáng yêu ấy, hầu như lúc nào, nhìn cô cũng toát lên một vẻ đáng yêu trông thấy. Người ta có câu "Hồng nhan bạc mệnh", anh cũng cảm thấy buồn thay cho cuộc đời một nữ sinh như cô. Đó giờ, bản thân Sanji chưa yêu ai, nên nỗi đau thế này, anh không thể nào thấu hiểu hết. Nhưng mà, nghe những lời tâm sự chua xót từ tận trong thâm tâm thế kia, lòng anh lại dấy lên một mong muốn, giá như, anh có thể làm chỗ dựa, che chở, bên cạnh Nami."Này! Quản lí, tôi xin về trước nha! Bạn tôi mệt quá ngủ mất rồi!"
"Vâng, cậu chủ về đi ạ!" Xin phép cho có phép tắc vậy thôi, chứ thân là một công tử như Sanji, chỉ cần nói một tiếng là được đáp ứng ngay. Nhưng không phải vì gia thế lớn như thế mà anh ỷ lại gia đình, mà chính anh cũng phải đi làm phụ giúp ba mẹ mình để nhận tiền lương trang trải cho bản thân. Sanji không chần chừ, bế Nami lên, gọi xe taxi đến, đưa cô về nhà mình.Đỡ Nami lên chiếc giường êm ấm của mình, anh ngồi bên cạnh, khẽ lấy tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng đáng yêu của cô. Sanji cảm nhận được hơi nóng toát ra từ thân nhiệt cô. Anh cúi đầu, đưa trán mình chạm vào trán cô để đo nhiệt độ
"Nóng quá, đi mưa thế kia bệnh là phải rồi." Anh ra ngoài lấy vào miếng làm giảm cơn sốt, nhẹ nhàng dán lên trán cô. Bỗng, có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô. Rồi, giọng nói the thé của Nami vang lên "Đồ biến thái....anh...tại sao...". Sanji liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nami đang run lên. Ngay cả ngủ, cô ấy cũng mơ thấy Luffy, xem ra, đã quá tin vào Luffy rồi. Sanji nhủ thầm "Em gái dễ thương như vậy, sao Luffy lại làm thế chứ. Tên này thật là..." Anh thở dài, rồi lát sau, cả hai chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí im ắng đến buồn bã. Trong lúc đó, Luffy chẳng thể nào yên giấc nỗi. Anh chạy đến nhà Nami, không có, gọi điện bao nhiêu cuộc, cô cũng không bắt máy. Nhức nhói, tim anh như bị bóp thật chặt. Rốt cuộc thì, tại sao Nami lại không tới, và tại sao, lại không liên lạc được với cô. Dáng vẻ đáng yêu nhỏ bé ấy, không lẽ anh đã bị mắc lừa. Không thể nào, anh không tin Nami là người như vậy, anh không tin. Tức tối, Luffy đấm thật mạnh vào vách tường. Mưa cũng đã dần vơi hạt rồi, sao Nami vẫn chưa về. Anh đứng trước cổng nhà Nami, người ướt sũng. Nhức đầu quá, anh dựa mình vào cánh cửa. Nỗi lo sợ trong anh dấy lên. Người thân yêu của mình, anh đã mất hết rồi.Thế nên anh sợ, rằng, lỡ Nami có mệnh hệ gì, anh sẽ mất cả cô luôn. Anh không muốn, anh thật sự rất sợ, sợ cái dáng người nhỏ bé, nụ cười đáng yêu và khuôn mặt dễ thương ấy sẽ rời xa anh mãi mãi. Đứng đó, anh chờ, chờ mãi đến tận sáng, vẫn không thấy bóng dáng Nami đâu. Anh ôm trong mình một nỗi u ám nặng nề, lê bước về căn trọ của mình.
"Vâng, cậu chủ về đi ạ!" Xin phép cho có phép tắc vậy thôi, chứ thân là một công tử như Sanji, chỉ cần nói một tiếng là được đáp ứng ngay. Nhưng không phải vì gia thế lớn như thế mà anh ỷ lại gia đình, mà chính anh cũng phải đi làm phụ giúp ba mẹ mình để nhận tiền lương trang trải cho bản thân. Sanji không chần chừ, bế Nami lên, gọi xe taxi đến, đưa cô về nhà mình.Đỡ Nami lên chiếc giường êm ấm của mình, anh ngồi bên cạnh, khẽ lấy tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng đáng yêu của cô. Sanji cảm nhận được hơi nóng toát ra từ thân nhiệt cô. Anh cúi đầu, đưa trán mình chạm vào trán cô để đo nhiệt độ
"Nóng quá, đi mưa thế kia bệnh là phải rồi." Anh ra ngoài lấy vào miếng làm giảm cơn sốt, nhẹ nhàng dán lên trán cô. Bỗng, có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô. Rồi, giọng nói the thé của Nami vang lên "Đồ biến thái....anh...tại sao...". Sanji liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nami đang run lên. Ngay cả ngủ, cô ấy cũng mơ thấy Luffy, xem ra, đã quá tin vào Luffy rồi. Sanji nhủ thầm "Em gái dễ thương như vậy, sao Luffy lại làm thế chứ. Tên này thật là..." Anh thở dài, rồi lát sau, cả hai chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí im ắng đến buồn bã. Trong lúc đó, Luffy chẳng thể nào yên giấc nỗi. Anh chạy đến nhà Nami, không có, gọi điện bao nhiêu cuộc, cô cũng không bắt máy. Nhức nhói, tim anh như bị bóp thật chặt. Rốt cuộc thì, tại sao Nami lại không tới, và tại sao, lại không liên lạc được với cô. Dáng vẻ đáng yêu nhỏ bé ấy, không lẽ anh đã bị mắc lừa. Không thể nào, anh không tin Nami là người như vậy, anh không tin. Tức tối, Luffy đấm thật mạnh vào vách tường. Mưa cũng đã dần vơi hạt rồi, sao Nami vẫn chưa về. Anh đứng trước cổng nhà Nami, người ướt sũng. Nhức đầu quá, anh dựa mình vào cánh cửa. Nỗi lo sợ trong anh dấy lên. Người thân yêu của mình, anh đã mất hết rồi.Thế nên anh sợ, rằng, lỡ Nami có mệnh hệ gì, anh sẽ mất cả cô luôn. Anh không muốn, anh thật sự rất sợ, sợ cái dáng người nhỏ bé, nụ cười đáng yêu và khuôn mặt dễ thương ấy sẽ rời xa anh mãi mãi. Đứng đó, anh chờ, chờ mãi đến tận sáng, vẫn không thấy bóng dáng Nami đâu. Anh ôm trong mình một nỗi u ám nặng nề, lê bước về căn trọ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store