Tranh Xa Toi Ra
Còn hai ngày nữa là tới hôm chủ nhật mà Luffy đề cập đến. Cả hai tuy không gặp mặt nhau nhưng lại rất mong đợi đến ngày đó. Nami chẳng biết sẽ nên mặc gì vào ngày hôm đó. Quần đùi à, hay là quần dài ôm sát, hay váy ngắn cho dễ thương nhỉ. Áo tay dài à, lỡ có nóng không ta, áo tay ngắn thì sao nhỉ, hay mặc áo ngắn hở bụng một tí. Còn tóc với giày nữa, cô cứ lẩn quẩn mãi trong tủ đồ của mình. Mà, rốt cuộc, anh muốn đưa cô đi đâu mới được chứ, Nami tò mò mãi thôi. Trong lúc đó, Luffy đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho kế hoạch của mình. Hai người sẽ gặp nhau ở ga Heija, rồi chuyến đi của cùng của tàu, hai người sẽ lên đó. Anh sẽ dẫn cô ấy đến một khu cánh đồng mát mẻ, nhìn lên trời cô sẽ thấy được hàng ngàn vì sao lấp lánh trên đó. Mà, nếu Nami tới, tức là cô đã chấp nhận lời tỏ tình của anh, lúc đó, anh sẽ siết chặt cô trong vòng tay, sẽ cho cô biết, anh yêu cô đến dường nào. Hai người cứ thế mong chờ mà không biết rằng, đằng sau ấy, trong bóng tối, Gin đã sắp định sẵn một kế hoạch thâm độc.Bảy giờ tối thứ bảy, Nami đã thay xong trang phục cho mình. Một cái áo craptop cùng chiếc chân váy caro ngắn khiến cô trông thật trẻ trung. Mái tóc cam mượt của cô được búi lên gọn gàng cùng với đôi giầy ba ta thoải mái. Nami cũng chỉ trang điểm nhẹ thôi, vì cô nghĩ, chắc là, Luffy sẽ thích. Béo má mình một cái, Nami cảm thấy ngượng khi nghĩ đến việc mà Luffy nói thích cô. Đến giờ, Nami cũng không biết là, liệu mình đã bị Luffy chiếm lấy chưa nữa. Hầu hết ngày nào, hình ảnh của Luffy đều hiện ra trông đầu cô. Đắn đo một hồi, chết, 7 giờ 30 rồi, Nami nhanh chóng bước tới nơi mà Luffy đã hẹn cô, ga Heija."Ơ, chỗ đó bị sao vậy nhỉ?"Nami đứng lại khi thấy đường mình đi bỗng dưng tắt nghẽn lại. Rồi có tiếng la hét, đánh đập vang lên. Ngóng tình hình một hồi, Nami nhận ra rằng, hóa ra là lũ du côn đang chém giết lẫn nhau. Sao mà không thấy ai ngăn chặn lại hay cảnh sát xuất hiện, cô bắt đầu lo. Nếu cô tiếp tục đi thẳng, thể nào cũng bị bọn chúng lôi vào. Ngoài con đường lớn này ra, còn có một lối tắt nữa, nhưng... Sợ trễ giờ hẹn, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, cô không chần chừ chuyển sang con đường tắt ấy, mặc dù hơi vắng vẻ một tí. Nami bước nhanh hơn khiến bầu không gian yên tĩnh chỉ còn vọng lại tiếng bước đi của cô. Sao hôm nay cô có linh cảm không may, cứ có cảm giác chả ổn tí nào. Tin vào giác quan của mình. Nami vừa định cất chân chạy thì từ phía sau, có một người nào đó bịt miệng cô, lấy một miếng vải che mắt cô lại, siết chặt cô vào người, lôi cô gái bé nhỏ đi.Tới một khu hẻm u tối, hắn đè cô vào tường, không một chút chần chừ, nhào tới cơ thể cô hôn tới tấp, một tay thì giữ cô khư khư, tay còn lại cố kéo và cởi trang phục của cô. Nami nhanh chóng lấy tay cố đẩy hắn xa ra người cô được cỡ nào hay cỡ đó. Hắn đưa lưỡi từ tai cô, xuống vùng ngực, tay thì cứ bóp bóp lấy mông rồi ngực cô khiến Nami cảm thấy khó chịu vô cùng. "Cô bé đáng yêu, để anh phục vụ em một tí đi nào, ngoan nào, anh sẽ nhẹ nhàng thôi!" Tên này, cả thân người bốc lên một mùi nồng đến sặc thở, Nami quát lên: "Bỏ ta ra!" "Em nghĩ em trốn được anh à?" Nói rồi, hắn luồng tay vào trong áo ngực cô, liên tục mân mê chúng. Nami bị bịt mắt, không thể biết được kẻ trước mặt là ai. Cô cắn môi khi hắn đang hôn lên đầu ti cô, bắt đầu lấp la chỗ đó, tay thì không ngừng ở một chỗ mà đã khẩn trương đưa vào trong chiếc váy ngắn ấy. Lát sau, vùng vẫy một hồi, tay cô trượt ra được khỏi sợi dây thừng trói đó. Tên trước mặt cô, vừa xấu xí mà còn biến thái. Cô ráng nhịn lại, lén thò tay vào túi xách, cô lấy ra được chiếc điện thoại của mình. Nhìn vào màn hình, chết tiệt, đã trễ hẹn mất rồi. Người run lẩy bẩy, Nami ráng bấm vào danh bạ, tìm số Luffy rồi nhấn gọi.[Số máy quý khách vừa gọi hiện không bắt máy, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng Píp...]. Lạ thật, sao anh ấy lại không bắt máy chứ. Nami gọi lại, một cuộc nữa, thêm một cuộc nữa, cũng không được. Thêm xui xẻo, chợt, cánh tay của tên xấu kia vung ra, khiến cô đánh rớt cái điện thoại của mình ra xa. "À há, không để ý, cũng lắm trò lắm.", vừa nói, hắn vừa luồng tay vào chà sát cô bé của Nami. Chết tiệt, rơi vào tình thế bị động rồi, Nami mà không nghĩ ra cách gì, chắc là cô sẽ bị hắn làm một trận tơi bời. Trời bỗng nhiên mưa tầm tã. Không lẽ là báo hiệu cho số phận Nami đến đây là hết. Tên biến thái dìu cô vào mái hiên rồi tiếp tục hành động sàm sỡ cửa mình. Bình tĩnh, Nami chợt nhớ ra cái clip hôm trước về cách chống lại khi gặp biến thái. Trấn an tinh thần, Nami liền đổi khuôn mặt lo lắng sang một sắc thái khác.Cô chạm những ngón tay nhỏ bé của mình vào ngực của hắn, cởi từng cúc áo, giương đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào tên háo sắc "Thật là, lúc nãy anh nhanh quá làm em sợ..." Bị quyến rũ, tên đó liền nhẹ tay lại, ôm chặt Nami vào người "Anh xin lỗi, cô bé." Giả vờ e thẹn, Nami thì thầm vào tai hắn "Nãy giờ anh mở đầu rồi, hay là giờ, để em nhé!". Nói rồi, cô lướt bàn tay mịn màng của mình trên cơ thể hắn, cởi chiếc áo hắn đang mặc ra. Để dụ dỗ hắn thành công hơn, cô vén áo craptop của mình lên, để lộ bộ ngực đầy sức sống đáng yêu. Hắn ngay lập tức tin rằng cô đã bị thu phục, liền thả lỏng người cho cô tiếp tục công việc của mình. Nami ngồi xuống, tay cô tháo sợi dây nịch ở lưng quần hắn ra, từ từ kéo quần hắn ta xuống. "Ây cha! Xem cậu nhỏ của anh nè! Tràn đầy sức sống, làm em sướng quá đi mất!" Tuy nói vậy thôi chứ, Nami sắp nôn ra rồi đây này. Cô cảm thấy cái cô vừa khen trông thật là kinh tởm. Nami nhớ lại đoạn clip, không kéo quần hắn xuống hết, chỉ kéo xuống gối thôi, rồi cô đứng dậy, choàng tay qua cổ hắn, tiến sát lại, đôi mắt lôi cuốn, dần dần đưa môi lại gần hắn. Và, cô đưa đầu gối lên, huỵch, Nami đá một cú thật mạnh vào cậu bé đang hưng phấn của tên háo sắc kia. Bị điểm ngay chỗ yếu, hắn khụy xuống ôm lấy người. Nami tranh thủ chạy đến chỗ cái điện thoại, cầm nó rồi bỏ trốn. Hắn cố lết theo nhưng không được, một phần bị chính cái quần chỉ kéo xuống tới đầu gối làm ngăn cản những bước chân dài, phần còn lại, bộ hạ hắn quá ư là đau đớn. Run rẩy, hắn quát to: "Đồ khốn chết tiệt! Đứng lại cho ta!". Nami chạy, chỉnh trang lại quần áo, đã trễ hơn giờ hẹn một tiếng mấy rồi. Vội vã, Nami ướt đẫm dưới mưa cố tìm đường ra. Điện thoại cô lúc nãy bị hắn làm rơi khiến nó va đập mạnh, rồi bị dính nước mưa, khiến giờ chẳng cách nào mở nguồn lên được. Đến được một con đường lớn, là phố Beika, chỗ này, muốn đi tới ga Heija là gần nửa tiếng đồng hồ. Nami đâm đầu cố chạy thật nhanh, vì trong lòng cô, chỉ có một nỗi lo duy nhất, chính là Luffy. Khoảng bảy giờ là Luffy đã có mặt ở chỗ hẹn rồi. Anh cảm thấy trong lòng hồi hộp chẳng khác gì Nami. "Chết tiệt mình tới quá sớm rồi! Còn tận một tiếng nữa lận!" Luffy đi vòng vòng, đầu thì cắm xuống đất nghĩ ngợi mãi thôi. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh đi với Nami, nhưng, mà là lần đầu tiên...hẹn hò. Hình tượng bên ngoài lạnh lùng bình thản cỡ nào, bên trong Luffy lại rối loạn thế đấy. Tám giờ rồi, Luffy đưa mắt nhìn xung quanh để tìm Nami. Không thấy. Trễ 15 phút rồi. À mà con gái mà, nên chắc giữ giá hay bận bịu trang điểm nên đến trễ. Nghĩ là chẳng sao, Luffy tiếp tục đứng chờ. Bỗng, có cuộc điện thoại gọi đến. Đoán là Nami, anh liền thò tay vào túi lấy điện thoại ra xem với hy vọng cô ấy bảo là chờ một chút thôi do kẹt này nọ. Nhưng không, người gọi là Hancock. Anh thở dài, bắt máy. "Luffy à...cậu có đang rãnh không?" Giọng Hancock the thé, pha chút nức nở như vừa mới khóc xong. Luffy cảm thấy hơi lo, vì dù gì, cô ấy cũng là người đã giúp Luffy trong thời gian qua "Sao vậy?" "Luffy...đang ở đâu vậy...?" "Ga Heija" "Luffy...nhìn qua bên này đi..." "Bên nào?" "Đối diện cậu đó..." Tức khắc, Luffy liền đưa mắt nhìn sang. Hancock đang đứng ở bên kia đường, đôi mắt u sầu rưng rưng nước mắt. Mưa cũng vừa tức thì rơi xuống nặng hạt. Hancock liền nhanh chóng chạy sang đường, nhào đến ôm chầm lấy Luffy khóc nức nở. Lo lắng, Luffy hỏi:"Có chuyện gì vậy?" Hancock dụi đầu vào ngực Luffy, khẽ nấc từng lời "Luffy...Luffy à...Hancock...buồn quá...Hancock... chẳng muốn sống nữa..." Luffy xoa đầu Hancock, ôm lấy thân hình đang run lẩy bẩy thì mưa to và gió lớn, anh tìm cách trấn an cô "Sao vậy? Đừng khóc, từ từ nói." Hancock lắc lắc đầu lau nước mắt, rồi giương mắt ánh đau thương lên nhìn Luffy "Hancock...Hancock nhớ anh lắm!" Luffy không mấy ngạc nhiên trước câu nói đó, vì anh thừa biết Hancock có tình cảm với mình. Nhưng, điều khiến anh ngạc nhiên là, tại sao cô lại chạy tới đây, tại sao lại biết anh ở đây, và cả, bộ dáng đáng thương này nữa. Hancock không đáp, khẽ đưa mắt nhìn về hướng khác. Hancock không bỏ cuộc, cô tiếp tục: "Hancock...Hancock có điểm gì mà anh không thích chứ a... Thân nhau như vậy rồi, không lẽ anh không có tình cảm gì với em à?" Chẳng biết nói gì hơn, Luffy đành ngậm ngùi "Xin lỗi, nhưng, tôi chỉ coi cậu là bạn thôi."Hancock thấy nhói đau trong lòng. Cô quả thật không thể thuyết phục được Luffy. Đồng thời, lòng cô cũng dấy lên một nỗi tức, đường đường là một tiểu thư như cô, thế mà lại thua một cô gái bé nhỏ như Nami. Vừa nãy bị dính nước mưa, giờ cơ thể trở lạnh, Hancock ôm người run cả lên. Thấy thế, Luffy mới đổi vị trí cho Hancock vào trong, hướng mắt ra ngoài, còn bản thân thì dùng tấm lưng cao to để chắn gió cho cô. Cũng nhờ thế, bất ngờ Gin thấy bóng dáng Nami đang thở hì hộc với thân mình ướt sũng chạy đến. Thấy kế hoạch bắt cóc Nami thất bại, Hancock liền nảy ra một quyết định táo bạo. Cô nhón chân lên, ôm chầm lấy cổ Luffy, đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu. Vừa đúng lúc ấy, Nami đưa mắt sang, tận mắt chứng kiến nhìn hai người họ trao nhau yêu thương ấy. Lòng thắt lại, Nami cúi đầu, bỏ chạy. Luffy đẩy Hancock ra, chau mày cau có "Này! Cậu vừa làm gì vậy hả?" Giả vờ tội lỗi, Hancock ấp úng "Xin... xin lỗi... Vì...tớ không thể chịu được... Em thật sự rất yêu anh!" Nói rồi, Hancock nhào tới quấn quýt lấy Luffy. Anh tỏ vẻ khó chịu vô cùng, đè Hancock vào tường, giọng nghiêm túc "Xin lỗi, nhưng, tớ có người để yêu rồi." "Là người cậu đang đợi đúng không?" "Sao cậu biết?" "Cậu ăn mặc chỉnh tề đẹp trai như vậy, không lẽ tớ không biết" "Biết vậy thì, cậu đừng..." Chưa kịp nói hết câu, Hancock đã nhanh nhảu chen vào "Nhưng mà! Cậu đợi nãy giờ cô ấy có tới đâu!" Câu nói của Hancock khiến Luffy chợt bừng tỉnh. Lúc này, anh mới nhìn lại đồng hồ, đã chín giờ hơn rồi. Trễ quá rồi, sao không thấy tin tức gì của Nami, không một cú điện thoại, không một lời nhắn. Lo lắng, anh liền mở điện thoại ra gọi. Không gọi được. Tim thắt lại, nhưng anh vẫn quyết định đứng đó chờ. Hancock cũng ngồi đó. Nửa tiếng nữa trôi qua, Luffy cảm thấy trong lòng não nề. Không lẽ, anh thật sự quá tin vào Nami rồi. Hancock đắc ý, nhưng không lộ ra bên ngoài, cô tiếp tục vở kịch ngây thơ của mình, choàng tay qua người Luffy "Hãy để em làm chỗ dựa cho anh nhé!" Rồi, cô đè Luffy vào tường, ngồi lên người anh, từ từ hôn nhẹ vào cổ anh. Cô bắt đầu hành động sờ soạng của mình trên vùng ngực nóng hổi của Luffy, rồi nhẹ nhàng, ép sát đôi ngực căng tròn của mình vào anh. Luffy vẫn giữ đôi mắt lạnh tanh, đứng phắt dậy, đẩy Hancock ra chỗ khác "Khuya rồi, cậu về đi." "Luffy à...Rõ là trễ lắm rồi, cô ta có tới đâu! Gọi còn chả bắt máy, chắc chỉ chơi đùa với cậu thôi đó!" "CẬU IM ĐI!" Luffy giận dỗi thét lên. Với Hancock, đây là lần đầu tiên cô thấy Luffy tức như vậy, và cũng là lần đầu tiên anh quát cô. Tim đau, Hancock bỏ chạy, khóc nức nở: "TỚ GHÉT LUFFY!" Luffy đứng yên đó, tâm trạng rối bời bởi những suy nghĩ tiêu cực. Khuya thế này rồi, trời mưa tầm tã, Nami chưa đến, không biết có chuyện gì không, hay thật sự là, cô ấy... Trầm lặng hồi lâu, anh cũng bước chân chạy đuổi theo Hancock, vì dù gì, Luffy cũng nghĩ Hancock như một người bạn tốt của mình, để đêm tối mưa giông bão bùng vậy mà về một mình, Hancock có mệnh hệ gì, anh cũng sẽ hối hận lắm. Bắt kịp Hancock, anh dỗ, rồi dẫn cô về. Nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích, Hancock khẩy cười thầm, rồi dựa đầu vào vai Luffy, cùng anh bước về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store