ZingTruyen.Store

Tranh Xa Toi Ra

"Luffy à, sao đi nhanh quá vậy, đợi người ta với", cô gái đi bên cạnh Luffy học cùng lớp anh, tên là Boa Hancock, là hoa khôi của lớp. Nhìn hai người đi bên nhau mà nhiều người phải trầm trồ mà khen 

"Nam thanh nữ tú". Cô nàng chạy nhẹ nhàng bằng đôi chân thon dài của mình đến ôm chầm lấy tay Luffy 

"Thật là, sao mà đi không rủ!" Luffy đưa mắt nhìn sang Hancock đang nũng nịu cùng đôi ngực căng mịn chà chà vào cánh tay mình. 

"Muốn đi đâu?", Luffy lạnh lùng hỏi và nhận được lời hồi đáp vô cùng đáng yêu từ cô nàng

 "Tùy Luffy thôi nè!" Thế rồi, anh đưa cô ra biển cùng nhau chơi đùa.

"Ăn kem không?" 

"Ăn chứ!"

 Nói rồi, Luffy dẫn cô lên ngồi trên khổ đá to bên bờ biển, còn mình thì bước đến chỗ xe kem bên đường kia. Hancock ngồi đó, đưng đưa chân đón gió biển. Chợt, ba người con trai không biết từ đến, nhưng không phải là học sinh, có lẽ là người dân nơi đó hoặc là khách tham quan, đi đến chỗ Hancock, buông lời tán tỉnh

 "Em gái, đi một mình chắc buồn lắm nhỉ? Có muốn tụi anh đèo đi dạo chơi không nè?" Hancock chẳng tỏ ra khẩn trương hay sợ hãi gì cả, cô bình thản đáp 

"Dạ không đâu ạ!" Bọn chúng tiếp tục dụ dỗ

 "Em đừng lo, bọn anh sẽ chăm sóc em đàng hoàng mà!" Hancock nghe xong, giang chân giơ thẳng trước mặt tên vừa nói, khoe luôn cả bộ đùi nõn nà của mình, tay nhẹ vuốt vai 

"Mấy anh mà còn không nhanh đi, là bạn ấy của em sẽ băm tụi anh ra làm thịt đó!" Dứt lời, Luffy xuất hiện phía sau từ khi nào chẳng biết, giương đôi mắt tạnh toanh đầy ám khí, đe dọa

 "Chào! Có chuyện gì à?" Thế là cả ba toáng loạng chạy bỏ đi.

"Luffy quả là có khác nha!" Hancock ngọt giọng thõa mãn, tiện tay cầm lấy cây kem dâu mà anh đưa. 

"Bớt khoe đi Hancock." 

"Dạ vâng, Hancock chỉ khoe cho Luffy thấy thôi!" Cô nhìn anh, cười hì hì vui vẻ.

 Anh không nói gì, mỉm cười nhẹ, rồi ngồi bên cạnh, thưởng thức lấy cây kem mát lạnh trên tay. Trái đất tròn, đi hết một vòng ta lại gặp nhau. Luffy ngẩn người nhìn người con gái đang tươi cười rạng rỡ chơi đùa cùng những người bạn của cô. Anh ngắm mãi, ngắm Nami trong bộ đồ bơi đáng yêu mà quyến rũ đến khác thường.

 "Này này, nhìn nhỏ nào thế hả?"

 Hancock như cắt đứt mạch cảm xúc của Luffy, anh lắc đầu, quay lưng bước ra chỗ khác. Còn Nami, cô cảm giác như có ai đó cứ mãi chăm chú mình nãy giờ. Khi mà cô liếc mắt sang nhìn thì lại thấy bóng lưng Luffy cùng người con gái vô cùng xinh đẹp thân thiết dìu nhau đi. Cô cũng im lặng, tiếp tục cuộc vui của mình.

Tối, sau khi kết thúc cuộc múa quanh đám lửa trại, bỗng Dofla, người bạn trai cũ của Nami, tiến lại gần, tay xoa xoa đầu

 "Nami này, không biết em...à không, cậu có rãnh không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu, một tí thôi cũng được." 

"Ừ được thôi!" Cô thấy được vẻ mặt mừng rỡ của Dofla khi cô chấp nhận dễ dàng như vậy. Dù sao đi nữa, cô thấy trong lòng, vẫn còn cái gì đó là hình với bóng của Dofla, cô cũng muốn biết rằng, cậu ta sẽ làm gì với cô đây. Hai người đứng dưới một gốc cây, mắt hướng ra biển đen.

"Hôm nay vui cậu nhỉ?"

 "Ừ" 

"Thật ra...tớ...", đoạn, cậu quay người đứng dối diện với Nami, tay ép Nami vào sát gốc cây 

"Anh nhớ em!" 

Nami chau mày khi nghe câu đó, cô còn chẳng biết là mình có nghe lầm hay không nữa. Biết bị nghi ngờ, Dofla cố giải thích:

"Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi vì lần đó anh hành động quá giận dữ, anh xin lỗi vì đã không nghe em nói, vì đã không tin tưởng em. Những ngày qua anh thấy trong lòng mình cũng bức rức lắm. Em biết không, hôm nay nhìn em đẹp lắm." Rồi, Dofla vuốt lấy mái tóc xõa bồng bềnh của cô, chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.

"Ý Luffy nhìn kìa!"

 Ở một bên khác, Hancock và Luffy đang đứng, họ vô tình thấy được một cuộc khóa môi hoàn hảo của Nami và Dofla.

"Tụi nhỏ bây giờ còn ghê hơn mình nhỉ!" 

Hancock lên tiếng chọc ghẹo trong khi Luffy chăm chăm mà cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Còn lí do khiến anh cảm thấy bực bội, chính bản thân anh còn không biết. Cúi mặt, Luffy đưa mắt nhìn sang chỗ khác, bảo:

"Đi chỗ khác đi!" Hancock cũng tò te đi theo. Vừa lúc họ đi cũng là lúc Nami đẩy Dofla ra sau nụ hôn bất ngờ ấy. Nhưng, cậu ta không dừng lại ở đó, cố tiếp tục cưỡng hôn cô một lần nữa. Biết được mục đích của Dofla, chẳng phải là yêu thương gì cô đâu, Nami không vì tình cũ mà nhân nhượng, cô phản đối quyết liệt:

 "Xin lỗi, nhưng tôi không thể yêu cậu được nữa. Nếu cậu muốn làm chuyện đó, tìm người bạn gái mới của cậu ấy, cô ấy chắc chắn sẽ đáp ứng tốt hơn tôi." Nói rồi, Nami gạt Dofla sang một bên, bước đi.

Còn về phần Luffy, anh vẫn đang rảo bước trên bờ biển cùng với sự hiện diện của Hancock. Nhân lúc chẳng có ai xung quanh, Hancock nhẹ nhàng bước lại gần anh:

 "Luffy ơi Luffy"

 "Hử?" 

Cô nhón chân, kéo cổ áo anh xuống, đột ngột hôn nhẹ lên môi anh. Luffy hơi bất ngờ, còn Hancock thì ngay lập tức tỏ ra ngại ngùng. Cô ôm chầm lấy anh, ngập ngừng nhỏ tiếng:

"Cậu...à chắc...anh đã biết, chúng ta thân với nhau như vậy... không biết từ khi nào mà...em thích anh mất rồi..."

 Luffy một phần cũng hiểu được, khoảng cách giữa hai người, thật sự rất gần, nên không tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm. Hancock không dừng lại ở đó, cô nhẹ cởi chiếc áo phong phanh của mình để lộ bầu ngực căng tròn, áp sát vào người anh

 "Luffy này, hôm nay, anh hãy khiến em trở thành của anh nhé!" 

Nói rồi, cô lấy tay anh, đặt lên ngực cô, xoa xoa. Quả thật là, chàng trai nào nhìn vào Luffy cũng đều bị cuốn hút, Luffy lại ở trong tình huống này, xem ra cũng bị lôi cuốn không nhiều thì ít. Anh áp sát Hancock vào gốc cây gần đó, tay vuốt lấy lọn tóc bồng bềnh ấy. Cô nàng cũng táo bạo không kém, dùng những ngón tay thon thả của mình, nghịch ngợm lướt xuống chạm phần cúc quần của Luffy. 

Mọi chuyện như được sắp đặt, lúc nãy là sự vô tình của Luffy, giờ sự tình cờ của Nami. Bỏ Dofla đi, cô lại bắt gặp lấy khung cảnh nóng hổi trước mắt. Cô xem như mình không thấy gì, cúi mặt bỏ đi thật nhanh. Cô tìm đến một mõm đá dài trên bãi biển, ngồi ngắm ánh trăng đang soi sáng cả một vùng biển. 

"Rốt cuộc hắn ta vẫn chỉ là một tên biến thái mà thôi.", Nami thầm nghĩ, rồi cô thở một hơi dài.

Chân cô đung đưa theo nhịp sóng vỗ, đầu lắc lư nhẹ theo tiếng gió biển. Cả một khoảng trời to lớn như có một mình cô. Thanh bình quá, cô nhẹ cất tiếng hát lên, hòa mình vào tiếng nhạc của thiên nhiên. Giọng hát êm ngọt ấy cứ vang lên mà không hề biết rằng, có một người đang đứng ở phía sau, lắng nghe.

Luffy không biết từ khi nào đã đứng sẵn đó, thưởng thức rõ từng câu chữ trong lời bài hát của Nami. Khi tiếng hát vừa dứt cũng là lúc anh lên tiếng

 "Hát cũng hay nhễ!". 

Nami giật thót mình, hoảng hồn mém té khi nhìn sang thấy Luffy đứng ngay cạnh mình. 

"Bộ tính dọa chết người ta à!" Nami bị hù một phen, lên giọng tức tối. Còn Luffy chỉ nhếch mép, bước lại ngồi sát bên cô 

"Tại thấy lạ thôi." 

"Tôi có gì lạ?"

 "Tên người yêu của cô đâu rồi? Hắn lại đi lăng nhăng với ai khác à?" 

"Ý anh là tên Dofla á hả? Tôi và hắn ta chả còn quan hệ gì nữa đâu. Mà lúc nãy hắn còn cưỡng hôn tôi đòi quay lại nữa chứ, tôi thẳng thừng từ chối rồi. Người gì mà không biết sĩ diện." Lúc này Luffy mới gạt gù hiểu chuyện, anh còn tưởng là Nami còn thương quá mà đồng ý làm lại với tên kia. Tới phiên Nami lên tiếng thắc mắc

 "Còn anh, sao lại ở đây?"

 "Sao tôi không được ở đây?"

"Lẽ ra anh đang âu yếm với cô bạn gái quyến rũ kia chứ nhỉ?" 

"Cô theo dõi tôi à?" 

"Không hề!", Nami ngượng từ chối,

" Chỉ là tôi vô tình đi ngang rồi thấy thôi! Mà chắc là, do yếu sinh lý quá nên bị nàng đuổi đi rồi chứ gì."

Nghe tới đây, Luffy như thấy bị tổn thương. Nami rõ là không biết rằng, anh đã từ chối Hancock rồi, trong lòng Luffy hoàn toàn không xem Hancock là gì hơn mức bạn bè. Vả lại, anh cũng chẳng có cảm hứng gì với cô gái nóng bỏng ấy. Luffy liếc mắt lườm Nami, khiến cô buộc miệng hỏi thêm 

"Ủa, không phải vậy à?" Luffy lập tức đè Nami xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối chưa biết phản ứng ra sao ấy, cất giọng lạnh lùng 

"Tôi sẽ cho cô biết thế nào là yếu sinh lý." Anh không ngần ngại luồng tay vào cơ thể Nami, bắt đầu từ vùng ngực, rồi xuống dần vùng nhạy cảm dù cô nàng liên tục lắc đầu chống cự. 

"Cũng lâu rồi nhỉ, chắc cô bé nhỏ nhớ tôi lắm!" vừa nói, anh vừa chạm nhẹ vào. 

"Đó là chuyện không bao giờ! Dừng lại đi đồ biến thái!", Nami đỏ bừng mặt khi Luffy cứ tiếp tục chạm vào cô. 

"Nằm im để tôi chăm sóc cô bé của tôi nào!" 

"Cái gì là của anh chứ!" Luffy ngừng lại, chồm lên phía trước đối diện Nami, rắn rỏi đáp 

"Cô là của tôi!" Câu nói ấy làm tim cô như loạn nhịp. Cũng đã lâu rồi, cả hai không cảm nhận được cảm giác nóng ran cả người này. Luffy nhẹ nhàng âu yếm Nami từng chút một, chút một, dần rồi, cô chẳng thể phản kháng lại được. Cô ôm lấy cơ thể hừng hực của Luffy, cùng hòa vào làm một.

 "Chịu thuần phục rồi à?" Anh lên giọng như chế giễu trong khi Nami đang cắn răng siết lấy người anh 

"Đồ biến thái! Ngừng chọc tôi đi!" Lúc này, gương mặt của Nami nhìn thu hút và đáng yêu biết dường nào. Anh ngắm khuôn mặt đó, đưa cô vào một cảm giác lâng lâng bất tận, rồi kết thúc cùng một nụ hôn sâu thật sâu.

Luffy ôm chặt Nami trong lòng, hai hơi thở hòa quyện vào cùng nhau. Lát sau, cả hai nhận ra là cũng đã quá khuya rồi, liền chỉnh trang lại trang phục, cất bước đi vào trong khu trại của trường. 

"Lên đây tôi cõng cho." Lời đề nghị của Luffy khiến Nami hơi ngạc nhiên cho đến khi nghe anh tiếp lời "Nhìn cô như sắp ngất tới nơi rồi kìa."

 Mà anh nói cũng đúng, có lẽ vì lúc nãy, cả hai nhiệt tình quá, nên giờ, Nami cảm thấy có hơi vật vã trong người. Tuy thế cô có thể vững được đến khi đặt chân đến trại, nhưng Luffy đã lên tiếng giúp đỡ rồi, cộng thêm ánh mắt kiên quyết kia nữa, Nami đồng ý, tựa vào bờ lưng mạnh mẽ của anh. Cảm giác ấm áp và được che chở lan tỏa khắp người, Nami lim dim dần, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Luffy đưa mắt nhìn đôi mi nhỏ nhắn đang ngon giấc trên lưng anh, cười nhẹ, đưa cô tới đúng khu vực của riêng cô, nhẹ nhàng bồng Nami vào lều dưới sự chỉ dẫn của bạn cô, rồi bước về chỗ của mình.

Buổi sáng hôm sau, những tia nắng mặt trời chiếu vào trong túp lều khiến Nami tỉnh giấc. Cô dụi dụi mắt, hầu hết mấy bạn cô đã ra ngoài rồi. Nami vén màn, từ từ chui ra bãi cát trắng thì đám bạn nữ chung lều với cô chạy bu lại xung quanh

 "Tụi bây ơi, nó dậy rồi kìa!" Nami đang còn mơ ngủ lập tức bừng tỉnh khi thấy phản ứng của các bạn cô, giương đôi mắt nghi ngờ và ghen tị chăm chăm vào cô.

"Này Nami, nói thật đi, mày và anh Luffy là mối quan hệ gì hả?" Gương mặt Nami tái lại, không lẽ chuyện tối qua của cô bị lộ rồi sao?

Ấp a ấp úng chưa biết trả lời sao thì lại có thêm người lên tiếng 

"Tại sao tối qua mày đi với anh ta mà không rủ bọn tao cơ chứ!" 

"Trời ơi, mày có biết là lúc anh Luffy cõng đưa mày về, trông bảnh bao lắm không?" 

"Mày làm cách nào mà dụ dỗ được anh ta vậy, chỉ tao với." 

Ngơ ngác một hồi, Nami mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là họ chỉ tò mò về chuyện đêm qua có người đẹp trai cõng cô về thôi. Rồi, Nami tìm cách giải thích trốn tránh sự việc tối qua 

"Hóa ra tối qua người giúp tớ là Luffy gì mấy cậu nói á hả? Ầy tớ có biết đâu. Tớ bị say sóng khi đứng ngoài bãi biển ngắm trăng. May là có anh ta đi ngang nên thấy chạy tới giúp, không là tớ bị sóng biển cuốn đi đâu luôn rồi." 

Thế là cả hội chị em túm lại "Ồ" lên thật lớn: "Anh ấy vừa đẹp trai mà vừa tốt bụng nữa nha!" 

"Đúng nha đúng nha! Nami thật là may mắn quá!"

 "Biết thế tối qua tớ cũng ra biển rồi ngất tại đó luôn" 

Nami gượng cười khi nghe những cô bạn mình lên tiếng ngượng mộ cái người mà cô hay gọi là biến thái đó. Bỗng, tiếng vang từ xa vào nhắc nhở các học sinh chuẩn bị cho phần thi kéo lưới cá. Nami vội vã chạy đi vệ sinh thay đồ. Rồi, cô tình cờ nghe được giọng thì thầm:

 "Mà tiếc nhỉ, hình như Luffy có bạn gái mất rồi." Nami bất giác ngừng lại, dỏng tai nghe lén cuộc nói chuyện

 "Hình như là chị nào đó cùng lớp. Nhìn hai người đẹp đôi lắm cơ!" 

Lúc này, Nami mới để ý lại. Hầu hết, những lần cô vô tình gặp Luffy, anh đều đi chung với cô gái đó. Không đi gần bên thì cô gái cũng ôm choàng lấy cánh tay anh mà cặp kè. Hóa ra người đó là bạn gái thật rồi. Nami lắc lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lo toan đó, chạy đi tiếp tục công việc của mình.

Sau phần thi kéo lưới cá giữa các lớp, trường tổ chức một chuyến thám hiểm ở ngọn núi cách đó không xa. Nami chống từng gậy lách qua những hòn đá, cây cối rậm rạp chắn giữa đường để kịp đuổi theo đoàn. Lên đến được giữa núi là cả một đồng cỏ xanh, xung quanh là những hàng cây cao tỏa bóng rợp mát cả một khoảng trời. Mọi người thích thú chia nhau ra chụp hình lấy làm kỉ niệm. Nami và cô bạn cùng bàn cũng thế, họ thay phiên nhau cầm máy và tươi cười dưới nắng mai. Chợt, có giọng nói vang lên:

 "À xin lỗi làm phiền em tí được không?". Hóa ra là một nam sinh của trường, anh ta cất giọng hỏi cô bạn cùng bàn với Nami 

"Em có phiền chụp giùm anh một tấm hình được không? Thằng bạn anh đi chơi với bạn gái nó mất rồi." Đúng như Nami nghĩ, không chần chừ gì lâu, cô nàng gật đầu chấp nhận, rồi quay sang bảo Nami 

"Chúc phúc cho tao đi mày!" Nami nháy mắt tán thành, rồi hai người họ đi ra nơi khác, xa cô. 

Nami dựa mình vào một gốc cây, tay lướt trên chiếc điện thoại để xem lại những tấm hình mới chụp vừa nãy. 

"Xoạc Xoạc", cô nghe có tiếng động phát ra từ đâu đó. Cô dỏng tai nghe rõ hơn nữa:

 "Xoạc Xoạc Xoạc!", nó phát ra từ bụi cây sâu trong chỗ rậm rạp kia. 

Nami tiến lại gần, liếc mắt vào, cô thấy cả một bầy thỏ đang núp sau đấy. Một con thỏ lớn, chắc là thỏ mẹ, cùng với năm chú thỏ nhỏ, trong đó có một con bị thương chảy máu ở chân. Vết thương khá là nặng ấy, có lẽ vì thế mà cả bầy không biết làm sao để đưa bé con này đi. Bọn thỏ con thấy Nami, tỏ ra sợ hãi, núp sau thỏ mẹ đang giương mắt mãi về phía cô. 

"Đừng sợ! Chị không làm hại gì mấy em đâu!"

Nói rồi, Nami tìm trong giỏ xách vài tờ khăn giấy, cô còn mang theo cả thuốc thoa lên vì lo rằng leo núi lỡ bị vấp ngã. Cô tiếng lại gần, thỏ mẹ vẫn chăm chăm lấy cô như thể, nếu cô làm gì hại đến con nó, nó sẽ bất chấp lao vào tấn công. Nami biết thế, nên chỉ đi khẽ thôi, rồi đứng trước bé thỏ đang bị thương run lẩy bẩy. Nhẹ nhàng, cô đặt miếng khăn lên chỗ vết đau đó, thoa thoa, rồi dùng miếng giấy khác, băng bó lại. Cả bầy to mắt nhìn những hành động của cô khiến cô mún bật cười ra, bọn chúng trông thật đáng yêu. Xong, cô bế bé thỏ ấy lên, bảo:

 "Để chị giúp đưa bé về tổ. Tổ ở đâu nè?" Chẳng biết bọn thỏ hiểu ý Nami không, nó chạy trước, Nami bước theo sau.

Lúc đó, Luffy đang đứng cùng đám bạn, có cả Hancock nữa. Cô nàng dù tỏ tình không thành, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Vì cô nghĩ, rồi Luffy sẽ nhận ra vẻ đẹp và tình yêu của cô thôi. Trong lúc chụp tấm hình tập thể, Luffy chợt thấy từ xa có bóng người quen quen đang len lỏi đi sâu vào trong nơi đầy cây cối um tùm thế kia. Nheo nheo mắt, anh nhìn kĩ hơn thì nhận ra được là Nami. Thắc mắc, tò mò, lo lắng, khó chịu, anh nhanh chóng nói lời chào rồi bỏ đi. Hancock thấy thế, chạy theo:

 "Luffy này, cậu đi đâu vậy? Tớ theo..." 

"Không được đâu." Luffy cắt lời Hancock 

"Cậu vào đi, tớ có chuyện chút." Hancock đành phải nghe lời, đứng đó, nhìn Luffy đi xa dần. Anh bước theo lối mà Nami đã đi, bụng cứ thầm nghĩ:

 "Con nhỏ đó lại đi đâu vậy trời? Không lẽ..." Anh nghĩ tới chuyện có một người con trai khác dụ dỗ Nami vào chỗ kín để làm chuyện ấy. Chau mày, Luffy bước đi nhanh hơn. Rồi, anh khựng lại khi thấy Nami đang đứng trước một khoảng không khác, muôn vật xanh tươi đẹp hơn lúc nãy nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store