ZingTruyen.Store

Tranh Xa Toi Ra

Đợi lúc Luffy vừa tan ca, Law đã đứng sẵn ngoài cửa hàng. 

"Anh có chuyện gì muốn hỏi?" Luffy hỏi như biết được trong đầu Law đang nghĩ gì. 

"Hay nhỉ? Thế đoán xem tôi tính hỏi chuyện gì?" Law và Luffy cùng nhau bước về. Luffy không trả lời, vì anh cũng linh cảm được câu hỏi đó có liên quan đến gì. Thấy Luffy cứ im lặng với khuôn mặt lạnh băng ấy, Law không thèm tức trong lòng. Vì, anh cũng cảm nhận được gì đó, cái sự quan trọng của câu hỏi này. 

"Thật sự khó nói đến vậy à? Rốt cuộc chuyện gì giữa hai người đó vậy?" Law nặng giọng. Luffy không phải muốn giấu gì anh, biết là anh rất lo cho Nami, nhưng anh cũng nghĩ như Nami, nếu mà bị phanh phua ra, không biết phản ứng của anh ấy sẽ thế nào. Bên cạnh đó, Luffy cũng lo lắng, nếu như mà Hancock và Law thật lòng đến với nhau, thì liệu, sẽ hạnh phúc hay bị chia rẽ hoặc miễn cưỡng mà sống chung một nhà? 

"Tôi cũng có câu hỏi như Sanji" Luffy lạnh lùng nhưng đôi mắt tỏ vẻ nghiêm trọng 

"Anh sẽ chọn ai, Nami hay Hancock?" 

"Tại sao tôi không thể chọn cả hai?" Law chau mày. 

"Vì, hạnh phúc của hai anh em cả thôi" Câu trả lời của Luffy khiến Law tức giận lên. Anh nắm chặt lấy cổ áo Luffy, nghiến răng 

"Rốt cuộc là sao? Cậu có chịu nói rõ không?". Khó thở, nhưng Luffy vẫn kìm nén, vì anh biết, người chịu đau khi biết tin này, không phải là anh, không phải Nami, mà là chính Law đó.

"Anh đã sẵn sàng để biết chưa?" Luffy nhìn thẳng vào đôi mắt của Law, đôi mắt mạnh mẽ của một người anh trai, một người đàn ông. 

"Ừ" Trả lời không một chút do dự, Law bỏ Luffy xuống. 

"E hèm, nhưng mà trước đó, về nhà trước đã, về trễ, kẻo Nami lại..." Nhìn lại đồng hồ, hai anh chàng mới phát hiện ra. Tái xanh mặt mày, như cùng một suy nghĩ, Luffy và Law phóng về lẹ, vì ở nhà, có một cô gái đã chuẩn bị sẵn bữa ăn nóng hổi chờ họ. Về trễ thì, tự hiểu thôi. 

Loay hoay cả buổi tối ngày hôm đó, hai anh chàng chưa có dịp nói chuyện được với nhau. Đành hẹn ngày mai thôi. Không thể vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới việc học của Luffy, dạo này trông anh có vẻ chăm chút hơn vào việc ôn bài rồi. Cũng dễ hiểu thôi, vì anh thi đợt này, đâu phải là để đậu đại học một cách đơn giản vậy, mà là để đi sang nước khác, đảm nhận tiếp tục việc làm của ba mẹ mình. 

Ngày tiếp theo. Hôm nay là tới lượt Law với Luffy nấu bữa tối. Tranh thủ lúc Nami còn đang ngồi học bài trên phòng, Law bắt lời 

"Nào nói đi". Trông Law đúng thật sự là đã rất chuẩn bị tinh thần và rất nghiêm túc trông việc này. Luffy thở dài, 

"Cô Hancock đó, là bạn từ thuở nhỏ của tôi." Chỉ nghe một câu, Law đã dần hình dung ra được sự việc rồi. Chỉ là anh không biết, chắc chắn có phải là vậy không. Anh im lặng, chăm chú lắng nghe.

 "Với tôi, cô ấy chỉ là bạn, nhưng với cô ấy thì,..." Luffy dường như không biết nói tiếp như thế nào. Thấy Luffy ngừng, Law mới chen vào 

"Ừm, nên cô ấy là tình địch của Nami? Trùng hợp ấy chứ." 

"Hancock ấy, không chấp nhận chúng tôi quen nhau" 

"Rồi sao nữa?" Trước câu hỏi của Law, Luffy nín lặng. Mặc dù biết rằng anh ta đã sẵn sàng, mặc dù bản thân đã chuẩn bị, nhưng, Luffy vẫn cảm thấy thật khó khăn để kể lại cái kỉ niệm đau buồn ấy. Law mà biết, Hancock đã làm gì với Nami, nó tệ thế nào, chắc anh sẽ nổi điên lên mất. Nếu anh mà tìm đến Hancock, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi đại học của cô, thật là...sao lại rắc rối thế này. Luffy đành 

"Cô ấy không có cảm tình tốt với Nami thôi" 

"Vậy thôi à?" 

"Ừm" 

"Thế mà tưởng" Luffy không phản ứng gì trước câu nói của Law.

Xong bữa cơm, Nami và Luffy lại tiếp tục học hành. Law thì, lại đến quán Bar. Nếu chỉ đơn giản là như Luffy kể thôi, thì anh có thể hoàn toàn hóa giải được sự mâu thuẫn giữa hai cô nàng mà mình yêu mến. Nhưng, tại sao vẫn còn mông lung quá. Liệu mọi chuyện có như thế thôi không? Anh cố tin lời Luffy nói, chỉ vậy thôi. 

Law đến quán Bar sớm hơn giờ hẹn. Đúng như dự đoán, hôm nay có Sanji. Anh ngồi vào ghế, nhìn xung quanh. Cậu kia, trông quen quen. Cậu đó đang ngồi giữa đám con gái nhân viên của quán, quần ngắn áo dây thiếu vải vuốt vuốt ve ve. Hình như là, cái cậu là hôm bữa, ôm lấy Hancock thì phải. Hình như, họ có quen biết nhau, họ có quan hệ gì nhỉ? 

Sanji đến, hỏi "The same one?" 

"Right" Law nhếch môi cười khi Sanji vẫn còn nhớ món uống yêu thích của mình. 

"Nè" Law kêu khi Sanji đang bắt tay vào pha chế 

"Hử?" 

"Cậu biết gì về Nami?" 

"Không nhiều bằng Luffy" 

"Vậy cậu có biết chuyện gì giữa Hancock và Nami?" 

"Sao anh không hỏi họ đấy?" 

"Họ giấu" 

"Nếu thế thì tôi cũng không nên nói ra" Sanji đặt lý rượu trước mặt Law. Law chau mày 

"Ngoài việc Nami và Hancock từng là tình địch, thì còn chuyện gì nữa?". Sanji khựng lại một tí. Nếu đã nói cho anh ấy biết quan hệ giữa họ rồi, giấu lại chuyện quan trọng thế kia, chắc là có lí do. Nhưng mà, không nói cho Law biết, liệu có phải là cách tốt?

"Này! Tại sao lại giấu tôi?" Law lớn tiếng hơn. Đôi mắt Sanji chuyển sang nghiêm trọng 

"Liệu là, anh sẽ giữ được bình tĩnh khi nghe?" Law nghe vậy, đủ hiểu, chuyện này, nó không phải đơn giản hay bình thường gì. Hít sâu, thở ra thật dài, Law gật đầu 

"Ừ!" 

Quán Bar nhộn nhịp vẫn như ngày nào. Nhưng, không phải ai vào quán và ngồi trong đấy cũng đều mang cảm giác sôi động như điệu nhạc. Một số người vào chơi vì vui, vì thích, nhưng cũng có một số là vì buồn, vì đau mà đến. Tìm rượu giải sầu, lắc lư theo điệu nhạc để vơi đi nỗi đau, tìm kiếm một ai đó ôm ấp để quên đi chuyện cũ. Quán Bar, nơi tụ tập của nhiều loại người. Không phải ai hư mới đến đây, không phải dân ăn chơi sành điệu mới được ghé vào. Cũng có những con người ngoan hiền, đến đây chỉ muốn thưởng thức một chút cuộc sống về đêm, muốn được mở rộng tầm mắt hơn.

Đến giờ hẹn, Hancock có mặt tại quán Bar. Cô nàng vẫn ăn diện như ngày nào. Bao nhiêu ánh mắt đều nhìn cô mỗi lần cô lướt qua. A, kia rồi, Law vẫn luôn có mặt trước giờ hẹn để chờ cô, đúng là ra dáng đàn ông mà.

Hancock nhẹ nhàng bước tới từ phía sau, lấy hai tay khẽ che mắt Law lại. Hơi bất ngờ, nhưng sau đó, Law cười, nắm lấy bàn tay xinh xắn của Hancock

"Em tới rồi à?"

"Hì!"

Họ ngồi cạnh nhau, tươi cười, trò chuyện như mọi ngày.

"Này, Hancock, lại đây" Law dịu dàng nắm bàn tay Hancock kéo đi.

"Ah...anh" Hancock kêu lên khi Law chợt hôn nhẹ lên cổ cô. Nơi mà Law kéo Hancock vào căn phòng riêng tư dành cho khách ở tại quán Bar đó. Cô ngồi lên đùi anh, khẽ chạm lấy bờ môi ấy. 

"Hancock này, em đẹp quá!" Law vừa khen, vừa nhẹ khéo chiếc áo sơ mi craptop của cô xuống, bật từng nút áo. 

"Anh này...không được, em sắp thi rồi" Hancock khẽ thì thầm vào tai Law. 

"Chỉ một chút thôi mà" Giọng nói êm dịu mà trầm của anh khiến cô dường khi không thể kiềm được bản thân mình. Cô thích cảm giác này, cái cảm giác được chạm vào từng đường nét trên cơ thể.

Hancock bị đè xuống giường, gương mặt đỏ ửng khi bị lộ hơn 50% bộ ngực của mình. Hancock cũng không ngần ngại cởi chiếc áo sơ mi trắng mà Law đang mặc. Cơ thể rắn chắc đầy nam tính của anh hiện ra. Thật khó để ngăn bản thân không khỏi sờ vào những múi bụng ấy. Không phải là những múi bụng to và săn cứng như những anh chàng tập tạ, nhưng nhìn vào, chị em ta đều phải thốt lên trầm trồ mà khen.

Họ quấn quít lấy nhau, hơn nữa, từ từ. Chiếc quần giả váy của Hancock cũng dần được kéo xuống. Cô mặc bộ đồ lót trông thật quyến rũ làm sao. Lướt trên cái đùi thon dài nõn nà của Hancock, Law bắt đầu hôn lên nó. Anh có thể thấy được, Hancock hoàn toàn đang bị anh làm cho mềm nhũng cả ra.

Trong lúc Hancock còn đang mơn man với bàn tay rắn rỏi của Law, anh chợt lên tiếng 

"Hancock này" 

"Vâng...?" Cô nàng đáp. 

"Em có nhớ lần anh kể, anh có một người em gái sống ở đây không?" 

"Em nhớ chứ" 

"Em ấy học cùng trường với em đó, và em ấy cũng biết em đó." Law bắt đầu xoáy vào câu chuyện. 

"Anh hai già! Chỉ em..."

Nami chạy qua phòng Law để nhờ sự trợ giúp với đống bài ôn nhưng không thấy anh đâu. Cô chạy xuống phòng khách, phòng bếp, cũng không có. 

"Haizz, lại đi ngao du đâu rồi" Cô thở dài ngồi lại vào bàn học. Luffy nằm trên giường ôn bài. Law hôm nay không có nhà, có khi nào là đi tìm Sanji để hỏi rõ? Luffy suy nghĩ. Với cái đầu thông minh đó, chắc Law sẽ tìm ra nhanh chóng cho mà xem. Chỉ e là, anh sẽ biết nên làm gì với sự thật đó. Luffy lại gần Nami 

"Cần gì, anh giúp cho" 

"Ồ, trùng hợp vậy!" Hancock kêu lên ngạc nhiên khi Law bảo có đứa em gái học cùng trường với cô 

"Em ấy là ai vậy nhỉ?" 

"Em gái anh, hẳn là em có quen biết đấy" Law vừa nói, vừa sờ lấy cơ thể đang lâng lâng của Hancock. 

"A...vậy à..." Hancock quấn lấy cổ Law. Anh trầm giọng 

"Em ấy, là người, đang đem lòng yêu một anh chàng hot cùng lớp em" 

"Ưm..." Vừa cảm nhận, Hancock vừa lắng nghe. Law tiếp tục 

"Mà em biết không, em gái anh nó không dám nói anh một chuyện quan trọng, anh em mà lại chẳng tin tưởng nhau"

"Ôi, sao em ấy kì thế?..." Cả hai bắt đầu chạm vào nhau nhiều hơn.

"May mà nhờ gặp được bạn em ấy, cậu ta kể cho anh nghe..." 

"Vâng..." Họ hôn nhau, rồi Law ôm lấy cơ thể trần của Hancock 

"Cô em gái của anh, nó bị người yêu cũ nó bỏ thuốc mê. Rồi thằng đó đem em ấy vào phòng kín, cho em ấy uống thuốc kích dục. Đến khi em ấy thức dậy thì cơ thể khó chịu, sẽ nhào vào đòi làm chuyện ấy với cậu ta. Không chỉ vậy, cậu ta còn lén đặt máy quay phim trong đó..."

Hancock nghe tới đây, lòng bỗng trở nên lo lắng 

"Sao mà...cái cậu đó là con người gì vậy...?" Law tiếp lời khi nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt gợi cảm của Hancock

 "May là, bạn bè của em ấy kịp tới cứu, không là em của anh... Nhưng mà, cậu ta không phải là người lên kế hoạch đó. Người đúng đằng sau chuyện kinh khủng đó, là một cô gái rất đẹp. Cô ấy thích cậu bạn trai của em gái anh, nhưng do cậu bạn trai đó không có tình cảm lại, thế là, cô gái đó nghĩ ra kế hoạch để trả thù. Thật nhẫn tâm...em nhỉ?" 

"Vâng...đúng vậy ạ..."

Gương mặt Hancock tái rõ thấy. Hình như, cô đã nhận ra ý của Law rồi. Law ngồi dậy, vuốt lấy mái tóc của Hancock 

"Anh thật sự rất sốc, sao em lại...Nami đã làm gì có lỗi?" Đôi mắt Hancock trở nên rưng rưng

 "Tại...tại vì...nếu cô ấy không xuất hiện...thì em đã..." Nước mắt cô bắt đầu rơi 

"Lẽ ra, Luffy đã là của em rồi... Cô ta thì có gì chứ, sắc đẹp, tiền tài, địa vị, danh tiếng...đều thua..." 

"Em không được phép xúc phạm em ấy!" Law nãy giờ cố kìm nén cơn tức giận bên trong. Đến giây phút này rồi, Hancock cũng không chịu tỏ ra có lỗi hay hối hận gì. Nắm tay anh nắm chặt, đấm vào giường một cái mạnh. 

"Em tưởng chỉ có mình em có sắc đẹp, địa vị, tiền bạc và cả danh tiếng thôi ư?" Anh nói rồi, khoác lên chiếc áo của mình rồi hậm hực bước đi.

Tại sao chứ, tại sao đến giờ phút này rồi mà cô ta vẫn chưa biết nhận lỗi. Chỉ cần Hancock chịu sai và tỏ ra ăn năn, anh chắc chắn sẽ có cách hòa giải sự bất đồng giữa hai bên. Vậy mà...cô làm anh thất vọng quá. Tại sao chứ...cứ nghĩ là, mình đã tìm được một người con gái để dành tình cảm cho, sau sự việc đau lòng đó, thế mà... Tim anh lại đau nhói. Một người như anh, luôn cố học hành thật tốt, làm việc để trở thành người thành đạt, nhưng sao lại không thể có một cuộc tình yên ổn.

Trong tình huống này, anh không thể nào chọn Hancock được. Nami là đứa em gái duy nhất của anh, là người nhà anh, là người con gái anh yêu quý nhất. Lí do, đơn giản là tình máu mủ thôi. Anh hoàn toàn không thể chấp nhận một người chị dâu mà lại căm ghét Nami của anh. Lúc nào, lựa chọn cũng mang lại đau đớn cả. Anh ghét cảm giác này. Anh rời khỏi quán Bar, tìm đến một quán rượu khác. 

Hancock thẫn thờ một mình với bốn bức tường. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nước mắt đã ngừng rơi. Chuyện gì vậy? Mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng dù trong phòng cô vẫn nghe được tiếng vang của âm nhạc của quán bar nhộn nhịp kia. Sao lại có sự trùng hợp đến rợn người thế. Tại sao, mọi thứ của cô đều bị người con gái Nami kia cướp đi hết. Từ Luffy, và cả bây giờ, Law. Thì ra, Law là anh trai của Nami à? Cô cười. Một sự thật quá ư là bất ngờ, quá ư là...ngoài sức tưởng tượng. Cô lại cười, cười lên thật to. Trái tim khó chịu khôn xiết, khó thở, dòng máu như không thể lưu thông được nữa. Mọi chuyện, cứ phũ phàng với cô thế này mãi ư? 

"Rầm rầm" có tiếng động lớn bên ngoài. Rồi đột ngột, cánh cửa mở sầm ra.

Hôm nay, Dofla lại thấy Hancock và Law ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Cậu làm vẻ không quan tâm, vẫn vô tư với những cô nàng bao vây của mình dù nhức nhói. Lúc mà cậu thấy hai người dắt nhau vào phòng riêng, cậu đã dốc hết cả mười ly rượu. Lòng bỗng dưng tê tái. Cậu mơ hồ nhận ra, từ khi nào, mình đã thích chị ta mất rồi. Cậu cũng không biết, lí do là tại sao. Rồi, khi Dofla thấy Law hậm hực bước ra về một mình, cảm giác chuyện không hay xảy ra, cậu liền chạy vào khu phòng riêng để tìm Hancock. 

"Hancock!" Dofla mở rầm cửa kêu to khi thấy cô ngồi thẫn thờ trên giường, một mình. Cậu liền đóng sầm cửa chạy tới gần đầy lo lắng 

"Này! Không sao chứ?" Hancock ngồi, trên người chỉ vỏn vẹn bộ đồ lót. Mà nó cũng bị xệch xoạc. Nhìn chị mà cậu ta đau lòng, liền lấy chăn khoác lên cho cô.

Hancock nhìn Dofla chằm chằm, không trả lời. 

"Nè! Rốt cuộc hắn đã làm gì chị!?" Dofla lay lay người Hancock, trông cô như bất động rồi vậy. Đột nhiên, hai hàng nước mắt rơi xuống một cách vô thức. 

"Sao chị lại khóc!?" Dofla giật mình khi thấy cô khóc. Cậu chạm tay vào mặt cô, gương mặt tỏ rõ vẻ đau xót.

"Sao cậu ta lại ở đây?" Khuôn viên trống rỗng trong đầu Hancock vang lên câu nói đó khi thấy Dofla chạy tới với khuôn mặt hớt hải. 

"Có phải là...đang quan tâm mình không? Tại sao lại quan tâm mình? Tại sao...?" Những suy nghĩ ấy khiến cô òa khóc lên, ôm chầm lấy Dofla vào lòng. Hancock gào lên đầy đau đớn, trái tim như thắt chặt lại, rỉ máu 

"Tại sao chứ!? Tại sao!? Tại sao mọi chuyện lại..." Tay cô run run nắm chặt lấy áo Dofla, nước mắt làm ướt cả áo cậu. 

"Hancock..." Dofla lúc đầu hơi bất ngờ, rồi sau đó cũng ôm lấy cô vào, đầy dịu dàng 

"Đừng lo, có tôi rồi"

"Anh hai! Dậy đi, trễ lắm rồi!" Nami đập cửa rầm rầm kêu Law dậy. Anh ta đã ngủ hết cả buổi sáng trưa chiều rồi. Giờ là 7h30 tối chủ nhật. Law xoa đầu, ngồi dậy từ từ 

"Nhức đầu quá" Cũng đúng thôi, anh đã uống quá nhiều vào tối qua rồi.

Mơ hồ, anh lần lần bước ra mở cửa 

"Biết rồi, xuống liền". Nami nhìn anh hai mình, chau mày 

"Anh sao vậy?", rồi cô đưa mu bàn tay lên trán anh 

"Sao nóng vậy!? Anh bệnh à!?". Law cố làm ra vẻ khỏe mạnh dù đôi mắt như muốn nhắm tịt lại 

"Chắc một xíu thôi...Không sao đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store