ZingTruyen.Store

Tranh Xa Toi Ra

Nami cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Đây là đâu vậy, không phải là nhà cô. Nami ráng chống tay ngồi dậy, đầu đau quá, cô đang nằm trên giường của ai đây, toàn thân ê ẩm quá, cô không cử động được nổi. Ah, có một miếng dán giảm sốt trên trán cô. Là ai đã làm vậy ta, Nami ráng nhớ về tối qua, luồng kí ức đêm mưa đau buồn đó hiện về khiến Nami càng thêm nhức nhói. Khung cảnh Hancock và Luffy ôm hôn nhau ấy, tại sao nó cứ vang vảng mãi trong đầu cô thế này. Bỗng, có tiếng mở cửa 

"Em gái dậy rồi à?" Nami quay đầu nhìn về hướng cánh cửa mở ra, nơi mà Sanji đang đứng cười thật tươi. Lúc này, cô mới sực nhớ ra, tối qua, Sanji đã đưa cô vào trú mưa trong một quán Bar, nơi mà anh làm việc, rồi sau đó cô uống nhiều rượu quá và... 

"Sanji! Em xin lỗi, em lỡ uống nhiều quá rồi..." 

"Uầy không sao đâu! Anh hiểu mà! Nếu em đã thức rồi thì nhanh xuống bếp ăn sáng nha! Anh chuẩn bị sẵn cả rồi." 

"Làm phiền anh rồi." Nói rồi, Sanji đi khỏi, để lại cho cô không gian riêng tư để có thể thoải mái làm vệ sinh cá nhân. Xem ra Sanji cũng là người tốt ấy chứ, cũng nhờ có anh ấy nên cô chỉ sốt thôi, chứ nếu không chắc cô nhập viện luôn rồi. Cô nhanh chóng rồi đi vào căn bếp. Đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Nào là Mì ý rồi cả Pizza... toàn là những món đắt tiền cả thôi. 

"Ngồi đi em!" 

"Dạ" 

"Ăn thử xem ngon không nè, anh làm đó!"

 "Thế ạ! Anh giỏi quá!" Nói rồi, cô nếm thử một ít sốt cà thịt bằm trên dĩa Mì ý của mình 

"Ý! Ngon quá! Cả Pizza cũng là do anh làm à?" 

"Ừ" Anh cười tươi 

"Em tự nhiên nhé!". Trong đầu Nami cứ nghĩ, nhiều thế này, làm sao mà ăn hết đây. Nhưng không, cô lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy khi thấy Sanji ăn. Anh ấy ăn mạnh thật, tốc độ nhai và nuốt của anh là gấp đôi lần cô. Nami cố tỏ ra không quá ngạc nhiên dù cô rất muốn bật cười ra. Trông anh ấy chả khác gì một đứa con nít vậy. Ăn xong, Nami đề nghị để mình rửa chén cho thì Sanji lắc đầu

 "Em là khách mà, không được đâu!" 

"Nhưng mà, như thế thì kì lắm..." 

"Thôi nào em gái, để anh, kẻo anh giận đấy!" Sanji đã nói thế rồi, sao Nami có thể đòi hỏi thêm được nữa. Anh đứng dậy, gom hết chén dĩa trên bàn rồi để vào một ngăn tủ trông giống như một cái lò thì đúng hơn, mà trong đó có chia ra từng ngăn để sắp xếp chén dĩa. 

"Đó là...máy rửa chén a?" 

"Em gái đoán trúng rồi! Thông minh quá!" Giờ cô mới biết, hóa ra đó là lí do anh bảo cô không cần phải phụ giúp. Nami đảo mắt nhìn xung quanh, quả là nhà Sanji to thật nha! Căn bếp thôi cũng to bằng một nữa nhà cô rồi.

 "Em muốn đi tham qua chứ?" Sanji hỏi khi thấy Nami giương đôi mắt tò mò hướng về phía phòng khác.

 "Đi chứ!" cô trả lời háo hức, không một chút chần chừ.

Nami vừa dạo quanh, vừa mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn mọi thứ. Nhà của Sanji phải gọi là biệt thư mới đúng nha. Phong nào phòng nấy đều rất rộng và được bày trí rất là sang trọng, xa hoa. Anh còn có một khu vườn lớn bao quanh căn nhà nữa. Những bãi cỏ ven đường xanh ngát cùng với những bụi cây đầy hoa và quả. Khu vườn phía sau nhà còn có cả hồ bơi và những chiếc ghế ngồi tắm nắng được đặt sát bên thành hồ bơi. 

"Chỗ này mà ăn đồ nướng chắc tuyệt lắm luôn nha!" Nami thốt lên xoa xuyết. Sanji khuôn mặt rạng rỡ của cô, cười 

"Bên kia có cái bếp nướng ngoài trời này, cạnh bên hồ bơi luôn, lâu lâu nhà anh cũng hay tổ chức tiệc nướng chỗ họ hàng bà con xa qua chơi." 

"Oaa thích quá đi mất!" Nami nhí nhố nhảy chân sáo dạo vòng quanh khắp cả khu vườn. Cô thấy một bãi cát nhỏ, niềm đam mê tuổi thơ quay về, cô liền chạy lại đó trong chớp mắt. Sanji quay sang đang theo quán tính tiếp tục đi thẳng rồi quay sang, Nami mất tích. Thấy cô đang chạy đến bãi cát, anh kêu to lên 

"Em gái! Đừng qua đó!", nhưng hình như quá muộn rồi. Một bầy chó canh cửa gồm bốn con to tướng gương mặt hung dữ nhào ra bao quanh lấy Nami. Cô nàng rất yêu động vật, nhưng sao bọn chúng nhìn cô với vẻ căm hờn thế này. Vừa tính giơ tay chào thì có một con nhảy lên nhe hàm răng sắc bén vồ lấy cô trong khi những con còn lại đang gầm gừ chuẩn bị tấn công từ phía dưới. Sanji hét 

" Dừng lại!" Như một mệnh lệnh, bọn chó hung dữ ngay lập tức lùi lại phía sau, cúi đầu chào cậu chủ của mình. Anh chạy đến chỗ Nami, có lẽ hơi trễ rồi, con chó ban nãy đã kịp cắn vào tay Nami khi cô lấy tay ra đỡ khi nó nhào tới. Sanji quay phắt sang nhìn bọn chó đang ngồi ngoan ngoãn đó, dạy dỗ 

"Đây là bạn của ta cơ mà! Mấy đứa xin lỗi mau! Nếu không ta cắt hết bữa ăn!" Nhận ra sai lầm của mình, bọn chó răm rắp đồng loạt cúi đầu sủa gâu gâu. Hành động của chúng trông đáng yêu phết, xem ra đã được dạy dỗ kĩ lưỡng lắm. Con lúc nãy cắn Nami liền nhẹ nhàng bước lại gần, liếm liếm chỗ vừa cắn. Sanji lên tiếng trấn an khuôn mặt bất ngờ của Nami 

"Nó làm thế để ngăn vi khuẩn vào trong và giảm đâu đấy! Để anh đưa em vào băng lại!"

Ở một không gian khác, trong một căn nhà trọ nhỏ bé, Luffy nằm dài trên sàn trong bầu không khí u ám. Anh vừa lo vừa đau, chẳng biết giờ tin tức của Nami sao rồi. Tim anh như ngừng đập, thật khó thở. Có tiếng chuông cửa. Anh từ từ lết thân người nặng trĩu đau thương để mở cánh cửa ra. Đúng như dự đoán, là Hancock. Cô ấy khuôn mặt tươi rói chào Luffy rồi tự nhiên bước vào trong phòng. 

"Cậu đến đây làm gì?" Cô gương mặt nũng nịu quay sang 

"Còn làm gì nữa á! Tất nhiên là do nhớ cậu quá mà!" Luffy im lặng, không nói gì. Trong người anh thấy mệt mỏi và não nề quá, chẳng muốn nói năng gì nhiều. Hancock nhìn anh như vậy, đủ hiểu, tối qua với anh là đau đớn thế nào. Nhìn Luffy đau, Hancock cũng đau chứ, nhưng cô buộc phải làm vậy, vì cô yêu anh lắm, cô tin rằng, rồi Luffy sẽ nhận ra tình cảm của mình thôi. Hancock hớn hở trổ tài nấu nướng của mình tại gian bếp bé tí trong căn trọ của Luffy. 

"Hôm nay ăn Sushi nhé!" Luffy vẫn im lặng, ngã người dựa trên tường, đôi mắt lạnh tanh. Mặc kệ cho sự vô tâm của Luffy, Hancock vẫn tiếp tục làm cô xem như là công việc của mình. Vì là tiểu thư con nhà giàu ăn sung ở sướng bấy lâu, cô nào giỏi chuyện chuyện nấu nướng. Hancock cứ tưởng là cô chỉ cần đọc qua sách hướng dẫn một cái là có thể làm liền chứ, trông nó cũng dễ mà, sao cô loay hoay mãi chẳng thấy ổn tí nào. Lỡ tay, cô kêu lên thất thanh 

"Ah!" khi đụng trúng nồi nước nóng đang nấu cà rốt cho nó mềm ra. 

"Ah....đau quá...", Hancock xoa xoa lấy ngón tay vừa bị bỏng của mình. Luffy thấy thế, liền bước lại hỏi 

"Sao vậy?" 

"Hì, không có sao đâu!", Hancock lè lưỡi cố giấu vết thương hòi nãy. Nhưng đó đâu giấu được Luffy 

"Đưa tay đây"

 "Ưm...chỉ, do bất cẩn một tí thôi...Hancock không sao đâu!" Anh kéo tay Hancock vào vòi nước lạnh, để giảm cái nóng do vết bỏng gây ra, rồi anh tìm một miếng băng cá nhân, dán vào ngón tay bị thương ấy.

 "Không biết nấu thì đừng cố gắng, qua bên kia ngồi đi", Luffy nói, đoạn bắt tay vào tiếp tục công cuộc nấu ăn lúc nãy của Hancock. Vẫn là khuôn mặt và lời nói lạnh lùng ấy, tuy thế Hancock vẫn cảm thấy ấm áp lắm. Hancock vòng tay từ phía sau tấm lưng mạnh mẽ của Luffy, ôm chầm lấy anh 

"Luffy chỉ Hancock nấu với!" Biết sao giờ, anh đành ngậm ngùi đồng ý. Hancock cười vui vẻ dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của "đầu bếp nghiệp dư" Luffy.

"No quá! Ngon quá đi!" Hancock ôm bụng kêu lên vui sướng khi lần đầu cùng Luffy nấu được bữa ăn sáng ngon đến thế. Còn anh, chỉ gật gù 

"Ngồi đây đi!" rồi nhanh chóng dọn chén bát trên bàn đi rửa. Tranh thủ lúc ấy, Hancock lén lút lấy chiếc áo sơ mi trắng mà cô tặng cho Luffy hồi năm ngoái, nhân dịp sinh nhật anh, chậm rãi mặc vào. Ngay lúc Luffy vừa rửa xong đôi đũa cuối cùng, anh lau tay thì Hancock bất thình lình xuất hiện bên cạnh với chiếc áo sơ mi trắng của anh. Hancock ra vẻ đáng yêu

 " Luffy này, thấy sao này?" Anh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. Đúng vậy, rất là đáng yêu, nếu như Nami mặc chiếc áo này. Trong đầu anh, hình ảnh Nami với hai bím tóc xõa bên vai khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng to của anh với khuôn mặt ngây thơ lộ rõ đôi chân trần khiến anh mê đắm mãi thôi. Thấy Luffy cứ ngơ ngác nhìn mình, Hancock tưởng là anh đã bị mê hoặc rồi chứ không hề biết tâm trí anh chỉ có hình ảnh của Nami mà thôi. Cô liền nhẹ bước đến gần, cởi cúc áo đầu ra, để lộ bầu ngực căng tròn của mình, áp sát nó vào Luffy 

" Anh này, em yêu anh!" 

Luffy không kìm chế được bản thân, bế Hancock lên chiếc nệm ấm êm của mình, đè cô xuống. Hancock đắc ý, ôm chầm Luffy hôn anh thật sâu. Tay cô tinh nghịch lướt trên vùng ngực anh, rồi vén áo anh lên dần, để lộ cơ thể trần săn chắc mạnh mẽ. Để thêm quyến rũ Luffy, Hancock tỏ vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt ánh lên long lanh. Cô cởi thêm cúc áo thứ hai và thứ ba, khoe rõ từng đường cong quyến rũ của mình. Luffy đưa lưỡi chạm vào bờ vai cô, rồi lướt dần xuống vùng ngực. Chợt, anh thấy có gì lạ lạ, rồi Luffy giật phắt mình dậy khi phát hiện ra, không mãi là hương thơm của Nami. Anh lấy lại bình tĩnh khi nhận thức ra được rằng, người trước mắt anh hiện giờ, là Hancock, là người bạn thân của anh, không phải là Nami, không phải là người anh yêu. Anh chặn những hành động sờ soạng của Hancock lại, bảo cô mặc đồ vào cho đàng hoàng đi, rồi bước sang góc khác ngồi. Hancock hậm hực tức, cô tưởng mình đang trên đà thành công rồi, tự dưng Luffy lại... Hai người trong cùng một căn phòng, nhưng, mỗi người một góc, lặng thinh. Trong lúc đó, Nami đang được băng lại vết chó cắn vừa nãy. Cô ríu rít cảm ơn Sanji. 

"À hôm nay, em có bận việc gì không?", Sanji hỏi. 

"À Dạ không! Sao ạ?"

 "Thế thì bữa nay ở lại chơi với anh đi!" 

"Nhưng mà... thế thì phiền anh lắm!" 

"Phiền gì em gái à. Anh ở nhà có một mình, chán chết, em ở lại cùng anh nấu ăn! Rồi tối anh dẫn em đi Bar!" 

"Cảm ơn anh! Nhưng mà đi Bar thì..." 

"Hay em có việc làm chưa? Vào đó làm với anh đi!" 

"Đi làm ah...Em vẫn chưa đủ..." Hiểu được ý của Nami, anh liền cười 

"Em lo gì, anh bảo kê cho! Làm đi, chứ ở nhà ngồi không rồi lại thêm buồn." Nami cảm thấy, Sanji quả là một người tốt mà, may là cô gặp được người anh tốt như vậy, nếu không, bây giờ chắc cô đã nằm thui thủi một góc u tối rồi. Sanji nhiệt tình như thế, cô đành nhận lời thôi. Cả buổi sáng hôm ấy, hai người vui vẻ cùng nhau nấu bữa trưa rồi thưởng thức cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store