Tranh Nghi
Tên truyện: Tranh Nghi
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!Máu đỏ thẫm rỉ xuống từ vết cắn, nhuộm một mảng da trắng nõn của Đàm Song Nghi. Nhưng thay vì tức giận hay đau đớn, cô chỉ thoáng nhìn qua rồi khẽ cười.Nụ cười ấy...Lục Tranh không thể che giấu sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt mình.Không phải cơn phẫn nộ, không phải đau đớn, cũng chẳng phải sự ghê tởm... Mà là bình thản.Thậm chí, có chút thích thú.Nhưng giây tiếp theo...Bốp!Một cái tát giáng xuống thật mạnh!Lực từ cú đánh khiến cả đầu Lục Tranh lệch hẳn sang một bên.Cảm giác bỏng rát trên má chưa kịp tan đi, anh đã cảm nhận được mùi máu tanh trào ra từ khóe miệng.Anh gục đầu xuống, khó khăn phun ra một búng máu đỏ sẫm rồi ho dữ dội.Tiếng ho khan, yếu ớt nhưng dứt khoát vang lên trong căn hầm lạnh lẽo.Đàm Song Nghi vẫn không vội.Cô đứng thẳng dậy, thản nhiên nhìn anh gồng mình ho đến mức toàn thân run lên. Chỉ đến khi anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại chút hơi sức, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Anh muốn chết hay gì?"Giọng nói của cô không mang theo ý chế giễu hay thương hại, chỉ đơn giản là một câu hỏi đầy lạnh nhạt.Lục Tranh cắn răng, gương mặt vốn tái nhợt thoáng ửng đỏ vì giận dữ, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy sự đề phòng.Đây là một kiểu tra tấn mới sao?Giả vờ quan tâm, giả vờ dịu dàng, để rồi sau đó lại ra tay tàn nhẫn hơn?Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy oán hận: "Đừng có đụng vào tôi!"Giọng nói của anh khàn đặc, khô khốc đến mức nghe như sắp vỡ vụn.Nhưng Đàm Song Nghi lại không để tâm: "Không đụng vào anh thì làm sao tôi có thể kiểm tra vết thương cho anh được! Ngoan ngoãn phối hợp chút đi!"Nói rồi, cô cúi xuống, đôi tay mảnh mai vươn đến vạt áo rách tả tơi của anh.Lục Tranh theo phản xạ run lên.Không phải vì sợ hãi.Mà vì cơn đau lan khắp cơ thể khi cô nhẹ nhàng nhấc lớp vải dính đầy máu ấy lên.Làn da dưới lớp áo đầy những vết thương chằng chịt.Những vết rách dài, loang lổ máu khô và mủ vàng do nhiễm trùng.Những chỗ bị roi quất qua đã sưng tấy lên, băng vải quấn quanh ngực và bụng anh thì đã bị tuột ra hết, chẳng còn chút tác dụng nào.Cổ họng Đàm Song Nghi khẽ nghẹn lại.Nhưng ngay lập tức, cô giấu đi cảm xúc, cẩn thận vươn tay chạm vào một vết thương trên xương sườn anh.Lục Tranh lập tức siết chặt hàm răng, toàn thân căng cứng.Anh căm ghét cảm giác này.Căm ghét sự yếu đuối của chính mình.Và căm ghét hơn cả là sự chạm vào của người nhà họ Đàm."Vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhưng trước đó tôi phải lấy cây đinh này ra."
Cho dù Đàm Song Nghi có nói thế nào thì Lục Tranh vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Không... phải việc của cô! Để tôi yên đi..."
Đàm Song Nghi biết Lục Tranh vì phải chịu đau đớn nên đã quá mệt mỏi rồi, với lại cái tát vừa nãy của cô... nếu là người khác thì sớm đã ngất xỉu... Cô mải quan sát thấy yết hầu của anh lên xuống vừa nuốt ngụm nước bọt, hẳn là anh đang khát nước.
Đàm Song Nghi lấy bình nước trong túi, mở nắp đưa đến gần miệng Lục Tranh. Anh cảm thấy cổ họng mình như một sa mạc nứt nẻ, khô khốc đến mức mỗi lần nuốt nước bọt, cảm giác đau rát lại dội lên đến tận óc.Nhưng anh lại mím chặt môi, ngoảnh mặt đi.Sự oán hận trong lòng anh chưa bao giờ nguội lạnh.Anh thà chết khát còn hơn phải nhận sự bố thí từ người nhà họ Đàm.Thế nhưng, điều tiếp theo cô làm lại khiến trái tim anh khẽ rung động.Cô không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng mở nắp bình nước, rồi tự mình uống một ngụm.Sau đó, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Không có độc, tôi đã uống thử cho anh xem rồi. Anh không uống thì tôi đổ đi."Lời nói vẫn lạnh nhạt, vẫn không có chút tình cảm nào, nhưng hành động ấy...Lục Tranh giật mình.Đôi mắt anh dán chặt vào dòng nước đang chảy xuống sàn đá bẩn thỉu.Từng giọt nước trong suốt thấm vào nền đất, hòa lẫn vào vết máu khô, tạo thành những vệt ẩm tối màu.Đáng tiếc quá...Anh khẽ nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô rát khiến anh phát ra một tiếng nghẹn khó chịu.Cơn khát gần như thiêu đốt hết mọi ý chí của anh.Cuối cùng, khi nước mắt gần như muốn trào ra vì tuyệt vọng, giọng anh run rẩy cất lên: "Đừng... tôi uống..."Một nụ cười thoáng lướt qua khóe môi Đàm Song Nghi.Cô nâng bình nước lên, lắc nhẹ trước mặt anh như đang trêu chọc: "Đổi ý nhanh vậy?"Lục Tranh siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu.Môi anh run run, cúi đầu thấp giọng, gần như nghẹn ngào: "Làm ơn..."Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng như thể đã vắt kiệt hết lòng kiêu hãnh cuối cùng của anh.Một kẻ bị hành hạ đến mức không còn hình người, cũng có lúc phải cầu xin.Đàm Song Nghi không tiếp tục trêu chọc anh nữa.Cô nhẹ nhàng nâng cằm Lục Tranh lên, tay còn lại cẩn thận đặt miệng bình nước vào môi anh.Nước mát chảy xuống cổ họng khô khốc, như một dòng suối ngọt lành thấm vào từng tế bào đang rên rỉ kêu cứu.Lục Tranh như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, anh liều mạng nuốt từng ngụm, từng ngụm một.Nhanh quá!Anh vội vã đến mức quên cả cách thở, cuối cùng bị sặc, ho sù sụ.Nước theo khóe miệng chảy xuống cổ, lẫn vào những vết thương rớm máu, mang đến cảm giác đau rát.Nhưng anh chẳng còn sức để quan tâm nữa.Cổ họng anh cuối cùng cũng không còn khô rát như trước.Hơi thở yếu ớt đã có chút sức sống trở lại.Lần đầu tiên từ khi bị giam trong căn hầm này, anh cảm thấy mình vẫn còn là một con người.Lục Tranh quay mặt đi, cổ họng vẫn còn đau rát vì cơn ho vừa rồi. Anh không nhìn cô, nhưng ánh mắt thâm trầm lại ánh lên sự cảnh giác.Đàm Song Nghi không vội, cô đặt bình nước xuống, rồi ngồi thấp ngang người anh, tạo ra một khoảng cách vừa đủ gần để dễ dàng quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt tàn tạ ấy."Anh tên gì?" Đàm Song Nghi trầm giọng hỏi.Lục Tranh mím chặt môi, không nói một lời.Sự im lặng giữa hai người kéo dài, chỉ còn lại tiếng hơi thở yếu ớt của anh vang vọng trong không gian tăm tối.Đàm Song Nghi không thúc giục, chỉ kiên nhẫn nhìn anh.Cuối cùng, có lẽ vì sự khó chịu từ bầu không khí trầm mặc, hoặc cũng có thể là do cô gái này không có vẻ gì là sẽ rời đi nếu chưa nhận được câu trả lời, Lục Tranh cất giọng, hơi khàn và run vì cơn sốt: "Lục Tranh..."Đàm Song Nghi nhàn nhạt lặp lại cái tên ấy: "Lục Tranh..."Cái tên ngắn gọn, dễ nghe.Giống như chính con người anh, dễ nhìn.Dù trên người chằng chịt vết thương, dù sắc mặt tái nhợt, dù toàn thân nhuốm máu, nhưng ánh mắt ấy vẫn sáng, mang theo một sự quật cường đến đáng ghét.Cô cụp mắt, giọng điềm nhiên: "Đáng lẽ người xuống đây là Đàm Yến Nhi, thứ anh phải uống là thuốc độc của cô ta. Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại ở đây?"Lục Tranh hơi nheo mắt.Những ngón tay gầy guộc vô thức siết chặt sợi xích đang trói buộc cổ tay.Một câu hỏi có quá nhiều ẩn ý.Anh không vội trả lời, nhưng trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy đoán.Không thể nào là tốt bụng đơn thuần.Nếu có lòng thương hại, thì vì sao đến tận bây giờ cô ta mới xuất hiện?Nếu có mục đích khác, thì rốt cuộc là gì?Cứu anh, rồi sau đó thì sao?Lục Tranh nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Mục đích của cô là gì?"Đàm Song Nghi cười nhẹ: "Anh đoán thử xem?"Câu trả lời không mang chút thành ý nào, giống như cô đang tìm niềm vui trong trò chơi này.Lục Tranh không thích cảm giác ấy.Anh cau mày suy nghĩ một lúc, dù còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Cô... đang giúp tôi? Tại sao cô lại làm vậy?"Vừa dứt lời, anh phát hiện Đàm Song Nghi đang chăm chú nhìn mình.Không phải kiểu quan sát để tìm kiếm sơ hở, cũng không phải ánh mắt của kẻ đang nắm quyền kiểm soát.Mà là... một ánh nhìn mơ hồ, phức tạp.Giống như qua khuôn mặt anh, cô nhìn thấy ai khác.Một người nào đó...Thật lâu sau, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ buột miệng một câu: "Anh thật giống người đó..."Lục Tranh nhíu mày.Anh hoàn toàn không nghe rõ, hoặc cũng có thể là cô không định để anh nghe thấy.Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh, Đàm Song Nghi đã thu lại ánh mắt thất thần của mình.Cô cười nhạt, nói dửng dưng: "Việc tại sao tôi lại giúp anh? Chuyện đó anh không cần biết. Nếu muốn sống sót rời khỏi đây, thì anh buộc phải nghe lời tôi."Không cho anh cơ hội phản bác, không giải thích thêm bất cứ điều gì.Lời nói mang theo sự áp đặt tuyệt đối.Nhưng Lục Tranh biết... Cô gái này, từ đầu đến cuối, chưa từng coi anh là một kẻ yếu....Lục Tranh thấy Đàm Song Nghi lấy trong túi ra mấy cái ông tiêm chứa dung dịch đủ màu, tâm trạng liền có hơi bất an, giọng anh khàn đặc, mang theo sự cảnh giác: "Cái đó là gì..."Đàm Song Nghi chỉ tay vào từng loại ống tiêm, chậm rãi giải thích: "Thuốc cầm máu, thuốc chống viêm, thuốc giảm nhiễm trùng, thuốc hạ sốt, thuốc bổ sung dinh dưỡng... Tóm lại, không phải thuốc độc."Nghe vậy, ánh mắt Lục Tranh thoáng dao động, nhưng vẫn có chút do dự.Mấy giây sau, anh cắn răng gật đầu.Đàm Song Nghi mở hộp y tế mà nữ y tá để lại.Chỉ có băng gạc và cồn sát khuẩn.Không hề có thuốc giảm đau.Cô nhíu mày, trong lòng thầm mắng một tiếng.Nếu bây giờ quay trở lên phòng lấy thuốc giảm đau thì sẽ rất phiền phức...Ánh mắt cô lướt qua sàn nhà, chợt thấy một cái kìm sắt mà đám người tra tấn Lục Tranh đã vứt bỏ trước đó.Cô nhặt lên, giọng không đổi sắc: "Bây giờ cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ lấy cây đinh trên vai anh."Lục Tranh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.Đàm Song Nghi không phí thời gian.Cô dùng miếng vải y tế tẩm cồn lau đi vết máu bám quanh vết thương.Lục Tranh siết chặt hai tay, cồn sát khuẩn chạm vào vết thương hở, xộc thẳng vào từng thớ thịt khiến anh đau rát như bị xé nát.Nhưng cơn đau đó... chẳng là gì so với thứ sắp tới.Cô không báo trước, trực tiếp cầm kìm sắt dùng lực mạnh, dứt khoát kéo cây đinh ra khỏi vai anh!"A!"Khoảnh khắc ấy, Lục Tranh gần như muốn đập đầu vào tường!Cảm giác lúc cây đinh bị rút ra đau gấp nghìn lần so với lúc bị đóng vào!Tê dại. Nhức buốt. Xé toạc.Không có gì để cắn. Không có gì để ngăn cản.Hai cổ tay run rẩy va vào mắt xích phát ra tiếng "leng keng" chói tai.Cổ họng anh bật ra tiếng kêu thảm thiết.Nhưng cây đinh này to hơn bình thường, còn quá dài...Lục Tranh vùng vẫy theo bản năng, khiến cây đinh mắc kẹt, không thể rút ra ngay được!"Khốn kiếp!"Đàm Song Nghi bực tức mắng một tiếng.Lúc này cô mới phát hiện... Một giọt nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Lục Tranh.Anh không khóc vì sợ hãi.Mà là vì cơn đau đã vượt quá giới hạn của cơ thể.Anh giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.Cơn đau khiến anh không tự chủ được, cắn mạnh vào môi dưới của mình đến chảy máu.Nhưng anh sắp cắn trúng đầu lưỡi!Nếu không ngăn lại, anh sẽ cắn đứt lưỡi của mình!Đàm Song Nghi không còn lựa chọn. Cô đưa tay ra, mạnh mẽ chặn giữa hai hàm răng anh!"Sắp được rồi, anh cố chịu thêm chút nữa..."Răng nanh sắc bén của Lục Tranh lập tức cắm phập vào bàn tay cô.Đau đớn.Nhưng cô không rút tay lại. Máu của cô thấm vào khoang miệng anh, vị tanh ngọt, nhưng lại ấm áp lạ thường.Đến khi...Rắc!Cây đinh hoàn toàn được rút ra!Lục Tranh gục đầu xuống, thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm.Bàn tay của Đàm Song Nghi cũng đầm đìa máu, vết cắn in hằn sâu, thậm chí còn rách cả da thịt.Cô nhìn chằm chằm cây đinh trên tay.To. Dài. Đẫm máu.Thậm chí... còn dính cả thịt đỏ tươi từ vai Lục Tranh.Cơn giận trào dâng trong lòng.Cô tức giận quăng cả cây đinh lẫn kìm sắt xuống sàn, phát ra tiếng "keng" chát chúa.Trong không gian u ám, giọng Lục Tranh khẽ vang lên, yếu ớt nhưng chân thành: "Xin lỗi..."Đàm Song Nghi thoáng sững lại, nhíu mày."Tay cô... lại chảy máu rồi... tôi xin lỗi..."Ánh mắt anh dừng trên bàn tay trắng nõn của cô, giờ đây đã in hằn hai vết cắn sâu và rỉ máu không ngừng.Chỉ là một vết thương nhỏ.So với những gì anh đang chịu đựng, có đáng là gì?Nhưng điều khiến Đàm Song Nghi ngạc nhiên hơn chính là Lục Tranh lại xin lỗi cô, giọng anh rất chân thành.Người đàn ông này, dù đang bị tra tấn, bị đầy đọa như một con thú, nhưng vẫn không mất đi nhân tính.Song, ngoài mặt cô vẫn lạnh nhạt, chỉ hờ hững đáp: "Không sao đâu."Cô lấy bông tẩm cồn, nhẹ nhàng lau sạch những vệt máu bám trên cơ thể anh.Từng vết rách dài.Từng vết bầm tím chồng chéo.Da thịt bị hành hạ đến mức rách toạc.Lục Tranh không rên một tiếng.Anh mím chặt môi, nhẫn nhịn đến mức bàn tay run rẩy.Cô cẩn thận quấn từng vòng băng gạc, động tác tuy dứt khoát nhưng cũng rất dịu dàng.Sau khi băng bó xong, cô mở hộp thuốc, tiêm hết những ống thuốc vào cánh tay anh.Chất lỏng từ từ chảy vào tĩnh mạch, cảm giác nhức nhối truyền tới nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng."Vậy là xong rồi đấy. Một lát nữa, thuốc sẽ có tác dụng, cơ thể anh sẽ khá hơn."Lục Tranh hơi mím môi, rồi khẽ nói: "Ừm... cảm ơn cô..."Anh thoáng bối rối, rồi ngập ngừng hỏi: "Có thể... cho tôi biết tên của cô không?"Đàm Song Nghi không do dự, nhẹ nhàng đáp: "Đàm Song Nghi.""Đàm... cô là con gái của Đàm Lăng?"Lục Tranh ngạc nhiên, giọng anh chứa đầy sự khó tin.Đàm Song Nghi cười nhạt, hỏi ngược lại: "Không giống à?"Lục Tranh lắc đầu yếu ớt: "Không, hoàn toàn... không giống..." Đàm Lăng, một con người tàn nhẫn, lạnh lùng, đầy tham vọng.Bỗng dưng, giọng Đàm Song Nghi trở nên trầm thấp: "Tối ngày mai, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì..."Ánh mắt cô liếc nhìn đĩa cơm trắng thiu thối ở góc phòng - món "thức ăn" mà bọn hầu đã quẳng xuống cho Lục Tranh từ chiều.Đám người đó không chỉ tra tấn anh.Bọn chúng còn sỉ nhục anh.Bắt anh dùng miệng liếm thức ăn trên sàn như một con chó.Nhưng anh thà chết chứ không khuất phục.Chúng xích chặt anh lại, tiếp tục bỏ đói anh.Đàm Song Nghi nheo mắt, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một tia dịu dàng khó nhận ra: "Tôi sẽ mang đồ ăn nóng xuống cho anh."Cô chỉ nói "nếu", không hứa hẹn chắc chắn.Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lục Tranh cảm thấy yên tâm.Cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.Sự xuất hiện của cô giống như một tia sáng le lói trong cuộc đời tối tăm, đầy đau đớn của anh.Một chút hy vọng.Một chút ấm áp.Không thể kìm nén được nữa.Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.Rồi giọt thứ hai.Không ngừng.Lục Tranh không thể đưa tay lau đi, chỉ có thể mặc cho nước mắt tràn ra, lăn dài trên gương mặt xanh xao, nhợt nhạt.Đàm Song Nghi chậm rãi lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Tranh.Cô không ngờ anh lại khóc.Người đàn ông này, dù đã chịu biết bao đòn roi, đau đớn, nhục nhã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.Vậy mà chỉ một câu nói của cô lại có thể khiến bức tường kiên cường ấy sụp đổ.Có lẽ, con người không sợ đau... chỉ sợ không còn ai đối xử tốt với mình nữa.Giọng cô trầm thấp nhưng chắc chắn: "Chỉ cần anh nghe lời tôi... Sau này, trước mặt Đàm Lăng hoặc hai đứa con của ông ta, tôi sẽ phải giả vờ độc ác với anh. Lúc đó, dù tôi có đánh hay sỉ nhục anh thì anh vẫn phải chấp nhận, hiểu chưa?"Lục Tranh vẫn còn nức nở, nhưng đôi mắt đỏ hoe vội vàng gật đầu.Chấp nhận.Hoàn toàn phục tùng.Anh không còn oán hận.Cũng không còn phẫn nộ.Chỉ có một cảm giác duy nhất: Tin tưởng.Chỉ mười mấy phút trước, khi Đàm Song Nghi bước vào, trái tim anh vẫn tràn đầy căm hận.Nhưng giờ đây anh lại rơi nước mắt vì cô.Lục Tranh không biết vì sao.Có lẽ...Cô là người duy nhất chìa tay giúp anh trong tận cùng tuyệt vọng.Đàm Song Nghi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi tầng hầm nhưng khi bước đến cánh cửa sắt, cô bỗng khựng lại.Dường như chợt nhớ ra điều gì, cô hơi do dự một chút, rồi mới quay đầu hỏi: "Lục Tranh, anh có quan hệ gì với người tên Lục Nghiễn?"Lục Tranh sững sờ.Anh không ngờ cô lại hỏi cái tên này."Lục Nghiễn..." Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Anh ấy... là anh trai ruột của tôi."Nghe thấy câu trả lời, sắc mặt Đàm Song Nghi vẫn không hề thay đổi.Cô chỉ im lặng trong vài giây, rồi quay người rời đi.Lục Tranh muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.Cô ấy biết anh trai mình sao?Hay giữa họ có một mối quan hệ nào đó?Nhưng Đàm Song Nghi không nói gì thêm.Cánh cửa sắt đóng sập lại.Bóng dáng cô biến mất sau ánh đèn vàng mờ nhạt.Chỉ còn lại bóng tối và cái lạnh bao trùm.Lục Tranh siết chặt ngón tay, cố gắng cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại trên làn da mình.Anh không có khái niệm về thời gian.Anh không biết đã qua bao lâu, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi... dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!Máu đỏ thẫm rỉ xuống từ vết cắn, nhuộm một mảng da trắng nõn của Đàm Song Nghi. Nhưng thay vì tức giận hay đau đớn, cô chỉ thoáng nhìn qua rồi khẽ cười.Nụ cười ấy...Lục Tranh không thể che giấu sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt mình.Không phải cơn phẫn nộ, không phải đau đớn, cũng chẳng phải sự ghê tởm... Mà là bình thản.Thậm chí, có chút thích thú.Nhưng giây tiếp theo...Bốp!Một cái tát giáng xuống thật mạnh!Lực từ cú đánh khiến cả đầu Lục Tranh lệch hẳn sang một bên.Cảm giác bỏng rát trên má chưa kịp tan đi, anh đã cảm nhận được mùi máu tanh trào ra từ khóe miệng.Anh gục đầu xuống, khó khăn phun ra một búng máu đỏ sẫm rồi ho dữ dội.Tiếng ho khan, yếu ớt nhưng dứt khoát vang lên trong căn hầm lạnh lẽo.Đàm Song Nghi vẫn không vội.Cô đứng thẳng dậy, thản nhiên nhìn anh gồng mình ho đến mức toàn thân run lên. Chỉ đến khi anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại chút hơi sức, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Anh muốn chết hay gì?"Giọng nói của cô không mang theo ý chế giễu hay thương hại, chỉ đơn giản là một câu hỏi đầy lạnh nhạt.Lục Tranh cắn răng, gương mặt vốn tái nhợt thoáng ửng đỏ vì giận dữ, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy sự đề phòng.Đây là một kiểu tra tấn mới sao?Giả vờ quan tâm, giả vờ dịu dàng, để rồi sau đó lại ra tay tàn nhẫn hơn?Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy oán hận: "Đừng có đụng vào tôi!"Giọng nói của anh khàn đặc, khô khốc đến mức nghe như sắp vỡ vụn.Nhưng Đàm Song Nghi lại không để tâm: "Không đụng vào anh thì làm sao tôi có thể kiểm tra vết thương cho anh được! Ngoan ngoãn phối hợp chút đi!"Nói rồi, cô cúi xuống, đôi tay mảnh mai vươn đến vạt áo rách tả tơi của anh.Lục Tranh theo phản xạ run lên.Không phải vì sợ hãi.Mà vì cơn đau lan khắp cơ thể khi cô nhẹ nhàng nhấc lớp vải dính đầy máu ấy lên.Làn da dưới lớp áo đầy những vết thương chằng chịt.Những vết rách dài, loang lổ máu khô và mủ vàng do nhiễm trùng.Những chỗ bị roi quất qua đã sưng tấy lên, băng vải quấn quanh ngực và bụng anh thì đã bị tuột ra hết, chẳng còn chút tác dụng nào.Cổ họng Đàm Song Nghi khẽ nghẹn lại.Nhưng ngay lập tức, cô giấu đi cảm xúc, cẩn thận vươn tay chạm vào một vết thương trên xương sườn anh.Lục Tranh lập tức siết chặt hàm răng, toàn thân căng cứng.Anh căm ghét cảm giác này.Căm ghét sự yếu đuối của chính mình.Và căm ghét hơn cả là sự chạm vào của người nhà họ Đàm."Vết thương trên người anh nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhưng trước đó tôi phải lấy cây đinh này ra."
Cho dù Đàm Song Nghi có nói thế nào thì Lục Tranh vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Không... phải việc của cô! Để tôi yên đi..."
Đàm Song Nghi biết Lục Tranh vì phải chịu đau đớn nên đã quá mệt mỏi rồi, với lại cái tát vừa nãy của cô... nếu là người khác thì sớm đã ngất xỉu... Cô mải quan sát thấy yết hầu của anh lên xuống vừa nuốt ngụm nước bọt, hẳn là anh đang khát nước.
Đàm Song Nghi lấy bình nước trong túi, mở nắp đưa đến gần miệng Lục Tranh. Anh cảm thấy cổ họng mình như một sa mạc nứt nẻ, khô khốc đến mức mỗi lần nuốt nước bọt, cảm giác đau rát lại dội lên đến tận óc.Nhưng anh lại mím chặt môi, ngoảnh mặt đi.Sự oán hận trong lòng anh chưa bao giờ nguội lạnh.Anh thà chết khát còn hơn phải nhận sự bố thí từ người nhà họ Đàm.Thế nhưng, điều tiếp theo cô làm lại khiến trái tim anh khẽ rung động.Cô không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng mở nắp bình nước, rồi tự mình uống một ngụm.Sau đó, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Không có độc, tôi đã uống thử cho anh xem rồi. Anh không uống thì tôi đổ đi."Lời nói vẫn lạnh nhạt, vẫn không có chút tình cảm nào, nhưng hành động ấy...Lục Tranh giật mình.Đôi mắt anh dán chặt vào dòng nước đang chảy xuống sàn đá bẩn thỉu.Từng giọt nước trong suốt thấm vào nền đất, hòa lẫn vào vết máu khô, tạo thành những vệt ẩm tối màu.Đáng tiếc quá...Anh khẽ nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô rát khiến anh phát ra một tiếng nghẹn khó chịu.Cơn khát gần như thiêu đốt hết mọi ý chí của anh.Cuối cùng, khi nước mắt gần như muốn trào ra vì tuyệt vọng, giọng anh run rẩy cất lên: "Đừng... tôi uống..."Một nụ cười thoáng lướt qua khóe môi Đàm Song Nghi.Cô nâng bình nước lên, lắc nhẹ trước mặt anh như đang trêu chọc: "Đổi ý nhanh vậy?"Lục Tranh siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu.Môi anh run run, cúi đầu thấp giọng, gần như nghẹn ngào: "Làm ơn..."Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng như thể đã vắt kiệt hết lòng kiêu hãnh cuối cùng của anh.Một kẻ bị hành hạ đến mức không còn hình người, cũng có lúc phải cầu xin.Đàm Song Nghi không tiếp tục trêu chọc anh nữa.Cô nhẹ nhàng nâng cằm Lục Tranh lên, tay còn lại cẩn thận đặt miệng bình nước vào môi anh.Nước mát chảy xuống cổ họng khô khốc, như một dòng suối ngọt lành thấm vào từng tế bào đang rên rỉ kêu cứu.Lục Tranh như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, anh liều mạng nuốt từng ngụm, từng ngụm một.Nhanh quá!Anh vội vã đến mức quên cả cách thở, cuối cùng bị sặc, ho sù sụ.Nước theo khóe miệng chảy xuống cổ, lẫn vào những vết thương rớm máu, mang đến cảm giác đau rát.Nhưng anh chẳng còn sức để quan tâm nữa.Cổ họng anh cuối cùng cũng không còn khô rát như trước.Hơi thở yếu ớt đã có chút sức sống trở lại.Lần đầu tiên từ khi bị giam trong căn hầm này, anh cảm thấy mình vẫn còn là một con người.Lục Tranh quay mặt đi, cổ họng vẫn còn đau rát vì cơn ho vừa rồi. Anh không nhìn cô, nhưng ánh mắt thâm trầm lại ánh lên sự cảnh giác.Đàm Song Nghi không vội, cô đặt bình nước xuống, rồi ngồi thấp ngang người anh, tạo ra một khoảng cách vừa đủ gần để dễ dàng quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt tàn tạ ấy."Anh tên gì?" Đàm Song Nghi trầm giọng hỏi.Lục Tranh mím chặt môi, không nói một lời.Sự im lặng giữa hai người kéo dài, chỉ còn lại tiếng hơi thở yếu ớt của anh vang vọng trong không gian tăm tối.Đàm Song Nghi không thúc giục, chỉ kiên nhẫn nhìn anh.Cuối cùng, có lẽ vì sự khó chịu từ bầu không khí trầm mặc, hoặc cũng có thể là do cô gái này không có vẻ gì là sẽ rời đi nếu chưa nhận được câu trả lời, Lục Tranh cất giọng, hơi khàn và run vì cơn sốt: "Lục Tranh..."Đàm Song Nghi nhàn nhạt lặp lại cái tên ấy: "Lục Tranh..."Cái tên ngắn gọn, dễ nghe.Giống như chính con người anh, dễ nhìn.Dù trên người chằng chịt vết thương, dù sắc mặt tái nhợt, dù toàn thân nhuốm máu, nhưng ánh mắt ấy vẫn sáng, mang theo một sự quật cường đến đáng ghét.Cô cụp mắt, giọng điềm nhiên: "Đáng lẽ người xuống đây là Đàm Yến Nhi, thứ anh phải uống là thuốc độc của cô ta. Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại ở đây?"Lục Tranh hơi nheo mắt.Những ngón tay gầy guộc vô thức siết chặt sợi xích đang trói buộc cổ tay.Một câu hỏi có quá nhiều ẩn ý.Anh không vội trả lời, nhưng trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy đoán.Không thể nào là tốt bụng đơn thuần.Nếu có lòng thương hại, thì vì sao đến tận bây giờ cô ta mới xuất hiện?Nếu có mục đích khác, thì rốt cuộc là gì?Cứu anh, rồi sau đó thì sao?Lục Tranh nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Mục đích của cô là gì?"Đàm Song Nghi cười nhẹ: "Anh đoán thử xem?"Câu trả lời không mang chút thành ý nào, giống như cô đang tìm niềm vui trong trò chơi này.Lục Tranh không thích cảm giác ấy.Anh cau mày suy nghĩ một lúc, dù còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Cô... đang giúp tôi? Tại sao cô lại làm vậy?"Vừa dứt lời, anh phát hiện Đàm Song Nghi đang chăm chú nhìn mình.Không phải kiểu quan sát để tìm kiếm sơ hở, cũng không phải ánh mắt của kẻ đang nắm quyền kiểm soát.Mà là... một ánh nhìn mơ hồ, phức tạp.Giống như qua khuôn mặt anh, cô nhìn thấy ai khác.Một người nào đó...Thật lâu sau, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ buột miệng một câu: "Anh thật giống người đó..."Lục Tranh nhíu mày.Anh hoàn toàn không nghe rõ, hoặc cũng có thể là cô không định để anh nghe thấy.Chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh, Đàm Song Nghi đã thu lại ánh mắt thất thần của mình.Cô cười nhạt, nói dửng dưng: "Việc tại sao tôi lại giúp anh? Chuyện đó anh không cần biết. Nếu muốn sống sót rời khỏi đây, thì anh buộc phải nghe lời tôi."Không cho anh cơ hội phản bác, không giải thích thêm bất cứ điều gì.Lời nói mang theo sự áp đặt tuyệt đối.Nhưng Lục Tranh biết... Cô gái này, từ đầu đến cuối, chưa từng coi anh là một kẻ yếu....Lục Tranh thấy Đàm Song Nghi lấy trong túi ra mấy cái ông tiêm chứa dung dịch đủ màu, tâm trạng liền có hơi bất an, giọng anh khàn đặc, mang theo sự cảnh giác: "Cái đó là gì..."Đàm Song Nghi chỉ tay vào từng loại ống tiêm, chậm rãi giải thích: "Thuốc cầm máu, thuốc chống viêm, thuốc giảm nhiễm trùng, thuốc hạ sốt, thuốc bổ sung dinh dưỡng... Tóm lại, không phải thuốc độc."Nghe vậy, ánh mắt Lục Tranh thoáng dao động, nhưng vẫn có chút do dự.Mấy giây sau, anh cắn răng gật đầu.Đàm Song Nghi mở hộp y tế mà nữ y tá để lại.Chỉ có băng gạc và cồn sát khuẩn.Không hề có thuốc giảm đau.Cô nhíu mày, trong lòng thầm mắng một tiếng.Nếu bây giờ quay trở lên phòng lấy thuốc giảm đau thì sẽ rất phiền phức...Ánh mắt cô lướt qua sàn nhà, chợt thấy một cái kìm sắt mà đám người tra tấn Lục Tranh đã vứt bỏ trước đó.Cô nhặt lên, giọng không đổi sắc: "Bây giờ cố gắng chịu đựng một chút, tôi sẽ lấy cây đinh trên vai anh."Lục Tranh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.Đàm Song Nghi không phí thời gian.Cô dùng miếng vải y tế tẩm cồn lau đi vết máu bám quanh vết thương.Lục Tranh siết chặt hai tay, cồn sát khuẩn chạm vào vết thương hở, xộc thẳng vào từng thớ thịt khiến anh đau rát như bị xé nát.Nhưng cơn đau đó... chẳng là gì so với thứ sắp tới.Cô không báo trước, trực tiếp cầm kìm sắt dùng lực mạnh, dứt khoát kéo cây đinh ra khỏi vai anh!"A!"Khoảnh khắc ấy, Lục Tranh gần như muốn đập đầu vào tường!Cảm giác lúc cây đinh bị rút ra đau gấp nghìn lần so với lúc bị đóng vào!Tê dại. Nhức buốt. Xé toạc.Không có gì để cắn. Không có gì để ngăn cản.Hai cổ tay run rẩy va vào mắt xích phát ra tiếng "leng keng" chói tai.Cổ họng anh bật ra tiếng kêu thảm thiết.Nhưng cây đinh này to hơn bình thường, còn quá dài...Lục Tranh vùng vẫy theo bản năng, khiến cây đinh mắc kẹt, không thể rút ra ngay được!"Khốn kiếp!"Đàm Song Nghi bực tức mắng một tiếng.Lúc này cô mới phát hiện... Một giọt nước mắt đã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Lục Tranh.Anh không khóc vì sợ hãi.Mà là vì cơn đau đã vượt quá giới hạn của cơ thể.Anh giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.Cơn đau khiến anh không tự chủ được, cắn mạnh vào môi dưới của mình đến chảy máu.Nhưng anh sắp cắn trúng đầu lưỡi!Nếu không ngăn lại, anh sẽ cắn đứt lưỡi của mình!Đàm Song Nghi không còn lựa chọn. Cô đưa tay ra, mạnh mẽ chặn giữa hai hàm răng anh!"Sắp được rồi, anh cố chịu thêm chút nữa..."Răng nanh sắc bén của Lục Tranh lập tức cắm phập vào bàn tay cô.Đau đớn.Nhưng cô không rút tay lại. Máu của cô thấm vào khoang miệng anh, vị tanh ngọt, nhưng lại ấm áp lạ thường.Đến khi...Rắc!Cây đinh hoàn toàn được rút ra!Lục Tranh gục đầu xuống, thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi lạnh ướt đẫm.Bàn tay của Đàm Song Nghi cũng đầm đìa máu, vết cắn in hằn sâu, thậm chí còn rách cả da thịt.Cô nhìn chằm chằm cây đinh trên tay.To. Dài. Đẫm máu.Thậm chí... còn dính cả thịt đỏ tươi từ vai Lục Tranh.Cơn giận trào dâng trong lòng.Cô tức giận quăng cả cây đinh lẫn kìm sắt xuống sàn, phát ra tiếng "keng" chát chúa.Trong không gian u ám, giọng Lục Tranh khẽ vang lên, yếu ớt nhưng chân thành: "Xin lỗi..."Đàm Song Nghi thoáng sững lại, nhíu mày."Tay cô... lại chảy máu rồi... tôi xin lỗi..."Ánh mắt anh dừng trên bàn tay trắng nõn của cô, giờ đây đã in hằn hai vết cắn sâu và rỉ máu không ngừng.Chỉ là một vết thương nhỏ.So với những gì anh đang chịu đựng, có đáng là gì?Nhưng điều khiến Đàm Song Nghi ngạc nhiên hơn chính là Lục Tranh lại xin lỗi cô, giọng anh rất chân thành.Người đàn ông này, dù đang bị tra tấn, bị đầy đọa như một con thú, nhưng vẫn không mất đi nhân tính.Song, ngoài mặt cô vẫn lạnh nhạt, chỉ hờ hững đáp: "Không sao đâu."Cô lấy bông tẩm cồn, nhẹ nhàng lau sạch những vệt máu bám trên cơ thể anh.Từng vết rách dài.Từng vết bầm tím chồng chéo.Da thịt bị hành hạ đến mức rách toạc.Lục Tranh không rên một tiếng.Anh mím chặt môi, nhẫn nhịn đến mức bàn tay run rẩy.Cô cẩn thận quấn từng vòng băng gạc, động tác tuy dứt khoát nhưng cũng rất dịu dàng.Sau khi băng bó xong, cô mở hộp thuốc, tiêm hết những ống thuốc vào cánh tay anh.Chất lỏng từ từ chảy vào tĩnh mạch, cảm giác nhức nhối truyền tới nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng."Vậy là xong rồi đấy. Một lát nữa, thuốc sẽ có tác dụng, cơ thể anh sẽ khá hơn."Lục Tranh hơi mím môi, rồi khẽ nói: "Ừm... cảm ơn cô..."Anh thoáng bối rối, rồi ngập ngừng hỏi: "Có thể... cho tôi biết tên của cô không?"Đàm Song Nghi không do dự, nhẹ nhàng đáp: "Đàm Song Nghi.""Đàm... cô là con gái của Đàm Lăng?"Lục Tranh ngạc nhiên, giọng anh chứa đầy sự khó tin.Đàm Song Nghi cười nhạt, hỏi ngược lại: "Không giống à?"Lục Tranh lắc đầu yếu ớt: "Không, hoàn toàn... không giống..." Đàm Lăng, một con người tàn nhẫn, lạnh lùng, đầy tham vọng.Bỗng dưng, giọng Đàm Song Nghi trở nên trầm thấp: "Tối ngày mai, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì..."Ánh mắt cô liếc nhìn đĩa cơm trắng thiu thối ở góc phòng - món "thức ăn" mà bọn hầu đã quẳng xuống cho Lục Tranh từ chiều.Đám người đó không chỉ tra tấn anh.Bọn chúng còn sỉ nhục anh.Bắt anh dùng miệng liếm thức ăn trên sàn như một con chó.Nhưng anh thà chết chứ không khuất phục.Chúng xích chặt anh lại, tiếp tục bỏ đói anh.Đàm Song Nghi nheo mắt, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một tia dịu dàng khó nhận ra: "Tôi sẽ mang đồ ăn nóng xuống cho anh."Cô chỉ nói "nếu", không hứa hẹn chắc chắn.Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lục Tranh cảm thấy yên tâm.Cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.Sự xuất hiện của cô giống như một tia sáng le lói trong cuộc đời tối tăm, đầy đau đớn của anh.Một chút hy vọng.Một chút ấm áp.Không thể kìm nén được nữa.Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.Rồi giọt thứ hai.Không ngừng.Lục Tranh không thể đưa tay lau đi, chỉ có thể mặc cho nước mắt tràn ra, lăn dài trên gương mặt xanh xao, nhợt nhạt.Đàm Song Nghi chậm rãi lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Tranh.Cô không ngờ anh lại khóc.Người đàn ông này, dù đã chịu biết bao đòn roi, đau đớn, nhục nhã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.Vậy mà chỉ một câu nói của cô lại có thể khiến bức tường kiên cường ấy sụp đổ.Có lẽ, con người không sợ đau... chỉ sợ không còn ai đối xử tốt với mình nữa.Giọng cô trầm thấp nhưng chắc chắn: "Chỉ cần anh nghe lời tôi... Sau này, trước mặt Đàm Lăng hoặc hai đứa con của ông ta, tôi sẽ phải giả vờ độc ác với anh. Lúc đó, dù tôi có đánh hay sỉ nhục anh thì anh vẫn phải chấp nhận, hiểu chưa?"Lục Tranh vẫn còn nức nở, nhưng đôi mắt đỏ hoe vội vàng gật đầu.Chấp nhận.Hoàn toàn phục tùng.Anh không còn oán hận.Cũng không còn phẫn nộ.Chỉ có một cảm giác duy nhất: Tin tưởng.Chỉ mười mấy phút trước, khi Đàm Song Nghi bước vào, trái tim anh vẫn tràn đầy căm hận.Nhưng giờ đây anh lại rơi nước mắt vì cô.Lục Tranh không biết vì sao.Có lẽ...Cô là người duy nhất chìa tay giúp anh trong tận cùng tuyệt vọng.Đàm Song Nghi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi tầng hầm nhưng khi bước đến cánh cửa sắt, cô bỗng khựng lại.Dường như chợt nhớ ra điều gì, cô hơi do dự một chút, rồi mới quay đầu hỏi: "Lục Tranh, anh có quan hệ gì với người tên Lục Nghiễn?"Lục Tranh sững sờ.Anh không ngờ cô lại hỏi cái tên này."Lục Nghiễn..." Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Anh ấy... là anh trai ruột của tôi."Nghe thấy câu trả lời, sắc mặt Đàm Song Nghi vẫn không hề thay đổi.Cô chỉ im lặng trong vài giây, rồi quay người rời đi.Lục Tranh muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.Cô ấy biết anh trai mình sao?Hay giữa họ có một mối quan hệ nào đó?Nhưng Đàm Song Nghi không nói gì thêm.Cánh cửa sắt đóng sập lại.Bóng dáng cô biến mất sau ánh đèn vàng mờ nhạt.Chỉ còn lại bóng tối và cái lạnh bao trùm.Lục Tranh siết chặt ngón tay, cố gắng cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại trên làn da mình.Anh không có khái niệm về thời gian.Anh không biết đã qua bao lâu, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi... dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store