Trang Lanh Day Suong Tieu Thuyet Tu Viet
Tiểu hòa thượng không dám từ chối, chỉ biết ngập ngừng đi tới, từng bước chân nhẹ nhàng. Hắn với tay hái những trái cây tươi, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi nàng, lo lắng không biết nàng sẽ làm gì tiếp theo. "Nhanh lên! Ta muốn ăn trái này!" Tiểu cô nương giục, đôi tay nhỏ nhắn vẫy vẫy trong không khí như thể không thể chờ đợi thêm.
Tiểu hòa thượng, do tính tình hiền lành, lại không muốn làm nàng buồn, nên dù có mệt mỏi vẫn cố gắng làm theo. Nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút bối rối. Nàng vui vẻ ăn trái cây, thi thoảng lại trêu chọc hắn: "Ngươi làm chậm quá! Không biết làm vui lòng người ta chút nào!" Giọng điệu như thể trách cứ, nhưng lại chứa đầy sự tinh nghịch của một đứa trẻ.
Một lúc sau, tiểu cô nương bỗng nói: "Tiểu hòa thượng, giờ ta muốn ngươi làm trò vui cho ta xem. Lại đây, nhảy đi, nhảy như con chim nhỏ, để ta xem nào!"
Hắn hơi ngần ngại, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nàng, hắn chỉ có thể nghe theo. Tuy không phải là người khéo léo hay thích những trò đùa thế này, nhưng vì sợ nàng giận, hắn bắt đầu nhảy nhót trong im lặng, dù có chút xấu hổ.
Tiểu cô nương nhìn hắn, nở một nụ cười mãn nguyện. "Ha ha, thế này mới đúng! Chẳng thế mà ngươi chẳng làm gì được ta!" Nàng cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như hai viên ngọc lấp lánh.
Nhưng tiểu hòa thượng, dù có chút khó chịu và xấu hổ, nhưng vẫn không dám dừng lại, chỉ tiếp tục nhảy theo yêu cầu của nàng, như một người làm trò biểu diễn trước mắt nàng, tay vẫn nắm chặt trái cây mà hắn đã hái.
Lúc này, tiểu cô nương lại tiếp tục, khiến hắn phải làm đủ trò. "Nào, bây giờ ngươi phải hát cho ta nghe! Hát về một câu chuyện thần thoại gì đó đi, cho ta nghe!" Nàng nói, vừa vỗ tay nhịp nhàng.
Tiểu hòa thượng, tuy chẳng hề muốn làm, nhưng không dám cự lại. Hắn cứ hát những câu hát cổ mà mình biết, âm thanh trầm bổng vang vọng giữa không gian, như thể đang nghe một câu chuyện xa xưa nào đó. Nhưng ngay khi hắn ngừng lại, tiểu cô nương lại lập tức thúc giục "Chưa đủ! Hát thêm đi!"
Từ nãy giờ, những gì nàng yêu cầu hắn làm, hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Hắn không thể không thừa nhận rằng, dù có chút xấu hổ và mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng hắn lại cảm thấy vui vì nàng luôn tạo ra những giây phút thú vị này. Tuy nhiên, tiểu cô nương có vẻ chẳng bao giờ cảm thấy đủ. "Vậy bây giờ, ngươi phải làm một con vật cho ta xem. Hóa trang thành một con hươu, một con ngựa gì đó đi!" Nàng tiếp tục yêu cầu, ánh mắt như có một kế hoạch gì đó trong đầu.
Không dám cự lại, đành phải ngoan ngoãn bắt chước, nhưng ngay khi hắn vừa làm xong một động tác kém cỏi, tiểu cô nương lại phá lên cười lớn, khiến hắn càng thêm xấu hổ. Cuối cùng, khi ánh chiều tà buông xuống, nàng nhìn hắn, cười thật tươi. "Hôm nay ta đã vui lắm! Cảm ơn ngươi đã làm đủ trò vui cho ta xem!"
Hắn, mệt mỏi nhưng không thể không cười nhẹ, chỉ biết cúi đầu. Cảm giác bị bắt làm trò đùa này vừa đáng yêu lại vừa có chút chua xót, nhưng trong lòng hắn lại chẳng thể phủ nhận rằng, dù có xấu hổ đến đâu, có lẽ nàng đã để lại một ấn tượng khó phai trong tâm trí hắn.
Tiếng bước chân của các sư huynh càng lúc càng gần, tiểu cô nương nghe thấy liền nhíu mày, lòng thầm nghĩ: "Bọn họ lại kéo thêm đồng minh đến giải cứu hắn rồi!" Nàng khẽ cười, nhìn tiểu hòa thượng đang đứng im lặng, nét mặt có phần ngượng ngùng, như thể biết rằng không thể thoát khỏi tình huống này.
Thừa lúc bọn họ chưa đến gần, liền thò đầu ra khỏi bụi cây, lên tiếng với giọng nói đầy tinh nghịch: "Ngươi tên gì? Hãy nói cho ta biết, xem ra trò chơi hôm nay sẽ sớm kết thúc rồi."
Tiểu hòa thượng nhìn nàng, rồi khẽ cất tiếng, giọng nói còn chút ngập ngừng: "Ta... ta là Trần Lạc Thiên."
"Trần Lạc Thiên?" Tiểu cô nương lặp lại, nở một nụ cười đầy ấn tượng. "Tên thật hay! Tên này chắc chắn sẽ làm người khác nhớ mãi."
Sau đó, nàng đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bộ trang phục của mình rồi với một vẻ tự tin kỳ lạ, nói: "Còn ta là Lý Trường Thanh. Ta phải đi rồi. Tạm biệt, Trần Lạc Thiên!"
Nàng nhanh chóng quay lưng, không một lời giải thích, chỉ để lại tiểu hòa thượng đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Nhưng nàng không dừng lại, chạy nhanh như một cơn gió, lẻn qua các tảng đá, len lỏi qua các lối mòn trong khu rừng, trong khi tiếng bước chân của các sư huynh ngày càng gần. Hắn đứng đó, ngây ngốc, không hiểu vì sao hắn lại có chút không muốn nàng rời đi, mặc dù nàng đã khiến hắn phải làm đủ trò ngốc nghếch. Nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là đứng nhìn bóng dáng của nàng nhanh chóng khuất sau những tán cây, không dám chạy theo.
Khi các sư huynh đưa Trần Lạc Thiên trở lại chùa, ánh mắt của họ không che giấu được sự nghiêm khắc. Tiểu hòa thượng, vẫn còn run rẩy vì những trò nghịch ngợm mà tiểu cô nương đã ép hắn làm, lo sợ không dám ngẩng lên nhìn các sư huynh. Hắn biết rằng một khi đã vướng vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị phạt.
"Lạc Thiên, đệ có biết đệ đã làm gì không?" Một sư huynh nghiêm giọng, nhìn hắn một cách sắc lạnh. "Hành vi của đệ không chỉ làm mất mặt chùa mà còn phá hoại quy củ, lỡ lắng phai mất đức hạnh của người tu hành!"
Trần Lạc Thiên cúi đầu, không dám trả lời. Hắn biết rõ trong lòng rằng dù có biện minh thế nào, sự thật vẫn là hắn đã bị một tiểu cô nương nghịch ngợm trêu đùa, và hắn đã không thể từ chối. Nhưng hắn là người tu hành, không thể nói dối, nên cuối cùng, hắn đã phải kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Các sư huynh nghe xong, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Một sư huynh đứng lên, nhíu mày nói:"Lạc Thiên, đệ là người tu hành, không được phép để cho những trò nghịch ngợm làm lãng phí thời gian tu luyện. Đệ sẽ phải chịu hình phạt."
Hắn không dám phản kháng, chỉ im lặng gật đầu.
"Đệ sẽ không được ăn tối hôm nay. Phạt đệ quỳ suốt đêm, không được rời khỏi phòng chép kinh." Một sư huynh nói, giọng nghiêm khắc "Chùa không thể để cho đệ làm gương xấu cho những đệ tử khác. Chỉ khi đệ nhận ra được sai lầm, mới có thể tiếp tục tu hành bình an."
Tiểu hòa thượng cúi đầu, tâm trạng nặng trĩu. Hắn chấp nhận phạt mà không dám phản ứng, bởi vì đây là quy củ mà hắn phải tuân theo. Lòng hắn nghĩ đến những việc đã xảy ra, tự trách bản thân vì đã để một đứa trẻ tinh nghịch làm cho mình mất tập trung, rơi vào tình huống không thể lường trước được. Hắn không muốn phải phạt, nhưng cũng hiểu rằng đây là cách duy nhất để hắn học được sự kiên nhẫn, bình tĩnh và không bị quấy nhiễu bởi thế gian.
Khi bị đưa vào phòng chép kinh, hắn quỳ xuống, không dám đứng dậy, cho dù chân đã đau buốt. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng tụng kinh nhẹ nhàng vang lên trong không gian vắng lặng. Nhưng trong lòng hắn, những hình ảnh của tiểu cô nương với nụ cười tinh nghịch vẫn cứ quanh quẩn, không thể dứt ra.
Đêm tối dần buông xuống, mọi âm thanh trong chùa chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng kinh cầu của Trần Lạc Thiên vang vọng trong phòng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ ràng một sự cô đơn lạ kỳ, như thể trong thế giới này chỉ còn lại mình hắn và những lầm lỗi phải trả giá.
Ngồi im trong căn phòng nhỏ, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống những trang kinh đang trải rộng trước mặt. Cảm giác buồn bã không thể che giấu được, lòng hắn như chìm sâu vào sự cô đơn, mặc dù xung quanh chỉ có bốn bức tường. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui khi có một người bạn, một tiểu cô nương tinh nghịch đã khiến trái tim hắn dâng tràn những cảm xúc mà trước nay hắn chưa từng biết. Nhưng giờ đây, tất cả những gì hắn có thể làm là một mình trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng niệm Phật vang lên.
Tiểu hòa thượng, do tính tình hiền lành, lại không muốn làm nàng buồn, nên dù có mệt mỏi vẫn cố gắng làm theo. Nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút bối rối. Nàng vui vẻ ăn trái cây, thi thoảng lại trêu chọc hắn: "Ngươi làm chậm quá! Không biết làm vui lòng người ta chút nào!" Giọng điệu như thể trách cứ, nhưng lại chứa đầy sự tinh nghịch của một đứa trẻ.
Một lúc sau, tiểu cô nương bỗng nói: "Tiểu hòa thượng, giờ ta muốn ngươi làm trò vui cho ta xem. Lại đây, nhảy đi, nhảy như con chim nhỏ, để ta xem nào!"
Hắn hơi ngần ngại, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nàng, hắn chỉ có thể nghe theo. Tuy không phải là người khéo léo hay thích những trò đùa thế này, nhưng vì sợ nàng giận, hắn bắt đầu nhảy nhót trong im lặng, dù có chút xấu hổ.
Tiểu cô nương nhìn hắn, nở một nụ cười mãn nguyện. "Ha ha, thế này mới đúng! Chẳng thế mà ngươi chẳng làm gì được ta!" Nàng cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như hai viên ngọc lấp lánh.
Nhưng tiểu hòa thượng, dù có chút khó chịu và xấu hổ, nhưng vẫn không dám dừng lại, chỉ tiếp tục nhảy theo yêu cầu của nàng, như một người làm trò biểu diễn trước mắt nàng, tay vẫn nắm chặt trái cây mà hắn đã hái.
Lúc này, tiểu cô nương lại tiếp tục, khiến hắn phải làm đủ trò. "Nào, bây giờ ngươi phải hát cho ta nghe! Hát về một câu chuyện thần thoại gì đó đi, cho ta nghe!" Nàng nói, vừa vỗ tay nhịp nhàng.
Tiểu hòa thượng, tuy chẳng hề muốn làm, nhưng không dám cự lại. Hắn cứ hát những câu hát cổ mà mình biết, âm thanh trầm bổng vang vọng giữa không gian, như thể đang nghe một câu chuyện xa xưa nào đó. Nhưng ngay khi hắn ngừng lại, tiểu cô nương lại lập tức thúc giục "Chưa đủ! Hát thêm đi!"
Từ nãy giờ, những gì nàng yêu cầu hắn làm, hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Hắn không thể không thừa nhận rằng, dù có chút xấu hổ và mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng hắn lại cảm thấy vui vì nàng luôn tạo ra những giây phút thú vị này. Tuy nhiên, tiểu cô nương có vẻ chẳng bao giờ cảm thấy đủ. "Vậy bây giờ, ngươi phải làm một con vật cho ta xem. Hóa trang thành một con hươu, một con ngựa gì đó đi!" Nàng tiếp tục yêu cầu, ánh mắt như có một kế hoạch gì đó trong đầu.
Không dám cự lại, đành phải ngoan ngoãn bắt chước, nhưng ngay khi hắn vừa làm xong một động tác kém cỏi, tiểu cô nương lại phá lên cười lớn, khiến hắn càng thêm xấu hổ. Cuối cùng, khi ánh chiều tà buông xuống, nàng nhìn hắn, cười thật tươi. "Hôm nay ta đã vui lắm! Cảm ơn ngươi đã làm đủ trò vui cho ta xem!"
Hắn, mệt mỏi nhưng không thể không cười nhẹ, chỉ biết cúi đầu. Cảm giác bị bắt làm trò đùa này vừa đáng yêu lại vừa có chút chua xót, nhưng trong lòng hắn lại chẳng thể phủ nhận rằng, dù có xấu hổ đến đâu, có lẽ nàng đã để lại một ấn tượng khó phai trong tâm trí hắn.
Tiếng bước chân của các sư huynh càng lúc càng gần, tiểu cô nương nghe thấy liền nhíu mày, lòng thầm nghĩ: "Bọn họ lại kéo thêm đồng minh đến giải cứu hắn rồi!" Nàng khẽ cười, nhìn tiểu hòa thượng đang đứng im lặng, nét mặt có phần ngượng ngùng, như thể biết rằng không thể thoát khỏi tình huống này.
Thừa lúc bọn họ chưa đến gần, liền thò đầu ra khỏi bụi cây, lên tiếng với giọng nói đầy tinh nghịch: "Ngươi tên gì? Hãy nói cho ta biết, xem ra trò chơi hôm nay sẽ sớm kết thúc rồi."
Tiểu hòa thượng nhìn nàng, rồi khẽ cất tiếng, giọng nói còn chút ngập ngừng: "Ta... ta là Trần Lạc Thiên."
"Trần Lạc Thiên?" Tiểu cô nương lặp lại, nở một nụ cười đầy ấn tượng. "Tên thật hay! Tên này chắc chắn sẽ làm người khác nhớ mãi."
Sau đó, nàng đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bộ trang phục của mình rồi với một vẻ tự tin kỳ lạ, nói: "Còn ta là Lý Trường Thanh. Ta phải đi rồi. Tạm biệt, Trần Lạc Thiên!"
Nàng nhanh chóng quay lưng, không một lời giải thích, chỉ để lại tiểu hòa thượng đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Nhưng nàng không dừng lại, chạy nhanh như một cơn gió, lẻn qua các tảng đá, len lỏi qua các lối mòn trong khu rừng, trong khi tiếng bước chân của các sư huynh ngày càng gần. Hắn đứng đó, ngây ngốc, không hiểu vì sao hắn lại có chút không muốn nàng rời đi, mặc dù nàng đã khiến hắn phải làm đủ trò ngốc nghếch. Nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là đứng nhìn bóng dáng của nàng nhanh chóng khuất sau những tán cây, không dám chạy theo.
Khi các sư huynh đưa Trần Lạc Thiên trở lại chùa, ánh mắt của họ không che giấu được sự nghiêm khắc. Tiểu hòa thượng, vẫn còn run rẩy vì những trò nghịch ngợm mà tiểu cô nương đã ép hắn làm, lo sợ không dám ngẩng lên nhìn các sư huynh. Hắn biết rằng một khi đã vướng vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị phạt.
"Lạc Thiên, đệ có biết đệ đã làm gì không?" Một sư huynh nghiêm giọng, nhìn hắn một cách sắc lạnh. "Hành vi của đệ không chỉ làm mất mặt chùa mà còn phá hoại quy củ, lỡ lắng phai mất đức hạnh của người tu hành!"
Trần Lạc Thiên cúi đầu, không dám trả lời. Hắn biết rõ trong lòng rằng dù có biện minh thế nào, sự thật vẫn là hắn đã bị một tiểu cô nương nghịch ngợm trêu đùa, và hắn đã không thể từ chối. Nhưng hắn là người tu hành, không thể nói dối, nên cuối cùng, hắn đã phải kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Các sư huynh nghe xong, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Một sư huynh đứng lên, nhíu mày nói:"Lạc Thiên, đệ là người tu hành, không được phép để cho những trò nghịch ngợm làm lãng phí thời gian tu luyện. Đệ sẽ phải chịu hình phạt."
Hắn không dám phản kháng, chỉ im lặng gật đầu.
"Đệ sẽ không được ăn tối hôm nay. Phạt đệ quỳ suốt đêm, không được rời khỏi phòng chép kinh." Một sư huynh nói, giọng nghiêm khắc "Chùa không thể để cho đệ làm gương xấu cho những đệ tử khác. Chỉ khi đệ nhận ra được sai lầm, mới có thể tiếp tục tu hành bình an."
Tiểu hòa thượng cúi đầu, tâm trạng nặng trĩu. Hắn chấp nhận phạt mà không dám phản ứng, bởi vì đây là quy củ mà hắn phải tuân theo. Lòng hắn nghĩ đến những việc đã xảy ra, tự trách bản thân vì đã để một đứa trẻ tinh nghịch làm cho mình mất tập trung, rơi vào tình huống không thể lường trước được. Hắn không muốn phải phạt, nhưng cũng hiểu rằng đây là cách duy nhất để hắn học được sự kiên nhẫn, bình tĩnh và không bị quấy nhiễu bởi thế gian.
Khi bị đưa vào phòng chép kinh, hắn quỳ xuống, không dám đứng dậy, cho dù chân đã đau buốt. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng tụng kinh nhẹ nhàng vang lên trong không gian vắng lặng. Nhưng trong lòng hắn, những hình ảnh của tiểu cô nương với nụ cười tinh nghịch vẫn cứ quanh quẩn, không thể dứt ra.
Đêm tối dần buông xuống, mọi âm thanh trong chùa chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng kinh cầu của Trần Lạc Thiên vang vọng trong phòng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ ràng một sự cô đơn lạ kỳ, như thể trong thế giới này chỉ còn lại mình hắn và những lầm lỗi phải trả giá.
Ngồi im trong căn phòng nhỏ, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống những trang kinh đang trải rộng trước mặt. Cảm giác buồn bã không thể che giấu được, lòng hắn như chìm sâu vào sự cô đơn, mặc dù xung quanh chỉ có bốn bức tường. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui khi có một người bạn, một tiểu cô nương tinh nghịch đã khiến trái tim hắn dâng tràn những cảm xúc mà trước nay hắn chưa từng biết. Nhưng giờ đây, tất cả những gì hắn có thể làm là một mình trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng niệm Phật vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store