ZingTruyen.Store

Trầm Long Nguyệt

CHƯƠNG 13 - TÍCH XƯA TRUYỀN LẠI

Co_Lam

Ánh nắng sớm dần lên. Nam rời phòng nghỉ từ sớm. Trên đường thị trấn còn chưa đông, chỉ lác đác vài hàng quán mở sớm với khói bún phở quấn lên theo làn gió ẩm. Chuyến xe về phía Ba Vì không đông người. Nam chọn ghế gần cửa, không nói gì suốt quãng đường dài. Ngoài ô cửa kính, sương trôi qua những triền đồi lặng lẽ. Những mảnh đồng cuối vụ, những bụi cây ướt nước đêm. Mỗi cảnh vật trôi qua đều khiến anh cảm thấy như đã bước qua ranh giới nào đó mà mình không thể quay lại nữa.

Xe dừng tại một điểm ngã ba gần rìa khu dân cư. Nam xuống xe, đi bộ thêm gần nửa giờ – băng qua những con đường đất nhỏ, những bụi tre, lối mòn rậm cỏ – trước khi chạm đến nơi được đánh dấu mờ trên bản đồ: vùng rừng cổ phía tây nam Ba Vì. Không có bảng chỉ đường. Không có biển chỉ dẫn du lịch. Chỉ có một lối mòn nhỏ, gần như bị rừng nuốt trọn, dẫn sâu vào triền núi.

Nam bước vào. Rêu bám dày hai bên, đất mềm, có dấu vết như từng có người đi qua nhưng không rõ ràng, cũng có thể là dấu của thú rừng vùng này. Anh đi chừng hai mươi phút, lối rẽ chia làm ba. Anh chọn lối giữa theo cảm giác. Đi tiếp qua một đoạn cây cụt, dốc thoải xuống chân một triền thấp. Rồi... trước mặt là một bụi tre gầy, tán xòe tròn, giữa khoảng đất trống.
Nam khựng lại. Cây tre ấy... rất giống cái bụi tre ban nãy. Anh quay nhìn quanh. Mấy hòn đá nhỏ nằm bên mép rừng. Một vệt rêu hình cong nằm ngay gốc cây bên trái.

Tim Nam chậm lại nửa nhịp. Anh rẽ sang một hướng khác. Lần này đi về bên phải. Qua lùm sim, băng lên dốc, men theo khe nước cạn. Một lát sau, xuống một hẻm đất, rồi lại vòng lại... vẫn là bụi tre ấy. Cảm giác quen thuộc lặp lại như mực vẽ vòng trên giấy dó – nhẹ nhưng không sai được.

Nam dừng bước. Một tiếng chim lạ cất lên phía xa – không vang vọng, mà như thể vọng từ trong đầu anh. Anh quay nhìn lần nữa. Vẫn là bụi tre, vẫn vết rêu, vẫn vài viên đá nhỏ nằm bên lối mòn. Nãy giờ anh vẫn chỉ đi lòng vòng ở đây.

"Chuyện này là sao đây? Lại một kết giới, ảo cảnh khác hay là một mê cung giữa chốn rừng hoang này?" Nam thầm nghĩ.

Nam ngồi xuống một gốc cây nghiêng, lưng dựa vào thân rừng mát lạnh. Mồ hôi đã ráo từ lâu, nhưng lưng áo vẫn thấm ẩm, anh đang bị mắc kẹt trong một mê lộ vô hình của rừng núi Ba Vì. Anh đưa tay lên trán, khẽ thở ra.

"Đây là một phần của thử thách sao?"

Lòng bàn tay Nam vẫn hơi rát vì nắm chặt. Anh buông thõng tay xuống, mắt khẽ nhắm. Im lặng. Rừng không rộng, nhưng đi mãi chỉ thấy lặp lại. Không lối ra. Lối vào cũ cũng không còn. Mọi thứ như bị xếp đặt. Ngay lúc anh định đứng dậy, chiếc ba lô đặt bên cạnh bất chợt rung nhẹ – không mạnh, nhưng đủ khiến anh ngoái nhìn. Nam mở túi, lật qua lớp vải lót, rồi khựng lại.

Minh thạch và Chiếu thạch đang phát ra ánh sáng mờ mờ, lan ra như một làn khói mỏng quanh mép đá. Chúng đang chuyển động – như thể... có thứ gì đó vừa đánh thức chúng dậy. Kể từ sau khi hút cạn linh lực của Bạch Kê Tinh, đây là lần thứ hai Nam thấy chúng phản ứng mạnh như vậy. Hai dải ánh sáng xanh lục và xanh đen chảy dài cùng nghiêng về một hướng như một dòng nước đổ chậm. Nam nhìn theo, đó là một bụi cây rậm chắn kín đường, thứ mà anh đã nhận ra sau mỗi lần đi vòng quanh trở lại đây.

Một tiếng gió lướt qua. Không mạnh, nhưng cũng đủ để những tán lá trước mặt khẽ lay về một phía – đúng nơi ánh sáng hai phiến đá đang hướng đến.

"Linh lực của Bạch Kê Tinh đã giúp hai phiến đá này thức tỉnh. Giờ chúng có thể chỉ lối qua kết giới." Giọng Cao Biền thì thầm.

"Đây có thể là kết giới do Tản Viên lập ra hoặc là thử thách mà ông ta sắp đặt sẵn cho cậu. Thổ là hành ẩn. Cứ bước tới – nếu cậu được chọn, cánh cửa sẽ mở."

Nam ngập ngừng, rõ ràng trước mặt chỉ là một bụi cây rậm rạp chỉ được soi sáng bởi Minh thạch và Chiếu thạch. Anh đưa tay với tới phía trước. Kỳ lạ là tay anh lại không chạm vào bụi cây trước mặt mà xuyên qua chúng, như thể đang xuyên một mặt nước vô hình được dựng đứng. Anh rụt tay lại. Lần này anh bước chậm để cả cơ thể từ từ đi qua cánh cửa vô hình kia, mắt anh nhắm lại vì không biết mình sẽ thấy gì phía bên kia kết giới.

Ngay khi Nam cảm nhận được cả cơ thể mình đã hoàn toàn xuyên qua cánh cửa kết giới, anh mở mắt ra. Gió lạnh từ đâu thổi tới. Nam khựng lại, trước mắt không còn là rừng già Ba Vì, mà là một đỉnh núi cao, mây trắng trôi là là dưới chân, vắt ngang những mỏm đá như dải lụa. Xa xa là mặt biển – xanh biếc, trải rộng vô tận, ánh mặt trời chiếu lấp lánh như những vảy bạc trên sóng. Không khí ở đây rất trong. Lạnh vừa đủ để làm tỉnh táo, nhưng không tê buốt. Mọi thứ sáng và lặng, như buổi sớm rất xưa của một thế giới nguyên thủy.

Trên đỉnh núi, hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau, phía trước là một phiến đá lớn như bàn thờ đất trời. Một người khoác áo trắng ngà, đầu đội mũ lông chạm khắc đơn sơ, mái tóc buộc gọn. Dáng ông vững như núi, ánh mắt xa xăm nhưng ấm. Nam nhận ra ngay – chính là người đã xuất hiện trong giấc mơ ở Vân Đình.

Thần Tản Viên.

Người còn lại mặc áo màu xanh thẫm như nước sâu, lưng thẳng, mắt sáng, gương mặt có nét nghiêm nhưng lại dễ tạo cảm giác gần gũi. Anh ta nhấc tay vẽ một đường trên không – hơi nước tụ lại thành một vòng xoáy nhỏ, rồi tan ra như cánh chim chạm gió. Nam không biết người đó là ai. Nhưng linh cảm mách anh rằng – đây là khởi đầu của một điều gì rất quan trọng.

Tiếng cười vang lên. Rất nhẹ. Rất thật.

Người mặc áo xanh nhìn về phía biển, khẽ nói:

"Nước này mặn thật đấy. Nhưng nếu dẫn được nó về sông trong núi, dân vùng trũng sẽ không còn khát nữa."

Tản Viên gật đầu, giọng chậm nhưng vững:

"Còn đất thì cứ để ta giữ. Nếu lũ kéo về, ta sẽ chắn. Nếu bờ lở, ta sẽ vá lại."

Người kia cười khẽ:

"Vậy là một người giữ núi, một người giữ nước. Đất trời chia đôi, nhưng không rẽ lòng."

Tản Viên quay sang, ánh mắt đầy yên tâm:

"Nguyện cùng nhau dùng khả năng của mình giúp đỡ muôn dân!"

Hai người quay mặt đối diện nhau, tay phải giơ lên nắm chặt, một cái bắt tay biểu lộ rõ tình thân của hai người anh em chiến hữu, đồng thời trông lại như một giao ước ngầm vĩnh hằng.

Một làn gió thổi qua. Lá từ đâu rơi xuống giữa đỉnh núi không cây. Sóng dưới biển xa khẽ vỗ vào bờ không nhìn thấy. Rồi... ánh sáng chậm rãi nhạt dần. Hai người kia vẫn đứng đó, nhưng màu trời bắt đầu ngả xám. Cảnh vật nhòe đi như một giấc mơ tan dần trong ánh sương. Nam vừa định bước về phía trước thì một làn sương trắng dày bỗng trùm lên, lạnh buốt.

Rồi sương tan. Nam thấy mình đang đứng giữa một khu rừng rậm ẩm ướt, cây cao phủ kín trời. Không còn núi cao, cũng không còn biển rộng. Mọi thứ tối hơn, nặng hơn. Mưa rơi lác đác, không lớn nhưng dai dẳng – giống như vừa qua một mùa lũ dài. Phía trước là một bãi đất bằng, có vết nước xói mòn, đá lở vỡ, rễ cây trồi lên như bị cuốn qua. Trên nền đất lầy còn vương mấy cành cây gãy, ướt sũng.

Tản Viên và người kia – vẫn là hai người ấy – đang đứng cách nhau một quãng.

Nhưng lúc này, họ không còn là hai người song hành nhìn về biển như trước nữa. Người mặc áo xanh đứng quay lưng lại, hai tay nắm chặt, nước quanh chân tụ lại thành những vũng xoáy nhỏ. Ánh mắt anh ta không còn nhìn xa, mà hướng thẳng vào Tản Viên – bằng một cái nhìn trầm xuống, nặng nề.

Tản Viên vẫn điềm tĩnh, ánh mắt không còn sáng như trước. Vẫn nghiêm nghị, nhưng sâu trong đó là một nỗi nuối tiếc không nói thành lời.

Một câu hỏi vang lên – giọng người kia, trầm:

"Ngươi biết họ sẽ chọn ai ngay từ đầu phải không?"

Tản Viên đáp khẽ, giọng ông thoảng một nỗi buồn:

"Đó là quyết định của loài người, ta không thể phản đối hay can thiệp. Nhưng dù bất kể họ chọn ai thì nhiệm vụ của chúng ta cũng không thay đổi. Chúng ta cũng nên cùng nhau dẫn dắt giúp đỡ họ."

"Sao ngươi không nói những lời này vào ngày ngươi được chọn làm phò mã của Vua Hùng, ngày ngươi cùng Mị Nương nên duyên?"

Tản Viên chậm rãi đáp, mắt nhìn xa:

"Ngươi cũng biết lòng nàng ấy hướng về ai từ lâu rồi, sao còn chấp niệm? Chúng ta là huynh đệ cùng lớn lên, há vì chuyện phàm trần mà đánh mất bản thân sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề năm xưa?"

Tiếng mưa rơi mạnh hơn một chút. Người kia bật cười, nhưng nụ cười rất lạnh:

"Chính ngươi đã phản bội ta trước, bỏ mặc cảm xúc của ta, nay còn nhắc lại lời thề xưa."

Tản Viên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt nghiêm nhưng dịu:

"Thủy Tinh, ta chưa bao giờ có ý đó. Xin hãy bình tâm lại. Non nước này thật sự đang cần cả hai ta."

"Đã không còn nữa rồi..."

Cái tên Thủy Tinh vang lên khiến Nam lạnh sống lưng. Không phải vì trời mưa, mà vì anh đang chứng kiến một bước ngoặt của truyền thuyết – thứ trước giờ chỉ nghĩ là chuyện kể. Không khí giữa hai người kia như rạn nứt từng mảnh. Không có dao kiếm. Không có bùa chú. Nhưng Nam cảm nhận rõ luồng khí đất dâng lên, hơi nước cuộn dưới chân, cành cây rì rào dù không có gió.

Sấm dội vang trời, một tia sét đánh xuống giữa hai người soi rõ gương mặt họ. Tản Viên – nghiêm nghị, buồn đau. Thủy Tinh – giận dữ, phẫn uất. Một nhịp sau, Thủy Tinh buông tay, xoay người đi. Trước khi biến mất trong làn mưa, anh ta nói rất nhẹ:

"Giao tình chúng ta kết thúc từ đây. Nếu ngươi đã có được lòng người và tâm nàng, thì hãy cố mà giữ lấy. Nhưng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Núi có thể cao, đất có thể dày, nhưng nước vẫn sẽ dâng lên, len vào tận cùng những ngõ ngách. Nhớ lấy lời ta..."

Tiếng sấm dứt, mưa ngừng rơi, mọi thứ mờ dần vào sương lạnh.

Nam đứng lặng. Anh không biết sẽ còn phải chứng kiến điều gì nữa, chỉ thấy lòng nặng trĩu như vừa tận mắt nhìn một lời thề xưa hóa thành đoạn tuyệt.

Cơn mưa vừa dứt, cảnh vật trước mắt Nam chuyển dần. Sương mù tan đi, để lộ ra triền núi thấp, đất đỏ, lau lách mọc thành bãi dài, xa xa là những dải rừng già phủ xanh sườn núi. Đất vẫn còn in dấu dòng nước vừa rút, bùn non bám vào rễ cỏ. Nước còn đọng lại thành những vũng nhỏ bên các hốc đá lớn, khe núi tràn ra dòng suối nhỏ, chảy len giữa những rễ cổ thụ.

Gió từ trên đỉnh núi lùa xuống, kéo theo hơi lạnh lẫn mùi đất ẩm, lá mục. Không gian ấy không hoàn toàn rời xa thực tại – vẫn là Ba Vì nguyên sơ, chỉ có điều ánh sáng, mây trời, và khí trời dường như đặc quánh lại, trầm xuống, khiến mỗi bước chân Nam thấy nặng nề hơn thường lệ.

Nam khựng lại. Anh chưa hiểu mình vừa ra khỏi ảo cảnh hay vẫn còn đang ở trong một tầng ký ức khác. Mọi giác quan đều căng lên vì bất an – nơi này quá thật, tiếng gió, mùi lá mục, mùi nước suối len qua khe đá... Nhưng mọi thứ lại không bình thường chút nào.

Đột nhiên, một khoảng đất trống giữa rừng bỗng chuyển động, nước từ các khe đá nhỏ túa ra, cuộn lại thành một bóng người đứng thẳng giữa khoảng đất đỏ. Hình dáng ấy mang bóng áo khoác nước xanh sẫm, tóc dài phủ vai, ánh mắt sáng lạnh như đá ngầm dưới lòng sông. Anh ta nhìn Nam, giọng nói vọng xa – nghe như vang giữa thung lũng mùa nước lũ:

"Ngươi là ai? Tên Tản Viên đâu rồi? Hắn sợ ta nên trốn, hay lại dùng chiêu trò khác để tránh mặt?"

Gió trên núi rít lên. Mây kéo thấp hơn, dồn về phía đỉnh rừng. Nam siết chặt quai ba lô, chưa kịp thở ra. Anh lùi nửa bước, ngực thắt lại – "Đây là đâu? Mình đang ở tầng nào thế này? Vì sao lại gặp... Thủy Tinh? Không phải vừa rồi chỉ là ảo ảnh sao?" – Không gian trước mắt Nam chuyển động nhẹ – lau lách đổ rạp xuống nền đất, nước từ suối nhỏ trào lên cuốn quanh chân.

Thủy Tinh tiến lại gần, sát khí hiện rõ, đôi mắt không rời khỏi Nam:

"Lẽ nào hắn đã yếu lòng hay là khinh thường ta không muốn tự mình ra tay, đưa một kẻ khác ra nghênh chiến thay hắn?"

Nam chưa kịp nghĩ cách đối đáp. Anh chỉ cảm thấy nguy hiểm đến rất gần – không biết thoát bằng lối nào, cũng không biết nên làm gì, ngoài việc... đứng lại, giữ vững từng nhịp thở. Nam chưa kịp định thần thì sóng nước dưới chân bỗng dâng cao. Không phải sóng lớn, chỉ là một đợt nước nhỏ, nhưng mạnh và lạnh, cuốn tới thẳng vào vị trí Nam đang đứng.

Thủy Tinh không cần động tay – ánh mắt chỉ hơi xẹt qua, vẻ mặt đã pha chút khó chịu:

"Ta không muốn lặp lại chuyện cũ với người xa lạ, nơi này không dành cho một kẻ phàm trần như ngươi bước vào."

Dòng nước cuộn lên thành vòng, lao thẳng về phía Nam. Nam lùi lại theo bản năng, bàn tay siết chặt quai ba lô. Cảm giác nguy hiểm ập đến khiến cơ thể anh tự chuyển động – hai bàn tay đưa lên trước ngực, các ngón tay đan chéo, kết thành Thất Tinh Bắc Đẩu quyết – lòng bàn tay hướng ra ngoài, thu khí ở Đan điền, ép ngược lên Tâm môn.

Anh hít một hơi sâu, trong đầu vang lên một đoạn chú ngữ ngắn, giọng đọc thầm, vừa rõ vừa gấp:

"Thiên Bồng Thiên Bồng, Cửu Thiên Ứng Nguyên, Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn,
cấp cấp như luật lệnh!"

Khi vừa dứt chú, khí dương trong người dồn lại ở đầu ngón tay, một lớp khí mỏng hiện ra trước mặt, ánh nhạt như tia sáng trời chiều. Nước chạm vào luồng khí ấy, bị tách sang hai bên, tràn xuống đất mà không cuốn nổi thân anh đi. Lạnh vẫn lạnh, nhưng Nam cảm nhận được mình vẫn còn đứng vững trên đôi chân.

Thủy Tinh khựng lại, ánh mắt bất ngờ – chắc chắn không ngờ một người trần mắt thịt lại có thể tự động dẫn động khí và pháp như vậy. Nam cảm thấy lồng ngực vẫn còn nặng, hơi thở chưa đều lại, nhưng bàn tay thì đã bớt run, ý chí thêm vững.

"Mình đang phải đối đầu với Thủy Thần trong truyền thuyết, liệu có cơ hội nào thắng không? Một người thường như mình sao có thể vượt qua được thần tiên? Nên chiến đấu hay nên bỏ chạy?"

Không gian lại lặng đi một nhịp, trước khi cơn sóng tiếp theo nổi lên... Khoảnh khắc lớp sóng đầu tiên tan đi, Thủy Tinh dừng lại một nhịp, ánh mắt như lóe lên chút ngạc nhiên. Linh khí quanh Nam còn vương lại dấu của đạo quyết chân truyền, khí dương vẫn chưa tản đi hết.

"Ngươi không phải người thường... Khí mạch này, ấn quyết này... Rốt cuộc ngươi là ai? Tản Viên thật sự đã biến đi đâu, ngươi vào đây có mục đích gì?"

Nam chưa kịp đáp. Sóng nước dưới chân Thủy Tinh dâng lên cao hơn, xoáy mạnh thành một đợt tấn công mới, lần này lớn và dữ dội hơn hẳn, mang theo khí lạnh cắt da cắt thịt. Tiếng gió gào lên, cành lá bên rừng cũng ngả rạp. Đất đá dưới chân Nam chợt trơn trượt, dòng nước quét tới không còn vòng nhỏ thăm dò, mà thành từng làn sóng chồng lên nhau, cuộn xoáy vào tâm điểm.

Nam lùi lại nửa bước, gồng mình, hai tay nhanh chóng kết lại "Khai Dương Ấn", đồng thời hít sâu điều khí về Đan điền. Anh đọc thầm khẩu quyết trong đầu, giọng chỉ mình nghe thấy:

"Chính khí tại thân, tà khí bất xâm. Dương quang trấn thủy, linh khí quy nguyên."

Một vầng khí ấm từ giữa ngực lan ra, Nam vững hơn trên nền đất nhão, hai chân như dính vào mặt đất, mặc cho sóng nước đánh thẳng tới. Nước va vào khí mạch đạo pháp, tản ra hai bên như tách dòng qua vách đá, nhưng sức mạnh của Thủy Tinh vẫn dồn dập như lũ đầu nguồn. Nam vừa giữ vững, vừa cảm nhận rõ trong mình – lực đạo này không chỉ là oán khí, mà còn là ý chí chưa từng khuất phục, là khao khát được thừa nhận, được đối đầu xứng đáng.

Khoảnh khắc ấy, Thủy Tinh khựng lại giữa khoảng đất trống, ánh mắt lộ rõ quyết tâm – bây giờ, cuộc va chạm đã vượt khỏi một thử thách tình cờ. Nam như đang khơi lại cuộc chiến năm xưa và bản thân anh đang là một phần của cuộc chiến đó. Khoảng không lặng đi giữa hai đợt sóng.

Nam cố giữ bình tĩnh, lấy lại hơi thở, rồi lên tiếng, giọng khàn nhưng vẫn cố giữ vững:

"Tôi không phải Tản Viên, cũng không có liên hệ gì tới ông ấy. Chỉ là một người... phải đi qua nơi này, chứng kiến những gì đã từng xảy ra. Nếu hai người từng là anh em thân tình, cớ sao qua bao nhiêu đời, vẫn mãi đối đầu nhau như thế chỉ vì hơn thua nhau chuyện của người phàm?"

"Ngươi... thì hiểu được gì?". Ánh mắt Thủy Tinh càng thêm lạnh. Không gian như đặc lại quanh Nam, từng hạt nước trong không khí bắt đầu tụ lại, hóa thành hàng ngàn mũi băng nhỏ, nhọn, sáng lóa trong sương mù. Một cái vẫy tay nhẹ, cả rừng mũi băng phóng thẳng về phía Nam như cơn mưa kim xuyên qua mọi thứ.

Nam chỉ kịp kết ấn thật nhanh - hai tay bắt "Lục Dương hộ thể ấn", chân niệm vững một câu khẩu quyết:

"Chính khí hộ thân, thiên địa bất xâm!"

Một vòng khí hộ thể hiện ra quanh anh, ánh sáng mờ bao lấy toàn thân. Hàng trăm mũi băng va vào kết giới, bắn tóe lửa xanh, gãy vụn. Mỗi lần các tầng lớp mũi băng lao vào vòng bảo hộ Nam lại cảm thấy linh lực cơ thể yếu đi một chút, toàn thân đau nhứt tựa như có thể ngất bất cứ lúc nào. Và rồi anh nhìn thấy viền bảo vệ bắt đầu có vết rạn nứt, một tiếng nổ vang lên, vòng bảo hộ bị phá vỡ hoàn toàn. Một loạt mũi băng cuối cùng xuyên qua kết giới, vài mũi ghim vào vai, ngực, máu thấm ra đỏ bầm áo.

Nam bị hất văng về phía sau, đập xuống đất. Anh ho dữ dội, máu trào ra khóe môi, ngực đau như bị đập vỡ từng đoạn xương. Trước mắt lòa đi vì đau, Nam vẫn nghe rõ giọng cười lạnh của Thủy Tinh vọng xuống từ trên cao, tiếng cười pha chút khinh bỉ, chút xót xa đã thành thói quen:

"Phàm nhân mà lại muốn đấu với ta sao? Tản Viên không dám đối mặt ta lại sai một tên vô dụng ra thay hắn."

Vết thương đau buốt, máu loang ra trên áo, nhưng Nam vẫn cố gượng dậy, mặt mũi tái đi nhưng ánh mắt chưa từng rời đối thủ. Anh cắn răng, nén cơn đau, nhìn thẳng vào Thủy Tinh, giọng khàn nhưng từng chữ vẫn rõ ràng:

"Ông cứ nghĩ... phàm nhân là hạ đẳng không bằng thần thánh? Thế thì ông có khác gì những kẻ cầm quyền phương Bắc luôn muốn xâm lược đất này. Có những kẻ phàm trần, dù thân xác yếu đuối, cũng không biết cúi đầu trước cường quyền! Bản chất loài người, dân tộc Đại Việt không bao giờ chịu khuất phục trước các thế lực mạnh hơn mình. Con người tuy khả năng có hạn nhưng lại chung lòng khi vận mệnh chung sắp bị diệt vong, bản thân ông là thần lại nhỏ nhen vì những ghen tuông hơn thua của người phàm, vậy thì xứng là bậc thần tiên sao? Tôi... dẫu có chết ở đây cũng quyết không lùi bước trước một hung thần."

Ánh mắt Thủy Tinh lóe lên sự giận dữ thật sự, khí nước quanh người hắn sôi lên cuồn cuộn. Hắn gầm nhẹ, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện dưới chân, hóa thành một con thủy long – rồng nước khổng lồ, vảy sáng lạnh như thép, miệng há rộng, lưỡi nước cuộn thành lưỡi dao dài hàng trượng.

Giọng Thủy Tinh lạnh buốt:

"Ngươi không biết sợ chết, vậy ta sẽ cho ngươi hiểu cảm giác trước cái chết là thế nào."

Thủy long lao vút về phía Nam, sóng nước kéo thành vệt trắng, uy lực như lũ dữ quét sạch núi rừng. Nam chỉ còn kịp dồn chút khí lực cuối cùng, hai tay kết ấn yếu ớt trước ngực, nhưng biết chắc bản thân không còn sức chống nổi cú đánh này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store