Trai Tim Phu Thuy Genevieve Gornichec
SAU ĐÓ hắn rời đi, để mụ băn khoăn với những suy nghĩ của riêng mình.Mụ không dám quay lại bãi đá cổ đó. Mụ sợ rằng nếu quay lại, mụ sẽ chỉ ngồi đó, lắng nghe những tiếng thì thầm trong gió, chờ đợi một điều gì đó xảy ra, để cho những ký ức thức tỉnh bên trong và giải thích tại sao mụ lại cảm thấy lưu luyến vùng đất cổ xưa này đến như vậy.Mụ quyết định lảng tránh. Loki không còn ở đây để đánh thức mụ khỏi sự mơ màng một lần nữa, mụ sợ rằng mụ sẽ chỉ lại nhìn chằm chằm vào những viên đá như hắn nói, cho đến khi bản thân thật sự biến thành một hòn đá.Một đêm không lâu sau đó, Loki đến và ngồi xuống bên cạnh mụ, trông có vẻ đã gặp rắc rối lớn. Mụ kéo chiếc chăn len trên vai xuống và trùm qua vai hắn. Sự gần gũi này khiến trái tim mụ như lỡ mất một nhịp, và mụ tự nguyền rủa chính mình. Lại là cảm giác ngột ngạt ám ảnh đó – nhưng lần này, mụ không thể chạy trốn.Loki không nhận ra. Ánh mắt của hắn vẫn đang hướng về phía ngọn lửa, nhưng mụ thì đang chăm chú nhìn miệng hắn. Vết thương của hắn đã hoàn toàn hồi phục, nhưng như mụ đã dự đoán, vết sẹo ở một bên trông rõ hơn phía còn lại."Cô không sợ sao?" hắn hỏi."Cái gì?""Ngọn lửa. Cô không sợ à? Sau những gì đã xảy ra?"Angrboda lắc đầu. "Không.""Có đau không?""Ta kể cho ngươi một bí mật nhé?""Tùy thôi. Ta có phải hứa sẽ giữ bí mật không?"Angrboda tựa vào người hắn, phớt lờ cảm giác đang thắt chặt lồng ngực mình, và hạ giọng nói. "Quá trình lành lại còn tệ hơn cả lúc bị thiêu. Vì khi bị thiêu, ta có thể thoát khỏi thân xác mình. Ta chẳng cảm thấy gì cả. Ta cũng đã làm vậy để nhét trái tim vào trong lồng ngực.""Thật sao? Ta nghe nói đó là một phần của phép thuật seid. Nhưng không phải cô đã nói sẽ không bao giờ sử dụng chúng nữa, sau những gì Gullveig phải trải qua?"Angrboda nhún vai. "Đúng, nhưng ta biết điểm dừng." Nếu không, ta sẽ mạo hiểm cho Odin biết về sự tồn tại của mình. Đó là một trong những lý do mụ đã thề sẽ không bao giờ dùng seid nữa. Nếu mụ đi quá xa, mụ sẽ có nguy cơ đụng phải cây tần bì Yggdrasil: cái trục của vũ trụ, kết nối toàn bộ Cửu Giới. Giờ nó đã trở thành phương tiện di chuyển của Odin, và mụ không dám đến gần.Thấy Loki không nói gì, Angrboda quay mặt về phía hắn và đổi chủ đề. "Vậy thì chuyện gì đang diễn ra? Ngươi chỉ đến đây mỗi khi buồn chán hoặc gặp rắc rối, hôm nay thì trông có vẻ là vế sau.""Không đúng." Loki mím môi như thể cố gắng không nói, nhưng cuối cùng miệng hắn cũng không kiềm lại được. "Hừm... gần đây, có một tên thợ xây mang theo con ngựa của hắn tới Asgard. Hắn đề nghị xây tường thành, để đổi lấy Freyja - cùng với mặt trăng và mặt trời, nhưng ai mà chẳng biết Freyja mới là mục đích chính.""Tất nhiên," Angrboda lẩm bẩm. "Chắc chắn đám thần Aesir sẽ không đồng ý.""Hừm, vậy mà họ đã đồng ý đấy," Loki nói một cách không thoải mái. "Với một số điều kiện. Tất nhiên là có sự tham gia của ta.""Và những điều kiện đó là?""Có kẻ gợi ý rằng các vị thần nên yêu cầu rút ngắn thời gian xây, và tên thợ xây đã đồng ý, miễn là hắn có thể sử dụng con ngựa của mình. Đám chư thần Aesir cân nhắc và hỏi ý kiến ta. Ta khuyên họ nên đồng ý – nói thật ai thèm quan tâm chứ? Chúng ta cần một bức tường thành, và tên lạ mặt này sẵn sàng xây. Ta chẳng thấy có vấn đề gì.""Vậy vấn đề là gì?""Vấn đề là con ngựa của gã thợ xây có năng lực siêu việt, và tường thành đã sắp được xây xong. Tộc Aesir sắp thua vụ cược này, và họ đổ lỗi cho ta, giờ thì ta phải tìm cách giải quyết. Ít nhất thì Odin nói với ta như vậy, khi lão đạp chân lên họng ta và đe dọa lấy cái đầu ta. Giờ thì ta phải làm gì đó, ta cũng có phương án rồi. Chỉ là... nó có vẻ không ổn lắm. Ta có cảm giác vậy. Thà chết đi còn hơn.""Có lẽ cách giải quyết duy nhất dành cho ngươi từ nay về sau là câm miệng lại, trước khi có ai đó ép ngươi phải ngậm miệng," Angrboda nhẹ bẫng nói. "Thêm một lần nữa."Loki cười toe toét, ánh sáng lập lòe từ lò sưởi như nhảy nhót trong mắt hắn. "Ta rất mong được thấy đám người đó thử làm ta ngậm miệng."❈MỘT thời gian ngắn sau khi hắn rời đi, khi mụ đang kiếm củi trong rừng, một con ngựa xuất hiện và dụi mặt vào tay mụ. Mụ giật mình đến mức suýt thì đánh rơi cái giỏ mà mụ vẫn nâng niu như một đứa bé."Ồ, xin chào," mụ lơ đễnh nói. Rồi mụ băn khoăn tại sao lại có một con ngựa đột nhiên xuất hiện trong khu rừng của mụ, lại còn không có tiếng động gì, nên mụ đứng lại và nhìn chằm chằm vào nó.Con ngựa cũng nhìn lại mụ với vẻ khốn khổ tột cùng."Hừm," Angrboda nói. "Sao ngươi lại đến đây trong bộ dạng này, Loki?Ta gặp rắc rối, tiếng con ngựa vang lên trong tâm trí mụ."Rắc rối kiểu gì?"Cô sẽ biết trong vài tháng tới.Angrboda cân nhắc một chút."Loki," mụ nói, "đừng nói với ta là ngươi đã biến thành ngựa và dụ dỗ con ngựa của tên thợ xây đó để hắn không thể xây xong tường thành cho Asgard và thua vụ cá cược."Một thoáng im lặng.Con ngựa hất đuôi một cách cáu kỉnh. Vậy mà ta cứ nghĩ rằng cô không còn dùng thuật tiên tri nữa."Ta không cần phép thuật để hiểu mấy chuyện rõ mười mươi. Đến đây," mụ trả lời, vỗ nhẹ vào mõm ngựa như một cách thức an ủi trước khi dẫn nó về nhà.Angrboda cuối cùng đã không phải trải qua mùa đông đó một mình. Thay vào đó, mụ đã nhờ Skadi lấy cỏ khô cho mình để mụ có thể chăm sóc con ngựa.Giờ thì tuyết đã bắt đầu rơi, tốc độ của Skadi trong những chuyến đi từ Rừng Thiết Mộc đến Jotunheim trở nên nhanh hơn bao giờ hết. Cô nàng như đang trên đỉnh vinh quang với đôi ván trượt – thậm chí có cả một chú tuần lộc và chiếc xe trượt tuyết.Một lần nọ, khi Angrboda mời nàng ở lại dùng bữa tối trước khi về núi, Skadi đã rất ngạc nhiên khi thấy con ngựa đang mang thai nằm khuất ở trong góc, khốn khổ gặm đám cỏ khô như thể đó là việc cuối cùng nó muốn làm."Vậy đó là lý do vì sao gần đây cô lại cần nhiều cỏ khô như vậy," Skadi nói. "Cô kiếm con ngựa ở đâu ra vậy?"Angrboda nhún vai và vuốt ve bờm ngựa. "Nó tự tìm đến ta ở trong rừng, yêu cầu được giúp đỡ. Làm sao ta có thể từ chối?""Vậy là cô sẽ ẩn mình ở đây với một con ngựa cả mùa đông, cho nó ăn và dọn dẹp cho nó?"Con ngựa bắt đầu rên rỉ, nghe giống hệt với giọng điệu công kích của Loki."Đó là kế hoạch của ta," Angrboda không đổi sắc mặt nói.Skadi thở dài. "Cô là một người kỳ lạ, Angrboda, kể cả là phù thủy đi chăng nữa. Cô đã chế xong thuốc cho ta chưa?"Angrboda đưa cho nàng một hộp lớn đầy các lọ thuốc, được bọc chắc chắn với lớp lót len thành hàng lối ngăn nắp. "Của cô đây.""Khi tuyết lấp đầy các lối đi, ta sẽ không thể đến gặp cô nữa," Skadi nói. Nàng nhìn con ngựa rồi lại nhìn Angrboda. "Cô có chắc là cô có đủ đồ dự trữ cho cả mùa đông không?""Chắc chắn mà. Cô đã giúp ta quá nhiều rồi, ta có thể đảm bảo. Chúng ta sẽ ổn thôi."Skadi đột nhiên ôm chầm lấy mụ rồi tách ra cũng rất nhanh, nàng đặt tay lên vai mụ. "Nhớ chăm sóc bản thân mình.""Cô cũng thế," Angroboda trả lời, rồi đóng kín cửa sau khi Skadi rời đi.Hóa ra đó là Skadi, Loki nói."Đó là Skadi." Angrboda vuốt trán hắn. "Vậy là... có ta, ngươi và đàn dê." Đàn dê có chuồng riêng bên ngoài – cũng là do Skadi xây cùng với nhà vệ sinh, cách đó vài lối đi – nhưng Angrboda nhận ra có lẽ mụ nên cho chúng vào hang khi trời lạnh hơn. "Sẽ là một mùa đông dài."Ta còn mắc kẹt trong bộ dạng này lâu hơn nữa đó, Loki ủ rũ nói. Liệu cô có thể... chế một liều thuốc hay thần chú gì đấy để ta thoát ra sớm hơn không?Angrboda mỉm cười. "Để xem ta làm được gì."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store