Trac Chu Tuy Y
Đầu lưỡi hắn thuần thục đưa vào kẽ hở ở cánh môi, mạnh dạng tách ra hai hàm răng đang cắn chặt. Hắn thoả thích càng quét bên trong khoang miệng, như muốn đem hết mọi thứ ngọt ngào ở bên trong, cùng với Triệu Viễn Chu ăn đến sạch sẽ. Trác Dực Thần cũng không bỏ quên chiếc lưỡi mềm mại đang rụt rè kia, câu lấy, thoả thích chơi đùa
Gió lạnh từ cơn mưa bên ngoài từng đợt thổi vào khung cửa sổ, nhưng bên trong căn phòng dường như có một ngọn lửa vô hình bao quanh, nóng bức đến mức khó tưởng, bao phủ đầy mùi ám mụi.
Cơ thể Triệu Viễn Chu sớm đã mềm nhũn dưới thân hắn, đôi mắt phủ một lớp sương mờ trong đêm, y phục cũng trở nên xộc xệch một bên tuột xuống bả vai, tuỳ ý cho hắn càng quấy. Môi lưỡi giao nhau triền miên, hoàn toàn khiến y bị lôi cuống theo tình cảnh hiện tại.
Trác Dực Thần cứ như thế dây dưa chiếm trọn đôi môi mà hắn hằn ao ước, nước bọt trong suốt từ khoé miệng chậm rãi tràn ra. Đến một lúc lâu sau, cảm nhận được người dưới thân hơi thở trở nên dồn dập, lòng ngực y phập phồng tìm kiếm từng ngụm khí, hắn mới lưỡng lự nuối tiếc buông tha.
Triệu Viễn Chu run rẩy dựa vào thành giường, bàn tay nắm lấy y phục còn vươn lại trước ngực, ra sức điều chỉnh lại từng tiếng thở gấp. Trác Dực Thần nhìn cảnh xuân trước mắt, dục hoả không thể nào nguôi ngoai, hắn cúi người vùi đầu vào hõm cổ Triệu Viễn Chu, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của người trong lòng hắn.
Chiếc lưỡi hắn liếm quanh vùng cổ mềm mại, mút mát lớp da trắng ngần mỏng manh bên ngoài, không lâu liền xuất hiện những ấn kí màu đỏ ửng vô cùng bắt mắt. Trác Dực Thần tiếp tục hôn xuống bờ vai, từng cái chạm môi điều khiến thân thể Triệu Viễn Chu run lên bần bật.
Đến khi môi hắn đã tiến sát gần tới nhũ hoa xinh đẹp hồng hào kia, hắn đột nhiên dừng lại khi bên tai lại truyền tới tiếng khóc nức nở của Triệu Viễn Chu. Trác Dực Thần ngước mặt lên nhìn y, đau lòng khi chứng kiến cánh môi dưới bị y cắn đến bật máu, nước mắt lăn dài vô cùng thống khổ.
Trác Dực Thần giờ khắc này mới biết rõ hắn đã quá sai, sai từ lúc hắn dùng cách này để cưỡng ép y thuộc về riêng mỗi mình hắn. Bàn tay hắn run run chạm nhẹ vào khuôn mặt Triệu Viễn Chu, lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi y.
Hắn thật quá hèn nhát, hèn nhát đến mức vô sỉ đến thế này đây!
Từ trong đôi mắt hắn chảy xuống từng giọt lệ nhỏ, vô thức lần nữa vùi đầu vào hõm cổ của Triệu Viễn Chu, van xin nói
"Viễn Chu xin lỗi...Viễn Chu tha thứ cho ta. Viễn Chu ta sai rồi, ta không nên như vậy. Xin ngươi Viễn Chu làm ơn hãy nhìn ta, làm ơn...để ý đến...ta..."
Giọng nói hắn cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong màng đêm buồn tẻ. Triệu Viễn Chu thấy hắn im lặng nằm trong lòng y ngoan ngoãn mà yên giấc, xung quanh yết hầu ẩm ướt những giọt nước mắt, hơi thở nóng ấm của hắn phả đều vào nơi cần cổ đầy những ấn kí màu đỏ kia.
Mọi thứ hết thẩy điều như một cơn ác mộng, Triệu Viễn Chu đặt tay lên trán, cứ ngỡ bản thân cũng say vì rượu, nụ cười chua xót hiện trên môi y, khó mà tìm ra được cách giải quyết.
Trác Dực Thần được Triệu Viễn Chu đặt nằm xuống giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người hắn, lau đi giọt nước mắt ướt đẫm còn vươn lại đôi chút. Triệu Viễn Chu nhìn hắn nhàn nhạt mĩm cười, cuối cùng y cũng không nỡ trách hắn, thành ra như hôm nay chắc bởi cũng vì y, bởi lẽ số phận đã sắp đặt sẳn như vậy.
Một thân ảnh mang nỗi buồn phiền, chỉ khoác lên mình lớp y phục mỏng manh bước đến khung cửa sổ, đưa tay hứng lấy từng hạt mưa rơi tí tách, xung quanh là tiếng gió rít, tiếng xào xạc của lá cây, như muốn thay lòng y lên tiếng. Đêm nay chắc hẳn là một đêm khó quên, khiến Triệu Viễn Chu không thể nào có thể yên giấc.
Trác Dực Thần đến khi tĩnh giấc đã vào giờ Ngọ ba khắc, mặt trời đã lên cao từ lâu, hắn chống tay xuống giường mệt mỏi ngồi dậy. Đầu hắn liền truyền tới cơn đau như búa bổ, không biết bản thân đã ngủ bao lâu.
Hắn nheo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, sửng sốt khi phát hiện ra nơi này chính là phòng của Triệu Viễn Chu. Trong lòng hắn dấy lên nỗi bất an, cố gắng lục lại kí ức đêm qua còn sót lại. Nhưng hắn nhớ mãi, nhớ mãi vẫn không nhớ ra được bất cứ thứ gì.
Kí ức còn sót lại của hắn chỉ vỏn vẹn vào nửa đêm hôm qua, hắn ở bên ngoài mua về hai vò rượu lớn, một mình hắn ngồi bên bàn, tâm trí đặt ở nơi Triệu Viễn Chu, không thể kiểm soát được lượng rượu mà hắn đã uống, uống đến khi cả hai đã cạn đến đáy vò. Sau đó thì...sau đó thì không còn biết gì nữa.
Trác Dực Thần tâm tình hoảng loạng xông ra bên ngoài muốn tìm Triệu Viễn Chu, chưa đi được bao xa đã dừng chân phía trước khu vườn nhỏ. Khung cảnh quen thuộc tựa như mọi ngày, người kia vẫn nằm trên thân cây hoa đào, cắn từng ngụm lớn lên quả hồng đào chín ngọt.
Thấy Trác Dực Thần đi đến, Triệu Viễn Chu liền nhảy khỏi thân cây hoa đào, đi đến bên cạnh vừa cắn hồng đào vừa hỏi han hắn.
"Ngươi tĩnh rồi sao, cảm thấy trong người thế nào?"
Trác Dực Thần bỏ ngoài tai câu hỏi của Triệu Viễn Chu, trong đầu hắn đã trở nên rối bời hơn bao giờ hết. Cánh tay hắn như không theo ý muốn, sinh động trong không trung, lắp bắp nói
"Viễn Chu...đêm qua...đêm qua ta có làm gì với ngươi không?"
"Làm gì với ta?" Y nghi hoặc đáp
"Đêm...đêm qua ta say rượu, sáng nay còn thấy mình ngủ trong phòng ngươi, ta sợ...sợ mình tổn hại đến ngươi".
Triệu Viễn Chu cầm quả hồng đào trong tay đăm chiêu nhìn hắn, từng nét lo lắng, sợ sệt hiện rõ mồn một trên khuôn mặt hắn. Trác Dực Thần chờ đợi câu trả lời của y, đợi đến mức hai chân chẳng thể đứng vững, run lắc không ngừng.
Đêm qua một mình y trằn chọc không ngủ được, ngồi bên cửa sổ hứng chịu từng đợt gió thổi lạnh thấu tim can. Tiểu Trác đại nhân làm lỗi lại đánh một giấc ngon nghẻ đến tận giờ này, còn đến đây nói với y rằng hắn không nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đáng chết!
Rất đáng chết!
Triệu Viễn Chu cơ hồ khẽ nhíu mày, thầm mắng hắn trong lòng. Hai tay y khoanh lại đặt ở trước ngực, phẩn nộ liếc nhìn hắn một cái, rồi nói.
"Ngươi có...ngươi say rượu tự ý đi vào phòng ta, ngồi lên giường ta, ngươi nắm tay ta, bóp lấy cằm ta, ngươi còn hôn ta, còn muốn làm chuyện không đứng đắn với ta".
Trác Dực Thần nghe rõ ràng câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của hắn, từng câu từng chữ như những lưỡi dao lần lượt lao tới đâm vào sau lưng hắn, biến hắn trở thành một con nhím đang xù lông, đạp thẳng hắn xuống tận Âm Tào Địa Phủ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Triệu Viễn Chu không nói thành lời. Hắn cảm thấy mọi lời giải thích hầu hết điều vô nghĩa, người không xứng sống nữa quả nhiên là hắn.
"Viễn...Viễn Chu...ngươi...ngươi không đùa chứ?"
Thấy hắn vẫn chưa tin vào lời mình, Triệu Viễn Chu bỗng thở dài, cũng không muốn đôi co dài dòng với hắn, dứt khoác đưa tay vạch một bên cổ áo của mình đi đến sát gần hắn, tức giận nói
"Nhìn đi...là người làm...mấy cái thứ xấu xí này là ngươi đã tặng ta vào đêm qua".
Triệu Viễn Chu chỉ vào cánh tay hắn tiếp tục nói
"Còn nữa nhìn đi, đây là lúc ngươi cưỡng ép ta, ta đã cắn vào tay ngươi đây này"
Đập vào mắt Trác Dực Thần là những vết đỏ sẫm màu trên cổ của người kia, cùng với dấu răng còn chưa hết rỉ máu. Hắn biết bản thân đã làm chuyện không thể nào được y tha thứ. Đôi mắt hắn rưng rưng hai hàng nước mắt, hai chân hắn khuỵ xuống trước mặt Triệu Viễn Chu, nắm vào hai bên vạt áo, chỉ biết nài nỉ van xin y
"Viễn Chu...ta xin lỗi...ta không cố ý làm hại đến ngươi. Viễn Chu ngươi đừng ghét ta...đừng hận ta có được không...?"
"Trác Dực Thần ngươi làm gì..mau đứng lên, đừng quỳ nữa".
Trác Dực Thần nước mắt lai láng được Triệu Viễn Chu đỡ hắn đứng dậy, tinh thần hắn đã không còn thấu đáo với bất cứ chuyện gì. Triệu Viễn Chu cũng bất ngờ với hành động của hắn, không ngờ tới có ngày Tiểu Trác đại nhân lại quỳ dưới chân y, vứt bỏ mọi tôn nghiêm, khóc lóc cầu y tha thứ.
Triệu Viễn Chu nhịn không nổi liền bật cười trước sự ngây thơ của Trác Dực Thần, dịu dàng lấy ra chiếc khăn trong ngực áo, lau đi khuôn mặt ươn ướt nước mắt của hắn, nhỏ giọng nói
"Người chịu thiệt là ta, người nên khóc là ta mới phải, ta còn chưa trách ngươi lời nào, ngươi lại ở đây khóc lóc muốn cho ai xem đây?".
"Viễn Chu...thật...thật sự không trách ta?"
"Đúng vậy, không trách ngươi..."
Trác Dực Thần như trút đi được gánh nặng trong lòng, tiến đến ôm Triệu Viễn Chu trong vòng tay, vùi mặt vào vai y mà rơi nước mắt, vui vẻ nói
"Viễn Chu cảm ơn ngươi...ta thật sự thích ngươi, rất thích ngươi"
Triệu Viễn Chu bị hắn siết chặt vào trong lòng tưởng chừng đã không thở nổi, đành vỗ lên vai hắn vài cái nhầm khiến hắn buông lỏng. Trác Dực Thần cứ thế vùi mặt vào vai y mà khóc, vòng tay vẫn giữ lấy người kia, y cũng không hiểu đứa nhóc này lại lấy đâu ra nhiều nước mắt đến như vậy.
Không nỡ cự tuyệt, Triệu Viễn Chu thừa nhận bản thân đã mềm lòng trước bản tính này của hắn. Bàn tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vỗ về lên lưng hắn, thay cho lời đồng ý, kiên nhẫn đứng cùng hắn cho đến khi đứa nhỏ này dịu đi mớ rối ren trong lòng.
————-
Ít uống rượu lại nghe chưa =)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store