Tra Test
Câu 1: Translate là gì? Kinh nghiệm của cậu trong mảng này được bao lâu? Translate có nghĩa là dịch, tức là mình dịch từ một truyện hay một doujinshi hay bất kỳ thể loại nào khác từ tiếng nước ngoài (thường là tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Trung...) sang tiếng Việt. Nhưng dịch ở đây không chỉ là dịch nghĩa từng chữ, từng câu mà còn là dịch nội dung, những gì tác giả muốn truyền đạt cho người đọc hiểu. Về kinh nghiệm của mình trong mảng này thì mình chỉ mới thử sức với mảng này nên kinh nghiệm cũng chỉ mới có hai tuần thôi.Câu 2: Yếu tố mà một Translator cần có? Những lỗi cậu thường hay gặp phải? Yếu tố của Translator, ở đây mình xin phép chỉ giới hạn đối với các Translator thường dịch tiếng Anh nhưng đối với những bạn dịch ở ngôn ngữ khác thì cũng tương tự thôi:- Giỏi tiếng Anh. Nếu biết ngôn ngữ khác thì càng tốt.
- Suy nghĩ logic để dịch cho hợp lý và có liên kết với nhau.
- Vốn từ vựng phong phú. - Khả năng hiểu được ý chính và những gì tác giả muốn truyền đạt.- Có thể dịch từ một cách sát nghĩa và chính xác.
- Tính cẩn thận. - Một chút văn chương để dịch cho mượt, hay và dễ hiểu. Một số lỗi mình hay mắc phải khi dịch:- Dịch sai nghĩa.- Câu văn hơi lủng củng.
- Thiếu liên kết giữa các ý.
Mình đang rất cố gắng sửa mấy lỗi này đây.
II. Thực hànhĐề 2: Translate một oneshot trên 3000 từ.
Quiet Just Isn't Quite Right
Author: CamsthiSky
Category: Family, Friendship
Disclaimer: Toàn bộ nhân vật đều là nhân vật của truyện KHR
Author's note: Tôi đã viết truyện này được một vài tuần, nhưng tất cả one-shots của tôi đều tiến triển khá chậm gần đây, bởi vì tôi cập nhật WT hàng tuần. Dù sao đi nữa, mong các bạn thích truyện này! Đọc và Review!
Tsuna lo lắng.
Tấm màn đã được kéo ra, để cho những tia nắng mặt trời vui vẻ tràn vào cửa sổ văn phòng, tạo cho căn phòng có một cảm giác dễ chịu khi nó chiếu nhẹ lên chiếc bàn gỗ gụ sạch sẽ. Bầu không khí trong phòng im ắng, tĩnh lặng, và thoải mái, và không có bất kỳ giấy tờ nào để làm, Sawada Tsunayoshi đáng lẽ cũng nên nghỉ ngơi.
Nhưng cậu ấy đã không làm vậy. Đối với cậu, những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ đã bị nhuốm màu xám xịt, phá hỏng bầu không khí và để lại cho cậu sự bồn chồn và lo lắng, như thể cậu cần một thứ gì đó để làm cậu phân tâm khỏi thời gian trôi qua.
Cậu không chắc chắn làm thế nào để diễn tả nó chính xác, nhưng cậu cảm thấy kì lạ. Gần như...trống rỗng. Như thể một thứ gì đó mất tích. Sự kì lạ khiến cậu lo lắng và khó chịu.
Cánh cửa được mở nhẹ nhàng và Tsuna, người đã luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong khi dựa lưng vào ghế, làm dịu sự khó chịu, lập tức đứng dậy để chào vị khách của cậu. Sau khi nhận ra chỉ có một Arcobaleno đang ngạc nhiên, Tsuna ngồi sụp xuống ghế.
"Cậu biết đấy," Reborn nói lè nhè trong khi hắn nghịch khẩu súng của mình, "Nó không phù hợp với một vị boss khi trình diện mình như thế."
Tsuna khẽ ậm ừ đáp lại nhưng không làm bất kỳ hành động gì để điều chỉnh tư thế của mình. Thay vào đó cậu càng dựa vào chiếu ghế da thoải mái. Dù cậu đã là Decimo, cậu vẫn thích có một chút niềm vui trong việc chống đối Reborn. Nó là một cách giải trí tốt.
Reborn lườm cậu nhưng không nói gì trong khi hắn bước tới chỗ học trò của hắn, nhảy lên cái bàn để có thể bằng chiều cao với Tsuna. Chàng trai tóc nâu cũng không nói gì. Những ngón tay của cậu nhịp nhịp không ngừng trên cái tay vịn của chiếc ghế và chúng như làm điếc lỗ tai trong căn phòng tĩnh lặng.
"Có chuyện gì với cậu?" Reborn hỏi.
Tsuna có thể kể cho vị sát thủ về điều khả nghi trong những biểu hiện kì lạ của cậu, nhưng cậu không chắc làm thế nào để diễn tả chuyện gì không ổn khi cậu không hiểu nỗi chính cậu. Cậu cũng không có bất kỳ manh mối nào như những người khác. Cậu giải quyết bằng một cái nhún vai trả lời, không thể tìm một cách để bày tỏ chính xác cảm giác trống rỗng của cậu tới Reborn. Cậu biết vị sát thủ sẽ không thích nó, nhưng Tsuna không còn cách nào khác nếu cậu không tìm được từ ngữ thích hợp.
Cậu đã đúng khi nói rằng Reborn sẽ không thích sự im lặng của cậu. Vị Arcobaleno cau mày trong bực bội, nhưng may mắn thay không thúc giục. Tsuna đã mừng rỡ.
Sau một vài khoảng khắc im lặng tiếp theo, Tsuna quyết định rằng cậu không thể chịu nỗi nó.
"Takeshi đâu?" Cậu hỏi, cố gắng tỏ vẻ thờ ơ hết mức có thể.
Reborn cho cậu một cái lườm sắc khi cậu dừng việc cựa quậy, nhưng vẫn trả lười câu hỏi của cậu."Ở Nhật Bản. Chính xác nơi mà cậu gửi cậu ta đi ba ngày trước."
"Và Hayato?"
"Tới chỗ hẹn với Ryohei ở Mỹ."
"Hibari?"
"Trung Quốc."
"Mukuro và Chrome?"
"Cả hai người họ đều ở Nga."
Tsuna thở dài, tựa đầu và để cho nó thư giãn trên ghế. "Thế còn Lambo?"
Reborn khịt mũi. "Con bò ngu ngốc đang ở trên lầu. Nó là người duy nhất cậu không gửi đi."
Tsuna gật đầu, cảm thấy trống rỗng hơn lúc trước. Cậu nghĩ rằng việc nghe về những người hộ vệ của cậu sẽ giúp vơi đi khoảng trống trong ngực, nhưng nó không may mắn thế. Nó dường như chẳng làm gì khác ngoài việc làm tăng sự trống trãi.
Reborn nhìn cậu chăm chú. Tsuna, dù rằng cậu đang nhìn vào điện thoại, vẫn biết rằng người sát thủ đang quan sát cậu. Không thật sự quan tâm đến những gì vị gia sư làm hay không làm, dù vậy, Tsuna thở dài một lần nữa. Việc này có lẽ sẽ không trở thành một ngày khá dài và cậu không mong chờ vào sự im lặng.
"Cậu nhớ họ."
Tsuna làm thinh. Cậu không trả lời gia sư của cậu, nhưng ở mặt khác, nó không giống như một câu hỏi. Chỉ đơn thuần là một thẩm định; một kết luận mà Reborn đã đưa tới. "Sao cậu không đi nói chuyện với Lambo và ngừng hờn dỗi trong văn phòng của cậu."
"Tớ không có hờn dỗi," Tsuna nói.
Và cậu không như thế. Cậu chỉ là...trống rỗng. Cần một thú tiêu khiển nhưng cậu không thể khiến bản thân mình tìm một cái. Cậu muốn cảm giác này biến mất, nhưng cậu không muốn bất kỳ ai ngoài bạn cậu làm nó biến mất. Nó là một tình huống tồi tệ, thật sự. Một tình huống mà thật sự không có cách giải quyết nào khác ngoài việc mang những người hộ vệ của cậu về, nhưng điều đó sẽ tạo ra những rắc rối khác. Vậy nên, những gì cậu có thể làm bây giờ là chờ đợi. Chờ đợi họ trở về với cậu.
Và cậu đã không nghi ngờ họ sẽ làm thế, nhưng nó chỉ không giống nhau khi không có những người bạn náo nhiệt của cậu xung quanh cậu. Cậu chỉ cảm thấy rất trống rỗng trong khi nôn nóng chờ đợi sự trở về của bọn họ.
"Cậu có đấy," Reborn nhấn mạnh. "Cậu nghĩ cậu không có, nhưng cậu có. Nó rõ ràng quá đau đớn đến mức tôi có thể nhận ra trong khoảng khắc tôi bước vào đây. Cứ đi nói chuyện với Lambo và vượt qua nó đi."
"Không có chuyện gì để vượt qua cả, Reborn," Tsuna cãi lại, nhưng vẫn giữ cuộc thi trừng mắt vô ích của cậu với cái điện thoại. Nó đã thắng ba-không, nhưng ít nhất Tsuna chỉ mới chớp mắt ba lần. Cậu chắc chắc cậu có thể chịu được ở lần thứ tư. "Tớ chỉ cần đợi bọn họ trở về nhà."
"Một người đã ở nhà rồi. Tin hay không, cậu vẫn có gia đình ở đây," Reborn nói.
"Tớ biết."
"Vậy tại sao cậu lại cư xử như thể đây là tận thế của thế giới?" Reborn hỏi. "Vậy cậu gửi họ trên nhiệm vụ đầu tiên của họ. Họ sẽ sống sót, đúng chứ? Họ sẽ trở lại."
"Tớ biết."
"Cậu không cư xử như thể cậu biết," Reborn cau có.
Tsuna chỉ thở dài lần thứ ba. Reborn chỉ không thể hiểu được. Cậu tin vào các bạn của cậu. Cậu có lẽ có lòng tin vào họ nhiều hơn cả họ đặt vào chính họ, nhưng đó không phải là vấn đề.
"Nó im lặng," Tsuna lầm bầm
Tsuna tưởng tượng Reborn nâng một bên chân mày. Cậu biết nó có lẽ không xảy ra khi đây là Reborn và mọi người biết rằng Reborn chỉ có ba biểu cảm—giận dữ, ngạc nhiên, và cực kỳ ngạc nhiên (độc ác). Không có cách nào để Tsuna bắt gặp Reborn mất cảnh giác đủ để làm hắn nâng một bên chân mày.
"Muốn nói về nó không?" Reborn hỏi, không nghe như hắn quan tâm việc Tsuna nói với hắn hay không. Tsuna đã gần như khịt mũi với cái suy nghĩ đó, biết rằng vị Arcobaleno có lẽ hiểu được chính xác những gì đang diễn ra trong đầu cậu ngay bây giờ, nhưng chỉ muốn cậu thừa nhận. Cách dạy của Reborn đôi lúc cực kỳ kì quặc.
Tsuna nhún vai. "Nó im lặng. Tớ không thích điều đó."
Lambo có thể đã luôn ở trong tổng cục, nhưng Tsuna không thể nghe thấy cậu. Cậu đã quen với một ngôi nhà náo nhiệt đầy những vụ nổ và tiếng súng và tiếng bọn trẻ la hét và tiếng cãi nhau của những người bạn. Đó là cuộc sống của cậu trong nhiều năm qua. Và trong khi nó khó chịu và bực mình lúc đầu, nó có nghĩa là mọi thứ vẫn yên bình.
Không phải lúc nào bình yên cũng nghĩa là im lặng.
Nhưng ở đây, trong tổng cục Vongola, nó im lặng. Quá im lặng. Không có bất kỳ tiếng nổ, cả Gokudera và Lambo nhận ra đây không phải là nơi bọn họ có thể bất cẩn phá hoại. Dường như không còn bất kỳ tiếng súng, Reborn đã không còn bắn vào bất cứ thứ gì làm hắn khó chịu vì hắn thường phải xuất hiện cùng những Mafioso khác và phải có một thái độ chuyên nghiệp nhất định. Cũng không có tiếng la hét hay cãi nhau nữa. Các bạn của cậu vẫn thà bị căng thẳng khi chuyển đến Ý còn hơn thật sự nói chuyện với nhau và Lambo và I-pin cũng hơi thờ ơ bởi việc chuyển đi.
Và không phải lúc nào im lặng cũng có nghĩa yên bình.
Nó làm rối tung và bây giờ cậu nhận ra chính xác tại sao cậu đã luôn cảm thấy quá trống rỗng. Cậu không chỉ nhớ các bạn cậu, cậu nhớ cách sống cũ của cậu. Cậu nhớ những khoảng thời gian bình yên cậu dành với mọi người ở Namimori. Giờ cậu đã phải đảm nhận sự kế nhiệm, cậu có thể không còn giữ được sự thoải mái trong những âm thanh lộn xộn từ cuộc sống cũ của cậu.
"Im lặng rất tệ sao?" Reborn hỏi. "Nếu tôi nhớ chính xác, cậu là người đã đổ lỗi cho tôi vì tất cả những hỗn loạn trong cuộc sống của cậu. Giờ thì nó đã biến mất cậu sẽ lấy lại điều ước của cậu về yên bình và tĩnh lặng?"
Tsuna cau có vào khoảng trắng phía trên cậu. "Cậu là lý do cho tất cả sự hỗn loạn trong cuộc đời tớ. Nhưng," Cái lườm của Tsuna nhẹ dần, "Tớ không nghĩ tớ ghét cậu về nó nữa. Tớ nhớ tất cả những tiếng ồn. Tớ nhớ cách mà mọi người từng cư xử. Tớ chỉ cảm thấy...trống trãi nếu không có nó."
"Trống trãi?" Reborn nhếch môi. "Tôi tưởng cậu không muốn làm boss mafia."
"Tớ không muốn," Tsuna nói. "Tớ vẫn không muốn. Nhưng tớ chỉ muốn trở lại bình thường một lần nữa. Ở Ý, nó như là mọi thứ cứng nhắc và im lặng. Và tớ không thể thư giãn. Tớ chỉ muốn được bao quanh bởi âm thanh của gia đình tớ khi họ là chính họ một lần nữa."
"Nghe như một tình huống khá khó khăn," Reborn nói.
Tsuna thu hẹp mắt cậu nhìn vị sát thủ trong giây lát. "Cậu đang có ý định gì, Reborn?"
"Không có gì," Reborn nói, giả vờ vô tội trong khi cả hai đều biết hắn không như thế. Sau đó vị sát thủ nhếch mép. "Chỉ cần chờ cho gia đình cậu trở về nhà, Dame-Tsuna. Tôi chắc cậu sẽ thư giãn được lúc đó."
Và rồi vị sát thủ đi mất.
Os
Cuối tuần đó, Tsuna nằm úp mặt trên cái ghế sofa, gần như chìm đắm trong cái nệm êm ái đến khi cậu nghe một tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa. Tsuna không buồn trả lời nó. Cậu đã quá bận tâm thưởng thức sự thoải mái cậu cảm thấy trong tư thế nguy hiểm này, rõ ràng thoải mái đến mức cậu có thể nghẹt thở.
Cậu không cử động khi cậu nghe tiếng mở cửa chậm rãi, người nào đó vừa gõ cửa bước vào. Không cảm thấy bất kì ý định thù địch nào, Tsuna ở yên vị trí của cậu. Cậu uể oải và đầu nhẹ tênh và không cảm thấy như muốn di chuyển. Cái ghế sofa rất êm ái.
Ngoài ra, nó là một trò tiêu khiển khá tốt, đến nỗi Mukuro có lẽ sẽ công nhận. Người thuật sĩ thật sự có khẩu vị tốt cho những thứ quái dị mà có lẽ có khả năng làm phân tâm hoặc giết Tsuna, thậm chí cả hai.
Người nào đó bị nghẹn trên chính hơi thở của họ.
Nó xảy ra với Tsuna, một lúc sau, sau khi cậu đã nghỉ ngơi cho buổi tối, rằng cậu có lẽ không nên nằm úp mặt trên ghế sau tiếng gõ cửa. Với một số người, nó có vẻ nhìn như cậu ấy sắp chết hay gì đó.
"Tsuna!"
Ngón tay Tsuna co lại trong vô thức.
"Tsuna! Oh my—Holy hell. Em không sao chứ?! Tsuna?!"
Tsuna đột nhiên bị lôi lên thành vị trí ngồi, nheo mắt trước ánh sáng đột ngột của căn phòng sáng sủa. Cậu chớp mắt thờ ơ trước chàng trai đã dùng vũ lực kéo cậu khỏi sự thoả mãn của cậu khi chìm đắm trong nệm ghế sofa.
"...Dino?"
Chàng trai người Ý tóc vàng trông như một người nào đó vừa mới giữ Tsuna trước họng súng, mặt anh chứa đầy sự sợ hãi trong khi anh nhìn đứa em trai tự nhận của mình khắp nơi, chắc chắn rằng Tsuna đã ổn. Sau khi xác nhận Tsuna vẫn ổn, miệng Dino cong lên thành một nụ cười nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, Tsuna," vị boss Cavallone xin lỗi. "Em không hề cử động và anh nghĩ rằng..."
Dino không nói hết và Tsuna không thúc giục. Thay vào đó, chàng trai tóc nâu chỉ xoa mặt cậu mệt mỏi và ngáp.
"Mấy giờ rồi?" Tsuna hỏi. "Reborn nói rằng cậu ấy sẽ bắn vào đầu em nếu em không dậy vào buổi trưa."
"Mười một giờ," Dino nói, vẫn tái nhợt. Anh ấy trông khủng khiếp và sợ hãi, dù Tsuna thật sự không hiểu tại sao.
Tsuna thở dài. Mặc dù cậu rất thích cuộc viếng thăm của Dino, cậu không ở trong trạng thái trò đùa của vị boss vụng về hôm nay. Cậu vẫn cảm thấy lo lắng và trống trãi như trước, do sự giải trí của việc đắm chìm trong ghế sofa.
"Vậy em có thể trở lại tận hưởng sự êm ái của những cái nệm chứ?" Tsuna phàn nàn.
Dino nhìn cậu một cách kỳ lạ và nó đã xảy ra với Tsuna rằng cậu đã trở nên quá quen với sự điên rồ xung quanh cuộc sống cậu đến mức cách suy nghĩ của cậu có lẽ kì quặc với cách nhìn của một người ngoài. Sau cùng, nếu một người không phải đối mặt với gia đình bạo lực của cậu, có việc gì khác để làm ngoài việc hài lòng với mấy tấm nệm thoải mái?
Chết tiệt, giờ cậu thậm chí bắt đầu nghe có vẻ điên rồ với chính bản thân cậu. Cậu ước các bạn cậu ở đây. Ít nhất lúc đó cậu sẽ thật sự là người bình thường nhất trong tất cả bọn họ và cậu sẽ không quá bồn chồn. Cậu đổ lỗi sự lo lắng cho những suy nghĩ kì lạ của cậu.
"Tsuna," Dino gọi, đưa cậu trở lại. "Em có nghe anh nói không thế?"
"Chúng ta có nói về chiếc ghế sofa không? Vì nếu chúng ta không nói về nó thì, không. Em không nghe anh nói."
Dino chỉ khịt mũi. "Em đã dành quá nhiều thời gian với Reborn. Dù sao thì," Dino nói, mặt anh ấy trở nên rạng rỡ ngay lập tức, "Anh có một bất ngờ cho em."
Dino quay về phía cánh cửa và kéo chàng trai tóc nâu theo chân anh ấy. "Đi nào, Tsuna!"
Tsuna miễn cưỡng nghe theo và để Dino lôi cậu ra khỏi tổng cục và vào một chiếc xe limo chờ sẵn. Cậu thậm chí còn không thèm chớp mắt khi cậu phát hiện ai đang chờ bên trong, một người hào hức ngồi nhún trên tấm nệm ngồi và người còn lại bình tĩnh uống một ngụm espresso. Thay vào đó, cậu quay về phía Dino, người đã vào sau cậu và đóng cửa.
"Bất ngờ của em là Lambo và Reborn ư?" Tsuna hỏi, nâng một bên chân mày.
Dino chỉ cười ranh mãnh và gật đầu với tài xế. Chiếc limo chạy ra khỏi đường lái xe vào nhà và chiếc xe khởi hành hướng tới thành phố. Tsuna thở dài nhưng không nói gì, không biết chuyện này sẽ đi tới đâu. Nó không giống như Dino khi tỏ vẻ bí ẩn. Đó là việc của Reborn.
"Nhắm mắt cậu lại."
Cái nhìn chằm chằm của Tsuna hướng tới gia sư của cậu. "Cái gì? Tại sao tớ lại phải làm thế? Tớ biết cậu chuẩn bị bắn tớ hoặc...hoặc viết lên mặt tớ hoặc cái gì đó."
Lambo cười khúc khích. "Em muốn một lần viết lên mặt Tsuna!"
Reborn đảo mắt hắn và nhếch môi, đưa khẩu súng của hắn lên. "Chỉ cần nhắm mắt của cậu, Dame-Tsuna."
Tsuna cựa quậy nhưng vẫn làm theo những gì cậu được bảo. Cuối cùng, chiếc limo lăn đến một cái dừng mượt. Tsuna lắng nghe khi cửa mở và một người nào đó bước ra. Cậu có thể nghe thấy tiếng động cơ rừ nhẹ bên ngoài chiếc xe sành điệu, cánh cửa vẫn mở để lọt vào những âm thanh không hoà hợp nhắc Tsuna nhớ tới niềm vui, nhiều khoảng thời gian yên bình.
"Cứ giữ mắt em nhắm," Dino hào hức nhắc nhở cậu, giọng nói của chàng trai tóc vàng đến từ một nơi nào đó gần cánh cửa. Dino tóm lấy eo Tsuna và dịu dàng kéo cậu tới lối ra. Tsuna trượt ra, Dino giúp cậu giữ lấy thanh bằng khi cậu vô tình bước xuống quá nhanh.
Vậy ra Reborn và Lambo không phải là bất ngờ của cậu. Tsuna đã đoán như thế khi họ bắt đầu lái xe ra khỏi tổng cục, nhưng nó dễ chịu khi nó đã được xác nhận với cậu.
Những âm thanh trở nên lớn hơn xung quanh cậu và cơ thể Tsuna ê ẩm trong khi sự áp lực bắt đầu cạn đi. Cậu giữ mắt cậu nhắm như Dino và Reborn đã bảo cậu, nhưng cậu không thể chịu được nhưng muốn liếc nhìn xung quanh điểm đến của cậu. Cậu không làm thế, dù vậy, biết rõ rằng Reborn sẽ bắn cậu và bỏ mặc cậu đến chết. Không có nhiều khả năng bạn có thể trốn thoát khi nó có dính tới Reborn.
Tsuna đóng băng sau đó. Cậu nghe thấy...một cái gì đó. Giống như tiếng hét. Giọng nói quen thuộc, nhưng cậu hoàn toàn không thể sắp xếp nó.
"Đệ Thập!"
"Tsuna!"
Mắt Tsuna mở vút lên và cậu được chào đón với một miếng áo khoác của bộ com lê cực kỳ mắc tiền. Cậu không vùng vẫy khi đôi tay ấm áp bao bọc quanh cậu. Cậu chỉ đứng đấy trong im lặng trong khi cậu thử kích thích não cậu để suy xét. Cái gì...?
"OI! Tên cuồng bóng chày! Bỏ tay ngươi ra khỏi Đệ Thập!" Một người nào đó la lên từ phía sau bất cứ ai đang ôm cậu. "Ngươi không thấy ngài ấy cần thở à?!"
Người bao bọc cậu cười run lên. "Xin lỗi, xin lỗi!" Người đó nói, lùi lại để cho phép Tsuna có một cái nhìn rõ ràng gương mặt cậu ấy. Đó là Yamamoto. Yamamoto đã ở đây. "Tớ chỉ phấn khích khi gặp Tsuna!"
Gokudera lén đến bên cạnh Yamamoto, tay cậu ta nhét vào túi trước của cậu. Cậu có sự cau có thương hiệu của mình dán lên mặt cậu trong khi cậu lườm anh chàng chơi bóng chày, nhưng nó ngay lập tức được cởi ra thành một nụ cười vui vẻ khi cậu nhìn thấy cái nhìn của Tsuna
"Đệ thập!" Cậu kêu lên. Sau đó cậu cau mày vì Tsuna vẫn chưa di chuyển; thậm chí không dám thở. Đây có phải là một giấc mơ? "Đệ Thập? Người ổn chứ?"
Dino, Lambo, và Reborn bước tới từ phía sau Tsuna, chàng trai tóc vàng choàng một tay qua vai của cậu nhóc đang choáng. "Đừng để ý Tsuna. Em ấy không biết các em về sớm hơn và anh nghĩ em ấy đang sốc."
Não Tsuna thật sự đang vật lộn để chơi trò đuổi kịp. Gokudera và Yamamoto...họ ở đây. Họ đã trở lại ở Ý và họ đáng lẽ không trở về trong vài tuần nữa hoặc như thế. Chuyện gì đang xảy ra ra thế?
"CHUYẾN BAY HẾT MÌNH!" Một người khác la lên. Tsuna chuyển ánh mắt của cậu ấy để tập trung lên người chạy về nhóm họ với toàn bộ tốc độ. Nếu họ không di chuyển thì họ sẽ chắc chắn bị tông trúng...nhưng không. Người đó dừng lại trước nhóm đã được tập hợp và đưa cả hai tay lên không trung. "Oi! Sawada! Đó là một nhiệm vụ hết mình và lần sau em chắc chắc nên đến cùng tôi và Đầu Bạch Tuộc!"
Gokudera giơ lên một nắm đầm bực bội. "Đầu Đinh! Đồ ngốc! Ngươi đã lên nhầm chuyến bay và ta đã phải đuổi ngươi xuống! Ngươi có biết còn bao nhiêu việc dành cho ta không?!"
"Nó không phải lỗi của tôi vì tôi không hiểu tiếng Anh!" Ryohei hét.
"Có vẻ như nó cũng không phải lỗi của ngươi khi ngươi cũng không hiểu tiếng Nhật." Gokudera lầm bầm, khoanh tay trước ngực.
Đó là khi Ryohei nhìn thấy chàng trai chơi bóng chày cười vào trò hề của Gokudera và Ryohei. "Oh, Yamamoto! Em cũng trở về?"
Từng người một trong các hộ vệ của cậu gia nhập với cậu, mặc dù, Ryohei và Yamamoto là những người duy nhất cho cậu một cái ôm. Cảm thấy hơi rưng rưng nước mắt và sốc bởi hình ảnh của những người bạn thân của cậu, Tsuna cười vui vẻ và có lẽ có hơi quá kích động, thực sự dừng bất kỳ và tất cả những cuộc cãi nhau giữa những hộ vệ của cậu. Chậm rãi, cậu lau đi bất kỳ giọt nước mắt nào từ mắt cậu, mặc dù cậu chắc chắn không hề khóc.
"Đệ Thập?"
"Động vật ăn cỏ," Hibari gầm gừ, "nếu người khóc ta sẽ cắn người đến chết."
Tsuna lau sạch chúng đi. "Tớ ổn. Tớ thật sự, thật sự ổn. Tớ đang vui."
Từ từ, những người hộ vệ của cậu quay lưng lại với cậu và cho cậu một chút không gian, đi ra xa cậu và tiếp tục cuộc tranh luận của họ.
Reborn đã lên kế hoạch này, Tsuna nhận ra. Hắn và Dino có lẽ đã sắp đặt chuyện này để làm Tsuna cảm thấy khá hơn. Và nó đã hiệu quả. Tsuna cảm thấy kinh ngạc, bất khả chiến bại với những người bạn của cậu ở đây ngay bên cậu. Khoảng trống trong ngực cậu được lấp đầy chỉ với sự hiện diện của gia đình cậu.
Reborn nhảy lên vai cậu. "Cậu thấy không Tsuna?" vị sát thủ hỏi. "Dù trong một ngôi nhà nhỏ, ồn ào, hay một cái lớn, tĩnh lặng, những người hộ vệ của cậu vẫn luôn ở đó vì cậu. Họ là gia đình của cậu."
Phải, những người hộ vệ của cậu là gia đình của cậu và gia đình của cậu chính là nhà của cậu. Cậu đã ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store