Tra Test Lam Nham
[Review]
__________(1)
"Gu của anh quá độc đáo đấy, anh đã từng thấy có cô nào quyến rũ đàn ông bằng việc đánh nhau với người khác không?"."Đúng là độc đáo". Hắn liếc mắt đánh giá tôi một lượt, "Lần đầu tiên trong đời có cô gái đánh nhau vì tôi".
__________(1)
Tần Mạch là một soái ca giàu có hoàn mỹ điển hình, nhưng tính cách của anh quả có phần quái đản, cách theo đuổi phụ nữ thì không giống ai, có nhiều phát ngôn không đỡ nổi. Nhưng anh yêu hết lòng hết dạ, một khi xác định chọn lựa Hà Tịch liền bất chấp thủ đoạn để cướp người về nhà ăn sạch sẽ.
_________(2)
"Một thằng đàn ông như tôi nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho em, ngoài việc muốn theo đuổi em, em cảm thấy còn có thể có chuyện gì?"
__________(2)
Tất nhiên, một mối quan hệ bắt đầu bằng một đêm qua đường sẽ khó lòng khiến người trong cuộc cảm thấy tin tưởng. Bản thân Tần Mạch còn chẳng nhận ra đó là tình yêu, cũng chẳng bao giờ tưởng tượng được sẽ có ngày mình khốn đốn chỉ để cầu xin Hà Tịch một lần ngoảnh lại.
__________(3)
"Một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ khiến anh khóc lóc nói rằng anh yêu tôi".
__________(3)
Hà Tịch buông một câu đùa bâng quơ, nhưng rốt cục lại chính là lời báo trước về số phận thê nô không ngóc đầu lên nổi của Tần Mạch.
.
.
.
.
.
__________(4)
"Tình yêu mà không lấy hôn nhân làm mục đích thì chỉ là đùa giỡn lưu manh. Tôi là quý ông, chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh".
__________(4)
Đời vốn chẳng đẹp như mơ, ngọt đủ rồi thì phải đến ngược. Tần Mạch sang Mỹ vì công ty xảy ra biến cố, Hà Tịch ở lại ngóng chờ. Người đi để lại một câu nói vô chừng nhưng chưa từng một lần đối diện với Hà Tịch mà nói lời yêu chân thành. Chẳng có hứa hẹn ngày về, lại càng không có hôn ước gì, Hà Tịch mỗi ngày trôi đi đều sống trong nỗi cô đơn và lo âu đến tận cùng. Nghĩ đến mối tình lâu năm dang dở trước đó, nghĩ đến những tủi thân phải chịu đựng một mình, nghĩ đến người thương nơi xứ người bên cạnh là một bóng hồng lộng lẫy, là phụ nữ ai có thể chịu đựng được sự cô quạnh đến thế.
__________(5)
"Một ngàn cuộc điện thoại mà không thể chạm vào nhau, làm thế nào có thể sánh bằng một cái ôm có sự ấm áp của cơ thể."
__________(5)
Tưởng vậy là ngược nữ chính à? Bạn nhầm to, đó chỉ là sự bắt đầu của chuỗi ngày nam chính bị ngược te tua tơi tả. Anh cun cút bám theo cô, bị lạnh nhạt thì giở thủ đoạn ép buộc, đã thế vì hiểu lầm mà còn đánh người xem mắt của Hà Tịch. Quả như anh nói, từ ngày gặp cô anh trải qua rất nhiều những lần đầu tiên, trong đó có "tình yêu đầu tiên" nữa.
__________(6)
"Hà Tịch, em là của tôi, từng tấc da tấc thịt đều là của tôi, không ai có quyền muốn hay không muốn đồ của tôi."
__________(6)
Tần Mạch nhìn chung là quá hoàn hảo. Anh hoàn hảo đền mức siêu thực, khi mà hai năm sau khi chia tay, anh vẫn nhất mực thủ thân như ngọc, vẫn quyết trở về dù nghe tin cô đã có người khác. Ở nơi xa vất vả, anh vẫn lặng im không nói ra. Anh không nói Hà Tịch không biết, sao có thể thông cảm được cho anh? Đã thế thêm một Hà Tịch, cái gì cũng cường điệu hung hăng, không nghe giải thích cũng không cố tìm hiểu, nên cứ thế mà vứt Tần Mạch sang một bên. Nếu như lúc Tần Mạch ở nước ngoài, hai người đồng thuận chia tay vì hoàn cảnh nên có thể thông cảm, thì khi Tần Mạch trở về, Hà Tịch thể hiện sự ích kỷ khá rõ nét, đến mức phân đoạn "ngược nam" này khiến tôi đâm ghét nữ chính vì ngược không thuyết phục. Trước đó thì xem anh như vô hình, sau thì trông thấy anh với cô gái khác, chưa kịp nghe giải thích đã vội vàng chà đạp anh, hung hăng vứt đi chiếc nhẫn cầu hôn mà anh chuẩn bị. Hà Tịch ban đầu có thể xem là cá tính, nhưng càng đến cuối truyện lại thành ra lố lăng phát sợ."Em có thể cãi cọ, làm ầm với tôi, em có thể la lối khóc lóc với tôi, có thể tỏ thái độ với tôi, tôi đều có thể chiều chuộng em. Nhưng..." Hắn nghiêm nghị nhìn tôi, nói từng tiếng "Em không thể để tôi không tìm được em."
Nhưng mà thôi, may quá cuối cùng cả hai cũng chịu buông xuống cái tôi đầy kiêu ngạo của mình. Tần Mạch quên đi niềm kiêu hãnh của bản thân mới có thể cố chấp yêu một cô nàng siêu lố như Hà Tịch. Mà Hà Tịch thì cuối cùng cũng nguội cái đầu lại, mới kết HE cả nhà cùng vui được. Bỏ qua chút sự không vừa ý, câu chuyện đọng lại vẫn là một dư vị ngọt ngào dễ thương."Tôi nghĩ, có lẽ mỗi cô gái đều là công chúa ốc sên. Dù chiếc vỏ bên ngoài có rắn chắc đến mức nào thì trong thâm tâm vẫn là mềm yếu. Bao bọc càng kín kẽ thì bên trong càng yếu đuối, không thể chịu nổi một đòn tấn công. Họ vừa mong không ai có thể thấy được sự yếu đuối của họ, lại mong chờ có người có thể nhìn thấu sự bất an trong họ. Thế rồi có thể nâng niu họ trong vòng tay, bảo vệ, yêu chiều họ, cho họ cảm giác an toàn mà người khác không thể làm được."
.............
=> Xét về tổng thể, Không yêu thì biến là một bộ ngôn tình giải trí khá hài hước, đặc biệt fan Cửu Lộ Phi Hương thì đừng nên bỏ qua để đổi mới gia vị đọc truyện của mình. Các tuyến nhân vật phụ như Trình Thần, Thẩm Hy Nhiên, Trần Thượng Ngôn, Phương Thư... cũng những tình tiết độc đáo bất ngờ đã tạo nên một câu chuyện sống động, mới mẻ, còn Tần Mạch thì được ghi tên vào danh sách Soái ca mặt dày thê nô với những phát ngôn để đời. Âu cũng là một chút mơ mộng cho cuộc đời ít mộng mơ này.
~~~~~~Kết T.Hành 1~~~~~~
Dạo này tôi đọc rất nhiều fic, nhiều hơn ngày xưa rất nhiều, sự kén chọn về mặt nội dung cũng như hình thức so với hồi mới chạm ngõ fanfic ChanBaek cũng giảm nhiều. Tôi bắt đầu đọc "Lost Boy" chẳng với kì vọng gì cả. Ấy thế mà tác giả đã làm tôi bất ngờ – "Lost Boy" thi triển hình tượng ChanBaek mà tôi thích nhất, cũng xây dựng cho hai con người vô cùng đẹp đẽ này một tình yêu khiến tôi động tâm nhất trong mọi loại tình yêu trên thế giới này.1. Nội dung:a. Hình tượng nhân vậtĐối với bản thân tôi, hình tượng Chanyeol và Baekhyun lý tưởng nhất chính là những con người có tính cách đẹp. Tôi không đòi hỏi ChanBaek của tôi có ngoại hình đẹp lồng đẹp lộn, hay là con người toàn năng, hay thần thánh, hay quá hoàn hảo. ChanBaek của tôi chỉ cần làm người có danh dự, sống thiện lương, chân thành, quả cảm, có lí tưởng thì hoàn hảo,...; không gian manh chơi chiêu, không ích kỷ ti tiện, không chà đạp lên người khác mà sống...i. Với "Lost Boy", Angela xây dựng cho hai nhân vật chính một lý lịch khá đẹp, cũng có thể nói là gần như hoàn hảo: một bác sĩ tốt nghiệp Harvard, tuổi đời còn trẻ đã trở thành trưởng khoa ung bướu của một viện tư hàng đầu; và một quân nhân có truyền thống gia đình cống hiến cho quốc gia, là thiếu tá trẻ nhất của bộ đội đặc chủng. Song điều làm tôi khâm phục ở hai người trẻ này không phải là những cái danh xưng xã hội gắn cho họ – "thiên tài" – mà là mục đích họ chọn theo đuổi trong cuộc sống. Angela đã hé mở những góc tính cách cực kì đáng ngưỡng mộ này ở ngay những chương đầu tiên, khi hai người gặp nhau. Với Baekhyun, cậu là bác sĩ, mỗi sinh mạng cậu đều tôn trọng, dù là ác nhân hay thiện lương, đã là bệnh nhân bước tới trước mặt cậu, cậu đều sẽ dốc sức để cứu."Tôi là bác sĩ!" Byun Baekhyun thô bạo cắt đứt lời của Park Chanyeol, "Mỗi một sinh mạng đều có tôn nghiêm. Tôi cho rằng, không có bất kỳ vật gì có thể áp đảo sinh mạng. Mặc kệ người kia trong miệng thiếu tá Park là ác là thiện, tôi đều dùng hết khả năng của tôi chữa trị cho hắn, cho hắn khỏi hẳn." (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 2. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Còn với Chanyeol, là một quân nhân với nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, cũng lấy sinh mạng con người làm trọng, chỉ khác ở cách thể hiện."Nghe tôi nói hết." Park Chanyeol đưa ngón tay ra, khẽ vuốt lên môi mỏng của Byun Baekhyun, tỏ ý cậu đừng có lên tiếng, "Cậu có thể thấy được, nỗ lực của chúng tôi, vượt qua bản năng của tôi khổ cực bỏ ra chỉ là vì có thể bảo vệ được nhiều người, cũng giống như bác sĩ Byun vậy. Hai chúng ta đều đang dùng hết khả năng bảo vệ sinh mạng, chẳng qua, cách bảo vệ khác nhau thôi." (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 9. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Gần đây tôi đọc rất nhiều về sinh mạng và cái chết, càng nhớ trong tác phẩm "The Stranger" của Albert Camus có một câu như thế này:"How has I not seen that there was nothing more important than an execution, and that when you come right down to it, it was the only thing a man could truly be interested in?" (Albert Camus. "The Stranger". Translated from the French by Matthew Ward.)Tôi xin vụng dại dịch câu này ra tiếng Việt:"Tại sao trước kia tôi chưa từng nhận ra rằng trên cõi đời này không điều gì quan trọng hơn một vụ xử tử, và chẳng có điều gì một con người nên cảm thấy đáng quan tâm hơn một vụ xử tử?"Con người ta thường đến xem một vụ xử tử với tâm trạng phấn khởi và hân hoan – một kẻ cặn bã, ác độc, ghê tởm đến nhường nào trong xã hội này mới bị loại bỏ khỏi cộng đồng bằng cách xử tử. A, nó chết rồi, tuyệt vời quá! A, nó không còn hại người được nữa rồi, tuyệt vời quá! A, nó không còn tồn tại nữa, xã hội bớt đi một sâu mọt, tuyệt vời quá! Quả thực có mấy ai nghĩ được với kẻ đang đứng trước giá treo cổ kia, sinh mạng hắn do kẻ khác quyết định, và cũng liệu có mấy ai nghĩ sinh mạng tôi kì thực cũng mong manh như vậy, cái chết rồi cũng sẽ đến vào bất cứ một lúc nào đó trong cuộc đời, bất ngờ hay không, nó cũng sẽ đến, nó tất yếu phải đến, đến vào lúc ta không quyết định được, khi ấy ta chẳng khác nào kẻ tử tù đang bị xử tử kia. Con người ta thường sợ hãi mất đi sinh mạng của mình, nhưng lại hò reo trước sự tước đi sinh mạng của người khác.Có thể tôi đang đi quá xa so với vấn đề, cũng có thể đây không phải điều Angela thực sự muốn truyền đạt, nhưng tôi thấy cảm động và nhân văn khi hai nhân vật chính của "Lost Boy", từ những chương đầu tiên, đã bộc lộ nhân sinh quan nhân văn và sâu sắc đến thế – coi trọng mạng sống con người.ii. Nhắc đến những bộ cường – cường, người ta nhắc đến "Ngày Vượt Ngục", nhắc đến "Bĩ Cảnh", nhắc đến "D.A – Rung chuyển đất trời",... Tôi trộm nghĩ, không nhất thiết phải giỏi phi súng bắn dao, giỏi giáo gươm đấu đá mới được xếp loại là một cường công hay cường thụ. Sự mạnh mẽ và kiên cường của nhân vật trong những tình huống nhất định – sự mạnh mẽ làm tôi khâm phục đến xuýt xoa – mới chính là định nghĩa của một nhân vật "cường" mà tôi đọc. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" làm tôi nhiều lần chân chính cảm nhận độ "cường" ấy, bởi vậy về sau có đọc được bất kì lời hỏi thăm fic cường – cường nào, tôi cũng nhất định sẽ giới thiệu "Lost Boy".Tôi thích cách Angela lồng ghép vào giữa những trang truyện những thử thách không quá kích thích đến độ người đọc vừa đọc vừa phải chửi đổng lên rằng tác giả quá ngược, quá nhẫn tâm rồi. [spoiler alert!] Có lẽ trừ phân cảnh bắt cóc ra thì mọi khó khăn mà ChanBaek gặp phải đều là những khó khăn mà những cặp đôi bình thường có thể cảm thấy đồng cảm. Họ không yêu xa, nhưng họ không có nhiều thời gian để ngày ngày dính lấy nhau. Một quân nhân đứng trên vạn người. Một bác sĩ cứu lấy vạn người. Thời gian hy sinh mỗi ngày cho cộng đồng quả thực lớn, và họ vẫn luôn vị tha mà hy sinh như thế ngày qua ngày, để rồi mỗi khi họ ích kỉ họ lại trở thành xấu xa, lại trở thành bị trách cứ."Giống như anh, quăng bệnh nhân ở đây, khám thì chỉ có năm phút tính là bác sĩ giỏi thế nào?!""Vậy ý của anh là, một bác sĩ giỏi cần cả ngày 24 tiếng vây quanh bệnh nhân, không thể có một chút thời gian riêng tư, không thể chiếu cố người thân của mình, phải luôn luôn túc trực bên bàn mổ và phòng bệnh phải không?"Thân nhân bệnh nhân từ chối cho ý kiến."Đừng có được voi đòi tiên. Hôm nay vốn là tôi không khám, chính là bây giờ, tôi cũng bỏ mặc người quan trọng nhất của tôi đến khám cho mọi người rồi!" (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 34. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Trong lòng tôi có chút xót xa khi đọc những dòng này. Là một người chu toàn, cũng là một bác sĩ giỏi nhất, đã nén mệt mỏi cùng đau thương, cũng rời bỏ người quan trọng nhất để đến khám cho người khác, còn bị người ta trách cứ là không làm tròn trách nhiệm. Cũng như một đoạn trước đó không tiện trích ra, Chanyeol bị kỉ luật chỉ vì không tuân mệnh mà đi giải cứu con tin, mặc dù đó là người anh yêu thương nhất. Họ đã sống vì xã hội lâu như vậy, trong những tình huống bị dồn ép này quả thực phải mang độ cứng rắn đến kinh người mới có thể không sụp đổ cũng không tổn thương đến nỗi trở thành một vết sẹo tâm lí không thể xoá nhoà."Lost Boy" là fic ABO – một thể loại cho phép nhân vật mang giới tính nam là omega có thể có con. Khoảnh khắc tôi thấy Baekhyun của "Lost Boy" – một bác sĩ không võ thuật, cũng không biết bắn súng, biết đao, biết kiếm,... kiên cường nhất chính là khi sinh Park Hyun mà không có alpha của mình bên cạnh, cũng như khi mất đi đứa trẻ chưa từng được đặt tên. Tôi tin khi sáng tạo ra thể loại fic này, người ta đã quyết tâm gán cho omega một chút thiên tính của người mẹ. Một người mẹ một mình vượt cạn, cũng như một người mẹ mất con, nếu không phải là một người cực kì kiên cường có lẽ đã đau khổ đến chết đi mất rồi. Và còn gì buồn bã và đau đớn hơn, khi người mẹ ấy đánh đổi đứa con của mình cho mạng sống của người mình yêu nhất. Tôi nhắm mắt cũng không thể nào đồng cảm được với cảm xúc của Baekhyun khi trực tiếp cầm dao mổ, quyết định sinh mạng của Chanyeol trên bàn phẫu thuật. Baekhyun từ chối nhìn mặt anh, đã yêu cầu phủ một tấm vải che mặt người bệnh, song suốt cả quá trình ấy, cậu chưa một lần quên trái tim đang thoi thóp đập trước mặt là của ai, và cậu liên tục gọi tên ai, kêu ai kiên cường lên, nói ai phải ở lại bên cậu, nhất quyết không được rời đi. Suốt cả thiên truyện, vất vả và đau đớn cũng không khiến cậu chảy một giọt nước mắt, nhưng vào khoảnh khắc cậu nắm lấy bàn tay anh trong phòng ICU – một bàn tay không biết bao giờ mới lại cử động – cậu đã khóc. Tôi từ chối tiếp nhận đó là góc yếu đuối của Baekhyun, bởi tôi cho rằng đó mới chính là những biểu hiện mạnh nhất của lòng tin cùng sự kiên cường của cậu. [end spoiler!]b. Tình yêu của hai nhân vật chínhĐối với cá nhân tôi, thứ tình yêu chạm tới sâu thẳm tâm can nhất chính là tình yêu đến một cách tự nhiên. Tôi không có niềm tin với những tình yêu diễn biến quá nhanh – thú thực tôi đọc còn chưa thấy họ có chút rung động gì với nhau đã thấy họ nói "yêu", tôi vô cùng tụt hứng. Thế nhưng "Lost Boy" cũng trân trọng chữ "yêu" ấy như tôi, bởi quá trình khiến họ nói ra chữ ấy với đối phương là một quá trình dài. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" gặp nhau nhờ một buổi xem mắt – một cách gặp gỡ đôi lứa quá bình thường và phổ biến trong cuộc sống, và tình cảm giữa họ dần hình thành bởi gặp mặt, gặp mặt, rồi lại gặp mặt. Tôi thích sự chuyển biến trong suy nghĩ của Baekhyun sau mỗi lần họ gặp nhau – ban đầu cậu cho rằng hấp dẫn tự nhiên giữa alpha và omega chính là điều khiến cậu cảm thấy Chanyeol thu hút, dần dà lại thu hẹp phạm vi, cuối cùng đơn giản vì đó là Chanyeol nên cậu mới bị thu hút mà thôi. Baekhyun không yêu Chanyeol vì anh là alpha còn cậu là omega, mà bởi vì anh là Chanyeol và cậu là Baekhyun. Đó là tình yêu đi từ tinh thần đến tinh thần.Nói như vậy không có nghĩa "Lost Boy" không khai thác tốt yếu tố tình dục. Trái lại, Angela khai thác thể loại H văn ABO và yếu tố tình dục trong tình yêu theo một lối cuốn hút rất riêng. Cũng như cách Baekhyun thay đổi suy nghĩ, mục đích tình dục trong "Lost Boy" cũng thay đổi từ mối quan hệ "bắn pháo" (nguyên văn) – giúp đỡ thuần tuý của một alpha với một omega trong kì phát tình không có thuốc ức chế, trở thành mối quan hệ "ái ân" – quan hệ có tình yêu. Tôi không bàn về cách Angela viết H, vì tôi không phải là người có đủ trình độ để đánh giá thể loại này (tôi còn trẻ và chưa trải đời nhé!), tuy nhiên với tư cách một độc giả, tôi cảm thấy H văn của Angela dung hoà được lãng mạn và tính kích thích. Có một điều khác tôi thích ở "Lost Boy" chính là tần suất H văn không cao như fic ABO thông thường. Món ăn thừa mứa quá có thể khiến người ta chán ngấy, H của "Lost Boy" nếu so sánh vậy thì là một món vừa đủ, khiến người ta thòm thèm.c. Cốt truyệnKhông có nhiều điều để nói về cốt truyện của "Lost Boy". Tôi đã đọc nhiều fanfic với cốt truyện hoành tráng hơn nhiều. Từ góc nhìn của tôi, "Lost Boy" gần như là điềm văn – bởi tình yêu của Chanyeol và Baekhyun trong truyện vấp phải những trở ngại mà ta có thể mường tượng ra trong thế giới thực. Tôi yêu thích những cốt truyện như vậy, chân thực mà êm ái chạm vào những rung động nhỏ nhoi nhất của trái tim người đọc, điềm đạm mà sâu sắc.Có một chút cảnh báo, "Lost Boy" có cặp đôi phụ, tôi thường bỏ qua hoàn toàn phần cốt truyện tác giả dựng lên cho cặp phụ này. Nếu các bạn cũng không thoải mái với cặp đôi phụ này như tôi, hoàn toàn có thể bỏ qua, không ảnh hưởng đến cốt truyện. Nếu các bạn không thoải mái với tên nhân vật này, có thể tự tưởng tượng ra cái tên khác để đọc, không ảnh hưởng, dù sao tính cách cũng không mấy đặc sắc và giống người thật.2. Nghệ thuậtĐánh giá một tác phẩm văn học mà quên đánh giá yếu tố này đúng là có chút thiếu sót. Đối với "Lost Boy", tôi đọc bản edit của Hắc – hactuyen.wordpress.com. Một cách khách quan nhất, tôi rất thích gu chọn fic của Hắc, vì thế tôi đã đọc khá nhiều fic chị edit ở nhà của chị, kể ra có thể nhắc đến "Trốn khỏi nhà thương điên", "Không muốn Mary Sue với cậu", "Cho hỏi cậu là CP của tôi sao?",... Tuy nhiên tôi không thích giọng văn edit của Hắc, một số fic đầu tiên tôi đọc ở nhà của chị có nhiều đoạn tôi cảm thấy chuyển ngữ không được trôi chảy, đọc khá khó hiểu. Tuy nhiên "Lost Boy" có lẽ do chị theo tác giả từ những ngày mới có ba chap, cũng định in thành bản cứng, nên đọc cũng cảm thấy bớt trắc trở hơn so với một số fic edit khác cùng nhà.Dù sao cũng cảm ơn chị vì đã đưa "Lost Boy" đến với người đọc Việt, cụ tỉ là em đây.Về Angela, kì thực tôi cũng chẳng đọc bản gốc để nhận định xem giọng văn của chị có xuất sắc hay không, nhưng nghệ thuật lồng ghép những chi tiết nho nhỏ của Angela lại làm tôi thấy thú vị. Tôi thích những tác giả bộc lộ được tính cách, con người và bản chất câu chuyện bằng tiểu tiết. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Angela làm như vậy là ở chương hai, khi chị miêu tả quán cà phê mà Chanyeol lựa chọn để bộc lộ sự tinh tế của một người vốn quen thuộc với súng với bom. Càng về sau, những chi tiết nho nhỏ ấy lại càng xuất hiện nhiều, và xuất hiện tập trung để miêu tả Chanyeol – bàn tay chai sần do cầm súng, những vết sẹo mà anh coi như huân chương, ngôi nhà anh ở và album ảnh thời thơ ấu... Cũng không phải là thứ nghệ thuật gì quá đẳng cấp, quá sâu sắc, nhưng những chi tiết nho nhỏ ấy ẩn hiện khắp nơi, ở mỗi nơi lại gợi nên một góc khuất chưa được rọi sáng của nhân vật, khiến người đọc cảm thấy thích thú, đồng cảm và thấu hiểu.Với "Lost Boy", nghệ thuật xây dựng đối thoại cũng là một nét khiến người đọc đa cảm như tôi cảm thấy hài lòng. Cũng không phải là một fan hâm mộ quá đáng của Súp gà cho tâm hồn, song tôi thích nghe lời mang chút triết lí mà vẫn điềm nhiên, vẫn thường ngày – cảm giác không sáo rỗng. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" nhiều lần nói ra những câu tôi rất tâm đắc, không chỉ trên phương diện giao tiếp tình yêu mà cả trên phương diện bày tỏ quan điểm. Đây là một điểm cộng lớn của "Lost Boy" với những người đọc đòi hỏi chiều sâu.3. Tổng kết"Lost Boy" không phải là một chiếc fic quá xuất sắc, không khiến người ta khóc tâm phế liệt phế, cũng không khiến người ta uất đến tức giận. "Lost Boy" nhẹ nhàng và điềm nhiên, nhưng để lại nhiều điều khiến người ta muốn ngẫm nghĩ, lại muốn kể ra, muốn viết ra. Đọng lại trong lòng độc giả một nỗi trăn trở như vậy, có lẽ "Lost Boy" không chỉ hoàn thành sứ mệnh giải trí đơn thuần của mình, mà còn mang sức lan toả âm ỉ, như ngọn lửa than khiêm tốn tí tách, ấm áp và toả sáng như chính Chanyeol và Baekhyun vậy.
_________________
Còn Tiếp =>
Tag : Corn_Team
#Vương
💋💋💋💋💋💋💋💋
I. Lý Thuyết
1) Review theo khái niệm mà mình hiểu là đánh giá ( cảm nhận ) một câu truyện , trong đó bao gồm nhận xét các yếu tố trong truyện .
Còn Review là người thực hiện những điều nêu trên đọc và cảm nhận câu truyện theo cách của chính mình .
__________(1)
"Gu của anh quá độc đáo đấy, anh đã từng thấy có cô nào quyến rũ đàn ông bằng việc đánh nhau với người khác không?"."Đúng là độc đáo". Hắn liếc mắt đánh giá tôi một lượt, "Lần đầu tiên trong đời có cô gái đánh nhau vì tôi".
__________(1)
Tần Mạch là một soái ca giàu có hoàn mỹ điển hình, nhưng tính cách của anh quả có phần quái đản, cách theo đuổi phụ nữ thì không giống ai, có nhiều phát ngôn không đỡ nổi. Nhưng anh yêu hết lòng hết dạ, một khi xác định chọn lựa Hà Tịch liền bất chấp thủ đoạn để cướp người về nhà ăn sạch sẽ.
_________(2)
"Một thằng đàn ông như tôi nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho em, ngoài việc muốn theo đuổi em, em cảm thấy còn có thể có chuyện gì?"
__________(2)
Tất nhiên, một mối quan hệ bắt đầu bằng một đêm qua đường sẽ khó lòng khiến người trong cuộc cảm thấy tin tưởng. Bản thân Tần Mạch còn chẳng nhận ra đó là tình yêu, cũng chẳng bao giờ tưởng tượng được sẽ có ngày mình khốn đốn chỉ để cầu xin Hà Tịch một lần ngoảnh lại.
__________(3)
"Một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ khiến anh khóc lóc nói rằng anh yêu tôi".
__________(3)
Hà Tịch buông một câu đùa bâng quơ, nhưng rốt cục lại chính là lời báo trước về số phận thê nô không ngóc đầu lên nổi của Tần Mạch.
.
.
.
.
.
__________(4)
"Tình yêu mà không lấy hôn nhân làm mục đích thì chỉ là đùa giỡn lưu manh. Tôi là quý ông, chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh".
__________(4)
Đời vốn chẳng đẹp như mơ, ngọt đủ rồi thì phải đến ngược. Tần Mạch sang Mỹ vì công ty xảy ra biến cố, Hà Tịch ở lại ngóng chờ. Người đi để lại một câu nói vô chừng nhưng chưa từng một lần đối diện với Hà Tịch mà nói lời yêu chân thành. Chẳng có hứa hẹn ngày về, lại càng không có hôn ước gì, Hà Tịch mỗi ngày trôi đi đều sống trong nỗi cô đơn và lo âu đến tận cùng. Nghĩ đến mối tình lâu năm dang dở trước đó, nghĩ đến những tủi thân phải chịu đựng một mình, nghĩ đến người thương nơi xứ người bên cạnh là một bóng hồng lộng lẫy, là phụ nữ ai có thể chịu đựng được sự cô quạnh đến thế.
__________(5)
"Một ngàn cuộc điện thoại mà không thể chạm vào nhau, làm thế nào có thể sánh bằng một cái ôm có sự ấm áp của cơ thể."
__________(5)
Tưởng vậy là ngược nữ chính à? Bạn nhầm to, đó chỉ là sự bắt đầu của chuỗi ngày nam chính bị ngược te tua tơi tả. Anh cun cút bám theo cô, bị lạnh nhạt thì giở thủ đoạn ép buộc, đã thế vì hiểu lầm mà còn đánh người xem mắt của Hà Tịch. Quả như anh nói, từ ngày gặp cô anh trải qua rất nhiều những lần đầu tiên, trong đó có "tình yêu đầu tiên" nữa.
__________(6)
"Hà Tịch, em là của tôi, từng tấc da tấc thịt đều là của tôi, không ai có quyền muốn hay không muốn đồ của tôi."
__________(6)
Tần Mạch nhìn chung là quá hoàn hảo. Anh hoàn hảo đền mức siêu thực, khi mà hai năm sau khi chia tay, anh vẫn nhất mực thủ thân như ngọc, vẫn quyết trở về dù nghe tin cô đã có người khác. Ở nơi xa vất vả, anh vẫn lặng im không nói ra. Anh không nói Hà Tịch không biết, sao có thể thông cảm được cho anh? Đã thế thêm một Hà Tịch, cái gì cũng cường điệu hung hăng, không nghe giải thích cũng không cố tìm hiểu, nên cứ thế mà vứt Tần Mạch sang một bên. Nếu như lúc Tần Mạch ở nước ngoài, hai người đồng thuận chia tay vì hoàn cảnh nên có thể thông cảm, thì khi Tần Mạch trở về, Hà Tịch thể hiện sự ích kỷ khá rõ nét, đến mức phân đoạn "ngược nam" này khiến tôi đâm ghét nữ chính vì ngược không thuyết phục. Trước đó thì xem anh như vô hình, sau thì trông thấy anh với cô gái khác, chưa kịp nghe giải thích đã vội vàng chà đạp anh, hung hăng vứt đi chiếc nhẫn cầu hôn mà anh chuẩn bị. Hà Tịch ban đầu có thể xem là cá tính, nhưng càng đến cuối truyện lại thành ra lố lăng phát sợ."Em có thể cãi cọ, làm ầm với tôi, em có thể la lối khóc lóc với tôi, có thể tỏ thái độ với tôi, tôi đều có thể chiều chuộng em. Nhưng..." Hắn nghiêm nghị nhìn tôi, nói từng tiếng "Em không thể để tôi không tìm được em."
Nhưng mà thôi, may quá cuối cùng cả hai cũng chịu buông xuống cái tôi đầy kiêu ngạo của mình. Tần Mạch quên đi niềm kiêu hãnh của bản thân mới có thể cố chấp yêu một cô nàng siêu lố như Hà Tịch. Mà Hà Tịch thì cuối cùng cũng nguội cái đầu lại, mới kết HE cả nhà cùng vui được. Bỏ qua chút sự không vừa ý, câu chuyện đọng lại vẫn là một dư vị ngọt ngào dễ thương."Tôi nghĩ, có lẽ mỗi cô gái đều là công chúa ốc sên. Dù chiếc vỏ bên ngoài có rắn chắc đến mức nào thì trong thâm tâm vẫn là mềm yếu. Bao bọc càng kín kẽ thì bên trong càng yếu đuối, không thể chịu nổi một đòn tấn công. Họ vừa mong không ai có thể thấy được sự yếu đuối của họ, lại mong chờ có người có thể nhìn thấu sự bất an trong họ. Thế rồi có thể nâng niu họ trong vòng tay, bảo vệ, yêu chiều họ, cho họ cảm giác an toàn mà người khác không thể làm được."
.............
=> Xét về tổng thể, Không yêu thì biến là một bộ ngôn tình giải trí khá hài hước, đặc biệt fan Cửu Lộ Phi Hương thì đừng nên bỏ qua để đổi mới gia vị đọc truyện của mình. Các tuyến nhân vật phụ như Trình Thần, Thẩm Hy Nhiên, Trần Thượng Ngôn, Phương Thư... cũng những tình tiết độc đáo bất ngờ đã tạo nên một câu chuyện sống động, mới mẻ, còn Tần Mạch thì được ghi tên vào danh sách Soái ca mặt dày thê nô với những phát ngôn để đời. Âu cũng là một chút mơ mộng cho cuộc đời ít mộng mơ này.
~~~~~~Kết T.Hành 1~~~~~~
Dạo này tôi đọc rất nhiều fic, nhiều hơn ngày xưa rất nhiều, sự kén chọn về mặt nội dung cũng như hình thức so với hồi mới chạm ngõ fanfic ChanBaek cũng giảm nhiều. Tôi bắt đầu đọc "Lost Boy" chẳng với kì vọng gì cả. Ấy thế mà tác giả đã làm tôi bất ngờ – "Lost Boy" thi triển hình tượng ChanBaek mà tôi thích nhất, cũng xây dựng cho hai con người vô cùng đẹp đẽ này một tình yêu khiến tôi động tâm nhất trong mọi loại tình yêu trên thế giới này.1. Nội dung:a. Hình tượng nhân vậtĐối với bản thân tôi, hình tượng Chanyeol và Baekhyun lý tưởng nhất chính là những con người có tính cách đẹp. Tôi không đòi hỏi ChanBaek của tôi có ngoại hình đẹp lồng đẹp lộn, hay là con người toàn năng, hay thần thánh, hay quá hoàn hảo. ChanBaek của tôi chỉ cần làm người có danh dự, sống thiện lương, chân thành, quả cảm, có lí tưởng thì hoàn hảo,...; không gian manh chơi chiêu, không ích kỷ ti tiện, không chà đạp lên người khác mà sống...i. Với "Lost Boy", Angela xây dựng cho hai nhân vật chính một lý lịch khá đẹp, cũng có thể nói là gần như hoàn hảo: một bác sĩ tốt nghiệp Harvard, tuổi đời còn trẻ đã trở thành trưởng khoa ung bướu của một viện tư hàng đầu; và một quân nhân có truyền thống gia đình cống hiến cho quốc gia, là thiếu tá trẻ nhất của bộ đội đặc chủng. Song điều làm tôi khâm phục ở hai người trẻ này không phải là những cái danh xưng xã hội gắn cho họ – "thiên tài" – mà là mục đích họ chọn theo đuổi trong cuộc sống. Angela đã hé mở những góc tính cách cực kì đáng ngưỡng mộ này ở ngay những chương đầu tiên, khi hai người gặp nhau. Với Baekhyun, cậu là bác sĩ, mỗi sinh mạng cậu đều tôn trọng, dù là ác nhân hay thiện lương, đã là bệnh nhân bước tới trước mặt cậu, cậu đều sẽ dốc sức để cứu."Tôi là bác sĩ!" Byun Baekhyun thô bạo cắt đứt lời của Park Chanyeol, "Mỗi một sinh mạng đều có tôn nghiêm. Tôi cho rằng, không có bất kỳ vật gì có thể áp đảo sinh mạng. Mặc kệ người kia trong miệng thiếu tá Park là ác là thiện, tôi đều dùng hết khả năng của tôi chữa trị cho hắn, cho hắn khỏi hẳn." (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 2. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Còn với Chanyeol, là một quân nhân với nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, cũng lấy sinh mạng con người làm trọng, chỉ khác ở cách thể hiện."Nghe tôi nói hết." Park Chanyeol đưa ngón tay ra, khẽ vuốt lên môi mỏng của Byun Baekhyun, tỏ ý cậu đừng có lên tiếng, "Cậu có thể thấy được, nỗ lực của chúng tôi, vượt qua bản năng của tôi khổ cực bỏ ra chỉ là vì có thể bảo vệ được nhiều người, cũng giống như bác sĩ Byun vậy. Hai chúng ta đều đang dùng hết khả năng bảo vệ sinh mạng, chẳng qua, cách bảo vệ khác nhau thôi." (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 9. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Gần đây tôi đọc rất nhiều về sinh mạng và cái chết, càng nhớ trong tác phẩm "The Stranger" của Albert Camus có một câu như thế này:"How has I not seen that there was nothing more important than an execution, and that when you come right down to it, it was the only thing a man could truly be interested in?" (Albert Camus. "The Stranger". Translated from the French by Matthew Ward.)Tôi xin vụng dại dịch câu này ra tiếng Việt:"Tại sao trước kia tôi chưa từng nhận ra rằng trên cõi đời này không điều gì quan trọng hơn một vụ xử tử, và chẳng có điều gì một con người nên cảm thấy đáng quan tâm hơn một vụ xử tử?"Con người ta thường đến xem một vụ xử tử với tâm trạng phấn khởi và hân hoan – một kẻ cặn bã, ác độc, ghê tởm đến nhường nào trong xã hội này mới bị loại bỏ khỏi cộng đồng bằng cách xử tử. A, nó chết rồi, tuyệt vời quá! A, nó không còn hại người được nữa rồi, tuyệt vời quá! A, nó không còn tồn tại nữa, xã hội bớt đi một sâu mọt, tuyệt vời quá! Quả thực có mấy ai nghĩ được với kẻ đang đứng trước giá treo cổ kia, sinh mạng hắn do kẻ khác quyết định, và cũng liệu có mấy ai nghĩ sinh mạng tôi kì thực cũng mong manh như vậy, cái chết rồi cũng sẽ đến vào bất cứ một lúc nào đó trong cuộc đời, bất ngờ hay không, nó cũng sẽ đến, nó tất yếu phải đến, đến vào lúc ta không quyết định được, khi ấy ta chẳng khác nào kẻ tử tù đang bị xử tử kia. Con người ta thường sợ hãi mất đi sinh mạng của mình, nhưng lại hò reo trước sự tước đi sinh mạng của người khác.Có thể tôi đang đi quá xa so với vấn đề, cũng có thể đây không phải điều Angela thực sự muốn truyền đạt, nhưng tôi thấy cảm động và nhân văn khi hai nhân vật chính của "Lost Boy", từ những chương đầu tiên, đã bộc lộ nhân sinh quan nhân văn và sâu sắc đến thế – coi trọng mạng sống con người.ii. Nhắc đến những bộ cường – cường, người ta nhắc đến "Ngày Vượt Ngục", nhắc đến "Bĩ Cảnh", nhắc đến "D.A – Rung chuyển đất trời",... Tôi trộm nghĩ, không nhất thiết phải giỏi phi súng bắn dao, giỏi giáo gươm đấu đá mới được xếp loại là một cường công hay cường thụ. Sự mạnh mẽ và kiên cường của nhân vật trong những tình huống nhất định – sự mạnh mẽ làm tôi khâm phục đến xuýt xoa – mới chính là định nghĩa của một nhân vật "cường" mà tôi đọc. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" làm tôi nhiều lần chân chính cảm nhận độ "cường" ấy, bởi vậy về sau có đọc được bất kì lời hỏi thăm fic cường – cường nào, tôi cũng nhất định sẽ giới thiệu "Lost Boy".Tôi thích cách Angela lồng ghép vào giữa những trang truyện những thử thách không quá kích thích đến độ người đọc vừa đọc vừa phải chửi đổng lên rằng tác giả quá ngược, quá nhẫn tâm rồi. [spoiler alert!] Có lẽ trừ phân cảnh bắt cóc ra thì mọi khó khăn mà ChanBaek gặp phải đều là những khó khăn mà những cặp đôi bình thường có thể cảm thấy đồng cảm. Họ không yêu xa, nhưng họ không có nhiều thời gian để ngày ngày dính lấy nhau. Một quân nhân đứng trên vạn người. Một bác sĩ cứu lấy vạn người. Thời gian hy sinh mỗi ngày cho cộng đồng quả thực lớn, và họ vẫn luôn vị tha mà hy sinh như thế ngày qua ngày, để rồi mỗi khi họ ích kỉ họ lại trở thành xấu xa, lại trở thành bị trách cứ."Giống như anh, quăng bệnh nhân ở đây, khám thì chỉ có năm phút tính là bác sĩ giỏi thế nào?!""Vậy ý của anh là, một bác sĩ giỏi cần cả ngày 24 tiếng vây quanh bệnh nhân, không thể có một chút thời gian riêng tư, không thể chiếu cố người thân của mình, phải luôn luôn túc trực bên bàn mổ và phòng bệnh phải không?"Thân nhân bệnh nhân từ chối cho ý kiến."Đừng có được voi đòi tiên. Hôm nay vốn là tôi không khám, chính là bây giờ, tôi cũng bỏ mặc người quan trọng nhất của tôi đến khám cho mọi người rồi!" (Angela_Sehun94. "Lost Boy". Chương 34. Edit bởi Hắc – hactuyen.wordpress.com.)Trong lòng tôi có chút xót xa khi đọc những dòng này. Là một người chu toàn, cũng là một bác sĩ giỏi nhất, đã nén mệt mỏi cùng đau thương, cũng rời bỏ người quan trọng nhất để đến khám cho người khác, còn bị người ta trách cứ là không làm tròn trách nhiệm. Cũng như một đoạn trước đó không tiện trích ra, Chanyeol bị kỉ luật chỉ vì không tuân mệnh mà đi giải cứu con tin, mặc dù đó là người anh yêu thương nhất. Họ đã sống vì xã hội lâu như vậy, trong những tình huống bị dồn ép này quả thực phải mang độ cứng rắn đến kinh người mới có thể không sụp đổ cũng không tổn thương đến nỗi trở thành một vết sẹo tâm lí không thể xoá nhoà."Lost Boy" là fic ABO – một thể loại cho phép nhân vật mang giới tính nam là omega có thể có con. Khoảnh khắc tôi thấy Baekhyun của "Lost Boy" – một bác sĩ không võ thuật, cũng không biết bắn súng, biết đao, biết kiếm,... kiên cường nhất chính là khi sinh Park Hyun mà không có alpha của mình bên cạnh, cũng như khi mất đi đứa trẻ chưa từng được đặt tên. Tôi tin khi sáng tạo ra thể loại fic này, người ta đã quyết tâm gán cho omega một chút thiên tính của người mẹ. Một người mẹ một mình vượt cạn, cũng như một người mẹ mất con, nếu không phải là một người cực kì kiên cường có lẽ đã đau khổ đến chết đi mất rồi. Và còn gì buồn bã và đau đớn hơn, khi người mẹ ấy đánh đổi đứa con của mình cho mạng sống của người mình yêu nhất. Tôi nhắm mắt cũng không thể nào đồng cảm được với cảm xúc của Baekhyun khi trực tiếp cầm dao mổ, quyết định sinh mạng của Chanyeol trên bàn phẫu thuật. Baekhyun từ chối nhìn mặt anh, đã yêu cầu phủ một tấm vải che mặt người bệnh, song suốt cả quá trình ấy, cậu chưa một lần quên trái tim đang thoi thóp đập trước mặt là của ai, và cậu liên tục gọi tên ai, kêu ai kiên cường lên, nói ai phải ở lại bên cậu, nhất quyết không được rời đi. Suốt cả thiên truyện, vất vả và đau đớn cũng không khiến cậu chảy một giọt nước mắt, nhưng vào khoảnh khắc cậu nắm lấy bàn tay anh trong phòng ICU – một bàn tay không biết bao giờ mới lại cử động – cậu đã khóc. Tôi từ chối tiếp nhận đó là góc yếu đuối của Baekhyun, bởi tôi cho rằng đó mới chính là những biểu hiện mạnh nhất của lòng tin cùng sự kiên cường của cậu. [end spoiler!]b. Tình yêu của hai nhân vật chínhĐối với cá nhân tôi, thứ tình yêu chạm tới sâu thẳm tâm can nhất chính là tình yêu đến một cách tự nhiên. Tôi không có niềm tin với những tình yêu diễn biến quá nhanh – thú thực tôi đọc còn chưa thấy họ có chút rung động gì với nhau đã thấy họ nói "yêu", tôi vô cùng tụt hứng. Thế nhưng "Lost Boy" cũng trân trọng chữ "yêu" ấy như tôi, bởi quá trình khiến họ nói ra chữ ấy với đối phương là một quá trình dài. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" gặp nhau nhờ một buổi xem mắt – một cách gặp gỡ đôi lứa quá bình thường và phổ biến trong cuộc sống, và tình cảm giữa họ dần hình thành bởi gặp mặt, gặp mặt, rồi lại gặp mặt. Tôi thích sự chuyển biến trong suy nghĩ của Baekhyun sau mỗi lần họ gặp nhau – ban đầu cậu cho rằng hấp dẫn tự nhiên giữa alpha và omega chính là điều khiến cậu cảm thấy Chanyeol thu hút, dần dà lại thu hẹp phạm vi, cuối cùng đơn giản vì đó là Chanyeol nên cậu mới bị thu hút mà thôi. Baekhyun không yêu Chanyeol vì anh là alpha còn cậu là omega, mà bởi vì anh là Chanyeol và cậu là Baekhyun. Đó là tình yêu đi từ tinh thần đến tinh thần.Nói như vậy không có nghĩa "Lost Boy" không khai thác tốt yếu tố tình dục. Trái lại, Angela khai thác thể loại H văn ABO và yếu tố tình dục trong tình yêu theo một lối cuốn hút rất riêng. Cũng như cách Baekhyun thay đổi suy nghĩ, mục đích tình dục trong "Lost Boy" cũng thay đổi từ mối quan hệ "bắn pháo" (nguyên văn) – giúp đỡ thuần tuý của một alpha với một omega trong kì phát tình không có thuốc ức chế, trở thành mối quan hệ "ái ân" – quan hệ có tình yêu. Tôi không bàn về cách Angela viết H, vì tôi không phải là người có đủ trình độ để đánh giá thể loại này (tôi còn trẻ và chưa trải đời nhé!), tuy nhiên với tư cách một độc giả, tôi cảm thấy H văn của Angela dung hoà được lãng mạn và tính kích thích. Có một điều khác tôi thích ở "Lost Boy" chính là tần suất H văn không cao như fic ABO thông thường. Món ăn thừa mứa quá có thể khiến người ta chán ngấy, H của "Lost Boy" nếu so sánh vậy thì là một món vừa đủ, khiến người ta thòm thèm.c. Cốt truyệnKhông có nhiều điều để nói về cốt truyện của "Lost Boy". Tôi đã đọc nhiều fanfic với cốt truyện hoành tráng hơn nhiều. Từ góc nhìn của tôi, "Lost Boy" gần như là điềm văn – bởi tình yêu của Chanyeol và Baekhyun trong truyện vấp phải những trở ngại mà ta có thể mường tượng ra trong thế giới thực. Tôi yêu thích những cốt truyện như vậy, chân thực mà êm ái chạm vào những rung động nhỏ nhoi nhất của trái tim người đọc, điềm đạm mà sâu sắc.Có một chút cảnh báo, "Lost Boy" có cặp đôi phụ, tôi thường bỏ qua hoàn toàn phần cốt truyện tác giả dựng lên cho cặp phụ này. Nếu các bạn cũng không thoải mái với cặp đôi phụ này như tôi, hoàn toàn có thể bỏ qua, không ảnh hưởng đến cốt truyện. Nếu các bạn không thoải mái với tên nhân vật này, có thể tự tưởng tượng ra cái tên khác để đọc, không ảnh hưởng, dù sao tính cách cũng không mấy đặc sắc và giống người thật.2. Nghệ thuậtĐánh giá một tác phẩm văn học mà quên đánh giá yếu tố này đúng là có chút thiếu sót. Đối với "Lost Boy", tôi đọc bản edit của Hắc – hactuyen.wordpress.com. Một cách khách quan nhất, tôi rất thích gu chọn fic của Hắc, vì thế tôi đã đọc khá nhiều fic chị edit ở nhà của chị, kể ra có thể nhắc đến "Trốn khỏi nhà thương điên", "Không muốn Mary Sue với cậu", "Cho hỏi cậu là CP của tôi sao?",... Tuy nhiên tôi không thích giọng văn edit của Hắc, một số fic đầu tiên tôi đọc ở nhà của chị có nhiều đoạn tôi cảm thấy chuyển ngữ không được trôi chảy, đọc khá khó hiểu. Tuy nhiên "Lost Boy" có lẽ do chị theo tác giả từ những ngày mới có ba chap, cũng định in thành bản cứng, nên đọc cũng cảm thấy bớt trắc trở hơn so với một số fic edit khác cùng nhà.Dù sao cũng cảm ơn chị vì đã đưa "Lost Boy" đến với người đọc Việt, cụ tỉ là em đây.Về Angela, kì thực tôi cũng chẳng đọc bản gốc để nhận định xem giọng văn của chị có xuất sắc hay không, nhưng nghệ thuật lồng ghép những chi tiết nho nhỏ của Angela lại làm tôi thấy thú vị. Tôi thích những tác giả bộc lộ được tính cách, con người và bản chất câu chuyện bằng tiểu tiết. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Angela làm như vậy là ở chương hai, khi chị miêu tả quán cà phê mà Chanyeol lựa chọn để bộc lộ sự tinh tế của một người vốn quen thuộc với súng với bom. Càng về sau, những chi tiết nho nhỏ ấy lại càng xuất hiện nhiều, và xuất hiện tập trung để miêu tả Chanyeol – bàn tay chai sần do cầm súng, những vết sẹo mà anh coi như huân chương, ngôi nhà anh ở và album ảnh thời thơ ấu... Cũng không phải là thứ nghệ thuật gì quá đẳng cấp, quá sâu sắc, nhưng những chi tiết nho nhỏ ấy ẩn hiện khắp nơi, ở mỗi nơi lại gợi nên một góc khuất chưa được rọi sáng của nhân vật, khiến người đọc cảm thấy thích thú, đồng cảm và thấu hiểu.Với "Lost Boy", nghệ thuật xây dựng đối thoại cũng là một nét khiến người đọc đa cảm như tôi cảm thấy hài lòng. Cũng không phải là một fan hâm mộ quá đáng của Súp gà cho tâm hồn, song tôi thích nghe lời mang chút triết lí mà vẫn điềm nhiên, vẫn thường ngày – cảm giác không sáo rỗng. Chanyeol và Baekhyun của "Lost Boy" nhiều lần nói ra những câu tôi rất tâm đắc, không chỉ trên phương diện giao tiếp tình yêu mà cả trên phương diện bày tỏ quan điểm. Đây là một điểm cộng lớn của "Lost Boy" với những người đọc đòi hỏi chiều sâu.3. Tổng kết"Lost Boy" không phải là một chiếc fic quá xuất sắc, không khiến người ta khóc tâm phế liệt phế, cũng không khiến người ta uất đến tức giận. "Lost Boy" nhẹ nhàng và điềm nhiên, nhưng để lại nhiều điều khiến người ta muốn ngẫm nghĩ, lại muốn kể ra, muốn viết ra. Đọng lại trong lòng độc giả một nỗi trăn trở như vậy, có lẽ "Lost Boy" không chỉ hoàn thành sứ mệnh giải trí đơn thuần của mình, mà còn mang sức lan toả âm ỉ, như ngọn lửa than khiêm tốn tí tách, ấm áp và toả sáng như chính Chanyeol và Baekhyun vậy.
_________________
Còn Tiếp =>
Tag : Corn_Team
#Vương
💋💋💋💋💋💋💋💋
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store