Tr Alltake Mot The Gioi Khong Cham Toi
Shinichiro ẵm cậu đi một đoạn thật xa, cuối cùng ra khỏi game center luôn. Takemichi bé bỏng vẫn để người lạ ôm cả một quãng mà không hỏi lấy một câu hỏi. Điều này khiến Shinichiro có phần không quá hài lòng, không nhịn được mà hỏi: "Nhóc lúc nào cũng thế này với người lạ à?""Hả? Thế này là thế nào?" Takemichi khó hiểu nhìn anh."Là ai ôm cũng đi theo đây nè. Nhóc không sợ bị anh bán nhóc đi lấy tiền độ xe sao?" Takemichi ôm lấy cổ anh nũng nịu: "Anh Shin sẽ không bán em đi đúng không?" Hmm... Shinichiro suy nghĩ một hồi. Cũng chưa chắc sẽ không bán đi đâu? Anh chính là bất lương đó nha, cực kỳ hung tợn, còn là tổng trưởng Hắc Long nữa.Thấy anh không đáp, Takemichi cũng chẳng buồn ừ hử gì. Cuối cùng bị Shinichiro mang tới chỗ Hắc Long, một đám thiếu niên đẹp trai mặc bang phục màu đen đứng dựa trên lan can cầu thang đi bộ, dưới chân cầu là một dàn moto kiểu thời xưa cũ nhưng đối với đám bất lương thời bấy giờ, đám xe này chính là ước mơ xa xỉ, là biểu tượng của bất lương. Đứa nào cũng phải có!Takemichi loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe không khỏi có chút quen thuộc, nó "từng" thuộc quyền sở hữu của tổng trưởng Hắc Long đời đầu, sau đó trở thành món quà của Mikey tặng cho cậu. Cậu ấy nói cậu có nét rất giống Shinichiro, hệt như phiên bản thứ hai vậy. Takemichi vui vẻ mà nhận lấy, khi đó được so sánh với huyền thoại một thời như vậy Takemichi rất vui. Nhưng sau đó, cũng không còn sau đó nữa, chiếc xe bị cậu phủ bạt để dưới nhà xe, rất hiếm khi đụng tới."Sao? Em thích xe à?" Shinichiro nhìn cậu nhóc trong tay nhoài người nhìn xuống đám moto bọn họ đỗ dưới gầm cầu, nhóc này nhìn không chớp mắt, chắc hẳn yêu thích xe lắm đây.Takemichi rụt cổ lại thôi không ngắm nhìn, ỉu xìu dựa vào vai anh. Cậu lại nhớ tới mấy chuyện không vui nữa rồi."Eh!? Sao lại không vui nữa rồi?" Takemichi tâm trạng giống như chong chóng tre xoay xoay khiến cho Shinichiro chóng hết cả mặt. Vừa rồi cậu nhóc còn tươi cười làm nũng giờ lại cuộn lại thành cái bánh cuốn thiu. Trẻ con đến tuổi dậy thì chăng? Nhưng mà hồi xưa mình có như thế đâu?"Đừng không vui nữa, anh đưa nhóc đi gặp đám bạn anh, chúng nó vui lắm, Takeomi hẳn biết cách sơ cứu vết thương, Wakasa còn mang theo kẹo mút, anh sẽ cướp cho nhóc ăn, nhé?" Shinichiro dỗ ngọt đến quen miệng, hẳn tên brocon này thường xuyên dỗ Mikey và Izana thế rồi. Nhưng mà cậu không giống bọn họ, trên thực tế cậu đã chạm tới đầu ba, không hề dễ dàng thu phục."À đúng rồi, sau đó bọn anh định đi ăn kem, anh sẽ đem theo nhóc nữa?" Thấy chưa đủ thuyết phục, Shinichiro lại nói thêm. Trên thực tế, chẳng thằng nào hẹn kèo ăn kem cả.Nghe anh nhắc tới kem, Takemichi mới chép chép miệng hỏi nhỏ: "Có kem socola bạc hà chứ?"Socola bạc hà? Có loại kết hợp khủng bố gì vậy? "Có, có chứ!" Shinichiro mặc kệ socola bạc hà là cái quỷ gì, quan trọng là lừa được thằng nhóc này rồi. Tâm trạng anh bỗng dưng lâng lâng, muốn đem thằng nhóc mới nhặt được về khoe với đám bạn."Mày bú hết keo trong lọ hay sao mà lâu gớm ghê vậy?" Takeomi với chiếc sẹo trên mặt hầm hầm đi tới muốn đấm Shinichiro một trận chợt nhìn thấy anh ôm một đứa bé trong lòng.Takemichi chưa kịp nhìn Takeomi liền bị Shinichiro che mất tầm nhìn, xoay người che chắn cậu: "Không cho Michi nhìn ông ba bị mặt sẹo mày đâu, tối nhóc sẽ bị dọa cho tỉnh ngủ mất!" "Mẹ mày đến muộn xong còn nói bố mày là ông ba bị, hôm nay tao sẽ thanh trừng con chó nhà mày!!" Takeomi một cước đá tới, Shinichiro vội vàng né đi, cánh tay che mắt Takemichi vẫn không buông ra. Làm mặt quỷ một hồi rồi ra hiệu cho Takeomi ngừng lại.Shinichiro đặt Takemichi xuống đất, hai tay để hai bên thái dương, duỗi thẳng, che mất tầm nhìn hai bên, vừa che vừa bảo cậu tiến tới chỗ đám thanh niên còn lại, bỏ qua ông kẹ mặt sẹo Takeomi.Takeomi bị một màn làm màu này làm cho giận sôi người, hận không thể đá bay Shinichiro xuống mương dìm chết.Vì tầm nhìn bị che chắn cho nên cậu không cách nào di mắt sang nơi khác, nhìn một đám thanh niên cao hơn mình thật nhiều, thầm ghen tị trong lòng lâu thật lâu, dù sao mình mới tiểu học, đợi hai năm nữa mình sẽ cao như cũ cho mà xem."Nhóc lùn nào đây?" Tóc bạch kim xù xù lững thững đi về phía Shinichiro và cậu, khác với Shinichiro, anh ta mặc bang phục màu trắng, que kẹo trong miệng khẽ đung đưa, đôi mắt có chút hứng thú đánh giá cậu.Ấn tượng đầu tiên của Takemichi với Wakasa chính là báo. Không, ý của cậu là Wakasa như một con báo trắng lười biếng vờn mồi. Mà hiện tại, con mồi là cậu, ngón tay của anh hết lật tóc lại bóp mặt cậu: "Không tệ đâu, thế, tên gì?""Takemichi." Thoát khỏi ma trảo, cậu không ngừng vuốt ngược bên má lên, nếu không làm vậy cậu sẽ lão hóa nhanh mất thôi. Hơn nữa Wakasa còn không cẩn thận chạm vào vết thương nữa.
"Bỏ qua màn chào hỏi đi, ông kẹ Omi mau qua đây!" "Sủa đi!" Takeomi bực bội đi tới, tính ra từ nãy tới giờ anh vẫn chưa nhìn mặt thằng nhóc này đâu đấy."Đây đây!" Shinichiro quay cậu người cậu lại, bàn tay thôi đùa giỡn Takeomi chỉ vào vết thương đen đen trên mặt cậu, làn da trắng phá lệ vì nó mà đó lên. Vết thương xấu xí thật sự không hợp ở trên mặt nhóc tẹo nào.Đôi mắt xanh dương trong suốt ngập tràn nhựa sống phản lại hình ảnh của Takeomi khiến cho anh nhìn vào có chút sững sờ.Em ấy có một đôi mắt thật đẹp!Shinichiro nhìn anh thất thần thì không vui, đá một cái cho hồi thần trách móc nhân tiện nghiêm trọng hóa vấn đề: "Nhanh nhanh giúp nhóc này đi nào, nếu xấu xí nó sẽ không cưới vợ được đâu, tương lai nó nằm trong tay chúng ta đấy Omi!!" Nghe thấy mình đang nắm giữ vận mệnh tương lai của người ta, Takeomi đứng thẳng sống lưng bỗng chốc nghiêm túc hẳn: "Benkei, xuống giúp tao lấy tuýp kem màu trắng trong cốp xe, tiện vào tạp hóa mua cồn và đá đến đây!" Benkei không làm gì cũng trúng đạn bị sai vặt. Ban đầu còn cự nự không đi nhưng sau lại bị Shinichiro cùng Takeomi lườm cho cháy mặt mới nhấc chân xuống cầu."Sao đấy? Bị bắt nạt hả, vết thuốc lá đúng chứ?" Wakasa vừa nãy còn vô tâm vô phế sờ loạn mặt cậu giờ trở nên cẩn thận xem xét vết thương. Đôi lông mày nhíu thật sâu, đột nhiên cảm thấy bất bình thay cậu nhóc. Phải nói Wakasa này ghét nhất kẻ dùng vũ lực với trẻ em, còn ra tay tàn nhẫn đem tàn thuốc trét lên mặt nhóc, vậy mà nhóc con này lại không hề khóc, Wakasa lập tức tán thưởng."Cũng không có vấn đề gì, anh Shin tự mình làm quá lên đấy chứ!" Takemichi dường như không quá để ý tới vết thương, dù sao có sẹo hay không thì Hina vẫn sẽ thích cậu."Sao lại không có gì được, đừng có đùa!" takeomi đột nhiên gắt gỏng. Takemichi còn đang khó hiểu nhìn anh thì đám Shinichiro đã get trọng điểm. Người già Takeomi không chỉ là ông kẹ cũng đẹp trai với vết sẹo dọa người mà còn là anh trai của hai nhóc tì. Độ brocon và siscon của tên này cũng không kém cạnh Shinichiro đâu đấy.
"Bỏ qua màn chào hỏi đi, ông kẹ Omi mau qua đây!" "Sủa đi!" Takeomi bực bội đi tới, tính ra từ nãy tới giờ anh vẫn chưa nhìn mặt thằng nhóc này đâu đấy."Đây đây!" Shinichiro quay cậu người cậu lại, bàn tay thôi đùa giỡn Takeomi chỉ vào vết thương đen đen trên mặt cậu, làn da trắng phá lệ vì nó mà đó lên. Vết thương xấu xí thật sự không hợp ở trên mặt nhóc tẹo nào.Đôi mắt xanh dương trong suốt ngập tràn nhựa sống phản lại hình ảnh của Takeomi khiến cho anh nhìn vào có chút sững sờ.Em ấy có một đôi mắt thật đẹp!Shinichiro nhìn anh thất thần thì không vui, đá một cái cho hồi thần trách móc nhân tiện nghiêm trọng hóa vấn đề: "Nhanh nhanh giúp nhóc này đi nào, nếu xấu xí nó sẽ không cưới vợ được đâu, tương lai nó nằm trong tay chúng ta đấy Omi!!" Nghe thấy mình đang nắm giữ vận mệnh tương lai của người ta, Takeomi đứng thẳng sống lưng bỗng chốc nghiêm túc hẳn: "Benkei, xuống giúp tao lấy tuýp kem màu trắng trong cốp xe, tiện vào tạp hóa mua cồn và đá đến đây!" Benkei không làm gì cũng trúng đạn bị sai vặt. Ban đầu còn cự nự không đi nhưng sau lại bị Shinichiro cùng Takeomi lườm cho cháy mặt mới nhấc chân xuống cầu."Sao đấy? Bị bắt nạt hả, vết thuốc lá đúng chứ?" Wakasa vừa nãy còn vô tâm vô phế sờ loạn mặt cậu giờ trở nên cẩn thận xem xét vết thương. Đôi lông mày nhíu thật sâu, đột nhiên cảm thấy bất bình thay cậu nhóc. Phải nói Wakasa này ghét nhất kẻ dùng vũ lực với trẻ em, còn ra tay tàn nhẫn đem tàn thuốc trét lên mặt nhóc, vậy mà nhóc con này lại không hề khóc, Wakasa lập tức tán thưởng."Cũng không có vấn đề gì, anh Shin tự mình làm quá lên đấy chứ!" Takemichi dường như không quá để ý tới vết thương, dù sao có sẹo hay không thì Hina vẫn sẽ thích cậu."Sao lại không có gì được, đừng có đùa!" takeomi đột nhiên gắt gỏng. Takemichi còn đang khó hiểu nhìn anh thì đám Shinichiro đã get trọng điểm. Người già Takeomi không chỉ là ông kẹ cũng đẹp trai với vết sẹo dọa người mà còn là anh trai của hai nhóc tì. Độ brocon và siscon của tên này cũng không kém cạnh Shinichiro đâu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store