ZingTruyen.Store

[Tổng] Tập hợp các Fanfic đồng nhân ngắn tự viết (Anime + Manhwa).

[BSD] Này ai nhãi con? ( Ango x ??? )

RiyalZero

"???" để cũng như không.

Dù sao cảm giác mọi người sẽ đoán ra nhanh thôi?

_________________________________________

Hôm nay Sakaguchi Ango nhặt được một đứa trẻ.

Hoặc nói đúng hơn, là đứa trẻ này tự giác bám theo Ango.

Đứa trẻ có mái tóc đen cùng xinh đẹp lam lục đồng, trẻ con phì gương mặt cùng tròn tròn đôi mắt đều làm Ango cảm thấy đáng yêu và quen thuộc.

Giống ai đâu?

Sau đó đứa trẻ đó mở miệng nói ra xưng hô liền làm nụ cười trên mặt Ango cứng lại.

"Mama!"

Ở? Nhà ai nhãi con loạn nhận cha mẹ thế này?

Với lại tại sao lại gọi hắn là Mama, không nên là Papa sao?

Không, vấn đề không phải chỗ này.

"Tiểu bằng hữu, ngươi cha mẹ đâu?"

Nhãi con đáng yêu nghiêng đầu, sau đó lại nở nụ cười hở ra cho Ango xem, để lộ phần răng cửa thiếu vài cái răng sữa.

Trông hơi đần, cũng rất đáng yêu.

Bất quá trong miệng phát ra xưng hô liền không đáng yêu lắm.

"Mama!"

Thế nên tại sao hắn là Mama a!!!

------------------------------------------------------------

Không còn cách nào Ango đằng phải mang qua chỗ Trinh thám xã nhờ giúp đỡ.

Nhờ đồng sự là không có khả năng, Port Mafia càng là đừng nói nữa, chỉ có mỗi Võ trang Trinh thám xã ít nhất còn có trinh thám hai chữ bên trong.

Cái gì? Dị nặng đặc vụ khoa có trinh thám?

Thôi đi, nhờ gia hỏa đó giúp có mà lại bị cấp trên dò hỏi, lại bị tên đó độc miệng phun một thân, còn không bằng đi nhờ Edogawa Ranpo.

Với lại nếu "may mắn" nói còn có thể nhìn thấy Dazai....

Ango lơ đãng nghĩ, ôm nhãi con bước vào Trinh thám xã.

Kết quả mới vừa vào cửa Ango liền hối hận quyết định này của mình.

Là vốn có sẵn ở nhà Yukito Ayatsuji không tốt sao? Cho dù tên đó độc miệng cực nhưng ít ra vẫn là Trinh thám a!

Nguyên nhân gây ra khiến Ango hối hận là do khi vào Trinh thám xã hắn liền rất may mắn nhìn thấy Dazai.

Nhưng lần này Ango hoàn toàn không muốn cái may mắn này.

Bởi vì trong lòng nhãi con khi thấy cả người ướt dầm dề Dazai (hư hư thực thực mới được Atsushi vớt từ sông kéo về Trinh thám xã) liền hướng về phía Dazai hô to-

(Tác giả: Ngươi tưởng là "Papa" sao? Lần này sai rồi nha~.)

"Nii-tan!"

Kêu thì thôi, còn có vẻ hơi nóng vội vỗ vỗ tay Ango chỉ về phía Dazai.

"Mama! Nii-tan lại tự sát! Hư hư!"

Hảo một cái tiểu bằng hữu phát hiện nhà mình lớn hơn vài tuổi ca ca làm chuyện xấu nên chạy đến báo với gia trưởng hiện trường.

Vào lúc đó Trinh thám xã, yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe.

------------------------------------------------------------

"Thế nên, Sakaguchi-san là nhặt được tiểu bằng hữu từ bên ngoài nên mang qua đây nhờ giúp đỡ sao?"

Atsushi ôm trong lòng hưng phấn hướng lòng ngực cậu phác, hiện giờ thăm đầu thăm não có vẻ đang tìm kiếm gì đó hài tử, hướng về Sakaguchi xác nhận.

"Đúng vậy, bởi vì đứa nhỏ này xưng hô...vấn đề, lại còn luôn bám theo tôi, nên tôi muốn nhờ Trinh thám xã giúp tìm kiếm cha mẹ đứa trẻ này."

Ango đẩy đẩy mắt kính trả lời, nỗ lực làm lơ bên cạnh đang âm trắc trắc nhìn hắn Dazai.

"Vậy sao~? Thế mà tưởng Ango lén có con rồi lại dạy đứa nhỏ này gọi tôi "Nii-tan~" nữa chứ?"

Dazai nhéo giọng nói kêu "Nii-tan~", giống như bắt chước (căn bản cũng không nói giọng điệu như vậy) đứa trẻ lúc đó phát ra thanh âm.

Bởi vì Dazai là nhìn về phía Ango, nên này thanh "Nii-tan" liền giống như đang kêu Ango giống nhau.

Đáng yêu có thấy, nổi da gà cũng rất chân thực.

Kunikida đang ghi chép sự kiện cũng bị ghê tởm tới rồi, phản xạ có điều kiện đập đầu Dazai.

"Đừng có làm như vậy giọng điệu ghê tởm bôi đen Trinh thám xã danh dự a!"

Không, phần sau căn bản là tùy tiện thêm vào đi?

Atsushi và Ango vô ngữ nhìn hai người, sau đó thói quen mà làm lơ.

------------------------------------------------------------

"Hổ hổ, đuôi đuôi."

Hài tử tóm lấy được Atsushi kéo dài đến sau lưng thắt lưng, vui vẻ hướng Atsushi kêu.

"Ể?"

Atsushi chớp mắt, nghi hoặc nhìn trong lòng đứa trẻ, sau đó bị đáng yêu đến rồi.

"Đúng a, là đuôi đuôi nha~."

Bị manh thất điên bát đảo Atsushi thuận theo hài tử nói mà hống, vui vẻ đậu hài tử chơi trung.

Yosano nhìn thấy Atsushi bộ dáng này không cấm run rẩy khóe miệng.

Nên may mắn Kyouka-chan đi làm nhiệm vụ với Kenji-kun rồi sao?

Bị hài tử giọng nói thu hút sự chú ý Dazai nhìn hài tử cho dù mềm mại làm nũng vẫn là mặt vô biểu tình bộ dáng, không hiểu sao cảm thấy quen quen.

Bất quá, đứa nhỏ này xưng hô Atsushi....

Diều sắc đôi mắt đầy suy tư nhìn hài tử chơi đùa với Atsushi thắt lưng, gương mặt giống Ango lại cũng giống một người nào đó khác....

Giống ai?

Phối màu cùng Ango rất giống, cũng tăng lên khó khăn khi tìm hài tử còn lại gia trưởng.

Đúng, còn lại gia trưởng.

Hoàn toàn nhận định Ango là này hài tử cha mẹ Dazai nghĩ lại lịch trình của Ango tiếp xúc với nữ nhân và dị năng giả, đoán xem xem là kẻ nào dám đụng vào Ango nhà mình, căn bản không nhận ra hiện giờ suy nghĩ của mình có vấn đề gì.

Trong đầu đột ngột hiện lên chính mình và Ango đều khắc sâu vào lòng người, Dazai lắc đầu.

Tại sao lúc này lại nghĩ đến Odasaku?

Bất quá nhìn lại hài tử, Dazai càng xem càng thấy giống, với lại tuổi cũng....

Không thể nào?

Dazai điên cuồng lắc đầu, sau đó nhìn hài tử, nhịn không được lấy băng vải ra trêu.

Ai, thật sự hảo đáng yêu một cái nãi nắm a.

------------------------------------------------------------

Tất cả mọi chuyện kết thúc vào lúc Ranpo trở về.

Liếc mắt một cái đang cùng mọi người chơi đùa hài đồng, Ranpo hứng thú bừng bừng lấy kính ra đeo lên, sau đó kinh ngạc mở to mắt, càng cảm thấy hứng thú hơn.

"Mắt kính giáo thụ, đứa trẻ này là ngươi thế giới khác mang thai chín tháng sinh ra nha~."

Đang nhìn hài tử cùng Dazai và Atsushi chơi đùa Ango cứng người lại, đang dùng băng vải trêu hài tử Dazai cũng cứng người lại.

"Ranpo-niichan!"

Thấy Ranpo đi về phía mình, hài tử vui vẻ vươn tay ra muốn một cái ôm.

"Dazai ngươi ở bên kia là được Ango và đứa nhỏ này còn lại ba ba nhận nuôi."

Màu lục lam đôi mắt, hơi diện than diện mạo, giống bọn họ trong trí nhớ sâu nhất một người diện mạo, sẽ cùng nhận nuôi Dazai,....

Ango nhìn diện mạo kết hợp giữa mình và người đó hài tử, giống bị bỏng đến giống nhau mệt mỏi nhắm mắt lại.

Dazai ngắt ngao nhìn hài tử, từ trong trí nhớ diện mạo đưa ra so sánh.

Giống, thật sự là quá giống.

Dazai tiếp nhận Ranpo đưa qua hài tử, vùi đầu ôm chặt hài tử.

Odasaku....

Nếu có đứa nhỏ này tồn tại, anh sẽ sống sao?

------------------------------------------------------------

"Đứa nhỏ này dị năng có thể xuyên qua song song thế giới, thế nên mới đột ngột xuất hiện ở thế giới này."

"Nhưng đừng lo, này dị năng là một loại tạo bản sao mà đi đến song song thế giới, thế nên đối đứa trẻ này chỉ đơn thuần là ngủ một giấc thôi."

"Chờ đứa nhỏ này ngủ đủ, hoặc là Dazai ở thế giới đứa nhỏ này đụng vào bản thể, đứa nhỏ này sẽ trở về thế giới của chính mình."

Một hơi giải thích xong mọi chuyện Ranpo tiếp nhận Ango chuẩn bị sẵn bánh kem, vui vẻ mà vừa ăn vừa đậu đậu mềm mại tiểu đoàn tử.

Biết thời gian có hạn, Dazai và Ango liền trân trọng thời gian quý giá này, đối đứa nhỏ này là muốn gì được nấy thái độ.

"Mama, yêu nhất mama!"

Ango ôn nhu xoa đầu hài tử, nhẹ giọng đáp lại.

"Mama cũng yêu con."

Dazai thò lại gần chen vào.

"Nii-tan cũng yêu em."

"Em cũng thích Nii-tan, Nii-tan có yêu Papa và Mama không?"

Chú ý tới Dazai thái độ hài tử đột nhiên tò mò hỏi.

Dazai diều sắc đồng nhìn chằm chằm hài đồng tò mò biểu tình cùng Ango cứng lại thân thể, sau đó liền dựa phần lớn trọng lượng cơ thể vòng tay ôm lấy Ango.

"Tất nhiên, anh cũng yêu Papa và Mama của chúng ta a."

Ango cứng đờ mà mặc cho Dazai ôm, lục đồng mất đi cao quang cư nhiên cùng Dazai diều sắc đôi mắt có mê chi tương tự.

Hài tử vui vẻ vỗ tay, sau đó liền ôm lấy Ango.

Không hiểu sao làm bánh kẹp nhân thịt trung thịt Ango trong lòng luống cuống, mặt ngoài hoàn toàn biến thành tượng đá.

Ranpo nhìn mà muốn thở dài.

------------------------------------------------------------

Vào lúc thân ảnh hài tử bắt đầu nhạt đi, họ biết là đã đến lúc đứa trẻ đó về rồi.

Đứa nhỏ buồn ngủ xoa xoa mắt, hướng Ango vươn ngắn nhỏ hai tay, mềm mại nói.

"Mama, ôm một cái."

Ango ôm lấy hài tử, ôn nhu mà vỗ lưng ru ngủ, chờ đợi đến khi đứa trẻ nhắm mắt lại.

"Yêu nhất...Mama."

Đứa trẻ thì thào lời cuối cùng của mình, rồi hoàn toàn biến mất.

"Thật là một cái hảo gia trưởng a, Ango."

Dazai giống như trêu đùa mà mở miệng hỏi.

"Suy xét nhận nuôi nào hài tử không?"

Ango bình tĩnh nhìn Dazai, đến khi vẻ trêu chọc trên mặt Dazai biến mất, diều sắc đồng giống như vực sâu mà nhìn hắn.

Họ không hề nói gì, lại giống như cái gì đều nói.

Atsushi hơi lo lắng nhìn hai bên, Ranpo lắc đầu ý bảo Atsushi đừng lo lắng việc này.

Ango trước rời đi tầm mắt, hướng Trinh thám xã đại gia đưa ra tạm biệt.

"Hôm nay đã làm phiền mọi người rồi, tạm biệt."

Cuối cùng nhìn về phía Dazai, sau đó rời đi.

Hai người họ đều biết đáp án mà Ango không nói ra đó.

Rốt cuộc từ rất sớm, Vô lại phái ba người, vốn là một loại gia đình nhỏ.

Chỉ là khi trụ cột gia đình đó mất đi, gia đình nhỏ này liền đi hướng tan vỡ.

Họ từng là bạn thân, cũng có thể có được mối quan hệ khác, hiện giờ chỉ là quen thuộc nhất người xa lạ.

------------------------------------------------------------

Ở một thế giới khác, nhãi con buồn ngủ xoa mắt ngồi dậy, mơ hồ rời giường ra khỏi phòng, đi theo mùi hương mà đi tới phòng bếp.

"Papa, hôm nay lại là cà ri sao?"

Oda Sakunosuke quấy chậm trong nồi cà ri, nghe tiếng liền nhìn hướng nhà mình đáng yêu hài tử, sau đó bị hài tử rối loạn tóc bộ dáng buồn cười đến.

Loại này tóc rối là hoàn toàn di truyền từ Ango đi?

Nghĩ vậy, hắn nhu hòa thần sắc, hướng hài tử gật đầu.

"Đúng vậy, con có thể đi kêu các ca ca tỷ tỷ dậy không?"

Nhãi con ngoan ngoãn gật đầu, cất bước định rời đi, đến ngưỡng cửa lại dừng lại, quay đầu hướng Oda Sakunosuke nói.

"Papa, hôm nay con mơ tới Mama."

Oda Sakunosuke sửng sốt một chút, ánh mắt thoáng hiện buồn bã.

"Vậy sao, như vậy con nhớ hôm nay phải đi xem Mama đó nha."

"Ân, con biết rồi."

Nhãi con gật gật đầu, sau đó đi lên trên lầu đi đánh thức mọi người.

Sau khi ngăn cản Dazai mỗi sáng một lần muốn treo cổ hàng động, hài tử lại đi xuống lầu, lạch bạch lạch bạch đi đến trong nhà đền thờ nhỏ, thắt lên một ngọn nhan để vào, sau đó nhìn chằm chằm đền thờ nhỏ một hồi lâu.

Trên đền thờ đã có hai thắp nhan đốt cháy, chứng tỏ trước đó đã có một người khác đến đây.

Nhãi con không cần nghĩ cũng biết là ai.

Rốt cuộc, hai người họ mỗi ngày luôn là sẽ làm vậy, mà trong đó một người còn chưa đến đây.

------------------------------------------------------------

Dazai sau khi dẫn dắt đám đệ muội khác đi tìm Odasaku liền đi đến phòng, nhìn thấy nhãi con trước đền thờ, thói quen mà thắt nhan để vào trong, xoa đầu hài tử rồi rời đi.

Nhãi con lắng nghe bên ngoài mọi người ngồi ở bàn ăn ồn áo nháo động thanh âm, cong lên khóe miệng nở nụ cười không răng của mình.

"Chào buổi sáng, Mama."

Trên đền thờ, tấm ảnh Sakaguchi Ango hơi cong lên khóe miệng thả lỏng, trong tay cầm một ly nước cà chua bộ dáng vĩnh cửa lưu lại trong bức ảnh.

Nhãi con không nhớ về Mama của mình.

Papa và Nii-tan luôn nói em là kì tích của họ, là mối liên hệ còn lại mà Mama để lại.

"Hôm qua con mơ thấy Mama, Mama thật sự rất ôn nhu, tuy rằng hơi tay chân luống cuống khi thấy con,...."

Nhãi con bắt đầu kể lại giấc mơ hôm qua đó.

Nhãi con không biết Mama là người thế nào, nhưng sau giấc mơ hôm qua đó, em đã có ấn tượng về Mama của mình.

Thế nên....

"Con yêu Mama nhất trên đời."

Cho dù Mama không thể bồi con trên con đường trưởng thành.

Bên ngoài, Oda Sakunosuke rũ mắt, gần như tham lam mà lắng nghe câu chuyện mà con của hắn đang kể.

Rốt cuộc, nếu đó là sự thật, nếu có một thế giới khác mà Ango vẫn còn sống....

Thật sự, thật tốt a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store