Tong Tai Va Anh Mo Khoa Dich Tu La
Edit & Beta: ChocoLăng Hi Nghiêu lại một lần nữa liên hệ với Hình Thiên, là gửi một cái tin nhắn thăm dò. Lúc này Hình Thiên tính ra thời gian cũng tương đương, nhưng cậu vẫn đắn đo nói, uyển chuyển từ chối, tỏ vẻ mình đang bận việc, lại kéo đối phương cả ngày rồi mới chấp nhận lời mời tới nhà Lăng Hi Nghiêu ăn cơm. Hình Thiên ghét nhất đi mua đồ ăn, lần này lại tỉ mỉ chuẩn bị, tay nghề Lăng Hi Nghiêu vẫn tốt như vậy, so với Hình Thiên ăn đến vui vẻ mà nói, Lăng Hi Nghiêu có vẻ đứng ngồi không yên —— anh đã cực lực che dấu, nhưng đương nhiên vẫn không qua được mắt Hình Thiên. Tới tận lúc ăn cơm xong khi anh đang rửa bát đĩa, Hình Thiên mới ung dung thản nhiên chỉ ra. "Lăng đại ca, anh hôm nay có chút không tập trung." Lăng Hi Nghiêu kinh ngạc mọt chút, "Cậu gọi gì tôi?" "Là Lăng đại ca a," Hình Thiên hai tay đút túi đứng bên cạnh, "Anh không thích tôi gọi vậy sao?" "Không... không..." Lăng Hi Nghiêu ấp úng nói. "Hay là nói, thật ra anh không hoan nghênh tôi tới đây?" Lăng Hi Nghiêu vội vàng giải thích, "Đương nhiên không phải!" Hình Thiên thong dong nhìn Lăng Hi Nghiêu kích động như thế, không biết trong lòng vì sao lại ngầm cảm thấy vui vẻ. "Vậy là tốt rồi," Hình Thiên nhu thuận rũ mắt xuống, "Tôi còn tưởng tới nơi này ăn ké làm phiền đến Lăng đại ca." "Sao có thể như vậy," Lăng Hi Nghiêu buông bát đĩa trong tay, "Tôi hoan nghênh còn không kịp." "Thật sao?" Hình Thiên vẫn là bộ dạng đó, "Nhưng tôi cảm thấy mình ăn không uống không như vậy, trong lòng rất áy náy." "Sao cậu có thể nghĩ như vậy, là tôi chủ động mời cậu tới, hơn nữa, Tiểu Thiên sư phụ cũng giúp tôi một đại ân." "Tuy là nói vậy... nhưng dù sao cũng chỉ có một lần, tôi đã tới ăn nhờ mấy lần rồi, cho dù cứ cho là báo đáp, Lăng đại ca cũng không có khả năng làm mất chìa khóa nhiều lần như vậy..." Lúc Hình Thiên diễn đến đậm chất thuyết phục như vậy, Lăng Hi Nghiêu quả nhiên như những gì cậu dự tính, tay chân luống cuống, "Thật ra, thật ra tôi..." Hình Thiên không nói gì, chờ anh nói hết. Muốn mở miệng nói loại chuyện này lần nữa quả thật rất khó xử, vẫn là một hồi sinh hai hồi thục (có lẽ là quanh co vòng vèo), làm Hình Thiên cảm thấy mình tính toán không chuẩn, ít nhất theo biểu tình hiện nay của Lăng Hi Nghiêu, không còn tồn tại loại khả năng nào khác. Lăng Hi Nghiêu quanh co nửa ngày, vẫn không nói ra được, Hình Thiên đành phải lần thứ hai mớm lời cho anh. "Tôi hiểu rồi, thì ra Lăng đại ca vẫn luôn coi tôi là người ngoài." Lăng Hi Nghiêu cắn răng một cái, "Không phải! Chỉ là tôi thật sự không có mặt mũi nào để nói chuyện này..." Hình Thiên giả vờ giật mình, "Lăng đại ca lại làm mất chìa khóa sao?" "Không, lần này... hình như là do khóa xảy ra vẫn đề..." ****** Đây là lần thứ ba Lăng Hi Nghiêu bị bắt bại lộ nơi xấu hổ trước mặt Hình Thiên, tâm lý cũng không theo số lần tăng mà chết lặng, mà là khó có thể khống chế loại cảm xúc đang gia tăng mãnh liệt. Hình Thiên hai lần trước còn cảm thấy thật căng thẳng, hiện giờ lại có thể thong dong bình thản mà nghiên cứu cái khóa tại chỗ tư mật của mình, hai tay anh thật không biết nên đặt đâu. "Ừm..." Hình Thiên vẫn luôn an tĩnh suy nghĩ bỗng phát ra thanh âm, cả người Lăng Hi Nghiêu trở nên căng thẳng. "Lăng đại ca đổi khóa mới..." Hình Thiên chậm rãi nói. "Chìa khóa của cái trước... không tìm thấy, khóa... vô dụng, cho nên tôi đành..." Hình Thiên không chút hoang mang quả thực so với đối phương hoàn toàn ngược lại, cậu nhìn lên, cùng Lăng Hi Nghiêu bốn mắt nhìn nhau, "Cái khóa này, thật khó giải quyết a..." Trong lòng Lăng Hi Nghiêu rùng mình, cố không suy nghĩ nhiều, "Thật, thật vậy sao?" Hình Thiên có chút khó xử gật đầu. Năng lực phá khóa của Hình Thiên, Lăng Hi Nghiêu cũng thấy rồi, cậu đã nói khó giải quyết, Lăng Hi Nghiêu nháy mắt cảm thấy một mảnh u tối. Nói trình độ Hình Thiên không đủ, tuyệt đối là những người khác cũng không phá được. Lúc cậu giở trò với khóa số này, lúc đầu mở hoàn toàn không có vấn đề, nhưng theo thời gian dần trôi, các bánh răng sẽ dần bị lệch khỏi vị trí, mật mã ban đầu dùng cũng không thể mở được nữa. Lấy hiểu biết của Hình Thiên về Lăng Hi Nghiêu, không phải ít nhất ba năm ngày sẽ không cởi ra, vì thế tình thế hiện tại hoàn toàn phát triển như cậu mong muốn, lúc Lăng Hi Nghiêu phát hiện khóa không mở được thì cũng đã muộn, chỉ đành phải nhờ cậu giúp đỡ. "Sao có thể như vậy, không thể mở ra sao?" Lăng Hi Nghiêu hoảng loạn rõ ràng, "Đây chỉ là khóa nhựa thôi mà." "Thì vì là khóa nhựa nên mới khó mở," Hình Thiên thuận miệng bịa chuyện,"Khóa kim loại có thể dùng lực ép mở, nhựa không ăn lực, lực nhỏ không mở, lực lớn sẽ làm hỏng tâm khóa." Cậu nói dối đến người ngoài nghe còn thấy có lý, "Vậy, cứ dùng cưa phá ra được không? Nó dù sao cũng chỉ là nhựa..." Hình Thiên kinh hãi, "Nó bên ngoài là nhựa, nhưng bên trong lại là kim loại, anh nếu muốn phá ra, không thể không dùng cưa điện." Suy nghĩ kia cũng bị Hình Thiên đá bay, Lăng Hi Nghiêu co quắp bất an hỏi, "Nói vậy chẳng lẽ, Tiểu Thiên sư phụ cũng không mở được sao?" Hình Thiên thầm nghĩ đùa chắc, cho cậu sợi mì cũng có thể mở nó ra, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức." Vì thế trước cái nhìn chăm chú của Lăng Hi Nghiêu, Hình Thiên bắt đầu "gian nan" mở khóa. Tay bận việc, miệng vẫn không quên nói chuyện phiếm cùng Lăng Hi Nghiêu, giải tỏa bất an trong lòng anh. "Lần trước nói, dùng thứ này không tốt cho cơ thể, Lăng đại ca vậy mà vẫn mua một cái." Lăng Hi Nghiêu ngượng đến muốn chui xuống đất, "Vì đã thành thói quen, cho nên..." "Hay là nói, không mang cái này, Lăng đại ca luôn không kìm được mà muốn tự an ủi." "Không, không phải đâu," Lăng Hi Nghiêu mặt đỏ tai hồng. "Còn nói không phải?" Hình Thiên không chút khách khí mà chỉ chỉ chỗ đó, "Lăng đại ca có phản ứng nha." "Đó là bởi vì..." Tay cậu cứ chạm vào đó, nói ra cũng vô cùng xấu hổ. Lời như thế tất nhiên Lăng Hi Nghiêu sẽ không nói ra, Hình Thiên cũng không ngu đến mức hỏi tiếp, mà là chuyển đề tài một cách tài tình. "Lăng đại ca," Cậu luôn miệng Lăng đại ca làm Lăng Hi Nghiêu thấy khó xử, nhưng cậu coi như không nhận ra mà gọi lại lần nữa, "Lăng đại ca, anh xem tôi mới có hơn hai mươi tuổi đầu." Lăng Hi Nghiêu không biết cậu định nói gì, đành phải ngô một tiếng. "Có chút lòng hiếu kỳ, cũng không có gì là lạ phải không?" Lăng Hi Nghiêu chần chờ một lát, lắc lắc đầu. Hình Thiên nhẹ nhàng thở ra, "Thật ra thấy một lần, tôi thấy Lăng đại ca mang thứ này rất ngạc nhiên," Cậu trộm nhìn phản ứng của đối phương, "Cho nên, không nhịn được lên mạng tra một chút... Anh không để ý chứ?" Lăng Hi Nghiêu không nói gì, đây hoàn toàn là tự do của đối phương, anh không có quyền can thiệp. Thấy Lăng Hi Nghiêu không biểu hiện gì, Hình Thiên mới tiếp tục nói, "Sau đó tôi phát hiện một điều..." Cậu cố ý kéo dài âm, kéo luôn trái tim Lăng Hi Nghiêu lên. "Tôi phát hiện trên mạng nói khi mang thứ này, đại đa số thường không tự mình giữ khóa, không phải đưa cho vợ, thì chính là đưa cho..." Nói tới đây cậu cười cười, "Anh hiểu đấy." Lăng Hi Nghiêu tiếp tục xấu hổ mà im lặng. "Vậy nên tôi đã nghĩ, Lăng đại ca lần trước nói mất chìa khóa, cùng lắm cũng chỉ là đưa chìa khóa cho người khác, sau đó không lấy lại được?" Hình Thiên thăm dò hỏi. "Không," Lúc này Lăng Hi Nghiêu nhanh chóng phủ nhận, "Tôi thật sự làm mất." Hình Thiên a một tiếng, "Vậy tại sao Lăng đại ca không đem chìa khóa giao cho người khác giữ? Chìa khóa trong tay mình, lúc nào muốn mở thì mở, không tính là khóa trinh tiết đi?" Lăng Hi Nghiêu càng thêm mất tự nhiên, "Tôi, tôi chỉ là..." "Không tìm được người giữ chìa khóa cho anh?" Hình Thiên thay anh nói hết. Lăng Hi Nghiêu do dự mãi một lúc, vẫn gật đầu. Hình Thiên xác thực phán đoán của mình xong, không cùng anh quanh co lòng vòng nữa, nhẹ nhàng xoay một cái, khóa số về lại đúng vị trí. Lăng Hi Nghiêu cúi đầu, phát hiện khóa kia đã bị tháo xuống, anh còn chưa kịp phản ứng, một cái khóa khác đã ngay lập tức được đeo lên. Anh kinh ngạc, "Tiểu Thiên sư phụ, cậu đây là..." "Cái khóa này chất lượng quá kém, thật sự không thể để anh tiếp tục dùng," Hình Thiên tùy tay ném khóa số sang một bên, "Cái này không giống, đừng nhìn nó tầm thường, nhưng tôi đã cải tạo qua, bên trong có ba tâm khóa, cho dù là trình độ của thợ khóa chỉ kém hơn một chút cũng sẽ không mở được." Lăng Hi Nghiêu mở to hai mắt nhìn, như là lần đầu tiên biết đến người thanh niên này. Hình Thiên từng từ một nói tiếp, mặc kệ đối phương hiện tại có thể tiếp thu được hay không, "Hơn nữa ưu điểm lớn nhất của nó là thiết kế rất khéo, rất thích hợp để mang ở đây, ý tôi là, cho dù mặc đồ bó sát cũng sẽ không bị người khác phát hiện." "Nó bên ngoài là cao su lưu hóa, anh cũng không cần lo lắng lúc đi đường cũng không phát ra tiếng kim loại va chạm." "Đây là món quà tôi đặc biệt chuẩn bị cho Lăng đại ca, xem như cảm ơn anh mời cơm, còn cho tôi mượn xe... Sao, Lăng đại ca không vui sao?" Lăng Hi Nghiêu nghe xong nửa ngày cũng không đợi đến trọng điểm, "Cậu sao lại... chuẩn bị cái này, còn có, chìa khóa đâu?" Hình Thiên nở nụ cười, tự động coi nhẹ vấn đề anh vừa hỏi, "Tôi đúng là có giữ chìa khóa, nhưng đáng tiếc chỉ có một cái, nhỡ không cẩn thận làm mất, thì sẽ không còn cái nào khác nữa." Dứt lời, cậu mở tay, trong lòng bàn tay quả nhiên có một chiếc chìa khóa. Lăng Hi Nghiêu đang muốn vươn tay ra lấy, đối phương lại nắm tay lại, "Không phải vừa nói rồi sao, chìa khóa trong tay anh, thứ này còn ý nghĩa sao?" "Nhưng là..." Hình Thiên ngắt lời, "Lăng đại ca không phải chưa tìm được người giữ chìa khóa giúp sao? Không bằng để tôi tạm thời giữ cho, mục đích anh mang thứ này, không phải là muốn quyền khống chế đặt trong tay người khác sao?" Lăng Hi Nghiêu như rốt cuộc hiểu được ý đồ của đối phương, ánh mắt nhìn Hình Thiên thay đổi, hô hấp trở nên dồn dập. Chính là loại cảm giác này, mắt Hình Thiên sáng lên, cậu rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mình lại muốn đẩy tình huống này đến bước này. Cậu hiểu chênh lệnh giữa mình và Lăng Hi Nghiêu là bao nhiêu, quả thật cậu trước mặt người khác giả vờ nghiêm trang là có ý của nó, nhưng so với cậu, Lăng Hi Nghiêu chính là loại khí chất áp bức tản ra từ bên trong rất tự nhiên. Mặc kệ là trước mặt cậu hay ai khác, Lăng Hi Nghiêu vĩnh viễn là một bộ dáng thong dong bình tĩnh, mà đó chính là điều mà Hình Thiên luôn hướng tới, là mục tiêu cậu muốn đạt được, đó nhất định là thiếu hụt của cậu. Đối với một người trẻ tuổi như cậu mà nói, Lăng Hi Nghiêu đại diện cho đám người khí chất trên đỉnh cao, cậu muốn có được, thành thục cùng trầm ổn, nói Hình Thiên không ghen tị, là không có khả năng. Nhưng là người duy nhất có thể khiến Lăng Hi Nghiêu vứt bỏ khí chất đặc biệt kia, ở trước mặt Hình Thiên mà bứt rứt, bối rối, không biết làm thế nào, không có ai giúp đỡ. Hình Thiên vì kỹ năng đặc biệt của mình, có thể tiếp xúc với bộ dáng mà không kẻ nào có thể thấy được ở Lăng Hi Nghiêu, vô hình khiến cậu cảm thấy thoải mái đến cùng cực, chính là như hiện tại. Lăng Hi Nghiêu hiện tại, khác với Lăng Hi Nghiêu mới vừa rồi, trước mặt cậu là một bộ dạng hoàn toàn khác, một loại Hình Thiên không thể gọi tên, nhưng bộ dáng động tình đó lại có lực hấp dẫn khó hiểu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngay cả Hình Thiên cũng không tưởng được người đàn ông này lại có một bộ dáng như vậy. Lúc Hình Thiên còn chưa phát hiện ra, cậu đã vô tình tìm kiếm đủ loại sắc thái biểu cảm trên con người này, muốn nhìn thấy nhiều biểu tình hơn ngoài bộ dáng bình tĩnh thong dong, nghiễm nhiên đã trở thành lạc thú mới của Hình Thiên. Ác thú trong cơ thể cậu vẫn luôn tồn tại, chỉ là cho tới giờ phút này mới hoàn toàn bị kích thích phóng ra. Hình Thiên đã đứng lên, vốn từ người nhìn lên ngưỡng mộ trở thành nhìn xuống, một cảm giác quen thuộc lại trở về trong lòng cậu —— đó là mỗi lần cậu mở khóa cho người này, dưới ánh mắt sùng bái cùng kinh ngạc của đối phương nhìn cậu, không tự chủ được mà phát ra ngạo khí, cảm giác lần này phá lệ mãnh liệt. Cậu nghe giọng nói mình vang vọng trong căn phòng, thời gian chỉ nửa tháng, cậu không thể ngờ rằng nó từ chính miệng mình phát ra —— nhìn đối phương đeo khóa tring tiết, bản thân không kìm nổi mà mắng đối phương biến thái, lại một lần nữa tiếp xúc, chậm rãi bị đối phương đồng hóa, trở thành biến thái mà chính miệng cậu từng nói. "Từ hôm nay trở đi, nửa người dưới của anh sẽ nằm trong tay tôi, lúc nào khóa lại, lúc nào mở khóa, đều do tôi quyết định. Tôi mỗi tuần một lần có thể cởi khóa cho anh, cho anh thoải mái một chút, thời gian còn lại, nếu anh muốn bắn, nhất định phải cầu xin tôi, về phần có đồng ý hay không, là do tôi quyết định. Quyền lựa chọn duy nhất của anh là lúc này, anh có thể chọn từ chối, tôi sẽ trả chìa khóa cho anh, sau đó rời đi, chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra, anh không cần lo lắng tôi sẽ lấy chuyện này ra để uy hiếp. Nhưng một khi anh lựa chọn chấp nhận, nhất định phải làm theo quy tắc tôi đưa ra, không được phản kháng, không được đổi ý, không được từ bỏ giữa chừng, anh hiểu chứ?" Lăng Hi Nghiêu nhìn cậu không dời mắt, gật gật đầu. "Thật ngoan," Hình Thiên giơ chìa khóa ra trước mặt anh, "Giờ nói cho tôi biết, đáp án của anh là?" Lời tác giả: Kỹ năng phá khóa trong này chỉ là hư cấu, tác giả cũng không có biết nhiều về kỹ năng này. Và một S đã được sinh ra~ *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store