Tổng tài trên chiếc giường 100m2
(Aventio) Little child
⚠️⚠️⚠️: OOC!!! Tính cách nhân vật sẽ không giống 100%. Tui không giỏi nhớ tên, nếu có sai sót xin nhắc nhở.P/s: Khụ, ờm, chương này, ừm, có cái tôi thích, tôi đoán hầu như ai cũng thích thôi, nếu mọi người như tôi :)))___________________
"Chúng tôi xin giới thiệu phát minh mới của chúng tôi, Thuốc thu nhỏ!!!"Ratio dừng bước, đứng trước gian trưng bày kia, trên tay cầm một cuốn sổ ghi chép, hôm nay anh phải làm giám khảo cho cuộc thi khoa học tại IPC nhằm kiếm thêm một vài thứ giúp ích cho lợi ích của công ty và đương nhiên là để anh xem xem những bộ óc đó có thể tạo được những thứ gì.Nhưng Thuốc thu nhỏ ư, thật kỳ lạ, trong ghi chép và hiểu biết của anh, đã có từng nhiều người đã tạo ra rất nhiều sản phẩm để thu nhỏ bản thân nhưng đều thất bại, thậm chí có người tìm ra một Vật Thể Lạ và rêu rao nó khắp nơi rằng nó có thể khiến con người ta nhỏ lại.Đáng tiếc là nó chỉ có thể thu nhỏ một bộ phận thôi và sẽ trở về như cũ chỉ sau 5 phút.Chủ yếu là cái hình ảnh một người bình thường dùng cái Vật Thể Lạ đó chỉ có một cánh tay nhỏ xíu nó cứ buồn cười ấy.Mang theo tâm lý đánh giá cùng tò mò, Ratio nhìn kỹ vào sản phẩm kia.Nó có thiết kế khá đơn giản, giống một chai nước hoa, thứ dung dịch bên trong khá đặc, có màu vàng nhạt, khá giống chú vịt của anh.Rất tốt, cộng 2 điểm.Nó là dạng đổ, không phải xịt, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ rớt một lượng lớn dung dịch, trừ 5 điểm.Còn về khả năng thì....chưa rõ.Nhân viên C- người tạo ra Thuốc thu nhỏ nhận thấy giám khảo đến chỗ mình, đã thế đó lại là Ngài Ratio khó tính nữa chứ, anh ta ngay lập tức đon đả mang sản phẩm đến chỗ Ratio để giới thiệu với anh.Anh ta nở nụ cười lấy lòng, trình bày một cách kĩ lưỡng về tác dụng và cách thức hoạt động.Ratio không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn anh chàng nhân viên đến khi anh ta đổ mồ hôi hột thì mới thu hồi lại ánh mắt, ghi vào cuốn sổ của mình.Cộng 3 điểm, trình bày có logic, ít nhất hơn mấy tên vừa nãy mình chấm.Nhân viên C không dám hỏi anh viết gì, chỉ tiếp tục trình bày.Anh ta đổ dung dịch lên một quả táo trên bàn, ngay lập tức, quả táo nhỏ đi bằng một nửa kích thước ban đầu.Hiệu quả nhanh, có thể dễ dàng quan sát bằng mắt thường, cộng 2 điểm."Đã có thử nghiệm trên sinh vật sống như con người, động vật, thực vật,..chưa???""Ặc...cái này, chưa hoàn toàn làm hết ạ, tôi đã thử nghiệm trên một số động-thực vật và một số quái vật phổ biến rồi ạ.""Ừm.." Chưa hoàn thành việc kiểm tra, trừ 2 điểm."Những cán bộ cấp cao IPC cũng đang có ý định nghiên cứu về việc này, nếu anh không phiền thì...""Được, được, được, xin ngài cầm đi ạ, dù sao sản phẩm của tôi cũng làm ra để phục vụ cho công ty mà.""Cảm ơn vì sự hợp tác của anh."Nhân viên C ngay lập tức cầm sản phẩm ra cho Ratio, chưa kịp đưa cho anh thì chai thuốc bị một người chạy ngang qua làm rơi xuống.Có lẽ thứ thuốc này tập trung vào chất lượng sản phẩm nên không để ý đến mẫu mã bao bì và sức bền của nó nên ngay khi nó chạm vào mặt đất, chai thuốc lập tức chia năm xẻ bảy.Ratio cau mày, anh né sang một bên nhưng vẫn bị dính lên chân một chút." A, ngài Ratio, ngài bị dính rồi.""Có thể đi gọi cho tôi cô Topaz và Aventurine được không???"" Tôi đi ngay đây, thật sự xin lỗi ngài!!!"So với anh chàng nhân viên đang hốt hoảng chạy đi thì ngược lại vị thiên tài khó tính lại rất bình tĩnh.Anh biết kiểu gì cũng sẽ có dị biến xảy ra, dù sao nó cũng chưa được thử nghiệm trên người, đi gọi hai người kia, họ sẽ biết phải làm gì.
Hơn nữa, có lẽ anh sẽ là một ví dụ trực quan cho sản phẩm này luôn.Topaz nghe xong chuyện liền ngay lập tức chuẩn bị một gian phòng dành cho Ratio, cũng đi báo cáo với cấp trên của mình.Aventurine nghe xong cũng tức tốc chạy theo nhân viên C tìm người yêu mình, khi đến nơi thì lại chẳng thấy ai cả. Nhân viên C tái mặt, thôi xong, mình đã hại một thiên tài rồi QAQ.Aventurine lo lắng, hắn ngó nhìn xung quanh, mong rằng anh người yêu nhà mình không bị thu nhỏ đến mức không nhìn thấy, dù sao nó cũng chưa được thử nghiệm trên con người."Ratio, anh có đó không???""Khụ, Aven đến rồi à."Kiểu này mình phải trừ hết điểm rồi.Một tiếng trẻ em vang lên sau khu vực trình bày sản phẩm, Ratio ló đầu ra, anh ngẩng đầu nhìn hai con người đang trố mắt ra nhìn mình.Aventurine lập tức lôi ra một chiếc khăn trắng to không biết ở đâu ra, trùm che cả người Ratio, khiến anh thành một con ma nhỏ, chưa kịp để anh phản ứng lại, hắn đã bế bổng anh lên, chạy một mạch về căn phòng Topaz đã chuẩn bị sẵn.Nhân viên C nhìn một loạt hành động trước mắt mà có chút không theo kịp, tại sao ngài Aventurine lại phản ứng kì quái như vậy nhỉ.Anh chàng cũng khá bất ngờ, hoá ra thử nghiệm trên người là như vậy, ngài Ratio không bị thu nhỏ lại như những vật thí nghiệm khác mà là bị biến nhỏ về khoảng 10 tuổi.Ngài Ratio hồi nhỏ đáng yêu ghê ý, như em trai của mình ở nhà vậy.Aventurine bế Ratio vào phòng, đóng chặt cửa lại, lúc này anh mới bỏ tấm khăn đang trùm lên người mình ra."Aventurine, em đang làm gì vậy???""Kiếm cho tôi một bộ quần áo được không, quần áo bây giờ đã rộng rồi.""Aventurine, em có nghe thấy không, quần áo tôi cứ bị tụt xuống ấy.""....A, được, em đi lấy đây, anh nhớ ở yên trong phòng đấy.""Tôi có chừng mực, em yên tâm."Ratio vừa mới dứt lời, Aventurine lập tức mở cửa rồi chạy đi như một cơn gió, để lại anh với mấy chấm hỏi trên đầu, nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy được vành tai đỏ bừng của hắn cùng nụ cười ngờ nghệch của vị giám đốc.Aaaaa, anh ấy đáng yêu chết mất thôi.Nhìn mà mình muốn ôm vô lòng cắn khắp người ảnh.Người gì đâu mà lại đáng yêu như vậy chứ!!!!Bé trai Ratio!!!! Lại còn là của mình!!!! Heheee!!Ratio nhìn cánh cửa, phản ứng của em ấy thật lạ, hay là do bộ dáng hiện tại của mình đang quá kì quái???Thôi kệ vậy.Aventurine chạy một mạch đến khu vực mua quần áo trong IPC, vì phải tiếp xúc với các mẫu vật và thí nghiệm nên không thể tránh khỏi việc quần áo bị bẩn, dính hóa chất hay như thế nào đó, công ty đã quyết định mở ra một khu vực riêng nhằm giúp xử lý việc này.Hắn hỏi nhân viên chỗ có quần áo cho trẻ tầm 10 tuổi rồi nhanh chóng chọn được một bộ khá giống với phong cách thường ngày của Ratio, hắn cũng không quên mua thêm một vài bộ nữa, đề phòng trường hợp thuốc chưa hết tác dụng.Trong giới trẻ em bây giờ thịnh hành phong cách học giả thiên tài à???Sao nhiều bộ giống của anh ấy thế???Thôi bỏ qua đi, mau về với giáo sư nhà mình thôi.Bằng một cái quẹt thẻ, Aventurine đã thanh toán hết toàn bộ chỗ quần áo mà hắn đã chọn cho người yêu, số lượng cũng không ít đâu, đúng là phong cách của người giàu mà. "Em về rồi đây, anh đợi có lâu lắm....không.....""Mừng em về, hửm, sao vậy???""Anh....Anh mặc gì vậy???""Quần áo quá rộng nên tôi quấn cái khăn của em lên người thôi, em mua gì rồi???""...Anh mặc thử đi."Aventurine lục trong túi ra bộ quần áo vừa nãy hắn chọn ra cho Ratio, anh cũng nhận lấy rồi đi thay đồ, để lại một Aventurine ngơ ngẩn ở ngoài.Ratio đã quấn cái khăn vào người, nó có vẻ dài so với vóc người hiện giờ của anh, nên đã gập nó lên một khoảng, hai bên khăn được vắt qua hai vai và cố định bằng một nút thắt, cơ mà hình như anh gập có hơi cao, đến tận gần hết đùi, chân nhỏ lộ ra, hai chân trắng nõn thẳng tắp, cả hai cánh tay cũng lộ ra, vung vẩy theo một mức độ nhỏ khi Ratio bước đi.
Tuyệt, mình chụp được rồi, may cặp kính của mình có chức năng chụp hình, đáng yêu chết mất thôi!!!Lúc nào phải in ra mới được.May là phòng về Ratio yêu dấu của mình vẫn còn thừa một mặt tường trống, phải dán đầy nó mới có thể ngắm đã."Thế nào???""A.....đẹp ạ."Tiếng của Ratio kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, Aventurine nhìn người trước mặt mình mà lại tiếp tục ngơ ngẩn.Mình thật sáng suốt khi chọn bộ này.Hiện tại anh đang mặc một bộ đồ mang phong cách Hy Lạp với một phần áo có tay dài vòng qua lưng, phần còn lại thì không có tay áo, lộ ra một phần xương quai xanh và cánh tay trắng mềm của Ratio, trên eo là thắt lưng hình nguyệt quế giống kim cài tóc trên đầu anh, dưới chân vẫn là đôi dép xăng đan quen thuộc, chỉ khác là nó cao hơn và còn có một phần được tách ra, làm nịt đùi trên chân, có hơi siết chặt, chỗ đùi căng ra ngoài, nhìn mà muốn....khụ, nghĩ thêm nữa thì không thể dừng lại được mất.Xương quai xanh kìa, tay kìa aaaaa, dễ thương chết mất!!Nịt đùi nữa, mình muốn chạm vào đùi ảnh, trông nó mềm quá đi!!!"Còn đằng sau nữa, tôi chưa có xem"Dứt lời Ratio quay ra sau, khiến con bạc vốn cố giữ bình tĩnh (thật ra là không có ngay từ đầu) phải đơ máy thêm lần nữa.Lộ lưng kìa!!!!Hõm eo nữa kìa!!!!!Còn có dây xích nhỏ hình nguyệt quế treo giữa lưng kìa!!!!Ôi, thưa Amber, thưa mẹ Gaiathra, con đã làm những gì khiến cho con được xem điều tuyệt vời thế này chứ?
Ratio thật tuyệt vời, nhìn mà muốn #%^^&^&*^*.....Ratio nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em người yêu, không nói gì nữa, ngầm hiểu là ẻm lại bị cháy CPU nữa rồi, chỉ ra ngồi đọc sách tiếp.Aventurine lấy lại tinh thần, nhanh chóng ra ghế, bế thốc Ratio lên rồi đặt anh vào lòng mình.Anh cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ hơi giật mình rồi tiếp tục đọc sách, mặc kệ chú cún bự đang vẫy đuôi đằng sau. "Mai tôi vẫn sẽ lên lớp dạy, em tìm Topaz đi, cô ấy đã lấy được phần thuốc thứ hai rồi, có lẽ sẽ sớm có thuốc giải.""Được, đã nhận nhiệm vụ."Thế là trong vòng hai ngày tiếp theo, ngài giáo sư thiên tài đã đi dạy học trong hình dạng 10 tuổi của mình, nhiều sinh viên bất ngờ, cảm thấy có chút buồn cười vì Ratio phải sử dụng một cái ghế nhỏ để với được lên bảng, lúc trèo cũng có chút khó khăn với thân hình nhỏ nhắn, hai tay anh phải bám lấy thành ghế rồi bò lên, tất cả sinh viên nhìn đôi chân nhỏ vung vẩy để lấy đà leo lên mà cả bọn hóa sói cô độc trong lòng.Hay cả việc sử dụng chất giọng trẻ em đáng yêu để mắng học sinh nữa.Không đáng sợ gì cả, mắng như đang làm nũng xin kẹo ấy.Nên trong mấy ngày giáo sư đến giảng đường dạy đột nhiên số học sinh tăng vọt, cũng không thiếu vị giám đốc cấp cao nào đó, đi dự thính mà lạ lắm, như đi fan meeting.Đặc biệt là trong túi các sinh viên đầy ắp kẹo, muốn cho giáo sư ăn mà không dám.Ai lại có thể từ chối nhìn hình ảnh bé con mặt mày cau có nhưng vẫn lấy viên kẹo và ngậm một cách thích thú chứ, cái má phúng phính sẽ phồng lên vì kẹo, nhìn mà muốn cắn hoài thôi.Tuy vậy nhưng những viên phấn của thầy vẫn không hề dễ thương chút nào, những câu nói trừ điểm quen thuộc lại non nớt vang lên liên tục, tiếng phấn bay vèo vèo, báo hiệu điểm số của những người "may mắn" này bị vơi dần đi. Người duy nhất vừa sướng vừa khổ có lẽ là em người yêu của Ratio, hắn đã có một bộ sưu tập ảnh mới trong hai ngày, mỗi tối được ôm Ratio nhỏ ngủ, không cần phải ngẩng đầu khi nói chuyện với anh nhưng lại ghen tị khi càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào giáo sư nhà mình hơn. Cái đầu thạch cao quá to và nặng đối với một đứa trẻ nên không thể đội, Ratio đành phải để nguyên cả khuôn mặt mềm mềm xinh xinh của mình đi dạy học, kết quả là thu về một đống ánh mắt ở mọi nơi và sự giận dỗi và ghen tuông của em người yêu.Sang ngày thứ ba, hắn cầm thuốc giải Topaz đưa, Ratio trở về bình thường, sinh viên lại vẫn đau khổ, còn Aventurine lại vui như mở cờ vì người tăm tia anh nhà đã giảm bớt.Tóm lại, một người biến nhỏ một người vui, còn những người khác thì không.
"Chúng tôi xin giới thiệu phát minh mới của chúng tôi, Thuốc thu nhỏ!!!"Ratio dừng bước, đứng trước gian trưng bày kia, trên tay cầm một cuốn sổ ghi chép, hôm nay anh phải làm giám khảo cho cuộc thi khoa học tại IPC nhằm kiếm thêm một vài thứ giúp ích cho lợi ích của công ty và đương nhiên là để anh xem xem những bộ óc đó có thể tạo được những thứ gì.Nhưng Thuốc thu nhỏ ư, thật kỳ lạ, trong ghi chép và hiểu biết của anh, đã có từng nhiều người đã tạo ra rất nhiều sản phẩm để thu nhỏ bản thân nhưng đều thất bại, thậm chí có người tìm ra một Vật Thể Lạ và rêu rao nó khắp nơi rằng nó có thể khiến con người ta nhỏ lại.Đáng tiếc là nó chỉ có thể thu nhỏ một bộ phận thôi và sẽ trở về như cũ chỉ sau 5 phút.Chủ yếu là cái hình ảnh một người bình thường dùng cái Vật Thể Lạ đó chỉ có một cánh tay nhỏ xíu nó cứ buồn cười ấy.Mang theo tâm lý đánh giá cùng tò mò, Ratio nhìn kỹ vào sản phẩm kia.Nó có thiết kế khá đơn giản, giống một chai nước hoa, thứ dung dịch bên trong khá đặc, có màu vàng nhạt, khá giống chú vịt của anh.Rất tốt, cộng 2 điểm.Nó là dạng đổ, không phải xịt, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ rớt một lượng lớn dung dịch, trừ 5 điểm.Còn về khả năng thì....chưa rõ.Nhân viên C- người tạo ra Thuốc thu nhỏ nhận thấy giám khảo đến chỗ mình, đã thế đó lại là Ngài Ratio khó tính nữa chứ, anh ta ngay lập tức đon đả mang sản phẩm đến chỗ Ratio để giới thiệu với anh.Anh ta nở nụ cười lấy lòng, trình bày một cách kĩ lưỡng về tác dụng và cách thức hoạt động.Ratio không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn anh chàng nhân viên đến khi anh ta đổ mồ hôi hột thì mới thu hồi lại ánh mắt, ghi vào cuốn sổ của mình.Cộng 3 điểm, trình bày có logic, ít nhất hơn mấy tên vừa nãy mình chấm.Nhân viên C không dám hỏi anh viết gì, chỉ tiếp tục trình bày.Anh ta đổ dung dịch lên một quả táo trên bàn, ngay lập tức, quả táo nhỏ đi bằng một nửa kích thước ban đầu.Hiệu quả nhanh, có thể dễ dàng quan sát bằng mắt thường, cộng 2 điểm."Đã có thử nghiệm trên sinh vật sống như con người, động vật, thực vật,..chưa???""Ặc...cái này, chưa hoàn toàn làm hết ạ, tôi đã thử nghiệm trên một số động-thực vật và một số quái vật phổ biến rồi ạ.""Ừm.." Chưa hoàn thành việc kiểm tra, trừ 2 điểm."Những cán bộ cấp cao IPC cũng đang có ý định nghiên cứu về việc này, nếu anh không phiền thì...""Được, được, được, xin ngài cầm đi ạ, dù sao sản phẩm của tôi cũng làm ra để phục vụ cho công ty mà.""Cảm ơn vì sự hợp tác của anh."Nhân viên C ngay lập tức cầm sản phẩm ra cho Ratio, chưa kịp đưa cho anh thì chai thuốc bị một người chạy ngang qua làm rơi xuống.Có lẽ thứ thuốc này tập trung vào chất lượng sản phẩm nên không để ý đến mẫu mã bao bì và sức bền của nó nên ngay khi nó chạm vào mặt đất, chai thuốc lập tức chia năm xẻ bảy.Ratio cau mày, anh né sang một bên nhưng vẫn bị dính lên chân một chút." A, ngài Ratio, ngài bị dính rồi.""Có thể đi gọi cho tôi cô Topaz và Aventurine được không???"" Tôi đi ngay đây, thật sự xin lỗi ngài!!!"So với anh chàng nhân viên đang hốt hoảng chạy đi thì ngược lại vị thiên tài khó tính lại rất bình tĩnh.Anh biết kiểu gì cũng sẽ có dị biến xảy ra, dù sao nó cũng chưa được thử nghiệm trên người, đi gọi hai người kia, họ sẽ biết phải làm gì.
Hơn nữa, có lẽ anh sẽ là một ví dụ trực quan cho sản phẩm này luôn.Topaz nghe xong chuyện liền ngay lập tức chuẩn bị một gian phòng dành cho Ratio, cũng đi báo cáo với cấp trên của mình.Aventurine nghe xong cũng tức tốc chạy theo nhân viên C tìm người yêu mình, khi đến nơi thì lại chẳng thấy ai cả. Nhân viên C tái mặt, thôi xong, mình đã hại một thiên tài rồi QAQ.Aventurine lo lắng, hắn ngó nhìn xung quanh, mong rằng anh người yêu nhà mình không bị thu nhỏ đến mức không nhìn thấy, dù sao nó cũng chưa được thử nghiệm trên con người."Ratio, anh có đó không???""Khụ, Aven đến rồi à."Kiểu này mình phải trừ hết điểm rồi.Một tiếng trẻ em vang lên sau khu vực trình bày sản phẩm, Ratio ló đầu ra, anh ngẩng đầu nhìn hai con người đang trố mắt ra nhìn mình.Aventurine lập tức lôi ra một chiếc khăn trắng to không biết ở đâu ra, trùm che cả người Ratio, khiến anh thành một con ma nhỏ, chưa kịp để anh phản ứng lại, hắn đã bế bổng anh lên, chạy một mạch về căn phòng Topaz đã chuẩn bị sẵn.Nhân viên C nhìn một loạt hành động trước mắt mà có chút không theo kịp, tại sao ngài Aventurine lại phản ứng kì quái như vậy nhỉ.Anh chàng cũng khá bất ngờ, hoá ra thử nghiệm trên người là như vậy, ngài Ratio không bị thu nhỏ lại như những vật thí nghiệm khác mà là bị biến nhỏ về khoảng 10 tuổi.Ngài Ratio hồi nhỏ đáng yêu ghê ý, như em trai của mình ở nhà vậy.Aventurine bế Ratio vào phòng, đóng chặt cửa lại, lúc này anh mới bỏ tấm khăn đang trùm lên người mình ra."Aventurine, em đang làm gì vậy???""Kiếm cho tôi một bộ quần áo được không, quần áo bây giờ đã rộng rồi.""Aventurine, em có nghe thấy không, quần áo tôi cứ bị tụt xuống ấy.""....A, được, em đi lấy đây, anh nhớ ở yên trong phòng đấy.""Tôi có chừng mực, em yên tâm."Ratio vừa mới dứt lời, Aventurine lập tức mở cửa rồi chạy đi như một cơn gió, để lại anh với mấy chấm hỏi trên đầu, nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy được vành tai đỏ bừng của hắn cùng nụ cười ngờ nghệch của vị giám đốc.Aaaaa, anh ấy đáng yêu chết mất thôi.Nhìn mà mình muốn ôm vô lòng cắn khắp người ảnh.Người gì đâu mà lại đáng yêu như vậy chứ!!!!Bé trai Ratio!!!! Lại còn là của mình!!!! Heheee!!Ratio nhìn cánh cửa, phản ứng của em ấy thật lạ, hay là do bộ dáng hiện tại của mình đang quá kì quái???Thôi kệ vậy.Aventurine chạy một mạch đến khu vực mua quần áo trong IPC, vì phải tiếp xúc với các mẫu vật và thí nghiệm nên không thể tránh khỏi việc quần áo bị bẩn, dính hóa chất hay như thế nào đó, công ty đã quyết định mở ra một khu vực riêng nhằm giúp xử lý việc này.Hắn hỏi nhân viên chỗ có quần áo cho trẻ tầm 10 tuổi rồi nhanh chóng chọn được một bộ khá giống với phong cách thường ngày của Ratio, hắn cũng không quên mua thêm một vài bộ nữa, đề phòng trường hợp thuốc chưa hết tác dụng.Trong giới trẻ em bây giờ thịnh hành phong cách học giả thiên tài à???Sao nhiều bộ giống của anh ấy thế???Thôi bỏ qua đi, mau về với giáo sư nhà mình thôi.Bằng một cái quẹt thẻ, Aventurine đã thanh toán hết toàn bộ chỗ quần áo mà hắn đã chọn cho người yêu, số lượng cũng không ít đâu, đúng là phong cách của người giàu mà. "Em về rồi đây, anh đợi có lâu lắm....không.....""Mừng em về, hửm, sao vậy???""Anh....Anh mặc gì vậy???""Quần áo quá rộng nên tôi quấn cái khăn của em lên người thôi, em mua gì rồi???""...Anh mặc thử đi."Aventurine lục trong túi ra bộ quần áo vừa nãy hắn chọn ra cho Ratio, anh cũng nhận lấy rồi đi thay đồ, để lại một Aventurine ngơ ngẩn ở ngoài.Ratio đã quấn cái khăn vào người, nó có vẻ dài so với vóc người hiện giờ của anh, nên đã gập nó lên một khoảng, hai bên khăn được vắt qua hai vai và cố định bằng một nút thắt, cơ mà hình như anh gập có hơi cao, đến tận gần hết đùi, chân nhỏ lộ ra, hai chân trắng nõn thẳng tắp, cả hai cánh tay cũng lộ ra, vung vẩy theo một mức độ nhỏ khi Ratio bước đi.
Tuyệt, mình chụp được rồi, may cặp kính của mình có chức năng chụp hình, đáng yêu chết mất thôi!!!Lúc nào phải in ra mới được.May là phòng về Ratio yêu dấu của mình vẫn còn thừa một mặt tường trống, phải dán đầy nó mới có thể ngắm đã."Thế nào???""A.....đẹp ạ."Tiếng của Ratio kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, Aventurine nhìn người trước mặt mình mà lại tiếp tục ngơ ngẩn.Mình thật sáng suốt khi chọn bộ này.Hiện tại anh đang mặc một bộ đồ mang phong cách Hy Lạp với một phần áo có tay dài vòng qua lưng, phần còn lại thì không có tay áo, lộ ra một phần xương quai xanh và cánh tay trắng mềm của Ratio, trên eo là thắt lưng hình nguyệt quế giống kim cài tóc trên đầu anh, dưới chân vẫn là đôi dép xăng đan quen thuộc, chỉ khác là nó cao hơn và còn có một phần được tách ra, làm nịt đùi trên chân, có hơi siết chặt, chỗ đùi căng ra ngoài, nhìn mà muốn....khụ, nghĩ thêm nữa thì không thể dừng lại được mất.Xương quai xanh kìa, tay kìa aaaaa, dễ thương chết mất!!Nịt đùi nữa, mình muốn chạm vào đùi ảnh, trông nó mềm quá đi!!!"Còn đằng sau nữa, tôi chưa có xem"Dứt lời Ratio quay ra sau, khiến con bạc vốn cố giữ bình tĩnh (thật ra là không có ngay từ đầu) phải đơ máy thêm lần nữa.Lộ lưng kìa!!!!Hõm eo nữa kìa!!!!!Còn có dây xích nhỏ hình nguyệt quế treo giữa lưng kìa!!!!Ôi, thưa Amber, thưa mẹ Gaiathra, con đã làm những gì khiến cho con được xem điều tuyệt vời thế này chứ?
Ratio thật tuyệt vời, nhìn mà muốn #%^^&^&*^*.....Ratio nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em người yêu, không nói gì nữa, ngầm hiểu là ẻm lại bị cháy CPU nữa rồi, chỉ ra ngồi đọc sách tiếp.Aventurine lấy lại tinh thần, nhanh chóng ra ghế, bế thốc Ratio lên rồi đặt anh vào lòng mình.Anh cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ hơi giật mình rồi tiếp tục đọc sách, mặc kệ chú cún bự đang vẫy đuôi đằng sau. "Mai tôi vẫn sẽ lên lớp dạy, em tìm Topaz đi, cô ấy đã lấy được phần thuốc thứ hai rồi, có lẽ sẽ sớm có thuốc giải.""Được, đã nhận nhiệm vụ."Thế là trong vòng hai ngày tiếp theo, ngài giáo sư thiên tài đã đi dạy học trong hình dạng 10 tuổi của mình, nhiều sinh viên bất ngờ, cảm thấy có chút buồn cười vì Ratio phải sử dụng một cái ghế nhỏ để với được lên bảng, lúc trèo cũng có chút khó khăn với thân hình nhỏ nhắn, hai tay anh phải bám lấy thành ghế rồi bò lên, tất cả sinh viên nhìn đôi chân nhỏ vung vẩy để lấy đà leo lên mà cả bọn hóa sói cô độc trong lòng.Hay cả việc sử dụng chất giọng trẻ em đáng yêu để mắng học sinh nữa.Không đáng sợ gì cả, mắng như đang làm nũng xin kẹo ấy.Nên trong mấy ngày giáo sư đến giảng đường dạy đột nhiên số học sinh tăng vọt, cũng không thiếu vị giám đốc cấp cao nào đó, đi dự thính mà lạ lắm, như đi fan meeting.Đặc biệt là trong túi các sinh viên đầy ắp kẹo, muốn cho giáo sư ăn mà không dám.Ai lại có thể từ chối nhìn hình ảnh bé con mặt mày cau có nhưng vẫn lấy viên kẹo và ngậm một cách thích thú chứ, cái má phúng phính sẽ phồng lên vì kẹo, nhìn mà muốn cắn hoài thôi.Tuy vậy nhưng những viên phấn của thầy vẫn không hề dễ thương chút nào, những câu nói trừ điểm quen thuộc lại non nớt vang lên liên tục, tiếng phấn bay vèo vèo, báo hiệu điểm số của những người "may mắn" này bị vơi dần đi. Người duy nhất vừa sướng vừa khổ có lẽ là em người yêu của Ratio, hắn đã có một bộ sưu tập ảnh mới trong hai ngày, mỗi tối được ôm Ratio nhỏ ngủ, không cần phải ngẩng đầu khi nói chuyện với anh nhưng lại ghen tị khi càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào giáo sư nhà mình hơn. Cái đầu thạch cao quá to và nặng đối với một đứa trẻ nên không thể đội, Ratio đành phải để nguyên cả khuôn mặt mềm mềm xinh xinh của mình đi dạy học, kết quả là thu về một đống ánh mắt ở mọi nơi và sự giận dỗi và ghen tuông của em người yêu.Sang ngày thứ ba, hắn cầm thuốc giải Topaz đưa, Ratio trở về bình thường, sinh viên lại vẫn đau khổ, còn Aventurine lại vui như mở cờ vì người tăm tia anh nhà đã giảm bớt.Tóm lại, một người biến nhỏ một người vui, còn những người khác thì không.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store