ZingTruyen.Store

Tổng hợp chú và em

Bố con

AnhHong579965

Em thiu thiu rồi, hơi thở đều dần, nhưng cái bím bé bỏng thì chẳng hề yên lặng. Lục Kiêu chẳng cần dạo đầu, bím em đã ướt trơn, hắn lôi cặc vỗ 2 nhịp, nhấp sâu, thành thịt lại co rút, như thể vô thức nhớ lấy, mút chặt lấy hắn.
Lục Kiêu nhìn xuống, khóe môi nhếch lên, giọng khàn khàn mà đầy dục ý:
"Ngủ cũng không tha cho tao... cái lồn này đúng là nghiện cặc thật rồi."
Hắn giữ nhịp chậm rãi, cố kéo dài, để từng tiếng "nhóp... nhóp..." hòa với tiếng thở nhỏ của em. Bất ngờ, em rên khe khẽ trong mơ, tiếng nức nở mơ hồ thoát ra:
"ưm... chú... đừng... địt nữa... em... sướng quá..."
Nghe vậy, Lục Kiêu khựng lại một nhịp, rồi cười dâm, cúi hôn lên má em:
"Ngủ mà còn biết gọi chú, còn rên xin tha. Vợ ngoan quá... Nhưng tao đâu tha."
Hắn đổi góc, nhấn hông sâu thêm, đâm tận cùng, giữ lâu ở trong, bàn tay lớn vừa vuốt bụng dưới em vừa xoa nắn bím đang căng nước:
"Ngủ đi, để thân thể em lo hết. Lồn em biết tiếp tao rồi, chẳng cần em phải tỉnh."
Em trong cơn mơ vẫn rên, mắt nhắm chặt, chân vô thức run và gác lên hông hắn, như cầu xin thêm. Hắn nắm lấy, kéo rộng ra, giọng trầm trầm dán vào tai:
"Bảo Anh... vợ tao... ngay cả trong mơ cũng chỉ có thể bị tao địt. Cả đêm nay, cả khi em ngủ, cặc tao cũng không rời lồn em."
Mỗi nhịp hắn dồn xuống, tinh trùng cũ lại bị ép ra trộn cùng dịch mới, chảy lem nhem xuống ga giường. Nhưng Lục Kiêu chẳng buồn rút, chỉ nghiến răng, dập mạnh hơn, để mặc sự trộn lẫn ấy tiếp tục đầy ắp trong em.

Lục Kiêu giữ chặt hông em, nhịp cặc vẫn dồn dập, hơi thở phả nóng bên tai:
"Ngoan nào... vợ của chú... ừm... khít quá, nuốt bố nó sạch luôn rồi..."
Em mơ màng rên rỉ, tiếng ư ử hòa theo tiếng nắc cặc "ưm... a... Lục Kiêu...".
Nhưng càng thúc, giọng hắn càng lạc đi, run run như kìm không nổi:
"Tao... tao đã nhịn biết bao năm, Bảo Anh ạ... con biết không, từ hồi con mới lớn, bố đã muốn phát điên..."
Em giật nẩy, tiếng "bố" vang bên tai làm mí mắt mở to, nhưng hắn không dừng, lại ép em ngửa mặt nhìn gương, nhịp địt càng sâu:
"Ừ, phải... bố đây... con là của bố... khít thế này thì còn ai ngoài con nữa... ĐM, con làm bố nghiện rồi, Bảo Anh ạ..."
Em nấc nghẹn:
"...chú... đừng... ưm..."
Hắn gầm gừ, cắn mạnh vào cổ, giọng khản đặc:
"Không có chú... gọi bố... gọi đi... con chính là vợ của bố... đêm nay gọi cho rõ để bố còn chết trên người con cũng cam..."
Nhịp địt kéo dài, đều đều nhưng không cho em thoát, bàn tay bóp chặt ngực em, tay kia vẫn tát nhẹ môi lồn đỏ hỏn:
"Rên cho bố nghe... cho cả cái nhà này biết con là của bố... mỗi tiếng con rên là như bóp nát tim bố rồi..."
Em khóc rấm rứt, nhưng thân thể phản bội, co siết nuốt lấy hắn:
"ưm... bố... a... con... con chịu không nổi..."
Hắn dồn dập, đầu khấc thúc sâu tận tử cung, giọng say mê như thú nhận hết những năm tháng nhịn nhục:
"Ừ... gọi thế nữa đi... Bảo Anh, con là vợ bố, là lồn của bố, suốt đời này bố chỉ muốn chết dí trong người con thôi..."

Hắn vẫn giam cặc sâu trong em, cả người ghì sát như sợ tuột mất. Tiếng đồng hồ gõ qua 1h, nhưng Lục Kiêu không để ý, chỉ thở dốc ngay bên cổ em:
"Con biết không... bố giữ mày trong mắt từ hồi con mới dậy thì... đêm nào cũng mất ngủ, chỉ nghĩ giá mà được ôm, được nếm..."
Nhịp hông nhấn sâu, chậm rãi, kéo dài từng cú, như khắc từng lời vào thân thể em. Em rên ư ử, mí mắt run run, không còn phản kháng, chỉ bấu lấy vai hắn.
Hắn khẽ cười nghèn nghẹn:
"Bố cấm mình... tự nhủ bao lần... mày là con gái ruột... không được... nhưng càng nhìn càng muốn điên, Bảo Anh ạ... chỉ muốn xé toạc ra, đút thẳng vào như bây giờ..."
Em thút thít, nhưng khe lồn vẫn co giật theo từng nhịp hắn thúc, khiến hắn rên trầm đục:
"Khít quá... nuốt bố sạch luôn... Bảo Anh, con là tội lỗi lớn nhất đời bố, mà cũng là khoái lạc duy nhất... bố sống đến giờ chỉ để được chết dí trong lồn con thôi..."
Ngực em phập phồng, giọng nhỏ bé nhưng rền rĩ, thuận theo:
"...bố... con... con không thoát được..."
Hắn gầm khẽ, cắn tai em, nhịp bắt đầu dồn nhanh hơn, rồi lại chậm lại, giữ kéo dài:
"Thoát sao được... cả đời này bố không buông. Ngay cả khi bố chết, hồn cũng phải chui vào mà địt con tiếp..."
Em khóc nấc, nhưng hai chân lại vòng chặt lấy hắn, mở ra hết để đón. Hắn nhìn trong gương, thấy từng giọt nước dâm ướt nhoè:
"Đấy... nhìn đi... con là của bố. Không còn đường lui nữa, Bảo Anh ạ. Ngay giây phút con để bố vào, con đã thành vợ của bố rồi..."
Em gật run run, trong hơi thở đứt quãng:
"...vợ của bố... ưm... con là vợ bố..."
Nghe vậy, Lục Kiêu gần như mất trí, bắt đầu vừa dồn vừa thú nhận:
"Bao năm nay bố không động vào đàn bà nào khác... vì bố chỉ muốn giữ trọn cho mày... từng giọt tinh này, từng hơi thở này, đều dành cho mỗi con..."
Cặc hắn lại trồi sụt, mạnh mẽ hơn, kéo dài từng phút. Cứ mỗi lần em rên gọi "bố", hắn lại rít lên, thú nhận thêm, sâu hơn, đen tối hơn
Lục Kiêu giữ chặt em dưới thân, mồ hôi nhỏ từng giọt rơi xuống cổ, nhịp cặc vẫn đều đặn nhưng đủ sâu để em bật rên. Hắn khàn giọng, như gầm như thú nhận:
• "Bảo Anh... bố tội lỗi lắm... bao năm nay... từ cái ngày con còn mặc váy học trò, bố đã nhìn trộm... đã nghĩ bậy... biết sai nhưng không dừng được..."
Em run run, ôm chặt lấy vai hắn, tiếng rên đứt quãng:
• "Ưm... bồ... đừng dừng ... con sướng quá..."
Hắn cười khàn, mím răng thúc sâu hơn, giọng vừa khổ sở vừa cuồng dại:
• "Đêm nào bố cũng phải tự sục, tưởng tượng lồn con... bàn tay không đủ, chẳng bao giờ đủ... càng sục càng nhớ... càng nhịn càng nghiện..."
Em nghẹn nấc, mắt nhòe lệ nhưng môi vẫn gọi:
"Bố...bố... lồn con... chỉ cho bố thôi... ưm..."
Hắn rít lên, hông dồn dập, tiếng va chạm vang ướt nhẹp trong căn phòng:
"Đúng... chỉ của bố... ai động vào bố giết hết... Con không biết đầu, có đêm bố đứng ngoài cửa phòng, nghe tiếng con trở mình... chỉ muốn đạp cửa mà chui vào, đút thẳng cặc vào, ăn sạch con ngay trên giường đó..."
Em đỏ bừng, nhưng thân thể lại co thắt hơn, khiến hắn chửi thề, gầm gừ sát tai:
"Đm... cái lồn nhỏ dâm thật... khít cứng mà vẫn tuôn nước như suối... con hưởng sướng hay tội lỗi thế hả Bảo Anh?"
Em rên bật ra không kìm nổi:
"Con..con... vừa tội vừa sướng... bố địt con, con hạnh phúc..."
Hắn gần như phát điên, ôm em lật nghiêng, để cả hai nhìn thẳng gương trước mặt, nhịp thúc sâu như khoan tận ruột:
"Nhìn đi... nhìn rõ lồn con nuốt cặc bố thể nào... trời ơi, bố chờ cảnh này cả đời... để được thấy con từ bé ngoan giờ thành đàn bà dưới thân bố.."
Em nghẹn khóc, nhưng đôi mắt lại ngây dại nhìn theo, rên như van:
"..vâng... con là đàn bà của bố... bố địt con... bố địt chết con cũng được..."
Lục Kiêu chôn mặt vào cổ em, cắn đến bật dấu đỏ, vừa thúc vừa thì thào loạn trí:
"Bố ác lắm, con biết không... bố từng cầu mong mẹ con đi vắng nhiều hơn... để có thể nhìn con lâu hơn... thậm chí chỉ cần thấy cái eo nhỏ, cái bím bé phồng dưới váy, bố cũng muốn phát điên..."
Em giật nẩy người, toàn thân run bần bật mà rên:
"...ưm... bố... nói nữa đi... đừng giấu nữa..."
Hắn rít qua kẽ răng, dồn nhịp nhanh như bão:
"Đêm, gái nào lên giường với bố, bố cũng chẳng thấy sướng... vì đầu bố chỉ đầy hình bóng con... chỉ ước bím con nằm dưới cặc bố..."
Mỗi lần hắn thú nhận, nhịp lại kéo dài, khít rịt đến mức nước trào ra hai bên đùi. Em gào khản giọng:
"...a.. bố... con là của bố... vĩnh viễn là của bố..."
Hắn gầm vang, nhấn hông thật mạnh, ngập đến tận gốc, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn hung hãn:
•"Đúng... vợ của bố... lồn của bố... cả đời này, con chỉ được rên dưới cặc của bố thôi, nghe chưa?"
"Bố... bố thú thật... ngày mày mới mười sáu, lần đầu mặc áo dài trắng đi học, bố đã trốn sau cánh cửa nhìn, cặc cứng cả đêm... muốn phát điên mà vẫn phải giả vờ nghiêm nghị..."
Cú thúc sâu nhấn hẳn vào tử cung, em thét khẽ, bím co rút siết lấy hắn. Hắn rên thành tiếng, như được khích lệ:
"Bố còn nhớ... đêm mày ngủ quên trên ghế salon, váy xộc xệch... bố đi qua, tim như muốn nổ... tay run lên chỉ muốn chạm... nhưng bố phải bỏ đi, tự đấm vào tường... mà cặc thì cứng tưởng nổ tung...."
Em rên ư ử, nước ướt trào ra ngoài, nhịp co thắt càng mạnh. Hắn cắn răng, mắt đỏ ngầu trong gương:
"Nhiều lần... bố vào phòng, đứng nhìn mày ngủ... nhìn mái tóc, nhìn eo nhỏ, bố chỉ muốn lột trần con gái ruột mình ra mà địt chết ngay lúc đó... nhưng lại sợ mày tỉnh, sợ con hận... nên bố chỉ đứng... rồi ra ngoài, ngồi hút thuốc đến sáng, cặc vẫn dựng, đau như dao cắt...."
Em khóc rấm rứt, nhưng tiếng rên vỡ vụn xen vào từng nhịp "ư... ưm... a... a...". Hắn hôn lấy nước mắt, càng vừa địt vừa thú tội:
"Bố đã dơ bẩn từ lâu, Bảo Anh ạ... bố không phải mới muốn hôm nay... mà đã nghiện mày từ nhiều năm... mỗi lần gái khác cởi truồng trước mặt, bố chỉ thấy chán, vì trong đầu toàn là mày..."
Cặc lại thúc, mạch máu căng như sắp vỡ, bím em siết lấy hắn từng đợt. Hắn thở hắt, nghiến răng:
"ĐM... con nghe không... con là nguyên nhân bố thành thú... chính con làm bố điên, làm bố nghiện...
nhưng bố không hối hận... không bao giờ hối hận..."
Em rên loạn, thân thể run bần bật, siết chặt lấy hắn thay câu trả lời. Hắn gần như gào bên tai:
"Rên đi, co chặt thế đi, để bố biết con cũng sướng.... Bảo Anh, con gái của bố, vợ của bố, lồn này sinh ra là để nuốt cặc bố, không ai khác..."

Lục Kiêu ghì chặt em xuống, cặc vẫn cắm sâu đến tận gốc, nhịp thúc đều đặn, thở rít bên tai:
"Bố có tội với con... biết bao năm... biết sai mà vẫn muốn... vẫn thèm..."
Mỗi lời như khắc vào da thịt em bằng từng cú nắc. Em rên run run, ngực phập phồng, khe lồn co bóp ghì chặt lấy hắn, nước trào ướt đẫm.
Bất chợt, em cũng nấc nghẹn, ôm siết hắn như không kìm được nữa:
"Con...con cũng có tội.. con biết rõ bố ... nhưng vẫn lén nhìn.. nhìn vai, nhìn ngực ... có lần con mơ thấy bố đè con xuống... con tỉnh dậy mà vẫn ướt..."
Hắn giật này, gầm khẽ, nhấn hông mạnh hơn, mồ hôi rơi nóng hổi lên cổ em:
"ĐM... con gái... mày dám mơ đến bố..."
Em bật khóc, nhưng tiếng rên lại càng dâm đãng, thành thật đến trần trụi:
" ....đêm nào cũng thế... con vừa sợ, vừa muốn... tay luồn xuống mà chạm, mà rúc... nhưng không bằng thật như bây giờ... ưm... bố ơi..."
Hắn như điên loạn, thúc nhanh, tay bóp chặt ngực em, miệng dằn từng chữ:
"Con đừng nói thế... bố điên lên mất... lồn bé mà dâm quá, bóp bố nghiến cả tim..."
Em nghẹn, nhưng lại ưỡn người, khe lồn càng co siết:
"hức....tội lỗi.. nhưng con thích... từ nhỏ đã thích... con muốn bố, chỉ muốn bố..."
Hắn dừng lại một nhịp, ngực phập phồng, rồi cười khản đặc, thì thầm điên cuồng:
"Tốt... thú tội đi... vừa thú vừa để bố địt... con là gái của bố, là tội lỗi của bố... và cũng là tội lỗi của chính con... nói nữa đi, cho bố nghe hết..."
Em run bắn, giọng đứt quãng trong từng cú nắc dồn:
"...con... con dâm đãng... con chỉ ước được bố ôm, bố hôn, bố đút thật sâu... Ưm... giờ thành sự thật rồi... sướng... sướng chết mất..."
"Bao năm nay bố giả vờ đứng đắn, giả vờ lo cho con... nhưng đêm nào cũng nằm sục, nghĩ đến cái lồn nhỏ này... bố còn lén giữ quần lót con... ngửi đến phát điên..."
Âm thanh va chạm vang vọng trong đêm, trần trụi. Hắn cắn răng, giọng khản đặc:
"Bố đã từng chửi mình... đồ súc vật... nhưng càng nhịn, càng thèm. ĐM, nhìn con lớn từng ngày...
ngực căng dần, eo nhỏ dần... bố không chịu nổi, Bảo Anh ạ..."
Nhịp thúc mạnh dần, mông em run lên theo từng cú, nước dâm chảy dài xuống đùi. Em thở gấp, nghẹn ngào:
"..bố... ưm... con... con nghe hết rồi..."
Lục Kiêu gần như gào khẽ, ôm xiết eo em, hông va dập dữ dội:
"Ừ, nghe hết đi... cho con biết bố là thằng đốn mạt thế nào... bố đã muốn cắn, muốn địt con ngay từ khi con còn non... và bây giờ thì bố không nhịn nữa, không bao giờ nhịn nữa..."
Tiếng hắn lạc đi, vừa sướng vừa như thú tội, từng nhịp như roi tự quất vào người:
• "Mỗi cú thức này... là một lần bố chịu phạt... nhưng phạt gì thì phạt, bố vẫn địt... vì con là của bố... lồn con sinh ra chỉ để ôm cặc bố thôi..."
"Bảo Anh... con biết không... bố đã để ý mày từ khi mày còn chưa lớn... còn bé tí, tóc buộc hai bên, chạy lon ton... mà bố đã thấy mình dỡ dáy... đã muốn ôm, muốn nếm..."
Nhịp địt từ phía sau dồn đều, căng chặt. Em run rẩy, tay bấu vào ga giường, nước mắt trào ra nhưng miệng chỉ còn rên ư ử.
Hắn gầm khẽ, giọng run rẩy như tự thú trước vành móng ngựa:
"Bố từng tự phạt mình... từng đấm vào tường... từng nghĩ cắt phăng cặc đi cho khỏi nghĩ tới con...
nhưng càng cấm, càng muốn, càng nghiện... mỗi lần thấy con cười, thấy con lớn thêm chút... bố đều phải quay đi, trốn trong phòng mà sục..."
Mỗi lời là một cú thúc, dài và sâu, khiến bụng em xóc lên, lồn co rít nuốt cứng lấy hắn.
• "Con biết không... bố đã điên đến mức giữ lại cả quần lót con... đêm đêm vùi mặt vào, hít như thằng bệnh... mà vẫn không đủ... ĐM, giờ thì bố có con thật rồi... có cả cái lồn ướt át, khít rịt này..."
Em nấc lên, cơ thể mềm oặt nhưng vẫn vô thức đón nhịp hắn thúc vào, nghe từng câu thú nhận dỡ bẩn trút thẳng lên tai mình.
Lục Kiêu cắn rằng, tay tát nhẹ vào mông em, giọng vừa rên vừa nghẹn:
"Đáng lẽ bố phải chịu phạt... nhưng giờ... chính con làm bố điên thêm... ngoan thế này, ngoan để bố đụ không dứt được... Bảo Anh, mày sinh ra là để cho bố... lồn mày sinh ra là để nuốt lấy con cặc này thôi..."

Thân hình to lớn của Lục Kiêu ép sát sau lưng, như cái bóng nuốt trọn em. Một tay hắn vòng qua ngực, bóp siết, tay kia gác hẳn chân em lên, banh mở, để con cặc thô to rút-ra-đút-vào hết cỡ. Bìu dái nặng nề đập chan chát vào bím, vang vọng cả gian phòng.
Hắn rít qua kẽ răng, hơi thở gấp gáp nóng rực bên gáy em:
• "Ngoan nào... ư... khít thế này thì bố nổ tung mất... con là vợ của bố, nghe rõ chưa... Bảo Anh, gọi đi, gọi cho bố nghe..."
Em run rẩy, giọng đứt đoạn theo từng cú thúc sâu tận cùng:
• "...bố... bố ơi... ưm... con là của bố..."
Lục Kiêu cắn khẽ lên vành tai em, gầm khàn khàn:
• "Ừ, của bố... chỉ của bố... từ khi mày lọt lòng đã là của bố rồi... đêm nay bố chiếm lại, không cho ai
cham dugc nua..."
Nhịp hông hắn dồn liên hồi, bìu nặng nề vỗ ướt át, tiếng bạch bạch hòa cùng rên rỉ ướt đẫm. Hắn càng thúc càng nghiến giọng thú nhận, dài hơi, run run:
• "Bao năm bố sống như xác chết... ăn, ngủ, tập luyện, nhưng tim thì trống rỗng... vì chỉ nghĩ đến con...
muốn ôm, muốn liếm, muốn đút thế này thôi..."
Em khóc rấm rứt nhưng vẫn mở chân, hứng trọn nhịp dồn của hắn. Thân thể phản bội, co siết lấy cặc, khiến hắn gầm nghẹn:
"ĐM... con gái của bố mà chặt thế này... bóp nghẹt cả con cặc... bố chịu không nổi nữa, Bảo Anh ạ..."
Hắn siết chặt, bấu hông em, rồi dồn hết lực, đẩy sâu tận gốc. Đầu khấc nở to húc thẳng vào tử cung, rồi bất ngờ nổ bung. Dòng tinh nóng hổi trào phun dữ dội, bắn liên tiếp, đặc quánh, dồn tận sâu.
Hắn rên gằn dài, gần như tru bên tai em:
• "Aaa... nhận hết đi... con là vợ bố... nhận hết tinh của bố... để bụng mày đầy tràn như thế... bố mới chịu được..."
Tinh dịch tuôn ra không ngừng, đặc sệt như cháo đặc, phun sâu rồi lại tràn ngược ra, rỉ thành dòng xuống đùi. Hắn vẫn giữ nhịp chậm rãi, như vắt kiệt:
• "Đêm nay... bố xả hết, không chừa giọt nào... cho con nhớ, thân thể này... lồn này... chỉ để bố địt..."
Em nghẹn thở, chỉ còn rên ư ử, thân thể run bần bật trong vòng tay che chở mà xiết chặt của hắn. Lục Kiêu dán môi lên gáy em, vừa hôn vừa thì thầm khản đặc, kéo dài mãi:
• "Ngủ đi... nhưng nhớ... kể cả trong mơ, con cũng là vợ của bố..."

"Biết hông, hả... đáng lễ bố phải đụ mày từ sớm rồi... đợi đến giờ mới được nếm, làm bố điên mất...
Bảo Anh, mày hư quá, để bố kìm nén bao nhiêu năm..."
Bốp! hắn tát mạnh lên bím em, nước văng ra, em giật thót, rên nấc:
• "Á... ưm... bố... con... sướng quá..."
Lục Kiêu nghiến răng, lại nhấn hông thật sâu, rồi tát tiếp vào vú non căng của em:
• "Cái đồ con hư... biết thân mày ngon, khít thể này... mà cứ để bố hành hạ bản thân bao năm... ĐM, sao không để bố đụ từ sớm?"
Em rên đứt quãng, bàn tay quờ quạng túm chặt tóc hắn, kéo mặt hắn úp sát ngực em, giọng rền rĩ:
• "...xin lỗi... con... con là của bố... đụ con nữa đi..."
Hắn cười khùng khục, cặc vẫn ra vào liên hồi, tiếng thịt va chát chúa vang dội trong phòng:
• "Giỏi lắm.... dám biết gọi mình là của bố... nhưng chưa đủ, ráng mà rên to lên, cho bố biết mày dâm thế nào... con gái ngoan mà thành đĩ của bố... sướng chưa hả?"
Bốp! lại một cái tát vào bím đỏ hỏn, em giật cong cả lưng, miệng rên không ngừng:
• "Aa. sung... sudng lam.. bo di.."
Lục Kiêu gầm khàn, kéo tóc em ngửa mặt lên, nhìn thẳng:
• "Nghe đây... mày mà biết ngoan sớm, thì bố đã cho nát cái lồn này từ lâu rồi... giờ thì đừng hòng thoát... bố sẽ đụ cho mày nhớ cả đời, nhớ rằng mày chỉ là vợ bố, đĩ nhỏ của bố..."
Sáng hôm sau, ánh nắng xiên qua rèm. Trên giường, chăn gối xộc xệch, ga trải vẫn còn vệt ẩm sót lại. Người em mềm nhũn trong tay Lục Kiêu, trên da còn in dấu răng, dấu tay, bên trong vẫn nhoi nhói vì bị giữ nguyên cả đêm không tha.
Hắn mở mắt trước, im lặng nhìn thật lâu khuôn mặt bé bỏng, đôi môi đỏ mọng vì bị hôn đến rớm máu, mái tóc xõa vương mùi mồ hôi trộn mùi hắn. Một lúc, hắn mới rướn lên hôn khẽ lên trán em.
    •    "Con ngủ đi... bố lo việc." – hắn thì thầm, giọng khàn khàn nhưng đã lấy lại phần nào điềm tĩnh.
Khi em chợp mắt thêm chút nữa, hắn đã dậy, vào phòng tắm, thay đồ gọn gàng: sơ mi, cà vạt, nước hoa nam tính át đi mùi cũ. Người đàn ông của giới hắc bang hôm nào, nay lại chỉn chu, bước ra cửa như một doanh nhân, một ông chủ phòng tập boxing.
Em tỉnh sau, thấy trong phòng đã có khay đồ ăn sáng hắn để lại: cháo nóng, trứng, thêm cả bình trà hoa nhài. Quần áo em mặc hôm qua cũng đã được giặt, gấp gọn bên ghế.
Bữa sáng kết thúc, em khoác áo hắn đưa, xuống bếp dọn dẹp. Khi em đang rửa chén, hắn trở lại, cài xong khuy tay áo, dừng trước cửa bếp nhìn em:
    •    "Ăn xong nhớ nghỉ. Chiều bố về muộn, lớp boxing đông."
Em ngẩng lên, mắt thoáng ngượng, nhưng vẫn nhỏ nhẹ:
    •    "Vâng... bố đi làm ạ."
Hắn nhếch mép cười, tiến lại gần, bóp nhẹ eo em:
    •    "Ngoan. Ở nhà chờ, đừng để ai thấy dáng này ngoài bố."
Rồi hắn rời đi. Cánh cửa khép lại, căn nhà chìm trong yên ắng. Như thể đêm qua chỉ là giấc mơ. Nhưng giữa hai chân em vẫn rỉ ra, nóng hổi, nhắc nhở rằng mọi thứ đều thật.

Đêm muộn, đồng hồ điểm gần mười hai giờ. Lục Kiêu về đến nhà, phòng khách tối om, chỉ còn ánh sáng vàng hắt từ ngọn đèn hành lang. Căn nhà yên tĩnh đến mức hắn tự nhủ: "Ừ, tốt. Đêm qua coi như một lần sai. Cả đời tội lỗi này... để yên trong bóng tối vậy."
Hắn tắm lâu hơn thường lệ, để nước lạnh dội xuống, rửa trôi mùi mồ hôi, rửa cả những ý nghĩ vẫn còn cào cấu trong đầu. Quấn khăn ngang hông, hắn bước ra, lau tóc. Lòng dặn: "Mai sẽ để nó đi. Mai sẽ lại là ông chủ bình thường."
Nhưng khi mở cửa phòng mình, hơi thở hắn khựng lại.
Trên giường, em nằm cuộn trong chiếc áo sơ mi trắng của hắn, dài quá gối nhưng vẫn để hở đôi chân thon, mái tóc đen trải lấp loáng trên gối. Em nằm nghiêng, ôm gối, hệt như một thói quen thân thuộc từ lâu. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, khiến đường cong mảnh dẻ và làn da non mịn càng nổi bật.
Trong phút chốc, bao nhiêu quyết tâm hắn dựng lên cả ngày tan thành khói. Cơ thể hắn căng bừng, dương vật trong khăn quấn nhô lên tức thì.
Hắn bước chậm lại gần, hơi thở nặng dần, mắt không rời khỏi khuôn ngực nhỏ nhấp nhô trong lớp vải mỏng, nơi nút áo cài hờ hững. Em khẽ động, chăn tuột xuống, để lộ một bờ vai trần mảnh.
    •    "Con... sao lại..." – giọng hắn khàn đi, nửa trách nửa run.
Em ngước mắt, ngái ngủ, nhưng nhìn thẳng vào hắn. Không một lời. Chỉ chậm rãi dịch sang, chừa ra một khoảng trống cạnh mình.
Khoảnh khắc đó, Lục Kiêu gần như phát điên. Hắn biết đáng ra phải lùi, nhưng bàn tay đã buông khăn, thân thể to lớn phủ xuống. Mùi hương quen thuộc từ áo hắn trên người em hòa cùng mùi da thịt non thơm, khiến lý trí cuối cùng gục ngã.
Hắn khàn giọng, ghì sát trán em:
    •    "Bảo Anh... đừng nhìn bố như thế... bố không nhịn nổi... đêm nay, không phải một lần sai nữa. Đêm nay, con là vợ của bố rồi."
Tiếng chăn gối xô lệch vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Ngoài kia, thành phố ngủ say, còn trong bóng tối, hắn và em trượt thẳng xuống vực sâu, nơi chẳng còn đường quay lại.
Lục Kiêu không còn giữ nổi hơi thở nữa. Áo sơ mi hắn mặc trên người em vương mùi đàn ông, vạt áo hờ hững che hông nhỏ, càng như trêu ngươi. Hắn gầm khế, xé phăng hàng khuy áo, để lộ làn da non mịn, ngực mềm bật ra trong tay.
• "Mặc áo của bố... còn nằm ngay trên giường bố... con biết mình vừa làm gì không, hả?" - hắn nghiến răng, một tay chộp lấy cằm em, ép phải nhìn thẳng.
Em rên khẽ khi đầu khấc to bè rạch từng nếp môi nhỏ, rồi hổn hển, mặt đỏ bừng nhưng vẫn mắng yêu, giọng lẫn thách thức:
    •    "Đồ bệnh hoạn... bố với con... bố dám làm thế này sao..."
Lục Kiêu gầm lên, thúc mạnh một phát, toàn bộ chiều dài 23 phân cắm ngập tận gốc. Em thét khàn, bụng dưới co giật liên hồi.
Một nhịp cắm thẳng.
• "Á-!" - em bật kêu, cả thân hình nhỏ bé bị nhấc khỏi giường, mắc nguyên trên cái cặc to như cọc gỗ.
Hắn gầm:
"Đúng! Bố bệnh... bệnh vì nghiện lồn của con! Ngọt thế này, khít thế này, bố đụ thẳng ruột gan cũng cam... Aaa—Bảo Anh, gọi đi, gọi bố bệnh hoạn đi!"

• "Khít thế này... mẹ nó, chặt như muốn bẻ cặc bố... ngoan, nuốt hết đi... hôm nay bố đụ mày ngập đầu, cho mày biết dám chui vào giường bố là phải chịu thế nào."
Mỗi lần hắn nắc, giường gỗ rít lên, mông em bị hông hắn đập chan chát, nước ướt văng ra, lấp lánh trong ánh trăng.
Em khóc rấm rứt nhưng cắn môi, giọng lạc đi:
    •    " Bố...điên rồi... bệnh thật rồi... con là con gái bố, thế mà bố còn..."
Chưa kịp nói hết, hắn kéo tay em lên, bắt ôm sát gáy mình, vừa địt vừa thì thầm:
    •    "Phải, con gái ruột... của bố. Vợ ruột của bố. Lồn của con sinh ra là để nuốt cặc bố, nghe rõ chưa?"
Em rên nghẹn, thân thể run giật theo từng cú thúc thốn nảy:
    •    "...ưm... bố... dã man quá... con chịu không nổi..."
Hắn càng điên, thở hồng hộc, tay thô bạo vỗ vào cặp mông nhỏ, nắc dồn dập, tiếng da thịt đập vào nhau "chát! chát! chát!" vang khắp phòng.
"Chịu! Mày chịu được hết! Bố địt đến đâu, lồn mày lại rỉ nước đến đó, còn dám bảo không chịu nổi hả con?"
Mỗi lời hắn phun ra, nhịp hông lại càng sâu, càng mạnh, làm em oằn cả người, móng tay bấu rách da hắn.
Trong gương đối diện, hai thân thể quấn chặt, em nhỏ bé run bắn, hắn thì cuồng bạo, cơ bắp hằn gân nổi cuồn cuộn, mồ hôi rỏ xuống trán em.
"Nhìn đi... nhìn kỹ đi... con gái nằm rên dưới cặc bố... thế mà còn mắng bố bệnh hoạn. Ừ, bố bệnh thật, và bố chỉ chữa nổi bằng cách địt lồn con cả đời thôi..."
Em khóc nấc, nhưng hai tay lại bấu chặt vai hắn, miệng rên rỉ không ngừng:
• "ưm... bô... đau... nhưng... con sướng quá...."
Hắn cười ngông cuồng, cúi gẵn bên tai:
"Đau thì nhớ đời... sướng thì nhớ mãi... con là vợ bố, thì đêm nay bố phải địt cho thuộc, cho tan xương nát thịt cũng không thoát được."
Mỗi nhịp hắn nắc xuống, đầu khấc lại thúc tận cùng, cạ mạnh vào cổ tử cung, khiến em cong lưng, rên bật:
• "á a... bố ơi... sâu quá... con chịu..."
Hắn càng nghe càng hăng, dồn nhịp dập nát như muốn nghiền em ra. Nhịp địt càng lúc càng thốn, nhanh như búa giã, giường rung bần bật. Em cong người, rên rỉ nghẹn ngào mà không ngăn nổi dòng dâm thủy trào ra ướt đẫm đùi.
• "Ngoan... mắng nữa đi... mắng càng nhiều bố càng địt... để xem con chịu được mấy lần ra nước..." - hắn cười dâm loạn, bàn tay tát nhẹ lên môi lồn nhầy nhụa rồi lại thúc cặc sâu hơn.

"Ngoài kia ai thấy được con mặc áo bố, nằm trong giường bố? Chỉ có tao. Chỉ có bố mới được cắm thế này."
Tiếng hắn khàn đặc, xen lẫn rên sung sướng:
• "Mẹ nó, đúng là lồn của bố... rên nữa đi... gọi bố nữa đi, cho cả thế giới biết mày là vợ tao."
Lục Kiêu lật phắt em xuống, ép ngực em dán sát ga giường, hai tay hắn nắm chặt lấy hông nhỏ, kéo ngược lại. Mông em hếch cao, cặp đùi mịn run run, khe hồng rướn mở, nước lấp lánh ướt cả ga.
Một cú thúc, cặc hắn cắm phập ngập gốc, làm em bật tiếng hét:
• "Aaaa-ưm! Bố... đau... bố đừng..."
Hắn gẵn giọng, điên dại:
• "Đau cái gì! Lồn con ôm bố chặt muốn nổ buồng cặc đây này, còn dám chửi bố bệnh hoạn à?!"
Nhịp địt của hắn dồn thằng, từng phát nghe chan chát, mông em đỏ rực, bắn nước ra loang ga. Em khóc nấc, nhưng giọng vẫn cố mắng yêu, lạc cả hơi:
• "Đồ... súc vật... bố địt con gái mình... ác quá... cặc to thế này ai chịu nổi..."
Lục Kiêu cười khàn, vỗ mạnh vào mông em một cái "chát!", rồi nắc dồn:
• "Mày chịu! Mày chịu giỏi nhất! Con gái ngoan của bố, cái lồn sinh ra để bố địt. Nhìn xem... khít thế này mà nuốt trọn cặc bố rồi!"
Em chỉ biết rên, đầu gối cọ vào ga, cả thân run lẩy bẩy. Mỗi lần hắn rút ra gần hết rồi dập thẳng vào, tiếng
"bạch! bạch! bạch!" vang dồn.
• "...ưm... ưm... đm... bố dâm đãng quá... đúng là bệnh hoạn rồi..."

Hắn rít qua kẽ răng, cúi xuống ghì gáy em, thở nóng rực bên tai:
• "Ừ! Bố bệnh... bệnh vì nghiện lồn con. Bố không cai nổi... nghe chưa, Bảo Anh! Mày càng chửi, bố càng địt sâu hơn...."
Nói rồi, hắn gồng cơ, hông đập từng nhát điên cuồng, đầu khấc nện tận cổ tử cung khiến em nghẹn thở, mắt hoa lên. Móng tay em bấu rách ga giường, miệng kêu đứt quãng:
• "..aaa... bố... đừng... sâu quá... bố ác... bố khốn nạn... con chịu không nổi..."
Tiếng hắn gầm thấp, từng phát thúc như trừng phạt:
• "Chịu hết! Cả đời con chịu cho bố! ĐM... bệnh hoạn thì đã sao, bố địt con gái ruột của bố, bố sướng chết đi được!"
Em oằn người, mồ hôi dính trên lưng, tóc rối xõa, tiếng rên rỉ hòa cùng nhịp giường kẽo kẹt.
Hắn giữ nguyên tư thế doggy, nắc liên tục không cho em nghỉ, vừa kéo mông em sát lại vừa vỗ "bép! bép!" liên hồi.
• "Nói đi! Con gái của bố! Nói to lên xem lồn này là của ai!"
• ...ưm... của bố... của bố hết... bố bệnh hoạn... bố cứ lấy... con chịu..."

Tiếng rên nức nở của em nấc cao, cơ bụng co quắp, mông run run nhưng vẫn bị hắn giữ chặt:
• "Bố... bố địt con đi... đừng dừng lại... con chịu không nổi rồi..."
Hắn cười dâm độc, một tay giữ gáy em dí sát gối, tay kia vẫn banh môi lồn, nhìn khấc to ra vào từng nhịp, từng nhịp:
• "Khít thế này... đúng là cái lồn ruột thịt, nuốt cặc bố như sinh ra để thế. Bảo Anh, mày biết không... bố nghiện đến phát điên rồi..."
Em thở gấp, nước mắt lẫn mồ hôi, môi run rẩy mà vẫn rên rỉ đáp lại:
• "...vâng... bố... bố nghiện... thì con cũng nghiện... lồn con... chỉ cho bố thôi..."
Nghe vậy, hắn gầm một tiếng, bắt đầu thúc dồn dập, liên hoàn, da thịt đập vào nhau chan chát. Cặp mông tròn bé bị ép đến đỏ bừng, nước lồn bắn tung tóe, từng nhịp đều sâu thốn đến tận ruột gan.
Trong gương đối diện, cảnh tượng bày trần hết: em nhỏ bé, cong lưng, mông bị banh căng, lồn đỏ ngập kín bởi cặc hắn. Lục Kiêu gẵn từng tiếng như nguyền rủa:
• "Đĩ con... gọi đi... gọi to là lồn của con chỉ để bố địt thôi... mau lên!"
Em bật khóc, giọng lạc hẳn, nhưng vẫn rên vang thành tiếng cấm ky:
• "... Lồn con... chỉ... cho bố địt... bố ơi... địt con mạnh nữa đi..."
Hắn quỳ gối phía sau, một tay thô bạo banh hai bên mông nhỏ, môi lồn đỏ mọng hiện ra, bóng nhẫy, ướt dầm dề. Mỗi lần hắn dùng ngón tay kéo căng mép, thịt non lại run lên, lộ cả lỗ nhỏ khít rịt đã ngậm đầy tinh của hắn từ trước.
• "Nhìn đây này, Bảo Anh... lồn con gái bố... còn dám bảo mình trong sạch không? Cái lồn nhỏ tí này đã nuốt mấy vốc tinh của bố, lật ra nè... ừ, khít chưa? Mà vẫn nuốt hết cặc bố."
Em ú ở, mặt vùi vào gối, giọng rên run run:
• "Bố... đừng nói thế... con không chịu nổi..."
Lục Kiêu cười khàn, đầu khấc to tì sát khe non rồi trượt lên xuống, làm em rùng mình.
• "Không chịu nổi? Mày phải chịu. Đây không phải chỉ là địt nhau... đây là bố đang dạy cho con biết con là gì của bố. Con gái? Đúng. Nhưng cũng là vợ. Vợ của bố."
Một phát thọc mạnh, toàn bộ chiều dài cắm ngập. Em bật khóc nấc, người run bần bật.
• "Áaa... bố... sâu quá..."
• "Sâu nữa đầy này... đây là ruột gan con gái bố. Nghe này, mỗi nhát bố nắc vào, là một lần đóng dấu.
Mày hiểu không, từ nay, mày chỉ có thể mang con cho bố thôi."
Nhịp hông hắn bắt đầu đều đặn, nhưng kéo dài, thốn tận cùng. Mỗi cú thúc, da thịt mông em lại vỗ chan chát vào bụng hắn. Ngón tay hắn chưa buông, cứ giữ mép lồn bị banh căng, bắt em phải cảm nhận rõ cái cảm giác nhục dục đang diễn ra.
• "Nói đi. Đây là quan hệ gì?"
• "Ưm... con... con không biết..."

"Biết. Phải biết. Bố với con... không chỉ là bố con. Là cặp loạn luân. Là chồng vợ. Là chủ với con đĩ.
Mày đang bị bố địt... ngay bây giờ."
Em khóc nấc, nước mắt trào ra, nhưng bím càng co thắt, càng rỉ nước như đê vỡ.
• "...con... con là vợ của bố..."
Hắn gầm, nắc dồn hơn, đầu khấc đâm sâu sát cổ tử cung, bụng em nảy dồn theo từng cú.
• "Đúng. Vợ ruột của bố. Lồn mày từ nay chỉ có cặc bố. Con sẽ mang bầu cho bố.
. Con sẽ sinh con cho
bố. Con hiểu chưa?"
Em nấc nghẹn, tiếng rên vỡ ra:
• ...vâng... con hiểu... bố đừng dừng lại..."
Lục Kiêu gầm gừ, hông hắn đập không ngừng, mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng em, hai bàn tay thô bạo vỗ đập vào mông, da thịt kêu chan chát.
• "Tốt. Bảo Anh ngoan... cứ như thế này, con sẽ thành của bố mãi mãi. Cả người, cả lồn, cả cái bụng này... đều chỉ để bố gieo giống thôi."

Lưng em cong lên, mông nhỏ mịn bị kéo cao, lồn ướt nhoè lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Lục Kiêu gầm khẽ, tay thô bạo tách hai mông em ra, làm môi lồn non hồng nhạt lật hẳn ra ngoài, hé rõ lỗ nhỏ đang co giật.
• "Nhìn xem, cái lồn con gái bố... bé tí mà nuốt cặc bố chặt cứng. Khít đến thế này... bảo sao bố nghiện, đm, bố bỏ sao nổi..."
Hắn dí đầu khấc to, trơn nhớp vì tinh lẫn nước nhờn, chà miết vài lần rồi bất ngờ nắc thẳng một phát,
"chụp!" - toàn bộ cán cặc cắm ngập, bìu hắn đập mạnh vào cặp mông nhỏ. Em thét nghẹn:
• "Áaa... sâu quá! Bố... ưm... đừng... đừng thế nữa..."
Hắn cười khàn, hông vẫn dập đều, nhịp một thốn một, mút chặt từng vòng thịt ướt:
• "Không đừng được. Lồn này sinh ra để bố địt. Càng mắng bố bệnh, càng khít hơn. Giờ thì nghe cho rõ, bố dạy con biết... hai ta là quan hệ gì."
"Chát! Chát! Chát!" - tiếng mông hắn vỗ dồn vào mông em, ướt át, vang rền. Em nấc khàn, chống tay run rẩy, đầu gối lún xuống nệm.
• "Bo... bo voi con... a. m... loan... loan luan roi..."
• "Không chỉ loạn. Con là con gái, cũng là vợ bố. Cái lồn này thuộc về bố, cặc bố sinh ra để chôn trong đó. Hiểu chưa?"
Em khóc rấm rứt, giọng rên như mê loạn:
• "Con... con hiểu... nhưng... bệnh hoạn quá... bố..."

Lục Kiêu cúi sát, thì thầm mà vẫn thúc liên hồi, đầu khấc chọc tận cùng, cắm thẳng vào cổ tử cung, khiến em rú lên từng hồi.
• "Ừ, bố bệnh. Bệnh đến mức phải gieo giống vào lồn con. Mai sau con cấn bầu, bụng to căng, thiên hạ nhìn sẽ nghĩ ai làm. Nhưng cả thế giới có chết cũng không biết... chỉ có bố địt nổi cái lồn này."
Hắn vỗ mạnh vào mông em "chát!", rồi dập dồn dập, mồ hôi bắn xuống sống lưng em, giọng hắn khàn khàn:
• "Nghe kỹ... đêm nay bố phải để con dính bầu. Con không chỉ là con gái, mà còn phải sinh con cho bố.
Hiểu không, Bảo Anh?"
Em rên rỉ, đầu gục xuống gối, nước mắt trộn mồ hôi, giọng lạc hẳn đi:
• "...ưm.. bố... địt chết con mất... nhưng... sướng quá... bố muốn... con cho..."
Hắn nghiến răng, kéo hông em lùi sát vào, tăng tốc, nắc dập thẳng không ngừng nghỉ. Cặp mông em rung bần bật, môi lồn bị căng to, lật hẳn ra, nước cùng tinh trào ra ướt nhẹp bìu hắn.
• "Đúng rồi! Con đón hết đi... để bố bắn sâu tận cùng, cho con thành vợ bố thật sự, cho cái bụng này căng đầy hạt giống của bố.."

Lưng em đập thẳng vào bức tường lạnh, chưa kịp thở thì Lục Kiêu đã xiết lấy eo nhỏ, nhấc bổng lên. Hai chân thon bị hắn kẹp ngang hông, dang rộng ra, bím ướt nhẹp há ngoan ngoãn cho cặc hắn cắm sâu tận ruột.
Một cú hông nện mạnh.
"Chát!"
Em thét khàn:
• "Aaaaa-bô... đau quá... thốn quá..."
Lục Kiêu nghiến răng, mồ hôi vã đầy trán, ép sát ngực mình vào lưng em, miệng rên gầm như thú:
• "Đau mới nhớ đời! Đm... lồn của con gái bố... khít thế này... tao đụ thế này mà vẫn chưa thỏa..."
Hắn vừa nói vừa điên loạn thúc, nhịp sau mạnh hơn nhịp trước, làm thân hình em rung bần bật trên tường.
• "Bảo Anh! Nghe rõ chưa... đây là cặc của bố... đây là cái lồn của con gái ruột bố... thế mà dám mặc áo bố nằm chờ... muốn bố điên chết phải không?"
Em khóc nấc, hai tay bám chặt vai hắn, giọng lẫn lộn rên rỉ và oán trách:
• "..hức... bố... bố điên thật rồi... bố bệnh hoạn quá... con là con của bố mà..."
Lục Kiêu gầm rú, cắn mạnh vào tai em, tiếng thở nóng bỏng hổn hển tràn xuống gáy:
"Ừ, bệnh hoạn đấy! Bố địt chính con gái ruột... mà bố lại sướng phát điên! Nghe tiếng nước lồn mày xem, nó vỗ cặc bố chan chát, nó rỉ ào ạt nuốt trọn bố đây này... mày dám bảo không muốn sao?"
"Chát! Chát! Chát!"
Tiếng hông nện dồn dập, bím nhỏ ướt sũng kêu "nhóp nhép, nhóp nhép", trộn cả âm thanh điên cuồng vào không khí.
Em chỉ còn nấc nghẹn, toàn thân run như điện giật:
• "Ưm... ưaaa... bố... con... con sắp ra nữa rồi..."
Lục Kiêu như mất hết lý trí, ôm chặt em áp sát tường, nhấc cao hông, vừa nắc điên loạn vừa tru trào:
• "Ra đi! Ra trên cặc bố! Để bố biết... con gái bố sinh ra là để bị địt... để nghiện cái cặc này cả đời! Tao bệnh hoạn, nhưng mày còn đĩ hơn bố... mày nghiện bố mất rồi Bảo Anh ạ!"
Lục Kiêu rút phắt cặc khỏi lồn em, bím nhỏ vừa hé ra đã ướt sũng, mép môi lồn run run co giật. Hắn gầm khàn, đè em trượt xuống tường, quỳ gối luôn dưới chân em.
Bàn tay thô ráp tát một cái vào mép bím "chát!", em giật dựng, miệng kêu thất thanh:
• "Aaaa... bố ơi... con đau... con sợ..."
Hắn dí sát mặt vào khe ướt sũng, liếm dài từ khe mông lên tới hột le, giọng trầm khản nén dâm loạn:
• "Đau cái gì... đm, cái lồn này sinh ra để tao địt, để tao bú... Bảo Anh, con của tao, ngon quá... ngọt vl...
thơm vl..."
Hắn vừa liếm vừa vả từng cái tát dồn dập vào mép bím, tiếng "bép bép" vang cả phòng. Em chỉ biết run lẩy bẩy, tay cố che, nhưng hắn hất ra, nhấc chân em gác hẳn lên vai, banh căng hết cỡ.
• "Mở hết cho tao! Mở cái lồn bé xíu này ra... cho bố móc, cho bố ăn no nước của con!"
Ngón tay thô lùa ngược vào, móc quét sâu trong thành, tìm đúng điểm nhạy. Em vặn người, cong lưng, hét lạc giọng:
• "Áaa... đừng... đừng nữa... con ra mất..."
Hắn cười khàn, tiếng liếm chóp chép xen kẽ lời mắng yêu thô tục:
• "Ra đi... xịt vào mồm bố đây này... con gái tao giỏi lắm... cái lồn bé mà chảy nước như suối... đúng là đi nhỏ của bố..."
Em khóc rên, run co quắp, nước bắn thẳng lên mặt, trào ngay vào mồm hắn. Lục Kiêu rên trầm, ngửa đầu hứng, rồi lao xuống bú ực, mút sạch từng giọt.
• "Đm ngon! Ngọt như mật... Bảo Anh... bố nghiện mất rồi... mày giết tao mất con ạ..."
Ngón tay vẫn móc xoáy, vừa nhanh vừa mạnh, bàn tay còn lại tát thêm mấy cái làm bím em đỏ ửng. Em gào khàn, giọng nấc nghẹn:
"Ơư... con... con xịt nữa... bố ơi... cứu con..."
Hắn rít khẽ, mắt đỏ ngầu:
• "Ra đi, đổ lên mặt bố hết đi... để bố nhớ, bố không bao giờ bỏ được cái lồn này..."

Tiếng nước "chách chách" vang rền, từng nhịp móc nhanh, sâu, mạnh đến mức bụng dưới em co giật liên hồi.
Lục Kiêu rít qua kẽ răng, kéo tay ra, lập tức dựng thẳng cặc căng cứng đỏ tím, tì ngay cửa mình em.
• "Giờ thì chịu, ngoan... để bố thúc thủng cái lồn bé này."
Hắn gầm, ấn phập một cú cực mạnh, thân em bị dồn ép ngửa hẳn ra tường. Em hét khản cả giọng, bấu lấy cổ hắn, toàn thân run lẩy bẩy.
• "Đm! Chặt như muốn nuốt trọn cả cặc tao... Bảo Anh, mày sinh ra để cho Lục Kiêu địt. Nghe chưa?!"
Em nấc nghẹn, giọng lẫn tiếng khóc và rên:
• "...dạ... con... con sinh ra để cho bố... cho Lục Kiêu địt..."
Hắn gầm lên, bắt đầu dập điên loạn, từng cú hông nện rầm rầm như nhảy nọc, tiếng va chạm da thịt chan chát, tiếng nước bắn tung tóe, tiếng rên của em hòa vào tiếng chửi rít của hắn:
• "Ngửa mặt lên! Nhìn tao, để nhớ là ai đang đóng cọc trong lồn mày... Mày là của Lục Kiêu, là con gái của bố, là vợ của bố, hiểu chưa?!"
Mỗi lần em vừa mở miệng rên "dạaa... con là..., hắn lại thúc thẳng đến tận tử cung, làm câu chữ đứt đoạn, nghẹn trong cổ họng.
• "Giỏi! Rên tiếp đi... bố muốn nghe mày khóc dâm, muốn nghe mày xin bố địt đến chết!"
Nhịp thúc càng lúc càng nhanh, càng dữ, hắn như con thú đói, thô bạo mà nghiện ngập, không hề có ý định dừng lại.

Bảo Anh bị nhấc bổng, ép sát tường, hai chân mảnh khảnh vắt ngang hông Lục Kiêu. Hắn điên loạn nắc sâu, khấc to bè cứ "bịch, bịch, bịch" dộng tận tử cung, tiếng bím "nhóp nhép, sụt sịt" vang vọng theo từng cú va chạm.
Em nghẹn giọng khóc rên:
• "Bố ơi... ưm... thốn quá... sâu quá... con chịu không nổi nữa rồi..."
Lục Kiêu gầm lên như thú, mắt đỏ ngầu, gương mặt kề sát, mồ hôi nhỏ tong tong xuống cổ em:
• "Chịu đi! Phải chịu! Mày là con gái tao... mà lại có cái lồn ngon như vậy... không đụ mày tao hóa điên mất... mẹ kiếp... tao đụ con gái mình... mà còn sướng hơn tất cả đàn bà tao từng có!"
Một nhịp thúc tàn bạo, khựng sâu tận gốc. Em hét khản giọng:
• "Áaaaa-!"
Ngay giây đó, Lục Kiêu rít gằn, toàn thân siết chặt, hông dồn ép kịch liệt:
• "Địt chết mày! Bảo Anh! Địt chết con gái tao!"
"ỤC ỤC ỤC ỤC!!"
Dòng tinh đặc nóng hổi phụt ào ạt trong ruột em, từng đợt từng đợt bắn thẳng lên tử cung. Em giật nảy bần bật, bụng nhỏ co thắt từng hồi như muốn vỡ tung vì bị lấp đầy.
Lục Kiêu rên khản, cắn chặt bờ vai trơn mịn, tiếng gầm dồn dập sát tai:
• "Nghe đi... nghe tiếng tinh bố ục trong bụng mày... đm... nhiều quá... tao bắn cho mày mang thai mất thôi... để mày phải đẻ con cho bố... con gái à..."
Em khóc nấc, giọng run run trong hơi thở đứt quãng:
• "...ưm... bố ơi... nóng... nóng lắm... nó đang trào ra... con... con sẽ có bầu mất..."
Tinh trắng đục dềnh ra, không kịp giữ, chảy dọc đùi em, loang ướt tường. Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông, cặc to bè vẫn cắm chặt trong, khấc to phồng giật từng cơn, ép tinh tiếp tục tràn sâu.
Hắn dụi trán vào má em, cười khàn khàn đầy dâm loạn:
• "Ù... có bầu đi... mang thai của bố đi... cả đời này đéo thoát nổi tao nữa... con gái tao rồi cũng phải là vợ tao, nghe chưa?"

Hắn ôm ghì em, răng nghiến chặt, giọng khàn khàn run run:
• "Nó đang bơi đấy... tinh trùng của bố đang bơi tìm trứng của con... nghe không? Bố muốn nhét hết vào, cho bụng con no căng... cho mày mang thai con của bố!"
Cặc to vẫn nắc nhè nhẹ trong cơn rùng mình, bơm từng tia cuối cùng. Nhiều đến mức, dù tử cung em đã căng đầy, tinh trắng sữa vẫn trào ngược ra ngoài, theo mép bím nhỏ tràn xuống đùi.
Em nấc, cả thân run giật:
• "...ưm... nhiều quá... tràn hết rồi... con... con mang thai mất thôi..."
Lục Kiêu áp trán vào vai em, mồ hôi nhỏ tong tong, cười khan dâm đãng:
• "Ừ... để mang thai đi. Để cả thế giới biết... lồn bé tí này chỉ để chứa cặc tao, để đẻ cho tao thôi, con gái ngoan của bố."
Hắn lại giật hông, cố giữ khấc cặc gắn chặt nơi cổ tử cung, như sợ bất kỳ giọt tinh nào thoát ra ngoài. Mỗi nhịp nắc nhẹ là thêm tiếng "nhóp nhép" ướt át, từng dòng nóng hổi lại sủi ùng ục trong bụng em.
Em thở đứt quãng, mắt mơ màng, như đã bị chính dòng tinh dịch dày đặc của hắn làm ngập ngụa đến tê liệt:
• '...hức... bố... con... con chỉ còn biết rên theo thôi... sướng quá..."
Lục Kiêu nghiến răng, ôm siết em dán chặt lên tường, toàn thân hắn rung lên vì cực khoái dữ dội:
• "Đm... con gái bố... nhận hết đi... để bố lấp đầy cái lồn non của mày...cho mày nhớ suốt đời, tao chịu không nổi nữa rồi... lồn con gái tao... bóp nát cặc tao mất!"
Còn Lục Kiêu thì khàn đặc, thú nhận trong tiếng rít điên loạn:
• "Đm... tao nghiện lồn mày rồi, Bảo Anh... nghiện đến mức muốn bắn nát tử cung này mỗi đêm... cho đến khi bụng mày phình ra vì con của bố!"

Lục Kiêu áp mặt vào gáy em, cắn siết, thở hồng hộc:
• ...mày giết bố rồi, Bảo Anh... chưa bao giờ bố phun nhiều thế này... cái lồn nhỏ của con... nó vắt bố kiệt cả hồn vía..."
Em nấc nghẹn, toàn thân run như lá, bám chặt lấy hắn, mắt nhòa nước:
• "...con... con cũng sợ... nhưng con không buông bố được...."
Lục Kiêu nghe thế lại phát điên, không chịu rút ra. Hắn khẽ nhấc hông, "chóc" - con cặc vẫn đang căng cứng, lút tận gốc, nước trắng trào quanh. Hắn cười khàn khàn, giọng như thú hoang vừa no máu:
• "Không buông? Tốt... vì bố cũng chẳng buông mày đầu. Tinh chưa khô đã muốn địt tiếp rồi đây này...
chuẩn bị đi, Bảo Anh, đêm nay bố đụ đến sáng!"

Hắn rút cặc ra trong tiếng "chóp" ướt át, quay phắt em lại, quăng xuống giường. Cặp đùi to bản của hắn tách rộng hai chân nhỏ, ấn cả thân hình cao lớn phủ chặt lên. Cặc thô to bóng nhẫy, vừa rút ra đã lại dí ngược xuống, xuyên thẳng vào khe bướm ướt đẫm.
• "Mẹ nó.. khít thế này mà là con gái của tao... tao đúng là điên rồi... điên vì chính con ruột mình..." -
Lục Kiêu khàn giọng, nghiến răng, cắm một phát tới tận gốc.
Em oằn người, môi mấp máy trong nước mắt và rên rỉ:
• "...ưm.. bố... đừng... nhưng... nhưng con lại sướng... aaaa..."
Hắn dập hông hùng hục, tiếng thịt nện chan chát, ngực to bè áp nặng xuống đôi bầu vú non đang run bần bật.
• "Nghe cái mồm nhỏ của mày nói kìa... vừa cấm vừa rên... cái lồn con gái tao sinh ra là để tao địt thôi, biết chưa?"
Em nghẹn ngào, gào trong hơi thở dồn dập:
• "Dạ... con là của bố... bố địt con đi... con chịu được... aaah... bố ơi..."
Lục Kiêu rít lên, thúc liên hồi, mồ hôi nhỏ tong tong xuống mặt em:
• "Giỏi! Đúng thế! Gọi to lên... để cả trời đất này biết mày là đĩ con của Lục Kiêu, chỉ để bố mày đụ..."
Em khoc ma ren lan nhau, tay quan riet sau lung han:
• "Bố ơi... đụ con đi... con nghiện bố rồi... lồn con chỉ muốn cặc của bố thôi... aaah..."

Hắn cười khan, gần như gầm, tốc độ càng lúc càng loạn:
• "Thấy chưa? Cái lồn nhỏ xíu của con ruột tao mà bóp cặc tao chặt thế này... đm, tao sướng điên... địt bao nhiêu gái ngoài đường cũng đéo bằng... mày mới làm tao nghiện..."
Em lắc đầu trong run rẩy, nhưng miệng vẫn bật ra:
• '...vợ bố... con là vợ của bố... của Lục Kiêu..."
• "Đúng! Vợ tao! Mày sinh ra là để tao địt... tao nhét cặc vào, đâm nát bướm mày, mày mới thật sự là của tao... ngoan nào, dang chân ra, để bố đóng sâu hơn nữa..."
Hắn giữ chặt hai cổ tay em, dập liên tiếp, đầu khấc cạ sát tận cùng, khiến em giật từng hồi, toàn thân mềm nhũn mà vẫn bị nắc rát rạt.
• "Nói lại! Ai đang địt mày? Cặc của ai đang đóng trong lồn mày đây?"
• "Của... của bố... của Lục Kiêu... aaah, con là của bố... đụ con nữa đi... bố ơi..."

Lục Kiêu hạ mặt sát em, mắt đỏ ngầu, hơi thở nóng rực:
• "Nghe đây, Bảo Anh. Đêm qua mày có thể coi là sai lầm. Nhưng bây giờ... bây giờ không còn đường lùi nữa rồi. Cái lồn này... đã nuốt cặc tao, thì cả đời này chỉ còn là vợ của Lục Kiêu. Hiểu chưa?"
Hắn giã từng nhát, mạnh như búa bổ, giường rung bần bật.
• "Mày biết hệ quả không? Chỉ cần đêm nay... mày có thể mang giọt máu của tao. Mày thấy tao địt sướng không, hả?"
Em bật khóc rên, nghẹn từng chữ trong tiếng thở dốc:
• "Có... con sướng... bố ơi..."
• "Sướng thì nhớ, đó không phải là trò. Đó là vận mệnh. Đm, mày đã thành đàn bà của tao rồi... Bảo Anh, nói đi!" - Lục Kiêu nghiến răng, đầu khấc chọc sâu, nghiền nát mọi ý nghĩ chạy thoát.
Em vặn vẹo trong vòng tay rắn chắc, run bằn, mồ hôi ướt cả tóc mai:
• "...con... là đàn bà của bố... của Lục Kiêu..."
Hắn hạ môi xuống hôn ngấu nghiến, cắn cả môi em bật máu, tiếng gầm khàn vang ra:
• "Ngoan... giỏi. Từ nay, mày sống là vợ tao, chết cũng là ma của tao. Tao sẽ địt mày đến khi nào mày không còn sức mà nhớ thằng nào khác. Hiểu chưa?"
Gương mặt hắn cúi sát xuống, hơi thở nóng hầm hập quấn lấy môi em, giọng khàn run rẩy:
• "Bảo Anh... con biết đây là quan hệ gì không? Bố với con... trời đất cấm, đạo lý không dung. Người ta mà biết... thì sẽ khinh rẻ, sẽ nguyền rủa cả hai ta."
Em khóc rưng rức, nhưng vòng tay lại quấn chặt lấy cổ hắn, không chịu buông.
• "..nhưng con không bỏ bố được... con là của bố..."
Hắn nghiến răng, một thoáng như gào lên trong lồng ngực, rồi tiếp tục giã xuống, từng nhịp làm cả giường rung bần bật.
• "Đúng... bị cấm đấy... loạn luân đấy... nhưng kệ! Bố mặc kệ tất cả. Con có nghe rõ không? Bảo Anh, con là máu mủ của bố... mà cũng là đàn bà của bố!"
Lục Kiêu cắn chặt răng, ôm ghì lấy eo em, vẫn thúc nhấp nhẹ khi dòng tinh đang phun ra không dứt. Hơi thở gấp gáp, hắn gằn bên tai, khàn đặc:
• " Đây là loạn luân. Cả thiên hạ khinh bỉ, ai biết cũng chửi, cũng nguyền rủa. Con với bố, đáng lẽ không được phép... nhưng đm..." - hắn thúc sâu thêm, tinh trào tiếp
- "...tao địt một lần rồi nghiện, tao bỏ sao được?"
Em rên nức nở, đôi mắt hoe đỏ ngước lên:
• "...nhưng... người ta mà biết... thì..."
• "Kệ hết! Tao mặc kệ tất cả! Mày nghe rõ chưa, Bảo Anh? Đây là cấm ky, nhưng tao chấp nhận mang tiếng, tao chấp nhận tội lỗi, miễn mày nằm dưới tao, miễn lồn mày thít tao thể này. Đm, đời này tao chỉ cần mày!"
Mỗi lời hắn gằn là một cú nhấp thật sâu, dội tận tử cung. Nước trắng trong của em hòa cùng tinh đặc của hắn, sền sệt chảy tràn ra mép lồn, vẫn bị con cặc to tướng chặn chặt bên trong.
• "Thấy không, trong con toàn là giống của bố rồi. Mày dám chạy nữa không? Dám nói đây chỉ là sai lầm nữa không?"
Em khóc trong tiếng rên, ôm cổ hắn chặt:
• "...không... không dám... con... là của bố..."
Lục Kiêu hôn dập xuống môi em, vừa hôn vừa rít khàn:
• "Ngoan. Bị cấm thì sao? Có hệ quả thì sao? Kệ hết. Từ nay... Bảo Anh là vợ Lục Kiêu. Là đứa để tao gieo giống, là đứa tao sẽ địt cả đời."
Em gật lia lịa, rên vỡ tiếng khi hắn đổi góc thúc, đập mạnh xuống sâu:
• "Dạ... aaah... hiểu rồi... con là của bố... chỉ của bố..."
Lục Kiêu cười khàn, tiếng cười lẫn trong hơi thở dồn dập, hông thúc không ngừng:
"Giỏi! Đm, nghe mày gọi mà tao sướng muốn chết. Nhớ lấy, Bảo Anh-mày là vợ Lục Kiêu, là mẹ của con tao, là cái lồn tao nghiện cả đời!"
Lục Kiêu rít một hơi, cắm ngập đến tận gốc, giữ yên như muốn khắc ghi khoảnh khắc này. Lồng ngực hắn ép chặt em, giọng thì thầm ngay bên tai:
• "Không còn gì cấm ky nữa. Đây là sự thật. Em... là con gái của anh. Anh... lại là chồng của em. Sống cùng nhau, chết cũng phải kề nhau. Không ai có quyền tách chúng ta ra."
Nhịp hông bất thần dồn xuống một cái thật mạnh, em hét khàn cả giọng. Và rồi, toàn thân hắn run bắn, căng cứng, hơi thở dồn dập nghẹn lại thành từng tiếng gẵn sâu.
• "Anh... xuất đây... nhận lấy hết đi, Bảo Anh... nhận lấy của chồng em... của cha em..."
Tinh dịch phun xối xả, nóng rực, trào vào tử cung em từng đợt, từng đợt đặc quánh, sâu và nhiều đến mức em chỉ biết bấu chặt vai hắn, run bắn cả người. Em nấc lên:
• "Ơ... ưm... nhiều quá... chồng ơi..."
Hắn hôn nghẹn lên môi em, vừa siết eo, vừa thì thầm khắc sâu:
• "Nhớ rõ đi, Bảo Anh. Em là vợ anh, là con gái anh, là đàn bà duy nhất của Lục Kiêu này. Không ai trên đời có thể sống một đời như chúng ta. Không ai dám, ngoài anh.
Và em... đã thuộc về anh mãi mãi."
Hắn lặp lại, dồn dập, như muốn đóng đinh từng chữ vào tâm trí em:
• "Vợ anh... con gái anh... của Lục Kiêu. Ghi nhớ cả đời, cả kiếp."

Lục Kiêu vẫn còn cắm nguyên trong em, hơi thở nặng nề, mạch máu giật liên hồi. Không rút ra, hắn cúi xuống hôn vội đôi môi em, rồi một tay ôm trọn lưng, một tay luồn dưới đùi, bế thốc em dậy.
Em giật mình, bám lấy cổ hắn:
• "Bố... bố đưa con đi đâu..."
Hắn không đáp, chỉ gầm khế, mang em ra ban công, nơi ánh đèn phố xa xa hắt vào. Gió đêm mát lùa, nhưng thân thể hai người lại nóng bỏng đến bỏng rát. Lục Kiêu vẫn ghì chặt trong em, để em treo lơ lửng trên cánh tay săn chắc của hắn, từng bước sải ra như muốn cho cả đất trời biết.
• "Để cả thiên hạ nghe... để cả thế giới này phải chứng kiến... Bảo Anh là của Lục Kiêu. Là vợ tao, là con tao, là đàn bà duy nhất tao nhận." - giọng hắn vang rền, khàn đặc, nhưng rõ từng chữ.
Em đỏ mặt, run rẩy, siết chặt vai hắn:
• "Bố... đừng... người ta nghe mất..."
Hắn cười khàn, nắc hông thật sâu, khiến em nấc nghẹn:
• "Nghe thì nghe! Tao không sợ. Cả đời này, tao chỉ cần mày thôi, Bảo Anh. Sướng thế này... cha đm... trên đời chưa từng có... Tao đã phóng túng bao nhiêu năm, đã chơi biết bao đàn bà... nhưng chưa một ai làm tao nghiện như mày. Con gái tao... vợ tao...
cái lồn này là cả mạng tao."
Hắn thúc dồn dập ngay đó, tiếng va chạm vang vọng trong đêm yên ắng, lẫn với tiếng em rên thảng thốt.
• "Con nghe chưa? Đây là hạnh phúc của tao. Tao sung sướng vì mày thuộc về tao...
sung sướng vì máu mày, da mày, lồn mày đều của tao hết. Ai dám chửi tao loạn
Iนลิก? Tao mac ke! Chi can may gat dau.. thi tao co the chong ca thiên hạ ."
Em khóc nghẹn trong cơn đê mê, nhưng vẫn đáp, môi run bần bật:
• "...dạ... con là của bố... vợ của Lục Kiêu..."
Hắn như hóa thú, rên gầm vào cổ em, ôm siết đến mức em không thể nhúc nhích, nhấp mạnh liên hồi, mỗi cú dập lại đâm sâu hơn, thô bạo hơn.
• "Đúng! Vợ anh... con gái anh... của Lục Kiêu này! Nghe tiếng hông tao nện chưa?
Nghe tiếng mày rên chưa? Đây là minh chứng, Bảo Anh! Trên đời này, không ai dám sống một đời như tao, không ai dám yêu như tao. Nhưng tao dám! Và mày... cũng dám cùng tao."
Em nấc, thở đứt quãng, nước mắt rơi lẫn với mồ hôi:
• "...dạ... con cùng bố... cả đời..."
Hắn dập thêm vài nhịp nặng nề, khàn giọng thú nhận:
• "Sướng chết đi được.... đm, Bảo Anh, mày là phúc phận của tao, là tội nghiệt tao cam lòng gánh. Và tao... không buông mày ra nữa đâu."

"Anh biết.... đây là tội lỗi, Bảo Anh... cha với con... bố với con gái... sao có thể...
nhưng mẹ kiếp, anh không dừng được nữa. Em nghe tiếng lồn em nuốt cặc anh không? Nó đang giữ chặt anh... nó khát anh, như anh khát em..."
Hắn nắc thêm một loạt thật mạnh, khiến em giật bắn, miệng rên đứt quãng:
• "Um... aa... con... con không chịu nổi..."
Lục Kiêu áp trán vào trán em, đôi mắt đỏ hoe, tiếng nói vỡ ra từng nhịp thở:
• "Anh đang làm điều mà thiên hạ gọi là tội nghiệt. Nhưng trời đất này, anh không sợ.
Anh sợ duy nhất một điều... là mất em. Bảo Anh, em là con gái anh... nhưng cũng là đàn bà anh chọn để sống cùng cả đời."
Mỗi câu hắn nói lại đi kèm với một cú thúc sâu tận tử cung, khiến em chỉ còn biết bấu vào vai hắn, miệng bật rên hòa trong tiếng khóc:
• "...con... con cũng biết.... là tội... nhưng... con không buông được bố... con cần bố..."
Ngực Lục Kiêu phập phồng, giọng gẵn khàn, run như thú nhận với chính mình:
• "Chúng ta đang dẫm lên ranh giới cấm ky... nhưng sao anh lại thấy sung sướng thế này? Chưa bao giờ anh thấy thỏa mãn đến mức này... như cả đời anh chờ chỉ để được phạm cái tội này thôi, Bảo Anh."
Em nấc nghẹn, mắt lòa đi vì nước mắt và khoái cảm, đáp lại từng nhịp thúc:
• '...con cũng thế... con là con gái bố... nhưng con muốn làm vợ bố... làm vợ Lục
Kiêu..."
Lục Kiêu rên gầm, thúc càng mạnh, cuồng loạn như không còn biết tiết chế, tiếng nắc cặc vang dồn dập: "bốp! bốp! bốp!"
• "Nghe chưa? Đây là tội lỗi của chúng ta... nhưng cũng là thiên đường của anh. Anh sẽ không bao giờ buông em... không bao giờ."

"Anh biết... anh đang làm điều tội lỗi. Con gái... con gái ruột của mình, anh lại ôm, lại địt, lại bắt gọi là chồng..." - hắn gầm gừ, cúi răng cắn lên cổ em, vừa nói vừa thúc mạnh, khiến em giật thót, nấc nghẹn thành tiếng.
Em ú ớ, khóc rên trong hơi thở dồn dập:
• "..ưm... bố... con... con chịu không nổi nữa..."
Hắn hôn lên má, lên môi em, vừa nắc, vừa run giọng thú nhận:
• "Anh biết trời không dung, đất không tha. Nhưng Bảo Anh à... càng ôm em, càng nhét sâu vào em... anh càng không thể dừng. Em là con gái anh... mà cũng là vợ anh. Nghe rõ chưa?"
Em thở dồn dập, ôm lấy vai hắn, nấc nghẹn:
• "...con nghe... con là vợ của bố... của anh Kiêu..."
Hắn rên khàn, gục trán vào hõm vai em, nhưng hông vẫn nện thẳng, nhịp càng điên cuồng.
• "Anh đã từng chơi biết bao đàn bà, từng tưởng rằng đời này không thứ gì trói được mình. Nhưng giờ thì sao... chỉ cần một lần ôm em thôi, anh đã thành con nghiện.
Bảo Anh, mày biến cha mày thành con nghiện cái lồn con... biết không?"
Em nấc, vừa khóc vừa rên:
• "...dạ... con biết... con cũng nghiện bố rồi..."
Lục Kiêu siết chặt em, đôi mắt đỏ ngầu, thúc mạnh một cái, giọng như gào:
• "Tội lỗi thế này... nhưng sướng, sung sướng đến mức anh không hối hận! Nghe chưa? Không hối hận! Anh muốn cả đời ôm cái tội này, miễn là được ở trong em, miễn là em gọi anh là chồng."
Tiếng da thịt chan chát hòa cùng tiếng thở gấp, tiếng rên nghẹn. Bím em xối nước nhiều đến mức nhỏ giọt xuống nền ban công. Lục Kiêu nhìn xuống, khàn giọng cười điên loạn:
• "Đấy... nhìn đi, Bảo Anh. Lồn con khóc vì cặc anh đấy. Nó chảy ra như thế này... là vì nó biết chỗ nó thuộc về đâu rồi."
Hắn lại ngẩng lên, hôn nghẹn môi em, dập hông không ngừng, từng lời như đóng đinh vào tim:
• "Con là tội lỗi của anh. Nhưng cũng là cứu rỗi của anh. Cả đời này, Bảo Anh là con gái anh... và là vợ anh. Không ai tách nổi nữa."

Lục Kiêu ép em chặt vào lan can ban công, hai chân em bị hắn ghì cao, treo trên cánh tay rắn chắc của hắn. Thân thể hắn nóng rực, hông dồn xuống điên loạn, mồ hôi và hơi thở dồn dập như thiêu đốt.
Một cú thúc sâu, toàn thân hắn siết cứng. Hắn gầm lên, đầu khấc giật liên hồi, dòng tinh nóng hổi phun xối xả vào tận cùng bên trong. Nhiều đến mức em giật nẩy, run bần bật, nước mắt trào ra.
• "Aaaa... bố... nóng quá... ưm..."
Nhưng Lục Kiêu không dừng lại. Hắn đỏ mắt, vừa xuất vừa vẫn nên liên hồi, bắn từng đợt, từng đợt, vừa rên vừa cười khàn khàn, điên loạn:
• "Haa... nhận lấy hết đi... của bố, của chồng mày... Đm, nhiều thế này... nếu cấn bầu thì sao hả, Bảo Anh? Nó là con tao... hay là cháu tao?"
Hắn giật mạnh hông, lại phun thêm một đợt nữa, khiến em thét khản cổ, bấu chặt vai hắn:
• "..bố... bố đừng nói thế... con... con chịu không nổi..."
Hắn ép môi hôn nghẹn lấy tiếng em, gầm gừ trong cổ họng, nhưng vẫn thúc liên tiếp, không cho em một giây nghỉ.
• "Haha... trả lời đi! Nếu cái bụng nhỏ này phồng lên... thì là gì? Con của anh... hay cháu của anh? Cả hai... cũng đều là của Lục Kiêu này hết!"
Mỗi lời hắn rít ra là một cú thúc sâu đến nghẹt thở. Em khóc rên, cổ nghẹn lại, nhưng vẫn nấc đáp trong tiếng va chạm chan chát:
• "...dạ.. là của bố... là con của Lục Kiêu... cũng là của chồng con... ưm... ưm..."
Lục Kiêu siết chặt, mắt đỏ ngầu, hôn dồn dập lên má, lên môi em, vừa cười vừa rên:
• "Đúng! Của tao hết! Con tao... cháu tao... vợ tao... tất cả đều của tao. Nghe chưa?
Nghe cho rõ... anh ghi hằn mày bằng tinh dịch này, bằng máu, bằng cặc anh, không ai xóa nổi!"
Hắn tiếp tục nện, dù tinh dịch vẫn trào ra ngoài, chảy thành dòng dọc theo bím em, rơi xuống nền gạch lạnh. Giọng hắn khàn đặc, nhưng mỗi chữ đều nặng như xiềng xích trói buộc:
• "Anh đm... sướng chết mất, Bảo Anh. Cái tội này... anh cam chịu. Vì chỉ trong tội lỗi này, anh mới thấy mình sống. Anh sẽ cứ địt, cứ bắn, cho đến khi cái bụng em thật sự phồng lên... để cả thế giới phải cúi mặt nhìn Lục Kiêu này sống với chính máu thịt của mình."

Đêm khuya vốn yên ăng, vậy mà từng tiếng động dội sang tận dãy nhà bên cạnh.
Cánh cửa sổ khẽ hé. Tiếng người hàng xóm thì thào:
• "Ối giời, ông Lục già rồi mà còn mang đĩ về nhà... nghe kìa, ghê quá..."
• "Ừ, rầm rập thế kia.... chắc chơi gái quen, không biết liêm sỉ nữa rồi."
Âm thanh mơ hồ lọt thẳng vào tai hắn. Lục Kiêu đỏ ngầu cả mắt, hông vẫn dập không ngừng, cười khàn khàn, ghì sát môi vào tai em:
• "Nghe chưa, Bảo Anh...? Họ tưởng anh mang đĩ về... đâu có ai biết... là con gái ruột của anh đang bị anh giã nát lồn thế này..."
Em run lẩy bẩy, nước mắt trào ra, vừa xấu hổ vừa sợ, nhưng vẫn rên nghẹn dưới thân hắn:
• "...bố... đừng nói nữa... con... con chết mất..."
Hắn càng siết mạnh eo em, đẩy dồn vào tận cùng, từng cú thúc nặng như đóng đinh, vừa rít qua kẽ răng:
• "Haha... càng sướng chứ sao! Họ nghĩ anh chơi gái... nhưng chỉ mình anh biết, chỉ em biết... anh đang địt chính con gái mình... Đm, cái tội này... càng nặng, anh càng nghiện!"
Ngoài kia, tiếng xì xào vẫn râm ran, vài bóng người còn liếc nhìn qua, nhưng không dám nói to. Lục Kiêu cười khùng khục, càng điên loạn:
• "Muốn cả xóm biết thật không, hả con? Muốn họ thấy lồn bé bỏng của em bị anh địt đến ướt sũng, bị anh nhồi tinh tràn ra như thế này không?"
Mỗi lời hắn là một nhát thúc, khiến em kêu thét, tay bấu lấy vai hắn, vừa sợ vừa chìm trong sung sướng tội lỗi.
• "Bố... bố dừng lại... con... con không chịu nổi..."
Hắn hôn nghẹn môi em, gằn từng tiếng, mắt đỏ như máu:
• "Không! Anh càng muốn họ nghe... để biết Lục Kiêu này đm dám sống thế nào!
Chúng nó chỉ dám gọi em là đĩ... nhưng chỉ anh biết, em là vợ, là con, là cấm ky ngọt ngào nhất đời anh!"
Tinh hắn lại trào ra, nóng rực, dội sâu tận cùng. Nhưng thay vì lắng xuống, hắn càng nện nhanh, càng nặng, vừa cười vừa gầm:
• "Để cả khu này nghe... để tất cả đời này ghi nhớ... rằng Lục Kiêu địt chính máu thịt mình, và đm.... sướng nhất đời!"

Hông hắn giật liên hồi, từng cú thúc như đóng cả sự điên loạn vào tử cung em. Em kêu thét, bấu chặt vai hắn, nửa sợ, nửa chìm trong đê mê:
• "Bố... con... con không chịu nổi nữa... ưm..."
Hắn hôn dập lên miệng em, cười khàn khàn, hơi thở nóng rát:
• "Không chịu nổi thì ráng mà chịu. Em sinh ra là để nuốt cặc anh, để anh cắm cả đời này vào. Người ta nói anh hắc bang, giết người không gớm tay... nhưng chính ở cái ban công này, anh mới phạm tội nặng nhất: địt con gái ruột của mình."
Hắn rít qua kẽ răng, mắt long sòng sọc, như tuyên thệ cả đời:
• "Anh sống 1 đời máu lửa, chẳng nợ gì thiên hạ... Nhưng nợ lồn của em rồi."

Lục Kiêu bế bổng em từ ban công trở vào, bước chân nặng nề nhưng chắc chắn. Hơi thở hắn còn dồn dập, trán ướt mồ hôi, hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy thân thể mềm nhũn trong lòng. Hắn không bế em về phòng mà đi thẳng vào phòng khách, đặt xuống sofa dài.
Ngay khoảnh khắc lưng em chạm ghế, một cảm giác ẩm ướt khác trào ra, ấm nóng, dính nhớp. Em khẽ rên, mặt đỏ bừng:
• "Bố.. con... con đến ngày rồi..."
Một mảnh ga sofa đã loang ướt đỏ thầm, hòa cùng tinh dịch trắng đục từ trước. Em ngượng ngùng muốn che đi, nhưng Lục Kiêu thì lại lặng một giây, rồi bất ngờ bật cười khàn khàn, mắt sáng quắc.
Hắn vuốt gò má em, hôn lên trán em thật sâu, giọng trầm khàn nhưng đầy say mê:
• "Bảo Anh... ngay cả khi con gái bố đến đèn đỏ... con vẫn nằm ngoan trong tay bố thế này. Bố sướng... sướng hơn bất kỳ đàn ông nào trên đời."
Em mấp máy môi:
• "Bố... đừng nói thế... dơ lắm..."
Lục Kiêu lắc đầu, ôm chặt em, ánh mắt như kẻ điên nhưng lại dịu dàng:
• "Không. Đây là cơ thể của con gái bố. Từng giọt máu này, từng hơi thở này... đều quý giá với bố. Bẩn sao được? Ngược lại... bố thấy mình được trời ban. Ngay cả khi con gái đang đến kỳ, con vẫn thuộc về bố, không rời một phút."
Hắn cúi xuống, hôn lên bờ môi run rẩy của em, rồi thì thầm kéo dài trong tiếng sofa kẽo kẹt:
• "Con biết không... từ lúc đêm qua đến giờ, bố luôn nghĩ: chẳng ai trên đời dám sống một đời như bố. Nhưng bố không hối hận. Bởi vì bố có con. Bố yêu cái cách con ôm bố, cái cách con đỏ mặt nhìn bố, kể cả lúc này, khi máu đang chảy xuống, con vẫn để bố ôm trọn."
Em run rẩy, nép mặt vào vai hắn, thổn thức:
• "...con chỉ biết... con thuộc về bố..."
Lục Kiêu khựng lại, ôm siết em mạnh đến mức như muốn hòa làm một, thì thầm nức nở bên tai:
• "Ừ... đúng rồi. Con là của bố. Con gái... vợ nhỏ... tất cả đều là của bố. Bố sẽ giữ, sẽ nâng niu, sẽ không để ai chạm đến, kể cả khi con đang đèn đỏ, kể cả khi con mệt mỏi nhất."
Hắn đặt bàn tay ấm áp lên bụng em, xoa chậm rãi, giọng chậm rãi nhưng đầy mê đắm:
• "Nếu có một ngày... trong bụng này có máu thịt của bố thật... thì bố sẽ càng điên hơn mất. Con hiểu không? Bố sẽ coi đó là thiên đường của đời bố."
Em bật khóc khe khế, vừa xấu hổ, vừa tê dại trong vòng tay rộng lớn ấy. Mùi đàn ông nồng nàn, giọng nói trầm sâu ấy, khiến tất cả mọi e ngại, xấu hổ tan biến, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất: em thực sự là của hắn.
Lục Kiêu ngả người, vẫn ôm em trên sofa, hôn từng giọt nước mắt, từng hơi thở. Giọng hắn khàn đặc nhưng rõ ràng từng chữ, như muốn khắc vào tim em:
• "Bảo Anh... con là con gái của bố. Con là vợ của bố. Con là tất cả những gì bố còn muốn trong đời. Nhớ nhé... đêm nay, máu hay tinh dịch, tất cả cũng chỉ để chứng minh rằng... bố đã thật sự có con rồi."

"Con gái... bố thề là không định làm thế... nhưng bố nghiện lồn của con mất rồi.
Ngay cả khi con đèn đỏ... bố vẫn muốn nện, vẫn muốn cảm thấy con siết bố, dính chặt lấy bố... Bảo Anh, bố không chịu nổi nữa."
Không chờ câu trả lời, hắn tách đùi em ra, ghì sát xuống sofa, cặc lại chọc thẳng vào giữa. Máu đỏ tươi hòa cùng thứ nhầy nhụa trắng đục, bằn tung tóe ngay khi đầu khấc xuyên qua.
Em rùng mình, ban đầu co rúm lại, miệng thảng thốt:
• "Á... bố... đừng... bẩn lắm... con xấu hổ..."
Nhưng từng nhịp nện sâu, mạnh, dồn dập, khiến toàn thân em run rẩy, mắt mờ đi, miệng bật rên khe khẽ.
Lục Kiêu ép sát mặt em, nghiến răng, từng nhịp thúc như muốn nghiền sofa:
• "Nghe rên chưa... hử? Con gái của bố... nói bẩn mà nước vẫn trào... siết vẫn chặt như vậy. Thú nhận đi... con sướng, đúng không?"
Em lắc đầu yếu ớt, nhưng tiếng rên phản bội, miệng nức nở:
• "Ưm... con... con sướng... bố ơi... đừng dừng lại... nện mạnh đi..."
Lục Kiêu bật cười điên loạn, hai tay tách đùi em ra rộng hơn, đập hông thốc thẳng, tiếng bì bạch vang khắp phòng khách. Sofa dưới lưng em đã ướt nhẹp, vệt máu đỏ hòa vào dòng tinh dịch trắng đục, loang lổ khắp nệm.
• "Đấy! Bảo Anh của bố hư thật... đến ngày rồi mà vẫn đòi bố nện mạnh hơn. Nói đi...
lồn của con cần bố, cần con cặc này, đúng không?"
Em nấc, ngước mắt mờ lệ nhìn hắn, cắn môi rên rỉ:
• "Vâng... bố... con cần... cần cặc của bố... địt con đi, mạnh nữa đi..."
Tiếng sofa kẽo kẹt, tiếng thịt va đập rát rạt, tiếng rên nghẹn của em và tiếng gầm khàn của hắn hòa thành một bản dâm loạn.
Lục Kiêu gần như mất trí, vừa nện vừa cúi xuống cắn vào vai em, thì thầm khàn đặc:
• "Con là con gái của bố... mà lại nằm rên dưới thân bố thế này. Con biết không, càng cấm ky... bố càng nghiện. Cái lồn bé tí này giữ bố chặt hơn bất cứ xiềng xích nào.
Bảo Anh... bố điên thật rồi..."

Em cũng không còn kháng cự, chỉ biết vặn vẹo thân thể theo nhịp thúc, miệng bật rên từng hồi dài, hai tay bấu chặt vào vai hắn:
• "Con cũng điên mất rồi... bố địt nữa đi... nhanh lên... sâu hơn..."
Hắn gầm lên, ôm siết em, địt như muốn cày nát sofa. Nước nhầy nhụa tuôn xối xả, đỏ trắng trộn lẫn, thấm đẫm ga nệm, nhỏ cả xuống sàn nhà.
• "Nghe đi... tiếng lồn con vỗ vào cặc bố... nghe dâm chưa.... cả nhà này sẽ biết... con gái Lục Kiêu thành vợ Lục Kiêu mất rồi."

Lục Kiêu cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu, gắn giọng như mất hồn:
• "Đèn đỏ cũng mặc... bố không bỏ con được. Bảo Anh... bố nghiện con rồi. Đêm nay, bố phải ăn trọn hết..."
Không đợi em kịp đáp, hắn đã ấn mạnh, cặc to lớn cắm phập thẳng vào trong, khiến cả thân em cong giật, tiếng rên nghẹn lại nơi cổ họng. Máu và tinh dịch hòa nhau, trào ra, bắn tung tóe xuống sofa.
Em ú ớ, đấm nhẹ vào vai hắn:
• "B6. ban lam. tha cho con.."
Lục Kiêu điên dại, gầm lên bên tai em, mỗi cú thúc phầm phập vang vọng trong căn phòng:
• "Không! Càng thế... bố càng muốn nuốt hết. Con là con gái bố, con là vợ bố... máu của con, nước của con, bố đều phải lấy hết. Đừng cản, Bảo Anh!"
Tiếng đập thịt chan chát, sofa rung bần bật. Hắn bế xốc em lên, cặc không rút ra, vừa giã vừa bước. Máu đỏ lẫn trắng đục nhỏ tong tong xuống nền gạch.
Đặt em nằm sấp trên bàn trà, hắn giữ chặt hông, nện dồn dập:
• "Nhìn đi! Cái bàn này, từ nay cũng phải nhớ dấu con gái bố. Ngay cả khi máu con dính ra... bố cũng thấy đẹp. Thấy sướng!"
Em rên trong nghẹn ngào:
• "Bố... đừng nói nữa... con chịu không nổi..."
Hắn rít lên, mắt đỏ hoe:
• "Không chịu nổi thì càng chứng tỏ con thuộc về bố! Bảo Anh... rên to hơn, cho cả căn nhà biết con đang để bố địt nát như thế nào!"
Rồi hắn lại bế xốc em, cặc vẫn chôn sâu, đẩy em lên đàn piano đặt sát vách. Những phím đàn réo vang hỗn loạn theo từng cú nện.
• "Nghe đi! Cả cây đàn cũng phải hát vì lồn con. Bố chưa từng chơi bản nhạc nào say như thế này. Con gái bố... đang biến bố thành kẻ điên."
Em ôm ngực hắn, vừa rên vừa nấc:
• ...Bố... bố làm con sợ... mà sao con vẫn sướng thế này..."
Lục Kiêu áp môi nuốt trọn tiếng nói ấy, rồi rời ra, thở hổn hển, cười khàn điên loạn:
• "Sợ cũng mặc! Con đã là vợ bố thì cả sợ, cả đau, cả máu... bố đều muốn hưởng hết.
Không ai dám, nhưng bố dám! Vì con là của bố!"
Hắn lại bế em vào bếp, đặt thẳng lên bàn đá lạnh lẽo. Âm thanh "phập! phập!" vang vọng trong không gian gọn gàng, nước đỏ trộn trắng trào xuống mặt bàn.
• "Bếp này... từ nay cũng phải nhớ... từng giọt máu, từng giọt tinh bố gieo trong con."
Em khóc nấc, nhưng tay vẫn vòng cổ hắn, giọng run rẩy:
• ...Bố... con... con cũng nghiện mất rồi..."
Nghe vậy, hắn gầm khẽ, ôm chặt lấy em, lại bế thằng sang bàn ăn.
Ném em nằm ngửa, hắn phủ lên, địt như điên, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc, thốt từng chữ nặng nề:
• "Bảo Anh! Con nghe rõ chưa... máu, nước, tinh... tất cả đều chứng minh con là của bố. Bố không bỏ được nữa... cả đời này, chỉ còn muốn chôn trong lồn con thôi!"
Hắn ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, cắn mạnh vào môi dưới mình để ghìm lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể.
• "Bảo Anh... bố chịu không nổi nữa rồi... con làm bố phát điên mất..."
Không đợi em đáp, hắn đè em ngửa ra sofa, hai chân dang rộng, tay thô ráp tách phăng đôi môi nhỏ đang ướt đỏ. Em hốt hoảng nấc lên:
• "Bô... con đang..."
• "Kệ... kể cả khi con đến kỳ... bố vẫn phải có con. Bố nghiện cái lồn nhỏ này rồi, không có gì cấm bố được nữa..." - hắn gầm khàn khàn, đẩy thẳng cặc nóng phừng vào trong.
"Phập!" - âm thanh vang dội trong phòng khách, sofa rung lắc, em cong cả lưng, mắt rưng rưng. Máu và nước hòa quyện, ướt dầm dề.
• "Trời ơi... chặt thế này... biết bao đêm bố chỉ tưởng tượng thôi, vậy mà giờ... con nằm ngoan cho bố nắc thế này.... Bảo Anh, con có biết mình dâm thế nào không hả?"
Em nấc từng tiếng theo nhịp cặc thúc sâu:
• "Um... con... không... aahh..."
• "Nhìn đây này..." - Lục Kiêu kéo em bật dậy, ép vào ngực mình, vừa nện phập phập dồn dập từ dưới lên. - "Nghe tiếng bố địt lồn con đi... nghe rõ không? Tiếng này mới là thật, không phải mơ. Con là của bố, kể cả khi máu tràn ra, bố vẫn cứ muốn nuốt hết."
Sofa kẽo kẹt, thân thể em rung bần bật. Em chỉ còn biết bám vai hắn, miệng rên không ngừng.
• "Bố... con sợ..."
• "Không phải sợ. Phải thấy sướng. Đây là bằng chứng... con là đàn bà của bố thật rồi.
Con hiểu không? Không có ai khác... chỉ có bố. Bố nắc đến tận ruột con đây này..."
Âm thanh "bạch bạch bạch" vang không dứt, pha lẫn tiếng ướt nhẹp của tinh, máu và nước rỉ ra. Hắn vừa giã hùng hục, vừa thở hổn hển như thú điên:
"Chặt... quá chặt... Bảo Anh ơi... bố nghiện lồn con rồi... bỏ sao nổi... bỏ sao nổi..."
Đến lúc gần vỡ tung, hắn nghiến răng, mắt đỏ quạch, ôm siết em vào ngực, gầm:
• "Ra đây... tất cả của bố... nhận đi con gái... nhận hết của bố đi!"
"Phập!" - cú thúc cuối cùng dội thằng, đầu khấc cắm kịch sâu, tinh dịch nóng rẫy trào ào ạt, hòa với máu đỏ, chảy ngược ra ngoài.
Hắn vẫn không rút, ôm chặt em, thở hồng hộc. Một lúc sau, Lục Kiêu mới từ từ kéo con cặc tím hằn gân ra ngoài. Dịch trắng đục đặc quánh theo máu đỏ sẫm chảy xuống, nhỏ thành dòng ướt ghế. Hắn chống tay, cúi xuống nhìn kỹ, rồi bật cười khan, khàn giọng thì thầm ngay bên tai em:
• "Con thấy chưa... bên trong con bây giờ... toàn là tinh của bố, lẫn với máu đỏ của con. Hòa lại với nhau... như chứng nhận rằng... bố với con... đã dính chặt cả đời."
Em run bắn, mặt đỏ bừng, cố khép chân lại, nhưng hắn lại tách ra, bắt em nhìn thẳng.
• "Đừng trốn. Nhìn kỹ đi. Con gái bố bé bỏng thế này... mà nuốt trọn con cặc bố. Giỏi thật... dâm thật. Bảo Anh, từ nay... ai dám cướp con khỏi tay bố nữa?"
Hắn thở dồn, mặt áp sát mái tóc em, giọng khàn hạ thấp nhưng như gầm gừ trong cổ họng:
• "Không ở đây... bố muốn con lại giường của bố."
Em giật mình, tay níu vào cổ hắn, run rẩy:
• "Bố... không... bẩn mất... máu dính ga giường thì sao..."
Lục Kiêu bước thẳng, chẳng hề ngập ngừng, giọng nén mà vẫn bật ra từng tiếng khô khốc, dồn dập:
• "Chính vì thế bố mới muốn. Cái giường đó... cả đời này, bố đã nằm một mình. Nếu bẩn vì con gái bố, thì bố càng thấy sung sướng. Bẩn đi... càng bẩn, càng chứng minh con đã thuộc về bố."
Đặt em xuống nệm, hắn đè theo ngay, không cho em kịp co chân né. Áo hắn mặc trên người em bị kéo trượt lên, lộ cặp đùi trắng mành run bần bật. Dưới thân, hơi ấm hỗn độn giữa tinh dịch còn vương và dòng máu đỏ nhạt khiến ga giường nhanh chóng loang ướt.
Em che mặt, thổn thức:
• "Bố... con xấu hổ lắm..."
Lục Kiêu gạt tay em ra, ép đôi mắt trong veo ấy nhìn thẳng hắn. Gương mặt điển trai nay vằn đỏ, đôi mắt ướt rực như lửa:
• "Nghe rõ đây, Bảo Anh. Con không bẩn. Chính giường đó mới bẩn vì chưa từng có con. Giờ thì sạch rồi, vì con đã nằm trên đó, vì máu con, nước con đã thấm vào đó.
Bố muốn cả giường, cả phòng này lúc nào cũng phải có dấu của con gái bố."
Hắn cúi đầu, hôn ngấu nghiến, bàn tay lại tách mạnh hai đùi em. Dù em quẫy nhẹ, tiếng rên sợ sệt bật ra, nhưng dòng nước ấm vẫn rỉ xuống. Lục Kiêu khàn giọng, sát tai em:
• "Bẩn thêm nữa đi, Bảo Anh. Để bố thấy rõ... mối quan hệ này nó thật, nó sống động, nó sướng đến mức nào."
Rồi hắn thúc cứng vào, không cho em kip nghĩ ngợi. Sofa còn có thể kiềm chế, nhưng trên giường hắn, tất cả vỡ tung.
Tiếng đệm lún, tiếng da thịt va chạm, hòa cùng hơi thở dồn dập. Mỗi lần nhấn sâu, Lục Kiêu lại nghiến răng, vừa điên loạn vừa hạnh phúc:
• "Mối quan hệ này... cấm kỵ , tội lỗi... nhưng sướng! Sướng nhất đời bố. Con nghe không, Bảo Anh... bố chưa từng sướng như thế này."

Bước chân hắn dứt khoát, hơi thở nặng nề, đưa thẳng em vào phòng mình. Hắn đặt em xuống giường, bóng tối và mùi quen thuộc trong căn phòng bao trùm cả hai.
Cơ thể em còn run rẩy, áo hắn mặc trên người em đã nhàu nát, hơi ấm của hắn bám chặt.
Lục Kiêu cúi xuống, ghì môi vào môi em, nhưng giọng hắn khàn khàn, dằn từng chữ, như đang ép em nghe và khắc sâu:
"Nghe cho kỹ, Bảo Anh... con là con gái của bố. Con gái ruột. Máu mủ. Đáng lễ bố phải giữ con trong sạch, phải bảo vệ con khỏi cả thế giới ngoài kia. Nhưng rồi bố lại chính là kẻ đè con xuống giường, đút con cặc này vào lồn con. Vậy mà từ đêm qua đến bây giờ, chúng ta đã làm gì? Nói đúng đi."
Em đỏ bừng, lắc đầu, giọng nấc nghẹn:
• "..bố đừng bắt con nói..."
Hắn tát nhẹ vào mông em, giọng trầm đặc, ép buộc:
"Gọi đúng tên đi. Đây là loạn luân. Bố địt con gái mình. Con gọi thế nào cũng không sai đi được. Loạn. Loạn đến tận xương tủy."
"Nói."
Em rên khe khẽ, mím môi, cuối cùng thở dốc:
• "...con... với bố... đã loạn luân..."
Lục Kiêu rên khế, cặc hắn giật mạnh, dí sát vào bím em dù máu vẫn loang. Hắn nghiến răng, giọng khàn hồn hển:
• "Đúng. Đây là loạn luân. Bố với con đang làm điều mà cả thiên hạ gọi là tội lỗi, là ghê tởm, là đáng nguyền rủa. Người đời mà biết, họ sẽ chửi con là con đĩ loạn luân, chửi bố là đồ cầm thú. Con hiểu không?"
Em run bắn, nước mắt lăn dài, nhưng vẫn bám chặt vai hắn, thổn thức:
• "...nhưng con không buông được... con chỉ muốn ở trong tay bố..."
Lục Kiêu cúi xuống, hôn lấy giọt nước mắt, gắn giọng:
• "Bố cũng thế. Bố cũng biết rõ, cái chúng ta đang làm sẽ để lại hậu quả. Nếu con mang thai... thì đó vừa là con, vừa là cháu của bố. Người đời sẽ coi đó là trò cười.
Nhưng... bố lại thấy đó là máu mủ thật sự, là minh chứng rõ nhất rằng con là của bố."
Hắn nấc khẽ, ôm em siết chặt hơn, tay vuốt ve khắp thân thể mềm mại:
"Con gái, nghe cho kỹ. Bố không cần người đời công nhận. Chỉ cần con biết mình là của bố, mãi mãi. Bố không quan tâm đến tội lỗi, không quan tâm đến lời xì xào. Bố chỉ cần em nằm dưới thân bố, gọi bố, để bố biết con thuộc về ai."
Em nấc lên, rên rỉ:
• "...con là của bố... mãi mãi..."
Lục Kiêu thở hắt, ôm ghì lấy em, cặc hắn lại thúc vào trong, bất chấp máu và tinh dịch hòa trộn, giọng khàn nặng trĩu, như mất hết kiểm soát:
• "Đúng. Con là con gái của bố. Con là vợ của bố. Con là cấm ky, là tội lỗi... nhưng đồng thời cũng là thiên đường duy nhất bố còn có."

Lục Kiêu khựng lại, mắt đỏ hằn tia máu, rồi cúi xuống hôn em ngấu nghiến. Cặc hắn cắm sâu, nhấp nhô chậm đến tàn nhẫn, như muốn khắc từng từ khóa vào trong thân thể em.
• "Loạn luân..." (một cú thúc)
• "Con gái ruột của bố..." (lại nhấn tận cùng)
• "Người đời sẽ nguyền rủa..." (hắn lặp lại, thật rõ, thật chậm)
• "Nhưng bố vẫn địt. Vẫn nhồi. Vẫn bắn tinh vào trong con."
Em rên rỉ nghẹn ngào, nhưng đáp lại trong hơi thở đứt quãng:
• "Vì... con cũng muốn... vì con cũng là đồ loạn... chỉ muốn nằm dưới thân bố..."
Lục Kiêu gầm khẽ, ôm siết em như muốn nghiền nát:
• "Giỏi. Con gái giỏi. Dám thừa nhận. Thì nhớ cho kỹ... đây không còn là cấm ky nữa.
Đây là sự thật. Bảo Anh là con gái của Lục Kiêu. Bảo Anh cũng là đàn bà của Lục Kiêu. Từ nay đến chết, con chỉ được rên rỉ dưới một thằng đàn ông duy nhất: chính bố của con."
Hắn địt chậm, đều, thật sâu, mỗi nhịp lại lặp lại:
• "Loạn... Loạn luân... Con gái của bố..."
Hắn kẹp chặt hông em, từ từ nhấp sâu từng tấc, như cố tình dạy dỗ, từng chữ, từng hơi thờ gẵn ra cùng nhịp địt.
Hắn dằn nhịp, "pặp... pặp... pặp...", lún thật sâu, khiến em rên nấc.
• "Loạn... đây gọi là loạn. Loạn luân. Con là con gái... mà để cho cha địt. Nghe đi...
loạn luân..."
Hắn rít từng tiếng, vừa nói vừa thúc, tiếng thịt va chạm "chóp... chóp... chóp..." vang rõ trong đêm tối.
Em ngước mắt, ướt lệ, môi run run:
• "..Bố..."
Hắn lại nhấn sâu, dằn từng tiếng:
• "Bố. Con gọi đúng rồi. Cha và con gái. Nhưng giờ, bố đang biến con thành đàn bà.
Thành vợ nhỏ của bố. Trên đời này, người ta sẽ nói gì nếu biết? Người ta sẽ gọi đây là tội lỗi, là ô nhục. Người ta sẽ khạc nhổ, sẽ chửi rủa."
Nhịp địt chậm mà tàn nhẫn, âm thanh nhớ bẩn hòa cùng tiếng rên: "pặp... pặc... pặc... nhớp... chóp...".
Lục Kiêu thở hắt, mồ hôi rỏ xuống ngực em, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc:
• "Nhưng bố mặc kệ. Vì con là của bố. Bảo Anh, con hiểu không... Loạn luân thì sao?
Bẩn thỉu thì sao? Bố chỉ thấy thiên đường, khi con rên rỉ dưới cặc của chính cha mình."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store