ZingTruyen.Store

Tong Hop Cac Oneshot Ma Be Dich Part 2

Tác giả: 单调性sky_net

Source: https://sky31net.lofter.com/post/4c74c368_2bc7b9ea3

——

Hôm nay trung tâm lại lại xảy ra một chuyện lớn, đó chính là......

Thẩm Mộng Dao cũng biến thành trẻ con rồi!


01.

"Haizz...... không thể nào được, Ala Dao Dao sao có thể teo nhỏ được chứ? Châu Châu chị yên tâm đi, yên......" Vương Dịch mở cửa ra.

Giọng nói liền đột ngột dừng lại vào lúc này.

Ba giây sau, Vương Dịch giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh, đóng cửa lại... sau đó hít một hơi thật sâu.

Châu Thi Vũ đi theo sau, vì quá tin tưởng Vương Dịch nên đụng thắng vào sau đầu Vương Dịch, suýt thì té dập mông. Nàng xoa trán hỏi: "Sao lại dừng?"

"Em phải nói với chị một chuyện rất nghiêm túc, chị không được phép nói với người khác đâu đó." Vương Dịch đặt hai tay lên vai Châu Thi Vũ.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ xuất hiện ở Vương Dịch, Châu Thi Vũ trịnh trọng gật đầu nói: "Chị nhất định sẽ làm được!"

"Được rồi..." Vương Dịch lại nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần, khi mở mắt ra lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không kém của Châu Thi Vũ, cậu đột nhiên nản chí, đẩy Châu Thi Vũ về phía cửa, "Em không thể...... Em không làm được...... Châu Châu, chị nên tự mình đi xem đi, em thấy bầu trời như sắp sập rồi."

"À ừ, được rồi."

Thẩm Mộng Dao có thể gặp phải chuyện gì lớn chứ? Châu Thi Vũ tin tưởng Thẩm Mộng Dao 100% nên rất hưng phấn mở cửa ra.

Sau đó nàng cũng ngây người trước cửa.

Ba giây sau, Châu Thi Vũ cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại, hít một hơi thật sau, lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Thẩm Mộng Dao teo nhỏ rồi thì phải làm sao bây giờ?!

Thông thường khi gặp phải tình huống này, điều đầu tiên mà hai người làm chính là gửi tin nhắn cho người sẽ đưa ra quyết định......

Nhưng người đưa ra quyết định đó bị teo nhỏ rồi thì phải làm sao bây giờ?!

"Sao mà em biết —— em đã chăm sóc trẻ con bao giờ đâu!" Vương Dịch ôm đầu, không muốn đối mặt với sự thật.

"Sao mà chị biết —— chị đã biến thành trẻ con bao giờ đâu!" Châu Thi Vũ cũng ôm đầu, cũng không muốn đối mặt với sự thật.

Sau khi ngồi xổm trước cửa phòng Thẩm Mộng Dao vẽ vô số vòng tròn, Châu Thi Vũ đề nghị: "Hay là chúng ta đi tìm Dương tỷ nhỉ?"

"Được." Vương Dịch chờ không nổi, vội vàng kéo Châu Thi Vũ chạy đi.

Vì thế, trước cửa phòng của Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân, đã xuất hiện một cảnh tượng không ai có thể ngờ đến được —— Vương Dịch và Châu Thi Vũ vừa giả khóc vừa chia nhau ôm đùi của Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân, kể lại sự bối rối và hoảng hốt của mình, sau đó bán thảm dẫn người đến phòng của Thẩm Mộng Dao.

"À đúng rồi." Châu Thi Vũ ôm sữa bột và xe đẩy đi vào phòng, "Vương Dịch, em từng biến thành trẻ con, em có biết sau khi biến thành trẻ con sẽ muốn ăn gì hoặc uống gì không?"

Vương Dịch do dự: "Em không biết —— suốt hai ngày làm trẻ con em luôn bị ức hiếp, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đợi......"

Châu Thi Vũ bừng tỉnh: "Đây chính là lý do lần nào em cũng canh đúng giờ trốn dưới gầm giường, còn không mặc quần áo sao?"

"Cũng không hẳn......" Vương Dịch sờ sờ sau đầu.

Vừa đi tới cửa phòng của Thẩm Mộng Dao, bên trong đã vang lên một tiếng khóc la kinh thiên động địa: "Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!"

"Mình biến thành thế này thì sao mà làm Đội trưởng được nữa!!!!"


——

02.

"Thật sự không thể đi vào nhìn một lần sao?" Các tiểu thần tượng của trung tâm chặn lối vào cửa phòng của Thậm Mộng Dao chật kín cả hành lang.

"Không. Thể. Được." Vương Dịch vững vàng đứng trước cửa, cho dù bị cùi chỏ húc trúng nhiều lần vẫn đứng vững như tượng tạc.

Cậu không cho phép chuyện xảy ra với mình sau khi teo nhỏ xảy ra với Thẩm Mộng Dao!

Cậu thề sống chết phải bảo vệ tôn nghiêm của chị gái nhà mình!

"Vương Dịch, Dao Dao gọi em." Trương Hân ló đầu ra —— nghe được lời nói của Trương Hân, các tiểu thần tượng bên ngoài sụt sịt.

Sau khi dặn dò Châu Thi Vũ một số biện pháp phòng ngừa xong, Vương Dịch trườn người vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại. Nhưng ngay khoảnh khắc quay đầu lại, cậu liền biến thành một chú cún con.

"Dao Dao! Chị gọi em làm gì thế —— có muốn gì không nào? Em sẽ mua về hết cho chị. Tất cả mọi thứ, đều sẽ mua cho chị."

Không có cách nào khác, Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ quá đáng yêu rồi.

Vốn là một thần tượng, làn da của nàng đã được dưỡng vô cùng mịn màng và bóng bẩy, thân hình hoàn hảo cũng bị teo nhỏ nhưng trên má lại có thêm chút da thịt, Thẩm Mộng Dao phiên bản trưởng thành trông sẽ hơi ngốc một chút, còn Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ lại cực kỳ đáng yêu.

Trong nửa giờ đứng canh ngoài cửa phòng của Thẩm Mộng Dao, Vương Dịch nghĩ nát óc vẫn không tìm ra được là kẻ nào đã để lộ tin tức...... cậu nghiến răng nghiến lợi muốn điều tra từng người một.

Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ, cậu quên sạch sẽ không còn sót gì.

Châu Thi Vũ còn đang dùng kẹo mút để lừa gạt trẻ con, nói câu nói ngàn năm không đổi kia, "Đến ăn kẹo của tỷ tỷ đi nào...... không ăn kẹo của tỷ tỷ thì sẽ bị kẻ xấu bắt đó nha!"

Được rồi, dù sao thì Châu Thi Vũ cũng là một phần của nhóm những người đầu tiên.

Không thể chịu được kỹ năng diễn xuất khoa trương lừa gạt trẻ con của Châu Thi Vũ, Vương Dịch kéo nàng lại, còn bản thân thì học "bà cô xấu xa" đi về phía Thẩm Mộng Dao tiếp tục lừa gạt trẻ con.

Kết quả Thẩm Mộng Dao nhìn hai người, sau đó bật ra một chuỗi tiếng cười ngỗng, "Lừa không được mình đâu, ửa ửa ửa ửa ửa ửa——"

Sau đó, Vương Dịch và Châu Thi Vũ thành công bị Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân đuổi ra ngoài với vẻ mặt ghét bỏ, biến thành người gác cửa.

"Vương Dịch, em nói gì cơ?" Hứa Dương Ngọc Trác khó hiểu hỏi.

"Không có gì, không có gì," Vương Dịch liếc nhìn Hứa Dương Ngọc Trác liền thấy nhát, im lặng cầm hộp sữa mình mới mở, uống cạn sạch trong một hơi rồi lại đi đến trước mặt Thẩm Mộng Dao đang ngồi bên giường cam đoan, thay đổi lời nói, "Ý của em là —— Dao Dao, chị có thể chơi bất cứ thứ gì chị muốn, miễn không đi ra ngoài là được."

Thẩm Mộng Dao ôm gấu bông ngồi bên giường, vì sau khi teo nhỏ hai chân cũng biến ngắn nên đung đưa không chạm đất.

Vương Dịch không biết lôi từ đâu ra một bậc thang đạo cụ, đặt dưới chân nàng.

"Nhất Nhất!" Thấy Vương Dịch tới gần, Thẩm Mộng Dao cười mở hai tay ra, "Muốn ôm!"

Vương Dịch sững người một lúc, sau đó cả mặt tràn đầy vui vẻ, vươn tay ra ôm Thẩm Mộng Dao ngồi lên trên đùi mình, vừa nhấc lên cao cao vừa dỗ dành, "Dao Dao muốn cái gì nào? Em mua cho chị được không?"

"Chỉ muốn ôm một cái." Thẩm Mộng Dao nép người vào trong lòng ngực của Vương Dịch, sau đó gọi Châu Thi Vũ vào nắm tay cậu.

Chủ yếu là muốn viện cớ.

Làm sao bây giờ, Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ đến viện cớ cũng đáng yêu như thế. Đầu óc choáng váng, sắp chết vì sự đáng yêu này rồi.


——

03.

Trịnh Đan Ny mang theo gậy hùng hổ đi đến.

"Hahaha...... Dao Dao! Chị yên tâm! Có em ở đây! Không ai có thể bắt nạt được chị!" Nàng vung vung cây gậy trong tay, "Một cây gậy này của em có thể đánh bay được hết mấy bà cô xấu xa muốn lừa gạt trẻ nhỏ!"

Vương Dịch vừa thay phiên canh cửa với Châu Thi Vũ vẻ mặt kinh hãi lùi lại nửa bước, lo lắng hỏi: "Cậu...... cậu muốn làm gì thế hả......"

"Đây là gậy đánh chó, được thiết kế chuyên dụng để đánh bay mấy con chó thích rình rập đó......" Trịnh Đan Ny bày ra dáng vẻ giả vờ soái khí, nở nụ cười gian tà, vuốt khóe miệng, tự giác đứng cạnh Vương Dịch, nói: "Cậu yên tâm, Dao Dao teo nhỏ rồi thì chắc chắn sẽ có chó tới đây."

"Ồ, được." Vương Dịch vẫn không thay đổi vẻ mặt, tiếp tục chặn cửa.

Qua một lát sau, Trịnh Đan Ny lặng lẽ đến gần Vương Dịch, Vương Dịch liếc nhìn nàng một cái, im lặng tránh sang một bên hai bước, Trịnh Đan Ny lại đến gần hơn, Vương Dịch lại tránh.

Cuối cùng, Vương Dịch không nhịn được nữa, "Rót cuộc là cậu muốn làm......"

"Van xin cậu đó, cho tớ vào xem Dao Dao một cái đi! Có tớ với cây gậy này ở đây, không có con chó nào cắn được Dao Dao đâu mà!" Trịnh Đan Ny trưng ra bộ mặt đáng thương, "Làm ơn, làm ơn!"

"Haha," Vương Dịch cười lạnh, "Biết ngay mà."

Cậu sờ cằm, sau đó dùng ngón tay chọc vào vai Trịnh Đan Ny, cảm thấy bản thân cực kỳ thông minh, nói:

"Tớ chỉ biết, Trịnh Đan Ny cậu có ý đồ xấu xa."

"Hừ, cậu mới là con chó quấn người."


——

04.

"Dao Dao, chị đáng yêu quá đi!"

"Dao Dao, chị nhìn này, đây là gậy phép của tiên nữ mà em đặc biệt mang đến cho chị đó!"

"Dao Dao! Làm công chúa của em đi được không!"

"Dao Dao......"

Đúng vậy, Trịnh Đan Ny đang cầm một gây phép tiên nữ. Hơn nữa cây gậy này còn đang không ngừng phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt và tiếng nhạc có chất lượng vô cùng tệ.

Với trẻ con thì là thế, Trịnh Đan Ny chỉ cần vẫy vẫy cây gậy phép đó là được, nhưng bạn nhỏ Dao Dao với đôi mắt đậu đậu nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc.

Vương Dịch đánh giá —— cực kỳ dọa người.

Châu Thi Vũ và Vương Dịch đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu vì sự xuất hiện của Trịnh Đan Ny, sau khi treo tấm biển "đóng cửa, từ chối tiếp khách" lên thì Trịnh Đan Ny liền nhân cơ hội chui vào trong phòng.

Sau đó dùng những động tác hoàn toàn không phù hợp với phong cách của mình, vừa giơ cây gậy vừa điên cuồng nhảy múa, cosplay Dancing-Baby.

"Dao Dao! Nhìn này —— có thú vị không!" Trịnh Đan Ny hưng phấn hô lên.

Châu Thi Vũ và Vương Dịch đen cả mặt.

Hứa Dương Ngọc Trác bưng sữa vào không hiểu sao lại cảm thấy trong phòng có một bầu không khí kỳ lạ, nhìn chiếc gậy đạo cụ không biết xuất hiện trên tay từ khi nào xong, nàng im lặng kéo Trương Hân rời khỏi phòng.

Châu Thi Vũ và Vương Dịch rất sợ Thẩm Mộng Dao bị dọa khóc, vì thế liều chết đứng chắn trước mặt đứa nhỏ.

Kết quả Thẩm Mộng Dao bị chọc đến không ngừng cười, "Đan Ny, đừng có chọc chị nữa, ửa ửa ửa......"

Trong nháy mắt, mặt của Châu Thi Vũ và Vương Dịch càng đen hơn.

"Vương Dịch, xông lên!" "Được!"

"Này này này...... mấy người làm gì thế hả?" Trịnh Đan Ny bị Vương Dịch nắm bả vai kéo lùi về sau.

Vương Dịch và Châu Thi Vũ vô cùng ăn ý, một người bảo vệ Thẩm Mộng Dao, một người kéo Trịnh Đan Ny đẩy ra ngoài cửa phòng.

Dường như nhận ra là mình không thể phản kháng được, Trịnh Đan Ny vừa vung vẩy cây gậy phép vừa hai mắt ngập nước hét về phía Dao Dao đầy bi thương: "Dao Dao! Nhất định phải nhớ đến em nhé!"

Vương Dịch bịt miệng nàng lại: "Ưm ưm ưm......"

"Được rồi được rồi, đừng có khóc nữa, khoa trương quá rồi đó," Vương Dịch phàn nàn, "Mặc dù cậu có thể là nhân vật chính trong thế giới của mình, nhưng trong cuộc sống thực không có nhiều khán giả đến thế đâu."

Lúc này, trong phòng, Thẩm Mộng Dao mở to mắt đậu đậu nhìn xung quanh: "Chuyện dì dzậy?"

"Dao Dao, chúng ta uống sữa nào." Châu Thi Vũ chắn trước mặt Thẩm Mộng Dao, đưa hộp sữa vừa được mở cho Thẩm Mộng Dao, "Không cần phải sợ! Kẻ xấu đã bị Vương Dịch tỷ tỷ của cậu đuổi đi rồi!"

Vừa dứt lời, Châu Thi Vũ đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có hơi quái lạ, hình như đã có chút thay đổi kỳ quái nào đó về bối phận, nhưng nàng lại không suy nghĩ nhiều.

Nàng nhét hộp sữa đã mở vào tay Thẩm Mộng Dao, an ủi: "Vương Dịch tỷ tỷ của cậu vô cùng lợi hại đó!"

"Ừm!" Thẩm Mộng Dao nhận sữa, ngoan ngoãn cầm uống.

Thẩm Mộng Dao ôm gấu bông, vừa uống sữa vừa vui vẻ gật đầu: "Châu Thi Vũ tỷ tỷ cũng vô cùng lợi hại!"


——

05.

"Chuyện này ấy, chính là như thế đó...... dù sao thì, bây giờ chúng ta không thể vào phòng của Thẩm Mộng Dao!" Tưởng Thư Đình kéo các thành viên HII, lớn tiếng lập mưu bên cạnh phòng của Thẩm Mộng Dao.

Lâm Thư Tình không nói gì, chỉ vào hai con người đang ngồi xổm trước cửa phòng: "Được rồi! Em còn như vậy thì bọn họ biết hết cả đó!"

Tưởng Thư Đình cố gắng giải thích: "Em nói rồi mà mọi người không tin! Để Đội trưởng của chúng ta bị người khác cướp mất!"

Trịnh Đan Ny and Hứa Dương Ngọc Trác: ?

Trịnh Đan Ny: "Có khả năng nào là, cái 'người khác' em nhắc tới cũng bị đuổi ra ngoài rồi không?"

Hứa Dương Ngọc Trác: "Có khả năng nào là, chị cũng là người của HII không?"

Lý Giai Ân và Nông Yến Bình thấy tình hình không ổn, chuẩn bị bỏ lại hai đứa học sinh tiểu học đang cãi nhau, còn bọn họ thì nhân cơ hội chạy trốn.

Kết quả vừa chạy được một nửa thì gặp trúng Trương Hân đang khiêng một chiếc ghế dài nhỏ lên lầu: "Hai người...... đang làm gì thế?"

Hai con người đang tranh cãi lập tức quay đầu nhìn.

Hay lắm! Có kẻ đào ngũ!


——

06.

[Chị.]

[Nghe nói "Tình Ý Nông Nông" với "Thư Phu Giai" đánh nhau rồi hả......?]


「Chờ chút, em lấy đâu ra tin này vậy.......?」


[Em nghe nói......]

[Cả hai tai em đều nói bọn họ nghe được......]

[Chị yên tâm...... lục tung cả cái trung tâm này lên cũng không tìm được tiểu thần tượng nào khác có cái miệng phóng khoáng giống chị đâu.]


「?」

「Viên Nhất Kỳ. Em nói gì cơ?」


[Không... không có gì hết.]

[Haha...... ý em là, Hứa Dương Ngọc Trác! Chừng nào chị mới trả sữa lại cho em?!]


「Cút.」


——

07.

"Dương tỷ, chị đang nhắn gì vậy? Gõ chữ nhanh thật đấy." Trịnh Đan Ny ở một góc xoay xoay cây gậy đánh chó, không ngừng đánh trúng chính mình, cuối cùng nàng cũng từ bỏ, vươn đầu lại gần.

Hứa Dương Ngọc Trác giật mình, vội vàng cất điện thoại: "Không có gì hết...... mấy người kia chưa đánh xong sao?"

"Chưa." Trương Hân nói.

Lúc này, ba người đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà Trương Hân khiêng lên, bốn người trước mặt đã tranh cãi việc "ai xông vào cứu Thẩm Mộng Dao" suốt nửa tiếng đồng hồ, suýt thì chém giết nhau.

"Mình đi đây một chuyến," Hứa Dương Ngọc Trác quan sát tình hình chiến đấu không được rõ ràng lắm, mở cửa ra bước vào, "Dao Dao?"

"Mùa xuân ở nơi nào nhỉ? Mùa xuân ở nơi nào ta? Mùa xuân ở trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác đó......"

Hửm?

Trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác?

Hứa Dương Ngọc Trác?!

Châu Thi Vũ hát được một nửa, đôi tay đang vỗ theo nhịp dừng lại, nàng nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác đang có vẻ mặt rất là phức tạp: "Hi....... Dương tỷ, em hát thế nào......"

Hứa Dương Ngọc Trác liếc nhìn một đứa trẻ lớn một đứa trẻ nhỏ đang ngồi bịt tai trên giường, lại nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Châu Thi Vũ.

Khóe môi giật giật, "Rất. Hay."

Tiếng hát của Châu Thi Vũ bị gián đoạn, Vương Dịch lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu phàn nàn về việc "một giọng hát không đầy đủ âm điệu có ảnh hưởng lớn như thế nào đến việc rèn luyện kỹ năng âm nhạc của trẻ nhỏ!".

Lúc Hứa Dương Ngọc Trác chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay nàng. Hửm? Là một bé samoyed nhỏ —— đang vô cùng ủy khuất.

Thẩm Mộng Dao nước mắt lưng tròng: "Tỷ tỷ, dẫn em đi với huhuhu......"


——

07.

"Cái đồ ăn cướp sữa!"

"Cậu biết không! Sáng ngày tớ mới biến ngược trở lại, Hứa Dương Ngọc Trác đã dẫn theo Trương Hân ngang nhiên xông vào phòng của tớ, dọn hết sữa ra khỏi phòng......"

"Quan trọng nhất là! Trong đó có hai thùng sữa vốn là của tớ!"

[Hứa Dương Ngọc Trác nghe đây!]

[Mời Hứa Dương Ngọc Trác vô điều kiện trả lại sữa đã cướp từ phòng của Viên Nhất Kỳ!]

[Mời......]

Vừa mới gửi tin nhắn thoại này đi xong, cửa phòng Viên Nhất Kỳ đột nhiên mở ra, Tiểu Ban meo meo vài tiếng rồi cọ cọ hai cái vào chân Viên Nhất Kỳ như vừa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ngậm mấy cây súp thưởng lặng lẽ rời đi.

Viên Nhất kỳ: ?

Tầm nhìn di chuyển lên trên.

Là cái đồ ăn cướp sữa kia!

Hứa Dương Ngọc Trác đang nắm tay một Thẩm Mộng Dao bị teo nhỏ đứng ở cửa phòng cậu, Hứa Dương Ngọc Trác lạnh lùng đẩy mạnh Thẩm Mộng Dao vào trong phòng sau xoay người rời đi không thèm quay đầu lại.

"Alo alo alo," Giọng của Quách Sảng ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên, "Đồ ăn cướp sữa gì cơ?"

Lúc này Viên Nhất Kỳ mới phản ứng, nhìn Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có.

Cậu ho khan, nói vào điện thoại: "Quách Sảng, tớ nghĩ mình đã gặp phải một chuyện rất là nghiêm trọng rồi."

"Cái gì?" Quách Sảng hỏi, "Ý cậu......"

Tít tít tít...... Viên Nhất Kỳ đã cúp máy.


——

08.

Thẩm Mộng Dao có chút lo lắng.

Từ lúc Hứa Dương Ngọc Trác dẫn nàng quẹo trái quẹo phải đi vào căn phòng quen thuộc này, nàng liền biết kế hoạch của Hứa Dương Ngọc Trác.

Dọc đường đi, nàng nắm chặt ngón tay của Hứa Dương Ngọc Trác, sợ bị bỏ lại phía sau. Không ngờ rằng, Hứa Dương Ngọc Trác lại dùng cách thẳng thắn nhất bỏ nàng lại đây.

Hứa Dương Ngọc Trác vô cảm chạy.

Thẩm Mộng Dao thả lỏng ngón tay, cảm thấy có chút đau nhức.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy động tác của nàng, cúp điện thoại nhét vào trong túi, cậu nhìn nàng rồi thở dài, sau đó vô cùng nghiêm túc đi đến ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi duỗi ba ngón tay ra.

"Đây là bao nhiêu?"

Thẩm Mộng Dao im lặng.

Viên Nhất Kỳ càng lúc càng cau chặt mày, cuối cùng giữa mày như xuất hiện cả một ngọn núi nhỏ, cậu lại sờ vào điện thoại trong túi, đứng dậy đi lòng vòng vài bước, rồi lại ngồi xổm xuống duỗi một ngón tay ra:

Vẻ mặt còn nghiêm túc hơn lần trước.

"Vậy đây là bao nhiêu?"

Thẩm Mộng Dao vẫn im lặng.

Viên Nhất Kỳ lập tức hoảng hốt: "Thẩm Mộng Dao, chị sẽ không biến thành thiểu năng đâu nhỉ!"

Thẩm Mộng Dao mím môi, quả quyết xoay người.

"Không được!" Viên Nhất Kỳ vội vàng đi đến giữ lấy tay nàng: "Đừng đừng đừng, chị đừng đi! Cầu xin chị...... Chị đi rồi thì em phải làm sao đây? Dương tỷ chắc chắn sẽ không trả sữa lại cho em!"

Thẩm Mộng Dao: ?

"Khụ khụ...... Nói chuyện chính nào. Dương tỷ bảo chị ở lại với em trong giai đoạn teo nhỏ này...... chị thấy thế nào?" Viên Nhất Kỳ đưa Thẩm Mộng Dao đến bên giường, lấy một chiếc ghế đơn nhỏ từ dưới gầm giường ra rồi cho nàng ngồi lên.

Thẩm Mộng Dao nói: "Chị nhìn bằng mắt."

Viên Nhất Kỳ nheo mắt, khoanh tay nhìn Thẩm Mộng Dao.

Lúc người này chưa teo nhỏ thì mỗi lần tránh hiềm nghi lại đen mặt, teo nhỏ rồi lúc tránh hiềm nghi vẫn đen mặt —— nhưng khuôn mặt của một đứa trẻ đã thêm vào yếu tố "ủy khuất" cho nàng.

Nói một cách dễ hiểu thì là...... Thẩm Mộng Dao trông như sắp khóc.

Quan sát Thẩm Mộng Dao một hồi, Viên Nhất Kỳ thử mở miệng thăm dò: "Chị cũng bị bắt nạt à?"

Không biết vì cái gì, Thẩm Mộng Dao lại nghe ra chút cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp họa trong câu hỏi của cậu.

Nàng lạnh lùng nói: "Không có."

"Ồ~" Viên Nhất Kỳ đương nhiên không tin, cậu không muốn so đo với trẻ con, đào ra một chút của cải còn sót lại của mình, đau lòng đẩy chúng đến trước mặt Thẩm Mộng Dao, "Em chỉ có chút ít đồ ăn vặt này thôi, chị ăn đi!"

"Chị không muốn." Bánh bao sữa điên cuồng lắc đầu.

"Vậy chị muốn cái gì?" Viên Nhất Kỳ nghe vậy liền vui vẻ giấu đồ ăn vặt lại dưới gầm giường, "Em đi mua."

"Muốn ôm một cái......" Giọng nói của Thẩm Mộng Dao rất nhỏ.

Dù sao nàng cũng là một đứa trẻ, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt mong chờ nhìn Viên Nhất Kỳ, người ngoài mà nhìn thấy cảnh tượng này —— có lẽ sẽ cho rằng Viên Nhất Kỳ đang bắt nạt Thẩm Mộng Dao.

"Chị nói cái gì?"

Thẩm Mộng Dao đi tới trước mặt Viên Nhất Kỳ, kéo góc áo của cậu, khóe môi trùng xuống, mở hai tay ra: "Muốn em ôm chị......"

Biểu cảm của Viên Nhất Kỳ xuất hiện một vết nứt.

"Ôm chị......"

"Hả?"

Nhìn thấy Viên Nhất Kỳ ngây người một chỗ, Thẩm Mộng Dao trực tiếp tấn công.

Trực tiếp ôm lấy.

Thẩm Mộng Dao phiên bản nhỏ chỉ cao đến phần eo của Viên Nhất Kỳ, cánh tay đang ôm lấy eo Viên Nhất Kỳ dần thắt chặt lại, không làm ngộp Viên Nhất Kỳ nhưng lại làm ngộp bản thân đến không thở được trước.

Viên Nhất Kỳ vội vàng kéo Thẩm Mộng Dao xa khỏi lớp áo của mình một chút, hỏi: "Chị làm gì thế?"

Cúi đầu nhìn.

Thẩm Mộng Dao đỏ bừng từ cổ đến tai, xem ra là ngạt thở không nhẹ.

"Thẩm Mộng Dao, chị buông em ra trước đã," Viên Nhất Kỳ sợ đến nắm lấy tay Thẩm Mộng Dao, "Em đi lấy chút nước cho chị uống."

"Không muốn......" Thẩm Mộng Dao bướng bỉnh không thôi, điên cuồng lắc đầu, ôm chặt lấy eo Viên Nhất Kỳ không chịu buông.

Viên Nhất Kỳ cố gắng giải thích với nàng, "Em không đi đâu cả, em chỉ muốn lấy cho chị một ly nước thôi."

"Chỉ ôm một chút thôi......" Thẩm Mộng Dao lại vùi đầu vào áo của Viên Nhất Kỳ, phát ra giọng nói rầu rĩ.

Không biết là qua bao lâu, phần da lộ ra bên ngoài của Thẩm Mộng Dao cũng khôi phục màu sắc bình thường của nó, cánh tay vẫn quấn chặt lấy eo Viên Nhất Kỳ, nàng đột nhiên hít một hơi thật sâu.

Viên Nhất Kỳ đặt tay lên đầu nàng, "Bây giờ có thể buông lỏng ra chưa nào?"

Thẩm Mộng Dao không nói gì.

Viên Nhất Kỳ biết nàng đồng ý nên nhẹ nhàng gỡ tay nàng rời khỏi eo mình, cố ý sờ sờ đầu nàng rồi đi rót đầy một ly nước trước khi Thẩm Mộng Dao có hành động phản đối.

"Không liên quan gì đến em cả."

Giọng nói của Thẩm Mộng Dao vang lên từ sau lưng cậu.

Khóe môi của Viên Nhất Kỳ nhếch lên: "Em biết."

Nói xong, cậu rót nước lạnh vào nước nóng để làm nguội, tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

Cậu tiến đến gần, "Chỉ là tác dụng phụ của thời kỳ bị teo nhỏ thôi."

Viên Nhất Kỳ đưa nước cho Thẩm Mộng Dao, nghiêng đầu nói: "Em biết mà...... vì lần trước chị cũng đã nói như vậy với em."

"Không phải sao?"

Một vài câu này như phá tan hết tất cả những lời chất vấn.

Thẩm Mộng Dao không biết còn có thể trả lời gì, cuối cùng phát một tiếng "ừm", quay mạnh đầu đi.

"Đây, uống nước." Viên Nhất Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế đưa nước.

"À," Thẩm Mộng Dao vẫn không nhìn cậu, chỉ đưa tay ra ngoan ngoãn nhận lấy ly nước.

Viên Nhất Kỳ đưa nước cho nàng rồi đi ra xa, cậu còn việc riêng cần phải giải quyết.

Thẩm Mộng Dao lắng nghe một hồi, sau khi xác nhận Viên Nhất Kỳ thật sự không để ý đến mình mới quay đầu lại, 'ực ực' uống nước.

"Có thể xem phim bằng máy chiếu." Giọng nói của Viên Nhất Kỳ từ xa truyền đến.

"Được!" Thẩm Mộng Dao lắc đầu, muốn rửa sạch những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?

Nàng đã ngủ quên lúc nào vậy?

Khi Thẩm Mộng Dao tỉnh lại thì nàng đã cuộn tròn người trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ.

Dường như Viên Nhất Kỳ không có thói quen về giường ngủ...... hoặc là lúc nàng đang mê mẩn xem phim hoạt hình, cậu đã đến xem cùng nàng, cuối cùng hai người cùng nhau ngủ trên ghế sofa.

Cả người Thẩm Mộng Dao hoàn toàn nằm trên người Viên Nhất Kỳ, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cậu.

Mềm quá.

Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, vì để tiện cho nàng ôm, Viên Nhất Kỳ thậm chí còn dùng cả tư thế chữ 'Đại' nằm ngủ trên sofa. Giữ nguyên tư thế này cả đêm thì sáng dậy chắc chắn sẽ bị đau lưng.

"Viên Nhất Kỳ?" Thẩm Mộng Dao vươn tay chọc vào eo Viên Nhất Kỳ.

Người kia không có chút phản ứng nào.

"Viên Nhất Kỳ, dậy đi mà." Thẩm Mộng Dao lắc mạnh cánh tay của Viên Nhất Kỳ, "Chị đói rồi."

Được rồi, sức của trẻ con không có bao nhiêu cả, nàng không lay được người Viên Nhất Kỳ.

Thẩm Mộng Dao bật dậy nhìn xung quanh, sau đó chui xuống gầm giường tìm hơn một nửa đồ ăn vặt mà Viên Nhất Kỳ đã giấu đi lúc nãy, tìm qua tìm lại cuối cùng cũng tìm được, vì thế nàng hưng phấn mở ra ăn ngay dưới gầm giường.

Rột rột rột.

"Thẩm Mộng Dao? Sao chị cũng thích trốn dưới gầm giường thế?"

Sao vừa ăn đồ ăn vặt của em thì liền tỉnh rồi? Rất bảo vệ đồ ăn của mình đấy.

Thẩm Mộng Dao nghĩ thế, trong miệng có đồ ăn thơm ngon, tiếng rột rột giòn tan vang lên.

Nàng đưa thanh socola về phía Viên Nhất Kỳ, hỏi: "Có muốn ăn một chút không? Rột rột, ngon lắm."

Viên Nhát Kỳ có hơi sửng sốt, "Được......?"

Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục nằm trên sofa xem phim hoạt hình. Thật ra Thẩm Mộng Dao vốn không muốn xem phim hoạt hình, Viên Nhất Kỳ nói trẻ con nên xem phim hoạt hình, giữ nàng ở bên mình xem.

Cậu nói sẽ cho Thẩm Mộng Dao ôm, Thẩm Mộng Dao liền đồng ý.

"Thẩm Mộng Dao, bình thường chị rất thiếu tình thương sao? Sau khi teo nhỏ rồi liền thích được người khác ôm......"

Xem được một nửa, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên hỏi như vậy.

Lúc này Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang nằm úp sấp trên bụng cậu. Nghe thế nàng liền vỗ mạnh vào eo Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ đau đến bật ra thành tiếng, "Sao chị teo nhỏ rồi mà sức lực vẫn lớn đến thế?"

"Này, chị......" Viên Nhất Kỳ vừa muốn phàn nàn tiếp nhưng nhìn thấy Thẩm Mộng Dao lại bất động, ngoan ngoãn nằm trên người mình ngủ.

Ưu điểm của việc làm trẻ con là thế, chất lượng giấc ngủ rất cao.

Viên Nhất Kỳ kéo chăn đắp cho Thẩm Mộng Dao, nằm trên ghế sofa với một tư thế cực kỳ mất tự nhiên, máy chiếu trước mặt vẫn còn đang chiếu phim hoạt hình, cậu xem đến mê say.


......


Sáng hôm sau, Thẩm Mộng Dao bừng tỉnh, nàng cảm thấy bản thân mình đã có một giấc ngủ rất dài, rất thoải mái.

"Meo~" Tuotuo lại nhảy lên giường của nàng, đi qua đi lại bên người nàng, "Meo meo meo~"

"Biết rồi biết rồi, chỉ mới hai ngày không gặp thôi mà......"

Đã quay trở lại phòng của mình rồi...... Thẩm Mộng Dao nhận ra được điều này, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.


fin.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store