Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Chap 9 : Chia Tay Với Thẩm Lương Niên
Sau khi Lương Thần chờ Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, chính mình mới tiện tay kéo cái ghế ra, ngồi ở đối diện cô.
Lương Thần nhìn thấy trên mặt Cảnh Hảo Hảo lộ ra nước mắt chưa khô, liền vươn tay, sờ lên mặt của cô, muốn lau khô nước mắt thay cô.
Trong nháy mắt ngón tay anh đụng vào trên da thịt của mình, Cảnh Hảo Hảo chợt dời đầu đi.
Tay Lương Thần rơi xuống khoảng không, vẻ mặt thật vất vả mới hơi dịu đi của anh dần dần lại trở nên trầm thấp lên.
Cảnh Hảo Hảo ý thức được không khí chung quanh có chút ngưng trệ, cô thật cẩn thận nâng mí mắt lên, vụng trộm nhìn thoáng qua Lương Thần, tay theo bản năng liền nắm chặt làn váy của mình.
Mặt Lương Thần không chút thay đổi nhìn chằm chằm hành động bất an của Cảnh Hảo Hảo, mắt không nháy một chút.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức không dám ra thở mạnh ra chút nào.
Thời gian trôi qua một giây lại một giây, trong phòng im lặng có chút khủng bố, có chút như là khúc nhạc dạo trước khi bão táp tiến đến, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo nghĩ tại sao chính mình không nói gì nhưng lại chọc giận Lương Thần, khi cô nghĩ không biết anh sẽ đổi dùng biện pháp gì sửa trị chính mình, Lương Thần lại đột nhiên dời tầm mắt từ trên mặt Cảnh Hảo Hảo đi, trực tiếp nhìn phía ngoài cửa sổ.
Qua một hồi lâu, Lương Thần mới quay đầu, nhìn đến nước mắt đã khô trên mặt Cảnh Hảo Hảo, chỉ để lại nước mắt không nhìn kỹ sẽ không dễ phát giác, lúc này mới mở miệng, hỏi: "Năm em mười một tuổi kia, quen biết Thẩm Lương Niên như thế nào?"
Vừa rồi Cảnh Hảo Hảo né tránh tay Lương Thần, cũng đã lo lắng hãi hùng một trận, hiện tại sợ chính mình lại chọc giận anh, cho nên liền ngoan ngoãn mở miệng, nói: "Lúc đến trường, tôi không có học phí, là ba Lương Niên nộp cho tôi."
Lương Thần nghe nói như thế, mi tâm hơi hơi cau lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nhìn trong chốc lát, lại hỏi: "Qua bốn ngày nữa, chính là sinh nhật 20 tuổi của em?"
"Ừ." Giọng Cảnh Hảo Hảo đáp lại có chút nhỏ, sau đó lại gật gật đầu.
"Sau đó các người chuẩn bị ngày nào đó sẽ kết hôn?" Lương Thần nói xong, tầm mắt liền dừng ở nhẫn trên tay Cảnh Hảo Hảo.
Lúc Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nâng tay lên, che giấu nhẫn của mình, cúi đầu, lắc lắc đầu, sau đó nghĩ đến chính mình không thể nói cho anh biết, cô và Lương Niên ước định đêm kia giao phó nhau cho đối phương, cho nên liền gật gật đầu.
Tầm mắt Lương Thần lập tức trở nên càng thêm lạnh lùng: "Cho em thời gian một ngày, xử lý sạch sẽ chút chuyện rối ren giữa em và Thẩm Lương Niên."
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm cô, nói: "Nói đơn giản một chút, chính là chia tay, cho em thời gian một ngày, chia tay với Thẩm Lương Niên."
"Lương Niên với ngài là bạn bè, hai người còn là bạn hợp tác, sao ngài có thể cướp bạn gái của anh ấy......" Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, hoàn toàn không có co quắp bất an vừa rồi, cô lắc lắc đầu với Lương Thần, ngữ khí có chút kiên định nói: "Không có khả năng......"
Không có khả năng?
Hay cho một câu không có khả năng!
Lương Thần phốc một tiếng, cười ra tiếng, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: "Hảo Hảo, em thật đúng là ngây thơ, có thể hay không là do em định đoạt sao? Hiện tại tôi với em ngồi ở chỗ này nói những chuyện này, là tôi cho em mặt mũi, em đừng làm bộ làm tịch với tôi, em hẳn là biết, đừng nói ở thành phố Giang Sơn, cho dù là đến đế đô, cũng không có mấy người dám gây khó dễ Lương Thần tôi, cho nên càng miễn bàn chuyện em dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào tiền của em mở công ty cho bạn trai. Nói thật với em, tòa nhà công ty của Thẩm Lương Niên là đất của tôi, chỉ trong vài phút tôi liền có thể khiến cho công ty anh ta không có văn phòng, cho nên, khuyên em đừng hại người hại mình, đến lúc đó chọc giận tôi, khổ sở không phải là em?"
Tầm mắt Lương Thần lập tức trở nên càng thêm lạnh lùng: "Cho em thời gian một ngày, xử lý sạch sẽ chút chuyện rối ren giữa em và Lương Thần câu môi, cúi đầu nở nụ cười:"Hảo Hảo, có phải em lại muốn chơi tâm nhãn gì với tôi rồi không?"
"Không...... Không có." Rất nhiều người đều gọi cô "Hảo Hảo", nhưng Cảnh Hảo Hảo không biết chuyện gì xảy ra, nghe được hai chữ này từ trong miệng Lương Thần, rõ ràng ngữ điệu anh trầm thấp triền miên, dễ nghe như là tiếng trời nhân gian, nhưng cô nghe lại phát lạnh từng trận từng trận sau lưng, cô nhìn Lương Thần, lắc đầu, nói:"Thật không có."
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một hồi lâu, nói: "Cũng đúng, em và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ mười năm, nói chia liền chia, thật sự có chút khó khăn, vậy em nói đi, cho em thời gian vài ngày?"
"Một tháng......" Cảnh Hảo Hảo nói hai chữ, liền nhìn thấy sắc mặt Lương Thần suy sụp xuống trong nháy mắt, cô liền cắn cắn môi, tiếp tục sửa miệng nói:"...... Nửa tháng......"
"Hảo Hảo, em thật đúng là biết nói chuyện cười, nửa tháng...... em cảm thấy anh chờ kịp ư? Đừng thấy tôi nhường em một bước, em liền được voi đòi tiên, thật sự không được, chúng ta liền theo ý tôi, một ngày......"
"Anh Lương Thần, anh đáp ứng cho tôi thời gian, anh đáp ứng làm anh trai Lương Thần tốt của tôi" Cảnh Hảo Hảo sợ Lương Thần đổi ý, dưới tình thế cấp bách, liền gọi xưng hô yêu thích "Anh Lương Niên" khi làm nũng với Thẩm Lương Niên.
Cô không xác định, người đàn ông này có chịu bộ dáng này không, nhưng hiện tại, cô đã sắp cùng đường, có thể làm cũng chỉ là tử chiến đến cùng.
Sự thật chứng minh, Cảnh Hảo Hảo tử chiến đến cùng, xác thực đã rất thành công, Lương Thần thật đúng là bị hai tiếng "Anh Lương Thần" nhu thuận trong miệng cô gọi đến cực kỳ hưởng thụ, anh biết rõ, cô là vì làm cho anh thỏa hiệp mới gọi như vậy, nhưng thần thái cả người, vẫn lập tức trở nên giãn ra rất nhiều, thoạt nhìn tâm tình giống như rất tốt nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói:"Tôi cho em thời gian bốn ngày, buổi tối trước khi sinh nhật em, phải xử lý sạch sẽ chuyện giữa em và Thẩm Lương Niên, đây là cực hạn lớn nhất của tôi, tôi cũng không thích xài chung một phụ nữ với đàn ông khác."
Cảnh Hảo Hảo biết, có thể làm cho Lương Thần cho cô thêm ba ngày, đã là nhượng bộ rất lớn của anh, nếu chính mình không thuận theo không buông tha tiếp tục tranh cãi, sợ là Lương Thần sẽ muốn trở mặt, vì thế liền thật cẩn thận nói:"Tôi đây có thể về nhà trước không? Đến buổi tối sinh nhật tôi, tôi gọi điện thoại cho anh, được không" Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo lại thêm một câu:"Anh Lương Thần"
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đánh chủ ý nhỏ gì, sao Lương Thần lại có thể nhìn không thấy đoán không ra, nhưng cô chỉ là không muốn đêm nay ở cùng một chỗ với anh, sợ anh ăn cô. Chỉ là thẳng thắn mà nói, mấy ngày hôm trước thật đúng là lần đầu tiên anh khai trai trong đời, tư vị kia thật là ý vị sâu xa, hiện tại đêm khuya vắng người, cô liền đứng ở trước mặt anh, trên người mang theo hương khí nhẹ sạch sẽ đặc biệt, vẫn luôn chui vào trong lỗ mũi của anh, chui đến cả người anh ngứa ngáy, chỉ tâm nhột khó nhịn thì tâm nhột khó nhịn, anh cũng không phải cái loại đàn ông tinh trùng lên não, dù sao sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh, cho nên anh một bộ dáng dễ thương lượng gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, như là đế vương khai ân, nói: "Được." ."
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm cô, nói: "Nói đơn giản một chút, chính là chia tay, cho em thời gian một ngày, chia tay với Thẩm Lương Niên."
"Lương Niên với ngài là bạn bè, hai người còn là bạn hợp tác, sao ngài có thể cướp bạn gái của anh ấy......" Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, hoàn toàn không có co quắp bất an vừa rồi, cô lắc lắc đầu với Lương Thần, ngữ khí có chút kiên định nói: "Không có khả năng......"
Không có khả năng?
Hay cho một câu không có khả năng!
Lương Thần phốc một tiếng, cười ra tiếng, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: "Hảo Hảo, em thật đúng là ngây thơ, có thể hay không là do em định đoạt sao? Hiện tại tôi với em ngồi ở chỗ này nói những chuyện này, là tôi cho em mặt mũi, em đừng làm bộ làm tịch với tôi, em hẳn là biết, đừng nói ở thành phố Giang Sơn, cho dù là đến đế đô, cũng không có mấy người dám gây khó dễ Lương Thần tôi, cho nên càng miễn bàn chuyện em dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào tiền của em mở công ty cho bạn trai. Nói thật với em, tòa nhà công ty của Thẩm Lương Niên là đất của tôi, chỉ trong vài phút tôi liền có thể khiến cho công ty anh ta không có văn phòng, cho nên, khuyên em đừng hại người hại mình, đến lúc đó chọc giận tôi, khổ sở không phải là em?"
"Lương tổng, ngài muốn tôi làm gì đều có thể, nhưng muốn tôi cùng Lương Niên chia tay, tôi làm không được..."
Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi, dựa vào việc Trầm Lương Niên bán màu mà có học phí của ba tháng đầu, lúc đó cô, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện yêu đương, nhưng mà, cũng đã chia tim của mình ra làm ba ngăn, thứ tự là cha, mẹ và Trầm Lương Niên.
Mối tình đầu, giống như một cơn gió xuân, chỉ trong một đêm, có hàng ngàn hàng vạn cây hoa lê nở rộ.
Cụ thể Cảnh Hảo Hỏa đã không nhớ rõ, bản thân như thể nào hiểu được tình cảm nam nữ, cô chỉ nhớ rõ, bản thân tự biết có tình thân, tình bạn bè ở bên ngoài, còn tồn tại một thứ tình yêu, cô bắt đầu là một cô gái ôm ấp tình yêu.
Cái thời điểm đó, phim thần tượng vừa mới đột phả toàn bộ đại lục Hoa Hạ, các cô gái đều yêu thích, yêu thích Tạ Đình Phong, yêu thích Chu Kiệt Luân, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cũng có một loại nam thần thuộc về mình, đó chính là Trầm Lương Niên.
Lúc cô tiến vào vòng giải trí, mới mười bốn tuổi, tuy rằng không phải một cô gái nhỏ, nhưng lại xinh đẹp làm cho người khác nhịn không được nhìn nhiều hơn, ở trọng tổ phim rất ít người, khó trách muốn ăn đậu hủ của cô.
Thậm chí, còn có đạo diễn cũng người sản xuất, càm tiền mê hoặc cô, chỉ cần cô đi theo bọn họ, bọn học sẽ bao nuôi cô sung sướng.
Đáy lòng cô có Lương Niên, làm sao có thể theo họ được, khó trách bị người mắng là không biết phân biệt, có đôi khi gặp kẻ ngang ngược bạo lực, cô liều chết giãy giuộc, không thiếu bị đánh, cô cũng có trông mong, phí xuất hiện tại màn hình ít đến đáng thương, thậm chí vai diễn bị người khác thay thế, sau đó bị đuổi khỏi tổ làm phim, làm cho giai đoạn trước lãng phí thời gian ở tổ kịch chạy lên chạy xuống, bỏ tất cả công sức đều không công.
Thậm chí, từng có đạo diễn bởi vì không chiếm được cô, tẩy chay cô suốt bảy tháng, cô cũng khong có chút khuất phục.Hiện tại nhớ lại, ở thời điểm đó, cô thực sự khổ, nhưng mà, trên thế giới này, rất nhiều người đều không phải sinh ra đã giàu sang phú quý, trong cuộc sống tàn nhẫn này, phải dần đần học cách bảo vệ chính mình, đời người luôn có một lần vấp ngã, cũng với bị người khinh dễ, Cảnh Hảo Hảo cũng học như thế nào bảo vệ mình, như thế nào vừa không đắc tội với người khác mà có thể bảo vệ mình.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng mà cô làm như vậy, chính là mất đi cơ hội phát triển nhất ở ngành giải trí, dù sao trên thế giới này, cũng không thiếu yêu thương nhung nhớ, dựa vào khuôn mặt thân thể mà lên nữ thần.
Thực ra có người hỏi qua Cảnh Hảo Hảo, cô lớn lên xinh đẹp, có người không bằng cô mà đóng nhân vật chính, mà cô chỉ là đứng phía sau làm nàng hầu, cô không cảm thất không công bằng sao?
Thực ra, đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, cô không cảm thấy không công bằng, cô cùng người khác khác nhau, cô chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giữ mình cho Trầm Lương Niên, cô cảm thấy tất cả đều rất công bằng.
Cô nhẫn nhịn sáu năm...Năm thứ sáu, cô chưa từng tỏa hiệp với số mệnh của mình như vậy.
Nhưng mà ngay tại thời điểm cuối cùng, thân thể trong sạch của cô bị hủy...Hiện tại còn muốn cô mất đi Trầm Lương Niên sao?
Cảnh Hảo Hảo thật làm không được.
"Làm không được?" Lương Thần "Chậc chậc" hai tiếng, tiếp tục nói:"Hảo Hảo, trí nhớ của em sao lại quên mau như thế? Tôi vừa mới nói những lời này, em cũng chưa nghe được phải không? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói lại cho em nữa?"
Tôi không thể không có Lương Niên...."
"a..."Lương Thần cũng không biết cụ thể phải làm sao, nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, cả người chỉ cảm thấy lòng ngực có một ngọn lữa, thiêu đốt cực nhanh cơ thể, đốt lục phủ ngũ tạng thành hơi nước.
"Em không thể không có Lương Niên?"
"Vậy em có nghĩ tới hay không, cơ bản Trầm Lương Niên, không cần em?"
"Không có khả năng, Lương Niên là yêu tôi." ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo lộ ra một sự thật: "Chúng tôi yêu nhau."
Yêu nhau?Cả người Lương Thần lập tức từ trên ghế đứng lên, anh nâng chân lên, hung hăng đạp về phía cái bàn , cái bàn bị anh đá trước một khoảng lớn, ly trà ấm trà bùm bùm ngã xuống,anh quay đầu, một bên nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút ác liệt : "Cảnh Hảo Hảo, Trầm Lương Niên..."
Lương Thần khi nói đến, tầm mắt vừa chống lại ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Sắc mặt người côn gái trắng bệch, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là ánh mắt của cô, lại lộ ra vài phần kiên định.
Đên trắng rõ ràng nơi đáy mắt, lóe ra một cỗ quật cường.
Giống như vô cũng tín nhiệm Trầm Lương Niên.
Lương Thần lập tức trầm mặc đi xuống.
Kỳ Thật anh muốn nói với cô, Trầm Lương Niên yêu em, mà cặp kè với người khác?
Anh rất muốn nhìn người phụ nữ này, nghe được tin tức này, cuốc cuộc vẻ mặt sẽ như thế nào.
Nhưng mà, câu nói vờn quanh miệng anh "Trầm Lương Niên ở bên ngoài bao dưỡng một tiểu minh tinh hai năm." Nhưng lời này, không biết sao lại thế, chính là không nói ra được, ngược lại cuối cùng một chút một chút, bị anh cắt nuốt nuốt vào bụng.
Anh cảm thấy bản thân nhất định điên rồi.
Từ nhỏ đến lớn, anh cho tới bây giờ không có để người khác làm mình khó chịu.
Nhưng mà hiện tại, anh lại vì một đêm ấy của bản thân, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liện động kinh với người phụ nữ này, ủy khuất chính mình.
Lương Thần chậm rãi thở ra ngoài một hơi, quay đầu, suy nghĩ về chuyện khác.
Cảnh Hảo Hảo thật không ngờ, Lương Thần thế nhưng dừng lại, cô đợi một trận tử hình, không đợi anh lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn về phái anh.
Lại nhìn đến người đàn ông lắt đầu kia, mi mắt hơi hơi cuối xuống, che lấp đi vẻ mặt, vốn dĩ trên mặt là sự nổi giận thâm tình, vào lúc này lại trở nên lạnh nhạt, làm người ta không biết đáy lòng anh, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Lương Thần giống như ý thức được Cảnh Hảo hảo đang nhìn mình, sau một lúc lâu, anh chậm rãi xoay người, chống lại ánh mắt của cô, trầm mặt mím môi, lại đổi đề tài chính mình nói qua, tiếp tục trở về đề tài ban đầu với Cảnh Hảo Hảo: "Không có có ý khiên chiến cực của của tôi, nếu như không muốn trơ mắt nhìn tôi một chút một chút đùa chết Trầm Lương Niên, tôi cho em thời gian một ngày, buổi tối ngày mai. tôi muốn em tự gọi điện thoại cho tôi."
Cảnh Hảo Hảo biết, không thể cứng đối cứng với Lương Thần, Lương Thần khẳng định là sẽ không bỏ qua chính mình.
Vả lại cứ quấn rít tranh chấp với nhau, nháo đến cuối cùng, cô và Trầm Lương Niên cũng không có kết cục tốt, không bằng cô nhanh nghĩ biện pháp, tạm thời biến mất trước mặt anh, sau đó suy nghĩ bàn bạc kĩ hơn một chút, làm thế nào thoát khỏi anh.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo làm như bị Lương Thần dọa, nhẹ giọng nói: "Có thể cho tôi thời gian vài ngày được không?"
Lương Thần câu môi, cúi đầu nở nụ cười:"Hảo Hảo, có phải em lại muốn chơi tâm nhãn gì với tôi rồi không?"
"Không...... Không có." Rất nhiều người đều gọi cô "Hảo Hảo", nhưng Cảnh Hảo Hảo không biết chuyện gì xảy ra, nghe được hai chữ này từ trong miệng Lương Thần, rõ ràng ngữ điệu anh trầm thấp triền miên, dễ nghe như là tiếng trời nhân gian, nhưng cô nghe lại phát lạnh từng trận từng trận sau lưng, cô nhìn Lương Thần, lắc đầu, nói:"Thật không có."
Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo một hồi lâu, nói: "Cũng đúng, em và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ mười năm, nói chia liền chia, thật sự có chút khó khăn, vậy em nói đi, cho em thời gian vài ngày?"
"Một tháng......" Cảnh Hảo Hảo nói hai chữ, liền nhìn thấy sắc mặt Lương Thần suy sụp xuống trong nháy mắt, cô liền cắn cắn môi, tiếp tục sửa miệng nói:"...... Nửa tháng......"
"Hảo Hảo, em thật đúng là biết nói chuyện cười, nửa tháng...... em cảm thấy anh chờ kịp ư? Đừng thấy tôi nhường em một bước, em liền được voi đòi tiên, thật sự không được, chúng ta liền theo ý tôi, một ngày......"
"Anh Lương Thần, anh đáp ứng cho tôi thời gian, anh đáp ứng làm anh trai Lương Thần tốt của tôi" Cảnh Hảo Hảo sợ Lương Thần đổi ý, dưới tình thế cấp bách, liền gọi xưng hô yêu thích "Anh Lương Niên" khi làm nũng với Thẩm Lương Niên.
Cô không xác định, người đàn ông này có chịu bộ dáng này không, nhưng hiện tại, cô đã sắp cùng đường, có thể làm cũng chỉ là tử chiến đến cùng.
Sự thật chứng minh, Cảnh Hảo Hảo tử chiến đến cùng, xác thực đã rất thành công, Lương Thần thật đúng là bị hai tiếng "Anh Lương Thần" nhu thuận trong miệng cô gọi đến cực kỳ hưởng thụ, anh biết rõ, cô là vì làm cho anh thỏa hiệp mới gọi như vậy, nhưng thần thái cả người, vẫn lập tức trở nên giãn ra rất nhiều, thoạt nhìn tâm tình giống như rất tốt nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói:"Tôi cho em thời gian bốn ngày, buổi tối trước khi sinh nhật em, phải xử lý sạch sẽ chuyện giữa em và Thẩm Lương Niên, đây là cực hạn lớn nhất của tôi, tôi cũng không thích xài chung một phụ nữ với đàn ông khác."
Cảnh Hảo Hảo biết, có thể làm cho Lương Thần cho cô thêm ba ngày, đã là nhượng bộ rất lớn của anh, nếu chính mình không thuận theo không buông tha tiếp tục tranh cãi, sợ là Lương Thần sẽ muốn trở mặt, vì thế liền thật cẩn thận nói:"Tôi đây có thể về nhà trước không? Đến buổi tối sinh nhật tôi, tôi gọi điện thoại cho anh, được không" Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo lại thêm một câu:"Anh Lương Thần"
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đánh chủ ý nhỏ gì, sao Lương Thần lại có thể nhìn không thấy đoán không ra, nhưng cô chỉ là không muốn đêm nay ở cùng một chỗ với anh, sợ anh ăn cô. Chỉ là thẳng thắn mà nói, mấy ngày hôm trước thật đúng là lần đầu tiên anh khai trai trong đời, tư vị kia thật là ý vị sâu xa, hiện tại đêm khuya vắng người, cô liền đứng ở trước mặt anh, trên người mang theo hương khí nhẹ sạch sẽ đặc biệt, vẫn luôn chui vào trong lỗ mũi của anh, chui đến cả người anh ngứa ngáy, chỉ tâm nhột khó nhịn thì tâm nhột khó nhịn, anh cũng không phải cái loại đàn ông tinh trùng lên não, dù sao sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh, cho nên anh một bộ dáng dễ thương lượng gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, như là đế vương khai ân, nói: "Được." *****Xin lỗi các bạn vì mình có 1 chút chuyện nên giờ mới đăng được Các bạn thấy truyện này như thế nào thì CMT bên dưới cho mình biết nha ....Cảm ơn các bạn đã đọc nha <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store