Tong Giam Doc Doat Tinh Gianh Lai Vo Yeu
Thẩm Lương Niên vội vàng hoàn hồn, như là đang che dấu cái gì đó, câu môi cười cười: "Vậy thì tốt rồi, liền phiền toái cậu......"
Lời nói của Thẩm Lương Niên còn chưa nói xong, di động Lương Thần liền vang lên.
Lương Thần nhìn lướt qua màn hình di động, thấy là điện thoại của biệt thự giữa sườn núi, nâng tay lên ngăn trở Thẩm Lương Niên một chút, liền ung dung tiếp nghe: "Chuyện gì?"
"Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đã tỉnh, chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho bác sĩ Trương."
"Ừ, tôi đã biết." Lương Thần rõ ràng đáy lòng vì tin tức này mà vui sướng vạn phần, nhưng trên mặt vẫn rất bình thản lên tiếng, sau đó liền cắt điện thoại.
Sau đó, anh liền đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe của mình, nói:"Trong nhà điện thoại đến đây, nói có chút việc, tôi phải đi về trước một chuyến."
Dừng một chút, Lương Thần nhìn về phía Thẩm Lương Niên, nói: "Chuyện đó của cậu, lát nữa gọi điện thoại nói, tôi đi trước."
Tìm cái gì mà tìm!
Cảnh Hảo Hảo đang ở biệt thự của anh, hơn nữa người cũng đã tỉnh.
Anh đã điều tra qua, biết tai nạn xe cộ kia là Cảnh Hảo Hảo tự đụng vào, mặc kệ cô là thật sự muốn tìm chết, hay là không cẩn thận dẫn tới sai lầm, dù sao mệnh của cô, là anh nhặt được, không có chút quan hệ với Thẩm Lương Niên anh ta.
Mà Cảnh Hảo Hảo, anh không biết rốt cuộc tâm tình của mình là như thế nào, anh chỉ biết là, hiện tại anh muốn người phụ nữ này.
Chỉ cần là anh muốn, vậy nhất định phải lấy được, cho dù là thưởng, cũng sẽ không tiếc!
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo mở to mắt, đầu óc là trống rỗng, cô cảm giác được có hai người vây quanh bên cạnh mình, một người chà lau thân thể cho cô, một người bóp chân cho cô.Cảnh Hảo Hảo nhịn không được giật giật chân, kết quả chợt nghe thấy một đạo âm thanh kinh hỉ truyền đến: "Cảnh tiểu thư, cô tỉnh?"
Sau đó một âm thanh lớn hơn vang lên: "Cảnh tiểu thư tỉnh......"
Sau đó căn phòng vốn yên lặng, lập tức trở nên có chút hỗn loạn, vài người vọt vào trong phòng, vây quanh cô nói thất chủy bát thiệt.
"Cảnh tiểu thư, cô lại có thể tỉnh lại."
"Nhanh lên, gọi điện thoại cho Thần thiếu gia."
"Còn có bác sĩ Trương, bác sĩ Trương thật sự là thần, nói hôm nay Cảnh tiểu thư sẽ tỉnh, kết quả thật sự liền tỉnh, bác sĩ Trương nói, Cảnh tiểu thư tỉnh lại, liền liên lạc với ông."
"Vậy nhanh bảo tài xế đi đón bác sĩ Trương......"
Cảnh Hảo Hảo nghe lời nói của những lời này, cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái mờ mịt, mãi đến khi có một người đàn ông trên năm mươi tuổi tiến vào tiêm cho cô một mũi, cô mới nhớ lại cảnh tượng trước khi mình mê man...... Cô xảy ra tai nạn xe cộ......
Cảnh Hảo Hảo nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đen như mực, đã là buổi tối, cô nhịn không được lên tiếng hỏi người hầu ở một bên: "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
"Cảnh tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, là Thần thiếu gia cứu cô, sau đó vì để cho cô tĩnh dưỡng, liền đưa cô đến nơi này, cô mê man suốt nửa tháng, rốt cục đã tỉnh." Người hầu vừa nói, vừa bưng một chén cháo tới, nhẹ nhàng quấy một chút, nói: "Bác sĩ Trương nói cô tỉnh lại ăn chút cháo trước để làm trơn dạ dày."
Cảnh Hảo Hảo đầu tiên là không chút để ý gật gật đầu, sau đó liền mở to hai mắt, nửa tháng? Cô lại hôn mê nửa tháng?
Vậy bộ phim của Phương Lộ, còn có Thẩm Lương Niên, chẳng phải là đều sắp điên rồi ư?
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng vươn tay, đi sờ điện thoại di động bên gối của mình, sờ soạng nửa ngày, cô cũng không có đụng đến được, cuối cùng cau mày, hỏi: "Điện thoại di động của tôi đâu?"
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cửa liền truyền đến vài tiếng cung kính: "Thần thiếu gia."
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Lương Thần đứng thẳng tắp ở cửa phòng ngủ, đối mặt với tiếng chào hỏi bận tới bận đi trong phòng, vừa không lên tiếng, cũng không gật đầu, một đôi đôi mắt tối đen thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.Cô trải qua cơn bệnh nặng, thoạt nhìn càng mềm yếu nhu nhược hơn bình thường, khuôn mặt vốn khéo léo, hiện tại thoạt nhìn càng nhỏ gầy, sắc mặt trắng bệch, không có huyết sắc gì, càng làm nổi bật một đôi mắt to, càng lớn và đen bóng hơn.Tầm mắt của cô, chỉ nhìn anh một cái, đáy mắt đầu tiên là một trận kinh ngạc, theo sau liền biến thành một chút trầm lạnh, sau đó cô liền từ từ nhắm hai mắt lại, bộ dáng kia, giống như hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh.Lương Thần đứng ở cửa trong chốc lát, liền nhẹ nhàng bước chân đi đến, cuối cùng đứng ở bên giường, chậm rãi ngồi xuống.Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được Lương Thần đứng ở bên cạnh tay phải của cô, lòng của cô, nháy mắt căng thẳng lên theo, cô vốn tưởng rằng chính mình đã chết, rốt cuộc không cần đối mặt với anh nữa, nhưng thật không ngờ, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy anh, cô thật không muốn thấy anh, đôi mắt nhất thời liền nhắm chặt hơn.Lương Thần nhìn chằm chằm hai gò má của Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, quét đến cháo trong tay của người hầu bên cạnh, liền chỉ chỉ, nói:"Đưa cho tôi, để tôi đút."Người hầu vội vàng cung kính dùng hai tay đưa tới.Lương Thần dùng một bàn tay nhận lấy, tay kia thì cầm thìa quấy cháo, để cho nhiệt độ tản đi một chút, mới vươn tay đẩy Cảnh Hảo Hảo đang nhắm mắt lại, nói:"Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp."Cảnh Hảo Hảo không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại giả bộ ngủ."Hảo Hảo, em còn như vậy tôi có thể sẽ sinh khí." Giọng nói Lương Thần, nghe thật bình tĩnh, nhưng lại ẩn dấu một chút hơi thở nguy hiểm.Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe thấy lời nói của Lương Thần, vẫn không có mở to mắt.Sắc mặt Lương Thần chậm rãi trầm xuống, người hầu ở một bên thấy bộ dáng như thế, sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.Ngay tại lúc nhóm người hầu nghĩ Lương Thần sẽ tức giận, người đàn ông lại trầm mặc trong chốc lát, đặt chén tới trên bàn bên cạnh, xoay người, trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo từ trên giường lên, dùng một cánh tay chống phía sau lưng của cô, nói: "Hảo Hảo, em không phải muốn di động ư? Điện thoại của em đang ở chỗ tôi, mỗi ngày ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể đúng hạn, tôi sẽ trả điện thoại lại cho em."Người hầu ở một bên vốn nghĩ đến Lương Thần sẽ ném chén tức giận, thấy một màn như vậy, nháy mắt liền rớt mắt.Thần thiếu gia của bọn họ, không chỉ không có phát hỏa, ngược lại vì để cho Cảnh tiểu thư ăn cháo, tốt tính thương lượng điều kiện với Cảnh tiểu thư.Cho dù ngữ khí Thần thiếu gia nghe vẫn cường thế bá đạo như cũ, nhưng mà, trên thế giới này, có thể khiến cho Thần thiếu gia đánh mất mặt mũi, còn nhẫn nại tính tình dụ dỗ người, Cảnh tiểu thư vẫn là người đầu tiên. Cảnh Hảo Hảo nghe được di động của mình, tạm dừng trong chốc lát, rốt cục vẫn là mở mắt.
Lương Thần nhìn thấy cô trợn mắt, liền chỉ chỉ chén cháo bị chính mình đặt ở trên bàn kia, người hầu vội vàng tỉnh táo lại, bưng cháo đến trước mặt của anh.
Cảnh Hảo Hảo có chút không được tự nhiên tựa mình vào trong lòng Lương Thần, nhịn không được nhẹ nhàng giật giật thân mình, nói: "Tôi tự ăn."
Lương Thần hoàn toàn không có để ý tới lời nói của Cảnh Hảo Hảo, một tay dùng sức ôm sát cô, để cho cô không thể nhúc nhích, tay kia thì cầm thìa, múc một muỗng cháo, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo ngậm miệng, không có ăn, mùi thuốc nồng đậm không ngừng chui vào trong lỗ mũi của cô.
Lương Thần nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: "Bộ dạng em bây giờ còn không ra gió được, còn muốn tự mình ăn cháo, em bớt tìm chuyện đi. Lại nói, tôi tự mình đút em ăn cháo, em không cho mặt mũi như vậy, không phải làm cho người một phòng chê cười tôi ư?"
Nói xong, cầm thìa cháo chạm chạm, đụng môi Cảnh Hảo Hảo một cái, còn nhẹ nhàng "Hửm?" một tiếng.
Cảnh Hảo Hảo biết kiên nhẫn của Lương Thần có hạn, hôm nay anh làm như vậy đã rất cho mình mặt mũi, lại nháo như vậy nữa, sợ rằng người cuối cùng mất mặt trước mặt người cả phòng này sẽ là chính cô, Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, vẫn là mở miệng ra.
Trong cháo bỏ thuốc đông y, rát đắng, vừa đến miệng Cảnh Hảo Hảo, cô suýt nữa liền ói ra.
Lương Thần thấy thần thái này của cô, nhíu nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cường ngạnh nuốt cháo vòa, nhìn thấy Lương Thần lại đút muỗng thứ hai, vội vàng lắc lắc đầu, nói: "Rất đắng......"
Lương Thần nửa tin nửa ngờ nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, tự mình cầm lấy thìa, uống một ngụm nhỏ, còn chưa nuốt vào trong miệng, anh liền phun ra, chỉ vào người hầu đứng ở một bên nói: "Hai ngày trước, không phải nhà cũ bên kia đưa tới một ít mứt hoa quả tốt nhất sao, lấy lại đây đặt ở trong cháo, đè ép vị đắng này một chút, quá khó ăn, quả thực không phải thứ để người ăn."
Người hầu bị anh chỉ vội vàng xoay người chạy ra phòng ngủ, chưa đến hai phút, liền mang mứt hoa quả tới.
Lương Thần bảo người ta cầm mấy miếng đặt ở trong cháo, tự mình cầm thìa quấy hai cái, nếm thử một ngụm, vẫn là có chút đắng, nhưng cũng không khó đến mức để người ta nuốt xuống, lúc này mới đút cho Cảnh Hảo Hảo một lần nữa: "Em liền nhanh chóng nuốt vào một chút."
Nói xong, lại chỉ huy người hầu phía sau, nói: "Cô đi rót một ly nước lọc, đợi lát nữa ăn cháo xong sẽ súc miệng."
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo ăn một ngụm cháo, thần thái cũng chịu tội giống như vừa rồi, nhịn không được lại nói với người hầu phía sau: "Các người ngây ngốc làm gì, đi pha ly nước mật ong đi."
"Còn có, lấy nho khô lúc trước Từ Dung đi Tân Cương tặng cho tôi tới đây."
"Tôi nhớ rõ lần trước tôi đi nước ngoài, trở về mua cho con gái anh cả một đống đường, lúc mang đi để lại một thùng, cũng mang cái đó lên."
"Còn có......"
Một chén cháo nhỏ như vậy, ở dưới sự chỉ huy không ngừng của Lương Thần, náo loạn toàn bộ biệt thự đến gà bay chó sủa, người hầu chạy lên chạy xuống, quả thực đã mang toàn bộ đồ ngọt trong biệt thự lên, Cảnh Hảo Hảo mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn hết.
Ăn cháo xong, người hầu mang thuốc lên, Lương Thần vẫn tự mình đút Cảnh Hảo Hảo uống xong, sau đó đặt cô nằm ngang ở trên giường, lúc này mới phất tay một cái, để người hầu trong cả biệt thự đều rời khỏi phòng ngủ, tự mình ngồi ở trên sô pha bên giường, cầm ipad xem tin tức, anh sợ quấy rầy Cảnh Hảo Hảo nghỉ ngơi, cố ý chỉnh ipad thành tĩnh âm.
Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh lại.
Cảnh Hảo Hảo không có buồn ngủ chút nào, trong đầu đã sớm loạn thành một đoàn.
Cô lại có thể hôn mê nhiều ngày như vậy...... Lương Niên không tìm được cô, hiện tại có thể đã sắp điên rồi không?
Nếu cô đã chết, sẽ không cần nghĩ rất nhiều chuyện, hiện tại cô không chết, cô đúng là vẫn không trơ mắt nhìn Thẩm Lương Niên gấp thành một đoàn được.
Trên tủ đầu giường có điện thoại bàn của biệt thự, cô đã sớm nhớ kỹ số điện thoại của Thẩm Lương Niên ở trong lòng, nhưng nếu cô dùng điện thoại nơi này gọi cho Thẩm Lương Niên, khẳng định trốn không nổi ánh mắt của Lương Thần, càng quan trọng hơn là, quan hệ của Thẩm Lương Niên và Lương Thần tốt như vậy, nhất định biết đây là số điện thoại của biệt thự Lương Thần......
Cho nên, cô phải lấy di động của mình về.
Cô cần phải làm như thế nào, Lương Thần mới có thể trả điện thoại di động cho cô?Toàn thân Cảnh Hảo Hảo cô có vài chỗ còn ẩn ẩn đau, nằm ở trên giường không có tiện xoay người, đáy lòng trở nên nóng nảy, cuối cùng cô vẫn là nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Lương Thần chuyên chú chơi IPAD ở trên ghế sa lon, mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Có thể đưa điện thoại cho tôi trước được không?"
Tầm mắt Lương Thần cũng không có rời khỏi ipad, trực tiếp hỏi lại: "Muốn di động làm gì?"
"Tôi mê man lâu như vậy, khẳng định chậm trễ bộ phim của Phương Đạo, tôi phải giải thích với cô ấy một chút."
Lương Thần tiếp tục vùi đầu xem ipad, ngón tay thon dài sạch sẽ, còn trượt trượt hai hạ, mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chuyện bộ phim của Phương Lộ, tôi đã sớm cho người xử lý tốt."
"Anh xử lý như thế nào?" Tâm cả người Cảnh Hảo Hảo chợt nhấc lên, anh sẽ không trực tiếp thông báo chuyện cô ở cùng một chỗ với anh ra ngoài chứ.
Lương Thần như là biết đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lo lắng cái gì đó, giọng nói thường thường thản nhiên nói: "Em yên tâm, tôi chỉ tìm một cấp cao của TS, để anh ta tùy tiện an bài một nữ diễn viên thế vai diễn của em, Phương Lộ chỉ cho là một người có bối cảnh đoạt vị trí của em, sẽ không biết gì khác."
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có nói nữa, một lát sau cô lại lên tiếng nói: "Tôi nằm ở chỗ này lâu như vậy, rất nhàm chán, anh đưa điện thoại cho tôi."
"Vừa rồi không phải tôi nói, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể, tôi khẳng định sẽ trả lại điện thoại di động cho em." Lương Thần nói tới đây, di động đặt ở một bên vang lên, anh nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, là Thẩm Lương Niên gọi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store