ZingTruyen.Store

[Tống chủ JJK/BSD-Edit | Gojo Satoru] Chú Thuật Sư Mạnh Nhất Không Cần Yêu Đương

Chương 30.

Fujiwara_Hare

Ngày hôm sau, Ooba Youzou choàng tỉnh trong căn phòng lạ lẫm. Nhìn căn phòng chỉ có một mình mình, cậu cảm thấy mình như một cô gái làng chơi bị gã đàn ông tồi tệ lạnh lùng ngủ xong rồi bỏ rơi lời thề non hẹn biển. Cậu ngước nhìn đồng hồ treo tường —— ồ, đã chín giờ sáng.

Sau khi dọn dẹp giường, Ooba Youzou rời phòng ngủ đi ra phòng khách, nhìn thấy tờ giấy ghi chú nhắc nhở cậu ăn sáng và bữa sáng đặt trên bàn trà, tâm trạng cậu lập tức tốt hơn hẳn. Mặc dù bữa sáng đã nguội, nhưng chỉ cần hâm nóng lại bằng lò vi sóng là được, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu.

Như Ooba Youzou nghĩ, Bạch Trú sau khi tỉnh dậy đã sớm quay về Cao chuyên chú thuật, bổ sung một ít kẹo chanh dự trữ trong nhà vào ký túc xá trường, nhét đầy một nắm vào túi rồi đi đến lớp học năm nhất. Số người sở hữu chú lực đồng thời có thuật thức và có thể trở thành chú thuật sư là rất ít ỏi, nhìn số lượng người nhập học Cao chuyên chú thuật mỗi năm sẽ hiểu rõ điều này.

"Cấp bậc của em đã được xác định rồi, đây là thẻ học sinh của em, cũng là 'thẻ căn cước' của em trong giới chú thuật từ nay về sau." Harayama Kouta vì chuyện của Bạch Trú mà bận tối mắt tối mũi, không ngừng đàm phán với cấp trên, và cuối cùng, điều khiến mọi thứ an bài là một lời đánh giá của Gojo Satoru, gia chủ tương lai của gia tộc Gojo.

Việc có thể khiến Gojo Satoru kiêu ngạo phải nói ra câu "miễn cưỡng có thể sánh ngang với tôi", đủ để thể hiện tầm quan trọng của Bạch Trú. Cuối cùng, cấp cao đã phá lệ miễn trừ giới hạn cần hai chú thuật sư cấp một tiến cử mới có thể thăng cấp, cho phép Bạch Trú trở thành chú thuật sư cấp một.

Bạch Trú nhận lấy thẻ học sinh của mình, cảm ơn Harayama Kouta.

"Đợi Haibara và Nanami về, sau đó trong các nhiệm vụ, thầy sẽ cố gắng sắp xếp các em cùng nhau nếu có thể, an toàn của bản thân là trên hết, hiệu quả không cần quá quan trọng, dù sao chú linh là không thể giết hết được."

"Em hiểu rồi."

"Có trường hợp đặc biệt thầy sẽ thông báo cho em, sau này muốn rảnh rỗi như vậy sẽ rất khó, hãy trân trọng thời gian nhàn hạ hiện tại nhé, đi Ouran thăm Gin, hoặc đi dạo quanh Tokyo cũng rất tốt." Harayama Kouta vỗ vai Bạch Trú, lời nói thấm thía.

Bạch Trú nghe ra ý của Harayama Kouta và hiểu ra: "Ngay cả học sinh đang học cũng bị vắt kiệt, cho thấy giới chú thuật đã thiếu nhân lực đến cực điểm."

"Đúng vậy, bọn thầy có bấy nhiêu người mà phải chạy khắp Nhật Bản." Harayama Kouta gật đầu đồng tình.

"Ngoài việc vắt kiệt chú thuật sư dưới quyền, họ không có cách nào khác, chỉ có tác dụng phát hành nhiệm vụ thôi nhỉ. Mặc dù quyền lực của họ ban đầu được trao bởi 'tập thể' chú thuật sư, nhưng cũng như một số quan chức trên thế giới, họ coi quyền lực là điều hiển nhiên."

Bạch Trú mặt không đổi sắc nói những lời cực kỳ phản truyền thống.

"Nếu không đủ mạnh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế, dù là sức mạnh hay trí tuệ, ít nhất cũng phải có ích ở một khía cạnh nào đó chứ. Người ta nói 'nhà có một người già như có một báu vật', vậy mà nhiều lão già bất tử nếu đều là 'tàn dư phong kiến', thì nên chuẩn bị nhường chỗ cho thế hệ sau đi."

Harayama Kouta cảm thấy ấn tượng của mình về Bạch Trú là 'ngoan ngoãn, hiểu chuyện' đã bị phá vỡ hoàn toàn vào khoảnh khắc này.

"Em không phải là 'cừu', cũng không phải 'chó chăn cừu', em tuyệt đối không phải bất kỳ sinh vật nào có thể bị 'hàng rào' vây quanh và thuần hóa, cũng không phải 'sói dữ' bị 'hàng rào' ngăn cách ở bên ngoài." Bạch Trú nói xong, đối mặt với khuôn mặt Harayama Kouta không hiểu sao lại căng thẳng nghiêm nghị như đối mặt với kẻ thù lớn, giọng cô dịu đi, "Tuy nhiên, em sẽ nghe lời thầy."

Harayama Kouta: ...

Gì chứ! Đây vẫn là học sinh đáng yêu ngoan ngoãn trong lòng anh mà!

Harayama Kouta còn một chuyện muốn nói với Bạch Trú, anh chủ trương không nói nhiều lời, dù sao thời gian của chú thuật sư rất quý báu, không chừng giây tiếp theo đã bị sắp xếp nhiệm vụ rồi.

"Đúng rồi, đứa trẻ mà lần trước em nói đó, quyền giám hộ đã chuyển sang thầy rồi. Bên kia khá dứt khoát, chỉ cần trả tiền là được. Nhưng tài sản mà cha mẹ đứa bé để lại thì không dùng thủ đoạn là không lấy lại được đâu, đã bị chuyển đi rồi. Này, đây là hộ khẩu và giấy khai sinh của cậu bé, tóm lại không thiếu giấy tờ nào."

Harayama Kouta nói xong vẻ mặt có chút kỳ lạ, rõ ràng là nhớ lại cảnh giao dịch lúc đó, "Nếu không phải em, đứa trẻ đó lớn lên trong môi trường như vậy, tương lai sẽ trở thành thế nào... hơi khó nói."

"Em hiểu rồi, sau này đứa bé đó em sẽ chăm sóc, những tài sản đó em sẽ hỏi cậu bé có muốn lấy lại không. Rất cảm ơn sự giúp đỡ của thầy, đã làm phiền thầy rất nhiều. Vậy nói cho em biết, thầy đã chi trả bao nhiêu cho việc này vậy?"

Cô gái tóc trắng cúi người kính cẩn chào anh, Harayama Kouta vội xua tay từ chối: "Đừng khách sáo thế, biết đâu sau này thầy còn cần em giúp đỡ đó. Hôm nay có lẽ là ngày rảnh rỗi cuối cùng rồi, đừng phí thời gian ở đây với thầy."

Bạch Trú chân thành gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Vâng, nhưng tiền thì vẫn phải trả, dù sao đứa bé đó là do em nuôi, không thể để thầy vừa bỏ công vừa bỏ tiền."

Harayama Kouta không còn cách nào, đành nói ra số tiền và tài khoản của mình. Bạch Trú lặng lẽ ghi lại, nhớ đến số tiền trong thẻ ngân hàng mà Nakahara Chuuya đưa cho cô, trong lòng lại một lần nữa nảy sinh một chút nghi ngờ về tỷ giá hối đoái giữa Yên Nhật và Nhân dân tệ Trung Quốc. Số Yên này nếu đổi sang Nhân dân tệ sẽ là bao nhiêu? Có nhiều không? Chuuya-nii đã lên đến vị trí nào trong công ty đó vậy?

Thật lòng mà nói, người mang trong mình dòng máu Trung Quốc như Bạch Trú, dù cầm vài tờ tiền Yên mệnh giá một nghìn, năm nghìn, thậm chí một vạn, cũng chỉ cảm thấy số tiền khá lớn, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, nếu đưa cho Bạch Trú mười tờ tiền một trăm đỏ rực in hình Mao Trạch Đông, cô sẽ phấn khích hơn nhiều.

Vì giá cả ở Nhật Bản cũng cao, nên số tiền chi tiêu mỗi lần cũng khá lớn, vậy nên trong thẻ ngân hàng mà Chuuya-nii đưa cho cô có một chuỗi số 0 dài như vậy cũng là do bản thân đồng Yên đúng không?

Bạch Trú, người hoàn toàn không biết mình bây giờ là một "phú bà" thực sự, suy nghĩ như vậy.

—— Giới chú thuật có bao nhiêu quy tắc, hạn chế ai?

Giới hạn những người không thể phá vỡ những quy tắc đó.

Điều này, người từ khi sinh ra đã được nâng niu như ngôi sao là Gojo Satoru hiểu rõ hơn ai hết. Hắn chính là thủ phạm khiến sức mạnh của phe chú linh gia tăng. Các quy tắc vô hình đã nâng cao sức mạnh của chú linh để chúng có thể tiếp tục duy trì sự cân bằng với phe chú thuật sư.

Hắn là một người đặc biệt.

Một đứa trẻ độc nhất vô nhị.

Rồi đột nhiên xuất hiện một sự tồn tại tương tự nhưng hoàn toàn khác biệt với hắn.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Gojo Satoru đã cảm thấy bối rối trước người đó, bởi vì hắn không thể nhìn thấu cô ấy. Chỉ cần cô đứng ở đó, Lục Nhãn đáng lẽ phải được hắn kiểm soát hoàn hảo lại như mất kiểm soát, dường như chỉ có thể phản chiếu sự tồn tại của cô, còn lại dù xa đến đâu hay nhiều đến mấy cũng không thể nhìn thấy gì.

Vốn đang lười biếng dựa vào cây, Gojo Satoru lặng lẽ đứng thẳng người dậy.

Người này bước ra ngoài thực sự có thể khiến người thường nghĩ rằng Cao chuyên chú thuật thực sự là một trường tôn giáo. Rõ ràng chỉ là thêm chiếc khăn choàng nhỏ và hai dải ruy băng, nhưng khí chất của cô lại khiến người ta ngay lập tức liên tưởng đến áo lễ của linh mục.

Hắn từ xa đã nhìn thấy người đặc biệt nổi bật với chiếc khăn choàng màu đỏ tươi, nhưng đối phương hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của hắn. Cô cúi đầu chăm chú bóc giấy gói cây kẹo mút trong tay, khi nhìn cây kẹo trong tay, đôi mắt cô lấp lánh, cực kỳ tập trung vào cây kẹo đến nỗi hắn vừa nhìn thấy cô, người này lại hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của hắn.

Một sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời nổi lên trong lòng Gojo Satoru.

Bạch Trú vừa đi vừa bóc giấy gói cây kẹo chanh trong tay, như thường lệ, nhét giấy gói đã bóc vào túi. Chính động tác này đã khiến cô không kịp đưa kẹo vào miệng. Bạch Trú nhìn thiếu niên tóc trắng bước đến và cắn lấy cây kẹo chanh trong tay mình.

"Tiền bối Gojo?" Bạch Trú nhìn thiếu niên đang cứng đờ sau khi cắn kẹo, rồi lộ ra vẻ mặt đau khổ như mang mặt nạ.

Rõ ràng là hắn tự mình đến cướp, nhưng Gojo Satoru lại có cảm giác mình bị ám sát. hắn vừa định lấy kẹo trong miệng ra để châm biếm sở thích của đối phương, nhưng còn chưa kịp hành động, toàn thân hắn đã khựng lại.

Có lẽ vì biểu cảm của hắn quá đột ngột, không hợp với vẻ ngoài và khí chất, sự tương phản này khiến cô không kìm được bật cười, vẻ mặt lạnh lùng lập tức trở nên rạng rỡ và dịu dàng hơn, đẹp đến mức phạm quy.

So với vẻ đẹp lạnh lùng, khó phân biệt giới tính khi không có chút biểu cảm, khi cười, cô có một vẻ đẹp rạng rỡ khiến đàn ông kinh ngạc không thể rời mắt, giống như pháo hoa tám thước bắn lên trong lễ hội, khoảnh khắc rực rỡ tột đỉnh này, dù là người qua đường vô tình nhìn thấy cũng sẽ ghi nhớ suốt đời, khó có thể quên.

Quả nhiên hình như có pháo hoa nổ tung, chỉ là không biết tại sao lại nổ thẳng trong đầu hắn.

"Xin lỗi, vậy thì cây kẹo này tặng cho tiền bối Gojo đấy." Cô có lẽ là kiểu người ít cười, nụ cười trên mặt chỉ thoáng hiện rồi tan biến rất nhanh, lịch sự và xa cách chào tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Cái cảm giác khó chịu kỳ lạ đó lại xuất hiện.

Như thể học theo thói quen của ai đó, Gojo Satoru cắn mạnh vào que kẹo, dùng răng nghiến nghiến, nheo mắt. Cái lưỡi hảo ngọt bị vị chua làm tê liệt như mất đi vị giác, biểu cảm của Gojo Satoru cũng dần trở lại bình thường. Nước bọt tiết ra do vị chua trong miệng cố gắng làm loãng vị chua nhưng vẫn vô ích.

"Satoru, đợi lâu rồi."

"..."

"Này, chuyện gì vậy, sao mặt cậu lại thế kia?" Geto Suguru bối rối nhìn Gojo Satoru không nói một lời. Gojo Satoru vẫy tay về phía hắn, như cố gắng chống lại việc mở miệng lúc này. Ieiri Shoko phát hiện ra những đường vân mảnh trên que kẹo mà Gojo Satoru đang cắn.

So với que kẹo trắng tinh của kẹo mút thông thường, những đường vân mảnh màu xanh lục đơn giản chỉ dán một vòng gần cuối que kẹo này cô chỉ thấy trên cây kẹo chanh siêu chua mà Bạch Trú hay ăn.

"Cậu cướp kẹo của đàn em làm gì?" Ieiri Shoko phiền muộn châm một điếu thuốc, "Tôi biết kẹo mà Bạch Trú ăn rất chua, tự chuốc lấy khổ rồi còn gì, định bắt nạt người ta ai ngờ người ta không phải người bình thường."

Nói xong, Ieiri Shoko cảm thấy có gì đó không đúng: "Lạ thật, sao cậu không nhổ ra? Cậu không phải Gojo Satoru thật à?" Thường ngày Gojo Satoru, kẻ hào phóng bạt mạng, mua đồ ngọt, nếu thấy không thích thì vứt thẳng tay không hề tiếc.

Gojo Satoru: "..." Ieiri Shoko, cậu đợi đấy!

Geto Suguru hiểu ra, cười nói: "Tóm lại là Satoru trước khi ăn hết kẹo trong miệng chắc chắn không nói được gì. Mấy thứ chua chát đó ăn vào là nước miếng đầy miệng không nói được. Hôm nay không phải hẹn đi xem phim sao? Đi thôi đi thôi."

Gojo Satoru còn chưa kịp cảm động thì nghe Geto Suguru nói tiếp: "Đúng rồi Satoru, sao cậu không nhổ ra vứt đi?"

Gojo Satoru: "..." Geto Suguru! Cậu cũng đợi đấy!

Gojo Satoru sẽ không bao giờ biết rằng, ngoài Bạch Trú, người yêu thích kẹo chua, hắn là người duy nhất có thể kiên trì ngậm hết cây kẹo chanh trong miệng, hoàn toàn nhờ vào một ý chí không chịu thua và một tâm tư khó hiểu mà ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải.

Liếm cây kẹo chua đến mức gần như không thể ăn nổi trong miệng, Gojo Satoru cuối cùng cũng nếm được một chút vị ngọt. Hắn hoàn toàn lơ đãng cùng Geto Suguru và Ieiri Shoko đến rạp chiếu phim, cây kẹo trong miệng cuối cùng cũng được ăn hết. Gojo Satoru thở phào nhẹ nhõm, sau đó mua rất nhiều đồ ngọt để tự thưởng cho mình.

Hắn nhất định sẽ không bao giờ cướp kẹo của Bạch Trú nữa! Đặc biệt là loại mà cô cầm hôm nay! Đơn giản là hắn, Gojo Satoru, không thể ăn nổi! Thật là một sở thích tệ hại!

"Satoru, gần đây cậu lạ thật đấy, vì cái cô học sinh mới có điểm tương đồng với cậu ấy." Là người đã đánh nhau và trở thành bạn thân với Gojo Satoru, Geto Suguru hiểu Gojo Satoru, nhưng không phải là kiểu người hiểu chuyện tinh tế, mà là kiểu bạn bè hơi "đểu", thích khơi lại những chuyện nhạy cảm.

Tuy nhiên, đây cũng là một phần thiện ý của hắn, không ngừng nhắc nhở Gojo Satoru, người quá chậm chạp trong chuyện tình cảm.

"Không phải." Gojo Satoru lắc đầu thở dài một hơi, đôi mắt như một mảnh trời xanh bị mây đen bao phủ, bực bội và phẫn uất không biết đang giận ai, "Cô ấy không giống bất kỳ ai cả."

Ieiri Shoko khẽ giật mình, đây có lẽ là lần đầu tiên Gojo Satoru phủ nhận Bạch Trú có điểm tương đồng với hắn trong mấy ngày gần đây, dường như cũng có nghĩa là Gojo Satoru đã thay đổi nhận thức và phán đoán ban đầu về Bạch Trú.

Hãy nhớ rằng ban đầu họ đều biết Bạch Trú trong tương lai rất có thể sẽ là "người thay thế" mà cấp trên dự phòng để thay thế Gojo Satoru. Tóc trắng, năng lực mạnh mẽ, đôi mắt đặc biệt, đều như được trời ban phúc, mặc dù không hoàn toàn giống nhau nhưng tính cách đều đặc biệt khác người... tất cả đều là những sự thật khách quan có thể nhìn thấy.

Tại sao hắn lại phải lớn tiếng "Cô ấy không giống bất kỳ ai cả" như thể đang tranh luận kịch liệt với ai đó?

"Con bé đó..." Như để che giấu vị chua trong miệng, Gojo Satoru hút một ngụm lớn sữa lắc đầy đường, chăm chú nhìn màn hình rạp chiếu phim chưa mở màn, giọng nói có vẻ thờ ơ và lười biếng: "Tôi không quan tâm tương lai của cô ấy sẽ ra sao, trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau, mắt tôi cho biết cô ấy và tôi hoàn toàn không có điểm tương đồng nào."

Còn hắn lúc này đang nghĩ gì?

Đang nghiêm túc phân tích những điểm khác biệt của cô ấy.

—— Màu tóc của cô ấy là một tông màu ấm áp và thuần khiết hơn, làn da là loại trắng lạnh còn trắng hơn hắn một chút. Đôi mắt dường như có thể nhìn thấu bản chất con người, nhưng không có khả năng thu thập thông tin lớn, và còn có thể bắn ra ánh sáng laze... Điều này Gojo Satoru cảm thấy ngầu hơn Lục Nhãn nhiều.

Có lẽ đã trải qua điều gì đó, cô ấy không có sự kiêu ngạo của hắn, đối với sức mạnh của bản thân có sự tin tưởng, nhưng cũng chỉ là tin tưởng.

Thái độ khiêm tốn và phục tùng đối với những người yếu hơn khiến hắn không hài lòng. Nhân viên hỗ trợ giám sát đề nghị cô đi đặt "màn", cô liền lập tức đồng ý và đi thực hiện.

Phải biết rằng trừ trường hợp đặc biệt, "màn" không có yêu cầu đặc biệt thường do nhân viên hỗ trợ làm việc này. Anh ta tên là Takei, nhân viên hỗ trợ giám sát đó không hoàn thành tốt công việc của mình mà lại thực sự tự coi mình là "giám sát" đứng ngoài quan sát. Mặc dù biết đằng sau có ý của cấp trên, nhưng Gojo Satoru vẫn cực kỳ khó chịu với Takei.

Cô ấy có thể trở nên xuất sắc hơn, rạng rỡ hơn, cô ấy vẫn là một viên ngọc quý có thể được mài dũa để trở nên lộng lẫy hơn. Nếu ở trong một môi trường tốt hơn và sạch sẽ hơn, cô ấy có lẽ có thể trưởng thành tốt hơn. Cô ấy đã bước ra từ Suribachi ở Yokohama, không cần thêm nhiều sự tôi luyện nữa.

Quả nhiên vẫn nên dọn dẹp hết đám lão già thối nát ở cấp trên nhỉ?

Nhìn Gojo Satoru vừa nhét bỏng ngô ngọt vào miệng như một chú chuột hamster, vừa phồng má nhai, vừa lẩm bẩm suy nghĩ điều gì đó, cậu thiếu niên với tuổi tâm lý non nớt đôi khi thực sự khiến người ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Ieiri Shoko nhìn Geto Suguru, người có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Gojo Satoru, nhướn một bên lông mày để bày tỏ sự thắc mắc của mình. Geto Suguru nhún vai và xòe hai tay ra, tỏ vẻ mình cũng không biết tại sao.

—— Tóm lại, Gojo Satoru bây giờ trông rất đáng sợ, đừng bận tâm đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store