Toi Nuoi Duong Mot Be Rong Den
"Tôi biết cô Noah đây vẫn còn giấu tôi chuyện gì đó.""Vậy sao?" Park Noah dựa lưng vào sofa, hai tay chống lên thành ghế. Trong một khoảnh khắc, Kyle Leonard thoáng nhìn thấy sự tò mò ánh lên trong đôi mắt màu xanh biển của cô.Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa Park Noah và Eleonora Asil là đôi mắt của họ. Mặc dù ca hai có ngoại hình giống nhau nhưng ánh mắt của họ trông rất khác. Park Noah trông ngây thơ và yếu đuối trong khi Eleonora Asil luôn trừng mắt và tỏ thái độ khinh bỉ.
Vào lúc này, Kyle Leonard cảm thấy như bản thân đang đối diện với Eleonora Asil thật. Vẻ tự phụ quen thuộc, mặc dù khá mờ nhạt, ánh lên trong mắt cô. Người phụ nữ đối diện anh không còn vẻ uể oải nữa; thay vào đó, gương mặt cô trông trầm lại. Một cảm giác uất hận lặng lẽ len lỏi trong lòng anh.Kyle Leonard thoát khỏi trạng thái thất thần, thở dài nói. "Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô coi những câu hỏi mà tôi không hỏi là lời xin lỗi sâu sắc nhất mà tôi có thể bày tỏ cho sự thô lỗ của mình."
"Hừm..." Park Noah ậm ừ, gõ ngón tay tinh nghịch lên thành ghế.
"Nhưng tất nhiên, hãy nhớ rằng điều này không có nghĩa là tội danh của cô Noah đã được dỡ bỏ hoàn toàn. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đưa cảm xúc cá nhân của mình vào cuộc điều tra. Cô đã hứa sẽ hợp tác, vì vậy vui lòng không giấu bất kì thông tin gì về Muell cho đến khi tôi báo tin cho cô, và hãy dừng việc tiếp xúc với Lenia Valtalere..."
"Chà, anh đã biết hết rồi à? Ngay cả về Lenia?"Dưới chân cô, con rồng con tiến đến. Park Noah nhấc nó lên và đặt lên đùi mình, nghiêng đầu thích thú, "Anh thực sự không bỏ sót bất cứ điều gì, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất. Nó đáng sợ hơn những gì tôi đã đọc được trong thư."
Bức thư? Nhận thấy vẻ mặt cau có của anh, Park Noah đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tinh quái. Sau đó, cô chọc Kyle Leonard bằng cánh tay gầy guộc của mình.
"Tôi sẽ hợp tác với cuộc điều tra bằng tất cả tấm lòng của mình, vì vậy đừng lo lắng. Vậy cuộc thẩm vấn hôm nay đã kết thúc chưa?"
"....Rồi." Anh trả lời, mắt dán chặt vào mái tóc bồng bềnh của cô, thứ làm anh phát bệnh. Nhưng, ở một khía cạnh khác, anh nhận ra mái tóc đỏ chói của cô ấy dưới ánh hoàng hôn trông cũng không quá tệ. Ít nhất, có vẻ như không có bất kì con sâu bọ nào ẩn bên dưới, anh nghĩ.Chẳng mấy chốc, Kyle Leonard đã đối mặt với cánh cửa gỗ, nắm chặt nắm cửa bằng bàn tay còn đang do dự."Vậy, đây là lời chào tạm biệt, thưa ngài. Rất vui vì đã được gặp anh." Park Noah vẫy tay sau lưng điều tra viên qua cánh cửa khép hờ. Con rồng đen nhỏ nhẹ nhàng vẫy đuôi trong lòng cô, bắt chước theo hành động đó."Hãy liên lạc với tôi khi anh về hưu nhé. Tôi sẽ thuê anh làm quản gia.""Tôi ổn.""Anh có thể đổi ý bất kì lúc nào."Cánh cửa đóng lại mà không có tiếng trả lời. Mặt khác, Kyle Leonard nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm rạp một lúc, anh quay người đi cùng với tiếng thở dài.
Tuy nhiên, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì người anh gặp không phải là Eleonora Asil thật. Nếu phù thủy độc ác có dấu ấn của một con rồng, sẽ không quá lời khi nói rằng cô ấy sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.
Dù sao thì rõ ràng cô ấy là một kẻ nói dối. Bên cạnh đó, đó là một rắc rối, nhưng... nó giống như một con lười và nuôi nấng nó có vẻ rất thú vị...
Kyle Leonard buộc dòng suy nghĩ của anh về Park Noah phải dừng lại. Không có thời gian để trì hoãn. Điều tra viên không thể để bị phân tâm vào thời điểm quan trọng như thế này. Một công việc vất vả đang chờ đợi anh ở thủ đô.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Kyle Leonard cảm thấy cần phải đính chính lại nhận định rằng anh đã nắm bắt khá rõ người phụ nữ tên Park Noah.
Vào lúc này, Kyle Leonard cảm thấy như bản thân đang đối diện với Eleonora Asil thật. Vẻ tự phụ quen thuộc, mặc dù khá mờ nhạt, ánh lên trong mắt cô. Người phụ nữ đối diện anh không còn vẻ uể oải nữa; thay vào đó, gương mặt cô trông trầm lại. Một cảm giác uất hận lặng lẽ len lỏi trong lòng anh.Kyle Leonard thoát khỏi trạng thái thất thần, thở dài nói. "Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô coi những câu hỏi mà tôi không hỏi là lời xin lỗi sâu sắc nhất mà tôi có thể bày tỏ cho sự thô lỗ của mình."
"Hừm..." Park Noah ậm ừ, gõ ngón tay tinh nghịch lên thành ghế.
"Nhưng tất nhiên, hãy nhớ rằng điều này không có nghĩa là tội danh của cô Noah đã được dỡ bỏ hoàn toàn. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi đưa cảm xúc cá nhân của mình vào cuộc điều tra. Cô đã hứa sẽ hợp tác, vì vậy vui lòng không giấu bất kì thông tin gì về Muell cho đến khi tôi báo tin cho cô, và hãy dừng việc tiếp xúc với Lenia Valtalere..."
"Chà, anh đã biết hết rồi à? Ngay cả về Lenia?"Dưới chân cô, con rồng con tiến đến. Park Noah nhấc nó lên và đặt lên đùi mình, nghiêng đầu thích thú, "Anh thực sự không bỏ sót bất cứ điều gì, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất. Nó đáng sợ hơn những gì tôi đã đọc được trong thư."
Bức thư? Nhận thấy vẻ mặt cau có của anh, Park Noah đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tinh quái. Sau đó, cô chọc Kyle Leonard bằng cánh tay gầy guộc của mình.
"Tôi sẽ hợp tác với cuộc điều tra bằng tất cả tấm lòng của mình, vì vậy đừng lo lắng. Vậy cuộc thẩm vấn hôm nay đã kết thúc chưa?"
"....Rồi." Anh trả lời, mắt dán chặt vào mái tóc bồng bềnh của cô, thứ làm anh phát bệnh. Nhưng, ở một khía cạnh khác, anh nhận ra mái tóc đỏ chói của cô ấy dưới ánh hoàng hôn trông cũng không quá tệ. Ít nhất, có vẻ như không có bất kì con sâu bọ nào ẩn bên dưới, anh nghĩ.Chẳng mấy chốc, Kyle Leonard đã đối mặt với cánh cửa gỗ, nắm chặt nắm cửa bằng bàn tay còn đang do dự."Vậy, đây là lời chào tạm biệt, thưa ngài. Rất vui vì đã được gặp anh." Park Noah vẫy tay sau lưng điều tra viên qua cánh cửa khép hờ. Con rồng đen nhỏ nhẹ nhàng vẫy đuôi trong lòng cô, bắt chước theo hành động đó."Hãy liên lạc với tôi khi anh về hưu nhé. Tôi sẽ thuê anh làm quản gia.""Tôi ổn.""Anh có thể đổi ý bất kì lúc nào."Cánh cửa đóng lại mà không có tiếng trả lời. Mặt khác, Kyle Leonard nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm rạp một lúc, anh quay người đi cùng với tiếng thở dài.
Tuy nhiên, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì người anh gặp không phải là Eleonora Asil thật. Nếu phù thủy độc ác có dấu ấn của một con rồng, sẽ không quá lời khi nói rằng cô ấy sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.
Dù sao thì rõ ràng cô ấy là một kẻ nói dối. Bên cạnh đó, đó là một rắc rối, nhưng... nó giống như một con lười và nuôi nấng nó có vẻ rất thú vị...
Kyle Leonard buộc dòng suy nghĩ của anh về Park Noah phải dừng lại. Không có thời gian để trì hoãn. Điều tra viên không thể để bị phân tâm vào thời điểm quan trọng như thế này. Một công việc vất vả đang chờ đợi anh ở thủ đô.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Kyle Leonard cảm thấy cần phải đính chính lại nhận định rằng anh đã nắm bắt khá rõ người phụ nữ tên Park Noah.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store