ZingTruyen.Store

Tôi nuôi dưỡng bá đạo tổng tài [Lixhyunver]

Ngoại truyện

hongtham3546

Trong phòng bệnh bốn phía trắng toát, Felix mở to mắt nhìn trần nhà, một mùi nước khử trùng thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi. Bác sĩ đến kiểm tra phòng hơi cúi người, dịu dàng hỏi thăm nó có phải khó chịu không.

Nó hơi chậm chạp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Chân cháu... Rất đau."

Thật sự rất đau, sau khi phẫu thuật, đã vài ngày nó ngủ không ngon, chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau để ức chế.

Bác sĩ động viên nó vài câu, Felix ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu.

"Mẹ cháu đâu?"

Felix co rúm lại một cái, nói: "Mẹ... hôm nay có việc, không đến."

Năm nay Felix năm tuổi, từ khi nó có ký ức, nó và mẹ vẫn ở trong căn phòng trọ cũ kỹ chật hẹp, trừ một cái giường và cái bô, ngay cả cái bàn to cũng không để được.

Mẹ nó thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, đến sáng hôm sau với trở về, Felix nho nhỏ lại rất hiểu chuyện, trước giờ không ầm ĩ đòi mẹ chơi với nó, còn biết pha nước nóng cho mẹ, cẩn thận lấy lòng ở mọi nơi, chỉ sợ tâm trạng mẹ không tốt lại đánh chửi nó để trút giận.

Mẹ cũng rất tùy ý với một ngày ba bữa của nó, có khi thậm chí chỉ là cái bánh mì ăn thừa. Felix trước giờ không kén ăn, có gì ăn nấy, cũng bởi vậy, cơ thể nó nhỏ gầy, xanh xao vàng vọt, thậm chí khi bức tường trong phòng cũ sụp xuống đè lên chân nó, ngay cả lớn tiếng cầu cứu cũng không làm được.

Nó được phát hiện quá chậm, bắp chân đã không giữ được, chỉ có thể cắt chân.

Felix còn nhỏ quá, không hiểu cắt chân là gì, cũng không biết sau này mình sẽ gặp phải điều gì, nó chỉ biết nó rất đau, đau đến nỗi run lên. Nhưng lúc mẹ sụp đổ kêu khóc liều mạng đánh nó, Felix đã đau đến cực hạn, vẫn khóc nhỏ giọng nói, mẹ ơi con không sao, con không sao.

Vài ngày sau, Felix không nhìn thấy mẹ nữa, chỉ có mấy người lớn xa lạ đón nó ra khỏi bệnh viện, lại không về cái nhà cũ nát kia, mà là đến biệt thự của Lee gia. Felix nơm nớp lo sợ không muốn xuống xe, bướng bỉnh hỏi mẹ của nó ở đâu, nhưng không ai trả lời nó, bọn họ chỉ cương quyết ôm nó xuống xe, vào cửa lớn của Lee gia.

Mãi đến sau hơn nửa tháng, Felix trời sinh thông minh sớm, mới hiểu rõ từ trong đủ loại lời đàm tiếu của đám người ở, mẹ không cần nó nữa. Mà nó chỉ là đứa con riêng ô nhục.

Ông nội Lee tranh chức chính trị, cấp bách với áp lực, Lee gia mới miễn cưỡng thu nhận nó, nhưng dù gì nó cũng là vết nhơ, là con của Dongbin và một gái điếm, bị người ngoài biết chỉ tăng thêm trò hề, cho nên Lee gia cũng không thừa nhận nó, đến nỗi mỗi ngày đuổi nó ra ngoài, làm như không thấy.

Hằng ngày Felix ngồi dưới cây nhãn ở công viên, cầm một quyển sách, ôm một con thỏ bông duy nhất mẹ mua cho nó, cô đơn lẻ loi ngồi đó.

Trong công viên có rất nhiều trẻ con, chơi diều, chơi trốn tìm, Felix chỉ có thể nhìn chúng nó từ xa, âm thầm ghen tị.

Nó nhìn chân mình, trong lòng tràn đầy chán nản và buồn bã. Nó cũng không đứng lên được nữa, không thể giống như những đứa trẻ khác, tự do tự tại chạy nhảy chơi đùa.

Cũng không lâu lắm, dần dần đã có đứa trẻ phát hiện ra nó.

Nói cho cùng trong thế giới đơn thuần của trẻ con, chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ lẻ loi trơ trọi ngồi xe lăn như nó.

Trong tiểu khu có đứa trẻ tên là Yoseok, đã lên tiểu học, là người dẫn đầu đám trẻ, nó chưa từng thấy người ngồi xe lăn, lại thêm đã quen ra lệnh cho những đứa trẻ khác, thế là bảo Felix cho nó ngồi thử xem.

Felix im lặng từ chối, Yoseok kêu người kéo nó xuống xe lăn.

Lực thăng bằng của trẻ con kém, lại thêm có người xô đẩy, Felix ngã sấp trên mặt cỏ, trên người trên mặt đều dính đất, chật vật không chịu nổi. Yoseok ngồi trên xe lăn của nó, còn đong đưa con thỏ bông của nó nói: "Mày còn chơi đồ chơi ấu trĩ thế này, loại này chỉ có con gái mới thích."

Felix cuống lên, nó cắn răng nói: "Cậu... Cậu đừng cướp đồ của tôi."

Yoseok dẫn theo mấy đứa trẻ vây quanh nó vỗ tay cười, còn ném tới ném lui con thỏ bông để trêu nó, cho đến khi Felix từ mới bắt đầu nhẫn nhịn nài nỉ đến cuối cùng nằm rạp trên mặt đất không rên một tiếng, Yoseok cảm thấy chán phèo, bèn ném đại con búp bê đi, dẫn theo một đám trẻ con lại đi tìm trò khác chơi.

Hai tay Felix chống mặt đất ẩm ướt, trán có giọt mồ hôi nhỏ xuống, trượt vào mắt, đau xót.

Nó chống cơ thể nho nhỏ muốn đứng lên, lúc này, con thỏ bông được đưa tới trước mặt nó, Felix ngẩng đầu nhìn lên theo bàn tay nhỏ trắng nõn kia, đã thấy một bé trai phấn điêu ngọc trác ngồi xổm trước mặt nó, trong miệng còn ngậm kẹo sữa, khóe môi dính tí nước bọt trong suốt, bé trai không hề xấu hổ lau lau miệng, rồi mới lắc lư con búp bê, nói: "Cái này là của cậu à?"

(phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được mài giũa, chỉ bé trai, bé gái đáng yêu)

Felix chỉ nhìn cậu một cái, rồi rũ mắt xuống, im lặng không lên tiếng nhận lấy con búp bê, ngồi lên xe lăn.

Bé trai đứng ở trước mặt nó vô cùng được người ta thích, mặt tròn vo, làn da trắng sữa, hai mắt tròn lại có thần, cậu nhìn chân phải của Felix, hơi nghiêng đầu hỏi nó, "Sao chân cậu không giống chân tôi?"

Felix không nói lời nào, tay nắm con búp bê nắm chặt một cái.

Nó không hiểu tại sao bé trai này muốn đến nói chuyện với nó, còn giúp nó nhặt búp bê về, là cố ý nhục nhã nó, cười nhạo nó ư?

Chẳng mấy chốc, bé trai đã được bảo mẫu bế đi.

Trước khi đi, Felix nghe thấy dì bảo mẫu gọi cậu là Sam. Felix một thân một mình ở dưới cây trong một khoảng thời gian rất dài, nó đã quen một mình, cũng không ngóng trông nhìn những đứa trẻ khác nữa. Nó yên tĩnh giống như không tồn tại.

Đông đi xuân tới, đến tuổi lên tiểu học.

Felix ngồi xe lăn đến trường, vừa vào lớp đã trở thành tâm điểm của rất nhiều người, nó coi như không thấy, im lặng đi đến hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ.

Không lâu sau, trong phòng học hò hét ầm ĩ, có giọng nói trong trẻo vang lên: "Tôi muốn ngồi bên cửa sổ, chúng ta có thể đổi chỗ không?"

Felix quay đầu, thấy một nam sinh vẻ mặt tươi cười đang nghiêng đầu nhìn nó.

Nó gần như lập tức nhận ra cậu.

Hwang Hyunjin, bé trai đẹp nhất trong tiểu khu của bọn họ, Felix đã gặp rất nhiều người ôm Hyunjin pha trò.

Cũng là đứa trẻ hơn nửa năm trước, nhặt con búp bê lên giúp nó.

Felix im lặng, nhường chỗ ngồi gần cửa sổ.

Hyunjin đeo cặp nhỏ, trở thành bạn cùng bàn của Felix như chuyện đương nhiên.

Cậu cũng không nhận ra Felix, bây giờ đầy lòng đầy mắt cậu chỉ có đồ ăn vặt trong cặp, và tiếng chim sẻ líu lo ngoài cửa sổ, không có ấn tượng với Felix ở cùng một tiểu khu nhưng chưa gặp quá hai lần. Felix và Hyunjin cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở thành bạn cùng bàn một năm.

Hyunjin thích cười, cười lên có lúm đồng tiền nho nhỏ, hai mắt rực rỡ như sao, cho nên rất được chào đón ở trong lớp, vừa đến giờ ra chơi, rất nhiều người sẽ vây quanh bàn của cậu.

Felix ngồi cùng bàn lại không thích nói chuyện, luôn luôn ở một mình, có người chủ động bắt chuyện với nó, nó cũng sẽ không nhìn vào mắt người khác để trò chuyện, cho nên các bạn học tính cách đơn thuần cũng không muốn làm bạn với nó cho lắm.

Trong cặp của Hyunjin luôn luôn có rất nhiều đồ ăn vặt, một mình cậu ăn không hết, thường xuyên chia cho Felix một nửa, Felix từ chối nhiều lần, nói rằng nó không thích ăn đồ ăn vặt, Hyunjin vẫn cứ nhét đồ ăn vặt cho nó.

Dần dần, Felix không từ chối nữa, thậm chí có phần âm thầm vui mừng. Nó không kìm lòng được nghĩ rằng, có phải Hyunjin xem nó là bạn không?

Cho nên đồ ăn vặt Hyunjin cho nó, nó cũng sẽ cố gắng ăn hết. Mà nó cũng sẽ thăm dò mà mang kẹo cho Hyunjin, mỗi lần Hyunjin đều cười híp mắt nhận lấy.

Trong lòng Felix tung tăng nho nhỏ, kiến thức lớp một với nó mà nói rất đơn giản, nhưng nó vẫn ngóng trông mỗi ngày đều có thể đến trường sớm một chút, như vậy có thể nhìn thấy Hyunjin.

Hyunjin cười lên rất đẹp, Felix chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu hơn cậu.

Hơn nữa Hyunjin không sợ nó tí nào, cũng không nói nó là quái vật như người khác.

Mặc dù bọn họ nói chuyện không nhiều, Felix cũng đã đặt Hyunjin ở vị trí không giống những bạn học khác. Nó sẽ chú ý màu sắc, đồ ăn vặt, đồ uống Hyunjin thích, còn sẽ xem lại câu sai trong bài thi của Hyunjin, sửa lại giúp cậu.

Hyunjin trời sinh nhoi nhoi, cẩu thả, không có thần kinh nhạy cảm tinh tế như Felix, cũng chưa từng nhận ra lấy lòng mơ hồ của Felix đối với cậu. Đến lớp hai, Hyunjin ngồi cùng bàn với người khác.

Lúc này Felix mới hiểu được, Hyunjin chỉ đơn thuần ăn không hết, không muốn lãng phí, mà không phải muốn cho nó. Hyunjin có thể cho bất kỳ người nào, lấy lòng bất kỳ ai.

Cậu được chào đón như thế, bạn bè rất nhiều, mà Felix là một người bình thường nhất, có lẽ, căn bản cũng không tính là bạn bè.

Từ đó về sau, Felix không mang kẹo cho Hyunjin nữa, nó vẫn một thân một mình ngồi ở góc lớp, lại trở nên im lặng như ban đầu.

Đến năm lớp sáu, Felix bị Lee gia đưa ra ngoài, bởi vì người thừa kế chính thống của Lee gia về nước rồi, mà nó quá chướng mắt.

Cho đến khi lên cấp ba, Felix mới trở lại Lâm thành, hắn là thủ khoa kỳ thi cấp ba năm đó, nhưng không nhận cành ô liu của top ba trường chuyên cấp ba, mà đến Tam trung.

(Cành ô liu: chỉ lời mời gọi, lời dụ dỗ của người khác)

Ở Tam trung, Felix lại gặp Hyunjin.

Lúc này Hyunjin mười sáu tuổi, khoa trương chói mắt, giống như một loại polymer của mọi ánh sáng, óng ánh lại làm người khác chú ý, mà Felix lại chỉ là người tàn tật ngồi ở nơi hẻo lánh ánh mặt trời không chiếu đến, hắn ngồi trên xe lăn, hai mắt tĩnh lặng, u ám tối tăm khiến mọi người đều tránh không kịp.

Nhưng tất cả mọi người kể cả Hyunjin cũng không biết, ánh mắt của Felix vẫn luôn đi theo bóng dáng Hyunjin, hắn biết rất rõ Hyunjin căn bản không nhớ rõ người bạn ngồi cùng bàn hồi lớp một là mình đây, cũng hoàn toàn không hề có hứng thú với hắn, nhưng hắn giống như bị trúng độc, đau khổ ức chế bản thân, lại luôn thất bại trong phút chốc khi ánh mắt chạm đến Hyunjin.

Hắn trở về để gặp Hyunjin, cũng chọn Tam trung để học cùng trường với Hyunjin.

Chính hắn cũng không hiểu, chấp niệm không giải thích được này đến từ đâu. Chỉ trong chớp mắt nào đó, ánh mắt của hắn, tựa như không cách nào rời khỏi người Hyunjin.

Nhưng Hyunjin không nhớ hắn dù chỉ một chút.

Bắt đầu từ khi hai người bọn họ cùng lớp, sau hai học kỳ Hyunjin mới nói với Felix câu đầu tiên.

"Lớp trưởng, tôi mượn bài tập chép một lát nhé."

Đây chỉ là một buổi chiều chủ nhật bình thường, các bạn học lần lượt vào phòng chuẩn bị tự học buổi tối, Felix đẩy xe lăn lặng yên không tiếng động đi vào từ cửa sau, lẽ ra hắn phải như ngày thường, không có chút cảm giác tồn tại nào im lặng đến chỗ ngồi của mình, nhưng Hyunjin gọi hắn lại.

Tay đẩy xe lăn của Felix lập tức dừng lại, hắn chậm rãi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hyunjin.

Tóc mái hơi dài che lại đôi mắt của hắn.

Hyunjin ngồi trên một cái bàn, lắc lắc sách bài tập với hắn, dáng vẻ không tập trung gọi hắn.

Hyunjin học không giỏi lắm, Felix biết, mỗi lần thành tích được đưa ra, hắn đều sẽ chú ý tên của Hyunjin. Trên cơ bản lần nào cũng đội sổ.

Mà Felix thì đứng đầu, mỗi lần thi đều vững vàng ở ngai vàng hạng nhất, hắn từng ảo tưởng vô số lần rằng Hyunjin sẽ đến hỏi bài hắn, hoặc là muốn hắn giúp đỡ học bù, thậm chí ngay cả bắt đầu từ phần kiến thức nào, Felix cũng đã lên kế hoạch xong ở trong vở, sợ Hyunjin nghe không hiểu. Nhưng Hyunjin chưa bao giờ tìm hắn.

Bên cạnh Hyunjin đều là người, không thiếu người học giỏi, cậu muốn chép bài tập, có rất nhiều người đưa sách bài tập cho cậu.

Đây là lần đầu tiên, Hyunjin chủ động tìm hắn.

*** "Được không lớp trưởng đại nhân?" Hyunjin thấy Felix không nói lời nào, lại cười hì hì hỏi lần nữa.

Tóc mái của Felix hình như lâu lắm rồi chưa cắt, nhìn từ mặt nghiêng, đã có thể che đậy cảm xúc trong mắt hắn, Hyunjin chỉ thấy hắn hơi mím khóe môi, ở gương mặt trắng đến mức hơi bệnh trạng, biểu cảm này có từ hình dung vô dùng thích hợp —— không tình nguyện.

May mà Hyunjin da mặt dày, không hề bị mặt lạnh và im lặng của Felix dọa lùi, nhảy xuống bàn, cậu cao chân dài, áo khoác đồng phục mở rộng, động tác lộ vẻ rất tùy tính tiêu sái.

Khóe mắt liếc thấy Hyunjin tới gần, Felix như thể bị người bóp yết hầu, hơi thở mơ hồ dừng lại, bàn tay để hai bên vô thức bấu chặt tay vịn, lúc Hyunjin cách hắn ba bước, Felix há miệng, giọng khàn khàn lại hơi cứng nhắc: "Được."

Quá khó nghe, giọng của hắn... Felix mơ hồ cắn chặt răng hàm, hắn rất ít nói chuyện với người khác, đây cũng là lần đầu tiên phát hiện giọng của mình khàn khàn đến thế, không hề trong trẻo như Hyunjin, Hyunjin có cảm thấy hắn không muốn không?

Còn có, trên bài tập của hắn, có viết cái gì không nên viết không?

Tư duy của Felix hơi hỗn độn, đại não ngày thường như máy móc tinh vi vận hành nhanh chóng trong lúc nhất thời như thể tạm dừng.

Kiến thức cấp ba với hắn mà nói có độ khó quá nhỏ, trong giờ học hơn phân nửa thời gian Felix đều không lắng nghe, hoặc là dùng khóe mắt chăm chú nhìn bóng lưng Hyunjin, hoặc là vùi đầu trên trang sách viết tên Hyunjin từng lần một, như bị trúng tà gì đó, viết tràn đầy cho đã mắt đều là ba chữ này.

Mà chuông tan học vừa vang lên, hắn giống như con chuột chạy trốn qua khe cống ngầm, sợ bị ánh mặt trời chiếu đến, sợ bị mở nắp giếng kiểm tra ống nước ngầm như cái vỏ bảo vệ thể xác sau đó bại lộ dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhanh chóng xé tờ giấy viết tên Hyunjin ra nhét vào trong cặp.

Trong sách bài tập, có thể cũng bị hắn viết tên không?

Nếu như bị Hyunjin nhìn thấy...

Felix tràn đầy suy nghĩ, đắm chìm trong thế giới của mình, vừa mừng thầm Hyunjin chủ động nói chuyện với hắn, lại bất an bị Hyunjin phát hiện bất kỳ một chút tình cảm bất kham nào của hắn.

Làn da hắn trắng bẩm sinh, nhìn kỹ ngũ quan không tỳ vết chút nào, nhưng đôi mắt đen không hề có ánh sáng như chất vô cơ lại khiến hắn phủ lên một lớp khí chất u ám lạnh lùng, bất kể nội tâm của hắn sóng lớn ngập trời như thế nào, hiện ra trên khuôn mặt mãi mãi đều là vẻ mặt nước đọng không gợn sóng lạnh như băng.

Đợi hắn cuối cùng cũng bị kéo về thế giới hiện thực, đã nghe được Hyunjin đang cười nói với mấy người bạn ở bên cạnh: "... Còn dám đánh cược với tao, nhanh lên, gọi trà sữa như đã nói đi."

"Vẫn là anh Hwang của chúng ta trâu bò, thế mà thật sự có can đảm mượn bài tập của lớp trưởng để chép ha ha ha."

"Nhận thua cuộc, lập tức chuẩn bị trà sữa cho ngài được chứ."

...

Thì ra chỉ là đang đánh cược.

Felix im lặng, một lát sau, đẩy xe lăn, không nói một lời trở lại chỗ ngồi của mình.

Mà bọn Hyunjin không có bất kỳ ai chia ánh mắt ra để liếc nhìn hắn một cái, sau khi chơi đùa một trận thì kết bè kết độ ra ngoài đánh bóng.

Felix sắp xếp sách vở ngay ngắn đặt trên bàn học, đợi phòng học khôi phục yên tĩnh, hắn mới chậm chạp cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhói đau, rũ mắt nhìn, chẳng biết lúc nào, lòng bàn tay đã bị móng tay hắn móc ra mấy vết máu chướng mắt. Sau khi lên lớp mười một, chia lớp tự nhiên – xã hội, Felix và Hyunjin vẫn cùng lớp, mà giáo viên ngữ văn của lớp họ đổi thành mẹ của Hyunjin, Joona.

Mẹ Hwang biết cảnh ngộ thân thế của Felix, lại thêm hắn học tập trội nhất tính cách lại hướng nội, mẹ Hwang lo lắng một mình hắn thuê phòng ở ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân, thế là thường xuyên dẫn Felix về Hwang gia ăn cơm hoặc ngủ lại.

Felix luôn luôn khinh thường đồng cảm người khác cho hắn, hắn giống như khối băng cứng lạnh lùng vô tình lại cứng đầu cứng cổ, bất kể là ác ý hay thiện ý, hắn đều một mực không nhìn. Nhưng hắn không từ chối ý tốt của mẹ Hwang, mà im lặng tiếp nhận.

Hắn khát vọng có thể nhìn thấy Hyunjin, nhưng tính cách Hyunjin nhoi nhoi không thích tĩnh, trừ thời gian lên lớp, trên cơ bản đều không ở trong phòng học. Mà hắn ngồi xe lăn, ngay cả đến nhà vệ sinh một lát cũng tốn sức. Khát vọng này cắm rễ ở đáy lòng hắn, ngay cả chính hắn cũng không hiểu đến từ đâu, hắn chỉ biết rằng, chỉ có khi nhìn thấy Hyunjin, hắn mới sẽ không bị bóng tối vô biên vô tận nuốt chửng hoàn toàn.

Đó là bản năng cầu sinh.

Cho dù bọn họ trước giờ không nói chuyện, cho dù Hyunjin chưa hề nhìn tới hắn, hắn vẫn như tín đồ nhận được cứu rỗi, có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn trong thế giới mục nát không chịu nổi này.

Nhưng hắn thường xuyên ra vào Hwang gia, cũng không thể gặp Hyunjin thêm được mấy lần.

Hyunjin luôn luôn ra ngoài tụ tập với đám anh em của cậu, chơi đến đêm khuya mới trở về.

Thi thoảng cùng ăn cơm, Hyunjin cũng rất ít chủ động nói chuyện với hắn, nhiều nhất chỉ là lịch sự tán gẫu hai câu. Felix cũng hiểu, người nhàm chán như hắn, bất kỳ người nào cũng sẽ không sinh ra quá nhiều hứng thú với hắn. Hắn không ảo não, cũng không oán giận, hắn biết hắn cũng không phải là người đáng được người thích.

Felix chưa bao giờ hy vọng xa vời Hyunjin sẽ nhớ hắn, sẽ cũng nảy sinh một chút tình cảm với hắn, mãi đến tận không lâu sau đó, Hyunjin bắt đầu theo đuổi Taeha.

Taeha là hoa khôi của lớp họ, không thiếu người theo đuổi, đều không khoa trương kiêu căng như Hyunjin. Tính Hyunjin vốn cũng chẳng giấu giấu giếm giếm, cậu yêu và hận đều ngay thẳng nhiệt liệt, nếu cậu thích, thì sẽ không lén lút, mà là tự tin lại chắc chắn nói cho mọi người bên cạnh.

Cậu sẽ đưa trà sữa cho Taeha, tặng quà, còn thường xuyên mời Taeha ra ngoài xem phim, bạn cùng lớp cũng đùa bỡn theo, Hyunjin không hề xấu hổ, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ mong sao mọi người đều biết. Nhưng nụ cười của Hyunjin đối với Taeha, với Felix mà nói, không khác gì dao nhọn lật quấy trong lục phủ ngũ tạng của hắn, vào thời điểm này hắn mới nhận ra, Hyunjin không thuộc về hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày Hyunjin sẽ có người yêu, có bạn đời, mà những điều này, đều không hề liên quan đến hắn.

Felix liên tục mất ngủ thời gian dài, vừa nhắm mắt lại, đủ loại cảnh tượng phán đoán ra trong đầu đều đang giày vò thần kinh của hắn.

Hắn nhất định phải ảo tượng ở bên cạnh Hyunjin chính là mình, ôm hôn với Hyunjin là mình, mới có thể thu được một chút yên lòng và an ủi, nhưng ngủ mơ tỉnh lại, tất cả vọng tưởng không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều biến thành bọt biển vụn vặt.

Ngày nào đó, trong phòng học không người, Felix tìm được thư tình Hyunjin viết cho Taeha trong hộc bàn của cô, hắn đọc từng chữ một, thích của Hyunjin rất thản nhiên nhiệt liệt, nhưng đây đều là cho Taeha, hắn ghen tị phát cuồng, cũng không chiếm được một phân một hào.

Hai mắt Felix đỏ ngầu, xé tan lá thư tình thành từng mảnh, đúng lúc bị Hyunjin chơi bóng rổ xong quay về phòng học bắt gặp.

Trong tay Hyunjin còn cầm cốc trà sữa uống chưa hết, vừa thấy cảnh tượng này liền nổ: "Này! Cậu làm gì đấy?"

Cậu cau mày không ngờ được, lộn vào từ bên ngoài cửa sổ thấp để tranh luận với Felix: "Ai cho cậu tùy tiện đụng vào đồ của người khác?"

Felix hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hyunjin, lúc này Hyunjin mới phát hiện hốc mắt hắn đỏ bừng, môi chẳng biết lúc nào bị răng cắn chảy máu, trên gương mặt trắng bệch kia lộ ra một phần u ám quỷ dị. Felix cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm, mắt đen như không có ánh sáng, Hyunjin hơi mất tự nhiên, nghĩ thầm Felix cũng thích Taeha, đây là ghen, ngẫm nghĩ thôi bỏ đi, không nói dóc với Felix nữa.

"Anh bạn, biết cạnh tranh công bằng không?" Hyunjin tiện tay để trà sữa lên bàn, lấy điện thoại trong ngăn bàn mình ra, lại lộn ra ngoài từ cửa sổ, "Lần này bỏ đi, lần sau đừng chơi chiêu ngầm nhá."

Cậu tùy ý vẫy vẫy tay rồi đi, tiết thể dục, ánh mắt trời vừa đủ, còn có rất nhiều người đang đợi cậu ở bãi tập.

Đợi đến khi tiếng bước chân của Hyunjin hoàn toàn biến mất, Felix mới hơi cúi đầu xuống, tóc đen che nửa gương mặt, hắn quái đản lại cứng đờ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, có phải Hyunjin căn bản không nhớ tên hắn không?

Có lẽ cậu chỉ nhớ, trong lớp có kẻ ngồi xe lăn, chắc ngay cả mình trông như thế nào cũng không có ấn tượng.

Felix chậm rãi đẩy xe lăn, đến trước bàn Hyunjin, cầm cốc trà sữa đã uống hơn phân nửa kia lên, nhẹ nhàng liếm miệng ống hút.

Nhưng hắn cũng sắp bị yêu thương không có cách nào kiểm soát này làm cho ngạt thở, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí ăn cắp một chút vui sướng, chưa rơi vào tận cuối trong tự mình ghét bỏ và tham vọng quá đáng vượt quá tầm tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store