ZingTruyen.Store

Toi No Chi Mot Tuoi Tho Tuoi Dep Ngon Lam

Ông Ngô sau khi trả lời Cẩn Ngôn liền quay qua ra hiệu cho tài xế đưa Tần Lam lên xe. Sau đó bản thân ông ta cũng đi nhanh về phía xe.

Tần Lam đang săm soi mấy vết thương đang rỉ máu trên da mình thì bị tài xế bế đi. Nàng liên tục la hét, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhiễu xuống áo thun, cả khuôn mặt lem luốt vì bụi và máu tươi.

"Bỏ ra….bỏ ra……….các người là người xấu……….bỏ tôi ra..........."

"Nhóc con, mày ngoan ngoãn một chút đi, nếu không ta sẽ một tay quăng mày xuống vực." Ông Ngô nghe tiếng khóc của Tần Lam từ tay tài xế, liền dừng bước, quay lại hầm hầm nhìn Tần Lam rồi buông một câu đe dọa.

Tần Lam bé nhỏ đáng thương co rúm người, chân mày bấu lại với nhau, hai tay quơ quào để tìm cách thoát khỏi vòng tay người lạ nhưng bất thành, với sức khỏe của một đứa bé thì nhằm nhò gì, Tần Lam chân chính bị quăng ra phía sau xe. Khi hoàn hồn lại thì thấy mình ngồi cùng với một người phụ nữ và một đứa bé, mà khi nãy cô nghe ông Ngô gọi là Cẩn Ngôn.

Tần Lam nhìn qua phía bên cạnh, nhìn chăm chăm vào cô bé trạc tuổi mình, mái tóc dài đen nhanh xõa ra hai bên vai thẳng tắp, có một cái kẹp màu vàng được kẹp trên mái tóc, điểm tô thêm màu sắc cho Cẩn Ngôn. Hai mắt Cẩn Ngôn to tròn, cặp mày lá liễu cân đối với cặp mắt kia, sóng mũi dọc dừa cao vút, nước da hơi đen hơn Tần Lam nhưng nhìn rất đáng yêu. Tần Lam hôm nay mặc một quần short và áo thun phông rộng, đôi giày đắt tiền có đính hạt đá lấp lánh lấp lánh. Vẻ đẹp kia khiến Tần Lam đâm ra cảm giác so sánh một chút.

Bản thân Tần Lam cũng không phải dạng xấu xí gì. Ngược lại nàng được mọi người khen có nét đẹp lai tây. Mái tóc của Tần Lam tuy đen nhưng không đen nhánh, nhìn cứ nâu nâu sao ấy. Đôi mắt to tròn cùng với sóng mũi cao, làn da trắng ngần mà còn có thêm hai cái má bánh bao phúng phính trước mặt nữa chứ, làm người ta nhìn một lần rồi chỉ muốn nhìn thêm lần nữa. Cái má bánh bao đó lúc trước cứ bị ba mẹ cưng chìu là ngắc lấy ngắc để, đến nỗi nó đỏ ửng lên rồi cả nhà cùng phá lên cười, chị hai còn chọc Tần Lam là bánh bao nướng, vì cái má kia cứ đo đỏ như vậy.

Tần Lam nghĩ đến mà ứa nước mắt. 7 tuổi, cái tuổi còn non nớt nhưng đủ để nó biết hiện giờ là hoàn cảnh gì. Tần Lam còn không phải là bị người ta bắt đi trong khi ba mẹ bị họ đâm vào xe rồi lao xuống vực hay sao ? Tần Lam cầu mong những người này sẽ là người tốt, sẽ đưa nàng trở về với gia đình. Còn một tia hy vọng thì vẫn hy vọng. Chiếc xe được lệnh lao vút đi.

Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam, khuôn mặt Cẩn Ngôn mũm mĩm nhìn mẹ mình, ngây ngốc hỏi.

"Mẹ, mẹ, bạn này là ai dọ? Mà, chiếc xe hồi nãy bị cái gì dọ? Họ đâu rồi?"

"Không, Cẩn Ngôn, con đừng lo, họ không sao đâu, ba cho người tìm họ rồi. Con ngoan."

Bất ngờ Cẩn Ngôn ngồi trong lòng của mẹ mình, đôi vai run run lên bần bật, khóc òa lên. Đôi môi chúm chím nói.

"Là tại con……huhu. Là con nhào tới phía trước bịt mắt chú tài xế, là con giỡn, nên chú mới đụng người ta."

"Suỵt, con nói bậy, không có chuyện gì cả, đừng lo, đừng lo." Mẹ Cẩn Ngôn ôm con chặt hơn trong lòng, đôi tay thon dài vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé của Cẩn Ngôn.

Nhưng Cẩn Ngôn nói là hoàn toàn đúng sự thật, khi nãy trước khi xảy ra tai nạn, là Cẩn Ngôn nghịch ngợm chồm người về phía trước đùa giỡn, dùng tay bịt mắt tài xế lại….. Nên……….mới xảy ra chuyện thương tâm này.

Tần Lam nghe từ miệng Cẩn Ngôn nói ra như vậy, nàng càng khẳng định chính Cẩn Ngôn là nguyên nhân khiến cả gia đình nàng ra nông nỗi này. Tần Lam nghiến răng ken két nhìn Cẩn Ngôn, ánh mắt không giống của một đứa bé ngây thơ chút nào, ánh mắt chứa đựng sự trách móc, giận dữ, mất mác và một chút đau thương. Khuôn miệng Tần Lam méo mó run run, cơ hồ chỉ một chút nữa sẽ khóc nấc lên vô cùng thương tâm.

"Bỏ tôi xuống, mấy người đưa tôi đi đâu,  không đi đâu hết …………..bỏ ra, ba mẹ ơi………..chị hai ơi……………..huhuhu…………thả ra..........."

*Bốp bốp* Tiếng cửa xe bị đôi bàn tay bé nhỏ của Tần Lam va chạm, tuy lực đánh không mạnh nhưng đủ để gây ra mấy tiếng động khó nghe.

Ông Ngô ngồi ở phía phó lái, quay xuống trừng mắt với Tần Lam, tiện miệng quát một tiếng, hai chân mày của ông ta cũng dán chặt lại với nhau.

"IM MIỆNG."

Tần Lam nuốt khan, sợ hãi vì bị ông Ngô la, nành co rúm người ngồi sát về phía cửa sổ, ánh mắt đề phòng hết thảy mọi người ở trên xe này. Họ không phải người tốt, không phải. Nếu là người tốt đã không nạt nộ một đứa nhỏ như nàng, thấy nàng chảy máu sẽ băng bó chứ không phải bỏ mặc như thế này.
Cẩn Ngôn sau khi thấy ba mình lớn tiếng với bạn nhỏ Tần Lam liền thấy tội nghiệp. Cẩn Ngôn nhìn mẹ mình hai mắt long lanh như cầu cứu. Bà Ngô mỉm cười với tay qua chạm vào Tần Lam rồi nhỏ giọng :

"Con gái, ngoan ngoãn, bọn ta không làm hại con. Con ngoan một chút......."

Tần Lam vẫn ngồi im như pho tượng, không đáp trả lại lời nói an ủi kia, mấy vệt máu chưa khô hẳn vẫn chảy ròng trên khuôn mặt bé xíu ấy.

Cẩn Ngôn nhìn máu trên mặt nàng, chắc là đau lắm. Cẩn Ngôn đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm vào mặt Tần Lam, toang định hỏi Tần Lam có đau không thì bất ngờ Tần Lam đưa tay hất lấy bàn tay của Cẩn Ngôn, nhìn Cẩn Ngôn trân trối

"Tránh xa tao ra!"

Bạn nhỏ Cẩn Ngôn không hiểu vì sao lại bị Tần Lam hất tay ra, rồi còn lớn tiếng với người ta. Người ta chỉ muốn hỏi có đau hay không thôi, tự nhiên la lên, đã vậy còn xưng mày tao với người ta, thật dễ sợ. Cẩn Ngôn xê ra, ngồi ngay ngắn trên đùi mẹ, đôi mắt rơm rớm nước mắt.

Tần Lam không rảnh để quan sát Cẩn Ngôn, hiện thời chỉ là không biết bản thân sẽ bị đám người này đưa đi đến đâu ? Có khi nào sẽ bị bán không ? Hay bị đánh đập dã man rồi gϊết chết ? Thôi, nghĩ cũng đừng có nghĩ sẽ được trở về nhà.

Tần Lam được đưa trở về Thành Phố, nàng biết, vì chỗ này có xe nhiều, có nhà cao tầng, có mấy cái siêu thị mà ba mẹ hay chở nàng đến đó chơi. Nhưng mà bọn họ chạy xa nơi đó rất xa, xa ơi xa…..

Họ dừng xe trước một căn nhà to lớn, rất lớn, lớn hơn nhà của cô rất nhiều. Ngôi nhà có 3,4 tầng gì đó. Ngoài trước cái cổng màu đen có ba bốn người mặc vest đen đứng ở đó, à, trong phim người ta hay gọi mấy người đó là vệ sĩ. Chiếc xe chạy vào giữa nhà, Tần Lam đưa mắt đảo liên tục ra ngoài cửa sổ. Có mấy chậu cây to lớn ở giữa sân, còn có một cái xích đu to ơi là to ở gần cửa ra vào.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì nàng bị người ta đem xuống xe. Ông Ngô nhìn đám người ở đó rồi lên tiếng, giọng nói ông ta âm trầm, có vẻ hơi khàn khàn.

"Đưa tiểu thư lên phòng. Còn con bé này, đưa nó vào phòng khách cho ta."

Bọn họ cẩn thận bế Cẩn Ngôn đi vào nhà rồi hút bóng trên cầu thang dài ngoằng. Còn với nàng thì bọn họ vô cùng thô bạo, một tay xách nàng đi vào nhà, quăng nàng ở giữa nhà nằm ở đó. Tần Lam lồm cồm bò dậy nhìn ông bà Ngô đang ngồi trên bộ bàn ghế đắt tiền. Ông Ngô hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, phả ra một làn khói trăng trắng rồi nheo mắt nhìn nàng hỏi.

"Nhóc con, tên gì?"

"" Tần Lam cắn chặt môi dưới, nhìn bọn người đang vênh váo với nàng.

"TÊN GÌ?"

"Tần….Tần…….Lam…..hức hức………." Khóe mi kia đã rịn ra vài giọt nước mắt đau khổ. Tự nhiên bắt người ta về rồi hỏi tên người ta bằng cái giọng la lối đó.

"Nhà ở đâu?"

"Không……không biết……….huhu, thả tôi ra........." Tần Lam đúng là không thể nào nhớ rõ được địa chỉ nhà của mình, mà số điện thoại của mẹ cũng không nhớ nốt.

Ông Ngô hút cho hết điếu thuốc rồi nhìn vệ sĩ ở gần đó, chỉ vào Tần Lam đang ngồi lăn lóc dưới sàn nhà.

"Đem nó lên lầu, nhốt ở căn phòng bên cạnh phòng của Tiểu Ngôn. À, tắm rửa sạch sẽ cho nó, lấy một bộ đồ của Tiểu Ngôn cho nó mặc, rồi tìm cái gì đó cho nó ăn."

"Hông, hông cần, thả ra, thả ra, hông......." Tần Lam lần nữa bị người ta bế lên, liền la hét giãy giụa mặc dù biết như vậy là vô ích.

"Được, vậy đem nó nhốt trong phòng, không cần tắm cũng không cần cho ăn. Đi đi." Ông Ngô phẩy phẩy tay ra hiệu cho người ta đem Tần Lam đi đi, mặc kệ cho nàng đang la hét muốn khản cả cổ, nước mắt nước mũi đầm đìa cả khuôn mặt phúng phính đáng yêu.

Tần Lam bị người ta đem nhốt trong một căn phòng rộng rãi, có giường có tủ, nhưng mà dường như không có ai ở, bằng chứng là ở trên giường không có một cái chăn gối nào. Cửa sổ bị đóng chặt.

*Rầm* Cánh cửa bị người ta đóng lại, Tần Lam chân chính bị người ta nhốt. Như con cún con bị giam cầm, không cách nào thoát ra ngoài.

Tần Lam nhìn nắm đấm cửa, nó quá cao so với một đứa bé như nàng. Tần Lam lũi thủi đi lên giường ngồi ở đó. Hai hàng nước mắt chảy dài, uất ức, tủi thân và đau đớn. Nàng vạch mấy vết thương ở tay và chân ra xem, đã khô lại rồi nhưng chỗ da bị rách vẫn còn rất đau. Nếu bình thường, chỉ cần nàng bị trầy một chút, mẹ lập tức ôm nàng vào lòng, ba còn cẩn thận lấy băng dán đến dán cho nàng. Còn bây giờ, có đau chết cũng không ai quan tâm đến. Nàng mặc kệ nước mắt trào, muốn khóc bao nhiêu thì khóc. Tần Lam muốn trở về nhà, muốn về với bà nội và chị hai. Cho dù ba mẹ không còn nhưng nàng vẫn có gia đình mà, Tần Lam không phải đứa mồ côi, Tần Lam không muốn bị nhốt ở đây, không muốn.

Nỗi đau mất mác, nàng tạm thời thấu hiểu được. Ba mẹ nàng bị lao xuống vực, chắc chắn không sống nỗi. Tại sao? Tại sao mọi tai họa lại xảy ra vào chính ngày sinh nhật của mình? Đáng lẽ nàng đã có một ngày thật đáng nhớ, nhưng Tần Lam không hề muốn nhớ nó bằng cách này.

Nàng nhắm chặt đôi mắt, thút thít một chút rồi ngủ quên mất.

Đến khi mở mắt ra thì trời bên ngoài cũng đã tối mịt, có lẽ đêm đến rồi. Tần Lam dụi dụi mắt rồi nhìn xung quanh, có một cái chăn, còn có một tô cơm lớn, có đủ đồ ăn, còn có một li nước lớn.

Tần Lam săm soi tô cơm, cơm này là của bọn người xấu kia, nhất định sẽ có độc như trong phim nàng hay xem. Ăn vào nhất định sẽ chết rất khó coi. Nhất định không ăn, không ăn…….

Nhưng mà bạn nhỏ Tần Lam rất yêu thương bao tử nha, bao tử chỉ réo vài tiếng đã ăn ngon lành hết nhẵn tô cơm, đến nỗi miệng mồm dính đầy thức ăn. Tần Lam cầm li nước uống ừng ực sau đó xoa xoa cái bụng tròn quay của mình.

Bỗng nhiên nàng nghe ngoài kia có tiếng xe, cô bé bắt một cái ghế rồi trèo lên bàn, nhìn ra cửa sổ. Ông Ngô bế Cẩn Ngôn trên tay, Cẩn Ngôn nhí nhảnh cười nói, còn cầm theo rất nhiều đồ ăn và đồ chơi. Tần Lam nắm chặt cánh tay mình lại. Ánh mắt tia vào gia đình họ, hằn lên tia máu.

Cẩn Ngôn, là mày hại tao ra nông nỗi này, ba mẹ tao không biết sống chết ra sao. Tao thì bị ba mày nhốt ở đây, gia đình mày thì vui vẻ đi chơi với nhau.

Trong đầu một đứa bé 7 tuổi như Tần Lam, bây giờ chỉ muốn đánh chết Cẩn Ngôn. Nếu được thả ra nhất định đánh chết Cẩn Ngôn.

***
Yangho dễ sợ.......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store