ZingTruyen.Store

Tôi Là Hồ Ly Cậu Là Người |F6|

6

chanthyra


Trước mặt Fourth, ngọn lửa xanh bắt đầu xoay chuyển, tạo thành một vòng tròn ánh sáng kỳ lạ. Những linh hồn của gia tộc Jirochtikul đứng thành hàng, ánh mắt hướng về cậu như mong đợi điều gì đó

Một linh hồn già nua bước ra, dường như là người đứng đầu. Ông mặc một bộ y phục cổ, đôi mắt mờ đục nhưng chứa đựng sự uy nghiêm

"Hậu duệ cuối cùng của Jirochtikul," ông nói, giọng vang vọng

"Nghi lễ để giải thoát gia tộc chúng ta không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà còn cần lòng dũng cảm và sự hy sinh. Ngươi có sẵn sàng không?"

Fourth hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định

"Tôi sẵn sàng. Hãy cho tôi biết tôi phải làm gì."

Linh hồn già nua giơ tay lên, và từ ngọn lửa xanh, một chiếc vòng cổ bằng bạc lấp lánh xuất hiện. Ở trung tâm vòng cổ là một viên đá sáng rực như mặt trăng

"Đây là Hồn Nguyệt, vật tượng trưng cho linh hồn và danh dự của Jirochtikul," ông giải thích

"Ngươi phải đeo nó và đi qua Cánh Cổng Linh Hồn. Chỉ khi ngươi chứng minh được rằng mình xứng đáng, gia tộc chúng ta mới được giải thoát."

Gemini bước lên, lo lắng nhìn Fourth

"Cậu có chắc không? Nó nghe có vẻ nguy hiểm."

Fourth quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng

"Tớ không còn lựa chọn nào khác, Gemini. Đây không chỉ là trách nhiệm của tớ, mà còn là cơ hội để tớ tự do."

Gemini im lặng, rồi gật đầu

"Được. Nhưng tớ sẽ không để cậu đi một mình. Nếu cậu vào đó, tớ cũng sẽ theo cậu."

Linh hồn già nua lắc đầu

"Không được. Chỉ người mang dòng máu Jirochtikul mới có thể vượt qua Cánh Cổng Linh Hồn. Người phàm không thể can thiệp."

Gemini định phản đối, nhưng ánh mắt của Fourth khiến anh dừng lại

"Hãy tin tớ," Fourth nói

"Tớ sẽ trở về."

Gemini siết chặt tay Fourth, ánh mắt chứa đựng tất cả niềm tin

"Cậu hứa với tớ."

Ngọn lửa xanh tách ra, để lộ một cánh cổng khổng lồ được khắc bằng những ký hiệu cổ xưa. Cánh cổng dường như sống động, tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ khiến cả không gian rung động

Fourth đeo chiếc vòng cổ Hồn Nguyệt lên, và ngay lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể. Cậu quay lại nhìn Gemini một lần cuối, rồi bước qua cánh cổng

Bên trong, Fourth thấy mình đang đứng trên một cây cầu dài vô tận, treo lơ lửng giữa không trung. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm, với những bóng tối chuyển động như thể đang chờ nuốt chửng bất cứ ai sẩy chân

Phía trước, một giọng nói vang lên

"Ngươi sẽ phải đối mặt với chính mình. Chỉ khi ngươi vượt qua nỗi sợ lớn nhất, ngươi mới có thể tiến bước."

Fourth bước đi, nhưng cây cầu dường như kéo dài vô tận. Mỗi bước chân đều khiến cậu cảm thấy nặng nề hơn

Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía trước. Đó là hình ảnh của Fourth lúc nhỏ, đôi mắt ngây thơ nhưng đầy nước mắt

"Ngươi là ai?"

Fourth hỏi, nhưng cậu đã biết câu trả lời

Bóng dáng đáp, giọng yếu ớt

"Ta là nỗi sợ của ngươi. Ta là cậu bé đã từng bị bỏ rơi, từng cảm thấy cô độc và vô dụng."

Fourth nhìn bóng dáng đó, lòng đau nhói

"Đúng, tớ đã từng sợ hãi. Nhưng giờ tớ không còn cô độc nữa. Tớ có Gemini, có những người bạn, và tớ đã mạnh mẽ hơn."

Bóng dáng mờ dần, để lại một con đường sáng rực dẫn đến cuối cây cầu

Khi bước đến cuối cây cầu, Fourth thấy một ngọn lửa khổng lồ, rực rỡ hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy. Trong ngọn lửa, cậu nhận ra những linh hồn của gia tộc Jirochtikul đang chờ đợi

"Ngươi đã vượt qua thử thách," giọng nói vang lên

"Nhưng bước cuối cùng là sự hy sinh. Để giải thoát chúng ta, ngươi phải từ bỏ sức mạnh của viên Ngọc Hồ mãi mãi."

Fourth sững người. Từ bỏ Ngọc Hồ đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất đi nguồn sức mạnh lớn nhất của mình – thứ đã cứu cậu và Gemini không biết bao nhiêu lần

Nhưng cậu không do dự lâu

"Nếu đó là cái giá để mang lại sự thanh thản cho gia tộc, tớ sẽ làm."

Cậu tiến vào ngọn lửa, cảm nhận sức mạnh của Ngọc Hồ dần rời khỏi cơ thể. Cảm giác đau đớn như xé toạc tâm hồn, nhưng Fourth vẫn cắn răng chịu đựng

Khi Fourth tỉnh lại, cậu đang nằm dưới chân cổng linh hồn. Gemini quỳ bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng

"Cậu ổn chứ?"

Gemini hỏi, giọng run run

Fourth mỉm cười yếu ớt

"Tớ ổn. Lời nguyền đã biến mất."

Từ phía xa, những linh hồn của Jirochtikul dần tan biến, để lại một không gian yên tĩnh. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Fourth nghe thấy giọng nói của tổ mẫu cậu

"Ngươi đã làm tốt, hậu duệ của ta. Jirochtikul sẽ không bao giờ quên ngươi."

Gemini đỡ Fourth dậy, nắm chặt tay cậu

"Chúng ta về nhà thôi. Tớ nghĩ cậu đã chịu đủ mệt mỏi rồi."

Fourth gật đầu, đôi mắt sáng lên. Dù không còn Ngọc Hồ, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cuối cùng, cậu đã hoàn thành sứ mệnh của mình

Sau khi trở về từ Jirochtikul, Fourth và Gemini cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt. Không khí xung quanh cậu nhẹ nhàng hơn, không còn cảm giác nặng nề của lời nguyền bủa vây. Nhưng sự mất đi sức mạnh của Ngọc Hồ cũng khiến Fourth trở nên dễ bị tổn thương hơn

Gemini chăm sóc cậu cẩn thận, từ việc đảm bảo cậu ăn uống đầy đủ đến nhắc nhở cậu nghỉ ngơi đúng giờ. Điều này khiến Fourth không khỏi cảm động, nhưng cậu cũng bắt đầu cảm thấy bất an

Một buổi sáng, Fourth và Gemini đến trường như thường lệ. Hôm nay, ánh nắng tràn ngập, làm nổi bật khuôn mặt trầm tư của Fourth. Gemini liếc nhìn cậu, hỏi

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Fourth thở dài

"Tớ cảm thấy... vẫn còn điều gì đó chưa kết thúc. Mọi thứ dường như yên bình, nhưng tớ không thể xua đi cảm giác bất an này."

Gemini trầm ngâm

"Có thể là do cậu đã quen với việc phải đối mặt với những rắc rối. Bây giờ không còn lời nguyền, cậu cần thời gian để làm quen với cuộc sống bình thường."

Fourth cười nhạt

"Hy vọng là vậy."

Nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh của Toba lại hiện lên. Dù hắn đã bỏ đi, nhưng không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không quay lại

Lời cảnh báo từ quá khứ

Buổi chiều hôm đó, khi Gemini bận rộn với một dự án ở thư viện, Fourth ngồi một mình dưới gốc cây cổ thụ gần sân trường. Cậu lật cuốn sổ cũ mà tổ mẫu đã để lại, hy vọng tìm thêm manh mối về Toba hoặc những mối nguy tiềm ẩn khác

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, và Fourth cảm nhận được một luồng khí lạ. Cậu ngẩng lên, và thấy một người lạ mặt đứng ở rìa khuôn viên trường

Người đó mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau một chiếc mặt nạ bạc. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên

"Hậu duệ của Jirochtikul, ngươi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc sao?"

Fourth đứng bật dậy, cảnh giác

"Ngươi là ai? Muốn gì ở ta?"

Hắn cười khẩy

"Ta không phải kẻ thù. Nhưng hãy nhớ rằng, sự mất đi sức mạnh của Ngọc Hồ đã làm yếu đi rào chắn bảo vệ giữa thế giới con người và những thế lực nguy hiểm khác. Đó mới là khởi đầu của những rắc rối."

Nói rồi, hắn biến mất, để lại một cảm giác lạnh sống lưng cho Fourth

Tối hôm đó, Fourth kể lại mọi chuyện cho Gemini. Nghe xong, Gemini siết chặt tay cậu

"Cậu không cần phải đối mặt với chuyện này một mình nữa, Fourth. Dù là chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng giải quyết."

Fourth cười nhẹ

"Cậu đúng là luôn nói vậy. Nhưng nếu điều đó ảnh hưởng đến cậu thì sao?"

Gemini nhìn cậu đầy quyết tâm

"Tớ không quan tâm. Tớ đã hứa sẽ luôn ở bên cậu, phải không?"

Cuộc trò chuyện của họ bị ngắt quãng khi Pond và Phuwin bước vào. Phuwin giơ một túi đồ ăn lên, cười toe toét

"Hai cậu trông căng thẳng quá. Có chuyện gì vậy?"

Fourth định trả lời, nhưng Gemini ra hiệu im lặng

"Không có gì. Chỉ là mệt mỏi sau chuyến đi thôi."

Phuwin ngồi xuống cạnh Fourth, ánh mắt nghiêm túc

"Nhưng nếu các cậu cần giúp đỡ, đừng giấu chúng tớ. Bạn bè là để dựa vào nhau."

Fourth nhìn họ, cảm thấy ấm áp. Dù có điều gì xảy ra, ít nhất cậu cũng không còn cô độc

Vài ngày sau, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong trường. Một số học sinh nói rằng họ thấy những bóng đen di chuyển trong hành lang vào ban đêm. Nhiều người mơ thấy những cơn ác mộng giống hệt nhau, về một cánh cổng tối tăm và những tiếng gào thét

Fourth cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Dường như lời cảnh báo của người đàn ông bí ẩn kia không phải là lời nói suông

Trong một đêm, khi Fourth và Gemini đang làm bài tập ở ký túc xá, ánh đèn trong phòng bất ngờ chập chờn rồi tắt ngúm

"Chuyện gì vậy?"

Gemini bật dậy, cầm lấy đèn pin

Trước khi họ kịp làm gì, một tiếng gõ cửa vang lên. Gemini mở cửa, nhưng ngoài hành lang trống trơn, chỉ còn lại một phong thư nhỏ nằm trên sàn

Gemini nhặt lên, đọc lướt qua. Sắc mặt anh lập tức thay đổi

"Fourth, cậu cần xem cái này."

Cậu cầm lấy phong thư, đọc từng chữ một cách cẩn thận

"Hậu duệ của Jirochtikul, mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Nếu muốn cứu lấy những người xung quanh, hãy quay lại nơi mọi thứ bắt đầu. Chúng ta đang chờ ngươi."

Fourth ngẩng lên, ánh mắt kiên định

"Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị cho một chuyến đi khác."

Gemini siết chặt tay cậu, nói chắc nịch

"Vậy thì đi. Nhưng lần này, tớ sẽ không để cậu rời xa tớ dù chỉ một bước."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store