Chương 3: Ánh nhìn đan chéo
Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ những bóng đèn huỳnh quang treo lơ lửng trên trần phòng đặc biệt của Cao đẳng Chú thuật Tokyo lan tỏa khắp không gian, tạo nên một lớp sương mờ ảo như thể đang che giấu những bí mật sâu thẳm. Mùi thuốc sát trùng hòa quyện với luồng chú thuật yếu ớt từ các thiết bị giám sát, những chiếc máy kêu bip bip đều đặn, nhắc nhở rằng nơi đây không chỉ là phòng chữa trị mà còn là lưỡi hái vô hình của sự dò xét. Yuji nằm trên giường bệnh, cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ sau cuộc đối đầu với Sukuna, làn da cậu tái nhợt dưới ánh đèn, tay vô thức chạm vào ngực như cố xua đuổi nỗi đau linh hồn vẫn còn âm ỉ, giống như một vết thương không lành. Cậu thở dốc, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lóe lên sự kiên cường – phẩm chất khiến Haruto nhớ đến chính mình ở những ngày đầu tiên.
Haruto đứng một góc phòng, bóng dáng cao lớn của anh dường như hòa vào tường trắng, ánh mắt cảnh giác quét qua từng thiết bị, từng đường dây chú thuật lấp lánh. Anh biết rõ nơi này: một cái bẫy tinh tế của Gojo Satoru, nơi mọi lời nói, mọi cử chỉ đều có thể bị ghi nhận và phân tích. Tay anh siết chặt, cố kìm nén nỗi lo lắng dâng trào – không phải vì bản thân, mà vì Yuji, phiên bản trẻ trung của anh, chưa bị cuộc đời nghiền nát. Ta phải dạy cậu ấy nhanh, trước khi bóng tối nuốt chửng cậu như đã nuốt ta.
Cửa phòng mở ra với một tiếng kêu nhẹ, Gojo Satoru bước vào, nụ cười nửa miệng toe toét như một mặt nạ che giấu ánh mắt sắc bén sau tấm bịt mắt đen. "Yuji, cậu ổn chứ? Sukuna im re rồi, nhưng linh hồn cậu bị xáo trộn khá nặng đấy. Ông chú, cậu ngồi đi. Chúng ta nói chuyện một chút trước khi bắt đầu 'kiểm tra'." Giọng Gojo đùa cợt, nhưng Haruto nhận ra lớp ngầm ý thăm dò – như một lưỡi kiếm giấu trong nụ cười.
Yuji ngồi dậy chậm rãi, giọng khàn khàn, như thể lời nói phải đấu tranh để thoát ra khỏi cổ họng khô rát: "Thầy Gojo... cháu ổn. Nhưng chú... chú biết Sukuna từ trước, đúng không? Cháu cảm thấy chú... quen với hắn." Cậu nhìn Haruto, ánh mắt tò mò xen lẫn tin tưởng, như một đứa trẻ tìm chỗ dựa giữa bão tố. Haruto cảm nhận được sự kết nối ấy – một sợi dây vô hình giữa hai linh hồn, và nó khiến trái tim anh thắt lại.
Haruto ngồi xuống bên giường, giọng trầm ấm, như một lời thì thầm từ quá khứ: "Chú biết hắn nguy hiểm hơn cậu nghĩ, Yuji. Sukuna không chỉ là lời nguyền – hắn là bóng tối có thể nuốt chửng linh hồn cậu, biến nó thành vũ khí của riêng hắn. Nhưng nếu cậu muốn chống lại, chú sẽ dạy cậu cách kiểm soát nó, cách biến nỗi đau thành sức mạnh." Anh đặt tay lên vai Yuji, cử chỉ an ủi ấy mang theo một luồng chú thuật nhẹ nhàng, như dòng suối mát len lỏi qua tâm hồn cậu nhóc. Trong lòng Haruto, nỗi lo dâng trào: Ta không thể để cậu lặp lại sai lầm của ta. Nhưng Gojo... hắn đang quan sát, như một con diều hâu rình mồi.
Gojo quay lại từ máy giám sát, tay đút túi, nụ cười vẫn treo trên môi nhưng ánh mắt lóe lên sự tò mò sắc lẹm: "Ồ, ông chú giờ làm thầy huấn luyện à? Hay đấy, nhưng trước tiên, cậu kể nghe xem chú thuật linh hồn kiểu đó từ đâu ra? Không phải ai cũng chạm được vào linh hồn Sukuna mà không bị nuốt chửng đâu. Hay cậu từng... gặp hắn trước rồi?" Câu hỏi sắc bén, nhưng Gojo cười toe toét, như thể đang kể một câu chuyện đùa, che giấu lớp ý thăm dò sâu thẳm.
Haruto nhìn thẳng vào Gojo, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên cảnh giác, như một con thú bị săn đuổi đang cân nhắc bước đi tiếp theo: "Chú thuật này... từ kinh nghiệm của chú. Yuji cần học cách kiểm soát linh hồn trước khi Sukuna lấy hết cậu. Nếu cậu lo lắng, Gojo, chú sẽ chứng minh ngay đây. Cậu cho phép chứ, Yuji?" Yuji gật đầu, ánh mắt kiên định dù cơ thể vẫn còn yếu: "Cháu tin chú. Sukuna vẫn thì thầm trong đầu cháu... cháu cần học cách đẩy hắn ra."
Haruto gật đầu, đặt tay lên vai Yuji. "Tập trung vào linh hồn cậu. Sukuna trú ngụ bên trong, nhưng cậu có thể chạm vào hắn, đẩy hắn ra. Hãy cảm nhận – như một sợi dây vô hình nối linh hồn cậu với hắn." Yuji nhắm mắt, mồ hôi lăn trên trán, hơi thở dồn dập như đang chiến đấu với chính mình. Một luồng sáng mờ lóe lên giữa hai người – Linh Hồn Liên Kết. Haruto hướng dẫn, giọng trầm: "Chỉ 5 giây thôi, Yuji. Đẩy hắn ra, cảm nhận nỗi đau của hắn và biến nó thành sức mạnh của cậu."
Yuji run lên, giọng thì thầm: "Cháu... thấy hắn. Đỏ rực, cười nhạo... nhưng cũng thấy... chú? Một cảnh đổ nát, tiếng gió rít..." Cậu mở mắt, thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt: "Chú từng ở đó, phải không? Cháu cảm thấy nỗi đau của chú."
Haruto rút tay lại, mồ hôi đầm đìa – 5 giây đã tốn hết sức anh, cơ thể run nhẹ như lá thu trước gió. Cậu ấy tiến bộ nhanh hơn ta nghĩ. Nhưng nếu Sukuna biết... Anh nghĩ thầm, ký ức về vợ ùa về: tiếng gió rít gào giữa tan hoang, tay cô lạnh ngắt, máu lem trên áo. "Đúng vậy, Yuji. Chú từng mất tất cả ở một nơi như thế. Nhưng chú sẽ dạy cậu tránh nó, để cậu không phải chịu nỗi đau đó."
Gojo vỗ tay chậm rãi, giọng đùa nhưng ánh mắt lóe nghi ngờ: "Hay thật! Ông chú, cậu dạy thằng nhóc nhanh thế, chắc từng làm thầy chú thuật rồi nhỉ? Hay từ 'thế giới cũ' cậu nói? Kể nghe đi, tôi tò mò lắm." Tay vẫn đút túi, nhưng Gojo bước gần hơn, như đang dò xét phản ứng của Haruto, không khí phòng đột ngột nặng nề hơn, như một cơn bão sắp ập đến.
Haruto nhìn Gojo, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt đượm buồn, như một chiến binh già nua nhớ về những trận đánh đã mất: "Chú chỉ muốn bảo vệ cháu trai mình, Gojo. Sukuna không phải trò đùa – cậu biết rõ mà. Nhưng nếu cậu muốn biết thêm, chú sẽ kể khi thời gian đến." Nhưng trong lòng, anh lo lắng: Hắn nghi ngờ rồi. Ta phải cẩn thận, trước khi bí mật về Mojuro lộ ra.
Yuji chen vào, giọng kiên định dù yếu: "Thầy Gojo, cháu tin chú. Cháu cảm thấy chú không ác ý." Gojo cười lớn, vỗ vai Yuji: "Ừ, ta biết. Nhưng ông chú, đừng giấu gì nhé. Chúng ta sẽ tiếp tục 'kiểm tra' – và chú thuật linh hồn của cậu, ta muốn xem thêm. Có lẽ ta sẽ tham gia luôn, để xem ông chú dạy dỗ thế nào."
Bất chợt, Yuji ôm đầu, giọng Sukuna thì thầm trong đầu cậu vang vọng mơ hồ: Hắn nghĩ cứu được ngươi? Hài hước thật... ta sẽ sớm tỉnh giấc. Yuji tái mặt, nhìn Haruto: "Hắn... hắn lại nói rồi." Haruto siết tay: "Đó là lý do chúng ta phải huấn luyện. Nhưng Gojo... cậu có chắc muốn chứng kiến không?"
Gojo nhếch môi: "Chứng kiến? Ta sẽ tham gia luôn. Ông chú, đừng để ta thất vọng." Không khí phòng đột ngột căng thẳng, như linh hồn Sukuna đang rình rập từ bóng tối, chờ đợi khoảnh khắc tỉnh giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store