CHƯƠNG 7: KHÔNG CÒN LÀ CHỒNG
Hai tuần sau ngày ra viện.
Tôi trở về nhà, nhưng không khí trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo như một hầm mộ.
Tôi không nói chuyện với Giang quá ba câu một ngày. Tôi đi làm sớm, về muộn, và luôn quay lưng lại với anh khi ngủ. Sự lạnh nhạt của tôi như một lưỡi dao cùn cứa vào lòng tự ái của Giang mỗi ngày một ít. Giang vẫn chưa biết chuyện tôi sảy thai, anh ta chỉ nghĩ tôi đang làm mình làm mẩy vì vụ tai nạn và cái xe máy hỏng.
Đêm thứ Bảy.
Giang trở về nhà lúc 11 giờ đêm, chân nam đá chân chiêu, nồng nặc mùi rượu mạnh. Anh ta vừa thua một khoản lớn trong vụ "cọc tiền" ảo mà Mike Nguyễn giới thiệu, nhưng anh ta chưa dám nói với tôi. Sự thất bại và men rượu biến anh ta thành một con thú bị thương đang tìm nơi trút giận.
Tôi đang nằm đọc sách, thấy anh vào, tôi tắt đèn, kéo chăn định đi ngủ.
"Dậy đi," Giang lôi chăn ra, giọng lè nhè. "Vợ chồng kiểu gì mà cả tuần nay em không cho anh động vào người? Em khinh thằng này nghèo, thằng này làm mất mặt em nên em cấm vận đúng không?"
"Tôi mệt," tôi đáp gọn lỏn, co người lại. "Anh say rồi, ngủ đi."
"Mệt? Hay là em có thằng khác?" Giang cười gằn, lao lên giường, đè nghiến lấy tôi. "Mười năm qua em không mệt, sao giờ mới cưới về đã mệt? Đêm nay em phải phục vụ tôi. Đó là nghĩa vụ của vợ!"
"Buông ra! Đừng chạm vào tôi!"
Tôi hét lên, vùng vẫy kịch liệt. Mùi rượu và mùi mồ hôi của anh ta khiến tôi buồn nôn. Tôi cào cấu, đẩy mạnh vào ngực Giang.
Sự phản kháng của tôi chọc tức con thú hoang trong người Giang.
"Á à, cô dám đánh chồng à? Được, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô!"
Giang tát mạnh một cái vào má tôi khiến tôi choáng váng. Trước khi tôi kịp định thần, anh ta đã giật phắt chiếc cà vạt đang đeo lỏng lẻo trên cổ xuống.
"Không... Giang... Dừng lại..."
Tôi hoảng loạn thật sự. Nhưng sức vóc của một người phụ nữ vừa ốm dậy không thể chống lại một gã đàn ông đang say máu. Giang thô bạo bẻ quặt hai tay tôi lên đầu giường, dùng chiếc cà vạt lụa siết chặt cổ tay tôi lại, buộc vào thành giường.
"Thả tôi ra! Đồ khốn nạn!" Tôi gào lên.
Giang vơ lấy chiếc khăn lụa trang trí trên gối, nhét chặt vào miệng tôi, chặn đứng mọi tiếng kêu cứu.
"Ngoan nào," hắn thì thầm, nụ cười méo mó đáng sợ hiện lên trong bóng tối. "Để xem đêm nay em còn dám chảnh chọe với tôi nữa không."
Hắn xé toạc bộ váy ngủ của tôi. Không có màn dạo đầu, không có sự âu yếm, không có chút tình thương nào. Hắn xâm chiếm tôi một cách thô bạo và tàn nhẫn nhất.
Một cơn đau xé ruột xé gan ập đến.
Tử cung của tôi, nơi vết thương sảy thai vẫn chưa lành hẳn, bị tác động mạnh bạo. Cảm giác như có ngàn mũi kim đang đâm chọc vào vết thương cũ. Tôi trợn tròn mắt, nước mắt trào ra ướt đẫm gối, nhưng tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng chỉ còn là những tiếng ú ớ vô vọng.
Hắn không quan tâm đến sự đau đớn của tôi. Hắn chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn dục vọng và khẳng định quyền lực của mình. Hắn muốn trừng phạt sự lạnh lùng của tôi bằng cách giày vò thân xác tôi.
Một lần. Rồi hai lần. Và ba lần.
Đêm hôm đó dài như cả một thế kỷ. Tôi không còn vùng vẫy nữa. Tôi nằm im như một con búp bê rách nát, mắt trân trân nhìn lên trần nhà tối om. Bên dưới, máu bắt đầu rỉ ra, hòa lẫn với dịch thể nhơ nhuốc.
Nỗi đau thể xác tê dại đi, nhường chỗ cho sự ghê tởm tột cùng. Người đàn ông đang thở hổn hển trên người tôi không phải là Minh Giang. Đó là một con quỷ. Và tình yêu 10 năm của tôi đã chính thức bị hắn bức tử ngay trên chiếc giường tân hôn này.
Sáng hôm sau.
Giang ngủ say như chết, tiếng ngáy đều đều vang lên vô tư lự. Hắn không hề hay biết đêm qua hắn đã gây ra tội ác gì.
Tôi khó nhọc ngồi dậy. Cả người đau nhức như muốn rã rời. Tôi nhìn xuống ga giường, một vệt máu đỏ thẫm loang lổ đã khô lại. Cổ tay tôi bầm tím những vết lằn do cà vạt siết chặt.
Tôi không khóc nữa. Nước mắt đã cạn rồi. Tôi lặng lẽ vào nhà vệ sinh, tắm rửa thật kỹ như muốn gột rửa hết mọi dơ bẩn trên người. Tôi thay quần áo, trang điểm đậm để che đi vết bầm trên má và sự hốc hác của khuôn mặt.
Tôi cần đi bác sĩ. Vùng dưới của tôi đau buốt, tôi sợ vết thương cũ bị nhiễm trùng.
Tôi bắt taxi đến bệnh viện phụ sản quốc tế - nơi xa nhà nhất để tránh gặp người quen.
Bước đi tập tễnh dọc hành lang bệnh viện, tôi cảm thấy mình như một bóng ma vất vưởng. Xung quanh là những cặp vợ chồng đang dìu nhau đi khám thai, nụ cười hạnh phúc của họ như mũi dao cứa vào tim tôi.
"Hạ?"
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên phía sau lưng khiến tôi giật mình.
Tôi quay lại. Đứng cách tôi vài bước chân là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ vest màu xám tro lịch lãm, trên tay đang cầm giỏ hoa quả thăm bệnh.
Quân.
Lớp trưởng cũ của tôi. Chàng trai năm ấy luôn lặng lẽ giấu những hộp sữa vào ngăn bàn cho tôi mỗi khi tôi bỏ bữa sáng.
Đã bao năm không gặp, Quân chững chạc hơn rất nhiều. Gương mặt anh góc cạnh, cương nghị, nhưng đôi mắt sau cặp kính gọng kim loại vẫn toát lên vẻ dịu dàng, thâm trầm như ngày xưa.
"Quân..." Tôi mấp máy môi, bối rối muốn quay mặt đi. Tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, nhất là một người bạn cũ thành đạt.
Nhưng Quân đã bước tới, ánh mắt anh lướt nhanh qua dáng đi khập khiễng và vết bầm mờ mờ dưới lớp phấn dày trên má tôi. Anh khựng lại một chút, đôi lông mày khẽ nhíu lại đầy tinh tế, nhưng anh không hỏi những câu sỗ sàng.
"Trùng hợp quá, mình đi thăm bà cô nằm viện ở tầng trên," Quân nói, giọng nói bình thản như thể không nhìn thấy sự bất thường của tôi, giúp tôi giữ lại chút tự trọng cuối cùng. "Hạ... cậu không sao chứ? Trông cậu hơi xanh xao."
Sự ân cần đúng mực ấy khiến bức tường phòng vệ của tôi lung lay. Giữa cơn bão tố cuộc đời, gặp lại một người quen cũ với ánh mắt không phán xét, tự nhiên tôi thấy tủi thân ghê gớm.
"Mình... mình đi khám phụ khoa định kỳ thôi," tôi nói dối, cúi gằm mặt, tay vô thức siết chặt quai túi xách.
Quân im lặng một giây. Anh thừa thông minh để hiểu "khám định kỳ" thì không ai đi tập tễnh và mắt đỏ hoe như thế. Nhưng anh chỉ gật đầu nhẹ.
"Ừ, giữ gìn sức khỏe nhé. À, đây là danh thiếp mới của mình."
Quân rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa bằng hai tay cho tôi.
Luật sư Trần Tuệ Quân - Văn phòng Luật sư Công Lý & Cộng sự.
"Nếu cậu cần giúp đỡ... bất cứ chuyện gì, dù là nhỏ nhất," Quân nhìn thẳng vào mắt tôi, nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt kiên định và vững chãi như một ngọn núi. "Hãy gọi cho mình. Số này mình dùng 10 năm nay rồi, chưa bao giờ đổi. Vì mình sợ... có người cũ nào đó cần tìm sẽ không liên lạc được."
Tim tôi hẫng một nhịp. Câu nói đầy ẩn ý ấy...
"Cảm ơn Quân," tôi cầm tấm danh thiếp, cảm nhận được hơi ấm từ tay anh truyền sang bàn tay lạnh giá của mình.
"Đi cẩn thận nhé. Cần mình dìu ra xe không?"
"Không cần đâu, mình tự đi được."
Tôi quay lưng bước đi, cố gắng giữ dáng vẻ bình thường nhất có thể. Nhưng khi rẽ vào khúc quanh hành lang, tôi dựa lưng vào tường, trượt dài xuống đất. Tôi áp tấm danh thiếp vào ngực trái, bật khóc nức nở.
Đêm qua là địa ngục. Nhưng sáng nay, giữa mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tôi vừa tìm thấy một chiếc phao cứu sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store