ZingTruyen.Store

Tôi đã lừa chồng mình phá sản

CHƯƠNG 1: LỄ CƯỚI KHÔNG DÀNH CHO TÔI

Germanni

Tiếng đàn piano du dương vang lên bản Canon in D, giai điệu kinh điển len lỏi qua cánh cửa gỗ sồi dày nặng của sảnh tiệc. Ở bên ngoài này, tôi đứng lặng yên, tay siết chặt bó hoa linh lan trắng muốt.

Cánh cửa sắp mở. Nhưng tâm trí tôi không hướng về phía trước, mà bị kéo tuột về quá khứ, về những ngày tháng mà tình yêu của chúng tôi còn trong veo như nắng sớm.

Mười năm.

Tôi nhớ như in chàng trai Minh Giang năm 20 tuổi. Ngày ấy chúng tôi chẳng có gì ngoài tuổi trẻ và những giấc mơ. Tôi nhớ những buổi chiều tan tầm, Giang đón tôi trên chiếc xe máy cũ kỹ, tiếng pô xe nổ giòn tan lẫn trong tiếng cười của hai đứa. Tôi nhớ những bát mì tôm trứng trong căn phòng trọ chật hẹp, anh luôn gắp quả trứng duy nhất vào bát tôi, ánh mắt lấp lánh vẻ xót xa pha lẫn quyết tâm: "Hạ ăn đi cho có sức. Sau này anh thành công, anh sẽ không để em phải khổ nữa. Anh sẽ bù đắp cho em gấp mười, gấp trăm lần."

Ngày đó, anh yêu tôi bằng một tình yêu thuần khiết và đầy sự hy sinh. Khi tôi ốm, anh thức trắng đêm chườm khăn, nấu cháo, ánh mắt lo âu dõi theo từng nhịp thở của tôi. Khi tôi mệt mỏi vì công việc, bờ vai anh luôn là nơi vững chãi nhất để tôi dựa vào, thì thầm: "Có anh ở đây rồi."

Tôi tin anh. Tôi tin vào Minh Giang khao khát vươn lên, tin vào chàng kỹ sư xây dựng đầy hoài bão nhưng chấp nhận từ bỏ công trường bụi bặm để rẽ hướng sang IT – một lĩnh vực anh tin rằng sẽ mang lại tương lai rạng rỡ hơn cho chúng tôi.

"Anh muốn em được mặc váy đẹp, đi xe sang, không phải chịu nắng mưa nữa," anh từng nói thế khi cầm trên tay xấp hồ sơ đăng ký học văn bằng 2.

Nhưng cuộc đời không phải là giấc mơ màu hồng.

Tôi đã chứng kiến sự nhiệt huyết trong mắt Giang dần tắt lụi trước hiện thực tàn khốc. Ngành IT đào thải khắc nghiệt, anh chật vật với những dòng code, với những đêm thức trắng làm freelance, với những dự án bị hủy bỏ và những lời từ chối phỏng vấn lạnh lùng. Sự tự tin của người đàn ông trụ cột dần bị bào mòn bởi những hóa đơn, những khoản chi tiêu mà anh không gánh vác nổi.

Tôi hiểu sự bất lực của anh. Tôi thương sự vùng vẫy của anh giữa dòng đời. Nhưng tôi không ngờ rằng, sự bất lực ấy lại biến chất thành một thứ thuốc độc.

Để che đậy sự thua kém, Giang khoác lên mình chiếc áo của sự sĩ diện hão. Anh bắt đầu toan tính chi li, không phải để tiết kiệm, mà để trút gánh nặng lên vai tôi. Anh sợ bị người khác coi thường, nên anh đòi hỏi một đám cưới xa hoa vượt quá khả năng, nhưng lại lảng tránh khi nói đến chi phí.

Đỉnh điểm là khi ba mẹ Giang được bảo lãnh sang Mỹ. Giấc mơ Mỹ hào nhoáng ấy đã rút cạn chút tự trọng cuối cùng của anh.

"Hạ à, em cho anh mượn 200 triệu được không? Ba mẹ mới qua bển cần tiền cọc nhà, mua xe để đi làm. Ổn định rồi ba mẹ gửi về trả ngay."

Hai trăm triệu. Đó là số tiền lương thưởng tôi tích cóp riêng bao năm đi làm. Tôi đã do dự. Nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở, van lơn của anh, nhìn vào tình nghĩa 10 năm, tôi đã gật đầu chuyển khoản.

Rồi đến đám cưới này. Giang muốn một hôn lễ thật hoành tráng tại nhà hàng sang trọng nhất Sài Gòn để "nở mày nở mặt" với bạn bè, để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông. Nhưng anh làm gì có tiền?

"Em ứng trước giúp anh tiền cọc tiệc cưới nhé. Khoảng 200 triệu thôi. Cưới xong lấy tiền mừng bù vào."

Lại là "ứng trước". Lại là tiền của tôi.

Và đau đớn nhất là ngày tôi gục ngã.

"Em muốn nghỉ việc một thời gian, em kiệt sức rồi Giang à."

Tôi đã mong chờ một cái ôm, một câu "Ừ, em nghỉ đi, anh lo được". Nhưng không. Đón nhận tôi là ánh mắt hoảng loạn pha lẫn trách móc của anh.

"Em nghỉ thì tiền đâu lo đám cưới? Tiền đâu anh xoay sở lúc chờ job mới? Em phải cố lên chứ, sao em lại ích kỷ thế?"

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra Minh Giang ngọt ngào, tinh tế ngày xưa đã chết. Áp lực cơm áo gạo tiền và lòng tự trọng bị tổn thương đã biến anh thành một người đàn ông ích kỷ, xem người phụ nữ của mình là chiếc phao cứu sinh bắt buộc phải căng mình ra để giữ cho anh không chìm nghỉm. Anh bám víu vào tôi không chỉ vì tình yêu, mà còn vì nỗi sợ hãi phải đối mặt với cuộc đời bằng đôi tay trắng.

Tôi đã muốn dừng lại. Tôi đã muốn hét lên rằng tôi mệt mỏi lắm rồi khi phải một mình gồng gánh tài chính cho cả hai. Nhưng tôi bị trói buộc bởi chính cái nền tảng gia đình mình.

Ba mẹ tôi là những người có địa vị, trọng sĩ diện hơn cả sinh mạng. Thiệp mời đã gửi đi khắp nơi, toàn là đối tác làm ăn, họ hàng danh giá. Nếu bây giờ tôi hủy hôn, bố mẹ sẽ giấu mặt vào đâu? Họ sẽ chịu sự đàm tiếu khủng khiếp thế nào khi con gái bị chồng bỏ, hay hủy hôn ngay sát giờ cưới?

Giang biết rõ điều đó. Hắn nắm thóp được điểm yếu chí mạng này.

Hắn biết ba mẹ tôi giàu, nhà tôi rộng. Hắn biết sau đám cưới này, hắn sẽ dọn về sống trong căn biệt thự của ba mẹ tôi, thoát cảnh ở thuê chật vật. Hắn sẽ đường hoàng làm con rể nhà giàu, được bao bọc, được che chở cho cái sự nghiệp bấp bênh của hắn.

400 triệu tiền nợ kia, đối với gia sản nhà tôi có thể không lớn, nhưng với tôi, đó là mồ hôi nước mắt, là sự tôn trọng cuối cùng tôi dành cho chính mình. Nếu tôi hủy hôn bây giờ, tôi mất mặt gia đình, và chắc chắn hắn – kẻ đang khánh kiệt – sẽ không bao giờ trả lại tôi dù chỉ một xu.

"Cô dâu đã sẵn sàng chưa ạ?"

Tiếng người điều phối viên kéo tôi giật mình trở về thực tại. Cánh cửa lớn từ từ mở ra. Ánh đèn spotlight chói lòa chiếu thẳng vào mặt.

Trước mắt tôi là một khung cảnh lộng lẫy, ngập tràn hoa tươi. Hàng trăm vị khách đang quay lại nhìn, trầm trồ. Và ở cuối con đường trải thảm đỏ, Minh Giang đang đứng đợi.

Hắn mặc bộ vest đen sang trọng, tóc vuốt keo bóng lộn. Hắn nhìn tôi, mỉm cười. Ánh mắt hắn rưng rưng xúc động.

Có lẽ hắn xúc động thật. Hắn đang nhìn thấy "người vợ" tào khang, thấy sự đảm bảo cho tương lai, thấy bến đỗ an toàn cho những tham vọng dang dở của hắn. Hắn nghĩ rằng tình yêu và sự hy sinh của tôi là vô hạn, là lẽ đương nhiên.

Nhưng hắn không nhìn thấy sự nứt vỡ trong đôi mắt tôi.

Tôi không nhìn hắn như một kẻ thù, mà nhìn hắn như một di tích hoang tàn của một tình yêu đã từng rất đẹp. Sự thất vọng này còn đau đớn hơn cả sự căm hận.

Tôi hít một hơi thật sâu, nâng cằm lên, bước từng bước chậm rãi về phía lễ đường. Chiếc váy cưới lộng lẫy này, đáng lẽ là minh chứng cho hạnh phúc, giờ đây lại nặng trĩu như một tấm lưới bủa vây.

Được thôi, Minh Giang, tôi thầm nghĩ, kìm nén giọt nước mắt chực trào ngược vào trong. Anh nghĩ anh đã "chuột sa chĩnh gạo" sao? Anh nghĩ anh có thể dựa dẫm vào gia đình tôi cả đời sao? Anh đã quên mất một điều: Em yêu anh của ngày xưa, chứ không phải kẻ toan tính đang đứng đợi em ở kia.

Tôi đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của hắn. Bàn tay từng rất ấm, giờ sao lạnh lẽo đến thế.

Vở kịch của chúng ta, chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store