Tôi bị địa cầu khai phá ra năng lực mới
Chương 63: Giao dịch Hồn Thạch cấp tám (1)
Vệ Phong bị đánh tơi tả, và cái ngăn cản bên kia ra tay hạ sát chính là tiếng chuông kết thúc trận thách đấu kịp thời vang lên.
Dưới khán đài là một màn la ó.
Một số khán giả rời đi, xem các trận đấu khác, cũng có người ở lại chỗ cũ, chờ xem trận thách đấu thứ 5 của Vệ Phong.
Trận thách đấu luân phiên của đấu trường áp dụng một số quy tắc đấu võ chính thức, ví dụ như chế độ thời gian, quy định một trận thách đấu chỉ có thể liên tục mười phút.
Quy tắc này có thể đảm bảo người bị thách đấu có thể duy trì thể lực nhất định để tiếp nhận các trận thách đấu tiếp theo, cũng làm cho trận đấu có tính hấp dẫn hơn, không đến mức sau hai ba trận, người bị thách đấu không quá mạnh đã bị đánh đến tơi tả như lợn chết, không thể tiếp tục thi đấu.
Huấn luyện viên và người đại diện của Vệ Phong đều xích lại gần.
Huấn luyện viên hỏi anh ta có thể tiếp tục được không, người đại diện bắt anh ta nhất định phải kiên trì.
“Anh chỉ có vượt qua trận thách đấu lần này, mới có thể có được hợp đồng tân binh tốt hơn! Anh muốn kiếm nhiều tiền không? Muốn cho đứa em gái thậm chí không thể đi lại của anh được phẫu thuật không? Muốn hoàn toàn thoát khỏi cặp cha mẹ hút máu kia không? Muốn thế nhân đều biết anh, ca ngợi anh, chứ không phải vì anh có hai khuôn mặt mà ghét bỏ sợ hãi anh sao? Vậy đứng lên! Tiếp tục đón nhận thử thách phía dưới!” Người đại diện vỗ bàn kêu.
Huấn luyện viên muốn nói gì đó, lại nuốt xuống.
Mắt Vệ Phong đã sưng đến không mở ra được, anh ta cảm thấy xương sườn mình rất có thể bị nứt, xương ngón tay cũng có vết bầm tím, bụng nhỏ và cẳng chân bị đá thương run rẩy đau đớn, có thể nói toàn thân không có chỗ nào không đau.
Huấn luyện viên cầm bình xịt thuốc xịt vào chỗ bị thương của anh ta, chỗ nghi ngờ gãy xương cũng được băng bó tạm thời.
Để tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi tối đa, tất cả những việc này đều được tiến hành ngay bên cạnh đài thách đấu.
“Hồn lực của cậu còn có thể duy trì được không?” Huấn luyện viên thấp giọng hỏi anh ta.
Vệ Phong mạnh thì mạnh ở cấp bậc giá trị hồn lực của anh ta vẫn ổn, mới bắt đầu đã là cấp bốn, đây cũng là chỗ dựa để anh ta mười lăm tuổi vẫn có thể đánh không bại nhiều người trưởng thành. Nhưng hồn lực cũng không phải vô tận, Vệ Phong đã liên tục đánh bốn trận, hồn lực của anh ta đã cạn kiệt, đến trận thứ 5, anh ta rất có thể ngay cả cương tiễn Hồn Khí của mình cũng không ngưng tụ ra được.
“Có thuốc không?” Vệ Phong cũng thấp giọng hỏi.
“Có, giá cả cậu biết đấy, muốn một liều không?”
Vệ Phong giãy giụa, anh ta hiện tại vẫn là tân binh, kiếm tiền cũng không nhiều, mà dược tề hồn lực cấp thấp nhìn có vẻ rẻ, nhưng sáu giờ mới có thể dùng một liều, anh ta hiện tại dùng, phía sau cũng không nhất định có thể kiên trì nổi, nhưng hiện tại không dùng, những trận trước liền toàn bộ uổng công.
Hơn nữa trận thách đấu căn bản không cho phép anh ta không lên, anh ta đã ký sinh tử ước, trừ khi anh ta chết trên đấu trường, nếu không anh ta phải tiếp nhận toàn bộ mười trận thách đấu này.
Còn một phương pháp khác, đó là anh ta có thể lên sân nhận thua, nhưng thời cơ nhất định phải nắm bắt thật tốt, nếu không một khi làm khán giả ghét bỏ, anh ta sẽ gặp phải thảm cảnh hơn, lần này đối thủ vẫn là người, lần sau đối thủ chính là những sinh vật dị dạng hung tàn mà anh ta kêu chết chịu thua đối phương cũng không hiểu.
Hơn nữa cho dù anh ta muốn kêu nhận thua cũng phải xem đối thủ có đồng ý hay không, một số đối thủ lợi hại có thể đánh đến mức làm anh ta không có cơ hội hô lên hai chữ nhận thua.
Không công bằng sao? Thực sự là không công bằng, nhưng thế giới này đối với kẻ yếu thì không có công bằng gì đáng nói.
À, vẫn có một chút gọi là miễn cưỡng công bằng, đó chính là cấp bậc giá trị hồn lực của người thách đấu anh ta đều không thể vượt quá cấp bốn. Vệ Phong cười châm biếm.
“Cậu là hồn lực cấp bốn, tôi kiến nghị cậu mua dược tề bổ sung hồn lực cấp bốn, một lần khôi phục đến cao nhất, chỉ có như vậy cậu mới có thể kiên trì lâu hơn.” Huấn luyện viên nhỏ giọng kiến nghị.
Vệ Phong rùng mình, “Cấp bốn? Vậy phải hơn mười vạn!”
“Cậu bây giờ còn nghĩ tiền sao? Nếu cậu bị đánh chết, thì cái gì cũng không còn, đứa em gái kia của cậu cũng sẽ sống dở chết dở, hoặc bị cặp cha mẹ hút máu kia bán cho thương nhân vô lương tâm, cậu nghĩ kỹ đi……”
“Thức ăn tăng cường hồn lực, có thể bổ sung hồn lực, có thể chồng chất lên nhau để ăn, giá cả tiện lợi, có muốn thử một chút không?” Một giọng nói thuộc về thanh niên đột nhiên vang lên gần mấy người.
Mấy người cùng nhau quay đầu nhìn về phía người tới.
Đào Chuyên đẩy xe đẩy nhỏ, cố ý giơ giơ tấm biển treo: “Thật sự có thể bổ sung hồn lực, có thể miễn phí đưa cậu mấy cái nếm thử trước, nếu có hại, cậu có thể kêu bảo an đấu trường đến bắt tôi.”
Người đại diện nhíu mày, phất tay xua đuổi: “Đi đi đi! Chúng tôi không cần cái gì thức ăn tăng cường hồn lực, chưa từng nghe nói đồ ăn còn có thể bổ sung hồn lực!”
Huấn luyện viên cũng nói với Vệ Phong: “Loại lừa đảo này rất nhiều, đừng tin hắn. Nói là bổ sung hồn lực, trên thực tế rất nhiều đều chứa dược tề hưng phấn, rất có hại cho cơ thể.”
Cũng chính là đấu trường quy tắc không nhiều lắm, đấu sĩ lên sân trước tùy tiện sử dụng bất kỳ dược vật và thủ đoạn nào cũng không ai kiểm tra, tầng lớp kinh doanh đấu trường chỉ cần anh đánh xuất sắc hoặc bị đánh xuất sắc, khán giả chỉ quan tâm xem đã nghiền hay chưa.
Đào Chuyên hai mắt chân thành nhìn về phía Vệ Phong: “Tôi xem trận thi đấu thứ 4 phần sau của cậu, hồn lực bao gồm thể lực của cậu đều tiêu hao quá nhiều, nửa giờ nghỉ ngơi không thể giúp cậu chống đỡ được trận thứ 5, cậu rất có thể sẽ bị đánh chết ngay trên đấu trường. Đã đến tình huống này rồi, tại sao không thử một chút? Tôi nói rồi, lần này miễn phí, cho dù bên trong tôi có bỏ thứ gì có hại, nếu cậu bị đánh chết, còn có ảnh hưởng gì sao? Huống chi tôi có thể đảm bảo thức ăn tăng cường của tôi không có bất kỳ chất gây hại nào.”
Huấn luyện viên muốn bán dược tề kiếm tiền, đối với Đào Chuyên chen ngang một câu thực sự không vừa mắt.
Nhưng đấu trường có quy định, không thể tùy ý đắc tội khán giả không phá vỡ quy tắc, cũng không được ẩu đả và xua đuổi những người bán hàng rong nhỏ không phá vỡ quy tắc. Hiện tại hành vi của Đào Chuyên còn không thể gọi là quấy rối dai dẳng, khiến người đại diện và huấn luyện viên đều không vui, nhưng cũng không thể dùng vũ lực làm gì.
Vệ Phong đột nhiên mở miệng: “Anh nói thức ăn hồn lực của anh có thể chồng chất lên nhau để ăn? Đây là ý gì?”
Đào Chuyên cười, đây là một thiếu niên rất biết nắm bắt trọng điểm: “Có thể chồng chất lên nhau để ăn tức là có thể bỏ qua thời gian, anh tùy lúc có thể dùng, hơn nữa mỗi lần đều có hiệu quả. Ví dụ như anh ăn một cái bánh bao trứng gà cấp một, có thể khôi phục khoảng 80-100 điểm hồn lực, anh ngay sau đó lại ăn, lại còn có thể khôi phục nhiều như vậy, nếu anh nắm hai mươi cái nhét vào miệng, đó chính là hai mươi cái khoảng một trăm điểm hồn lực. Chỉ cần anh không sợ no căng, loại chồng chất này còn có thể lặp lại không ngừng, không có bất kỳ hạn chế nào.”
“Thật sao?”
“Tôi không tin!”
“Điều này không thể nào!”
Ba giọng nói đồng thời vang lên.
Đào Chuyên từ túi xe đẩy dùng muỗng múc ra mấy cái bánh bao trứng gà nhỏ xinh, đưa đến trước mặt Vệ Phong: “Đây là cấp một, anh thử xem.”
Vệ Phong ngồi dậy, không đợi người đại diện và huấn luyện viên nói gì, anh ta nắm lấy mấy cái bánh bao nhỏ đó, một miếng nhét vào miệng.
Dù sao cũng là chết, vậy thì liều một phen đi!
Bánh bao trứng gà nhỏ rất giòn xốp, cho vào miệng cắn một cái, lại bị nước bọt làm mềm ra, tan chảy vào cổ họng.
Vệ Phong, đang đói bụng, chép chép miệng, cảm thấy bánh bao nhỏ ăn khá ngon. Chớp mắt, sắc mặt anh ta thay đổi.
Người đại diện và huấn luyện viên cùng nhìn chằm chằm anh ta, huấn luyện viên vội hỏi: “Thế nào? Cậu cảm thấy thế nào?”
Vệ Phong: “…… Thật sự có thể khôi phục hồn lực.”
Đào Chuyên lại múc ra mấy cái đưa tới.
Vệ Phong lần này không còn do dự, nhưng anh ta không nuốt cả quả táo như lần trước, mà là từng cái nhét vào miệng, cảm nhận tinh tế.
“Thật sự! Thật sự có thể chồng chất!” Vệ Phong cả người tinh thần thấy rõ liền phấn chấn lên, anh ta nắm lấy quần áo Đào Chuyên…… Không nắm lấy, gấp gáp hỏi: “Nếu tôi dùng trong chiến đấu có phải cũng có thể lập tức có hiệu lực không?”
“Có thể, chỉ cần anh tìm được cơ hội ăn.”
“Bao nhiêu tiền? Bán thế nào?” Vệ Phong cảm thấy mình không những hồn lực được khôi phục, ngay cả cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng dịu bớt một chút.
Đào Chuyên hiện tại thích nhất nghe những lời này: “Thức ăn tăng cường của tôi cũng phân cấp theo dược tề, nhưng anh cũng tự mình cảm nhận được, nó có thể chồng chất lên nhau không ngừng, vốn dĩ giá cả lẽ ra phải đắt hơn dược tề, nhưng đây vẫn là sản phẩm mới, tôi lại là lần đầu tiên bán hàng ở đấu trường, cảm ơn sự tín nhiệm của anh, tôi có thể giảm giá cho anh 5% ưu đãi, mua nhiều ưu đãi cũng nhiều.”
“Mới giảm giá 5%?” Vệ Phong vẻ mặt nhìn như gian thương.
Người đại diện và huấn luyện viên càng nhìn như thể nhìn kẻ lừa đảo, họ dù tận mắt thấy Vệ Phong ăn xong cái gì bánh bao nhỏ kia, cũng không tin thật sự có hiệu quả như thanh niên kia nói.
“Cậu là hồn lực cấp mấy? Giá trị hồn lực bao nhiêu?” Đào Chuyên hỏi.
Loại số liệu này thông thường đều là công khai, Vệ Phong cũng không giấu giếm: “Tôi cấp bốn, giá trị hồn lực khoảng hơn bốn vạn.”
“Cậu tuổi không lớn, có thể có giá trị hồn lực như vậy rất không tệ.” Đào Chuyên trước tiên khen ngợi một chút, sau đó thực tế giải thích: “Giảm giá 5% thực sự rất hời. Tôi có thịt khô cấp ba, đều là giá trị hồn lực cao nhất, có thể bổ sung lên tới một vạn điểm hồn lực. Anh nghĩ xem, nếu anh mua bốn miếng thịt khô cấp ba, ăn xong anh liền có thể khôi phục tất cả giá trị hồn lực. Chờ anh lên sân sau, anh còn có thể trước đó ngậm một miếng trong miệng, chờ hồn lực của anh tiêu hao đến mức nhất định, liền có thể cắn một miếng xuống. Lặp lại như vậy, chỉ cần đối thủ không mạnh hơn anh quá nhiều, anh có thể hóa thân thành tiểu cường đánh mãi không chết, mài cũng mài chết địch nhân.”
“Cái gì, còn có thể như vậy sao?!” Vệ Phong trợn mắt há hốc mồm!
“Vệ Phong, đừng tin hắn, người này chỉ lừa cậu mua một ít đồ linh tinh, cậu có tiền này, thà mua dược tề còn ổn thỏa hơn.” Huấn luyện viên tận tình khuyên bảo.
Nhưng…… Vệ Phong nhìn đôi mắt Đào Chuyên, có lẽ là vì khí chất mạnh mẽ của đối phương, có lẽ là đôi mắt thản nhiên của đối phương, Vệ Phong quyết định đánh cược một lần.
“Tôi mua thức ăn tăng cường hồn lực cấp bốn, bao nhiêu tiền?”
“Xin lỗi, tôi chưa có cấp bốn, cao nhất chỉ có thịt khô cấp ba, bánh bao trứng gà chia làm hai loại, lần lượt có thể bổ sung cấp một và cấp hai. Giá cả chính là dược tề tương ứng giảm giá 5%.”
Vệ Phong nhanh chóng tính toán: Dược tề cấp ba mới một vạn, mua bốn miếng cũng chưa đến bốn vạn, có lời hơn nhiều so với mua trực tiếp dược tề cấp bốn. Mười vạn đồng anh ta có thể mua hơn mười miếng thịt khô!
“Mua! Nhưng tôi phải thử nghiệm tại chỗ, nếu tôi ăn trước bốn miếng thịt khô mà không thể làm giá trị hồn lực của tôi hoàn toàn khôi phục, tôi sẽ coi anh là kẻ lừa đảo, bảo đấu trường bắt anh lại.” Vệ Phong cố gắng dùng biểu cảm hung dữ nhất nói.
Đào Chuyên: “Có thể. Anh thậm chí có thể ăn xong trả tiền, tôi không sợ anh quỵt nợ.”
Vệ Phong vừa lúc đói bụng, nhận lấy bốn miếng thịt khô dày cộp mà Đào Chuyên dùng kẹp kẹp lại đây… Ngay cả bao bì đơn giản nhất cũng không có! Vệ Phong nhắm mắt lại, cầm thịt khô liền gặm.
Ơ? Mùi vị khi ăn vào ngon thật đấy!
Vệ Phong còn tưởng rằng thịt khô sẽ khó ăn giống như dược tề, không ngờ vừa rồi bánh bao nhỏ mùi vị rất ngon, thịt khô này mùi vị càng ngon hơn, đặc biệt thích hợp với loại động vật ăn thịt như anh ta.
Vệ Phong ăn đến ngon lành.
Người đại diện và huấn luyện viên muốn ngăn cản anh ta, nhưng Vệ Phong nhất quyết làm theo ý mình, họ tức giận quá cũng mặc kệ anh ta, liền xem anh ta ăn.
Người đại diện còn gọi bảo an tới, phòng ngừa Vệ Phong ăn ra vấn đề sau đó Đào Chuyên bỏ chạy.
Đào Chuyên nhìn Vệ Phong như vậy, thầm nghĩ mình phải nhanh chóng chế tạo ra thức ăn tăng cường hồn lực từ cấp bốn trở lên, nếu không chỉ từ lượng mà nói, thật sự không tiện bằng dược tề.
Ăn xong ba miếng thịt khô, Vệ Phong dừng lại, miếng thịt khô thứ tư anh ta đều tiếc không nỡ ăn.
Thật sự vừa ngon, vừa có thể bổ sung hồn lực, cảm giác thể lực cũng khôi phục không ít.
“Tôi mua mười miếng thịt khô tăng cường hồn lực cấp ba!” Vệ Phong không còn do dự nữa.
Huấn luyện viên lo lắng: “Thịt khô này thật sự có thể bổ sung hồn lực?”
Vệ Phong duỗi tay: “Huấn luyện viên, anh có thể cảm nhận một chút.”
Huấn luyện viên duỗi tay, phóng xuất ra một chút hồn lực.
Oanh! Hai luồng hồn lực chạm vào nhau, hồn lực của Vệ Phong không hùng hậu bằng anh ta, nhưng rõ ràng sung túc vững chắc, tinh lực mười phần, một chút cũng không giống vừa mới chiến đấu xong bốn trận đã cạn kiệt.
Vệ Phong tinh thần tỉnh táo, anh ta thừa nhận trừ đối thủ trận đầu, ba trận sau đều rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là hồn lực cấp bốn, cùng lắm thì người đó khổ luyện nhiều hơn anh ta, kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn anh ta, Hồn Khí là vũ khí nóng các kiểu.
Nhưng chỉ cần hồn lực của anh ta sung túc, tốc độ của anh ta cũng đủ để tránh thoát vũ khí nóng bắn phá tầm gần. Huống chi Hồn Khí khác của anh ta là áo chống đạn, nếu không hiện tại anh ta không phải nghi ngờ nứt xương sườn, mà là gãy xương thật sự.
Đài thách đấu của đấu trường không giống như đài đấu võ chỉ là một cái đài nhỏ, mà là một đài lớn có các loại vật tránh né và chướng ngại vật, như vậy cũng có thể tăng tính hấp dẫn của đấu võ.
Hy vọng miếng thịt khô này thực sự có hiệu quả như người bán nói, không phải phù dung sớm nở tối tàn, như vậy anh ta dù có gặp đối thủ giá trị hồn lực cấp bốn cao nhất, anh ta cũng sẽ chọn bảo toàn mạng sống, nhai thịt khô một đường lẩn tránh, mài cũng có thể mài cho đến khi thời gian thách đấu mười phút kết thúc.
Vệ Phong quyết định chiến lược chiến đấu tiếp theo, cả người khí chất đều khác, không còn u sầu như vậy, ngược lại tinh thần mười phần.
Sau hai trận thách đấu, việc đầu tiên Vệ Phong nhảy xuống đài là đi tìm Đào Chuyên trong đám đông khán giả, anh ta muốn mua thêm một ít thịt khô!
Nhưng Đào Chuyên đã chuyển sang sạp khác.
Vệ Phong hối hận vô cùng, nhưng may mắn là Đào Chuyên trước đó đã để lại cho anh ta một cái tên thương hiệu gọi là “Thực Vi Thiên”, cùng với biểu tượng tròn ở giữa có chữ “Chúng”, dưới cùng là ba chữ “Thực Vi Thiên”, nói rằng sau này muốn mua nữa thì đến giao dịch hành của Hiệp Hội Thợ Săn tìm thức ăn tăng cường hồn lực có cùng nhãn hiệu là được.
Đào Chuyên nghĩ cái tên nhãn hiệu này rất lâu, anh đặt tên tệ, nghĩ đến “Dân dĩ thực vi thiên”, lại nghĩ đến hiện tại thiếu đồ ăn, liền dứt khoát lấy một cái tên nhãn hiệu như vậy, may mắn là khi anh đăng ký nhãn hiệu này ở Hiệp Hội Thợ Săn, vẫn chưa có người sử dụng tên tương tự hoặc giống.
Đào Chuyên cũng không phải lần nào đẩy mạnh tiêu thụ cũng thuận lợi như vậy, có người không nghe anh nói xong liền bắt đầu xua đuổi anh, còn có một số người nghe nói anh bán thức ăn tăng cường hồn lực thì căn bản không tin, tệ hại nhất là có một số người ăn bánh bao trứng gà nhỏ miễn phí, không mua thì thôi, còn muốn cướp đồ ăn của anh.
Tuy nói trong đấu trường có bảo an, nhưng bảo an cũng không thể mỗi lần đều kịp thời đến, càng không thể lúc nào cũng canh chừng anh, nếu muốn an toàn, vẫn phải dựa vào chính mình.
Cũng chính là quyền cước của Đào Chuyên rất lợi hại, mặc kệ là muốn chiếm tiện nghi hay muốn cướp đồ ăn, đều bị anh đánh trả.
Có một số tiểu lưu manh ỷ vào đông người, vài người vây quanh Đào Chuyên, trước tiên nói muốn thu phí bảo kê, Đào Chuyên không chịu, liền định thừa lúc anh không rảnh lo xe đẩy và hàng hóa, đẩy xe đẩy đi.
Nhưng Đào Chuyên lấy ra nỏ tự động, khi anh bắn bị thương đùi mười mấy tên tiểu lưu manh một lượt, trừ những tên côn đồ đó kêu anh chờ, những kẻ mắt thèm khác cũng không động nữa. Tốc độ bắn tên của người này còn nhanh hơn bắn súng, không có lợi ích lớn tuyệt đối, ai còn dám trêu chọc anh ta?
Cuối cùng vẫn có hai ba đấu sĩ đã đến đường cùng, sau khi ăn thử sản phẩm miễn phí của Đào Chuyên, đấu xong liền đuổi theo mua không ít.
Charles hơn bốn mươi tuổi, từng là thợ săn tự do, hiện tại là khách quen của đấu trường, nhưng từ trước đến nay là nhân vật bị đánh. Khán giả rất ít khi đặt cược anh ta thắng, đấu trường thường muốn nâng đỡ ai, liền sẽ sắp xếp anh ta làm đối thủ của người đó.
Bất quá hắn ở đấu trường là hiếm thấy có thể liên tục gần 20 năm là đấu sĩ, Hồn Khí của hắn có hai cái, một cái là súng máy, một cái là súng gây mê.
Hai Hồn Khí này đều là Hồn Khí rất thích hợp chiến đấu, cũng là lý do khiến anh ta có thể tồn tại lâu như vậy, nhưng 20 năm sự nghiệp đấu sĩ chuyên nghiệp cũng không thể giúp anh ta tích lũy được bao nhiêu tiền, nguyên nhân chính là tiền của anh ta phần lớn đều dùng để mua dược tề, dược tề chữa thương, và dược tề bổ sung hồn lực kịp thời trên chiến trường.
Dược tề bổ sung hồn lực của Charles vừa hết, anh ta đang chuẩn bị tìm thương nhân quen thuộc mua thêm một ít, liền nhìn thấy Đào Chuyên đang đánh người và chiếc xe đẩy của anh ta.
Đào Chuyên nắm lấy tay vịn xe đẩy, lấy xe đẩy làm trung tâm, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng như vũ đạo, nhưng cú đá ra chân, cú đạp ra chân, cú đấm ra lại mạnh mẽ đến vậy.
Charles làm đấu sĩ chuyên nghiệp lâu như vậy, tự nhiên cũng đã học qua một chút võ tự vệ và quân thể quyền, nhưng anh ta chưa từng thấy động tác nào tự nhiên thoải mái như thanh niên đội mũ phía trước, hơn nữa anh ta như có thể dự đoán được những đòn tấn công đó, luôn luôn trước khi đối phương sắp đánh trúng mình, liền hạ gục hoặc tránh thoát người tấn công.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem mánh lới, Charles xem đến mê mẩn. Bên cạnh những người xem náo nhiệt cũng không chỉ có một mình anh ta, có người sợ bị cuốn vào, sớm tránh đi, nhưng cũng có người sợ thiên hạ không loạn, vây quanh trầm trồ khen ngợi.
Charles nhận ra những tay đấm này, là một tổ chức nhỏ ngầm ở Hoàng Tuyền Bảo, chuyên hút máu các tiểu thương nhỏ và một số đấu sĩ không quá mạnh, thủ đoạn yêu thích nhất là khống chế quấy rối thân nhân của họ, hoặc là gặp mặt thì vây công, đánh đến khi đối phương không thể không cống nạp cho họ mới thôi.
Đáng tiếc tổ chức nhỏ này hôm nay hiển nhiên đụng phải xương cứng, bất quá đây cũng là do bọn họ không dám dùng súng trong đấu trường, dùng vũ khí lạnh lại hoàn toàn không phải đối thủ của thanh niên.
Đợi khi đám tay đấm của tổ chức nhỏ này tất cả đều quỳ rạp trên đất không đứng dậy được, Charles đang định đi qua, lại thấy một người quen trước tiên tiếp cận thanh niên.
Charles dừng bước, đó là Khương Hoành, một trong những người quản lý đấu trường.
Gia tộc Khương, một trong ba thế lực lớn của Hoàng Tuyền Bảo, cũng là một trong ba chủ nhân của đấu trường.
Khương Hoành vô cùng thưởng thức thân thủ của Đào Chuyên, vừa đi vừa vỗ tay, một chân giẫm qua lưng một tên lưu manh muốn bò dậy, đi đến trước mặt Đào Chuyên: “Huynh đệ thân thủ tốt! Không biết có hứng thú đến đấu trường chúng tôi đánh các trận đấu chuyên nghiệp không?”
Đào Chuyên thấy Khương Hoành vẫy tay một cái, nhóm bảo an trước đó đến nửa đường nhưng chỉ đứng xem thì tiến lại, kéo tất cả những tên lưu manh đó đi.
“Xin lỗi, ý chí của tôi không nằm ở đây. Đa tạ ý tốt của ngài.” Đào Chuyên uyển chuyển từ chối.
Khương Hoành lại không nghĩ dễ dàng bỏ qua một cao thủ như vậy: “Không cần thường xuyên đến, cũng không cần ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi, chỉ khi đấu trường có một số trận đấu đặc biệt, sẽ gửi lời mời cho anh, nếu anh đồng ý đến, thì chỉ cần ký một hợp đồng đơn trận và ngắn hạn, thù lao của loại đấu sĩ được mời đặc biệt này đều rất tốt đó nha.”
Đào Chuyên: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Khương Hoành thấy Đào Chuyên thức thời, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Được, anh bạn để lại địa chỉ đi, sau này chúng tôi sẽ gửi thư mời cho anh, cũng hoan nghênh anh bạn thường xuyên đến đấu trường của chúng tôi bán… thức ăn tăng cường?” Ánh mắt Khương Hoành lướt qua tấm biển treo trên xe đẩy.
“Tôi là thợ săn tự do, danh hiệu Thực Vi Thiên, nếu các ngài muốn tìm tôi, cứ để lại lời nhắn trên giao diện giao dịch của tôi là được.” Đào Chuyên không hoàn toàn từ chối, đắc tội những kẻ địa đầu xà này không phải chuyện tốt.
Khương Hoành cũng không mong Đào Chuyên ngay từ đầu đã nói tên họ thật và địa chỉ nhà, người làm như vậy, không phải ngốc cũng sống không được bao lâu. Có một cách liên lạc, tạm thời cũng đủ rồi.
Khương Hoành còn mang theo chút ý tạo ân tình, mua của Đào Chuyên một túi hai mươi cái bánh bao trứng gà nhỏ cấp một, cùng một túi năm miếng thịt khô cấp ba.
“Những thứ này không lấy tiền, coi như một chút quà nhỏ, mời ngài nếm thử mùi vị, lần sau thích, có thể trực tiếp đến giao dịch hành của Hiệp Hội Thợ Săn mua sắm, xin hãy nhận đúng nhãn hiệu Thực Vi Thiên.” Đào Chuyên trong lòng cũng có chút toan tính nhỏ, anh hy vọng đấu trường sau này có thể đặt hàng lâu dài thức ăn tăng cường của anh, như vậy anh cũng có một nguồn thu nhập ổn định.
“Ha ha ha!” Khương Hoành càng thêm thích thanh niên, cảm thấy anh ta làm người đại khí lại sảng khoái: “Vậy đa tạ, huynh đệ yên tâm, sau này anh bán những đồ ăn này ở đấu trường chúng tôi, chỉ cần đồ của anh không có vấn đề, đảm bảo không ai tìm anh gây phiền phức.”
Đào Chuyên ôm quyền. Những đồ ăn này anh tặng không lỗ, có những lời này, tin rằng sẽ không còn những tên côn đồ hay những người khác tìm anh gây phiền phức như vừa rồi nữa.
Khương Hoành lúc này còn không biết những đồ ăn tên là thức ăn tăng cường hồn lực này rốt cuộc thần kỳ đến mức nào, chỉ là rất tùy ý mang theo những bánh bao nhỏ và thịt khô Đào Chuyên đưa cho anh ta về.
Chờ Khương Hoành rời đi, Charles mới bước đến, chỉ vào tấm biển treo trên xe đẩy, hỏi: “Cái thức ăn tăng cường hồn lực này là ý gì?”
Đào Chuyên lấy ra khăn sạch lau tay: “Chính là ý đồ ăn có thể bổ sung hồn lực. Có muốn thử một chút không?”
“Có thể thử ăn không?” Charles căn bản không tin có loại đồ ăn như vậy, nhưng anh ta cảm thấy thanh niên đánh đẹp như vậy, còn đánh thắng được tên mạnh mẽ kia không giống kẻ lừa đảo, anh ta cũng muốn thử.
Đào Chuyên cười, không nói hai lời múc mấy cái bánh bao nhỏ đưa cho Charles.
Charles ném bánh bao nhỏ vào miệng, răng rắc răng rắc, chỉ cảm thấy mùi vị rất ngon, không nhịn được nói: “Món ăn vặt này không tệ, con gái tôi hẳn là sẽ rất thích.”
Đào Chuyên nghe anh ta nói vậy, dứt khoát lại múc mấy cái đưa cho anh ta.
Charles cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác, anh ta ăn chưa được hai cái đã nhận thấy sự thay đổi của hồn lực, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái bánh bao nhỏ này của anh thật sự có thể……”
“Có thể! Hơn nữa không độc hại, không tác dụng phụ, nếu anh cảm thấy có vấn đề, có thể mang chứng cứ đến Hiệp Hội Thợ Săn tự do kiện tôi, nếu được kiểm chứng là thật, tôi không những phải nộp một khoản phạt tiền rất đáng sợ, mà sau này cũng đừng hòng dùng nhãn hiệu Thực Vi Thiên nữa.” Đào Chuyên đảm bảo.
Charles cũng không vì hai câu nói của Đào Chuyên mà yên tâm, nhưng anh ta tin tưởng cảm giác của mình, mấy viên bánh bao nhỏ này làm anh ta ăn thực sự thoải mái: “Những thức ăn tăng cường này của anh chỉ có thể bổ sung hồn lực sao? Hay cũng phân cấp theo dược tề bổ sung hồn lực? Giá từng loại bao nhiêu?”
Đào Chuyên liền giới thiệu lại một lượt những ưu điểm và giá cả của thức ăn tăng cường.
“Có thể dùng liên tục? Lại còn có hiệu quả chồng chất?” Charles bật cười, nhưng anh ta cuối cùng vẫn mua mười cái bánh bao nhỏ cấp hai, cùng ba miếng thịt khô cấp ba.
Đào Chuyên chờ Charles trả tiền xong, gọi anh ta lại: “Chỗ tôi đây còn một ít bánh bao nhỏ, bất quá đều là không rõ cấp, ước chừng mỗi cái chỉ có thể bổ sung 20-50 giá trị hồn lực, tôi chưa thí nghiệm chính xác, mùi vị vẫn ổn, tặng anh một túi, mang về cho con gái anh.”
Charlesston ngừng lại, cũng không từ chối, cười nhận lấy: “Vậy đa tạ.”
Chờ Charles đi không lâu, Đào Chuyên đang định chuyển sang đấu trường khác, liền thấy vài người đuổi theo đến.
“Anh đây bán thức ăn tăng cường hồn lực sao?” Một người mặc giáp ngực sắt, cả người đầy mồ hôi, vừa nhìn đã biết là đấu sĩ tráng hán vội vàng hỏi.
Đào Chuyên: “Đúng vậy.”
“Tôi muốn thịt khô cấp bốn! Muốn năm miếng!”
“Xin lỗi, tôi chỉ có cấp ba.”
“Vậy cấp ba, lấy mười miếng!” Tráng hán hầu như không mặc cả, quẹt thẻ tín dụng, nhanh chóng nhét một miếng thịt khô vào miệng, không lâu sau trên mặt hắn liền lộ ra vẻ hài lòng: “Chính là cái này. Thực Vi Thiên đúng không, tôi nhớ kỹ rồi, hiệu quả tốt, sau này sẽ thường xuyên chiếu cố việc kinh doanh của anh.”
Tráng hán vừa đi, những người khác cũng vội vàng mua sắm thịt khô và bánh bao trứng gà nhỏ, hơn nữa lượng mua đều không ít.
Đào Chuyên kỳ lạ, cho đến khi một người mua hàng hỏi thêm anh một câu: “Thức ăn tăng cường hồn lực chỗ anh đây chính là bán cho cái người hai mặt kia đúng không?”
“Anh nói cái đấu sĩ thiếu niên biệt danh Thiên Sứ Quỷ Dị?”
“Đúng vậy, chính là hắn!”
“À đúng rồi, tôi quả thật có bán thức ăn tăng cường hồn lực cho hắn.”
Người nọ vội vàng nói: “Tôi muốn giống như hắn! Anh cũng không thể lừa gạt tôi!”
Đào Chuyên mỉm cười: “Yên tâm, đều là đồ vật giống nhau, chỉ số có lẽ có chút hơi khác biệt, nhưng sẽ không quá lớn, anh ăn một lần là biết. Đúng rồi, anh làm sao biết……”
“Tôi đi xem trận thách đấu của Vệ Phong, huấn luyện viên của chúng tôi là cùng một người, mọi người đều cho rằng thằng nhóc đó chết chắc rồi, không ngờ hắn lên sân khấu trước khi vào miệng ngậm một miếng đồ vật, thế mà lại kiên trì được. Sau đó chúng tôi hỏi huấn luyện viên, huấn luyện viên ban đầu còn không chịu nói, sau đó chúng tôi trực tiếp hỏi bản thân Vệ Phong, hắn mới nói cho chúng tôi chuyện thức ăn tăng cường.” Người đó cầm lấy thịt khô, liền giống như những người khác, trước tiên nhét một miếng vào miệng, cảm nhận được sự thay đổi hồn lực trong cơ thể, lập tức mắt sáng lên.
“Cho tôi thêm một ít bánh bao nhỏ, chính là loại cấp một đó, tôi nói anh những bánh bao nhỏ này có thể rẻ hơn một chút không? 3000 một cái cũng quá đắt!”
Đào Chuyên bất đắc dĩ nói: “Nể tình anh mua nhiều, tôi có thể tặng anh mười cái, nhiều hơn thì không có.”
Người nọ chiếm được tiện nghi, lập tức vui vẻ nói: “Vậy đa tạ!”
Vệ Phong mang đến cho Đào Chuyên một đợt doanh thu, chờ Charles lên sân khấu cũng thắng trận đấu xuống sau, thức ăn tăng cường hồn lực của Đào Chuyên hoàn toàn bùng nổ, khắp đấu trường đều là đấu sĩ tìm anh ta.
Charles là hồn lực giả cấp năm, anh ta dùng hai Hồn Khí đều là súng, tuy nói khi hồn lực sung túc anh ta tương đương với có vô hạn đạn, nhưng không ai có thể từ đầu đến cuối đều duy trì hồn lực sung túc, cho nên anh ta để có thể tồn tại đến cuối cùng, sử dụng đạn vô cùng tằn tiện, cũng không bắn phá một cách bất cẩn.
Nhưng lần này Charles khi cảm thấy hồn lực tiêu hao quá lớn trên đường, lập tức liền uống một lọ dược tề bổ sung hồn lực cấp ba —— đúng vậy, anh ta vẫn mua dược tề. Nhưng cấp ba vẫn không đủ bổ sung hồn lực tiêu hao của anh ta, Charles do dự một giây, nắm một miếng thịt khô bỏ vào miệng.
Chủ quán kia nói có thể dùng liên tục, còn có thể làm hiệu quả chồng chất lên nhau, không biết sau khi uống dược tề có được không…… A a a!
Charles đôi mắt trừng lớn, theo lý anh ta đã uống một liều dược tề bổ sung hồn lực, ít nhất trong vòng sáu tiếng đồng hồ không thể dùng liều thứ hai, cho dù uống cũng vô dụng, nhưng vừa rồi anh ta ăn xong miếng thịt khô cấp ba kia, anh ta rõ ràng cảm nhận được hồn lực tiêu hao lại được bổ sung một phần trở lại.
Nghĩ đến trên người mình còn có mười cái bánh bao nhỏ cấp hai và hai miếng thịt khô, Charles hối hận a, anh ta lẽ ra nên dùng tiền dược tề để mua những thức ăn tăng cường này mới đúng!
Charles để xác nhận lời chủ quán nói không phải dối trá, lại nhét hai viên bánh bao nhỏ vào, kết quả…… Khiến anh ta cười méo cả miệng.
Hồn lực được bổ sung đủ khiến Charles không qua loa, anh ta bắt đầu ngụy trang, mỗi khi đối thủ của anh ta cho rằng anh ta đã không bắn được đạn, anh ta đều sẽ đột nhiên xông lên lại quét một đợt dữ dội.
Đối thủ của anh ta quả thực phải bị anh ta bức điên, gã này rốt cuộc khi nào mới có thể thực sự tiêu hao hết hồn lực?
Cuối cùng đối thủ của Charles trước một bước hồn lực tiêu hao quá lớn, bị Charles bắt được cơ hội dùng súng gây mê hạ gục.
Khán giả đều quen Charles cẩn thận, đột nhiên có một cú lật ngược tình thế lớn, có không ít người đã đặt cược đối thủ của Charles thắng mà mắng mỏ điên cuồng, nhưng cũng có nhiều người hơn hưng phấn không thôi mà phát ra từng tràng hoan hô. Đặc biệt là những người đặt cược Charles thắng, đều nhảy cẫng lên —— tiền cược của họ sẽ tăng gấp bội lại gấp bội!
Charles ít nhiều gì cũng làm ở đấu trường gần 20 năm, tính cách anh ta không tệ, ra tay có chừng mực, có không ít bạn bè, bạn bè xem anh ta thi đấu không ít. Khi Charles vừa xuống, bạn bè anh ta liền vây quanh hỏi anh ta hôm nay sao đột nhiên lại phát huy thần uy lớn đến vậy.
Charles cũng không giấu giếm, liền kể chuyện thức ăn tăng cường hồn lực, cũng vội vàng đẩy các bạn bè ra, nói muốn đi tìm chủ quán kia mua thêm một ít.
Sau đó, Đào Chuyên đã bị các đấu sĩ vây quanh, số thịt khô và bánh bao nhỏ còn lại hơn một nửa, tất cả đều được bán hết, không còn một chút nào. Còn bánh bao nhỏ cấp một, cơ bản đều được anh ta coi như quà tặng đi.
Charles lần thứ hai mua sắm, Đào Chuyên nghe nói là Charles giúp anh ta giới thiệu khách hàng, liền tặng Vệ Phong và Charles (người đến sau) gần 50 cái bánh bao nhỏ cấp một.
“Hết rồi, thật sự hết rồi, mọi người có nhu cầu có thể hai ngày nữa đến giao dịch hành tìm ‘Thực Vi Thiên’, sau này thức ăn tăng cường hồn lực đều sẽ được treo bán ở giao dịch hành.” Đào Chuyên thật vất vả mới đột phá vòng vây.
Thức ăn tăng cường hồn lực như vậy tự nhiên cũng khiến tầng lớp cao nhất của đấu trường chú ý, nhưng hiện tại đấu sĩ thực sự dùng những thức ăn tăng cường này rốt cuộc chỉ có số ít, hơn nữa có di chứng gì không đều còn chưa nhìn ra. Tầng lớp cao nhất do Khương Hoành đứng đầu cho rằng không ngại chờ thêm một chút, xem những người đã ăn thức ăn hồn lực đó sau này sẽ có thay đổi gì.
Khương Hoành thì nhìn túi thức ăn tăng cường Đào Chuyên đưa cho anh ta như suy tư gì đó, lập tức liền gọi thân tín đến: “Đem những thứ này đưa đến phòng nghiên cứu thí nghiệm, cứ nói là tôi phân phó, cần số liệu chi tiết nhất.”
Đào Chuyên ra khỏi đấu trường, vác chiếc xe đẩy nhỏ lên vai, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, sức bùng nổ bất ngờ khiến anh chạy nhanh gần như viên đạn. Tốc độ như vậy giúp anh nhanh chóng thoát khỏi một phần những kẻ theo dõi không rõ mục đích.
Nhậm Càn Khôn giật nảy mình, anh không nghĩ tới sức bùng nổ của Đào Chuyên lại mạnh đến thế.
Nhưng cũng có người phản ứng rất nhanh, chạy đến bãi đỗ xe tìm người.
Đào Chuyên chạy vào bãi đỗ xe, thu hồi xe đẩy, nhảy lên xe vận tải, nhanh chóng khởi động xe, đồng thời thả Nhậm Càn Khôn ra.
“Giải quyết người phía sau!” Đào Chuyên ra lệnh.
Nhậm Càn Khôn nhướng mày: “Tuân lệnh, chỉ huy!”
Sau đó Nhậm Càn Khôn liền móc ra một khẩu súng trường, thò người ra ngoài cửa sổ xe, quay người về phía sau bắn phá.
Tốc độ của những kẻ truy đuổi chậm lại, đại khái là không muốn vì một chút lợi ích còn chưa rõ ràng mà hy sinh tính mạng.
Chưa đầy hai phút, bọn họ đã cắt đuôi toàn bộ những kẻ theo dõi.
Nhậm Càn Khôn thu lại súng trường cười lớn: “Giờ anh biết lợi ích của việc hợp tác với tôi rồi chứ? Hiện tại thức ăn tăng cường hồn lực vẫn chỉ là số ít người dùng, đã có người theo dõi anh, chờ sau này lợi ích của đồ ăn hồn lực hoàn toàn lan truyền, chắc chắn sẽ có vô số người đi tìm hiểu chi tiết về anh. Ngay cả bản thân Hiệp Hội Thợ Săn, e rằng cũng sẽ mạo hiểm xúc phạm nguyên tắc của hiệp hội, đi tra tìm chi tiết của anh.”
Đào Chuyên cũng biết hôm nay anh đã đủ cẩn thận, nhưng chỉ thay đổi trang phục thôi chưa đủ, chỉ cần người tra anh đủ kỹ lưỡng, một chút đối chiếu tìm kiếm, bao gồm thông tin thẻ thân phận anh để lại, sớm muộn gì thân phận thật của anh cũng sẽ bại lộ.
“Chờ có người biết kẻ buôn bán thức ăn tăng cường hồn lực khiến các đấu sĩ điên cuồng ở đấu trường, chính là kẻ chỉ tốn năm vạn đồng mà lại khai ra Hồn Lực Bảo Thạch giá trị trên trăm triệu, chậc chậc!” Nhậm Càn Khôn lắc đầu, vẻ mặt như nhìn món thịt kho tàu nhìn Đào Chuyên.
Đào Chuyên đưa tay, tát một cái lên mặt anh ta: “Tôi không phải thịt kho tàu, đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy!”
Nhậm Càn Khôn phốc phốc cười, dời bàn tay đang đặt trên mặt đi, còn véo véo: “Anh đâu chỉ là thịt kho tàu, anh chính là một mỏ quặng, có được anh là phát tài rồi ~”
Đào Chuyên: “Nghĩ nhiều quá.”
Nhậm Càn Khôn nhưng không cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, ngược lại anh ta phải một lần nữa xem xét vấn đề bảo vệ gia đình Đào Chuyên, thanh niên này ban đầu nhìn thật thà chất phác, không giống người sẽ gây chuyện, kết quả không có ai gây chuyện giỏi hơn anh ta, hơn nữa đều là chơi lớn!
Không nói đến Hồn Lực Bảo Thạch, chỉ riêng điểm thanh niên này biết làm đồ ăn hồn lực, hơn nữa hiện tại dường như chỉ có một mình anh ta biết, thanh niên này đã là một khoáng sản quý giá mà vô số người có thể tranh giành.
“Bây giờ chúng ta về nhà thẳng hay đi nhà đấu giá?” Đào Chuyên hỏi.
Nhậm Càn Khôn gác hai chân lên táp lô: “Đương nhiên là đi nhà đấu giá, khối Hồn Lực Bảo Thạch kia để trong tay anh là một phiền toái.”
“Đúng rồi, anh xem anh tiếp xúc có vấn đề gì không, nếu không có, thì để chỗ anh đi.” Đào Chuyên từ trong túi móc Hồn Lực Bảo Thạch ra ném cho Nhậm Càn Khôn.
Nhậm Càn Khôn hơi ngẩn người, đưa tay đỡ khối Hồn Lực Bảo Thạch giá trị trên trăm triệu này: “Anh cứ thế tin tôi à? Thứ này giá trị ít nhất cũng một trăm triệu, tôi ước tính giá trị là khoảng hai trăm triệu, nếu mang đến thành phố lớn, giá trị ước tính này sẽ chỉ cao hơn, có khi gấp đôi cũng có khả năng.”
Đào Chuyên cũng không phải đặc biệt tin tưởng Nhậm Càn Khôn, nhưng anh ta đặt Hồn Lực Bảo Thạch vào chỗ ở của Hồn Khí phòng ốc, đứa nhỏ nhà anh liền không ngừng anh anh anh, liên tục nhắc anh ta nguy hiểm, rất nhiều lần đều muốn lén lút ném khối Hồn Lực Bảo Thạch này ra ngoài.
Nếu không phải Đào Chuyên nói với nó, khối Hồn Lực Bảo Thạch này siêu cấp đáng giá, mua được thì có thể mua Hồn Thạch cấp cao cho nó ăn, đứa nhỏ nhà anh thật sự có thể làm ra chuyện lén ném Hồn Lực Bảo Thạch đi.
Mà mang một khối Hồn Lực Bảo Thạch như vậy trên người cũng không thực tế, nếu không cẩn thận làm mất, Đào Chuyên sẽ đau lòng chết, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta nghĩ không bằng dứt khoát giao cho Nhậm Càn Khôn thì tốt.
Được rồi, anh thừa nhận, anh thật ra vẫn có chút tin tưởng Nhậm Càn Khôn, nếu không không nói gì khác, chỉ nói giá trị của khối Hồn Lực Bảo Thạch này, anh thà buộc đứa nhỏ nhà anh nhẫn nhịn, cũng sẽ không giao khối Hồn Lực Bảo Thạch này cho người khác giữ.
“Không cần đến nhà đấu giá, nếu anh thật sự muốn, tôi bán cho anh một trăm triệu.” Đào Chuyên lái xe, mắt nhìn phía trước hoang dã nói.
Nhậm Càn Khôn một tay nắm khối Hồn Lực Bảo Thạch kia, một tay xoa xoa râu cằm, linh hồn thương nhân của anh ta mách bảo anh ta, anh ta nên lập tức đồng ý. Nhưng mà… Anh ta dường như đã chiếm không ít tiện nghi của Đào Chuyên, thực ra chỉ riêng đồ ăn hồn lực của Đào Chuyên, nếu anh ta tìm người khác hợp tác, nói không chừng sẽ có được nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên Đào Chuyên cũng có khả năng gặp phải nhân tra, đối phương không cầu hợp tác chỉ muốn cướp đoạt. Nhưng tổng thể mà nói, anh ta vẫn là ỷ vào Đào Chuyên không hiểu biết về kinh doanh, chiếm không ít tiện nghi.
Hơn nữa anh ta còn từ Đào Chuyên mà gián tiếp biết được tác dụng tiềm tàng của Trung Dung Thạch trong không gian.
Càng đừng nói anh ta còn dường như, đại khái, có lẽ, có khả năng đã “ăn” Đào Chuyên rồi.
Chiếm nhiều tiện nghi như vậy, cho dù anh ta da mặt dày hơn tường thành, cũng ngại ngùng mà trả giá một phần ba cho món đồ trị giá ba trăm triệu.
“Anh có cần Hồn Thạch cấp tám không?” Nhậm Càn Khôn đột nhiên hỏi.
Tay Đào Chuyên nắm vô lăng căng thẳng: “Ai mà chẳng muốn Hồn Thạch cấp tám, có cấp chín càng tốt.”
“Cấp chín thì anh đừng có nằm mơ, tôi còn muốn đấy.” Nhậm Càn Khôn lầm bầm, vuốt viên đá quý đỏ như máu: “Khối Hồn Lực Bảo Thạch này thật sự không giống những gì tôi từng tiếp xúc, tôi có thể cảm nhận được hồn lực dồi dào bên trong nó, cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh cuồng bạo này, trực giác mách bảo tôi, nếu tôi hấp thụ khối Hồn Lực Bảo Thạch này, Hồn Khí của tôi ít nhất sẽ có một loại sinh ra biến dị thích hợp chiến đấu hơn.”
Mặt Đào Chuyên hiện dấu hỏi.
Nhậm Càn Khôn tổng kết: “Tổng thể mà nói, khối Hồn Lực Bảo Thạch này rất có giá trị nghiên cứu, tôi mua. Nhưng tôi cũng sẽ không để anh thiệt, tôi sẽ dùng một viên Hồn Thạch cấp tám đổi với anh, hoặc là trả cho anh hai trăm triệu tiền mặt, anh chọn cái nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store