Tôi bị địa cầu khai phá ra năng lực mới
Chương 33: Nhà gạch đất và vườn ươm nhỏ
Sau khi nhận được lô công cụ và vật liệu đó, Triệu Pha liền chui thẳng vào lều, không ra ngoài nữa. Ông còn dặn Đào Chuyên bảo bọn trẻ tuyệt đối đừng tới quấy rầy, càng không được tự ý vào lều của ông.
Thế nhưng ngay trong đêm hôm ấy, lại có người lén mò đến gần lều. Không biết là định bắt trộm trẻ con, trộm xe vận tải, hay chỉ đơn thuần là trả thù.
Dù sao thì đêm đó, ngay cả người ở tận trong thị trấn cũng nghe thấy một tiếng nổ vang trời.
Sáng sớm hôm sau, mọi người lần theo âm thanh tìm đến, liền thấy trong khu đất mà Đào Chuyên đã khoanh làm nền nhà xuất hiện một cái hố khá lớn, những dấu vết khác thì đều đã bị xóa sạch.
Có người tinh mắt còn nhìn thấy, ở rìa khu nền nhà phía giáp Trấn Bắc, dựng lên một tấm bảng lớn.
Trên bảng viết: Xung quanh có chôn mìn tự chế, không phận sự miễn vào!
Nhìn thấy dòng chữ trên bảng, mọi người cuối cùng cũng hiểu tiếng nổ đêm qua là từ đâu mà ra.
Còn kẻ xui xẻo lẻn tới lều của Đào Chuyên đêm qua rốt cuộc là ai, thì bí ẩn ấy cũng nhanh chóng được giải đáp ngay trong ngày. Hóa ra chính là gã đàn ông lông mũi từng đá thương long bối lão nhân, sau đó bị Đào Chuyên đánh cho một trận.
Có dân du mục đi ngang qua căn nhà đá nơi gã ta ở, phát hiện gã nằm bất tỉnh. Trên người có không ít dấu vết bị nổ làm bị thương, một chân dường như đã bị cụt, tay thì chỉ còn lại một bên là còn nguyên vẹn.
Ở nơi như thế này, lại mang thương tích như vậy, kết cục của gã đàn ông lông mũi ra sao cũng không cần nói thêm. Chẳng bao lâu sau, gã đã bị một người phụ nữ mặt có sẹo giết chết ngay trong nhà. Người phụ nữ ấy chiếm luôn căn nhà đá, mà cũng chẳng có ai đến gây sự.
Chết một người, chẳng ai thật sự bận tâm. Điều khiến mọi người chú ý hơn là tân trấn dân Đào Chuyên vậy mà lại có thể làm ra mìn tự chế, hơn nữa hiệu quả trông còn khá đáng gờm.
Cảnh sát trưởng là người đầu tiên tìm đến, bóng gió hỏi anh mua những thứ nguy hiểm đó ở đâu.
Đào Chuyên cười đáp:
"Không được dùng sao? Tôi ở ngoài đất hoang, trong nhà thì không phải người già cũng là trẻ con, một mình tôi sao mà canh giữ nổi. Chôn chút thứ này, ban đêm cũng ngủ yên tâm hơn."
"Cậu nói cũng đúng." Cảnh sát trưởng ngừng lại một chút, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng khác, rồi hỏi thẳng: "Đồ cậu mua là ở chỗ Nhậm lão đại? Ông ta báo giá cho cậu bao nhiêu?"
Đào Chuyên nhìn ý tứ của ông ta, đoán ra:
"Thị trấn cũng muốn mua?"
Cảnh sát trưởng không phủ nhận:
"Đương nhiên. Mùa thu hoạch sắp tới rồi, chôn chút quanh đồng ruộng là rất cần thiết."
Đào Chuyên mặt không đổi sắc:
"Mấy thứ súng đạn tự chế này tuy là làm thủ công, không phải Hồn Khí sao chép, cũng không phải hàng nhà máy, nhưng tay nghề tinh xảo, hiệu quả không hề thua kém hàng kia. Bên bán yêu cầu khá cao."
"Bao nhiêu?"
Nghe ra sự nôn nóng trong giọng đối phương, Đào Chuyên tính toán trong lòng một lát, rồi khó xử nói:
"Nhậm lão đại không cho tôi nói giá ra ngoài, ông ấy bảo giá cho tôi là giá ưu đãi."
Cảnh sát trưởng nhíu mày:
"Cậu cứ nói với tôi, tôi đảm bảo không nói lại với ông ta là cậu tiết lộ giá. Đào Chuyên, cậu là người của thị trấn. Tuy lần thu hoạch này không liên quan đến cậu, nhưng sau này..."
"Tôi hiểu. Nhưng làm người cũng phải giữ chữ tín."
Đào Chuyên do dự một lúc, đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng cắn răng nói:
"Được, tôi nói. Nhưng tôi không thể nói quá chi tiết, chỉ báo cho ông giá đại khái."
"Thế là đủ để tôi tham khảo rồi." Cảnh sát trưởng mỉm cười vì sự thức thời của anh.
Đào Chuyên dựa theo giá thị trường mà Triệu Pha nói cho, nâng lên thêm năm mươi phần trăm.
Vì sao là nâng lên chứ không phải hạ xuống? Bởi vì hàng bán vào Đại Hoang Châu luôn đắt hơn giá thị trường bên ngoài. Hàm lượng kỹ thuật càng cao, mức tăng càng lớn, đặc biệt là vũ khí.
"Có hơi đắt." Cảnh sát trưởng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất vui. Giá này còn rẻ hơn so với việc mua ở Hoàng Tuyền Bảo hay Tự Do Thành. Nếu thương lượng kỹ với Nhậm lão đại, có khi còn giảm được nữa.
Vui mừng trong lòng, cảnh sát trưởng vẫn không quên nhắc nhở:
"Cậu và bọn trẻ đã nhập hộ tịch rồi, nhớ đưa các cháu đến chỗ bác sĩ Trần kiểm tra sức khỏe. Thị trấn có phúc lợi cho cư dân, mỗi năm đều có một lần khám miễn phí. Không tệ chứ?"
Quả thật không tệ, nếu như cuộc kiểm tra này không kèm theo mục đích khác.
Đào Chuyên nhớ lại lời cảnh cáo của Nhậm lão đại rằng tốt nhất đừng đưa bọn trẻ đi gặp bác sĩ, liền vội tìm cớ:
"Tôi sắp xây nhà, ở lều ngoài đất hoang rốt cuộc không ổn. Dạo này bận quá, đợi tôi xong việc đã rồi sẽ đưa bọn trẻ đi khám."
"Đừng trì hoãn, cố gắng đi sớm." Cảnh sát trưởng dặn đi dặn lại. "Nhất định phải đi. Đây vừa là phúc lợi, vừa là nghĩa vụ. Cậu là người mới, cả nhà lại từ nơi khác đến, kiểm tra toàn diện cũng là vì cậu, vì thị trấn. Đừng quên."
Thế này thì hay rồi. Anh không muốn xây nhà cũng không được, nhưng vấn đề là... không có tiền.
Tuy trên người còn khoảng hai triệu rưỡi, nhưng tiền mua đạn dược cùng vật liệu, công cụ chế tạo vũ khí tự chế cho Nhậm lão đại vẫn chưa thanh toán.
Tính tới tính lui, Đào Chuyên đành đi tìm Triệu Pha bàn bạc:
"Ông xem, chúng ta nên vào hoang dã thêm chuyến nữa, hay là bán mấy thứ súng đạn tự chế?"
Triệu Pha lau mặt, lắc đầu:
"Bán thì cũng là một cách, nhưng tôi làm một mình thì không làm được bao nhiêu. Không có máy móc chuyên dụng, nhiều thứ phải làm tay. Tôi lại già rồi, tay chân chậm. Làm cho mình dùng thì được, nhưng muốn kiếm tiền nhanh bằng cách này thì không thực tế, phải tích lũy dần."
Đào Chuyên hiểu rõ. Thực tế, gã đàn ông lông mũi kia cũng không phải bị mìn làm bị thương, mà là sau khi bị bắt, theo đề nghị của Triệu Pha, họ ném gã lên một quả mìn tự chế để tạo hiện trường bị nổ.
Làm vậy để những kẻ khác không biết quanh lều rốt cuộc chôn bao nhiêu mìn, chỉ cần dọa cũng đủ khiến chúng chùn bước.
"Một tháng ông làm được bao nhiêu?"
Triệu Pha đáp:
"Vật liệu cậu mua quá ít, công cụ cũng chỉ ở mức cơ bản. Tôi chỉ có thể làm mìn tự chế và lựu đạn tự chế. Trung bình mỗi ngày mười cái, một tháng nhiều lắm cũng không quá năm trăm. Nhưng nơi chúng ta ở không có chút bảo vệ nào, cậu nhất định phải để lại một phần cho phòng thủ."
Ông sợ Đào Chuyên không đồng ý, liền khuyên thêm:
"Cậu có nhà Hồn Khí, nhưng không thể lúc nào cũng nhét bọn trẻ vào trong đó. Trẻ con vẫn phải tiếp xúc với thế giới thực. Hơn nữa cậu cũng không thể lúc nào cũng để nhà Hồn Khí bên ngoài. Nếu cậu không có nhà, tôi một mình ở đây, không có mấy thứ này, e là chẳng sống nổi mấy ngày."
Đào Chuyên bật cười:
"Tôi hiểu, đồ phòng thủ chắc chắn sẽ để lại."
Triệu Pha dịu lại:
"Nếu thật sự muốn bán một đợt, ít nhất phải chờ mười ngày. Trừ phần mình dùng, chắc gom được khoảng năm mươi cái. Tôi đảm bảo mỗi cái đều không có vấn đề, uy lực nổ không thua hàng quân sự công nghiệp."
Đào Chuyên lại tính toán giá thị trường dân gian. Nghe thì châm chọc, mấy thứ này đơn chiếc rất rẻ, còn rẻ hơn lương thực. Vũ khí cấp thấp cung cấp cho quân đội rẻ đến khó tin: một quả mìn ba trăm, một quả lựu đạn ba mươi, một viên đạn chưa tới hai đồng. Nhưng đó là giá quân dụng, bán ra dân gian thì sẽ đội lên gấp nhiều lần. Ở Đại Hoang Châu, một quả mìn tự chế chất lượng khá vào khoảng ba nghìn, lựu đạn khoảng ba trăm.
Đừng thấy đơn thứ hai của Triệu Pha đòi ba trăm vạn, phần lớn là tiền máy móc và công cụ. Vũ khí là thứ phải sản xuất liên tục mới kiếm được tiền, vì vậy thương nhân vũ khí thích nhất là nơi hỗn loạn, thậm chí không có hỗn loạn cũng phải tạo ra. Còn sản xuất cá nhân thì chi phí cao, chỉ đủ kiếm sống.
Điểm mạnh thật sự của Triệu Pha nằm ở khả năng phá nổ chính xác, bố trí thuốc nổ, chế tạo bom uy lực vượt xa hàng công nghiệp, và tháo gỡ bom mìn. Để ông chỉ làm mấy thứ vũ khí thô sơ này, rõ ràng là phí phạm nhân tài.
Nói cách khác, dù Triệu Pha làm hết công suất, không tính tuổi tác và thể lực giảm sút, mỗi tháng họ dựa vào bán vũ khí tự chế cũng chỉ thu được khoảng chín trăm ngàn. Trừ chi phí, lãi ròng chừng hai ba trăm ngàn, còn chưa tính tiền máy móc.
Mà Đào Chuyên cũng không thể để Triệu Pha mỗi ngày ngồi mười tiếng làm mấy thứ đó. Ông già cũng không chịu nổi.
"Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không cần một tháng. Mấy ngày tới ông vất vả chút, làm cho tôi một trăm thành phẩm. Không cần gấp, trong nửa tháng là được. Sau này ông chỉ cần chuyên tâm làm bom cao cấp đối phó dị sinh vật, vừa nhàn vừa bán được giá."
Anh giơ tay chặn lời Triệu Pha: "Tôi biết, bom cao cấp cần máy móc và vật liệu tốt hơn, những thứ đó ta tính sau."
Triệu Pha hài lòng gật đầu. Ông đi theo Đào Chuyên là vì tin vào lòng tốt của anh. Nếu Đào Chuyên thật sự ép ông ngày nào cũng cắm đầu làm vũ khí kiếm tiền, ông nhiều lắm làm một tháng để trả ân, tháng thứ hai chắc chắn bỏ đi.
"Cậu định lại vào hoang dã săn bắn?" Triệu Pha lộ vẻ lo lắng.
Đào Chuyên suy nghĩ rồi lắc đầu. Mỗi lần vào hoang dã tiêu hao rất lớn, nếu không có nhà Hồn Khí, anh cũng không dám một mình dẫn theo cả gia đình.
"Chỗ này của chúng ta cũng là hoang dã."
Anh nhìn bốn mẫu đất nền nhà và mười hai mẫu ruộng của mình, nói.
Tuy dị sinh vật không nhiều, nhưng vẫn có, đặc biệt là khu vực ven sông phía tây bắc. Vì an toàn lâu dài và cũng vì tiền, Đào Chuyên quyết định dọn dẹp toàn diện dị sinh vật quanh nền nhà và ruộng đất.
Xây nhà và dọn dẹp có thể tiến hành cùng lúc.
Bên phía cảnh sát trưởng, sau khi báo giá mìn cho trấn trưởng, lại suy đoán trong tay Nhậm lão đại hẳn còn một lô vũ khí, liền khuyên trấn trưởng bằng mọi giá phải mua.
Trấn trưởng cân nhắc chuyện du dân quấy phá mùa thu hoạch, gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm sau, khi cảnh sát trưởng vào rừng tìm Nhậm lão đại, lại phát hiện người đã không còn. Không chỉ người biến mất, mà cả căn nhà đá cũng không thấy đâu, chỉ còn một khoảng đất trống giữa bãi rác.
Hứa lão bản hôm đó cũng đến tìm Nhậm lão đại mua hàng, phát hiện sự việc, liền chạy tới chỗ Đào Chuyên báo tin, suy đoán Nhậm lão đại có lẽ đã rời khỏi Anh Hùng Trấn.
Đào Chuyên nói mình cũng không rõ. Anh đoán Nhậm Càn Khôn có thể đi mua đá xây nhà mới, nhưng chuyện này liên quan đến đối phương nên không nói nhiều.
"Hứa ca, tôi cũng định vào trấn tìm anh chị. Tôi muốn nhờ anh chị giúp tìm mấy người thợ xây nhà."
Hứa lão bản hứng thú:
"Ồ? Cậu định xây nhà à? Cũng nên xây rồi, ở lều ngoài hoang dã nguy hiểm lắm. Cậu định xây nhà kiểu gì? Ngân sách bao nhiêu?"
Đào Chuyên tính xây nhà gạch đất.
Nhà gạch đất nếu xây cẩn thận thì ở được rất lâu, nhìn cũng không quá xấu. Đông ấm hè mát, chi phí thấp, lấy vật liệu dễ. Dù đại tai biến đã qua hai trăm năm, vẫn có nhiều nơi còn dùng kiểu nhà này. Anh Hùng Trấn cũng vậy.
Chỉ là có người xây cẩn thận, có người thì... như mấy du dân ngoài trấn, không đủ tiền công, tự đào đất ven sông rồi đắp lên từng chút. Nhà kiểu đó không chống chấn động, nhỏ thấp, gặp mưa bão xong là phải sửa ngay.
Đào Chuyên chưa đến mức ấy. Anh có chút kinh nghiệm xây dựng, nhờ vợ chồng Hứa lão bản tìm giúp vài người thợ lành nghề, chăm chỉ. Anh định xây hai căn nhà gạch đất kiểu khung giá mới.
Cùng lúc đó, chuyện Đào Chuyên không có tiền vào ở trong trấn, phải ở ngoài hoang dã, còn chôn mìn trước cửa, đã lan khắp Anh Hùng Trấn.
Ý kiến dân trấn không đồng nhất. Có không ít người trọng giàu khinh nghèo, đặc biệt coi thường kẻ kém hơn mình. Dù Đào Chuyên đã nhập tịch, nhưng không ở trong trấn, khiến một số người nảy sinh cảm giác ưu việt.
Hơn nữa trước kia anh là người từ ngoài đến đầy bí ẩn, giờ lại nói gốc gác là dân đào thôn đã biến mất gần đây. Nghĩ kỹ thì ai cũng là dân quê cả. Mất đi hào quang thần bí, trong mắt họ, Đào Chuyên chẳng khác gì anh hàng xóm vô dụng phải về quê kiếm ăn.
Nhất là khi biết anh chọn xây nhà gạch đất rẻ nhất, sự khinh thường càng rõ.
Có vài lời quá đáng khiến bà chủ quán nghe không lọt tai. Bà miệng lưỡi sắc sảo, lập tức mắng trả. Kết quả có người tung tin bà ta để ý ba đứa trẻ của Đào Chuyên, muốn xin một đứa.
Bà chủ tức giận, chạy tới than phiền với Đào Chuyên.
Nghe nói mình bị xếp vào hạng người không đáng kết giao, Đào Chuyên cười lớn, bảo bà đừng để ý. Sau đó anh bàn với bà đổi sang tuyển người công khai.
Bên cạnh bảng thực đơn hằng ngày của quán rượu, trên tấm bảng đen nhỏ xuất hiện thêm một thông báo tuyển dụng.
Nội dung là thuê người xây nhà và dọn dẹp đất hoang, yêu cầu có chút kiến thức xây dựng.
Thông báo còn nhấn mạnh tuyển một kiến trúc sư nhà ở, kinh nghiệm phong phú, hiểu bố trí điện nước, có khả năng chỉ huy, giám sát và sắp xếp công việc. Lương sẽ thương lượng trực tiếp.
Ngay cả lao động phổ thông không tay nghề, tiền công cũng ghi rõ: tám giờ một ngày, tám trăm đồng.
Mức này ở Anh Hùng Trấn được xem là rất cao. Mười ký bột dinh dưỡng chỉ ba nghìn, làm bốn ngày là đủ ăn cả tháng, chưa tính chi tiêu khác.
Công việc xây dựng có kỹ thuật thì tám giờ một ngày được một nghìn năm.
Còn công việc dọn dẹp đất hoang, tám giờ một ngày cũng được năm trăm.
Ở Anh Hùng Trấn, nếu không tham gia săn thú để chia hoa hồng thì một người dân bình thường dù có làm lụng vất vả cả năm trời, từ mười lăm tuổi trở lên, thu nhập bình quân mỗi năm cũng chỉ vào khoảng tám vạn. Đó còn là con số chưa trừ đủ loại chi phí lặt vặt khác, tức chỉ là thu nhập ròng trên giấy tờ.
Vậy mà bây giờ, chỉ cần giúp Đào Chuyên xây nhà, làm vài ngày là đã có thể kiếm đủ số tiền trung bình của cả một tháng.
Khi dân trấn nhìn rõ nội dung tuyển thợ viết trên bảng đen nhỏ, lập tức giống như nước lạnh đổ vào chảo dầu, cả thị trấn trong nháy mắt trở nên sôi sục náo nhiệt.
Lúc này còn ai để ý xem nhà của Đào Chuyên là nhà gạch mộc hay nhà kim cương nữa chứ? Thứ họ để mắt tới chỉ có tiền công!
Trong trấn, hễ là người trưởng thành thì ai mà chưa từng tự xây nhà cho mình, hoặc giúp người khác xây nhà bao giờ?
Việc bố trí đường nước trên dưới cũng không quá khó, chỉ cần phân chia ống dẫn cho rõ ràng, dán nối chắc chắn là được.
Khó nhất chính là bố trí hệ thống điện. Tuy Anh Hùng Trấn có điện, nhưng rất nhiều người dân bình thường dùng điện cực kỳ tiết kiệm. Đừng nói tới việc lắp đặt đường điện bài bản, ngay cả khi bóng đèn trong nhà hỏng rồi, cũng có người không biết cách thay.
May mắn là trong trấn còn có lão Từ. Ông vẫn luôn đảm nhiệm vai trò thợ xây chính trong trấn. Khi còn trẻ, nghe nói ông từng đi làm thợ trang trí ở bên ngoài, theo chân nhiều kiến trúc sư và giám công khác nhau, lén học được không ít kỹ năng.
Dân trấn ở quán rượu vừa nghe tin liền chạy đi tìm lão Từ, kể cho ông nghe chuyện tốt này.
Bản thân lão Từ cũng rất động lòng, chủ động tới tìm Đào Chuyên.
Hai người chỉ trò chuyện chưa đầy vài phút thì đã quyết định:
lão Từ sẽ đảm nhiệm vai trò kiến trúc sư kiêm giám công cho ngôi nhà mới của Đào Chuyên.
Tuy nhiên, Đào Chuyên cũng nói rõ điều kiện từ đầu: khi hoàn công, anh sẽ nghiệm thu chất lượng. Nếu phát hiện chỗ nào không đạt yêu cầu thì bắt buộc phải làm lại cho đạt chuẩn. Nếu cuối cùng vẫn không đạt, hoặc có khuyết tật nghiêm trọng không thể khắc phục, hay không thể hoàn thành trong thời gian đã hẹn, thì anh chỉ trả tiền lương cơ bản đã thỏa thuận.
Còn nếu mọi thứ đều khiến anh hài lòng, anh sẽ thưởng thêm năm vạn cho lão Từ.
Lão Từ lập tức hăng hái hẳn lên, vỗ ngực cam đoan chắc chắn sẽ xây nhà cho Đào Chuyên thật tốt.
"Cậu muốn xây nhà kiểu gì? Tôi còn có thể giúp cậu vẽ bản thiết kế."
Dưới khoản thưởng hấp dẫn như vậy, lão Từ hận không thể đem hết bản lĩnh của mình ra thể hiện.
"Có bản vẽ thì tốt quá."
Nhắc tới bản vẽ, Đào Chuyên chợt nhớ tới một chuyện.
Thật ra anh đã có sẵn một bộ bản thiết kế nhà ở: từ hình dáng tổng thể bên ngoài, bố cục bên trong, bản vẽ màu cho tới mô hình 3D, đầy đủ không thiếu thứ gì.
Nghĩ tới nguồn gốc của bộ bản vẽ này, khóe môi anh bất giác hiện lên một nụ cười ấm áp nhàn nhạt.
Anh luôn khao khát có một gia viên thật sự thuộc về mình.
Trước mười tuổi, anh từng mong mỏi, nhưng kết cục lại không như ý.
Sau đó gặp người kia, anh tưởng rằng cuối cùng cũng có một mái nhà, nhưng rồi phát hiện ra, nơi đó vẫn không thuộc về mình.
Thế nhưng anh không tuyệt vọng. Con người bị đả kích nhiều rồi cũng quen.
Ở nhờ nhà người khác mãi thì chẳng bao giờ yên ổn, vậy tại sao không tự mua một căn, hoặc tự xây một căn?
Sau khi Mao Tiêm ra đời không lâu, anh đã bắt đầu suy nghĩ lại về một ngôi nhà hoàn toàn của riêng mình, một gia đình đúng nghĩa.
Bộ bản vẽ này là do một người bạn của anh thiết kế — cũng chính là người hiện đang chờ anh mang tiền chuộc tới cứu, Trần Lưu Bạch.
Trần Lưu Bạch vốn là một nhà thiết kế nổi tiếng kiêm kiến trúc sư, nghe nói còn có cả chứng chỉ quy hoạch đô thị. Chỉ tiếc vận may không tốt, đắc tội với người không nên đắc tội, bị đày tới trại lao động khổ sai ở khu mỏ tím Ngũ Sắc Châu.
Mỗi ngày, ngoài việc đào mỏ làm cu li, anh ta còn phải đúng hạn hoàn thành các nhiệm vụ thiết kế do cấp trên giao xuống. Không hoàn thành thì sẽ bị đánh đập dã man. Cũng chính vì vậy mà dù đang ở trại khổ sai, Trần Lưu Bạch vẫn có trong tay dụng cụ và giấy vẽ chuyên nghiệp.
Ban đầu quan hệ giữa hai người không mấy hòa hợp. Đào Chuyên không thích phong cách làm việc của người này. Nhưng sau đó, vì không chịu nổi cảnh có kẻ lợi dụng lúc Trần Lưu Bạch bị thương suy yếu để bắt nạt, anh đã tìm cớ đánh cho đám kia một trận.
Sau chuyện đó, Trần Lưu Bạch nói không muốn nợ ân tình. Dù Đào Chuyên có từ chối thế nào, anh ta vẫn nhất quyết phải trả. Cuối cùng, Đào Chuyên nhờ anh ta thiết kế một bộ bản vẽ ngôi nhà lý tưởng, đúng theo mong muốn và suy nghĩ của mình.
Chỉ là hiện tại, bộ bản vẽ đó chưa cần thiết phải lấy ra. Chờ sau này có tiền rồi tính tiếp.
Đào Chuyên nói rõ ý định của mình với lão Từ.
"Cậu muốn xây nhà gạch mộc sao?"
Nghe vậy, lão Từ không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn hỏi rất chuyên nghiệp:
"Nhà gạch mộc cũng có nhiều cách xây khác nhau. Xây tốt thì ở được rất lâu. Vấn đề quan trọng là ngân sách của cậu bao nhiêu?"
Đào Chuyên hỏi trước:
"Giá vật liệu xây dựng bên này thế nào?"
Lão Từ lấy ra một tờ giấy:
"Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi. Trên này có giá cả và danh sách vật liệu mà trấn mình có thể cung cấp. Cậu chọn trước, tính toán thử, vài ngày nữa nói cho tôi biết ngân sách và loại vật liệu cậu muốn dùng."
"Cảm ơn ông đã để tâm."
Lão Từ lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu hỏi chi tiết: "Ý tưởng tổng thể của ngôi nhà là gì? Diện tích bao nhiêu? Mấy phòng ngủ, mấy nhà vệ sinh? Phòng tắm và WC tách hay chung? Bếp riêng hay liền phòng khách? Phòng khách có cần lò sưởi âm tường không? Mùa đông ở đây rất lạnh, có muốn lắp ống nước nóng dưới sàn hay dùng bếp lò cho tiết kiệm?
"Ngoài ra, tầng hầm dự định làm rộng bao nhiêu? Chiều cao cần thế nào? Khu chức năng cần gồm những gì?"
"Có cần xây tháp nước không, dung tích bao nhiêu? Hay đào giếng, hoặc dẫn nước sông về? Trong nhà có chuyển sang hệ thống nước máy không? Ruộng đất thì lấy nước từ kênh mương hay từ tháp nước?"
"Nhà vệ sinh định làm loại khô hay xả nước? Bể tự hoại đặt ở đâu?"
"Ngoài ra, tầng hầm dự định làm rộng bao nhiêu? Chiều cao cần thế nào? Khu chức năng cần gồm những gì?"
"Có cần xây tháp nước không, dung tích bao nhiêu? Hay đào giếng, hoặc dẫn nước sông về? Trong nhà có chuyển sang hệ thống nước máy không? Ruộng đất thì lấy nước từ kênh mương hay từ tháp nước?"
"Nhà vệ sinh định làm loại khô hay xả nước? Bể tự hoại đặt ở đâu?"
Lão Từ đặc biệt nhấn mạnh việc xây bể khí mêtan:"Nhà chỉ có một hộ, diện tích lại lớn, ruộng đất cũng nhiều. Nếu còn dư điều kiện, thay vì làm bể tự hoại thì chi bằng xây hẳn một bể khí mêtan. Khi đó chất thải từ nhà vệ sinh và phân gia súc đều có thể dẫn vào bể. Sau này, khi trong bể khí mêtan lên men hóa lỏng, phần chất lỏng và cặn lắng đều có thể đào lên làm phân bón. Chưa kể còn có thể đốt khí mêtan, tiết kiệm được tiền mua gas. Gas đắt lắm."
"Còn có sân trước sân sau, ban công, cửa sổ nữa..."
Đào Chuyên trả lời từng câu một, mọi thứ đều đã được anh suy nghĩ kỹ từ trước, chỉ chờ lão Từ thể hiện lên bản vẽ.
Anh dự định xây khung hai căn nhà gạch mộc: Một căn có bố cục và kích thước trùng khớp hoàn toàn với nhà Hồn Khí của anh. Căn còn lại là phòng làm việc cho Triệu Pha, chỉ có ba phòng và một nhà vệ sinh, không có bếp.
Những thứ như tháp nước, hầm khí, hệ thống tưới tiêu... ban đầu anh chưa tính tới, phải nhờ lão Từ nhắc mới nhận ra tầm quan trọng.
Càng nghe, anh càng cảm thấy mời lão Từ thật sự đáng giá. Có người chuyên nghiệp ở đây, anh tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Chỉ là... tất cả đều là tiền.
Ban đầu anh nghĩ xây hai căn nhà gạch mộc, dọn dẹp lại đất đai, nhiều lắm chỉ tốn hai ba chục vạn. Nhưng bây giờ xem ra... có lẽ phải gấp đôi.
Dưới đây là bản dịch thuần Việt, liền mạch, không dùng "ta – ngươi", giữ văn phong truyện:
Bên phía lữ quán, ông chủ Hứa đang nói chuyện về Đào Chuyên với vợ mình.
Ông nói:
"Cậu Đào này đúng là người thông minh."
Bà chủ vuốt vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên cười:
"Đúng vậy. Người ta dùng thẳng tiền công để bịt miệng hết mấy kẻ lắm mồm. Chê nhà gạch mộc của người ta thì giỏi, có gan thì đừng đi làm thuê cho người ta."
"Chỉ sợ cậu ấy cố gắng quá mức, làm cho bằng được."
Ông chủ Hứa có phần lo lắng cho người mới. Ông rất có thiện cảm với Đào Chuyên, không muốn sau này anh sống quá chật vật.
Bà chủ lại khá thoải mái:
"Em thấy cậu Đào không giống người làm việc không tính trước. Chắc chắn đã có kế hoạch riêng. Với lại tiền công có tăng cũng chỉ khoảng mười phần trăm. Nếu đã dám đưa ra thì nhất định chịu nổi."
Ông chủ Hứa vừa thu dọn thùng hàng vừa nói:
"Như vậy cũng tốt, làm thế thì cậu ấy sẽ nhanh hòa nhập với thị trấn hơn."
Trấn trưởng nghe được tin, cũng đích thân tới lộ diện một phen, tỏ rõ thái độ coi trọng Đào Chuyên của thị trấn.
Trấn trưởng nhìn ba đứa trẻ lanh lợi, cười nói với Đào Chuyên:
"Thấy chưa, tìm người trong trấn làm việc vẫn đáng tin hơn chứ? Nếu lúc trước tìm cái Nhậm Lão Đại lai lịch không rõ kia, bây giờ hắn bỏ trốn rồi, hai trăm vạn của cậu coi như ném xuống nước."
Đào Chuyên thuận theo khen trấn trưởng anh minh, nói sau này nhất định sẽ theo trấn trưởng học hỏi.
"Nhà thì đang xây rồi, còn ruộng đất thì sao? Năm nay có định sử dụng không?"
Trấn trưởng hỏi với vẻ quan tâm.
Đào Chuyên nói một cách khéo léo:
"Không bao lâu nữa là vào mùa đông, nghe nói mùa đông ở đây rất lạnh."
"Có thể làm nhà kính trồng trọt mà."
Trấn trưởng tỏ ra khích lệ:
"Người trẻ thì phải nhiệt huyết hơn một chút. Nếu năm nay bắt đầu làm nhà kính, phân bón với hạt giống tôi tính rẻ cho hai mươi phần trăm. Thế nào, thử vài mẫu xem sao? Không biết trồng cũng không sao, trong trấn có nhiều người làm ruộng lâu năm, bỏ chút tiền là có thể mời họ chỉ dạy. Tôi cũng sẽ giúp cậu nói đỡ."
Đào Chuyên tỏ ra rất động lòng:
"Vậy để xây xong nhà trước đã, nếu còn dư tiền thì sẽ tính tới nhà kính."
"Tốt!"
Trấn trưởng cười lớn:
"Tôi tin cậu sớm muộn cũng làm thôi. Cần vật liệu gì cứ tìm lão Từ, ông ấy đều biết. Còn muốn mua nông cụ, hạt giống, cây non, phân bón... thì tới cửa hàng nhà tôi. Tôi mở cửa hàng ở căn nhà phía sau, là tiệm nông cụ duy nhất trong trấn."
"Vâng, cảm ơn trấn trưởng. Ngài mở cửa hàng này thật sự tiện cho mọi người, nhất định sẽ thường xuyên ghé qua."
Đào Chuyên tỏ vẻ kính trọng.
Thái độ của chàng trai khiến trấn trưởng rất hài lòng. Nhìn anh bận rộn lên xuống, trấn trưởng nhắc thêm:
"Bây giờ bận thì không ép, nhưng chờ qua mùa thu hoạch, nhà xây xong rồi, nhất định phải đưa ba đứa nhỏ tới chỗ bác sĩ Trần khám sức khỏe. Nhớ kỹ đấy. Nếu để mọi người biết các cậu kéo dài không chịu kiểm tra, nghi ngờ có bệnh truyền nhiễm thì rắc rối to."
Đào Chuyên lập tức đồng ý. Bản thân anh thì không lo, chỉ là ba đứa nhỏ hơi phiền, đặc biệt là đứa út.
May mà trước kia lão gia tử họ Lý đã nghĩ trước tới tình huống này, giúp anh tìm ra một cách ứng phó. Chỉ cần không phải cơ sở kiểm tra quá chuyên nghiệp thì đều có thể qua được. Chỉ là cách này cũng cần thuốc điều chỉnh gien. Đúng là càng thiếu tiền lại càng cần tiền, thật đau đầu.
Để đối phó trấn trưởng, đồng thời cũng để mâm cơm trong nhà phong phú hơn, Đào Chuyên tranh thủ tới thị trấn một chuyến, mua ở cửa hàng nông cụ của trấn trưởng một ít hạt giống hoặc cây non như hành, tỏi, ớt xanh, rau hẹ.
Hành và tỏi có thể trồng quanh năm, nhưng ớt xanh và rau hẹ thì hơi rắc rối hơn.
Vợ trấn trưởng là một phụ nữ trung niên không mấy niềm nở. Có lẽ đã được chồng dặn trước, bà tìm hạt giống mà Đào Chuyên cần, đặt thẳng lên quầy, mặt mày không vui, báo một mức giá rất thấp.
Đào Chuyên hỏi có phải hạt giống mới của năm nay không, bà cũng chẳng trả lời, chỉ nói:
"Tự xem đi."
Đào Chuyên không làm nông nhiều, thực ra cũng không rành về hạt giống. Nhưng kỳ lạ là khi cầm hạt giống hoặc cây non trong tay, chỉ cần chạm nhẹ là bản năng đã biết chúng có khỏe hay không.
Khả năng này không phải mới có gần đây, mà hẳn là xuất hiện sau khi thức tỉnh Hồn Khí.
Cũng vì vậy anh mới quyết định đưa bọn trẻ tới Đại Hoang Châu trồng trọt sinh sống. Ít nhất khi mua hạt giống sẽ không dễ bị lừa.
Chất lượng hạt giống không tốt lắm, nhưng tạm dùng được. Dù sao giá chỉ bằng hai mươi phần trăm thị trường, cũng không thể đòi hỏi quá cao.
Vợ trấn trưởng thấy anh cất hạt giống xong, lại bưng tới hai khay cây con, bên trên là mầm ớt xanh và rau hẹ còn tươi, đặt trước mặt anh:
"Hàng nhà tự ươm, mua về trồng thử đi."
Hạt giống thì rẻ, cây con thì không rẻ, nhưng Đào Chuyên vẫn mua một ít, đồng thời mua thêm chút phân bón với giá thấp.
Về đến nhà, anh gieo toàn bộ hạt giống và cây non vào một khoảnh vườm ươm nhỏ đã khai phá sẵn.
Triệu Pha không mấy coi trọng vườm ươm này, thậm chí ngay từ đầu đã nói những lời như "đừng kỳ vọng quá nhiều".
Đào Chuyên không tin chuyện đó. Anh chăm sóc vườm ươm rất kỹ: bón phân đầy đủ, đất xới mịn, nước tưới vừa phải. Còn đặc biệt hỏi ý kiến lão Từ — người tới hỏi ngân sách — về cách trồng sao cho tốt nhất.
Lão Từ giảng giải rất cặn kẽ.
Sau khi thu xếp xong vườn ươm, Đào Chuyên chốt ngân sách và vật liệu với lão Từ.
Lão Từ thấy anh không giống người ngoài nghề, cũng không dám gian dối, dựa theo yêu cầu mà vẽ ra hai bản thiết kế nhà.
Hai bản này không thể so với thiết kế chuyên nghiệp, nhưng bố cục rõ ràng, kích thước chi tiết đầy đủ, ở nơi này đã xem như rất tốt.
Tiếp theo chính là thi công theo bản vẽ và yêu cầu.
Lão Từ muốn chọn ngày đẹp để khởi công, nhưng Đào Chuyên nói chọn ngày không bằng làm ngay, chi bằng bắt đầu luôn từ ngày mai.
Thế là, ngày 8 tháng 9 năm 206 theo lịch mới, Đào Chuyên chính thức bắt đầu xây ngôi nhà đầu tiên thuộc về riêng mình.
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường
Nhậm Càn Khôn:
"Lúc nào cũng làm chuyện lớn vào lúc tôi không có mặt."
Đào Chuyên:
"Chưa làm mà."
Nhậm Càn Khôn:
"Tôi đã ngửi thấy mùi sắp làm chuyện lớn rồi."
Đào Chuyên:
"Ừ, mùi đó chắc là Mao Tiêm vừa đi ị xong. Đứng ngay bên cạnh mà."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store