Toàn trí độc giả orv reup full
43-49. Cuộc chiến trong tương lai
Chương 43
[Kịch bản chính #3 - Phòng thủ khẩn cấp đã kết thúc.]
[Bạn đã nhận được 1.000 xu dưới dạng phần thưởng.]
Kịch bản chính tiếp theo, được cho là chỉ bắt đầu sau khi mặt trời mọc, nó thực sự bắt đầu chưa đầy 10 phút sau khi kịch bản chính thứ ba kết thúc.
[Kịch bản chính thứ tư sắp bắt đầu!]
Chết tiệt, đã bao lâu kể từ khi kịch bản thứ ba kết thúc vậy?
Tôi đi thẳng đến chỗ Lee Jihye.
"Cô hãy đem Yoo Jonghyuk đi."
"...Tôi sao?"
"Cô có thể đi xuống cầu thang ngay bây giờ. Sẽ khá rắc rối nếu anh ta tỉnh dậy."
Lee Jihye gật đầu khi cô nhìn Yoo Jonghyuk.
"Hãy chuyển lời hộ tôi khi anh ta tỉnh dậy. Anh ta vẫn nợ tôi một cú đấm."
Tôi đi xuống cầu thang với Jung Heewon, tay bế Lee Gilyoung, cậu nhóc đã ngủ thϊếp đi sau trận mưa sao băng.
Hầm ngục biến mất và biến thành một nhà hát bình thường. Các vật phẩm trong phòng thưởng ở tầng 5 biến lại thành đạo cụ sân khấu thông thường, như thể mọi thứ xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Sau đó, giọng nói của Bihuyng cất lên.
- ...Ngươi có biết ta chuẩn bị nói gì không?
- Có.
- Haizz... Ta đã suýt rớt hạng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nghe Bihyung nói.
Các chòm sao rất mạnh nhưng họ không toàn năng. Đó là bởi vì tất cả âm thanh và hình ảnh của kịch bản được truyền qua 'kênh'. Điều này có nghĩa là gì?
- Nó có được lọc không? Ta quá phấn khích nên đã nói hơi nhiều.
- Tất nhiên là có, nhưng có điều gì đó không đúng đã xảy ra với kênh của ta? Những thông tin đó được tự động lọc.
Nếu suy nghĩ của tôi là chính xác, những lời tôi nói với Yoo Jonghyuk sẽ được chuyển đến các chòm sao như sau:
[Anh thực sự nghĩ vậy sao? Anh đã quên quyết tâm của ■■ nỗ lực của anh.]
[Tại sao anh lại cô đơn? Khi anh ■■ như một kẻ ngốc trong ■■■ ■■ ■, khi anh khóc vì ■■■■ của anh! Khi người anh yêu ■■■ một ■!]
[Giúp đỡ mọi người và chiến đấu chống lại ■■■ chết tiệt! Khi anh cuối cùng ■■ trước ■■■■!]
Thực ra, tôi không biết có bao nhiêu bộ lọc. Nó có thể nhiều hơn thế, nhưng chắc chắn không hề ít. Trong tác phẩm gốc, Yoo Jonghyuk đã trải nghiệm thông tin bị chặn theo cách này ngay từ đầu, ngay cả khi thông tin về việc hồi quy đã được lan truyền.
- Các chòm sao không nghe thấy bất cứ điều gì, không cần lo lắng. Vấn đề là ngay cả ta cũng không nghe thấy nhiều.
- ...Ngươi không nghe thấy?
Điều này thực sự kỳ lạ. Các dokkaebi cũng không thể nghe thấy thông tin?
- Phải, ngươi đã nói về cái gì vậy?
Thông tin mà ngay cả dokkaebi cũng không biết. Một phỏng đoán bắt đầu xuất hiện trong tôi. Có lẽ... những hạn chế của 'xác suất' đã bắt đầu? Tôi tự nhiên nhớ lại thứ gì đó từ Con đường sinh tồn.
[Xác suất là một công cụ răn đe tuyệt vời kiểm soát Star Stream.]
....Tôi đã được nhắc nhở về nó nhưng không ngờ là nó có hiệu lực ngay lập tức. Một trong những lý do khiến Con đường sinh tồn không thu hút được độc giả là vì có quá nhiều cài đặt mà tác giả không chỉ rõ.
- Phản ứng của các chòm sao như thế nào?
- Họ chán ngấy. Một số thì náo động vì những gì ngươi nói.
Không khó để đoán ra, các chòm sao đã theo dõi một bộ phim đột nhiên chuyển thành một bộ phim câm. Nếu họ thông minh, họ nên bắt đầu chú ý đến những khả năng mà tôi có. Việc những lời nói của tôi được lọc có nghĩa là tôi biết thông tin không nên tiết lộ vào thời điểm hiện tại.
[Một vài chòm sao đang theo dõi bạn để khám phá bí mật của bạn.]
[Chòm sao 'Kẻ Mưu phản Bí mật' bị kí©h thí©ɧ bởi sự tồn tại của bạn.]
[2.000 xu đã được tài trợ.]
Tôi nghĩ Bihyung đã quên.
- Ta đã nhận được rất nhiều tin nhắn gián tiếp mà ta đã gửi chúng cho ngươi. Ngươi hiểu không?
- Hãy dừng làm việc đó trong tương lai. Ta chỉ quan tâm tin nhắn về xu.
- ...Ta là quản lý của ngươi đấy à?
Hình bóng của Bihyung biến mất. Tôi nghĩ rằng hắn ta đang dần trở nên dễ thương hơn theo thời gian. Kịch bản trước đã hoàn thành, nhưng vẫn còn việc khác để bận tâm..
"Dokja-ssi, có nặng lắm không? Hay là để tôi giữ Gilyoung cho?"
"Ah, thực sự thì có một chút."
Tôi đưa Lee Gilyoung cho Jung Heewon. Khuôn mặt cô ấy trông có vẻ nghiêm túc. Tôi ngập ngừng một lúc trước khi mở miệng.
"Heewon-ssi."
"Huh?"
"Có vẻ cô đang lo lắng?"
"Không có gì, chỉ là..."
Jung Heewon do dự một lúc rồi thở dài. "Thú thật, không phải phong cách của tôi nếu cứ tiếp tục giấu sự tò mò này..."
Jung Heewon trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình.
"Dokja-ssi thực sự là ai?"
"....Cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi?"
"Một chút."
Tôi nghĩ rằng cô ấy không nghe thấy gì vì chúng tôi ở khá xa, nhưng thật không may, khoảng cách với Jung Heewon gần hơn Lee Jihye, và bộ lọc không được áp dụng giữa người với người.
Lee Gilyoung phát ra tiếng ngáy lớn. Tôi quyết định sẽ thành thật một nửa.
"Tôi biết một phần của tương lai."
"Thật không?"
"Đó là sự thật."
Jung Heewon im lặng một lúc. Có lẽ cô ấy đang tự hỏi liệu lời nói của tôi có đúng hay không. Rồi Jung Heewon dường như đã đưa ra quyết định khi cô cắn môi.
"Yoo Sangah và Lee Hyunsung có biết không?"
"Họ không biết gì cả."
Tôi trả lời một cách nghiêm túc và Jung Heewon lùi lại vài bước với Lee Gilyoung trên lưng.
"....Chắc là anh không có ý định gϊếŧ tôi đấy chứ?"
"Tại sao cô lại nói như vậy?"
"Anh biết đấy, như kiểu: 'Cô đã biết quá nhiều về tôi' thì thường dẫn tới..."
Cái mạch phát triển này ở đâu ra vậy? Giờ đây trông tôi thực sự giống như một gã phản diện.
"Tôi không biết chuyện này nên phát triển theo chiều hướng nào mới được coi là bình thường, nhưng tôi đã có thể gϊếŧ Heewon-ssi nếu tôi muốn."
"Thật ra, điều đó mới kì lạ."
"...Tôi không có ý nghĩ xấu. Điều tôi muốn hoàn toàn ngược lại."
"Ngược lại?"
Tôi nhìn vào mắt Jung Heewon và nói.
"Các kịch bản trong tương lai sẽ nguy hiểm hơn. Cô gần như có thể sẽ chết nhiều lần và mất những thứ mình đang có."
"...Vì thế?"
"Vì thế..."
Tôi nhìn vào Jung Heewon và nói.
"Hãy đồng hành cùng tôi từ bây giờ."
"...Ý anh là sao?"
"Nghĩa là hãy trở thành đồng đội của tôi."
Đây là thời gian để xây dựng nhóm của tôi: "Những người đáng tin cậy và hữu ích", những người không bao giờ dễ dàng phản bội tôi. Jung Heewon, người mà tôi đã giúp thức tỉnh và có thể đọc được suy nghĩ là một trong những ứng cử viên phù hợp nhất. Jung Heewon ngây người một lúc.
"Vậy là lúc trước anh không hề coi tôi là đồng đội?"
"Ngược lại mới đúng. Tôi không phải người duy nhất không nghĩ về cô như một người đồng đội."
Đôi mắt của Jung Heewon run rẩy. Tôi cố tình lùi lại một bước.
"Nếu cô không muốn làm đồng đội của nhau, hãy nghĩ về nó như một thỏa thuận. Tôi cần sức mạnh của Heewon-ssi và thông tin của tôi sẽ hữu ích cho Heewon-ssi. Đó là cho và nhận. Điều quan trọng là mối quan hệ của chúng ta sẽ không hề thay đổi trong tương lai."
"Điều này hơi đột ngột... tôi có phải trả lời ngay bây giờ không?"
"Không."
Đối với một người như Jung Heewon, tiếp cận từ từ tốt hơn là vội vàng. Trên thực tế, phản ứng của Jung Heewon không hề tệ.
[Nhân vật 'Jung Heewon, cảm thấy nhẹ nhõm vì sự trung thực của bạn.]
[Nhân vật 'Jung Heewon, đang nghiêm túc suy nghĩ về đề xuất của bạn.]
Sẽ không mất quá nhiều thời gian để Jung Heewon có thể đưa ra quyết định. Tôi có ảnh hưởng lớn đến sự kiện thức tỉnh của Jung Heewon và sự hiện diện của tôi đã in sâu trong tiềm thức của cô ấy. Có lẽ khi kịch bản này kết thúc, Lựa chọn tài trợ lần thứ hai sẽ bắt đầu. Sau đó, Jung Heewon sẽ có được một nhà tài trợ. Sức mạnh thực sự của Jung Heewon sẽ được bộc lộ từ đó trở đi.
"Vậy tôi có thể hỏi anh vài điều không?"
"Được."
"Anh có biết tôi sẽ làm gì trong tương lai không?"
Tôi nhìn lên. Liệu điều tôi sắp nói có được lọc không?
"Tôi cũng không biết."
"...Huh?"
"Không có Jung Heewon nào trong tương lai mà tôi biết."
"Gì cơ..."
"Đó là lý do tại sao thỏa thuận này cần thiết với cô."
Đôi mắt của Jung Heewon mở to.
Jung Heewon không phải là nhân vật trong tiểu thuyết gốc. Cô ấy là một biến số xuất hiện do sự can thiệp trực tiếp của tôi. Thuộc tính của cô ấy đủ tốt và nếu có một nhà tài trợ thích hợp, cô ấy sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc thay đổi các kịch bản trong tương lai. Đặc biệt là nếu tôi chiến đấu chống lại những người có biến số khác mà tôi không biết.
Một tiếng động lớn nổ ra ở tầng dưới.
"Hãy nghĩ về nó và nhanh cho tôi một đáp án."
Chúng tôi xuống tầng trệt, nơi nhiều người đang gây áp lực lên một nhóm nhỏ. Không khó để nắm bắt tình hình. Liên minh địa chủ, đúng là chứng nào tật ấy.
"Thằng khốn Kim Dokja đã đi đâu? Nói cho cho ta nhanh."
Nhìn kĩ hơn, Liên minh địa chủ đang quấy phá Lee Hyunsung. Tôi cố tình đi về phía họ và nói lớn tiếng.
"Này Yoo Sangah-ssi, Lee Hyunsung-ssi."
"Mày!!"
Một thành viên liên minh la lên ngay khi tôi bước xuống tầng 4.
Vẫn là tên địa chủ quen thuộc. Bằng chứng về trận chiến khốc liệt vẫn còn trên cơ thể hắn. Thoạt nhìn, có thể nói rằng chỉ số chung của hắn ta đã tăng mạnh. Và tôi không hề ghét điều đó.
"Gong Pildu."
Gong Pildu sử dụng Khu vực vũ trang và tám tháp pháo. Các thành viên liên minh tập trung quanh Gong Pildu nhìn tôi. Họ không biết rằng ai mới thực sự là người vừa cứu họ.
"Thằng chó..."
Khoảnh khắc Gong Pildu chuẩn bị nói gì đó. Xuất hiện một dòng điện trong không khí.
[Kịch bản chính thứ tư sẽ bắt đầu sau 5 phút!]
Cùng với thông báo hệ thống, Dokkaebi Bihyung xuất hiện.
[Hahaha, mọi người! Tất cả đã phục hồi chưa?]
Biểu cảm của mọi người cứng đờ trước sự có mặt anh chàng khó chịu này.
[Có vẻ như tất cả các ngươi đều bồn chồn!]
"Giờ là gì đây?"
[Tất nhiên ta đến để thông báo về kịch bản thứ tư.]
"Cái quái...."
[Đừng hành động như vậy. Các ngươi có biết ta sẽ theo dõi người đầu tiên phàn nàn không? Kịch bản chính thứ tư phải được thực hiện với các trạm khác. Một câu chuyện thú vị đang chờ các ngươi. Ta chắc chắn tất cả sẽ hài lòng!]
Mọi người đều tối tăm khi họ nghe về các trạm khác. Chỉ riêng Chungmuro đã đủ tồi tệ rồi. Rõ ràng sẽ có thêm bao nhiêu rắc rối nếu các trạm khác tham gia. Bihyung cười.
[Nhân tiện, để tiến hành kịch bản này, trước tiên các ngươi phải thực hiện một nhiệm vụ khác. Sẽ là một mớ hỗn độn nếu số lượng người không giảm, do đó, mỗi nơi cần một người Đại diện để dẫn dắt. Nói cách khác, phải có Đại diện nhà ga!]
Cuộc tuyển chọn đại diện, cuối cùng cũng bắt đầu.
[Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ giao tranh. Nó có thể được coi là một trò chơi khởi động. Luật chơi của trò chơi rất hay... rồi các ngươi sẽ thấy!]
Bihyung mỉm cười và biến mất, trong khi cửa sổ tin nhắn hiện ra trước mặt mọi người.
[Kịch bản phụ đã đến!]
[Kịch bản phụ - Chọn một Đại diện
Thể loại: Phụ
Độ khó: C
Điều kiện: Lấy 'cờ trắng' được đặt ở giữa nền đất.
Giới hạn thời gian: 30 phút
Phần thưởng: 1.000 xu, trở thành đại diện của Chungmuro.
Thất bại: -
-Đại diện của trạm có thể kiểm soát các thành viên.]
Trước khi cửa sổ thông báo bật lên hoàn toàn, Gong Pildu đã chạy đến nơi có cờ ở giữa nền đất. Ông ta thực sự giống như một hồn ma.
"Tất cả tránh ra!"
Gong Pildu đẩy mọi người như một đầu máy chạy và đang dẫn đầu để lấy cờ trắng. Điều này có thể xảy ra. Khoảnh khắc đầu ngón tay ông sắp chạm vào cây cờ, tôi mở miệng.
"Gong Pildu, nằm xuống!"
[Theo các điều khoản trong hợp đồng, 'Quyền chỉ huy' được kích hoạt!]
"Uwaaack!"
Tôi bước lên lưng của Gong Pildu đang nằm rạp dưới đất và cầm lấy cờ trắng.
[Bạn đã lấy cờ trắng từ cột cờ.]
[Bạn đã trở thành 'Đại diện của Chungmuro'.]
[Bạn đã có đủ điều kiện để tham gia 'Vương lộ'.]
Chương 44
Một dòng năng lượng mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể ngay khi tôi nắm lấy lá cờ. Đáng lẽ đây là thứ mà lần quy hồi thứ ba Yoo Jonghyuk lấy được nhưng... nó không phải vấn đề. Chẳng phải anh ta đã mạnh sẵn rồi sao?
["Kim Dokja" đã lấy cờ trắng.]
[Nếu cờ trắng không thay đổi chủ sở hữu trong năm phút tiếp theo, Chungmuro sẽ nằm dưới sự kiểm soát của anh ấy.]
[Nếu cờ được giật trong năm phút tiếp theo, bộ hẹn giờ sẽ được đặt lại.]
Một bộ đếm thời gian xuất hiện trong không khí.
[5:00]
Gong Pildu chỉ vào tôi với khuôn mặt tái nhợt.
"Cướp lấy lá cờ đó! Chúng ta phải lấy được nó trong 5 phút!"
Những thành viên Liên minh muộn màng lấy lại tâm trí và bắt đầu lao về phía tôi. Lee Hyunsung quay sang tôi.
"Dokja-ssi!"
"Hyunsung-ssi!"
Chúng tôi gọi tên nhau cùng lúc. 'Khiên Hercules' bay ra khỏi tay tôi và đáp xuống tay Lee Hyunsung.
"Đây là?"
"Tôi đã chọn nó cho anh. Vứt vũ khí anh đã sử dụng trước đó đi."
Một nụ cười lớn xuất hiện trên khuôn mặt Lee Hyunsung.
[Nhân vật Lee Hyunsung đã sử dụng kỹ năng độc quyền, "Phòng thủ diện rộng"!]
Một tấm khiên mờ tập trung vào 'Khiên Hercules' bao quanh nhóm chúng tôi. Đây là kỹ năng phụ gắn liền với vật phẩm cấp A.
"Wah, đây là cái gì?"
Mọi người rêи ɾỉ khi họ lao vào tấm khiên. Họ cố gắng phá vỡ lá chắn bảo vệ bằng vũ khí nhưng đều thất bại, tấm khiên không thể bị phá vỡ bằng các vật phẩm cấp E hoặc cấp F. Cuối cùng, các thành viên liên minh chỉ có một nơi để cầu cứu.
"Pildu-ssi!"
"Tránh ra!"
Cấp độ của Khu vực vũ trang đã tăng lên đáng kể và đã có một Khu vực vũ trang nhỏ dưới chân Gong Pildu. Hắn ta giảm diện tích để rút ngắn thời gian hồi chiêu. Hắn thực sự đã sử dụng tốt bộ não của mình. Chà, tôi phải xử lý việc này.
"Pildu, tôi đã cho phép ông đứng dậy chưa?"
"Hự!!"
Đầu Gong Pildu một lần nữa đập xuống và cả người hắn ta nằm rạp xuống đất.
[Theo các điều khoản của hợp đồng, 'Quyền chỉ huy' được kích hoạt!]
"Giữ đầu của ông trên mặt đất cho đến khi tôi cho phép ông đứng dậy."
Các thành viên liên minh bối rối và hoảng loạn nhìn vào Gong Pildu.
"P-Pildu-ssi?"
"K-Kéo ta lên! Mau!"
Các thành viên liên minh kinh hãi cố gắng nâng Gong Pildu lên nhưng điều đó đương nhiên không hề dễ vì Gong Pildu rất nặng.
"Và... các tháp pháo trông thật khó chịu, tắt nó đi."
[Nhân vật "Gong Pildu" đã thu hồi "Khu vực vũ trang Lv. 6"!]
"T-Thằng khốn này...!"
"Ngậm miệng lại và giữ im lặng trong 30 phút."
[Theo các điều khoản của hợp đồng, 'Quyền chỉ huy' được kích hoạt!]
Các thành viên liên minh hoàn toàn hoảng loạn khi Gong Pildu bỗng dưng bất lực chỉ bằng vài lời nói. Tất nhiên, điều tương tự cũng xảy ra với Lee Hyunsung, Yoo Sangah và Jung Heewon.
Tôi có thể thấy bọn chúng nhăn mặt và thu lại khí thế. Còn khoảng 29 người. 20 thành viên từ Liên minh Địa chủ và chín người nữa, bao gồm cả tôi và nhóm của tôi. Con số không nhiều nhưng tốt hơn tôi nghĩ. Bởi vì có quá nhiều người lúc đầu sẽ dẫn đến tình trạng khó kiểm soát. Tôi nhìn họ và nói.
"Bây giờ mọi người có hai lựa chọn."
Đây là lúc để chọn một phe.
"Hoặc là rời Chungmuro và đi đến một nhà ga khác, hoặc ở lại đây với tôi."
"Mày có biết mày đang nói gì không...?"
"Chỉ cần trả lời tôi. Mọi người sẽ ở đây hay đi nơi khác? Tốt nhất nên quyết định trước khi kịch bản chính bắt đầu. Nếu không thì sẽ không có ai chịu trách nhiệm nếu người đó gặp nguy hiểm đâu."
Đôi mắt của những người có mặt bắt đầu di chuyển. Một số nhìn tôi, một số khác nhìn Gong Pildu và số còn lại nhìn vào đường hầm dẫn đến nhà ga khác. Tôi có thể đoán được suy nghĩ chỉ cần nhìn vào họ.
"Tôi sẽ không ngăn bất cứ ai muốn rời đi. Nhưng những ai ở lại đây đều sẽ nằm dưới sự kiểm soát của tôi."
"Kiểm soát...?"
"Hành vi như Liên minh địa chủ không được chấp nhận. Tôi sẽ không cho phép chuyên chế trong một nhóm nhỏ."
Một ít người bắt đầu đứng bên cạnh tôi. Họ đã bị Liên minh địa chủ đối xử khắc nghiệt và nghĩ rằng tốt hơn là đi theo tôi. Đó là một lựa chọn tốt. Một vài thành viên của liên minh hét lên.
"Sau cùng, kẻ thống trị lại là mày."
"Tôi không phủ nhận nó. Nhưng ít nhất, tôi không yêu cầu thuế hay phí sinh tồn."
"Sự an toàn của chúng tôi có được đảm bảo nếu chúng tôi vào nhóm của cậu không?"
Một người đàn ông từ liên minh hỏi. Chà, họ đã làm phiền những người thuê nhà rất nhiều, là một lẽ tự nhiên nếu họ cảm thấy lo lắng.
"Tôi đảm bảo một số an toàn bên ngoài nhưng tôi sẽ không can thiệp vào những gì xảy ra bên trong. Mâu thuẫn giữa các cá nhân sẽ do chính họ giải quyết."
"Điều đó..."
"Chỉ có 1 phút để mọi người quyết định."
Không cần phải đợi một phút. Mọi người đã quyết định hết rồi. Một số thành viên liên minh bước tới tôi với vẻ mặt kiên quyết và cúi đầu. Họ còn khá trẻ.
"Cảm ơn cậu, bọn tôi đã hành xử sai trong quá khứ, rất mong cậu tha thứ."
"Đó là điều bình thường. Mọi người không cần phải xin tôi tha thứ."
[Một số thành viên trong nhóm cảm thấy tin tưởng bạn.]
Tuy nhiên, một số người khác đã quyết định rời Chungmuro. Họ cố gắng vực dậy Gong Pildu vẫn đang nằm rạp trên đất.
"Để Gong Pildu lại, ông ta giờ ở dưới quyền kiểm soát của tôi."
"Cái gì?"
"Nếu mọi người đã đưa ra quyết định thì hãy rời đi nhanh chóng."
Năm thành viên liên minh cau mày và rút lui.
"Kang-ssi! Cậu thực sự không muốn đi với tôi sao? Nó tốt hơn so với việc ở dưới trướng hắn ta!"
"Cậu thực sự sẽ phục vụ tên đó? Thậm chí cậu còn chưa từng tiếp xúc với hắn!"
Dù nói vậy nhưng không còn người nào rời đi nữa. Năm người đàn ông nguyền rủa vài lần trước khi đi đến đường hầm về phía Seoul. Họ muốn giành đất ở nơi khác và trở thành địa chủ mới. Thật không may, kế hoạch của họ sẽ thất bại. Trong kịch bản thứ tư, những người lang thang là con mồi tốt cho những kẻ săn mồi.
Năm phút trôi qua, các thông báo hệ thống bật lên.
[Kịch bản phụ đã kết thúc.]
[Bạn đã nhận được 1.000 xu dưới dạng phần thưởng.]
[Cờ trắng sẽ hiển thị hiệu ứng thực sự của nó cho đại diện Chungmuro.]
[Nhóm hiện tại: 24 người.]
[Danh tiếng của bạn vẫn còn quá yếu để đạt được danh hiệu vua.]
Danh hiệu vua...
Thật vậy, thật khó để có được danh hiệu vua chỉ với một lá cờ trắng. Để đi trên vương lộ, tôi bắt buộc phải thay đổi màu cờ. Tất nhiên, màu trắng có thẩm quyền riêng của nó.
[Bạn đã giành được quyền kiểm soát Trạm Chungmuro thông qua hiệu ứng của cờ trắng.]
[Bạn có thể trừng phạt một thành viên trong nhóm chống lại bạn.]
[Hiện tại có năm người đã rời đi.]
Tôi có thể đưa ra một hình phạt cho năm người đàn ông kia nhưng tôi không làm điều đó. Độc tài có hiệu quả trong việc kiểm soát con người nhưng sự chuyên chế như vậy không phù hợp với tôi.
"Vậy, cám ơn."
Tôi nói trong khi nhìn vào mắt mọi người. Lee Hyunsung nhìn tôi với sự tôn trọng trong khi Yoo Sangah và Jung Heewon gật đầu. Những người còn lại nhìn tôi với biểu cảm tương tự. Họ vẫn còn đang mơ hồ nhưng đây không phải là một khởi đầu tồi tệ.
Ngay sau đó, Bihyung xuất hiện trong không trung.
[Ồ, các ngươi đã chọn được một đại diện. Giờ thì hãy bắt đầu trò chơi nào!]
[Kịch bản chính thứ tư được kích hoạt!]
[Kịch bản chính #4 - Tranh đấu đoạt cờ
Thể loại: Chính
Độ khó: C
Điều kiện: (Ẩn vì có nhiều nội dung)
Giới hạn thời gian: 12 ngày.
Phần thưởng: 2.000 xu.
Thất bại: ???]
Tôi nhấn vào các điều kiện.
Vô số tin nhắn xuất hiện trước mặt tôi.
[Điều kiện rõ ràng:
1. Mỗi trạm có một lá cờ và cột cờ có thể bị chiếm.
(Cờ chỉ có thể được mang theo bởi đại diện của trạm.)
2. Bạn cần bảo vệ cờ khỏi các trạm khác. Nếu lá cờ bị lấy đi bởi một trạm khác, trạm thua cuộc sẽ bị chiếm bởi trạm cướp được cờ.
3. Bạn có thể đặt cờ của mình trong cột cờ của trạm khác. Quyền hạn của cờ chỉ dành cho đại diện của mỗi trạm. Một khi người đại diện chết trong cuộc xung đột, thẩm quyền của người đại diện được chuyển cho người cầm cờ trước. Nếu bạn lấy cờ của một trạm khác, việc đối xử với trạm bị tước cờ được xác định bởi trạm đã lấy cờ.
4. Bạn phải chiếm cột cờ của trạm mục tiêu trong một thời gian nhất định. Nếu không các thành viên trong nhóm sẽ chết.
5. Trạm mục tiêu của nhóm bạn là Trạm Changsin.]
Jung Heewon suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng.
"...Chúng ta phải giữ cờ và cột cờ trong khi cướp cờ của các trạm khác. Đó có phải là luật chơi?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta phải mang cờ đến ga Changsin." Lee Hyunsung cũng lên tiếng.
Sau đó tôi khẳng định lại luật chơi. Mọi người đã hiểu. Jung Heewon nheo mắt trước lời nói của tôi. Cô ấy biết tôi đang giả vờ không biết. Bây giờ tôi đã biết trước được tương lai, cô ấy cứ nhìn tôi. Tôi cười toe toét với Jung Heewon.
Yoo Sangah chạm vào vai cô và nói.
"Một lần nữa, chúng ta phải chiến đấu chống lại con người?"
Lee Hyunsung suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
"Điều kiện trò chơi nói rằng chúng ta có thể quyết định đối xử với nhóm đối phương nếu chúng ta chiếm cột cờ của họ... chúng ta có thể không cần gây bất kỳ thương vong nào."
"Ah tôi hiểu. Thương vong không nhất thiết phải xảy ra nếu chúng ta tiếp quản nhà ga? Nếu chúng ta có thể khiến thành viên của các nhóm trạm khác chấp nhận."
"Đúng vậy, chúng ta hoàn toàn có thể đoạt được cờ mà không gây thương vong."
Lee Hyunsung trả lời với một nụ cười. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không hề thoải mái. Có vẻ như Yoo Sangah và Lee Hyunsung đang cố gắng hiểu thế giới bằng một logic thánh thiện và ngây thơ. Không có trường hợp nào là không có ai chết cả. Kịch bản thứ tư sẽ có nhiều thương vong hơn bất kì kịch bản nào khác.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Jung Heewon thay đổi chủ đề.
"Trạm Changsin ở đâu? Tôi nghĩ rằng chúng ta nên biết điều đó trước tiên."
Lee Hyunsung đã xác nhận nó trên bản đồ lộ trình.
"Lối số 6. Nếu chúng ta đi vào đường hầm, chúng ta có thể sử dụng tuyến đường chuyên dụng."
"Chúng ta nên chia nhóm. Lựa chọn một vài người bảo vệ nơi này trong khi những người khác đi trinh sát?"
Tôi không cần nói bất cứ điều gì khi họ chủ động trao đổi ý kiến. Điều này thật nhẹ nhõm.
[Việc kích hoạt kịch bản sẽ tắt biên giới an toàn của Chungmuro.]
[Bây giờ bạn có thể tự do di chuyển đến các trạm khác.]
Khi mọi người đang trao đổi ý kiến của họ, tôi tiếp cận Gong Pildu.
"Gong Pildu, ông có thể nói rồi."
Lệnh đã bị tắt nhưng Gong Pildu không hề mở miệng.
"Tôi biết rằng ông đang cảm thấy tồi tệ. Nhưng ông phải thích nghi. Những ngày mà ông nắm quyền đã kết thúc."
"...."
"Tôi biết tại sao ông bị ám ảnh bởi đất đai. Nhưng giờ không phải lúc cho tranh chấp nội bộ. Nếu ông muốn sống sót trong tương lai, ông không nghĩ hợp tác là lựa chọn tốt hơn à?"
Đôi mắt của Gong Pildu run rẩy. Tôi tiếp tục nói.
"Ông sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này."
Cũng giống như kịch bản thứ ba, Gong Pildu rất hữu ích cho kịch bản thứ tư. Khi Gong Pildu bảo vệ nơi này, Chungmuro sẽ an toàn trừ khi có người ở cấp độ Yoo Jonghyuk xuất hiện.
"Tại sao ta lại phải làm theo lời ngươi?"
"Lần này tôi sẽ không thực thi nó bằng một lệnh. Nếu ông làm theo yêu cầu của tôi, sẽ có một phần thưởng. Suy nghĩ cho cẩn thận, hãy nghĩ về gia đình của ông."
Tròng mắt của Gong Pildu trở nên to hơn trước lời nói của tôi.
"Ngươi... làm thế nào!"
Ngay lúc đó, tiếng ồn phát ra từ đường hầm.
"Baang-!"
Có tiếng còi inh ỏi và đèn pha chiếu trên tuyến đường sắt 4. Có tiếng xe đạp và tiếng ống xả. Một cái gì đó đang tiến đến ga Chungmuro.
Chương 45
...Đã được bao lâu kể từ khi kịch bản bắt đầu?
Tôi cố nhớ lại câu chuyện gốc nhưng không hề có ký ức nào về cuộc xâm lược sớm như vậy. Có nghĩa là các biến số đã xuất hiện.
Trong bóng tối, đèn pha đã tắt và có tiếng người nói chuyện.
"Ah, cuối cùng chúng ta cũng đến được Chungmuro."
"Họ đã mất một thời gian dài để hoàn thành kịch bản."
"Này, im lặng đi. Bọn họ sẽ nghe thấy đó, và anh không biết rằng các kịch bản giữa các trạm không đồng nhất à?"
Tôi quan sát khi bọn họ đến gần hơn với vũ khí. Điều quan trọng nhất trong một trận chiến là chiếm thế thượng phong. Tôi đi về phía trước, theo sau là Lee Hyunsung và Jung Heewon, Yoo Sangah ở sau cùng. Lee Gilyoung vẫn đang ngủ.
Bao nhiêu giây đã trôi qua? Bốn người đàn ông và phụ nữ trong bóng tối bước về phía này. Tôi mở miệng.
"Đứng lại đó."
"Hmm? Chà chà."
Mọi người dừng lại trong khu vực của họ khi nhìn thấy lưỡi kiếm của tôi chĩa vào. Có những chiếc xe đạp màu trắng bên cạnh họ. Tôi nghe thấy tiếng vũ khí rút ra nhưng giọng nói của người đàn ông nhanh hơn cả.
"Đợi đã, bình tĩnh nào. Oh, tôi thậm chí không thể nói chuyện được vì sợ hãi."
"Đặt vũ khí xuống và tiến về phía này."
Người đàn ông đặt vũ khí xuống và đi đến với hai tay giơ lên. Khi anh ta bước về phía ánh sáng, ấn tượng của tôi về người đàn ông không hề tệ. Anh ta đã đưa ra một đề nghị hợp lý và thuận lợi cho đôi bên. Đôi mắt híp của anh ta cong lên.
"Đừng quá cảnh giác. Chúng tôi không đến đây để đánh nhau."
"Vậy thì tại sao anh lại đến?"
"Hãy bắt đầu với những lời giới thiệu nào. Tôi là Kang Ilhun và tôi là quản lý của Trạm Dongdaemun."
Kang Ilhun? Không hề có ấn tượng nào hiện lên trong đầu tôi lúc đó. Hơn nữa, sự xuất hiện của một đại diện Dongdaemun chứng tỏ mọi thứ đang lệch khỏi quỹ đạo.
[Kỹ năng độc quyền, "Danh sách nhân vật" được kích hoạt.]
Vì kỹ năng này có hiệu quả, anh ta chắc chắn là một nhân vật trong tiểu thuyết.
[Thông tin nhân vật
Tên: Kang Ilhun
Tuổi: 31
Chòm sao: Kẻ hóng chuyện tráo trở
Thuộc tính riêng: Chuyên gia tin đồn (Chung)
Kỹ năng độc quyền: Huấn luyện vũ khí Lv. 2, Nghệ thuật giao tiếp Lv. 3, Tin đồn lan truyền Lv. 1.
Dấu ấn: Hỗn loạn Lv. 1.
Chỉ số tổng thể: Thể chất Lv. 12, Sức mạnh Lv. 13, Lv nhanh nhẹn. 13, Sức mạnh ma thuật Lv. 10.
Đánh giá tổng thể: Thật không may, anh ta đã không thể phát triển thuộc tính của mình do nhà tài trợ sai. Nhưng anh ấy là một người có tiềm năng tốt với vai trò hỗ trợ. Anh ta tung tin đồn bất kể sự thật hay dối trá, vì vậy hãy cẩn thận.]
Một chuyên gia tin đồn... Đây là lúc những kẻ này bắt đầu diễn kịch. Kang Ilhun nhìn tôi với ánh mắt sốt ruột.
"Tên anh là...?"
"Kim Dokja."
"À, Kim Dokja-ssi...?"
Một tia sáng xoẹt qua ánh mắt và Kang Ilhun nhăn mặt khi nghe tên tôi. Tuy nhiên, nó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
"Rất vui được gặp anh, Dokja-ssi. Vì anh đang cầm cờ, anh có phải là Đại diện của trạm không?"
"Đúng vậy."
Anh ta nhìn kỹ màu cờ của tôi và những người xung quanh tôi. Đó là cách để xác nhận sức mạnh của đối phương. Anh ta có đôi mắt sắc sảo nhưng không may, anh ta đã gặp nhầm đối thủ.
"Nếu anh đã nhìn đủ, chúng ta hãy đi vào chuyện chính."
"Haha. Tôi xin lỗi, chúng tôi cũng cần phải đảm bảo sự an toàn."
Kang Ilhun tiếp tục nói không chút hoảng loạn.
"Một lần nữa, chúng tôi không đến để đánh nhau. Anh có chấp nhận nếu chúng ta lập một thỏa thuận có lợi cho đôi bên?"
Tôi xem xét từng người đi cùng Kang Ilhun, không ai trong số họ giữ cờ.
"Làm thế nào tôi có thể tin điều đó?"
"Hmm, anh sẽ hiểu nếu anh đã kiểm tra các điều kiện, nếu chúng tôi đến để chiến đấu, chúng tôi sẽ đi cùng với người đại diện, chỉ người đại diện mới có thể chiếm cột cờ."
Đó là sự thật...
"Lời đề nghị là gì?"
"Chúng tôi đến để yêu cầu một liên minh."
Nghe những lời này, các thành viên của Chungmuro bắt đầu lẩm bẩm. Kang Ilhun tiếp tục.
"Ah, có lẽ anh không chắc chắn vì Chungmuro mới mở. Trên thực tế, kịch bản thứ tư đã diễn ra được hai ngày."
"...Hai ngày?"
Yoo Sangah theo phản xạ lẩm bẩm. Kang Ilhun gật đầu.
"Đúng vậy, kịch bản thứ ba hơi khác nhau về nội dung và thời lượng giữa các ga. Mọi người không biết điều này?"
"Ah...."
Kịch bản thứ ba vừa kết thúc và tôi đã biết trước điều này. Trong câu chuyện gốc, Chungmuro
là khu đến sau trong kịch bản so với các ga khác. Nói cách khác, chúng tôi bắt đầu trò chơi với sự tổn thất về thông tin. Theo đó, đề nghị liên minh của Kang Ilhun là một cám dỗ. Lỗ hổng thông tin phải được lấp và điều này vượt quá sức của chúng tôi. Quan trọng là ga bên kia đã đạt được những gì?
"Đó là một đề nghị khó chấp nhận. Tôi không biết nếu các người có động cơ khác."
"Hmm, suy nghĩ của Dokja-ssi là hoàn toàn đúng. Anh không tin vào liên minh nên trước tiên tôi sẽ nói rõ những gì chúng ta nhận được từ liên minh. Nói tóm lại, Chungmuro không phải trạm mục tiêu của chúng tôi."
"Làm thế nào tôi có thể tin điều đó?"
"Anh tin hay không thì tùy. Nhưng hãy nghĩ về nó. Nếu Chungmuro là mục tiêu của chúng tôi, chúng tôi đã kéo lực lượng chính nhà ga của chúng tôi sang đây. Thành thật mà nói, các cột cờ dễ bị xâm phạm nhất ngay sau khi nhà ga được mở."
Nó không thuyết phục.
"Các người sẽ làm gì nếu trạm mục tiêu của chúng tôi là Dongdaemun?"
"Haha, không cần phải lo lắng về điều đó. Chúng tôi đã biết các trạm đang nhắm mục tiêu về phía chúng tôi. Chúng tôi sẽ không đến ga của các anh mà không có lý do."
"Tôi hiểu rồi, thay đổi tình thế bất lợi này bằng cách giúp đỡ lẫn nhau, dù gì mục tiêu hai bên nhắm tới cũng khác nhau, đó là những gì anh muốn nói."
"Đúng vậy. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta hợp tác với nhau lúc này?"
Kang Ilhun mỉm cười và gật đầu. Tôi im lặng một lúc và Yoo Sangah mở miệng.
"Tôi có một câu hỏi."
Kang Ilhun cười toe toét với Yoo Sangah.
"Vâng, tôi luôn sẵn sàng nghe ý kiến từ những cô gái xinh đẹp."
"Tại sao anh lại đến Chungmuro? Nếu anh đến từ Dongdaemun, anh hoàn toàn có thể liên minh với các nhà ga khác."
Đó là một câu hỏi sắc bén, Kang Ilhun trông hơi bối rối.
"Ồ, như tôi đã nói với mọi người, Chungmuro mới mở. Ý tôi là, ừm... các trạm khác đã thành lập liên minh. Nhưng tôi nghĩ rằng Chungmuro vẫn chưa có ...haha, tôi phải hỏi chứ nhỉ, liệu Chungmuro đã có liên minh chưa?"
Hm...
"Không, chúng tôi chưa có."
Kang Ilhun trông vui vẻ trước lời nói của tôi.
"Vậy hãy thành lập liên minh với Dongdaemun, anh sẽ không hối hận đâu. Trên hết, chúng tôi có một cách để đạt được chiến thắng cho kịch bản này."
"Một cách để đạt được chiến thắng?"
"Phải, thực ra, nhóm của chúng tôi biết những bí mật ẩn giấu trong kịch bản này."
Kang Ilhun cười toe toét và đưa ra đòn phủ đầu.
"Chúng tôi sẽ cho các anh biết nếu các anh đồng ý liên minh với chúng tôi."
_______
Sau một thời gian, tôi ngồi với Yoo Sangah, Lee Hyunsung và Jung Heewon để trao đổi ý kiến. Yoo Sangah lên tiếng.
"Chúng ta nên làm gì? Liệu thành lập một liên minh có phải lựa chọn đúng đắn không?"
"Tôi không đồng ý. Tôi không thể tin họ, tôi cảm thấy không thoải mái."
Sau khi Jung Heewon nói, Lee Hyunsung đưa ra ý kiến của mình.
"Nhưng sẽ không tệ nếu họ có thông tin về kịch bản này. Đương nhiên chúng ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng họ như Heewon-ssi đã nói..."
Cuối cùng, họ nhìn tôi. Tôi nhún vai.
_________
Khi đưa ra quyết định, chúng tôi gọi cho Kang Ilhun và Trạm Dongdaemun, những người đang tìm kiếm xung quanh Ga Chungmuro.
"Tôi sẽ đưa ra quyết định chỉ khi tôi gặp đại diện bên anh."
"Oh, thật vậy ư?"
"Đại diện của anh đang ở đâu?"
"Dongdaemun, nếu mọi người không phiền, tôi sẽ dẫn đường."
"Rất cảm ơn nếu anh làm như vậy."
Chúng tôi ngồi trên ghế sau của những chiếc xe đạp. Những người tôi mang theo là Lee Hyunsung, Yoo Sangah và Jung Heewon. Lee Gilyoung bị bỏ lại với Gong Pildu. Cậu nhóc đã lạm dụng Giao tiếp đa loài và hiện vẫn chưa tỉnh dậy. Tất nhiên, tôi không quên đưa ra mệnh lệnh bảo vệ Lee Gilyoung.
"Đi thôi nào."
Có tiếng xe đạp chuyển động và chúng tôi bắt đầu di chuyển. 20 giây đã trôi qua. Tôi mở miệng.
"Nhân tiện, Kang Ilhun-ssi."
"Sao vậy Dokja-ssi?"
"Những người đó, họ có nói gì khác về Chungmuro không?"
"Huh? Là sao?"
"Ví dụ như nếu anh đến đây thì sẽ gặp một người đàn ông rất đáng sợ tên là Yoo Jonghyuk."
"Haha, anh đang nói gì..."
Tôi đưa ra tín hiệu và nhóm của chúng tôi nhảy xuống từ ghế sau của xe đạp cùng một lúc.
"Yoo Sangah-ssi!"
Yoo Sangah sử dụng Sợi chỉ ràng buộc và gắn bốn chiếc xe đạp lại với nhau. Có tiếng động lớn khi những chiếc xe đạp va vào nhau rồi ngã xuống đất.
"Kwaaaang!"
"Aaaagh!"
Các thành viên Dongdaemun hét lên khi họ ngã xuống. May mắn thay, nhóm chúng tôi được treo lơ lửng trên không một cách an toàn nhờ sợi chỉ của Yoo Sangah gắn trên trần nhà. Đó là một loại dây an toàn, giờ đây nó làm tôi liên tưởng Yoo Sangah giống như Người nhện.
Kang Ilhun phủ đầy bụi khi anh ta nằm trên mặt đất và hét lên.
"C-Các người đang làm gì vậy?"
"Tôi đang làm gì sao? Đó cũng là những gì tôi muốn hỏi."
Tôi nhìn vào đường hầm tối.
"Để phục kích chúng tôi, các người nên nâng mức độ ẩn thân lên một chút."
Đủ để tôi phát hiện ra bọn họ mặc dù không có Giác quan tuyệt đối. Kang Ilhun nhận thấy có gì đó không ổn và hét lên.
"Tấn công chúng!"
Gần như cùng lúc, những người trốn khắp nơi trong đường hầm xuất hiện. Tôi biết mà, họ đang nhắm vào cờ của tôi.
[Nhân vật "Jung Heewon" đã kích hoạt kỹ năng độc quyền "Thời khắc phán xét".]
[Các chòm sao Công lý tuyệt đối đã đồng ý sử dụng kỹ năng này.]
["Thời khắc phán xét" đã được kích hoạt.]
"Huh? Tôi cứ nghĩ rằng nó có thể không được thông qua." Jung Heewon cười với vẻ mặt ngạc nhiên. "Thật khó để tìm người xấu."
Jung Heewon nói bằng giọng lạnh lùng và thanh kiếm của cô lóe lên trong đường hầm tối tăm. Mắt cô đỏ rực khi sử dụng Sát Quỷ. Ánh sáng đẫm máu quét qua bóng tối khi mọi người bị tàn sát.
"G-Gì vậy?"
"Con điên này! Aaaagh!"
Có 10 người nhưng Jung Heewon đã gϊếŧ họ mà không gặp trở ngại nào. Đó là một cảnh tượng cho thấy chỉ số của Jung Heewon đã tăng lên rất nhiều sau cuộc chiến trong hầm ngục ẩn.
Tôi cũng sử dụng Bạch tinh Thuần năng và dễ dàng áp đảo Kang Ilhun. Vài giờ trước, tôi đã giao tranh với Yoo Jonghyuk. Thế nên với tôi, anh chàng này không khó giải quyết lắm.
"Dokja-ssi, Chungmuro!"
Tôi nhìn lại và thấy sự hỗn loạn đang diễn ra ở Chungmuro. Họ bị phục kích ngay khi chúng tôi rời Chungmuro. Tôi bỏ lại Kang Ilhun mặc cho hắn bị Yoo Sangah trói và chạy đến Chungmuro.
Đã có một cuộc hỗn chiến xảy ra trên tầng trệt. Tôi quyết định theo dõi tình hình một lúc, có một thứ mà tôi cần phải kiểm tra.
"Lũ chó này!"
Hàng chục thành viên trong nhóm đến từ Seoul chĩa vũ khí vào người của Chungmuro. Nhân tiện, vũ khí họ mang theo quả thực rất quen thuộc.
"Đó là vũ khí của Kim-ssi!"
Các thành viên của Liên minh Địa chủ đi về ga Myeongdong có vẻ đã bị những kẻ này tấn công. Thật vậy, những kẻ lang thang bị mất nhóm chỉ được coi là những đồng xu sống.
Kẻ thù đáng chú ý nhất là một người quấn cờ đỏ quanh đầu như một chiếc khăn rằn.
"Giành quyền kiểm soát mau! Nó sẽ kết thúc sớm nếu ta đặt cờ vào!"
Phải rồi, hắn ta chính là đại diện.
Chương 46
"Chiếm lấy cột cờ!"
Dựa theo hướng hắn ta chạy tới, có vẻ như hắn là đại diện của trạm Myeongdong. Vậy là họ đã bắt tay với Dongdaemun.
[Đại diện của Myeongdong, Kim Hyuntae đã sử dụng hiệu ứng bổ sung của cờ đỏ!]
Đó là người đã thay đổi màu cờ. Hơn nữa, nó có màu đỏ. Trên thực tế, chìa khóa của trò "Tranh đấu đoạt cờ" là màu cờ. Từ trắng đến đỏ, xanh, nâu, tím và đen, cờ cung cấp hiệu ứng ngày càng tốt hơn khi màu sắc thay đổi.
[Trạm Myeongdong đã nhận được hiệu ứng buff của cờ đỏ!
Tấn công và phòng thủ đã tăng thêm 5% mỗi lần!]
Nếu họ có được cờ đỏ, điều đó có nghĩa là họ đã chiếm giữ các trạm khác hoặc hắn đã gϊếŧ một người mang cờ. Dường như hắn có sức chiến đấu khá tốt, nhưng hắn ta đã phạm phải một sai lầm, đó là tấn công trạm Chungmuro.
[Nhân vật Gong Pildu đã kích hoạt "Khu vực vũ trang Lv. 6"!]
[Nhân vật Gong Pildu đã kích hoạt "Vùng đất tư nhân Lv. 6"!]
Gong Pildu phản ứng không hề chậm.
"Lũ tầm thường...!"
Tôi rất vui vì mình đã không phải sử dụng 'Quyền chỉ huy'. Thật là một quyết định đúng đắn khi giao việc phòng thủ Chungmuro cho Gong Pildu.
Tám tháp pháo nhỏ bắn cùng lúc về phía Tập đoàn Myeongdong khi họ chạy về phía cột cờ.
"Cái gì?"
"Uwaaaaack!"
"Dudududududu!"
Những mảnh thịt bay trong không trung. Kỹ năng của Gong Pildu thực sự rất hữu dụng.
"Kuuack! Mau tập hợp lại!"
Nhóm Myeongdong tập hợp lại với nhau trong một đội hình phòng thủ chặt chẽ nhưng nó vẫn không đủ sức chịu đựng đạn pháo từ Khu vực vũ trang lv. 6. Quả là đúng đắn khi để Gong Pildu hoàn thành kịch bản 'Phòng thủ khẩn cấp' một mình.
"Kwang! Kwaang! Kwaaaang!"
Có bao nhiêu phát súng đã bắn ra? Những viên đạn ma thuật được tăng cường về tần suất khiến phòng thủ của Trạm Myeongdong bị chọc thủng và sụp đổ. Gong Pildu đáng sợ khi là kẻ thù nhưng mạnh mẽ và đáng tin cậy khi trên phương diện là một đồng minh.
"K-Không có thông tin về việc này!"
"Rút lui!"
Nhưng giờ chạy trốn thì đã quá muộn.
"Mọi người định đi đâu vậy?"
[Tùy chọn đặc biệt của Vẹn Tín được kích hoạt.]
[Thuộc tính ether được chuyển thành lửa.]
"Chwaaaaak!"
Lưỡi kiếm ether được bao bọc bởi ngọn lửa tạo ra một bức tường lửa chặn lối thoát của họ. Họ giờ đây hoàn toàn bối rối và do dự, Gong Pildu tiếp tục xả súng vào họ.
"Dududududu!"
"Đ-Đâm xuyên qua! Nhanh lên...!"
Đại diện của Seoul bị trúng một viên đạn ma thuật và lá cờ được thả ra. Đôi mắt Gong Pildu tỏa sáng khi ông ta tìm thấy lá cờ. Geezzz, tên này.
"Ông có muốn bị tôi đạp lên lưng lần nữa không?"
Gong Pildu đang chạy thì cứng người lại.
"Khốn nạn..."
Tôi lập tức nhặt lá cờ Seoul rơi xuống đường ray. Vậy là chúng tôi đã chiến thắng.
[Bạn đã giành được cờ của Trạm Myeongdong.]
[Cờ trắng của bạn đã hấp thụ các thành tích của cờ đỏ.
Cờ trắng của bạn đã phát triển thành cờ đỏ.]
Tôi cảm thấy một lực mạnh hơn đang tràn vào cơ thể mình.
[Bạn đang gần hơn một bước để đạt được 'Vương lộ'.]
Những lá cờ được chuyển thành màu đỏ sẽ không chỉ thay đổi chỉ số của người đại diện mà còn của những người thuộc Trạm của người đại diện đó. Ngoài các chỉ số tổng thể hoặc vật phẩm cấp S, cờ là một trong ít cách cải thiện sức mạnh chiến đấu cơ bản. Do đó, các nhóm mới nhắm vào các trạm khác ngoài trạm mục tiêu cố định sẵn. Điều đó có nghĩa đây là một cuộc chiến toàn diện để thay đổi không chỉ màu cờ mà còn cả chỉ số sức mạnh. Họ càng trở nên mạnh mẽ, họ càng có thể tận hưởng thế giới này.
[Các thành viên còn lại của Trạm Myeongdong đang chờ quyết định của bạn.]
Tôi chộp lấy một trong những thành viên của Seoul bị thương gần đó và hỏi.
"Tại sao các người lại nhắm đến Chungmuro?"
Tôi đã nhận ra điều gì đó ngay sau khi nghe những lời của Kang Ilhun. Đúng là Chungmuro vừa mới mở nhưng không có nghĩa gì khi họ lao vào như họ thể họ đã chờ đợi từ trước. Và cả việc hắn ta quan sát các thành viên rồi tỏ vẻ kỳ lạ khi biết tôi là đại diện.... Chỉ có khả năng là những kẻ này đã biết về trạm Chungmuro ngay từ đầu. Tôi đưa lưỡi kiếm của mình vào cổ người đàn ông và hỏi.
"Nói cho tôi biết, ai đã cung cấp thông tin của Chungmuro cho các người?"
Người đó có thể là một nhà Tiên tri. Những người tôi gặp trong Nhà hát Dungeon đã đề cập đến những thông tin ẩn về những người mà tôi không hề biết. Tôi đã tìm kiếm qua Con đường sinh tồn nhưng tôi không hề thấy các nhà Tiên tri. Nếu vậy, họ là ai?
Có hai giả thuyết. Một là do biến số không xác định, một nhà tiên tri mới đã xuất hiện ngoài Anna Croft. Còn cái thứ hai... bên cạnh tôi, vẫn còn những độc giả khác.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng trường hợp sau khả quan hơn. Thuộc tính tiên tri không dễ dàng có được. Một nhóm Tiên tri thì lại quá nhiều. Tôi sẽ xem xét kỹ vấn đề này kể từ giờ.
Tôi nhìn Gong Pildu và nói, "Nhân tiện, tại sao ông không hành động hoà nhã hơn?''
"Tại sao ta phải khoan nhượng với những kẻ bỏ chạy chứ."
Gong Pildu có vẻ khó chịu. Người của trạm Myeongdong không thể trả lời vì họ đã bị trúng quá nhiều đạn. Ngay khi tôi hỏi người đàn ông câu hỏi, hắn ta phun ra ngụm máu rồi tắt thở.
Vậy là chỉ còn một người tôi có thể hỏi. Tôi nhìn xuống Kang Ilhun, người đang được giữ bởi Lee Hyunsung. Đôi mắt anh ta trợn lên một cách khó chịu trong khi anh ta bị trói bằng sợi Sợi chỉ ràng buộc.
Yoo Sangah hỏi, "Có phải mọi thứ đã được lên kế hoạch ngay từ đầu không?''
"Điều đó hoàn toàn có thể, và xác suất cao là đằng khác. Ngay khi nhà ga mở, hai nhóm sẽ cùng lúc tấn công. Có vẻ họ đã hẹn với nhau như vậy."
"Nói những điều như vậy với khuôn mặt thân thiện..."
Biểu cảm của Yoo Sangah trở nên u ám.
"Cô có buồn không? Sẽ không có liên minh."
"...Một chút."
"Đừng tin tưởng quá nhiều vào con người. Mọi thứ sẽ không dễ dàng như cô nghĩ trong tương lai."
"Tôi biết. Tuy nhiên... nếu có thể, tôi vẫn muốn tin tưởng. Dù gì việc tôi có thể đến được đây cũng vì tôi đã tin tưởng vào một ai đó."
Yoo Sangah nhìn tôi.
"Này, hai người định nói chuyện trong bao lâu? Còn không mau nghĩ cách để tên này mở miệng đi."
Jung Heewon ngắt lời chúng tôi. Thật vậy, bây giờ không phải là lúc để đưa ra lời khuyên cuộc sống. Tôi bỏ sợi dây chặn miệng Kang Ilhun ra. Kang Ilhun đang cố giữ bình tĩnh.
"...Các người định làm gì với tôi?"
"Nó phụ thuộc vào lượng thông tin mà anh có thể cung cấp."
"Anh đang thử xem liệu tôi có hữu dụng không à?"
Anh chàng này vẫn chống cự ngay cả trong tình huống này, anh ta khó giải quyết hơn tôi nghĩ. Nếu vậy, tôi phải mạnh tay hơn.
"Jung Heewon-ssi đã nói các chòm sao coi anh ta là kẻ độc ác. Có sao không nếu tôi thử việc tra tấn anh ta?"
"Tại sao phải tốn thời gian vào việc tra tấn? Chỉ cần trực tiếp gϊếŧ anh ta nếu anh ta không nói."
"Huh?"
Tôi rút thanh kiếm ra mà không do dự. Kang Ilhun run rẩy nhìn tôi.
"Từ bây giờ, tôi sẽ đếm đến ba. Nếu anh không chịu mở miệng, anh sẽ chết. Không có sự khoan hồng nào ở đây cả."
Tôi cố tình kích hoạt Bạch tinh Thuần năng và lết thanh kiếm xuống đất.
"Một."
"Rẹt-."
Mặt đất bị trầy xước với sức mạnh của Bạch tinh Thuần năng, khi lưỡi kiếm bắt đầu di chuyển về phía anh ta, những mảnh vỡ của sàn nhà bay về phía mặt hắn.
"Hai."
Sức nóng của lưỡi kiếm làm nóng mặt hắn khi nó tiến đến gần. Trong một thời gian ngắn, lưỡi kiếm ether sẽ cắt vào nhãn cầu của hắn ta.
"Ba."
"Ga Dongmyo!"
Tôi cười, tra tấn? Không cần thiết.
Kang Ilhun thở hổn hển và giải thích, "Những người từ ga Dongmyo cho chúng tôi thông tin về Chungmuro."
"Dongmyo, ai là người tiết lộ?"
"Hắn tự gọi mình là nhà tiên tri."
Nhân tiện, có gì đó rất lạ với Kang IIhun, mắt hắn ta trợn tròn và lưỡi thè ra như người chết. Tôi có cảm giác bất an. Đừng nói với tôi nó là một "Chấp thuận" đấy nhé.
"Yoo Sangah-ssi, nhanh lên và chặn miệng anh ta bằng sợi dây!"
May mắn thay, mối đe dọa đã được Yoo Sangah chặn lại trước khi nó trở nên tồi tệ hơn. Sử dụng "Chấp thuận" để kiểm soát thông tin khỏi rò rỉ, chúng cẩn thận hơn tôi nghĩ. Mặt khác, vấn đề có thể dễ dàng giải quyết hơn. Kỹ năng này không quá phổ biến và chỉ có thể được sử dụng bởi một số người. Tôi nhìn xuống Kang Ilhun và nói.
"Anh may mắn đấy."
Tôi cần anh ta sống để có thể nhận dạng một trong những nhà Tiên tri.
________
Trước khi tôi đi, tôi vẫn phải quay trở về Nhà hát để kiểm tra vài thứ.
"Hắn ta vẫn chưa tỉnh?"
Có lẽ do không biết tôi đang đến, Lee Jihye run rẩy. Yoo Jonghyuk vẫn bất tỉnh và nằm trên đầu gối của cô.
Geezz, anh ta là nhân vật chính nhưng anh ta không phải trải qua bất kỳ khó khăn nào. Trong khi đó, tôi là người mệt mỏi nhất mặc dù chỉ là một độc giả.
"Chuyện gì đã xảy ra ở tầng dưới?"
"Nhóc không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi đi."
"Sư phụ sẽ ổn chứ?"
"Anh ta sẽ ổn thôi, mặc dù có thể vẫn còn vài chấn thương sót lại."
"Chấn thương?"
"Trạng thái tinh thần của anh ta giờ mong manh hơn một đứa trẻ. Anh ta sẽ tốt hơn một chút sau một giấc ngủ ngon."
"Nghe có vẻ như chú biết rất nhiều."
"Tôi hiểu rõ anh ta hơn bất cứ ai trên thế giới này."
Tôi nói với giọng khô khốc và rút ra một tờ giấy, cầm bút viết lên nó. Tôi ghi vài dòng và đưa cho Lee Jihye.
"Đừng đọc nó mà hãy đưa nó cho Yoo Jonghyuk khi anh ta thức dậy, hiểu không?"
"Tôi hiểu."
Cô ấy nói như vậy nhưng Lee Jihye chắc chắn sẽ đọc nó. Tuy nhiên, Lee Jihye sẽ không thể hiểu được vì nó chứa những thứ mà chỉ có Yoo Jonghyuk mới biết.
Nhân tiện, thông tin trên giấy có thành ■■■ dưới con mắt các chòm sao không nhỉ?
[Chòm sao 'Tù nhân của vòng kim cô cảm' thấy khó chịu.]
Có vẻ là có. Tôi quay lại thì Lee Jihye mở miệng.
"Nhân tiện, tôi có thể hỏi chú vài điều không?"
"Về việc gì?"
"Trước đó, cuộc nói chuyện của sư phụ và ahjussi..."
Bằng cách nào đó tôi dường như biết Lee Jihye định nói gì. Chết tiệt, Lee Jihye cũng nghe thấy cuộc đối thoại giống Jung Heewon? Tôi thật ngu ngốc. Tôi chỉ lo lắng về các chòm sao mà không nghĩ về những người vẫn ở quanh đó. Yoo Jonghyuk có lẽ sẽ cười vào sự ngu ngốc của tôi.
Vấn đề là bây giờ tôi phải tìm cho mình một lý do đủ thuyết phục.
"Chuyện đó.... hai người..."
"Sao?" Tôi quyết định giả vờ không biết.
Biểu cảm của Lee Jihye trở nên nghiêm trọng hơn.
"Ý tôi là, những câu ahjussi đã nói."
"Có vấn đề gì à?"
"Dậy đi tên khốn! Đừng rơi vào những tình cảm uỷ mị như vậy!"
Lee Jihye bắt chước giọng nói của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi đột nhiên nghe những lời của mình phát ra từ miệng ai đó.
"Lần đầu tiên, đó... quyết tâm đó! Anh đã quên rồi sao?"
"...?"
Không phải rất lạ sao.Cô gái này, cô ấy đã nghe được gần như hầu hết câu chuyện.
"Tôi đến đây vì anh! Tại sao anh lại cô đơn? Chúng ta có nhau."
"Khoan đã, đợi một chút."
"Tôi luôn ở bên anh! Đừng đánh mất hy vọng! Hãy nghĩ về đứa trẻ!"
"Đó không phải là những gì tôi..."
"Tại sao tôi lại đến đây nếu anh chỉ có một mình...!"
Tôi nhìn chằm chằm vào Lee Jihye một lúc... Không, làm thế nào mà cô ấy có thể nghe thấy nó theo cách này?
"Điều gì đó giống như thế? Ahjussi, chú và sư phụ..."
Tôi thở dài. "Nghĩ sao tuỳ cô."
"...Tôi hiểu mà. Chú không cần lo lắng, tôi sẽ đưa sư phụ bức thư tình này!"
Tôi nhún vai và quay lại. Đằng sau lưng tôi, Lee Jihye tiếp tục lảm nhảm.
"Khoan đã! Làm thế nào chú có thể sinh con được?"
"Đi mà hỏi Yoo Jonghyuk ấy."
Đúng vậy, Yoo Jonghyuk, tôi sẽ để việc này cho anh giải quyết. Khoảnh khắc tiếp theo, những tin nhắn bùng nổ trong đầu tôi.
[Một số chòm sao bị bất ngờ bởi sự thật đằng sau bộ lọc.]
[Chòm sao 'Tù nhân của Vòng kim cô' tôn trọng khẩu vị của bạn.]
[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hoả thiêng' thích mối quan hệ của bạn.]
[Chòm sao 'Kẻ Mưu phản Bí mật' nghĩ rằng điều này thật lố bịch.]
[600 xu đã được tài trợ.]
...Chết tiệt, vẫn còn những kẻ ngốc khác. Tóm lại, tôi đã nói với Yoo Jonghyuk những gì tôi cần nói. Tôi vội vã rời nhà hát. Trong thời gian Yoo Jonghyuk đóng vai hoàng tử ngủ trong rừng, tôi phải đạt được càng nhiều lợi ích càng tốt.
Chương 47
Sau khi đi xuống từ nhà hát, tôi đi thẳng đến ga Myeongdong cùng Lee Hyunsung và Yoo Sangah. Ga Dongmyo rất quan trọng nhưng có việc phải làm trước. Tôi đã gϊếŧ Đại diện của Seoul và lấy cờ nên tôi phải nhanh chóng chiếm lấy nhà ga trống. Lee Hyunsung nói với giọng lo lắng.
"Có ổn không nếu chỉ đem theo chúng tôi?"
"Sẽ không có cuộc chiến nào xảy ra cả. Tôi sẽ quyết định phải làm gì với họ. Nếu tôi để họ một mình, họ sẽ chết sớm."
Những "kẻ lang thang" bị mất nhóm sẽ trở thành con mồi cho các nhóm khác, giống như các thành viên Liên minh Địa chủ đã rời ga Chungmuro.
Nhưng khoảnh khắc đến ga Myeongdong, chúng tôi đã thấy một cảnh tượng bất ngờ. Người dân ở ga Myeongdong đã bị ai đó tấn công. Những gì còn sót lại thật kinh khủng. Tôi thấy một nhóm đàn ông đang đứng gần ga Myeongdong. Họ trở nên bối rối khi nhìn thấy chúng tôi và nhanh chóng chạy về hướng ga Hoehyeong, không dễ để đuổi theo vì họ có xe đạp. Như thể họ biết tôi đang đến. Có nhiều hơn một điều kỳ lạ đang diễn ra.
Lee Hyunsung hỏi, "Những người này là ai? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi không biết."
"Ngay cả Dokja-ssi cũng không biết..."
Lee Hyunsung nuốt nước bọt một cách lo lắng. May mắn thay, chỗ cột cờ của ga Seoul trống rỗng.
[Hiện tại không có nhóm nào chiếm trạm Myeongdong.]
[Bạn có chắc chắn muốn tiếp quản nhà ga?]
Tôi cắm cờ vào giá treo cờ và kéo nó ra một lần nữa. Sau đó, một lá cờ giống như lá cờ của tôi xuất hiện trong ngăn chứa cờ.
[Bạn đã chiếm trạm Myeongdong.]
[Trạm bị chiếm sẽ không bị tước khỏi bạn trừ khi căn cứ chính hoặc cờ của bạn bị lấy đi.]
[Hiện đang chiếm đóng: Chungmuro (Cơ sở chính), Myeongdong]
[Điểm thành tích của cờ đỏ đang tăng lên.]
Màu đỏ của lá cờ chuyển sang màu tối hơn.
[Ảnh hưởng của bạn đã mở rộng bằng cách tiếp quản một trạm mới.]
[Kịch bản ẩn đã đến!]
['Vương lộ' đã bắt đầu!]
[Đường kịch bản ẩn giấu
Thể loại: Ẩn
Độ khó: A
Điều kiện: Chiếm tối thiểu 10 trạm trong thời gian giới hạn.
Thời gian giới hạn: 10 ngày
Phần thưởng: Thuộc tính của một vị vua.
Thất bại: Nếu bạn không thể chiếm tối thiểu một trạm mỗi ngày, bạn và các thành viên trong nhóm của bạn sẽ chết.]
Cuối cùng tôi cũng đến kịch bản ẩn khủng khϊếp. Một khi tôi bắt đầu nhiệm vụ này, tôi sẽ không thể quay lại. Chỉ có hai số phận cho một vị vua.
Trở thành vua hoặc chết.
[Ứng cử viên ngôi vua mới đã bắt đầu đi trên con đường của mình!]
Từ giờ trở đi sẽ là cuộc đấu tranh đoạt cờ toàn diện.
__________
Tôi trở về Chungmuro, tập hợp các thành viên trong nhóm và nói với họ về kịch bản ẩn. Jung Heewon làm vẻ mặt thích thú trong khi Lee Hyunsung có vẻ bối rối. Yoo Sangah vẫn lo lắng như mọi khi.
"Nghe có vẻ là một kịch bản khó... Dokja-ssi, nó sẽ ổn chứ?"
"Không cần lo lắng, đến giờ mọi chuyện vẫn ổn."
Một thiên thần hay một kẻ ngốc... Trong tình huống này, họ đều lo lắng hơn là ghen tị với kịch bản ẩn. Lee Hyunsung nói, "Tôi rất vui vì Dokja-ssi là ứng cử viên cho ngôi vua."
"Cảm ơn. Giờ có phải mọi người nên gọi tôi là bệ hạ không?"
Tôi bị Jung Heewon đánh vào đầu khi đùa cợt trong lúc Lee Hyunsung nói những lời nghiêm túc.
"Tôi không muốn."
"Thưa bệ hạ, dựa trên kịch bản ẩn này, chúng ta có nên đi chiếm một nhà ga mới ngay không? Ngài nên suy nghĩ về mạng sống của các thần dân của mình." Jung Heewon nói một cách mỉa mai. Tôi gật đầu.
"Tôi nghĩ rằng chúng ta cần tìm hiểu về những người đã tấn công chúng ta. Tôi sẽ đi thẳng đến Dongmyo. Jung Heewon-ssi và Lee Hyunsung-ssi, hai người sẽ đi với tôi chứ?"
Yoo Sangah giơ tay trước lời của tôi.
"Vậy còn tôi..."
"Yoo Sangah-ssi sẽ ở lại đây."
"Ah, thực sự... tôi đã mong chờ một điều gì khác."
Tôi lắng nghe giọng nói của Yoo Sangah, nghe có vẻ ảm đạm. Có lẽ Yoo Sangah đã nghĩ rằng mình thật vô dụng. Sát thương của cô ấy không mạnh bằng Jung Heewon và cô ấy cũng không có thể chất vượt trội như Lee Hyunsung. Ngoài ra, cô không có con át chủ bài mạnh mẽ như Gilyoung.
"Yoo Sangah-ssi."
"...Vâng?"
Tất cả các kiến thức mà cô ấy nỗ lực đạt được trước đây đều trở nên lỗi thời trong thế giới mới này. Nhưng cô ấy quá tốt để ghen tị với người khác. Vì vậy, dễ hiểu khi cô ấy đang ngày càng mặc cảm và tự ti.
"Yoo Sangah, không phải ai cũng có thể làm tốt khi họ trong trường hợp tương tự."
"Vâng, tôi nhận thức được điều đó." Yoo Sangah cười yếu ớt.
Tôi đã cố nói cẩn thận để cô ấy không cảm thấy đó là một lời khuyên răn.
"Cô có nhớ những lời cô đã nói trên tàu điện ngầm không? Dokja có một cuộc sống riêng và cô cũng..."
"Tôi cũng có một con đường của riêng mình, vâng tôi nhớ. Tôi đã viết nó trong ghi chú điện thoại."
Tại sao cô ấy luôn lạc quan như vậy? Dù gì thì tôi cũng không thể ghét nó. Tôi tiếp tục nói.
"Yoo Sangah-ssi có nhiều việc cần làm ở đây. Tôi không thể để Gilyoung bất tỉnh một mình. Tôi cần ai đó theo dõi Gong Pildu và kiểm soát thành viên của cái tổ đội hỗn loạn này..."
Đôi mắt của Yoo Sangah run rẩy.
"Bên cạnh đó, lực lượng Hoehyeon phải được kiểm soát. Họ có thể tấn công trong khi chúng tôi rời đi. Gong Pildu đang ở đây nhưng kĩ năng 'Sợi chỉ ràng buộc' của Yoo Sangah là cần thiết."
"T-Tôi có thể làm tốt nhiệm vụ này không....?"
Yoo Sangah nói rất nhỏ, có lẽ cô ấy vẫn đang do dự.
"Mọi người, tôi sẽ trao cho Yoo Sangah một vị trí, ý kiến của mọi người thế nào?"
Lee Hyunsung và Jung Heewon suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.
"Được, tôi có thể tin tưởng nếu đó là Yoo Sangah."
"Đức vua, nếu ngài muốn thì hãy làm như vậy."
Tôi lườm Jung Heewon. Cô ấy nghĩ điều này thật buồn cười phải không?
[Bạn đang sử dụng các quyền của người đại diện.]
[Đại diện nhà ga Chungmuro, Kim Dokja đang chuyển một số quyền hạn của mình cho thành viên nhóm Yoo Sangah.
Thành viên nhóm Yoo Sangah đã trở thành phó trạm Chungmuro.
Trong tương lai, thành viên nhóm Yoo Sangah có thể xử lý các hình phạt thay cho người đại diện.]
Yoo Sangah nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ và bắt đầu nói lắp. Cô ấy trông thật bối rối.
"T-Trao, trao vị trí này cho tôi...?"
"Tôi sẽ để nó cho Yoo Sangah-ssi."
"Đó chính là chủ ý của tôi, không phải ai cũng có thể làm tốt những điều tương tự."
Dựa trên những gì tôi nhớ, Yoo Sangah hoàn toàn thích hợp cho việc này. Yoo Sangah là người giỏi nhất trong bộ phận nhân sự chứ không phải ai khác.
"Oh... Tôi sẽ cố hết sức."
Yoo Sangah cúi đầu trước khi từ từ ngẩng đầu lên. Có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
_________
Chúng tôi đi thẳng đến đường hầm ở phía đông.
Chúng tôi phải vượt qua ba điểm dừng trước khi đến Dongmyo. Chúng tôi di chuyển với Kang Ilhun bị ngất. Thành thật mà nói, anh chàng này là một gánh nặng, nhưng tôi cần anh ta để nhận diện bọn người kia. Khi tôi nhìn lại Chungmuro, tôi có thể nghe thấy giọng nói của Yoo Sangah.
"Mọi người, hãy tập hợp lại!"
Đúng như tôi dự đoán, Yoo Sangah làm việc chăm chỉ hơn khi chúng tôi không ở đó. Mọi người đã được tổ chức và nhận lấy nhiệm vụ của mình. Đội hình được thiết lập và được giao phụ trách các khu vực khác nhau. Một số địa chủ cũ nói rằng họ sẽ không nghe Yoo Sangah nhưng...
[Phó trạm Chungmuro, Yoo Sangah đã sử dụng hình phạt.]
Tôi mơ hồ nghe thấy ai đó đang rêи ɾỉ.
Điều này có ổn không...? Nah, nó vẫn ổn đó thôi.
Jung Heewon nhìn vào mặt tôi và nói, "Làm tốt lắm, vừa rồi trông Yoo Sangah thật sự rất buồn."
"Tôi không chọn Yoo Sangah-ssi vì cảm xúc của cô ấy. Tôi biết Yoo Sangah-ssi sẽ làm tốt."
"...Ah vậy à? Vậy lần sau, xin vui lòng cho tôi một vị trí nào đó và tốt nhất nó nên phù hợp với tôi."
"Cô nghĩ thế nào về việc làm một đao phủ?"
"...Quên đi."
Jung Heewon càu nhàu và quay đầu đi. Không khí trở nên nhẹ nhõm hơn sau lời đùa cợt của chúng tôi.
"Nhưng tên gangster trên nhà hát đó, rời khỏi anh ta có ổn không?" (*Gangster: yang hồ)
"Oh, ý cô là Yoo Jonghyuk?"
"Tôi đoán đó là tên của anh ta."
"Ổn thôi."
"Có vẻ như anh biết anh ta rất rõ. Mối quan hệ của hai người là gì?"
"Điều đó..."
Tôi mất một lúc để suy nghĩ trước khi hỏi lại. "Heewon-ssi, cô có em ruột không?"
"...? Có, thì sao?"
"Em trai hay em gái?
"Một đứa em trai."
"Cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nó nhỏ hơn tôi một tuổi."
"Cảm giác thế nào khi có một người em trai?"
"Khá là phiền phức. Nó luôn tìm cách thách thức tôi và tôi phải đưa nó đến trường thay mẹ...."
Jung Heewon im lặng một lúc sau khi phàn nàn về em mình. Cô nhìn chằm chằm đâu đó trong không trung. Rồi tôi hỏi cô ấy.
"Nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho em mình phải không?"
"Chà... dù nó có đáng ghét thì chúng tôi vẫn là gia đình."
"Tôi cũng vậy."
"Dokja-ssi cũng có em trai?"
"Không, tôi đang nói về Yoo Jonghyuk."
"Ah...."
Jung Heewon nhìn tôi và gật đầu. "Vậy anh thích hay ghét anh ta?"
"Tôi ghét anh ta. Tôi đã gây gổ với nhiều người chỉ vì anh ta."
Tôi không phải độc giả duy nhất của Con đường sinh tồn trong những ngày đầu. Khá nhiều người theo dõi vì tò mò cho đến chương thứ 10. Cũng có 12 độc giả ở chương thứ 50. Có một người thích Kim Namwoon.... và tôi tranh cãi với anh ta. Tôi tự hỏi liệu có ai trong số những người đó đã chiến đấu với tôi khi đó còn sống không. Có lẽ những người tôi sẽ gặp bây giờ là một trong số họ.
"Hai người dường như đã trở nên rất thân thiết."
Lee Hyunsung ngắt lời và tôi chợt nhận ra mình đang đi quá gần Jung Heewon. Jung Heewon mỉm cười. "Sao vậy, lính Lee Hyunsung? Anh ghen à?"
"Hmm... Không phải thế..."
Nghĩ lại thì, chẳng phải Lee Hyunsung đã gia nhập quân đội ngay sau khi vào một trường trung học nam sinh sao? Tôi cảm thấy tiếc cho Lee Hyunsung khi tôi nghĩ về nó.
"Có vẻ như chúng ta đã đến ga Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun."
Lối vào của Trạm Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun có thể được nhìn thấy từ xa. Chúng tôi lo lắng đi sát vào tường và nhìn xung quanh. Nhưng sự lo lắng này là vô nghĩa. Jung Heewon lẩm bẩm. "Có gì đó rất lạ, không hề có lính canh."
Việc không có lính gác trong khi Tranh đấu đoạt cờ đang diễn ra có nghĩa là nhà ga đã bị một nhóm khác thủ tiêu. Khi chúng tôi xác nhận điều này, chúng tôi ngay lập tức tiếp cận cột cờ.
[Nhà ga đã bị chiếm đóng bởi trạm Dongmyo.]
[Nếu bạn muốn chiếm trạm, hãy lấy cờ của trạm Dongmyo hoặc chiếm giữ cột cờ của họ.]
Đúng như dự đoán.
Bỗng cơ thể Kang Ilhun co giật. Cơ thể anh ta run rẩy như thể lên cơn và tình trạng của anh ta thật kỳ lạ. Tôi thả sợi dây chặn miệng anh ta và Kang Ilhun hét lên.
"K-Không...!"
"...Tất cả những thứ này là gì?"
"Trạm D-Dongdaemun...! Dongdaemun!"
Nước bọt tràn ra từ miệng Kang Ilhun khi anh nói lắp. Tôi cảm thấy gì đó và đặt tay lên vai anh ta.
Sau đó.
[Kang IIhun giờ là một kẻ lang thang]
Rõ ràng là sự liên kết của Kang Ilhun với Dongdaemun đã thay đổi. Jung Heewon hỏi,
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Có vẻ như trạm Dongdaemun đã được tiếp quản."
"Huh?"
Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ. Đúng vậy, đây chắc chắn là chủ ý của kẻ đã để lộ thông tin.
"...Một cái bẫy kép."
Họ kích động Trạm Myeongdong và Trạm Dongdaemun tấn công Chungmuro vì họ biết hai nhóm đó đều sẽ chết ở Chungmuro. Trong khi lực lượng chính đi mất, họ tấn công để chiếm lấy Seoul và Dongdaemun. Những người không còn đại diện tại trạm Myeongdong có lẽ cũng đã thuộc về họ.
Nhưng... làm sao họ biết chúng tôi sẽ thắng? Họ không thể biết về sự hiện diện của tôi. Đại diện của Chungmuro trong lượt thứ ba ban đầu là...
....À đúng rồi, bọn khốn đó. Vậy đây là những gì họ nhắm đến? Giờ tôi chắc chắn các nhà Tiên tri là kẻ đứng sau kế hoạch này...
Lúc này, Lee Hyunsung phản ứng.
"Có người đang đến."
Một nhóm người đang tiếp cận từ đường hầm Dongdaemun. Nhìn tổng quan, họ là một nhóm được trang bị tốt. Các vũ khí dường như có chỉ số trung bình từ cấp C trở lên. Sẽ không dễ để thắng họ ở mức độ này vì đó là sức mạnh không hề nhỏ.
Người đàn ông ở trung tâm của nhóm bắt chuyện với chúng tôi trước. Anh ta có dáng người mảnh khảnh và đeo tất cả các loại vật phẩm trên tay và cổ.
"Kang Ilhun-ssi? Geez, anh đã mang đến những thứ không cần thiết cho tôi."
Kang Ilhun run rẩy và ngất đi với bọt xung quanh miệng. Tôi tự hỏi, có lẽ là anh chàng này?
[Kỹ năng độc quyền, Danh sách nhân vật, đã được kích hoạt.]
Một lát sau, những thông điệp kỳ diệu đã được truyền đi.
[Thông tin về người này không thể xem được trong 'Danh sách nhân vật] [Người này không có tên trong 'Danh sách nhân vật]
Nhìn này?
Người đàn ông nhìn chúng tôi. "Sẽ có phần tự giới thiệu chứ? Hay.."
Nhóm người đó đồng loạt rút vũ khí ra.
Tôi chủ động trả lời. "Chúng tôi đến từ Chungmuro." "Chungmuro?"
Ngay lúc đó, những tia lửa lóe lên trong không khí.
[Ai đó đang sử dụng chức năng Khám phá thuộc tính trên bạn.]
[Kỹ năng độc quyền Bức Tường Thứ Tư đã chặn Thuộc Tính Khám Phá]
Người đàn ông loạng choạng như thể bị sốc. Ông ta do dự một lát trước khi quay ánh mắt hoang mang về phía tôi.
"...Tôi xin lỗi, tên của bạn là gì?"
Tôi liếc nhìn Jung Heewon và Lee Hyunsung một lần. Sau đó, tôi mỉm cười và nói với người đàn ông đó bằng giọng nói lạnh lùng và nặng nề nhất.
"Tôi là Yoo Jonghyuk."
Chương 48
Đôi mắt của người đàn ông lập tức mở to khi nghe thấy tên tôi.
"Đừng nói với tôi..."
Anh ta cẩn thận quan sát khuôn mặt tôi. Điều này nhắc nhở tôi, mô tả về Yoo Jonghyuk trong Con đường sinh tồn là gì? Nó không được miêu tả chi tiết nhưng từ đẹp trai luôn được nhắc đến. Còn khuôn mặt của tôi...
"Ý ngươi là gì?"
"À, không có gì."
Giọng anh ta trở nên lịch sự. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra trong đầu anh ta nhưng có vẻ anh ta đang gặp rắc rối để suy xét về tình hình hiện tại.
Ít nhất tôi có thể chắc chắn một điều, người đàn ông trước mặt tôi là một độc giả khác của Con đường sinh tồn.
Điều này khá chắc chắn vì anh ta không hề tồn tại trong Danh sách nhân vật và anh ta đã rất ngạc nhiên khi nghe tên của Yoo Jonghyuk.
Đôi mắt anh ta nhanh chóng quay sang bên cạnh Lee Hyunsung. Anh ta vừa cố đào thông tin từ tôi, có phải anh ta đang làm điều tương tự? Tôi cố tình cho anh ta một chút thời gian để quan sát Lee Hyunsung trước khi mở miệng.
"Thật xấc xược, hãy di chuyển ánh mắt của ngươi một cách cẩn thận."
"...Huh?"
Anh ta đã xác nhận danh tính của Lee Hyunsung và cũng nhận ra rằng anh ta không thể xem thông tin của tôi với "Khám phá thuộc tính". Tôi không biết anh ta đã đọc được bao nhiêu trong Con đường sinh tồn nhưng có một vài đặc điểm có thể sử dụng để xác định Yoo Jonghyuk. Một trong số đó là kỹ năng SS, 'Thiên nhãn' cho phép phát hiện và chống lại các kỹ năng dò tìm khác. Bây giờ anh ta đã bị thuyết phục rằng tôi có 'Thiên nhãn'.
"Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nhìn trộm ta bằng một kỹ năng cấp B à?"
Những cơn co thắt bắt đầu từ đôi mắt rồi lan qua khuôn mặt anh ta. Đôi mắt anh ta liếc qua lá cờ đỏ tôi mang trên lưng. Đúng như tôi đoán. Có giới hạn trong dữ liệu để anh ta có thể xác nhận Yoo Jonghyuk.
"Thằng khốn...!"
Một trong những người đàn ông trong nhóm không nhận ra tình huống và hướng ngọn giáo vào tôi. Khoảnh khắc mà Jung Heewon và Lee Hyunsung sắp sửa tiến tới.
"Peeok!"
Đầu người nổ tung và máu bắn tung tóe như đài phun nước. Cả nhóm lập tức hét lên. Trong làn máu, tôi thấy nét mặt của người đàn ông trở nên nghiêm túc.
..Nhìn tên khốn này xem? Anh ta chầm chậm bước qua đám đông về phía tôi.
"Tôi xin lỗi đã để một người nổi tiếng như anh phải nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp này."
"Ngươi là ai?"
Người đàn ông cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình trước giọng điệu lạnh lùng của tôi. Và anh ta làm rất tốt, nếu tôi là anh ta, chắc tim tôi đã nổ tung từ lâu rồi.
"Xin tự giới thiệu bản thân, tên tôi là Lee Sungkook, phó trạm Dongmyo."
Anh ta tiến đến và cúi đầu trước tôi. Tôi thích nó. Tiếp đó, tôi bắt đầu việc bắt chước Yoo Jonghyuk. Sau khi chộp lấy anh ta, tôi mở miệng và nói với giọng lạnh lùng.
"Trạm Dongmyo? Ta hiểu rồi, giờ thì cút."
"...Huh?"
"Từ giờ nó sẽ là trạm của ta, vì vậy hãy biến ra khỏi đây."
Hắn há hốc miệng.
"Gì...?"
"Ngươi không muốn?"
Tôi nhìn xuống cột cờ của Dongmyo. Lee Sungkook muộn màng hiểu ra ý định của tôi.
"Đ-Điều đó là không thể. Anh không thể tiếp quản một trạm đã bị chiếm..."
"Ngươi nghĩ ta là một thằng ngu à? Ngươi chính là phó trạm."
"Đúng vậy?"
"Nếu ngươi có thẩm quyền của một phó trạm, trạm có thể được chuyển theo ý muốn. Ngươi không biết sao?"
"!!!"
"Nếu ngươi không lấy nó ra khi ta đếm đến ba, ta không đảm bảo đầu ngươi còn giữ được trên cổ đâu. Một."
Khuôn mặt của Lee Sungkook cứng đờ. Những người đàn ông từ từ vây quanh tôi, không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt. Jung Heewon và Lee Hyunsung lo lắng vì không biết tại sao tôi đột nhiên làm chuyện điên rồ như vậy. Tôi tiếp tục nói.
"Có vẻ ngươi nghĩ ta đang đùa? Hai."
Có phải việc nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết từ hai năm trước khá khó khăn không? Có lẽ anh ta đã quên Yoo Jonghyuk là ai. Tôi phải tác động lại trí nhớ của anh ta.
[Kỹ năng độc quyền, "Bạch tinh Thuần năng Lv. 2" được kích hoạt.]
[Vẹn tín được kích hoạt!]
Tôi thấy Lee Sungkook tái mặt lại khi thấy lưỡi kiếm trắng đang cháy. Giống như đang chơi đùa với một con gà vậy.
Nếu nhớ Yoo Jonghyuk có nghĩa anh ta sẽ biết một chút về việc Yoo Jonghyuk là ai. Nếu biết Yoo Jonghyuk tàn nhẫn như thế nào thì anh ta sẽ không bao giờ có thể tiếp tục trò chơi này. Nếu anh ta không biết Yoo Jonghyuk đúng cách thì không thành vấn đề. Tôi sẽ chơi trò chơi và rút lui nếu chúng tôi sẽ thua. Bây giờ tôi có đủ sức mạnh.
Ngay lập tức, Lee Sungkook vội vàng hét lên.
"Đ-Đợi một chút! T-Tôi sẽ đưa nó cho anh!"
Tên này, anh ta đã đọc Con đường sinh tồn, nhưng anh ta không đọc kĩ.
"Không cần."
"...Huh?"
"Ngươi trả lời quá muộn."
"Vâng?"
"Nơi này không đủ, hãy đưa ta Dongdaemun."
Jung Heewon làm một biểu cảm ngạc nhiên bên cạnh tôi. Trông như thể cô ấy đã sẵn sàng để hành động. Nhưng hiện cô ấy không thể làm gì.
Không, tôi phải hành động nhanh hơn. Bởi vì bây giờ tôi là Yoo Jonghyuk. Tôi phải nói những điều vô lý hơn để khiến anh ta tin rằng tôi là Yoo Jonghyuk. Tôi nhắm thanh kiếm của mình vào Lee Sungkook và tuyên bố.
"Nếu ngươi không làm điều đó, sẽ không có thỏa thuận nào hết."
"N-Nhưng...!"
"Ta sẽ đếm đến ba lần nữa. Một."
Biểu cảm của Lee Sungkook liên tục thay đổi theo thời gian. Anh ta đang bắt đầu tin rằng tôi là Yoo Jonghyuk. Nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết đang đứng trước mặt anh ta. Anh ta sẽ đối phó trường hợp này như thế nào? Cách anh ta hành động ở đây sẽ quyết định mối quan hệ của tôi với những độc giả khác trong tương lai.
"Tôi... tôi có thể đưa anh đến Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun! Nhưng..."
"Nhưng?"
"Tôi không có quyền giao Dongdaemun, nếu anh không phiền, anh có muốn gặp đại diện của chúng tôi không?"
Đó là một phản ứng tốt. Con mồi đã hoàn toàn đạt tới sự sợ hãi mà tôi muốn.
Lee Sungkook tiếp tục nói.
"Danh tiếng của Yoo Jonghyuk-nim rất nổi tiếng. Đại diện của chúng tôi rất mong chờ được gặp Yoo Jonghyuk-nim. Xin hãy cho nhóm chúng tôi cơ hội nói chuyện với Yoo Jonghyuk-nim."
"Ngươi biết ta?"
"Làm sao tôi có thể không biết Yoo Jonghyuk-nim được?"
Lee Sungkook ngậm miệng ngay khi nói ra điều này. Yoo Jonghyuk không thể nổi tiếng sớm như vậy.
"D-Dù sao, nó sẽ là một vinh dự nếu anh đi cùng tôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta và trả lời. Mức độ này còn có thể chấp nhận được.
"Được rồi, dẫn đường đi."
Biểu cảm của Lee Sungkook bừng sáng và anh ta bắt đầu nói những thứ vô dụng.
"Đừng lo, tôi thề với Vị vua Danh dự rằng tôi sẽ không làm hại Yoo Jonghyuk-nim."
[Phó trạm của Dongmyo, Lee Sungkook đã tuyên thệ với Vị vua Danh dự.]
[Nếu anh ấy phá vỡ lời thề này, Lee Sungkook có thể bị bạn trừng phạt.]
Thật là một chàng trai tốt. Anh ta đã lựa chọn đúng nếu anh ta thực sự nghĩ tôi là Yoo Jonghyuk. Không phải sự hiểu biết của anh ta về Yoo Jonghyuk tốt hơn tôi mong đợi sao?
Nếu tôi thực sự là Yoo Jonghyuk, anh ta chắc chắn phải trả giá nhiều hơn.
"Làm hại ta? Các ngươi sao?"
"Tất nhiên, không ai trong chúng tôi có thể đặt một ngón tay lên người Yoo Jonghyuk-nim. Ha, haha. Vật thì... lối này."
"Một điều nữa."
"Vâng?"
Tôi chỉ vào cột cờ.
"Đưa nó cho ta."
"....."
[Bạn đã tiếp nhận trạm Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun.]
[Hiện đang chiếm đóng: Chungmuro (Cơ sở chính), khu phố cổ Myeongdong, Công viên văn hóa và lịch sử Dongdaemun]
[Điểm thành tích của cờ đỏ đang tăng lên.]
Lá cờ thay đổi trước mắt tôi. Đó là một khởi đầu tốt. Nhưng điều này có phải quá dễ dàng không?
"Đi thôi."
Tôi nhìn Lee Sungkook và cảm thấy hơi lo. Có ổn không nếu tiếp tục hành xử như Yoo Jonghyuk?
__________
Chúng tôi được Lee Sungkook chỉ đường đến ga Dongmyo. Các thành viên Dongmyo không biết danh tính của tôi nhưng thái độ của Lee Sungkook rất nghiêm túc đến mức họ không dám nói gì.
Tôi đi với nhóm của mình ở phía sau. Lee Hyunsung ngập ngừng trước khi nhìn tôi và mở miệng.
"A, Anh Dokj-"
"Bụp-!"
Jung Heewon nhanh chóng chú ý và đánh vào bụng Lee Hyunsung. Có tiếng gió rít qua kẽ răng và Lee Hyunsung rêи ɾỉ. Đúng như mong đợi từ Jung Heewon. Cô không biết chính xác tình huống nhưng cô biết làm thế nào để hành xử phù hợp với hoàn cảnh. Tôi lẩm bẩm bên khóe miệng.
"Mọi người có biết phải làm gì không?"
"Có, đại khái."
Tôi ra hiệu cho Jung Heewon và sau đó, Kang Ilhun được Lee Hyunsung mang theo. Người quan trọng nhất lúc này là tên đó.
"Hãy khống chế hắn ta, hiểu không?"
Jung Heewon gật đầu và làm một cử chỉ kỳ lạ. Cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi và kêu lên với giọng cường điệu.
"Vâng, Jonghyuk! Tôi sẽ làm theo lệnh của ngài!"
Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đến các hiệp sĩ thời trung cổ. Điều buồn cười là Lee Hyunsung dù ngạc nhiên nhưng cũng làm điều tương tự.
"T-Tôi sẽ làm theo lệnh của ngài..!"
Lee Sungkook, người đứng đầu nhóm đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy. Thật xấu hổ nhưng kết quả khá tốt. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của Lee Sungkook nhưng nó sẽ như thế này nếu tôi có thể đọc nó.
[Anh ta chắc chắn là Yoo Jonghyuk.]
Lee Sungkook bắt gặp ánh mắt của tôi và nhanh chóng quay đầu về phía trước. Vậy ra đây là cảm giác của một nhân vật chính.
Không lâu sau, chúng tôi đến ga Dongmyo. Họ là một nhóm khá mạnh mẽ với nhiều người ở trong khu vực. Có một số người có vũ khí như nhóm Lee Sungkook, nhưng hầu hết trong số họ không có. Họ có lẽ là những kẻ lang thang từ các trạm khác đã mất nhóm của mình.
"Di chuyển nhanh lên!"
"V-Vâng..!"
Họ gϊếŧ mổ những con chuột đất trong khi được các thành viên Dongmyo giám sát và tháo rời xác chết của quái vật để chế tạo thiết bị. Khung cảnh trước mặt như thể tái hiện lại chế độ nô ɭệ thời chuyên chế, giống như triều đại của các vị vua. Jung Heewon nhăn mặt.
"Đây không phải là một vương quốc thực sự..."
Tôi nói với Jung Heewon, "Đừng tỏ vẻ chán ghét. Chúng ta vẫn phải đợi và xem xét tình hình."
"Tuân lệnhhh..."
Tôi phớt lờ Jung Heewon và bắt đầu quan sát xung quanh. Xem xét liệu có biến số nào xuất hiện. Dongmyo khá quan trọng trong tiểu thuyết gốc. Nếu tôi nhớ chính xác... đại diện của nơi này không nắm quyền lực. Nhưng câu chuyện có thể đã thay đổi nếu các Tiên tri can thiệp. Tôi nhìn vào phía sau đầu của Lee Sungkook.
Tại thời điểm này, tôi có hai câu hỏi. Một, Lee Sungkook có được tác giả gửi tập văn bản của riêng mình không? Hai, có bao nhiêu nhà tiên tri ở đó? Còn câu hỏi thứ ba, họ có những kỹ năng giống như tôi không...?
Câu hỏi thứ ba có lẽ sẽ được loại bỏ. Nếu có, ngay từ đầu anh ta đã sử dụng Danh sách nhân vật thay vì Phát hiện thuộc tính.
Bên cạnh đó, anh ta dường như không sở hữu Bức tường thứ tư khi tôi sử dụng Danh sách nhân vật. Nói cách khác, anh ta là một trường hợp như Lee Gilyoung.
Dù gì thì tôi đã đọc hơn 3.000 chương. Sẽ không công bằng nếu họ nhận được những đặc quyền giống như tôi khi họ chỉ đọc một vài chương. Tiện thể, tôi cũng không nghĩ họ được tác giả gửi cho bản sao của tác phẩm.
Lee Sungkook đang nhìn vào điện thoại của mình...
[5.000 xu đã được đầu tư vào nhanh nhẹn.]
[Nhanh nhẹn Lv. 20 -> Nhanh nhẹn Lv. 30]
[Một sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc nằm trong cơ thể bạn.]
Tôi tiếp cận Lee Sungkook như một hồn ma.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
"H-Huh? Không có gì!"
Anh ta vội vàng giấu chiếc điện thoại của mình. Nó chớp nhoáng nhưng tôi đã nhìn thấy màn hình. Nền màu vàng và bong bóng chat với lời thoại quen thuộc. Tôi cảm thấy khó chịu. Nếu tôi không nhầm, tôi chắc chắn đã nhìn thấy một phòng chat trên màn hình.
Internet? Ở ngay đây?
Chương 49
Internet, điều đó là không thể nào.
Kể từ khi kịch bản bắt đầu, Internet đã ngừng hoạt động trên khắp Seoul do việc kích hoạt các kênh dokkaebi.
Không, đợi một chút. Đây là trạm Dongmyo. Ah... phải rồi, nghĩa là việc tồn tại Internet vẫn khả thi?
Lee Sungkook nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thoải mái và mở miệng.
"Xin lỗi, Yoo Jonghyuk-nim?"
"Gì?"
"Tất cả đều đã có mặt. Người đại diện đang đợi anh ở bên trong."
Tôi thấy một cái lều cỡ trung bình được dựng lên ở giữa bục. Điều kiện sống của người đại diện thực sự rất tốt.
"Đi thôi."
Lee Sungkook cúi đầu và hướng dẫn tôi. Không ngờ bên trong một cái lều tồi tàn lại có thể xa xỉ đến vậy. Có một tấm thảm đỏ và một chiếc giường dường như bị đánh cắp từ một khách sạn hạng sang. Có một cái bàn tròn cho cuộc họp và một cái bàn nhỏ có máy tính.
Điều thú vị nhất là cậu nhóc đang tập trung lướt Internet. Khuôn mặt dường như chỉ lớn hơn Gilyoung vài tuổi. Cậu nhóc có quầng thâm ngồi trên ghế trong bộ đồ ngủ với một lá cờ màu xanh được giữ chặt trong vòng tay của mình. Cậu nhóc này đã vượt qua nửa chặng đường của 'Vương lộ'.
[Kỹ năng độc quyền, "Danh sách nhân vật" được kích hoạt.]
[Thông tin nhân vật
Tên: Han Donghoon
Tuổi: 17
Chòm sao: Bóng tối sau bức màn
Thuộc tính riêng: Quyền lực bù nhìn (Anh hùng)
Kỹ năng độc quyền: Internet diện rộng Lv. 5, Thao tác bình luận Lv. 3, Bàn phím tấn công Lv. 3, Kẻ ăn ít Lv 6, Chặn sóng âm Lv. 2...
Dấu ấn: Sự hiện diện mơ hồ Lv. 2
Chỉ số tổng thể: Thể chất Lv. 10, Sức mạnh Lv. 10, Lv nhanh nhẹn. 19, Sức mạnh ma thuật Lv. 26.
Đánh giá tổng thể: Một người có khả năng ẩn mình đỉnh cao. Kỹ năng Internet diện rộng của anh ấy cài đặt cáp LAN ảo cho các thiết bị cụ thể thông qua các kênh dokkaebi. Anh ấy có một khả năng tuyệt vời để kích động dư luận nhưng khả năng phòng thủ tinh thần lại yếu. Nhà tài trợ rất không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại của anh ấy.
-Hiện đang bị thôi miên mạnh mẽ.]
Tôi nhớ rất rõ vị vua của Dongmyo. Có lẽ cậu nhóc này sẽ sớm trở thành Vua bóng tối. Ông vua tội nghiệp đang bận trả lời các bình luận trên Internet.
- Có thật là Seoul bây giờ đang bị cô lập không? Giá đất Gangnam sẽ giảm ~ Lũ người giàu có khóc không ta??
- Không chỉ Seoul mà tất cả các thủ đô trên thế giới đều bị vậy. Tokyo, Bắc Kinh, tất cả đều bị mắc kẹt trong mái vòm đó.
- Có kế hoạch chiếm lại Seoul không? Không phải chiến dịch đã bắt đầu từ hôm qua à?
- Nhưng bây giờ tất cả những người bên trong đã thức tỉnh sức mạnh. Đó không phải là một trò đùa điên rồ sao?
- Tất cả đã trở thành một trò đùa ngay thời điểm những con quái vật xuất hiện.
Màn hình Internet quen thuộc giờ trông thật kỳ lạ. Tôi một lần nữa cảm thấy nó là thật. Thực tế, đây là tình huống chúng ta đang ở hiện tại, ở bên ngoài mái vòm, nhiều người vẫn không biết sự thật đang xảy ra. Ngón tay cậu nhóc bắt đầu di chuyển.
- Mọi người đã bao giờ nghe nói về các nhà Tiên tri chưa? Tôi không biết họ là ai nhưng họ tuyên bố biết những bí mật của việc này.
[Nhân vật "Han Donghoon" đã kích hoạt "Thao tác bình luận Lv. 3".]
Ngay khi thông báo kích hoạt bật lên, hàng tá bình luận xuất hiện dưới một chàng trai.
- Ai sẽ tin điều đó chứ?
- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giờ không còn nữa.... Tôi đã thấy một lời tiên tri cách đây không lâu và tất cả đã trở thành sự thật.
Mọi thứ bắt đầu lan truyền trên Internet với sức mạnh khủng khϊếp. Thật đáng ngạc nhiên là cậu nhóc sử dụng kỹ năng theo cách này.
"Đại diện Han Donghoon?"
Lee Sungkook gọi to và cậu nhóc ngẩng đầu lên.
"Một vị khách đã đến, hãy chào mừng anh ấy."
Han Donghoon trố mắt quay sang tôi.
"X-Xin... xin.... xin chào."
Han Donghoon hiện đang không ở trạng thái bình thường. Cậu nhóc này, người được mệnh danh là vị vua thứ bảy của Seoul trong Con đường sinh tồn giờ trông rất hốc hác. Ban đầu, cậu tránh con người do tính cách của mình nhưng điều đó không đủ để gây ra tình trạng như hiện tại.
Han Donghoon lảo đảo đứng dậy và ngồi lên một chiếc ghế ở bàn tròn, cắn móng tay.
Lee Sungkook mỉm cười như thể hài lòng.
"Yoo Jonghyuk-nim, hãy bắt đầu cuộc nói chuyện với người đại diện một cách nghiêm túc."
Tôi nhìn Han Donghoon và cười.
"Nói chuyện? Nói gì?"
"Huh?"
"Ngươi đang đùa ta à?"
Han Donghoon trống rỗng.
"...Đây là đại diện....?"
Rõ ràng, cậu bé là đại diện của nhà ga này, trên danh nghĩa. Nhưng... phát ngôn của một đại diện như cậu nhóc không hề có ý nghĩa gì ở hiện tại.
"Ngươi định tấu hài bao lâu? Ngươi muốn ta nói chuyện với một con búp bê à?"
Tôi nhìn lại và thấy tay Lee Sungkook run rẩy. Có lẽ anh ta không nghĩ rằng 'Thiên nhãn' sẽ phát hiện ra. Anh ta mở điện thoại để kiểm tra thứ gì đó và thở dài.
"...Yoo Jonghyuk-nim, tôi thường không như thế này. Xin hãy tha thứ cho tôi."
"Ngươi mới thực sự là kẻ nắm quyền ở trạm này, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Có bao nhiêu người khác biết?"
"Chỉ có một vài người nắm quyền biết."
Đưa một người có khả năng mạnh mẽ lên làm bù nhìn và kiểm soát nhà ga. Đó là một chiến lược thường được sử dụng trong Con đường sinh tồn nhưng thật lạ khi được nhìn thấy nó trong thực tế.
"Nếu ngươi là kẻ nắm quyền hành thực sự, tại sao ngươi lại mang ta đến đây?"
"Đó là để tránh sự chú ý của người khác. Tôi không biết anh có nhận ra không, nhưng có kỹ năng Chặn sóng âm xung quanh lều."
Tôi đã đoán trước được. Thực ra, đây là một trong những kĩ năng của Han Donghoon.
"Điều ngươi muốn nói có vẻ quan trọng."
"Đúng vậy, Yoo Jonghyuk-nim, nó quan trọng đối với anh và với tất cả chúng tôi."
"Tất cả các ngươi?"
Lee Sungkook hít một hơi thật sâu và mở miệng.
"Tôi là một nhà tiên tri. Nói chính xác hơn, tôi là một trong số những nhà tiên tri."
Thông tin tôi muốn cuối cùng cũng xuất hiện. Tôi im lặng chờ đợi những lời tiếp theo.
"Yoo Jonghyuk-nim, anh sẽ không bao giờ biết được niềm vui to lớn mà chúng tôi đang cảm thấy ngay bây giờ đâu. Các bạn hữu của tôi và tôi đã chờ đợi ngày chiến thắng vĩ đại của Yoo Jonghyuk-nim."
Tôi có nghe nhầm không? Tên này bắt đầu nói những lời lạ lùng.
"Chúng tôi biết về khả năng đặc biệt của Yoo Jonghyuk-nim. Một phép màu cho phép anh quay về quá khứ sau khi chết. Trên thế giới này, chỉ có Yoo Jonghyuk-nim là nhận được sức mạnh đặc biệt như vậy!"
Tôi hơi lo lắng về bộ lọc của các chòm sao nhưng tôi quyết định tiếp tục lắng nghe.
"Có lẽ Yoo Jonghyuk-nim đã hồi quy được vài lần rồi. Anh đã chiến đấu chống lại những kẻ thù khủng khϊếp và đấu tranh chống lại những sinh vật trên thế giới để cứu người. Một mình, những năm tháng phải chiến đấu trong cô độc... Chúng tôi tôn trọng tinh thần siêu phàm của anh."
Tên này, đó đều là những lời nịnh hót khéo léo. Yoo Jonghyuk sẽ xúc động rớt nước mắt nếu nghe thấy mất. Khi anh ta bị trầm cảm, tôi sẽ nói với anh ta những lời này.
"Nhưng có lẽ chính Yoo Jonghyuk-nim cũng nhận ra điều đó từ những lần hồi quy trong quá khứ. Ngay cả khi anh có sức mạnh áp đảo, một mình anh vẫn không thể chiến đấu chống lại những thảm họa sắp đến."
Anh ta hoàn toàn đúng.
"Yoo Jonghyuk-nim, lần này sẽ khác. Đó là bởi vì chúng tôi đang ở đây. Chúng tôi - những nhà Tiên tri đã nhận được một phước lành đặc biệt và được gửi tới để giúp anh."
Wow, nhìn này?
Lee Sungkook mỉm cười yếu ớt.
"Anh phải tự hỏi, tại sao những kẻ không xuất hiện lần trước giờ lại đột nhiên xuất hiện? Nó rất khó hiểu nhưng tôi hy vọng anh có thể tin tưởng chúng tôi. Đó là bởi vì chúng tôi đã nhận được một khải huyền ngày này 10 năm trước."
"...Khải huyền?"
"Phải. Trong thế giới của chúng tôi, có một khải huyền được tiết lộ cho các nhà Tiên tri. Yoo Jonghyuk tồn tại trong đó và là một huyền thoại sống. Đó là khải huyền duy nhất ghi lại tất cả quá khứ và tương lai."
Chờ đã, đừng nói với tôi "thứ đó" là khải huyền nhá?
"Anh vẫn chưa tin tôi. Chúng tôi đã biết rằng Yoo Jonghyuk-nim sẽ tập hợp Lee Hyunsung. Họ không đi cùng anh nhưng có lẽ anh đã có 'Ác quỷ ảo tưởng' Kim Namwoon và 'Đô đốc hàng hải' Lee Jihye. Nhưng nhiêu đó là không đủ. Ít nhất, theo như khải huyền..."
Tôi giấu sự lo lắng và hỏi.
"Khải huyền đang ở đâu?"
"Thật không may, nó đã bị hư hại và chúng tôi không thể tìm thấy bản gốc. Nhưng đừng lo lắng, mỗi người trong chúng tôi đều nhớ một đoạn của khải huyền. Thông qua những mảnh vỡ này, chúng tôi đã sẵn sàng để chỉ dẫn anh đi đúng đường."
Oh....
"Nếu anh sống lại theo cách anh đã làm, Yoo Jonghyuk-nim sẽ lại chết. Nhưng nếu anh nghe theo chúng tôi, mọi thứ sẽ khác."
Lee Sungkook đang đi một vòng tròn. Tôi từ từ nhắm mắt lại và nói "Ta hiểu rồi."
Lee Sungkook lập tức ngừng nói. Có lẽ anh ta đã lo lắng, Yoo Jonghyuk có khả năng phát hiện nói dối. Tất nhiên là tôi không có kỹ năng này. Nhưng ngay cả khi tôi có, anh ta sẽ không bị 'Phát hiện nói dối' phát hiện bởi vì 'Phát hiện nói dối' không thể phân biệt những sự giả dối như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy linh cảm của mình lúc này có ích hơn là lý trí.
"...Thật ngạc nhiên."
Đó là sự thật. Tôi đã bị sốc vì quá bất ngờ. Đó quả là một "bối cảnh" tuyệt vời, một bối cảnh được thêu dệt bởi trí tưởng tượng trong khoảng thời gian ngắn. Sức sáng tạo của con người đúng là phi thường.
"Ngươi tên là Sungkook?"
"Vâng, Yoo Jonghyuk-nim."
Tôi có thể viết lại cuốn sách Con đường sinh tồn. Để giúp người anh hùng tránh khỏi việc lặp lại cái chết, độc giả đã nhận được một lời tiên tri và đi vào trong cuốn tiểu thuyết? Nội dung đó còn thú vị hơn cả Con đường sinh tồn bản gốc.
"Đừng vòng vo nữa."
Giờ là lúc.
"Đi thẳng vào trọng điểm đi."
Tôi nghe thấy thiết lập nên đã nói.
"Ngươi biết được tương lai, vậy sau đó ngươi sẽ làm gì?"
Lee Sungkook nhanh chóng trả lời.
"Chúng tôi muốn thành lập một liên minh với Yoo Jonghyuk-nim. Đ-Đó là một liên minh trên danh nghĩa nhưng nó có nghĩa là bọn tôi sẽ phục tùng anh..."
Anh ta khá vui tính đấy. Cuối cùng thì đây là mục đích của anh ta? Đi ké chuyến xe mà tài xế là nhân vật chính?
"Ta hiểu rồi. Một liên minh, đây mới thực sự là điều mà ngươi muốn."
"Đúng."
"Đó là một gợi ý thú vị."
"Có nghĩa là..."
Tôi gõ ngón tay xuống bàn.
"Nhưng thứ tự sai rồi."
"Huh?"
"Làm sao ta có thể thành lập liên minh với những người mà ta không biết danh tính? Nếu ngươi muốn liên minh với ta, đây không phải là điều đầu tiên ngươi nên làm sao?"
"Danh tính...? không phải tôi vừa nói...."
Tôi đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống chiếc giường sang trọng trong phòng. Sau đó, tôi bắt chéo chân và tuyên bố.
"Quỳ xuống."
"Huh?"
"Quỳ."
Lee Sungkook bối rối một lúc trước khi rời khỏi ghế và che giấu biểu cảm của mình. Khi đầu gối của anh ta từ từ chạm xuống sàn, tôi mở miệng.
"Cho ta biết thuộc tính của ngươi."
Khi tôi nhìn thấy kĩ năng thôi miên đã tác động mạnh mẽ như thế nào đến Han Donghoon, tôi đã đoán ra được thuộc tính của kẻ này. Tuy nhiên, tôi cần phải chắc chắn.
Lee Sungkook nhìn tôi với đôi mắt phức tạp. Bộ não của anh ta đang hoạt động chăm chỉ. Anh ta sẽ phải suy xét kỹ về điều này.
'Yoo Jonghyuk có thể xem thông tin của mình với 'Thiên nhãn'. Anh ta đã biết điều đó vậy lý do để hỏi về thông tin của mình là gì?'
Lee Sungkook đấu tranh một lúc trước khi nói.
"Thuộc tính của tôi là... thôi miên."
Đúng như dự đoán, đó là 'Nhà thôi miên'.
"Ta hiểu rồi."
Lee Sungkook trông nhẹ nhõm hơn một chút trước cái gật đầu của tôi. Hẳn anh ta nghĩ rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra.
"Đó là tất cả?"
"...Huh?"
Đôi mắt Lee Sungkook run rẩy.
"...Vẫn còn."
Tôi gật đầu.
"Nói cho ta."
"T-Thứ 9..."
"Lần thứ 9?"
Lee Sungkook từ từ cúi đầu xuống như xấu hổ.
"Kẻ rời bỏ... thứ 9"
Tôi hiểu rồi, tên này là người thứ 9...
Khoan đã, vậy thì có bao nhiêu độc giả ở ngoài đó?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store