ZingTruyen.Store

Toàn trí độc giả orv reup full

17-19. Dòng dõi đạo đức giả

alienanotherplane67

Chương 17

Tôi vẫn thường nghĩ về một việc. Tại sao lại có nhiều 'phản diện dễ đoán' xuất hiện trong các tác phẩm hậu tận thế như vậy? Chắc chắn là do sự lười biếng của các tác giả khi nghĩ rằng những tội như cưỡиɠ ɧϊếp hoặc trộm cắp sẽ diễn ra một cách bừa bãi trong hoàn cảnh như thế. Nếu như 'sự hủy diệt' thực sự đến, chẳng phải con người sẽ hành động hợp lý hơn sao?

"Có vẻ như hắn không định giao ra đâu. Này, lên và gϊếŧ hắn đi!"

Câu trả lời đã hiện ra ngay trước mắt tôi. Tôi đối đầu với gã đàn ông đang lao tới, đồng thời cũng chú ý đến gã đang quan sát phía sau.

[Chòm sao 'Thẩm phán Quỷ diện Hoả thiêng' yêu cầu một phán quyết công bằng.]

Tôi một lần nữa nhận ra. Con người trong trí tưởng tượng rất sáo rỗng, nhưng con người thực sự còn sáo rỗng hơn cả trong tưởng tượng.

"Vυ"t-!"

Cái ống sắt đi theo một quỹ đạo nực cười trong không khí. Đó không phải là một đòn tấn công với ý định gϊếŧ chóc. Thực ra, nó còn chẳng gây nhiều sát thương.

"Nếu mày còn ở lại đây, mày sẽ chết đấy. Cút đi!"

Bốn tên đàn ông vây quanh tôi. Một gã thì run như cầy sấy trong khi đám còn lại có vẻ thoải mái hơn. Dựa trên quân số thì đó là một lợi thế.

"Tên nhóc này đang làm gì vậy?" Cùng với tiếng la, một gã đàn ông tiến tới. Tư thế của hắn hoàn toàn chẳng có chút phòng bị nào. Tôi di chuyển cái sừng trên tay mình.

"Bụp-!"

"Aaaaarrg! Chân tao! Chân tao!"

"Thằng khốn!"

"Cùng tấn công đi!"

Một đám đàn ông bị kích động lao tới cùng lúc nhưng tôi không sợ. Sức mạnh của họ chỉ khoảng lv. 5. Tôi chịu đựng những đòn tấn công và âm thầm đâm cái sừng vào đùi của những gã đàn ông. Chúng khụy gối xuống trong khi la hét. Tôi không gϊếŧ mấy gã vì điều kiện hoàn thành kịch bản chỉ là "vô hiệu hoá".

[Những chòm sao của hệ thống 'Công lý tuyệt đối' gật đầu với cách trừng phạt của bạn.]

[Một vài chòm sao cười nhạo nhân tính của bạn.]

[Các chòm sao đã tài trợ cho bạn 100 xu.]

Nếu tôi trở thành kẻ gϊếŧ người, tôi có thể thu hút sự chú ý của các chòm sao nhưng nó sẽ chẳng được bao lâu cả. Đột nhiên kí©h thí©ɧ họ sẽ không có lợi về lâu dài.

[Còn ba phút cho đến khi kịch bản kết thúc.]

Hai phút đã trôi qua. Việc tính toán thời gian là rất quan trọng trong những kịch bản ngắn hạn như thế này.

"Tên khốn này là cái quái gì thế!? Sao mày không chết đi!"

Vào lúc này, tên chỉ huy đang đứng quan sát từ phía sau bắt đầu tiến lên. "Mày là một kẻ khá khó nhằn đấy. Tất cả lùi xuống, tao sẽ lo tên này."

"Cheolsoo hyung-nim! Hình như hắn có một nhà tài trợ rất mạnh!"

"Tốt, hắn có vẻ đang sở hữu khá nhiều xu."

Cặp knuckle toả ra ánh sáng màu đen. Chúng không phải là loại knuckle bình thường. Hắn nhận được chúng từ nhà tài trợ của hắn à?

"Rắc-!"

Tiếng bẻ khớp phát ra từ tay hắn nghe khá vui tai.

[Nhân vật Cheolsoo đã sử dụng kỹ năng 'Đe doạ'.]

[Kỹ năng đe doạ không hoạt động do chênh lệch quá lớn về năng lực.]

"Hoh, mày vẫn ổn sao? Mày không thấy sợ à?" Nắm đấm của tên đàn ông di chuyển trước khi hắn kết thúc câu nói. Đòn tấn công nhắm thẳng vào hàm của tôi. Tôi nhanh chóng lùi lại. Gã đàn ông đó mỉm cười. "Mày khá giỏi đấy, mày có luyện tập à?"

Mặc dù tôi không có kỹ năng di chuyển, ai cũng có thể làm được điều này nếu chỉ số nhanh nhẹn của họ trên lv. 10. Trước đây tôi đã đầu tư phần lớn xu của mình, thế nên chỉ số cơ thể của tôi lúc này là 33. Tôi nên kiểm tra gã này một chút nhỉ.

[Kỹ năng độc quyền, 'Danh sách nhân vật' được kích hoạt.]

[Thông tin nhân vật

Tên: Bang Cheolsoo

Tuổi: 31

Chòm sao: Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ

Thuộc tính riêng: Chỉ Huy Lực Lượng Công Kích (Chung)

Kỹ năng độc quyền: Đánh loạn xạ Lv.2, Bịp bợm Lv.2

Dấu ấn: Đe doạ Lv.1

Chỉ số tổng thể: Thể chất Lv.6, Sức mạnh Lv.7, Nhanh nhẹn Lv.6, Ma thuật Lv.2

Đánh giá tổng thể: Một kẻ bình thường may mắn có được nhà bảo trợ. Hắn có xu hướng khoa trương khả năng của bản thân thông qua sức mạnh chiến đấu.]

Ah... Phải rồi. Giờ thì tôi nhớ ra rồi.

"Bang Cheolsoo của Hội Cheoldoo."

"Gì? mày biết tao à?"

"Để xem?"

Ký ức của tôi về gã không rõ ràng vì hắn biến mất nhanh như một cơn gió trong giai đoạn đầu, nhưng cuối cùng tôi đã nhớ ra được nhân vật có tên Bang Cheolsoo. Hắn là một tên ngu trong nhóm ở Ga Geumho. Theo như những gì tôi biết, gã này lẽ ra đã bị gϊếŧ bởi Yoo Jonghyuk. Tại sao hắn vẫn còn sống?

"Oho, có lẽ mày là loại "đó". Mày đã gϊếŧ người đúng không? Tốt, chúng ta có một điểm chung đấy."

[Nhân vật 'Bang Cheolsoo' đã sử dụng kỹ năng 'Bịp bợm']

Bịp bợm.

Đó là kỹ năng mà tên du côn nào cũng có. Đó là một debuff hữu ích khi có thể làm giảm sức tấn công của đối thủ, nhưng trong trường hợp này thì khác.
53t
[Bức tường Thứ tư đã chặn kỹ năng "Bịp bợm" của nhân vật "Bang Cheolsoo".]

[Sự tự tin của "Bang Cheolsoo" đang tụt dốc không phanh.]

"Mày đang lơ tao đấy à? Mày hẳn là đang muốn chết nhỉ." Bang Cheolsoo đe doạ, sau đó hắn làm tư thế đấu vật Greco-Roman và lao đến tôi. Tuy nhiên, đó chỉ là trò trẻ con vì hắn không có kỹ năng "Đấu vật".

"Dừng việc tấn công loạn xạ và tới đây đi."

"Thằng chó!"

Kỹ năng đặc biệt mà Bang Cheolsoo có là Đánh loạn xạ Lv. 2. Sức chiến đấu của hắn thực sự tầm thường trừ khi vào tầm cận chiến.

Sự chênh lệch quá lớn trong chỉ số nhanh nhẹn khiến đòn đánh của hắn hiếm khi nào trúng được tôi. Tôi nhìn hắn với chút cảm thông. Không phải chòm sao nào cũng muốn biến hoá thân của mình thành 'nhân vật chính' của kịch bản. Ví dụ, chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' của hắn nổi tiếng với sự bủn xỉn với hoá thân. Một tên khổ da^ʍ thích sử dụng những tên ngu ngốc làm hoá thân của mình và xem họ bị nghiền nát bởi những hoá thân khác. Đó chính là 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ'.

[Chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' cảm thấy rất vui.]

[Chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' đã tài trợ cho bạn 100 xu.]

Mặc dù hoá thân của hắn đang bị đánh, hắn ta lại hỗ trợ kẻ địch. Ban đầu tôi đã nghĩ đến việc kết thúc kịch bản trong một cú đánh, nhưng bây giờ chuyện đã khác.

[Còn hai phút cho đến khi kịch bản tiền thưởng kết thúc.]

Tôi nên tận dụng tối đa chỗ thời gian còn lại.

"Đồ khốn nạn!" Những việc hắn làm đều đúng ý của 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ'. Đáng thương làm sao.

"Haha! Tao đánh!"

Đòn tấn công của hắn may mắn trúng tôi. Chỗ bị đánh của tôi hơi nhức một chút.

"...Làm thế nào...?"

Làm thế nào à? Sức mạnh của tôi là lv. 12 trong khi Sức mạnh của hắn chỉ là lv. 7. Sự cách biệt về chỉ số tổng thể tạo ra một khoảng cách khổng lồ trong sức chiến đấu.

"Giờ đến lượt tao phải không?"

Tôi đấm vào má của Bang Cheolsoo đang sững sờ trước khi tung một đòn hết sức. Vài cái răng rơi ra bên ngoài khi hắn ta hét lên. Tôi không hề do dự và đâm cái sừng vào tay hắn.

"Aaaaaaaargh!"

Tôi ghim một tay của hắn vào bức tường và bắt đầu đánh hắn một cách bừa bãi. Tôi tấn công vào những vùng gây ra cơn đau nhiều nhất nhưng không khiến hắn ngất đi, như là hông, đùi và lưng.

[Chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' cảm thấy rất vui.]

[Chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' đã yêu cầu tăng thời lượng kịch bản tiền thưởng.]

[Kịch bản tiền thưởng đã được kéo dài thêm 1 phút.]

Tôi cũng chú ý đến chỗ người phụ nữ bị thương.

"Khụ! Khụ! Ặc!"

Máu và thịt văng tứ tung. Những cái răng gãy rơi xuống, xương thì bị vỡ và xoắn một cách bất thường. Tuy nhiên, tôi không dừng những cú đá của mình lại.

"D-Dừng lại! Làm ơn! Hãy tha cho hyung-nim!"

Những tên đàn ông đang đứng một bên hoảng loạn. Tôi nhìn lại tất cả họ một lần nữa. Sau đó, tôi nhìn người phụ nữ bán khoả thân đang nằm dưới sàn. Loài người thật yếu đuối. Sao thứ yếu đuối như thế lại có thể làm ra những chuyện đáng nguyền rủa đến vậy? Chúng dùng lí do rằng thế giới đang bị hủy diệt để biện minh cho hành động gϊếŧ chóc, cưỡиɠ ɧϊếp và cướp bóc của bản thân.

Có phải là do bản năng không? Tôi chợt cảm thấy hiếu kỳ khi nhìn vào đôi mắt dơ bẩn đầy sợ hãi của Bang Cheolsoo lúc hắn gặp một thứ mạnh mẽ hơn mình.

"Tại sao mày lại làm điều này?" Đó là một câu hỏi tùy hứng. Tôi thực sự không trông mong một câu trả lời. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc tôi đá Bang Cheolsoo một lần nữa, đôi mắt hắn mở ra.

"Khốn kiếp... Mau gϊếŧ tao đi thằng chó!"

Vào khoảnh khắc tôi nhìn vào mắt hắn, tôi biết rằng hắn đã trả lời câu hỏi của tôi theo cách riêng. Một cái nhìn không có bất cứ một tia hy vọng sống nào. Đúng thế, đây là bản năng. Bang Cheolsoo nói với giọng trầm thấp.

"Chó thật... như cái thế giới này vậy."

Người này đã sống trong tuyệt vọng một thời gian dài. Giống như tôi.

[Còn 10 giây cho đến khi kịch bản tiền thưởng kết thúc.]

Tôi không trì hoãn nữa mà đá mạnh vào cổ hắn. Hơi thở của hắn dừng lại và Bang Cheolsoo lịm đi.

[Bạn đã đạt đủ điều kiện hoàn thành kịch bản.]

[Bạn đã nhận được 300 xu.]

Hy vọng tất cả mọi người đều vui.

[Chòm sao 'Hoàng đế Khoai chiên Nhỏ' cảm thấy thoả mãn và tài trợ cho bạn 100 xu.]

Những tên đàn ông còn lại đi đến chỗ tôi từng người một.

"T-Thật đáng nguyền rủa..."

Chúng nhìn vào Bang Cheolsoo, kẻ đã trở thành một miếng giẻ rách, sau đó nhìn tôi một cách sợ hãi. Chúng trông như lũ chó đang đợi bị xử lý tại lò mổ. Tôi bế người phụ nữ bị ngất và nhặt những túi đồ từ cửa hàng tiện lợi. Thế giới đã bị hủy diệt và tôi cần phải sống một cuộc đời mới.

"Đưa tôi đến chỗ của nhóm đi."

_____

Ga Geumho vốn dĩ là nơi sẽ phát triển thành một căn cứ sau sự tổ chức của Yoo Jonghyuk. Trong lần hồi qυყ đầυ tiên, Yoo Jonghyuk đã vượt qua kịch bản chính thứ hai cùng với nhóm tại Ga Geumho, cho phép họ có được chỗ đứng trong kỷ nguyên mới. Tuy nhiên, đó chỉ là lần đầu tiên. Trong lần hồi quy thứ ba này, Yoo Jonghyuk đã trở thành một con quái vật độc chiếm mọi thứ.

"...Dù thế, anh ta là người sẽ làm cả những việc dọn dẹp cơ bản."

"Hả?" Gã đàn ông đang dẫn đường cho tôi ngạc nhiên.

"Tôi đang tự nói một mình thôi. Đó là một thói quen."

[Chòm sao 'Kẻ mưu phản Bí mật' thích đoạn độc thoại của bạn.]

"Vâng... dù sao thì, lối này."

Những gã đàn ông của Hội Cheoldoo, những kẻ đang giúp nhau dừng lại. Chúng tôi đi đến cuối trạm và thấy một nơi vẫn còn ánh đèn. Tôi nghe thấy tiếng run rẩy của mọi người khi chúng tôi xuống cầu thang.

"Là Hội Cheoldoo! Họ bị thương!"

Một vài người chạy đến giúp những kẻ trong nhóm Bang Cheolsoo. Nơi này có hệ thống hơn tôi tưởng, mọi người đều di chuyển một cách trật tự. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc chạy tới.

"Ôi trời! Dokja-ssi! Dokja-ssi!"

May mắn thay, có vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi chào người đó, "Yoo Sangah-ssi."

"Mừng quá, thật sự tôi rất mừng đấy!" Yoo Sangah đến phía trước tôi với biểu cảm hạnh phúc. Tôi giật mình và vụng về bắt tay cô ấy. Mu bàn tay cô ấy đầy vết trầy xước, chứng tỏ rằng cô ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trong bốn ngày qua. Tôi nghe thấy tiếng động và thứ gì đó chạm vào chân tôi.

"Anh vẫn còn sống!" Đó là Lee Gilyoung.

Tôi xoa đầu cậu nhóc và nói. "Nhóc vẫn ổn chứ?"

Lee Gilyoung gật đầu. Có lẽ cậu bé đang rất đói khi má cậu ấy hóp lại như thế. Tôi lấy ra một thanh socola trong túi và đặt nó vào tay cậu bé.

"Tôi biết là cậu vẫn còn sống mà, Dokja-ssi. Hah..." Cuối cùng, tôi nhìn vào Lee Hyunsung. Cơ bắp của anh ấy đã trở nên cứng chắc hơn. Có lẽ anh ấy đã bảo vệ hai người này. "Tôi thực sự xin lỗi. Lúc đó tôi đã bỏ Dokja-ssi lại..."

"Việc đó là không thể tránh mà."

"Phù, tôi mừng vì Yoo Jonghyuk-ssi đã đúng."

Yoo Jonghyuk? Sao cái tên đó lại được nhắc đến lúc này? Lee Hyunsung nhận ra sau đó và nói, "Yoo Jonghyuk-ssi đã nói rằng Kim Dokja-ssi vẫn còn sống..."

"Yoo Jonghyuk đâu rồi?"

"Anh ấy không có ở đây."

Không có ở đây?

"Yoo Jonghyuk-ssi đã rời đi vào ngày hôm qua. Thế nên..."

Hiểu rồi, ra là thế. Anh ta đúng là một người vội vã.

"Đúng rồi, vẫn còn một người nữa."

"Ah, người dẫn đầu..."

Yoo Sangah chưa kịp nói xong thì một đám đàn ông bỗng xen ngang. Tất nhiên, đó chẳng phải chuyện tốt lành gì.

"Tất cả tránh đường!"

Tôi không cần nghe giải thích để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ba bốn tên đàn ông với ống nước và búa vây quanh tôi. Có một gương mặt quen thuộc trong số chúng.

"C-Cậu..." Han Myungoh đã bỏ rơi tôi ở cầu Donghan đang nhìn tôi như thể trông thấy ma. Han Myungoh chắc hẳn đã tham gia vào hội này. "M-Mau xử lý tên đó đi! Hắn là một tên rất độc ác! Hắn không nên ở đây!"

Tên trộm luôn là kẻ bị kích động trước. Han Myungoh bắt đầu la hét điên dại. Tuy nhiên, tôi thấy những người còn lại đang nhìn nhau và không hề di chuyển. Họ có gì đó rất lạ. Han Myungoh đang ở trung tâm nhưng không ai nghe lời hắn sao?

"Haha, Han-hyung. Mọi người đều đứng yên vậy sao anh không im lặng đi?"

"Ah... Đ-Điều đó..."

"Anh là người mới."

Người đàn ông rẽ những người kia ra một bên và một con đường hình thành. Một người đàn ông gầy xuất hiện trong số họ. Tôi có thể biết được chỉ bằng cách nhìn vào mắt anh ta. Người này có một nhà tài trợ.

"Rất vui được gặp anh. Anh có thể cho tôi biết tên được không?"

"Kim Dokja."

"Anh Dokja. Tôi là Cheon Inho."

Cheon Inho à? Tôi đáng lẽ phải nhớ cái tên này. Tôi siết chặt bàn tay đang cầm gai nhọn. Có vẻ như gã này là thủ lĩnh của nhóm Cheoldoo. Hắn đã mất một nửa số người vì tôi nên mới đến đây để gây rối.

"Tôi đã nghe câu chuyện từ những người đi cùng anh. Anh đã chiến đấu với một con quái vật và cứu các thành viên trong nhóm của tôi."

...Cái gì?

"Mọi người hãy tập trung lại! Chúng ta có một thành viên mới dũng cảm trong nhóm!"

Sau lời nói của Cheon Inho, mọi người bắt đầu lần lượt quay về phía này.

Chính lúc này tôi đã biết. Không thể nào sức hút cá nhân của Han Myungoh lại có thể tập hợp được nhiều quyền lực đến vậy. Cheon Inh mới là thủ lĩnh thực sự của nhóm này.

"Ôi! Đó là thức ăn!"

Những ánh mắt thèm khát đổ dồn vào những chiếc túi mua hàng ở cửa hàng tiện lợi. Rồi Cheon Inho lên tiếng như thể anh ta đã chờ đợi từ lâu.

"Anh ấy đã giao hàng đúng như chúng tôi mong đợi. Anh ấy là một người tốt hiếm có"

Những lời tôi nói khiến mọi người đều nhìn tôi như thể tôi là vị cứu tinh. Người mẹ bế con và ông lão bị thương ở chân đều nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn.

Cheon Inho...hình như tôi nhớ rồi. Đúng rồi, có một người trong nhóm ở trạm Gumho.

[Chòm sao 'Kẻ Âm Mưu Bí Mật' đang rất phấn khích.]

Trong thế giới đổ nát này, mối nguy hiểm thực sự không phải là những người như Bang Cheolsoo. Những con người đang di chuyển trong tuyệt vọng chẳng hề nguy hiểm chút nào đối với tôi.

Những kẻ thực sự nguy hiểm là những kẻ lợi dụng sự tuyệt vọng của người khác để leo thang quyền lực. Giống như gã này vậy.

"Chào mừng đến với ga Gumho, Kim Dokja-ssi"

Cheon Inho cười lớn khi nhìn tôi. Anh ấy cũng cười thầm trong khi bắt tay tôi. Cheon Inho sẽ không bao giờ biết được. Vào khoảnh khắc này, tương lai của anh ta đã được định đoạt.

Chương 18

Mặc cho sự can thiệp của Cheon Inho, các chòm sao không yêu cầu một kịch bản tiền thưởng. Điều đó có nghĩa rằng giờ không phải lúc để xử lý hắn.

Trong khoảng nửa ngày, tôi tập trung vào việc nắm bắt chi tiết của Ga Geumho. Lee Hyunsung là người cung cấp thông tin cho tôi. "Lúc này có 86 người tại Ga Geumho. Ah, tôi đoán giờ là 87 người nếu tính thêm Kim Dokja-ssi."

"Ít hơn tôi nghĩ đấy."

"Đúng vậy. Khi kịch bản diễn ra, chỉ có những người ở gần nhà ga và ở trên tàu điện ngầm mới có thể sống sót. Mọi người đều không nói ra nhưng có lẽ trong kịch bản thứ nhất..."

Tôi không cần phải nghe những lời kế tiếp. Tôi có thể thấy được thông qua biểu cảm của mọi người. Những người sống sót đều đã chà đạp lên sinh mạng người khác. Nói cách khác, tất cả những người ở đây đều là kẻ sát nhân.

"Lúc này, Ga Geumho đang bị chia thành hai nhóm. Nói đúng hơn là một nhóm và phần còn lại."

Lee Hyunsung nhìn mọi người với biểu cảm tối tăm. Có những gã đàn ông đang cầm ống sắt hoặc những loại công cụ khác. Rõ ràng đó là phe nắm quyền ở đây.

"Tin tôi đi! Nhóm của tổng thống đang cật lực làm việc và chúng ta sẽ sớm được cứu." Người trẻ nhất của Hội Hankyung, Han Myungoh la lên.

"Mọi người, hyung-nim nói đúng. Đừng mất hy vọng. Chúng ta sẽ sớm được cứu thôi." Người đang giúp Han Myungoh và cũng là chỉ huy thực sự của nơi này, không ai khác chính là Cheon Inho. Họ là 'Nhóm chính thống'.

"Mẹ ơi, con chán.... Con chơi game trên điện thoại được không?"

"Đợi một lát, đội giải cứu sẽ đến sớm thôi."

"Chính phủ sẽ hành động. Một đất nước không thể sụp đổ sớm đến vậy được."

Những người được bảo vệ bởi Nhóm chính thống và muốn được cứu sống gọi là 'Nhóm thiệt thòi'. Họ quá yếu để trở thành kẻ gϊếŧ chóc. Kể cả khi 100 tên sát nhân tập hợp với nhau, chúng cũng sẽ bị chia thành kẻ yếu và kẻ mạnh. Có thể họ cho rằng mình không phải kẻ sát nhân. Tất cả đều nghĩ điều đó là không thể tránh khỏi.

Lee Hyunsung nhìn Nhóm chính thống đang xúi giục mọi người và nói, "Thức ăn được phân phối bởi Nhóm chính thống. Những cửa hàng tiện lợi và nhà hàng trong khu vực đều đã bị cướp. Thức ăn lúc này đang dần cạn kiệt."

"Tôi hiểu rồi."

"Đó là lí do tại sao một vài người thuộc Nhóm chính thống được gửi lên mặt đất để tìm thức ăn. Heewon-ssi, người anh đã mang đến đây cũng đi với họ."

"Heewon-ssi...?"

"Ah, đó là tên của người phụ nữ mà Dokja-ssi đã cứu."

Tôi nhìn người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế dài tại sân ga. Dưới ánh sáng đèn điện, vẻ đẹp của cô hiện lên rõ ràng. Với đôi má phúng phính và nét dịu dàng kia, có lẽ cô ấy vẫn thường nghe những lời khen từ mọi người. Nhờ phổi khỉ Ellain mà màu da của cô ấy đã tốt hơn so với buổi sáng.

"Heewon-ssi là người duy nhất không trở về sao?"

"Không, thực ra thì có một vài người nữa đã rời đi vào buổi sáng nhưng chỉ có những ai thuộc Nhóm thiệt thòi mới không quay lại."

"Họ không trở về?"

"Đúng thế." Biểu cảm của Lee Hyunsung trở nên tối sầm một lần nữa. Anh ấy nghĩ rằng mình biết đại khái chuyện gì đã xảy ra. Tôi nắm lấy vai của Lee Hyunsung. Tôi đã biết chắc được khi chạm vào anh ấy. Anh ấy thực sự là thanh kiếm thép. Sức mạnh của anh ấy đã sớm vượt qua lv. 10.

"S-Sao anh..."

"Lee Hyunsung-ssi chắc hẳn đã nhận được lời kêu gọi nhưng anh đã từ chối phải không?" Khách quan mà nói, sức chiến đấu của Lee Hyunsung cao hơn so với bang Cheolsoo. Chẳng có lí do gì để Cheon Inho bỏ qua anh ấy cả. "Tôi không thể giải thích được nhưng tôi có cảm giác mình không nên đồng ý. Tôi không biết nhiều về đạo đức hay lương tâm nhưng..." Lee Hyunsung gãi đầu như đang xấu hổ. "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng."

Không đúng...

Dù sao thì Lee Hyunsung vẫn là Lee Hyunsung thôi.

"Hãy nghe theo trái tim anh."

Theo cách đó, tôi vẫn có thể tiếp tục tin tưởng vào anh ấy. Tôi nghe thấy một âm thanh từ đâu đó và quay lại. Tôi trông thấy Yoo Sangah và Lee Gilyoung đang nhìn mình. Khuôn mặt của họ trông như chim non đang chờ chim mẹ vậy, và điều đó khiến tôi bật cười.

"Đang là buổi tối nhỉ. Mọi người đói không? Lấy chúng đi." Tôi đưa đồ ăn trong túi cửa hàng tiện lợi từng cái một.

"Ah, thật sao? Tôi có thể lấy chúng sao?"

"Lần này miễn phí, nhưng lần sau thì phải trả tiền đấy."

"Huh? B-Bao nhiêu...?"

"Mọi người đều có xu phải không? Chỉ 10 xu 1 món thôi."

"N-Như thế..."

Sự bối rối lấp đầy gương mặt Yoo Sangah và Lee Gilyoung. Họ nhìn tôi như thể không tin vào tai mình.

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ trả tiền. Tôi không cần đồ miễn phí." Ngạc nhiên thay, nhân vật đầu tiên lên tiếng là người phụ nữ đang nằm trên ghế. Cô ấy đã tỉnh lại. "Tôi tên là Jung Heewon. Cảm ơn vì đã cứu tôi lúc sáng."

"Không có gì." Tôi đã nghĩ cô ấy chỉ có một khuôn mặt dễ thương thôi, nhưng giờ tôi thấy cô ấy cũng khá đẹp.

"Yoo Sangah-ssi, Lee Hyunsung-ssi, mọi người hãy tỉnh lại đi. Chỗ thức ăn này là do anh ấy đã mạo hiểm mạng sống để mang về. Mọi người định nhận nó miễn phí sao?" Cô ấy nói mà không chút do dự.

"Ah..." Mặt Yoo Sangah chuyển đỏ khi cô ấy nhận ra. "Xin lỗi, tôi thật thiển cận. Tất nhiên chúng tôi sẽ trả tiền... ngay bây giờ. Tôi cũng không thích đồ miễn phí. Tôi không muốn phụ thuộc vào người khác."

"Tôi cũng đồng ý với Yoo Sangah-ssi. Tôi sẽ trả tiền từ giờ."

Tôi khá ngạc nhiên vì những biểu hiện không ngờ của họ. Quả thật, tận thế không có nghĩa là tất cả họ đều như nhau. "Nếu mọi người muốn... Tôi hiểu rồi. Mọi người biết cách chuyển xu chứ?"

"Vâng, tôi đã học được nó vài ngày trước. Chạm vào ngón trỏ của người khác, ừm... và..."

"Nghĩ về số xu muốn chuyển."

Bắt đầu từ Jung Heewon, Yoo Sangah và Lee Hyunsung chuyển cho tôi 10 xu tiền thức ăn. Thật may là họ không kháng cự như tôi đã nghĩ. Tôi không làm việc này để có thêm ít xu. Thoạt nhìn thì việc này có vẻ độc đoán nhưng mọi người sẽ sớm nhận ra họ đã chọn đúng.

[Hóa thân 'Lee Gilyoung' đã chuyển cho bạn 20 xu.]

"Huh? Nhóc đưa anh nhiều hơn 10 xu."

"Đó là để trả cho thanh socola lúc trước."

Biểu cảm của Lee Gilyoung rất thản nhiên. Có lẽ người thích nghi nhanh nhất với thế giới mới này không phải người lớn mà là trẻ em. Trẻ em sẽ dễ dàng vứt bỏ thường thức hơn.

"Dokja-ssi sẽ ở với chúng ta chứ?"

"Ah, chuyện đó..."

"Dokja-ssi." Người vừa gọi tôi không phải Lee Hyunsung. Tôi quay lại và thấy Cheon Inho từ nhóm chính thống. Tôi cũng đoán được rằng hắn sẽ sớm quay lại.

"Tôi có thể nói chuyện với anh một lát không?"

Bang Cheolsoo, kẻ đã mất vài cái răng đang lườm tôi từ phía sau Cheon Inho, sau đó hắn nhanh chóng quay sang hướng khác. Đúng là tên ngu ngốc.

"Được thôi."

Tôi gật đầu và Cheon Inho nói với biểu cảm hài lòng, "Những người khác có thể rời khỏi đây không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Dokja-ssi."

"Ah, việc đó..."

"Không, mọi người không cần phải đi, mọi người có thể nghe chúng tôi nói chuyện."

Mắt Cheon Inho giật giật với lời nói của tôi. Lee Hyunsung, người đang định rời đi, dừng lại.

"Hmm, thế sao? Chà... Tôi không phiền đâu."

Hắn ta hành động như thể họ là những người rất rộng lượng. Cheon Inho kéo cái ghế và ngồi xuống. Thành viên của Hội Cheoldoo xuất hiện ở hai bên và đưa cho hắn một điếu thuốc cùng cái bật lửa. Có vẻ như hắn đã xem quá nhiều phim. "Anh có vẻ là người không thích rườm rà, thế nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính."

"Được."

"Tham gia vào hội của chúng tôi." Đó là một đề nghị khá dễ đoán. "Tôi có thể sắp xếp cho anh một chức vụ cao trong hội. Tôi muốn dẫn dắt hội này cùng anh."

"Sao lại là tôi?"

"Anh không biết sao?" Cheon Inho đưa mắt về phía thành viên bị thương của Hội Cheoldoo. "Anh là người hùng đã cứu họ khỏi quái vật, mà một người hùng thì xứng đáng với một vị trí như thế."

Đó là một cách suy nghĩ thú vị. Hắn sẽ lợi dụng tôi.

"Vậy nếu tôi từ chối thì sao?"

"Từ chối? Thật thú vị, tôi chưa từng nghĩ về nó." Cheon Inho thở một làn khói về phía tôi. "Dokja-ssi, đây không phải là lời đề nghị. Anh có trách nhiệm phải làm thế. Anh có nhìn thấy những người đáng thương này không?"

Mọi người nhìn về phía này với gương mặt nhăn nhó. Có cả trẻ em đang khóc và người già đang tỏ ra mệt mỏi.

"Đó không phải là vấn đề lớn. Tôi đang hỏi ý kiến của anh về việc hợp tác để sinh tồn. Chẳng phải là anh có sức mạnh đó sao?"

"Chính xác thì anh muốn gì?"

"Tôi cần ai đó làm lính chiến."

Lính chiến?

"Vài ngày trước, có ai đó đã làm việc này. Anh ta đi kiếm thức ăn một mình và đi săn trong các đường hầm. Nói chính xác thì chúng tôi đã nhận không những thứ đó."

Tôi không cần hỏi cũng biết đó là Yoo Jonghyuk.

"Rồi anh ta đột ngột biến mất vào tối qua."

"Vậy là anh cần một người để thay thế chỗ của anh ta?"

"Sức mạnh của anh đã được chứng minh với Cheolsoo đây."

Lee Hyunsung và Yoo Sangah mở to mắt. Giờ họ mới chú ý đến những gì đang diễn ra.

"Điều đó không tệ cho Dokja-ssi đâu. Anh là người hùng của mọi người và sẽ là chỉ huy của hội này cùng chúng tôi. Mọi người sẽ có cảm tình với anh và..."

Tôi ngắt lời hắn ta, "Tôi rất tiếc nhưng tôi chẳng có trách nhiệm với ai cả. Tôi không muốn tham gia hội của anh."

"Hmm, là vậy sao?"

"Trên hết, cách anh điều hành hội không phù hợp với tôi."

Tôi nhìn những thành viên khoẻ mạnh của Hội Cheoldoo và những người ốm yếu của nhóm thiệt thòi. Đặc biệt, Jung Heewon nhìn Cheol Inho như thể kẻ thù truyền kiếp.

"Vậy sao? Ổn thôi. Tuy nhiên, nếu anh đổi ý, hãy đến với chúng tôi bất cứ lúc nào."

"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."

"Haha, tôi rất mong đợi đấy."

Không mất nhiều thời gian để hiểu điều Cheon Inho vừa nói. Ngay khi thành viên của Hội Cheoldoo vừa rời đi, những thành viên của nhóm còn lại tiến tới như thể họ đã chờ đợi từ trước. Đó là thành viên của nhóm thiệt thòi. Họ nắm lấy người tôi và nói.

"Này, lời đồn đó là thật sao?"

"Mày định độc chiếm chỗ thức ăn đó à?"

"Anh định ăn hết chúng trong khi anh có thể chia cho mọi người à?"

"Tất cả chúng ta đều ở đây. Vậy tại sao chỉ mình mày có thức ăn?"

"Hãy đưa số thức ăn đó cho Inho-ssi và anh ta sẽ chia chúng một cách công bằng."

Tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi có thể thấy Cheon Inho mỉm cười phía sau nhóm người. Môi hắn đang chuyển động : 'Mau chọn đi.'

Tôi sẽ phân chia thức ăn và trở thành người hùng, hay tôi sẽ làm một kẻ phản diện và giữ thức ăn cho riêng mình? Nếu tôi chọn cái đầu tiên, tôi sẽ rơi vào bẫy của Cheon Inho. Sau khi thức ăn được phân phát, tôi buộc phải đi tìm thêm cùng những kẻ trong Hội Cheoldoo và một ngày nào đó sẽ bị đâm sau lưng. Mặt khác, tôi sẽ bị cô lập trong một thời gian nếu độc chiếm thức ăn.

[Ánh mắt của một vài chòm sao đang sáng rực.]

[Chòm sao 'Kẻ mưu phản Bí mật' vừa khịt mũi.]

Khi mọi người đang trở nên nóng giận, Cheon Inho bước tới.

"Ah, mọi người, bình tĩnh nào. Trông như đang có hiểu lầm ở đây. Dokja-ssi không phải là loại người đó."

Gì đây? Mồi nhử à?

"Anh ấy đã quyết định sẽ hợp tác với chúng ta. Thức ăn mà anh ấy đã mang tới vào hôm nay sẽ được giao lại cho nhóm chính thống và sẽ được phân chia công bằng. Anh ấy cũng đã hứa rằng sẽ tiếp tục làm việc với chúng ta..."

Tất nhiên, hắn thực sự tin rằng tôi sẽ chọn hắn. Thật khó mà có thể nghe tiếp.

"Dừng lại."

Tôi chợt lo lắng trong khoảnh khắc. Yoo Jonghyuk sẽ làm gì? Ah, ra là thế. Câu trả lời là anh ta không có ở đây vào lúc này. Tuy nhiên, tôi không phải là Yoo Jonghyuk.

"Tất nhiên là tôi sẽ chia thức ăn." Tôi có thể thấy môi Cheon Inho đang nhếch lên. Tuy nhiên, mọi người nên nghe đến cuối. "Nhưng nó không miễn phí."

Khác với Yoo Jonghyuk, tôi không bỏ mặc mọi thứ để tiến lên. Nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm với ai cả. Thức ăn sẽ được chia, nhưng chúng không miễn phí. Mọi người trở nên hoang mang khi họ không hiểu lời nói của tôi.

"Đ-Đợi chút, nó không miễn phí sao?"

"Tôi sẽ cho mấy người biết. Tôi không có ý định độc chiếm thức ăn. Tuy nhiên, tôi cũng không đưa nó cho hội của Cheon Inho đâu. Tôi không phải UNICEF và tôi cũng không tin họ." Tôi cười với Cheon Inho. "Tôi muốn một thoả thuận với mấy người. Tôi sẽ bán thức ăn với cái giá hợp lý."

"B-Bán?"

"Cái gì cơ...?"

"Uh, bao nhiêu... tiền?"

Từ xa, tôi có thể thấy mặt Cheon Inho cứng lại. Tôi cười khi nhìn hắn.

"Không, tôi chỉ nhận xu thôi."

_____

Sau một lúc, chỉ những người có quan hệ với tôi trong nhóm thiệt thòi trở lại.

"Như vậy... D-Dokja-ssi, đây có phải lựa chọn đúng đắn không?"

"Gezz... có thứ gì trong cuộc sống này là miễn phí đâu chứ? Dokja-ssi, anh đã làm rất đúng. Tôi cảm thấy rất thoải mái." Jung Heewon loại bỏ mối quan ngại của Lee Hyunsung. Sau khi tôi tuyên bố 'trao đổi', nhiều người đã quay lưng lại với tôi. Có lẽ họ cảm thấy bất mãn.

"Tôi đồng ý với Heewon-ssi. Những người ở đây quá vâng lời nhóm chính thống."

"Đồng ý. Khốn nạn... Ga Geumho đang nằm trong lòng bàn tay của chúng. Những người ở đây bị đối xử như gia súc và thỉnh thoảng bị mang tới lò mổ, như tôi sáng nay vậy."

Cơ thể của Jung Heewon run rẩy. Thực tế thì tôi không phải kẻ độc chiếm thức ăn mà là nhóm chính thống. Chúng độc chiếm thức ăn dựa trên cái cớ "phân chia công bằng", sau đó dùng chúng để thuần hoá mọi người. Con người yếu đuối nhất là khi họ tin rằng có ai đó bảo vệ họ. Khi quyền lực được thiết lập dựa trên mối quan hệ một chiều, mọi người dễ bị phụ thuộc vào nó.

"Tôi đồng ý. Đó là lý do tại sao quyết định của Dokja-ssi hôm nay là vô cùng đúng đắn. Mọi người cần có ý chí để tự mình làm gì đó. Tuy nhiên..." Lee Hyunsung nhìn vào chỗ thức ăn. "Vẫn chưa bán được món nào cả. 50 xu cho một món, chẳng phải nó quá đắt sao? Sao anh không bán với giá 10 xu như đã làm với chúng tôi ấy...?"

Không kỳ lạ khi nghĩ thế. Mọi người chỉ chú ý đến nhóm chính thống mà không có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ nhìn về hướng này. Mọi người vẫn cần thời gian. Tôi trả lời một cách bình tĩnh, "Hãy đợi thêm một lát nữa."

Đêm đã tới. Tiếng của những con quái vật khổng lồ có thể nghe thấy từng đợt từ mặt đất và mọi người thường gặp ác mộng vào lúc này. Yoo Sangah và Lee Gilyoung đã chìm vào giấc ngủ trong khi Jung Heewon đang ngủ gật.

Chương 19

Sáng hôm sau, tôi gần như đã bán hết đồ. Jung Heewon nhìn vào túi thức ăn như thể cô ấy không tin vào mắt mình. "Ôi trời! Đã bán hết rồi sao?"

"Phải."

"Ha, hài hước thật. Mọi người chỉ ngồi nhìn và giờ thì..."

"Nope, không phải chỉ có nhóm thiệt thòi thôi đâu."

Những vị khách đến vào đêm qua không chỉ là thành viên của nhóm thiệt thòi.

"Kim Dokja-ssi, anh đã lựa chọn phương án tệ nhất." Phía sau họ là Cheon Inho. "Anh sẽ phải hối hận."

Hơn nửa lượng thức ăn đã được mua bởi nhóm chính thống. Tất nhiên, họ đã chi trả một cách sòng phẳng. Jung Heewon nổi giận sau khi nghe chuyện. "Đợi chút, thế là nhóm chính thống sẽ lại độc chiếm thức ăn à?"

"Kiểu như thế."

"Không, chuyện này là sao? Chẳng phải anh định làm suy yếu sức mạnh của nhóm chính thống bằng cách thúc đẩy giao dịch giữa mọi người à?"

Đó là một cái nhìn sáng suốt đến không ngờ. Tôi trả lời với một chút khâm phục, "Đúng thế, đó chính là ý định của tôi. Tôi muốn mọi người tự nguyện di chuyển."

"Vậy tại sao anh lại bán chúng cho nhóm chính thống? Tình hình sẽ không thay đổi đâu!"

"Nó đã thay đổi. Tôi đã có được xu."

"Huh?" Tổng cộng là 1.450 xu. Đó là một khoản thu nhập khổng lồ chỉ sau một đêm. "Không... Dokja-ssi đang nghĩ cái quái gì thế? Sangah-ssi, chúng ta có thể tin người này không?"

Yoo Sangah giật mình khi sự chú ý bỗng chuyển sang cô ấy, nhưng sau đó cô ấy mỉm cười. "Tin anh ấy đi."

Đó là một gánh nặng đấy.

"Dokja-ssi, anh có để lại đủ thức ăn cho bản thân không thế?"

"Không, tôi bán cả rồi."

Miệng của Jung Heewon mở lớn và cô ấy chết lặng. Vào lúc đó, có ai chọc vào má tôi. Tôi quay lại và thấy một miếng bánh quy.
"Gật gật."

Đầu của cậu bé di chuyển một cách dễ thương. Tôi mỉm cười, cầm lấy miếng bánh quy và bỏ vào miệng của Lee Gilyoung.

"Anh ổn, nhóc ăn đi. Ah, tôi có điều này cần nói... Mọi người vẫn còn lại thức ăn từ hôm qua chứ?"

"Có, tôi vẫn còn."

"Tôi còn một chút đây."

"Sao thế? Anh muốn mua lại à? Tôi sẽ bán nó." Jung Heewon lắc miếng bánh quy một cách vui vẻ.

"Không, mọi người nên ăn chúng ngay bây giờ."

"Huh?"

"Ăn hết chúng trong hôm nay. Mọi người nên làm ngay đi." Tôi nhắc lại một cách nghiêm túc. "Hoặc mọi người sẽ hối hận đấy."

Jung Heewon la lên. "Tại sao... Khoan, đợi đã, Sangah-ssi, cô làm gì vậy? Tại sao cô lại nghe lời anh ta?"

"Dokja-ssi nói điều này là có lí do cả." Yoo Sangah mỉm cười và mở bịch bánh quy. Lee Hyunsung thì bối rối nhưng vẫn ăn. Trong khi đó, Lee Gilyoung đã ăn toàn bộ ngay khi tôi nói. Đúng là những người biết lắng nghe mà.

"Ah, ừm... Tôi sẽ để lại một cái."

"Tôi không cản đâu."

Tôi nhún vai khi Jung Heewon nói. Nếu hối hận thì đó là lỗi của cô ấy. Vào bữa trưa, có một thông báo đến từ nhóm chính thống. Cheon Inho ngồi trên nền đất trống khi được vây quanh bởi mọi người và nói, "Chúng tôi sẽ giới hạn khẩu phần từ hôm nay. Mỗi người chỉ được 3 cái bánh quy thôi, và..."

Mọi người trở nên kích động trước khi bài phát biểu kịp kết thúc.

"Cái gì? Ba cái bánh quy? Làm sao chúng tôi có thể sống chỉ với chừng đó?"

"Chẳng phải những người trinh sát nhận được nhiều thức ăn hơn sao? Đừng tưởng chúng tôi không biết!"

Mặc dù đang bị mọi người trách móc, Cheon Inho chỉ cười một cách bình tĩnh. "Mọi người nói đúng. Quả thật là các trinh sát nhận được khẩu phần lớn hơn. Nếu mọi người muốn có thêm thức ăn, vậy thì hãy trở thành trinh sát đi."

"Rất ít người quay về sau khi trở thành trinh sát! Chỉ có thành viên của Hội Cheoldoo là luôn sống sót trở về!"

"Các người muốn chúng tôi đi vào chỗ chết sao?"

Cheon Inho vẫn lãnh đạm mặc cho những người xung quanh đang trở nên ồn ào. "Những người đó chỉ thiếu may mắn thôi. Mọi người đều biết rằng ngoài kia rất nguy hiểm mà. Nếu cảm thấy bất mãn thì sao không tự kiếm thức ăn đi?"

"Đ-Điều đó..."

Mọi người ngậm miệng lại một cách ngu ngốc. Nếu họ ra ngoài lúc này, họ sẽ chết. Mọi người đều biết thế. Cheon Inho vẫn chưa kết thúc. "Ah, vẫn có một cách để kiếm được thức ăn mà không cần phải trở thành trinh sát đấy."

"Cách đó là gì?"

"Một thoả thuận. Chúng tôi sẽ vui vẻ trao đổi thức ăn với bất kỳ thứ gì mà chúng tôi cảm thấy có giá trị. Mỗi người đều có những thứ khác nhau, phải chứ?"

Ánh mắt lạnh lùng của Cheon Inho khiến mọi người run rẩy. Phần lớn trong số đó là những người đã mua thức ăn của tôi ngày hôm qua.

[Nhân vật Cheon Inho đã sử dụng kỹ năng 'Kích động Lv.2']

"Đáng lẽ tôi không làm thế này đâu, nhưng hôm qua Kim Dokja-ssi đã cho tôi biết một điều rất tuyệt. Đúng thế, mọi người ạ. Trên thế giới này có gì là miễn phí không? Nếu mọi người muốn thức ăn thì cần chứng minh được giá trị của mình. Đây chính là cách thế giới hoạt động. Cảm ơn đã cho tôi biết những điều này, Kim Dokja-ssi."

...Hắn quăng củ khoai nóng cho tôi sao? Vào khoảnh khắc này, mọi người đều tập trung nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.

"Tại tên khốn đó..."

Mọi người trở nên ngu ngốc và Cheon Inho thì có kỹ năng 'Kích động'. Đó là kỹ năng mà phần lớn những người đứng đầu đều sở hữu, nhưng lần này nó hướng toàn bộ sự thù địch vào tôi...

Tôi nhìn lại Cheon Inho. Những người ngồi gần Cheon Inho bắt đầu mặc cả.

"T-Tôi sẽ mua nó với xu. Anh muốn bao nhiêu?"

"200 xu."

"Huh? Tôi không có nhiều đến thế."

"Vậy thì cút đi."

200 xu cho một chút thức ăn, kể cả có là dokkaebi thì cũng không làm vậy. Một thành viên đang bán thức ăn bên Hội Cheoldoo nhận thấy cái nhìn của tôi và run rẩy. Trên đùi hắn đang cuốn một cái băng. Có lẽ đó là một trong những kẻ bị tôi hạ gục vào hôm qua.

"Tôi đã cảm ơn anh về ngày hôm qua chưa?" Một giọng nói cất lên. Tôi đột ngột quay lại và thấy Jung Heewon đang đứng cạnh mình.

"Tôi nghĩ là rồi."

"Dù thế, tôi vẫn muốn cảm ơn anh lần nữa." Tôi định nói gì đó nhưng ánh mắt của Jung Heewon đã dán chặt lên kẻ bị thương của Hội Cheoldoo. "Tên bị thương ở đùi kia là kẻ đã cố gắng cưỡиɠ ɧϊếp tôi vào hôm qua."

"...Tôi thấy rồi."

"Đừng chạm vào tên đó vì tôi sẽ tự mình gϊếŧ chết hắn. Hiểu chứ?"

Sát ý của cô ấy thật kinh khủng. Cô ấy đã được chọn bởi một nhà tài trợ hay chỉ do thuộc tính thức tỉnh muộn thôi?

[Kỹ năng độc quyền, 'Danh sách nhân vật' được kích hoạt]

Tôi lo lắng một chút khi sử dụng kỹ năng này. Người phụ nữ này lẽ ra đã chết nếu không được tôi cứu. Liệu cô ấy có được đăng ký như một nhân vật không?

[Thông tin nhân vật

Tên: Jung Heewon

Tuổi: 27

Chòm sao: Không có (hiện có 3 chòm sao đang hứng thú với người này)

Thuộc tính riêng: Ngoạ tào (Chung)

Kỹ năng độc quyền: Sát Quỷ Lv.1, Kendo Lv.1

Dấu ấn: Không có

Chỉ số tổng thể: Thể chất Lv.4, Sức mạnh Lv.4, Nhanh nhẹn Lv.7, Sức mạnh Phép thuật Lv.4

Đánh giá tổng thể: Cô ấy là một 'Ngoạ tào' với tiềm năng to lớn. Thông tin về thuộc tính của cô chưa được xác thực do nó chưa thức tỉnh.]

May mắn là thông tin của cô ấy đã xuất hiện. Điều này khác với Yoo Sangah, Lee Gilyoung và Han Myungoh. Theo nguyên tác chẳng phải cô ấy đã bị loại bỏ sao? Dù gì thì cô ấy cũng có một thuộc tính riêng rất thú vị.

'Ngoạ tào.'

Nghe tên thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó là một trong số ít những thuộc tính dạng 'siêu tiến hoá' trong Con đường Sinh tồn. 'Ngoạ tào' được đánh giá là Chung, nhưng nó có thể trở thành Hiếm hoặc Huyền thoại tùy hoàn cảnh. 1 trong số 100 người mạnh nhất Con đường Sinh tồn - Đồ Tể Điên đã tiến hoá từ 'Ngoạ tào'.

Jung Heewon. Tôi đã từng nghĩ cô ấy chỉ là một người qua đường nhưng giờ thì có lẽ tôi nên cân nhắc việc xem cô ấy như một nhân vật quan trọng. Sẽ cần thời gian để kỹ năng Sát Quỷ của cô ấy phát triển, nhưng cô ấy có thể trở thành một lính chiến mạnh mẽ nếu được đào tạo đúng cách.

"Dù sao thì... Dokja-ssi có vẻ rất bình tĩnh."

Bình tĩnh à... Có lẽ trông như thế thật. Tôi đáp lại, "Tôi đã quen với những tình huống thế này trong tiểu thuyết."

"Huh? Vậy nghĩa là... Đợi đã, anh đi đâu vậy?"

Tôi không trả lời và bước khỏi sân ga. Jung Heewon định đi theo nhưng tôi đưa tay cản lại.

"Không sao đâu."

Tôi bước dọc theo đường ray và nhìn vào đường hầm dẫn đến Ga Yaksu. Nó tối om và không thể nhìn thấy gì bên trong, nhưng từ đó bốc ra một mùi kinh khủng, cứ như mùi máu.

"Anh không định đi vào đó phải không?" Jung Heewon hỏi. "Những ai đi vào đó đều chết cả. Những kẻ du côn hay bất cứ người nào. Chỉ cần vào trong đó là cầm chắc cái chết."

Những gì cô ấy nói không chính xác. Có một người đã vượt qua đường hầm này và đến được ga tiếp theo. Chúng tôi quay trở lại sân ga. Chúng tôi đã đi được một lúc nhưng hàng người chờ đổi thức ăn vẫn còn dài. Một vài người cố gắng chống lại nhóm chính thống đều bị hạ gục và đám còn lại thì phải trả một cái giá vô lý cho thức ăn.

Một lát sau, Jung Heewon nhìn thấy vài cô gái trẻ lén lút đi vào phía sau một tấm bạt. Cô ấy trở nên tức giận. "Ah, thật bực mình. Anh thấy chứ?"

"Tôi thấy."

Cheon Inho đã nói "Bất cứ thứ gì" cũng có thể đổi thức ăn, nhưng những cô gái kia không hề cầm theo gì cả. Jung Heewon bật dậy. "Tôi không thể chỉ ngồi nhìn được."

"Cô định làm gì?"

"Dừng chuyện đó lại. Tôi phải nói họ không thể làm thế dù hoàn cảnh có ra sao đi nữa!"

"Rồi những người đó sẽ chết đói."

"Anh chỉ định nhìn thôi à?"

"Phải, lúc này cô chỉ nên đứng nhìn thôi."

"Ý anh là sao?"

Tôi hứng chịu ánh mắt khinh thường của Jung Heewon trước khi nói tiếp, "Jung Heewon-ssi, dừng những người đó lại sẽ không giải quyết được vấn đề đâu. Kể cả khi cô dừng họ lúc này, những việc tương tự sẽ lại xảy ra vào ban đêm."

"...Thế thì tôi sẽ lại ngăn cản họ, hết lần này đến lần khác."

"Còn thức ăn của họ thì sao? Trong số những người đi vào bên trong tấm bạt có một người mẹ có con nhỏ. Nếu đứa trẻ đó chết đói thì sao? Jung Heewon-ssi sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của đứa trẻ đó chứ?"

Mắt của Jung Heewon run rẩy và cô cúi đầu xuống để giấu đi biểu cảm của mình. "Vậy tôi có thể làm gì? Thay vào đó..."

Tôi nhìn Jung Heewon. Nếu cứ thế này thì cô ấy sẽ không thể đột phá được. Cô ấy là một 'Ngoạ tào' với 'Sát quỷ'. Dựa theo những hành động của mình mà cô ấy có thể trở thành một kẻ gϊếŧ người bừa bãi.

"Heewon-ssi, chìa khoá của vấn đề là thức ăn, phải chứ?"

"...Đúng vậy."

"Chúng ta cần phải xử lý nguồn gốc của vấn đề."

"Huh...?"

Tôi nhìn vào đồng hồ thay câu trả lời. Đã đến lúc rồi.

"Kwajijijik!"

Đúng thế, nó đã xuất hiện. Không khí bị xé rách và một hình bóng quen thuộc hiện ra. Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Cơn ác mộng của loài người và là khởi đầu cho những bi kịch này đã xuất hiện.

[M-Mọi người đang làm gì thế? Chẳng phải mọi người đã được tự do một lúc rồi à?]

Đó chính là Dokkaebi.

"A-Aaaaaah!"

Mọi người trở nên hoảng loạn bởi sự xuất hiện của Dokkaebi. Chẳng có gì tốt khi gã này xuất hiện cả. Kể cả Jung Heewon, người vừa tràn đầy năng lượng cũng nao núng trong giây lát. Tuy nhiên, đây không phải là Bihyung. Đúng ra thì Bihyung là người chịu trách nhiệm cho những kênh gần đây, nhưng kẻ này là một dokkaebi khác. Không giống với bộ lông trắng của Bihyung, nó có bộ lông màu đen.

[B-Bạn tôi, người được giao phụ trách kịch bản này đang phải chịu kỉ luật... T-Thế nên tôi sẽ chịu trách nhiệm cho kịch bản này].

Giọng điệu rụt rè của dokkaebi này rất đáng chú ý đấy.

[M-Mọi người, c-chẳng phải quá yên bình rồi sao? Bihyung đã quá tự phụ chỉ để thiết lập độ khó cho kịch bản này.]

"N-Ngươi đang nói gì thế? Ngươi muốn gì?"

[H-Hic. Mọi người đừng giận. D-Dù sao thì, tôi đến vì mọi người...]

"Vì chúng tôi sao?"

"V-Vậy đưa thức ăn cho chúng tôi đi!"

[T-Thức ăn? Aha... nếu mọi người muốn thức ăn...]

Sau khi nói xong, Dokkaebi di chuyển tay của mình.

[Một kịch bản trừng phạt đã được thêm vào.

Từ giờ trở đi, thức ăn dự trữ sẽ bị giới hạn.

Toàn bộ thức ăn có sẵn sẽ biến mất]

"Uuh! Cái gì thế?"

Mọi người la hét. Kể cả là của nhóm chính thống hay nhóm thiệt thòi, những thứ được gọi là 'thức ăn' lơ lửng trong không khí.

[Hehehe... Mọi người phải tìm cách vượt qua kịch bản này.]

Thức ăn đóng hộp, bánh quy, thức ăn nhanh, thanh năng lượng, v.v. Tất cả thức ăn mọi người giành được đều bị phá hủy chỉ với một cử chỉ của con dokkaebi. Biểu cảm của mọi người trở nên hung tợn khi thấy thức ăn biến mất.

[M-Mọi người muốn ăn à? Dù sao thì, rác rưởi của Trái Đất...]

Giọng điệu của nó đột nhiên thay đổi. Tôi nhớ lại tên của nó. Theo cốt truyện ban đầu, chỉ có một dokkaebi như thế này. Nó có tông giọng rụt rè nhưng lại hung ác hơn bất cứ dokkaebi nào khác. Từ xa, Cheon Inho nhìn tôi với ánh mắt bối rối.

[Mọi người, từ giờ hãy vui vẻ nào. Hehe...]

Theo sau đó là tin nhắn hệ thống.

[Kịch bản trừng phạt đã được thêm vào.

Điều khoản 'Phí sinh tồn' đã được thêm vào.

Từ giờ trở đi, 100 xu sẽ được khấu trừ mỗi đêm cho 'phí sinh tồn'. Nếu không thể trả 'phí sinh tồn', bạn sẽ chết.

Hình phạt 'phí sinh tồn' sẽ kéo dài cho đến khi kịch bản thứ hai được hoàn thành.]

Tôi cười lớn khi đọc những dòng tin nhắn. Phải, giờ mới giống Con đường Sinh tồn này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store