Toàn thế giới này, tôi yêu em nhất
Chương 89
Cư dân mạng hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, nhiều người dự định lúc 0 giờ khi được cập nhật sẽ làm mới trang web,đăng bình luận ăn đường."Trông có vẻ tốt hơn tôi nghĩ nhiều.""Đúng vậy, Trình Úc và Lâm An Lan đứng cùng nhau trông thật hòa hợp. H
Đứng cạnh nhau đẹp x2 luôn ấy.Tấn công chí mạng gấp đôi. Tối nay tôi chắc chắn sẽ có một giấc mơ đẹp."
"Tôi nói mà soái ca chắc chắn cùng đội với soái ca,tôi hy vọng Ngọc Lan luôn có thể hợp tác với nhau,không cần đổi người đâu." "Sau khi xem qua, có vẻ như họ vẫn luôn cùng một đội, nhưng thật khó giữ nguyên như vậy mà,nếu tôi sai cũng đừng mắng tôi nha."
"Aaaaaaaaaaa thật vậy chăng? Nhất định phải là sự thật. Tín nữ bằng lòng ăn chay một tháng,cầu xin cho cp của mình luôn ở cùng một đội.""Tín nữ cũng nguyện ý!""Tín nữ có thể nhịn ăn thịt, cầu mong!”
Trong cuộc thảo luận giữa các cư dân mạng, số người ở siêu thoại Ngọc Lan tăng vọt,rất nhiều khán giả xem tập đầu tiên đã sôi nổi ăn đường và gia nhập đại gia đình siêu thoại.Ngày hôm sau, lúc Trình Úc tỉnh dậy, hắn đã nhận được tin vui từ Vương Thành,tất cả các nhóm dự phòng trong tay cậu đều đã được lấp đầy, không kể các nhóm mà mọi người đã tự tạo ra.Trình Úc: ...Cảm giác này giống như trở nên giàu có chỉ sau một đêm vậy.
Trình Úc trả lời cậu: 【Tếp tục cố gắng, tiếp tục chăm chỉ nỗ lực,khi siêu thoại đứng đầu,em sẽ nhận được tiền thưởng. 】Vương Thành: 【Trình ca thật lợi hại, nói thành vần điệu luôn. 】Trình Úc: 【Đương nhiên. 】Vương Thành nghĩ chương trình gameshow tiếp theo Trình ca của cậu có lẽ sẽ đi rạp khắp Trung Quốc luôn quá.
Nhân số CP Ngọc Lan tăng vọt là chuyện tốt, nhưng khi 《Đông Đảo 》 đóng máy,đối với Trình Úc ,chưa chắc là tốt hay xấu.Nếu có thể, Trình Úc hy vọng bộ phim này có thể quay vô thời hạn, để hắn luôn có thể diễn cùng Lâm An Lan.Nhưng hắn cũng biết, kịch bản dù có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có ngày đóng máy, chưa kể bản thân 《Đông Đảo 》 cũng không phải là một câu chuyện dài.
*
Cố Thư Vũ kết hôn, người cậu cưới là một cô gái rất dịu dàng, cô gái đó rất xinh đẹp, đứng cùng với Cố Thư Vũ trông rất xứng đôi.
Cảnh Hoán là phù rể, tham dự đám cưới của Cố Thư Vũ.Trong đám cưới, anh nhìn thấy Tôn Hân Hân, người mà anh đã lâu không gặp, Tôn Hân Hân vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng người yêu cũ của cô giờ đã là chú rể của người khác.Cô rất ân cần chỉ nói họ là bạn cùng lớp đại học chứ không nói cô là bạn gái cũ của Cố Thư Vũ.Cố Thư Vũ mỉm cười nâng ly chúc mừng kính rượu đến bàn của họ, sau đó rời chỗ cô đi sang bàn khác
Tôn Hân Hân nhìn cậu, liền thấy Cảnh Hoán đứng bên cạnh chắn rrượu cho cậu.Tình cảm của họ vẫn rất tốt,lúc cô quen biết Cố Thư Vũ, Cảnh Hoán là bạn thân nhất của cậu, sau ngần ấy năm,dù cô và Cố Thư Vũ đã xa cách từ lâu nhưng Cảnh Hoán vẫn ở bên cạnh cậu, vẫn là bạn thân của cậu.Tôn Hân Hân cảm thấy có lẽ đôi khi, tình bạn còn đáng tin cậy hơn tình yêu rất nhiều, tuy không mãnh liệt như tình yêu nhưng nó là một dòng chảy ổn định và sẽ luôn khiến bạn cảm thấy mình có thể dựa vào nó.
Cô cúi đầu im lặng uống một ly rượu.Cảnh Hoán giúp Cố Thư Vũ uống vài ly cho đến khi hôn lễ kết thúc.Cố Thư Vũ và cô dâu rời đi, anh cũng đi về một hướng khác.Khi anh rời khỏi khách sạn,bầu trời đổ tuyết,trắng xóa cả nhân gian, Cảnh Hoán không nhìn thấy được tương lai của mình.Trái tim anh đã đi vào ngõ cụt,anh không thể tìm được lối thoát.
Anh im lặng bước về phía trước, đi qua ngã tư,bước từng bước về phía trước xuyên qua tuyết.Anh nghĩ đến cảnh tượng Cố Thư Vũ trước khi bước vào hội trường,anh đứng sau cánh cửa, hiếm khi có chút khẩn trương.Anh nhìn Cố Thư Vũ, trong lòng tràn đầy chua xót.Cố Thư Vũ sửa sang lại quần áo,bước về phía cửa, Cảnh Hoán đưa mắt nhìn theo cậu, xuyên qua lưng cậu, anh có thể nhìn thấy ánh nắng trẻ trung của tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Cậu thay bộ đồ ngủ màu trắng thành bộ vest trắng,cậu vẫy đôi cánh chuẩn bị bay đi.Cảnh Hoán nắm chặt tay,tim anh đập nhanh,tim đập quá nhanh,anh muốn níu giữ,anh lưu luyến si mê, tình yêu của anh, anh không cam lòng,khát vọng của anh và ham muốn ích kỷ của anh, khiến trái tim anh đau đớn, khiến anh không thở nổi.Vào lúc đó, cảm xúc của anh đột nhiên lấn át lý trí.Anh tự hỏi tại sao?Tại sao anh không thể?
Anh rõ ràng mới là người yêu Cố Thư Vũ nhất và cũng ở bên cậu lâu nhất, vậy tại sao Cố Thư Vũ không thể chọn anh chứ?Anh bốc đồng và không kiểm soát được,chạy về phía Cố Thư Vũ.Anh như đang tuyệt vọng đuổi theo chuyến tàu cuối cùng, giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, trong lòng anh tràn ngập tuyệt vọng.
Anh chặn Cố Thư Vũ trước khi cậu bước vào cửa, ấn vào vai cậu, đôi mắt đầy phức tạp, mở miệng muốn nói, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.Anh chỉ có thể nhìn Cố Thư Vũ, tuyệt vọng, thâm tình, bất lực,lại buồn bã.Cố Thư Vũ không biết tại sao, nghi ngờ hỏi anh: "Sao vậy?"Ánh mắt cậu rất trong trẻo, giống như lần đầu gặp nhau, cậu đi theo anh hỏi tên anh, giống như vào buổi chiều khi bầu trời hoàng hôn đã buông xuống cậu đã nói với anh, “Tôi sẽ giúp cậu.”
Thời gian không để lại dấu vết gì trên người cậu, cậu vẫn là chàng trai ôn hòa dưới ánh mặt trời ngày ấy, cả đời chỉ nên gặp hoa và kim cương.Cảnh Hoán đột nhiên tỉnh lại.Những đợt sóng hỗn loạn dâng lên khi thủy triều dâng cao đã từ từ rút xuống mặt biển vào lúc này.Anh đã đánh mất khoảnh khắc can đảm và ích kỷ đó.Anh tự nhủ: Bởi vì cậu ấy không muốn.
Chỉ cần Cố Thư Vũ thích anh dù chỉ một chút, hoặc thích con trai một chút, anh sẽ không ngần ngại hay do dự nói với cậu rằng: "Tôi yêu cậu, tôi thích cậu,tôi muốn ở bên cậu,tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi ."Nhưng Cố Thư Vũ không có.Cậu ấy cũng giống như những chàng trai bình thường khác, cười đùa, bày tỏ tấm lòng với bạn bè nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Cảnh Hoán có thể không quan tâm đến bất kỳ ai, bất kỳ trở ngại nào, bất kỳ rào cản nào, nhưng anh sẽ không bao giờ làm Cố Thư Vũ xấu hổ,cũng đừng nói đến việc kéo Cố Thư Vũ vào vũng lầy này.Anh yêu cậu,cũng muốn cậu hạnh phúc hơn bất cứ ai khác.Cảnh Hoán mỉm cười, chỉnh lại cà vạt cho cậu , nói: “Tân hôn vui vẻ.”“Vậy thôi à?”“Ừm.” Cảnh Hoán gật đầu, “Chúc cậu hạnh phúc.”
“Được.” Cố Thư Vũ vỗ nhẹ tay anh, “Cậu làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng vừa rồi cậu có chuyện gì chứ? Cậu thực sự không sao chứ? Đừng giấu tôi chuyện gì."Cảnh Hoán lắc đầu, "Không có, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy có chút xúc động thôi."Cố Thư Vũ cảm thấy nhẹ nhõm, quay người và tiếp tục đi về phía cửa.Cảnh Hoán buông tay ra, giống như lần đó họ cùng nhau đi đến nhà ma, Cố Thư Vũ nói cậu sợ ma, Cảnh Hoán đưa tay ra muốn ôm lấy cậu, nhưng Tôn Hân Hân lại đưa tay ra trước Cố Thư Vũ liền nắm tay cô, sau đó Cảnh Hoán liền rút tay lại.
Sau này, hai người đi tới nhà ma, anh kéo Cố Thư Vũ, chậm rãi im lặng đi về phía trước.Cố Thư Vũ rất sợ, luôn muốn nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng Cảnh Hoán lại muốn đi càng chậm càng tốt, anh sợ nếu đi ra ngoài sẽ không còn tư cách nắm tay cậu nữa.Trong số các hoạt động yêu thích của anh, ngôi nhà ma ám luôn đứng đầu.Cố Thư Vũ phàn nàn với anh, "Sao cậu không thích tàu lượn siêu tốc, mà lại thích ngôi nhà ma ám này chứ,bóng tối như này thì có gì tốt đâu chứ?"
Cảnh Hoán mỉm cười nhìn cậu, nhưng không nói gì.Anh không thích nhà ma, anh chỉ thích Cố Thư Vũ kéo anh lại gần cậu.Tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, Cảnh Hoán ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày đặc,giống như khi có người vỗ cánh, những bông tuyết bay như lông vũ.Cuối cùng anh cũng để thiên thần của mình bay đi,không thể ôm lấy cậu trong cuộc đời này được nữa.Cảnh Hoán cúi đầu, cảm giác được bông tuyết rơi trên mặt và bả vai, quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong thế giới màu trắng bạc
Ở phía đông ngã tư, Tôn Hân Hân trang điểm xinh đẹp ngồi trong xe, vừa cười vừa khóc, cô vừa buồn cho mối tình đầu đã mất, vừa mừng vì người yêu cũ đã tìm được hạnh phúc mới.Phía bắc ngã tư, Cố Thư Vũ, người vừa mới kết hôn, đang mỉm cười ôm cô dâu, ngọt ngào nói chuyện với cô về tuần trăng mật của họ.Ở phía tây ngã tư, Cảnh Hoán nhìn lại toàn bộ nhân gian, cúi đầu thật sâu về phía Cố Thư Vũ giữa màu trắng thuần khiết.Người đi đường vội vã trên đường, ai cũng có suy nghĩ riêng, ai cũng có hỉ nộ ái ố riêng.
Đông đảo mọi người đều bình thường,nhưng cũng không tầm thường.
*
Đạo diễn Trương nhìn khung cảnh trong camera, từ từ kéo xa rồi lại kéo xa tiếp.Cuối cùng,nhân gian như bị đóng băng ngựa xe tấp nập.Đoàn làm phim 《Đông Đảo 》 đã chính thức đóng máy.Phó đạo diễn yêu cầu mọi người đứng cùng nhau,nói mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh chung.
Lâm An Lan rất tự giác đứng ở bên cạnh Trình Úc, Trương đạo đứng ở giữa, mọi người nhìn về phía camera, mỉm cười vui vẻ,thời gian trong khoảnh khắc này như dừng lại.《Đông Đảo 》 đã đóng máy, nhưng Trình Úc cũng không vội rời đi, hắn cầm máy ảnh,kéo Lâm An Lan còn nhiều cảnh chưa quay xong ra chụp ảnh.Lâm An Lan cũng thông cảm cho hắn lúc yêu thầm anh,không chụp được mấy ảnh với anh nên cũng không ngăn cản, hai người cùng nhau chụp ảnh.
Bên này《Đông Đảo 》mới đóng máy, bên kia bộ phim mới 《Tối chủ nhật ngày 8》 của Trình Úc sắp chiếu.Trước đấy Trình Úc phải quay phim, cũng không có nhiều thời gian, bây giờ quay xong cần phải đi tuyên truyền.Hắn có hơi không nguyện ý, thầm muốn ở lại cùng Lâm An Lan, nhưng hắn muốn cũng vô dụng, hắn vẫn phải chịu trách nhiệm về công việc của mình, vậy nên,sau khi Trình Úc rời khỏi đoàn làm phim lại bắt đầu một vòng công việc bận rộn mới.
Lâm An Lan an ủi hắn: “Không sao đâu,anh cứ đi đi,em ở nhà sẽ không biến mất đâu.Anh đi tuyên truyền đi, em cũng sẽ giúp anh tuyên truyền trên weibo. Sau đó khi phim được chiếu,chúng ta sẽ cùng đi xem nha." Trình Úc nhìn anh,lưu luyến không rời ôm lấy anh, "Anh thật muốn đóng gói
em mang đi cùng mà." "Vậy anh mang chiếc nhẫn này vào, treo lên dây chuyền làm mặt dây chuyền. Như vậy cũng coi như là anh và em ở cùng nhau vậy."Trình Úc cảm thấy đây là một ý kiến hay, "Ý kiến hay,vẫn là vợ anh thông minh nhất."
Hắn kích động hôn Lâm An Lan, Lâm An Lan nhìn hắn mỉm cười, anh cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu.____________________🖤.___________________
Đứng cạnh nhau đẹp x2 luôn ấy.Tấn công chí mạng gấp đôi. Tối nay tôi chắc chắn sẽ có một giấc mơ đẹp."
"Tôi nói mà soái ca chắc chắn cùng đội với soái ca,tôi hy vọng Ngọc Lan luôn có thể hợp tác với nhau,không cần đổi người đâu." "Sau khi xem qua, có vẻ như họ vẫn luôn cùng một đội, nhưng thật khó giữ nguyên như vậy mà,nếu tôi sai cũng đừng mắng tôi nha."
"Aaaaaaaaaaa thật vậy chăng? Nhất định phải là sự thật. Tín nữ bằng lòng ăn chay một tháng,cầu xin cho cp của mình luôn ở cùng một đội.""Tín nữ cũng nguyện ý!""Tín nữ có thể nhịn ăn thịt, cầu mong!”
Trong cuộc thảo luận giữa các cư dân mạng, số người ở siêu thoại Ngọc Lan tăng vọt,rất nhiều khán giả xem tập đầu tiên đã sôi nổi ăn đường và gia nhập đại gia đình siêu thoại.Ngày hôm sau, lúc Trình Úc tỉnh dậy, hắn đã nhận được tin vui từ Vương Thành,tất cả các nhóm dự phòng trong tay cậu đều đã được lấp đầy, không kể các nhóm mà mọi người đã tự tạo ra.Trình Úc: ...Cảm giác này giống như trở nên giàu có chỉ sau một đêm vậy.
Trình Úc trả lời cậu: 【Tếp tục cố gắng, tiếp tục chăm chỉ nỗ lực,khi siêu thoại đứng đầu,em sẽ nhận được tiền thưởng. 】Vương Thành: 【Trình ca thật lợi hại, nói thành vần điệu luôn. 】Trình Úc: 【Đương nhiên. 】Vương Thành nghĩ chương trình gameshow tiếp theo Trình ca của cậu có lẽ sẽ đi rạp khắp Trung Quốc luôn quá.
Nhân số CP Ngọc Lan tăng vọt là chuyện tốt, nhưng khi 《Đông Đảo 》 đóng máy,đối với Trình Úc ,chưa chắc là tốt hay xấu.Nếu có thể, Trình Úc hy vọng bộ phim này có thể quay vô thời hạn, để hắn luôn có thể diễn cùng Lâm An Lan.Nhưng hắn cũng biết, kịch bản dù có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có ngày đóng máy, chưa kể bản thân 《Đông Đảo 》 cũng không phải là một câu chuyện dài.
*
Cố Thư Vũ kết hôn, người cậu cưới là một cô gái rất dịu dàng, cô gái đó rất xinh đẹp, đứng cùng với Cố Thư Vũ trông rất xứng đôi.
Cảnh Hoán là phù rể, tham dự đám cưới của Cố Thư Vũ.Trong đám cưới, anh nhìn thấy Tôn Hân Hân, người mà anh đã lâu không gặp, Tôn Hân Hân vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng người yêu cũ của cô giờ đã là chú rể của người khác.Cô rất ân cần chỉ nói họ là bạn cùng lớp đại học chứ không nói cô là bạn gái cũ của Cố Thư Vũ.Cố Thư Vũ mỉm cười nâng ly chúc mừng kính rượu đến bàn của họ, sau đó rời chỗ cô đi sang bàn khác
Tôn Hân Hân nhìn cậu, liền thấy Cảnh Hoán đứng bên cạnh chắn rrượu cho cậu.Tình cảm của họ vẫn rất tốt,lúc cô quen biết Cố Thư Vũ, Cảnh Hoán là bạn thân nhất của cậu, sau ngần ấy năm,dù cô và Cố Thư Vũ đã xa cách từ lâu nhưng Cảnh Hoán vẫn ở bên cạnh cậu, vẫn là bạn thân của cậu.Tôn Hân Hân cảm thấy có lẽ đôi khi, tình bạn còn đáng tin cậy hơn tình yêu rất nhiều, tuy không mãnh liệt như tình yêu nhưng nó là một dòng chảy ổn định và sẽ luôn khiến bạn cảm thấy mình có thể dựa vào nó.
Cô cúi đầu im lặng uống một ly rượu.Cảnh Hoán giúp Cố Thư Vũ uống vài ly cho đến khi hôn lễ kết thúc.Cố Thư Vũ và cô dâu rời đi, anh cũng đi về một hướng khác.Khi anh rời khỏi khách sạn,bầu trời đổ tuyết,trắng xóa cả nhân gian, Cảnh Hoán không nhìn thấy được tương lai của mình.Trái tim anh đã đi vào ngõ cụt,anh không thể tìm được lối thoát.
Anh im lặng bước về phía trước, đi qua ngã tư,bước từng bước về phía trước xuyên qua tuyết.Anh nghĩ đến cảnh tượng Cố Thư Vũ trước khi bước vào hội trường,anh đứng sau cánh cửa, hiếm khi có chút khẩn trương.Anh nhìn Cố Thư Vũ, trong lòng tràn đầy chua xót.Cố Thư Vũ sửa sang lại quần áo,bước về phía cửa, Cảnh Hoán đưa mắt nhìn theo cậu, xuyên qua lưng cậu, anh có thể nhìn thấy ánh nắng trẻ trung của tuổi trẻ và tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Cậu thay bộ đồ ngủ màu trắng thành bộ vest trắng,cậu vẫy đôi cánh chuẩn bị bay đi.Cảnh Hoán nắm chặt tay,tim anh đập nhanh,tim đập quá nhanh,anh muốn níu giữ,anh lưu luyến si mê, tình yêu của anh, anh không cam lòng,khát vọng của anh và ham muốn ích kỷ của anh, khiến trái tim anh đau đớn, khiến anh không thở nổi.Vào lúc đó, cảm xúc của anh đột nhiên lấn át lý trí.Anh tự hỏi tại sao?Tại sao anh không thể?
Anh rõ ràng mới là người yêu Cố Thư Vũ nhất và cũng ở bên cậu lâu nhất, vậy tại sao Cố Thư Vũ không thể chọn anh chứ?Anh bốc đồng và không kiểm soát được,chạy về phía Cố Thư Vũ.Anh như đang tuyệt vọng đuổi theo chuyến tàu cuối cùng, giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, trong lòng anh tràn ngập tuyệt vọng.
Anh chặn Cố Thư Vũ trước khi cậu bước vào cửa, ấn vào vai cậu, đôi mắt đầy phức tạp, mở miệng muốn nói, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.Anh chỉ có thể nhìn Cố Thư Vũ, tuyệt vọng, thâm tình, bất lực,lại buồn bã.Cố Thư Vũ không biết tại sao, nghi ngờ hỏi anh: "Sao vậy?"Ánh mắt cậu rất trong trẻo, giống như lần đầu gặp nhau, cậu đi theo anh hỏi tên anh, giống như vào buổi chiều khi bầu trời hoàng hôn đã buông xuống cậu đã nói với anh, “Tôi sẽ giúp cậu.”
Thời gian không để lại dấu vết gì trên người cậu, cậu vẫn là chàng trai ôn hòa dưới ánh mặt trời ngày ấy, cả đời chỉ nên gặp hoa và kim cương.Cảnh Hoán đột nhiên tỉnh lại.Những đợt sóng hỗn loạn dâng lên khi thủy triều dâng cao đã từ từ rút xuống mặt biển vào lúc này.Anh đã đánh mất khoảnh khắc can đảm và ích kỷ đó.Anh tự nhủ: Bởi vì cậu ấy không muốn.
Chỉ cần Cố Thư Vũ thích anh dù chỉ một chút, hoặc thích con trai một chút, anh sẽ không ngần ngại hay do dự nói với cậu rằng: "Tôi yêu cậu, tôi thích cậu,tôi muốn ở bên cậu,tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi ."Nhưng Cố Thư Vũ không có.Cậu ấy cũng giống như những chàng trai bình thường khác, cười đùa, bày tỏ tấm lòng với bạn bè nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi.
Cảnh Hoán có thể không quan tâm đến bất kỳ ai, bất kỳ trở ngại nào, bất kỳ rào cản nào, nhưng anh sẽ không bao giờ làm Cố Thư Vũ xấu hổ,cũng đừng nói đến việc kéo Cố Thư Vũ vào vũng lầy này.Anh yêu cậu,cũng muốn cậu hạnh phúc hơn bất cứ ai khác.Cảnh Hoán mỉm cười, chỉnh lại cà vạt cho cậu , nói: “Tân hôn vui vẻ.”“Vậy thôi à?”“Ừm.” Cảnh Hoán gật đầu, “Chúc cậu hạnh phúc.”
“Được.” Cố Thư Vũ vỗ nhẹ tay anh, “Cậu làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng vừa rồi cậu có chuyện gì chứ? Cậu thực sự không sao chứ? Đừng giấu tôi chuyện gì."Cảnh Hoán lắc đầu, "Không có, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy có chút xúc động thôi."Cố Thư Vũ cảm thấy nhẹ nhõm, quay người và tiếp tục đi về phía cửa.Cảnh Hoán buông tay ra, giống như lần đó họ cùng nhau đi đến nhà ma, Cố Thư Vũ nói cậu sợ ma, Cảnh Hoán đưa tay ra muốn ôm lấy cậu, nhưng Tôn Hân Hân lại đưa tay ra trước Cố Thư Vũ liền nắm tay cô, sau đó Cảnh Hoán liền rút tay lại.
Sau này, hai người đi tới nhà ma, anh kéo Cố Thư Vũ, chậm rãi im lặng đi về phía trước.Cố Thư Vũ rất sợ, luôn muốn nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng Cảnh Hoán lại muốn đi càng chậm càng tốt, anh sợ nếu đi ra ngoài sẽ không còn tư cách nắm tay cậu nữa.Trong số các hoạt động yêu thích của anh, ngôi nhà ma ám luôn đứng đầu.Cố Thư Vũ phàn nàn với anh, "Sao cậu không thích tàu lượn siêu tốc, mà lại thích ngôi nhà ma ám này chứ,bóng tối như này thì có gì tốt đâu chứ?"
Cảnh Hoán mỉm cười nhìn cậu, nhưng không nói gì.Anh không thích nhà ma, anh chỉ thích Cố Thư Vũ kéo anh lại gần cậu.Tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, Cảnh Hoán ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày đặc,giống như khi có người vỗ cánh, những bông tuyết bay như lông vũ.Cuối cùng anh cũng để thiên thần của mình bay đi,không thể ôm lấy cậu trong cuộc đời này được nữa.Cảnh Hoán cúi đầu, cảm giác được bông tuyết rơi trên mặt và bả vai, quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong thế giới màu trắng bạc
Ở phía đông ngã tư, Tôn Hân Hân trang điểm xinh đẹp ngồi trong xe, vừa cười vừa khóc, cô vừa buồn cho mối tình đầu đã mất, vừa mừng vì người yêu cũ đã tìm được hạnh phúc mới.Phía bắc ngã tư, Cố Thư Vũ, người vừa mới kết hôn, đang mỉm cười ôm cô dâu, ngọt ngào nói chuyện với cô về tuần trăng mật của họ.Ở phía tây ngã tư, Cảnh Hoán nhìn lại toàn bộ nhân gian, cúi đầu thật sâu về phía Cố Thư Vũ giữa màu trắng thuần khiết.Người đi đường vội vã trên đường, ai cũng có suy nghĩ riêng, ai cũng có hỉ nộ ái ố riêng.
Đông đảo mọi người đều bình thường,nhưng cũng không tầm thường.
*
Đạo diễn Trương nhìn khung cảnh trong camera, từ từ kéo xa rồi lại kéo xa tiếp.Cuối cùng,nhân gian như bị đóng băng ngựa xe tấp nập.Đoàn làm phim 《Đông Đảo 》 đã chính thức đóng máy.Phó đạo diễn yêu cầu mọi người đứng cùng nhau,nói mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh chung.
Lâm An Lan rất tự giác đứng ở bên cạnh Trình Úc, Trương đạo đứng ở giữa, mọi người nhìn về phía camera, mỉm cười vui vẻ,thời gian trong khoảnh khắc này như dừng lại.《Đông Đảo 》 đã đóng máy, nhưng Trình Úc cũng không vội rời đi, hắn cầm máy ảnh,kéo Lâm An Lan còn nhiều cảnh chưa quay xong ra chụp ảnh.Lâm An Lan cũng thông cảm cho hắn lúc yêu thầm anh,không chụp được mấy ảnh với anh nên cũng không ngăn cản, hai người cùng nhau chụp ảnh.
Bên này《Đông Đảo 》mới đóng máy, bên kia bộ phim mới 《Tối chủ nhật ngày 8》 của Trình Úc sắp chiếu.Trước đấy Trình Úc phải quay phim, cũng không có nhiều thời gian, bây giờ quay xong cần phải đi tuyên truyền.Hắn có hơi không nguyện ý, thầm muốn ở lại cùng Lâm An Lan, nhưng hắn muốn cũng vô dụng, hắn vẫn phải chịu trách nhiệm về công việc của mình, vậy nên,sau khi Trình Úc rời khỏi đoàn làm phim lại bắt đầu một vòng công việc bận rộn mới.
Lâm An Lan an ủi hắn: “Không sao đâu,anh cứ đi đi,em ở nhà sẽ không biến mất đâu.Anh đi tuyên truyền đi, em cũng sẽ giúp anh tuyên truyền trên weibo. Sau đó khi phim được chiếu,chúng ta sẽ cùng đi xem nha." Trình Úc nhìn anh,lưu luyến không rời ôm lấy anh, "Anh thật muốn đóng gói
em mang đi cùng mà." "Vậy anh mang chiếc nhẫn này vào, treo lên dây chuyền làm mặt dây chuyền. Như vậy cũng coi như là anh và em ở cùng nhau vậy."Trình Úc cảm thấy đây là một ý kiến hay, "Ý kiến hay,vẫn là vợ anh thông minh nhất."
Hắn kích động hôn Lâm An Lan, Lâm An Lan nhìn hắn mỉm cười, anh cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu.____________________🖤.___________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store