Toan Chuc Cao Thu Fanfic
Tác giả: 疯书Spoil: Bối cảnh của fic xảy ra rất lâu sau mùa giải thứ 10 Vinh Quang.
Tô Mộc Tranh xé xuống tờ lịch trong phòng huấn luyện, mặt trên tờ giấy in mấy chữ rất lớn – Lập hạ.Đối với người bình thường mà nói, ngày này không được xem là ngày tốt, Lập hạ, là thời điểm bắt đầu vào hè, kèm theo đó là những sấm chớp khó chịu, tựa như đang kêu gào vì cái nóng của mùa này vậy. Những âm thanh độc đáo này của ngày hè vẫn có thể nghe được khi ở trong phòng của Tô Mộc TranhTrần Quả nhìn Tô Mộc Tranh, người đội trưởng đang đứng trước quyển lịch đến phát ngốc, tay đưa đến trước mặt cô vẫy vẫy: “Mộc Mộc, em làm sao vậy?”Tô Mộc Tranh thở dài oán giận nói: “Thời tiết ngày càng nóng và ẩm, loại thời tiết này thật dễ làm người ta phiền muộn.”Nghe câu đó Trần Quả lại nở nụ cười, trong nhà có điều hòa, còn có cả hoa quả ướp lạnh, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, Tô Mộc Tranh cơ bản không có thời gian ra ngoài, những lời này tựa hồ còn có một tầng ý nghĩa khác.Là bạn bè thân thiết, mặc dù Trần Quả biết Tô Mộc Tranh đang nghĩ tới chuyện khác, nhưng tại thời điểm này chỉ cần phụ họa là được rồi: “Nóng thật đấy, nếu có người giao kem tới tận nơi thì tốt, đáng tiếc là không có dịch vụ này.”Trần Quả lại tưởng tượng mà nói: “Bất quá cũng không phải là không thể, nếu nhà ăn của Hưng Hân có thêm thực đơn đặc biệt cho mùa hè, chuyên môn bán kem hoặc thứ gì đó.”Cái ý tưởng này không phải là không thể, nhưng là Hưng Hân hiện tại còn đang ở vào giai đoạn phát triển, phúc lợi này xem ra không cấp thiết, Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu: “Em chỉ là oán giận thời tiết mà thôi, không cần để ý, cuối tuần cùng chị và Nhu Nhu đi ăn chung là tốt rồi.”Đoạn nhạc đệm buổi sáng này, Tô Mộc Tranh cũng không để ở trong lòng, hoặc căn bản là không quan tâm, cô chỉ là đang rất nhớ một người, người mà từ sinh nhật của cô tới giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại.Tuy rằng nói hiện tại thiết bị viễn thông rất phát triển, nhưng lại chẳng có cách nào để nắm chặt lấy tay nhau, đối với hai người mà nói, còn gì tệ hơn.Tiếng chuông báo giữa trưa 12 giờ vang lên, lần lượt từng người trong phòng huấn luyện của Hưng Hân di chuyển đến nhà ăn, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, tự hiểu tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi, đến giờ, mọi người đều đi ăn cơm, trừ bỏ Tô Mộc Tranh.Với tư cách là đội trưởng, Tô Mộc Tranh là người mỗi sáng đều phải kiểm tra hồ sơ huấn luyện. Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới vòng đấu loại, tình trạng của các tuyển thủ phải được chú ý thật tốt.Mà người Tô Mộc Tranh ngày đêm thương nhớ, giờ này cũng ở thành phố H.Diệp Tu ngày hôm qua tính từ thành phố B tới thành phố H, bởi vì máy bay trễ giờ, đến thành phố H đã là rạng sáng, Diệp Tu đành phải tìm một chỗ nghỉ gần sân bay, hôm sau mới đến Hưng Hân.Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không thuộc kiểu người sẽ ở trong điện thoại mà than thở, hai người sẽ không bởi vì khoảng cách mà cảm thấy không quen thuộc. Tuy nhiên, mấy năm nay, Diệp Tu được mời đến phụ trách thi đấu ở thành phố B, Tô Mộc Tranh ở thành phố H quản lý Hưng Hân, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Diệp Tu bỗng nhiên rất muốn tới Hưng Hân, muốn nhìn thấy Tô Mộc Tranh một chút.Bất luận là khi ở Gia Thế hay Hưng Hân, Tô Mộc Tranh luôn ở bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu tuy rằng phát hiện Tô Mộc Tranh có năng lực lãnh đạo, hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy Tô Mộc Tranh làm đội trưởng mà xử lí công việc, Diệp Tu đối với một Tô Mộc Tranh như thế cảm thấy rất xa lạ.Nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang rất nghiêm túc xem video, ở trên quyển sổ viết viết vẽ vẽ, cùng trước kia thật khác biệt, lòng Diệp Tu có chút khó chịu, ghen tỵ vì các đội viên khác có thể nhìn thấy một mặt này của cô. Nhưng nội tâm lại yên lặng nghĩ, ta đã từng thấy một Tô Mộc Tranh mà các người chưa từng thấy, lúc ấy, cô ấy mới mười hai tuổi.“Nghỉ ngơi một chút đi.”Tô Mộc Tranh có chút mệt mỏi mà quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Diệp Tu còn đang mang hành lý, đứng dựa ở cửa.Diệp Tu đi đến trước mặt Tô Mộc Tranh, lòng bàn tay phủ lên quyển sổ của Tô Mộc Tranh: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”“Anh sao bỗng nhiên ở đây” Tô Mộc Tranh không có phản đối, chỉ là bỗng thấy Diệp Tu ở đây thì có chút giật mình, hiện tại là thời điểm công việc tương đối bận rộn, sau khi thi đấu vòng loại chính là thi đấu quốc tế, cũng không có bao nhiêu thời gian.“Em hồi trước có nói việc đó, thật sự là đã suy nghĩ kỹ rồi?” Diệp Tu hỏi, “Em mới 26 tuổi, hiện tại tuyển thủ thi đấu tới 28 tuổi còn có thể.”Tô Mộc Tranh cười lắc đầu: “Không được, em nghĩ kỹ rồi, sau giải đấu này liền giải nghệ, hơn nữa hiện tại có một tuyển thủ trong đội, chỉ mới 16 tuổi thôi, nhưng đối với bậc thầy pháo súng, cách hiểu và vận dụng rất độc đáo, không gian trưởng thành rất lớn, so với trạng thái bắt đầu trượt dốc như em, cậu ấy càng có thể tiếp nhận Mộc Vũ Tranh Phong, tiếp tục điều khiển nhân vật này, giúp Hưng Hân tiến xa hơn.” Về việc giải nghệ, Tô Mộc Tranh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng vẫn có thể đánh, nhưng sớm đã không phải ở trạng thái đỉnh, có tân binh, hãy để cậu ấy thử đi lên.“Em nói làm anh cũng muốn cùng tân binh kia PK một chút, xem thử có điểm nào đặc biệt.” Diệp Tu tùy tay rút ra thuốc lá, đưa lên, tân binh gần đây xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tân binh xuất sắc trong liên minh luôn khiến người ta cảm thấy rất hưng phấn. Đây cũng là lạc thú của Vinh Quang nha.“Lại nói, gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt, lâu lâu anh mới có dịp tới đây, không bằng cùng nhau đi đi.” Tô Mộc Tranh cầm túi của Diệp Tu, trên mặt tươi cười làm Diệp Tu nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, tối hôm đó, Tô Mộc Tranh cũng như bây giờ, vẻ mặt ngây thơ, thập phần đáng yêu.“Em muốn làm gì, anh đều theo em.” Diệp Tu nhún vai tỏ vẻ không để ý, cùng Tô Mộc Tranh đi về cửa chính.“Đã lâu lắm không nhìn thấy mặt trời, gần đây bận rộn thi đấu, toàn ở trong nhà.” Diệp Tu cầm ô che nắng cho Tô Mộc Tranh, thời tiết Lập hạ hôm nay tương đối nóng, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt Tô Mộc Tranh.“Anh có một cái quạt cầm tay ở đây này.” Diệp Tu từ trong túi áo lấy ra một cái quạt có hình Doraemon, cùng với vẻ ngoài của Diệp Tu hoàn toàn không phù hợp, Tô Mộc Tranh không nhịn được nở nụ cười.“Làm sao anh có thể mua chiếc quạt thế này, đáng yêu quá đi mất.” Tô Mộc Tranh mở công tắc thổi gió lên.Diệp Tu cũng không để ý mà nói với Tô Mộc Tranh: “Tối hôm qua máy bay đến trễ, điều hòa bên kia không đủ mát, anh liền tiện tay mua cái quạt.”Tô Mộc Tanh cầm quạt, hướng về Diệp Tu thổi tới: “Anh thật vất vả. Còn đặc biệt đến để đi cùng em nữa.”“Không vất vả, chuyện này mùa giải sau sẽ chấm dứt, em cùng anh trở về thành phố B, mọi thứ đều đáng giá.” Diệp Tu bất giác có chút khẩn trương, người khác nhìn không ra, nhưng Tô Mộc Tranh luôn sống cùng hắn nhiều năm, lại nghe hiểu.“Em rất nhớ chú và dì, dì làm đồ ăn rất ngon.” Tô Mộc Tranh bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, “Em nhất định sẽ đến ăn cơm.”“Sau đó thì sao?” Diệp Tu truy vấn, lòng bàn tay khó có dịp đổ mồ hôi, chính mình cũng không phát hiện.“Sau đó nha…” Tô Mộc Tranh cố tình hít một hơi thật lớn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Diệp Tu, “Tất nhiên là tiếp tục ở Hưng Hân, giúp công hội Hưng Hân.”“Nhưng điều quan trọng nhất chính là được sống cùng anh ở thành phố B, bất kể bao nhiêu năm.” Tô Mộc Tranh nói ra đáy lòng.
Lập hạ, ngày cuối xuân này, đối với Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh mà nói, hôm nay là ngày tốt, sau tất cả, hôm nay đã quyết định tương lai của hai người.
Tô Mộc Tranh xé xuống tờ lịch trong phòng huấn luyện, mặt trên tờ giấy in mấy chữ rất lớn – Lập hạ.Đối với người bình thường mà nói, ngày này không được xem là ngày tốt, Lập hạ, là thời điểm bắt đầu vào hè, kèm theo đó là những sấm chớp khó chịu, tựa như đang kêu gào vì cái nóng của mùa này vậy. Những âm thanh độc đáo này của ngày hè vẫn có thể nghe được khi ở trong phòng của Tô Mộc TranhTrần Quả nhìn Tô Mộc Tranh, người đội trưởng đang đứng trước quyển lịch đến phát ngốc, tay đưa đến trước mặt cô vẫy vẫy: “Mộc Mộc, em làm sao vậy?”Tô Mộc Tranh thở dài oán giận nói: “Thời tiết ngày càng nóng và ẩm, loại thời tiết này thật dễ làm người ta phiền muộn.”Nghe câu đó Trần Quả lại nở nụ cười, trong nhà có điều hòa, còn có cả hoa quả ướp lạnh, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, Tô Mộc Tranh cơ bản không có thời gian ra ngoài, những lời này tựa hồ còn có một tầng ý nghĩa khác.Là bạn bè thân thiết, mặc dù Trần Quả biết Tô Mộc Tranh đang nghĩ tới chuyện khác, nhưng tại thời điểm này chỉ cần phụ họa là được rồi: “Nóng thật đấy, nếu có người giao kem tới tận nơi thì tốt, đáng tiếc là không có dịch vụ này.”Trần Quả lại tưởng tượng mà nói: “Bất quá cũng không phải là không thể, nếu nhà ăn của Hưng Hân có thêm thực đơn đặc biệt cho mùa hè, chuyên môn bán kem hoặc thứ gì đó.”Cái ý tưởng này không phải là không thể, nhưng là Hưng Hân hiện tại còn đang ở vào giai đoạn phát triển, phúc lợi này xem ra không cấp thiết, Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu: “Em chỉ là oán giận thời tiết mà thôi, không cần để ý, cuối tuần cùng chị và Nhu Nhu đi ăn chung là tốt rồi.”Đoạn nhạc đệm buổi sáng này, Tô Mộc Tranh cũng không để ở trong lòng, hoặc căn bản là không quan tâm, cô chỉ là đang rất nhớ một người, người mà từ sinh nhật của cô tới giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại.Tuy rằng nói hiện tại thiết bị viễn thông rất phát triển, nhưng lại chẳng có cách nào để nắm chặt lấy tay nhau, đối với hai người mà nói, còn gì tệ hơn.Tiếng chuông báo giữa trưa 12 giờ vang lên, lần lượt từng người trong phòng huấn luyện của Hưng Hân di chuyển đến nhà ăn, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, tự hiểu tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi, đến giờ, mọi người đều đi ăn cơm, trừ bỏ Tô Mộc Tranh.Với tư cách là đội trưởng, Tô Mộc Tranh là người mỗi sáng đều phải kiểm tra hồ sơ huấn luyện. Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới vòng đấu loại, tình trạng của các tuyển thủ phải được chú ý thật tốt.Mà người Tô Mộc Tranh ngày đêm thương nhớ, giờ này cũng ở thành phố H.Diệp Tu ngày hôm qua tính từ thành phố B tới thành phố H, bởi vì máy bay trễ giờ, đến thành phố H đã là rạng sáng, Diệp Tu đành phải tìm một chỗ nghỉ gần sân bay, hôm sau mới đến Hưng Hân.Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không thuộc kiểu người sẽ ở trong điện thoại mà than thở, hai người sẽ không bởi vì khoảng cách mà cảm thấy không quen thuộc. Tuy nhiên, mấy năm nay, Diệp Tu được mời đến phụ trách thi đấu ở thành phố B, Tô Mộc Tranh ở thành phố H quản lý Hưng Hân, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Diệp Tu bỗng nhiên rất muốn tới Hưng Hân, muốn nhìn thấy Tô Mộc Tranh một chút.Bất luận là khi ở Gia Thế hay Hưng Hân, Tô Mộc Tranh luôn ở bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu tuy rằng phát hiện Tô Mộc Tranh có năng lực lãnh đạo, hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy Tô Mộc Tranh làm đội trưởng mà xử lí công việc, Diệp Tu đối với một Tô Mộc Tranh như thế cảm thấy rất xa lạ.Nhìn thấy Tô Mộc Tranh đang rất nghiêm túc xem video, ở trên quyển sổ viết viết vẽ vẽ, cùng trước kia thật khác biệt, lòng Diệp Tu có chút khó chịu, ghen tỵ vì các đội viên khác có thể nhìn thấy một mặt này của cô. Nhưng nội tâm lại yên lặng nghĩ, ta đã từng thấy một Tô Mộc Tranh mà các người chưa từng thấy, lúc ấy, cô ấy mới mười hai tuổi.“Nghỉ ngơi một chút đi.”Tô Mộc Tranh có chút mệt mỏi mà quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Diệp Tu còn đang mang hành lý, đứng dựa ở cửa.Diệp Tu đi đến trước mặt Tô Mộc Tranh, lòng bàn tay phủ lên quyển sổ của Tô Mộc Tranh: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”“Anh sao bỗng nhiên ở đây” Tô Mộc Tranh không có phản đối, chỉ là bỗng thấy Diệp Tu ở đây thì có chút giật mình, hiện tại là thời điểm công việc tương đối bận rộn, sau khi thi đấu vòng loại chính là thi đấu quốc tế, cũng không có bao nhiêu thời gian.“Em hồi trước có nói việc đó, thật sự là đã suy nghĩ kỹ rồi?” Diệp Tu hỏi, “Em mới 26 tuổi, hiện tại tuyển thủ thi đấu tới 28 tuổi còn có thể.”Tô Mộc Tranh cười lắc đầu: “Không được, em nghĩ kỹ rồi, sau giải đấu này liền giải nghệ, hơn nữa hiện tại có một tuyển thủ trong đội, chỉ mới 16 tuổi thôi, nhưng đối với bậc thầy pháo súng, cách hiểu và vận dụng rất độc đáo, không gian trưởng thành rất lớn, so với trạng thái bắt đầu trượt dốc như em, cậu ấy càng có thể tiếp nhận Mộc Vũ Tranh Phong, tiếp tục điều khiển nhân vật này, giúp Hưng Hân tiến xa hơn.” Về việc giải nghệ, Tô Mộc Tranh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng vẫn có thể đánh, nhưng sớm đã không phải ở trạng thái đỉnh, có tân binh, hãy để cậu ấy thử đi lên.“Em nói làm anh cũng muốn cùng tân binh kia PK một chút, xem thử có điểm nào đặc biệt.” Diệp Tu tùy tay rút ra thuốc lá, đưa lên, tân binh gần đây xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tân binh xuất sắc trong liên minh luôn khiến người ta cảm thấy rất hưng phấn. Đây cũng là lạc thú của Vinh Quang nha.“Lại nói, gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt, lâu lâu anh mới có dịp tới đây, không bằng cùng nhau đi đi.” Tô Mộc Tranh cầm túi của Diệp Tu, trên mặt tươi cười làm Diệp Tu nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, tối hôm đó, Tô Mộc Tranh cũng như bây giờ, vẻ mặt ngây thơ, thập phần đáng yêu.“Em muốn làm gì, anh đều theo em.” Diệp Tu nhún vai tỏ vẻ không để ý, cùng Tô Mộc Tranh đi về cửa chính.“Đã lâu lắm không nhìn thấy mặt trời, gần đây bận rộn thi đấu, toàn ở trong nhà.” Diệp Tu cầm ô che nắng cho Tô Mộc Tranh, thời tiết Lập hạ hôm nay tương đối nóng, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt Tô Mộc Tranh.“Anh có một cái quạt cầm tay ở đây này.” Diệp Tu từ trong túi áo lấy ra một cái quạt có hình Doraemon, cùng với vẻ ngoài của Diệp Tu hoàn toàn không phù hợp, Tô Mộc Tranh không nhịn được nở nụ cười.“Làm sao anh có thể mua chiếc quạt thế này, đáng yêu quá đi mất.” Tô Mộc Tranh mở công tắc thổi gió lên.Diệp Tu cũng không để ý mà nói với Tô Mộc Tranh: “Tối hôm qua máy bay đến trễ, điều hòa bên kia không đủ mát, anh liền tiện tay mua cái quạt.”Tô Mộc Tanh cầm quạt, hướng về Diệp Tu thổi tới: “Anh thật vất vả. Còn đặc biệt đến để đi cùng em nữa.”“Không vất vả, chuyện này mùa giải sau sẽ chấm dứt, em cùng anh trở về thành phố B, mọi thứ đều đáng giá.” Diệp Tu bất giác có chút khẩn trương, người khác nhìn không ra, nhưng Tô Mộc Tranh luôn sống cùng hắn nhiều năm, lại nghe hiểu.“Em rất nhớ chú và dì, dì làm đồ ăn rất ngon.” Tô Mộc Tranh bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, “Em nhất định sẽ đến ăn cơm.”“Sau đó thì sao?” Diệp Tu truy vấn, lòng bàn tay khó có dịp đổ mồ hôi, chính mình cũng không phát hiện.“Sau đó nha…” Tô Mộc Tranh cố tình hít một hơi thật lớn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Diệp Tu, “Tất nhiên là tiếp tục ở Hưng Hân, giúp công hội Hưng Hân.”“Nhưng điều quan trọng nhất chính là được sống cùng anh ở thành phố B, bất kể bao nhiêu năm.” Tô Mộc Tranh nói ra đáy lòng.
Lập hạ, ngày cuối xuân này, đối với Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh mà nói, hôm nay là ngày tốt, sau tất cả, hôm nay đã quyết định tương lai của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store