ZingTruyen.Store

To Tinh Xong Toi Lo Than Phan Kien Kinh Lac Wonkkura Ver


·

_____________
Tiếu Lương không nghĩ sâu, chỉ cảm thấy là trùng hợp. Nguyên Ánh đã giúp cô tìm cớ, cô cũng nở nụ cười: "Em nói đúng, có chuyện gì được cơ chứ? Chị về trước đây."

Nguyên Ánh: "Cung tổng ngủ ngon."

Hai người ai về nhà nấy, Nguyên Ánh tức tốc vọt đến trước gương, phát hiện một bất ngờ lớn!

Ăn cơm xong, Tiếu Lương đã dặm lại son, mà vừa rồi quẹt qua một phát, trên má cô rõ ràng đã lưu lại chút dấu vết.

Nguyên Ánh vội lấy điện thoại ra tự sướng, nghiêng mặt chụp lại vết ấy thật rõ, giữ làm kỉ niệm, lại chuyển vào album "Mặt trời", ngay cả mặt cũng không muốn rửa.

Tắm xong, cô vào phòng khách, bắt đầu làm khung ảnh hoa khô. Hoa hồng mà Tiếu Lương tặng lúc trước giờ đã được phơi khô. Cô lấy khung ảnh hoa khô mua trên mạng ra, bắt đầu mày mò chăm chút, miệng lẩm nhẩm hát ca, tâm trạng hết sức phấn khởi.

Một tiếng chuông vang ngắt ngang việc làm của Nguyên Ánh. Cô liếc qua màn hình, chờ một lúc mới bắt máy.

Trương Đình Viễn vào thẳng nội dung chính: "Thứ bảy này em tổ chức sinh nhật, chị đến không?"

Nguyên Ánh: "Mấy đứa bạn cùng lứa tụi em chơi với nhau thì vui hơn. Thôi chị không đến quấy rầy mấy đứa đâu."

Trương Đình Viễn im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi."

Nguyên Ánh cầm điện thoại, chờ bên kia chủ động cúp máy. Nào ngờ Trương Đình Viễn mãi vẫn không cúp mà đột nhiên hỏi: "Nghe ba nói chị thích nấu nướng lắm?"

Nguyên Ánh sửng sốt, đoạn gật gật đầu, rồi chợt nhớ ra cậu chàng không thấy được, thế là nói: "Ừ."

"Chị thích nấu nướng từ hồi nào vậy?" Trương Đình Viễn khó hiểu.

"Chị quên rồi."

Quên mất kể từ khi nào mà cô bắt đầu yêu thích nhà bếp, yêu thích việc hưởng thụ không gian tự do một mình. Thấy đồ ăn từ từ biến thành những món ngon dưới đôi bàn tay, cảm giác tự hào và thỏa mãn chợt nảy sinh sẽ khỏa lấp trái tim trống vắng, cô độc của cô.

"Trong nhà..." Trương Đình Viễn ngập ngừng nói, "Trong nhà còn chưa được ăn cơm chị nấu bao giờ, tưởng đâu chị vốn không vào bếp."

Nguyên Ánh bình thản đáp: "Dì Phó không cho tụi mình vào bếp."

"Ơ... Vậy ra là mẹ ngăn cản chị à?"

"Không, không, ý chị là... dì thương tụi mình nên mới không nỡ để mấy đứa mình vào bếp." Nguyên Ánh nói.

Phó Tiệp rất tốt với người nhà, với cô cũng thế. Mỗi khi cô muốn làm món gì, vừa mới bước vào bếp thì đã bị Phó Tiệp gọi ra, bảo cô đừng vất vả, sợ sẽ bị thương, muốn ăn cái gì cứ nói với người làm là được.

Phó Tiệp đối xử với cô chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá khách khí.

Dần dà, cô chỉ có thể lén lút luyện tập một mình trong nhà. Mãi đến sau này dọn riêng ra thuê nhà ở ngoài, cô mới dám quang minh chính đại nghiên cứu các món ăn.

"Được rồi." Trương Đình Viễn ấp úng, song vẫn không cúp điện thoại.

Như đoán được suy nghĩ của đối phương, Nguyên Ánh nói: "Yên tâm đi, sẽ có quà."

"Vậy được." Trương Đình Viễn lại khôi phục sức sống, "Đừng keo quá đấy, chị Hai*."

*Chị hai ở đây là người lớn thứ hai chứ hong phải người lớn nhất theo cách gọi miền Nam đâu nha.

Đồng tử Nguyên Ánh khẽ run, sau đó cô lặng lẽ nở nụ cười: "Rồi."

Có lẽ tuổi mười tám thật sự là một cột mốc. Cô có thể cảm nhận được rất rõ rằng Trương Đình Viễn đã trưởng thành hơn trước nhiều. Bầu không khí trong nhà không còn khiến người ta cảm thấy khó chịu đến thế nữa, mà cô dường như cũng không còn kháng cự việc nhận cuộc gọi từ Trương Đình Viễn.

Làm xong khung ảnh hoa khô, Nguyên Ánh lại bày nó lên bàn trang điểm trong phòng ngủ. Hai tay cô chống cằm, thích thú nhìn ngắm cả nửa ngày. Vừa quay đầu lại phát hiện cô gái trong gương lộ má lúm đồng tiền như hoa, cô không khỏi cảm thán: "Tiếc là Cung tổng không thấy được mình đẹp thế này."

Nói xong, cô lại tự véo mặt: "Mau tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa."

Nằm lên giường, Nguyên Ánh lại cầm lấy điện thoại, định tìm bạn fans họ Cung trò chuyện, lại phát hiện đối phương đã chủ động kiếm mình trước.

Dududu: [Hôm nay tôi nhục quá!]

Dududu: [Chắc chắn Cụ không biết hôm nay tôi đã trải qua chuyện gì đâu *ôm đầu*]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Chuyện gì dạ? Ấy nói thử đi (·▽·*)]

Dududu: [Còn nhớ cô bé sinh viên thực tập mà tôi từng kể cho Cụ nghe không? Hôm nay, trong lúc vô tình, tôi đã hôn em ấy hai lần!]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Σ(⊙▽⊙\ " Quào.]

Dududu: [Đương nhiên là hôn lên mặt.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ầy =. =]

Dududu: [Nhưng thế cũng đã kì lắm rồi. Tôi thật sự xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào. Hai lần lận đó, tôi hôn em ấy những hai lần! Lỡ đâu người ta hiểu lầm tôi cố ý thì làm sao đây?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Tại sao lại hiểu lầm?]

Dududu: [Thì... không phải em ấy thích con gái à? Có khi nào cho rằng tôi cố ý đụng chạm lợi dụng không?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Không đâu.]

Dududu: [Thật chứ?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Thật.]

Dududu: [Vậy là được rồi. Cơ mà phải nói da em ấy đẹp thật đấy, hơi bị hâm mộ.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Da của ấy cũng đẹp mà.]

Dududu: [Da tôi không đẹp, có tuổi rồi... Xí khoan, sao Cụ biết da tôi đẹp?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Mình đoán. Chắc chắn ấy là một người rất đẹp!]

Dududu: [Quá khen ahaha. Sao tự nhiên Cụ không dùng emo nữa?]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [(/ω\) Hết hàng dự trữ.]

Dududu: [Ahahaha.]

Chúc nhau ngủ ngon xong, Nguyên Ánh vừa chuẩn bị đi ngủ trong sự thỏa mãn thì lại bất ngờ nhận được tin nhắn mới từ đối phương, thế là mất ngủ.

Dududu: [Ầy, thật sự có hơi tò mò người mà cô nàng sinh viên thực tập của tôi thích là ai. Cái tính thích so bì ăn thua đủ của tôi bị khơi dậy rồi.]

Có ý gì?

Ăn thua đủ là có ý gì?

Từ đêm mơ đến sáng sớm, Nguyên Ánh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề ấy. Nhìn cái người đã tiều tụy đi nhiều trong gương, cô hoài nghi sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cái người họ Cung này ép khô.

Mà cái người họ Cung cũng trằn trọc suốt một đêm, mãi đến trước lúc ngủ vẫn còn rối rắm không biết mình và người bí ấn thành Bắc kia ai đẹp hơn. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy khó chịu, đành phải tự an ủi rằng mình và người mà Nguyên Ánh thích không cùng thang so sánh. Không phải tại cô xấu, chỉ là do Nguyên Ánh quá thích người kia thôi.

Tối qua, sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện với blogger thì Tiếu Lương đi tắm. Cô không nhịn được phải đưa mắt nhìn qua gương, lại sờ lên môi, sau đó vỗ nhẹ: "Có cái miệng này cũng chẳng được tích sự gì."

Làm được gì đâu? Còn chưa hôn chính thức bao giờ, chỉ có chạm vào mặt người ta, còn là mặt của sinh viên thực tập hết lần này đến lần khác. Nói ra thì cô còn gì là mặt mũi nữa.

Tắm rửa xong, Tiếu Lương trùm kín chui vào chăn, xem hết một loạt những tin nhắn WeChat chưa đọc. Xong vẫn thấy trằn trọc, thế là cô lại mở Weibo lên lướt một lúc, sau đó mon men vào trang chủ của blogger ẩm thực.

Tiếu Lương lục lại những video trước kia, định dùng chúng để thôi miên thì lại sực nhớ ra hình như đã gần hai tháng rồi blogger chưa đăng video mới. Chẳng lẽ là bận yêu đương?

Thân là một vị fan sự nghiệp kiêm bạn qua mạng trò chuyện khá hợp nhau, cô quyết định lần tới có trò chuyện thì phải giục video!

Ngày hôm sau, thời tiết đẹp bất ngờ. Đã mấy hôm không thấy được mặt trời. Sáng sớm vừa dậy, Tiếu Lương đã phát hiện trời sắp lên cao.

Cô vội vàng rửa mặt, sau đó chạy sang nhà đối diện ngay kịp giờ cơm. Vừa bấm chuông thì cửa đã bật mở.

"Em đang định đi gọi chị đây." Nguyên Ánh nói, "Cung tổng, chị dậy sớm thật. Giỏi quá."

Tiếu Lương hoài nghi cô nàng đang móc mỉa mình, bèn câng câng hất cằm với đối phương.

Nhìn cái người đột nhiên tiến đến ngay trước mặt, Nguyên Ánh chỉ cảm thấy giống cảnh đòi hôn. Tưởng tượng đến khả năng ấy, hơi thở cô lập tức đọng lại, quýnh quáng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì mới phải.

Nhưng Tiếu Lương đã ngẩng đầu huênh hoang lướt qua người Nguyên Ánh: "Hôm nay ăn gì đấy?"

Bữa sáng là hai bát mì trứng nước lèo. Mùa đông ăn mấy món nóng hổi, thanh đạm rất ấm bụng.

Tiếu Lương ngấu nghiến ăn sạch mì, còn bưng tô húp hai hớp nước lèo, sau đó thoải mái ợ một cái: "Quá hạnh phúc. Từ ngày em dọn đến đây, chỉ số hạnh phúc của chị thật sự đã tăng vọt."

Nguyên Ánh mỉm cười, sau đó thu dọn bát đũa vào nhà bếp.

Tiếu Lương ngồi tại chỗ, một bàn tay chống cằm, tay kia quẹt màn hình điện thoại. Cô chán chường ngẩng đầu, thấy hình ảnh Nguyên Ánh mang tạp dề. Dây cột thắt gút sau lưng, họa ra vòng eo thon thả, dường như chỉ một bàn tay đã có thể bắt gọn, có thể ôm trọn vào lòng.

Mái tóc dài được vấn hờ sau đầu bằng một cái kẹp càng cua, mấy sợi tóc dài buông lơi hai bên sườn mặt. Ánh mặt trời chớm đầu đông ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người em, khiến người đẹp băng giá này như được phủ thêm một chút ấm áp.

Năm tháng êm đềm, hẳn chính là thế này.

Tiếu Lương thở một hơi thật dài: "Nguyên Ánh, người em thích rốt cuộc là ai vậy?"

Động tác trên tay Nguyên Ánh chợt khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn sang: "Sao chị lại hỏi cái này?"

"Thật sự tò mò quá." Tiếu Lương biết mình càng lúc càng nhiều chuyện, nhưng mối quan hệ của cô và Nguyên Ánh ngày một thân thiết, cô cũng không kiềm được mà muốn biết càng nhiều. Nếu đổi lại là một người chỉ thoáng lướt qua đời nhau, cô căn bản sẽ không hiếu kì chút nào.

Tiếu Lương chống má cười cười, giọng điệu khá mềm, lại có chút gì đó như là hâm mộ: "Tò mò lắm. Rốt cuộc là ai có phúc được sống cùng em nhỉ?"

Nguyên Ánh cúi đầu, tiếp tục rửa chén, hòng che giấu bàn tay đang kích động đến run rẩy của mình.

"Chắc hẳn người đó ưu tú lắm?" Tiếu Lương nói.

Nguyên Ánh gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Có khi nào là em yêu thích người ta nên mới thấy người ta tốt không?" Tiếu Lương hỏi với vẻ nghi ngờ, "Người đó cũng đâu có biết em thích họ, thế nên nhỡ đâu em chỉ thích con người trong tâm tưởng của em thì sao? Em biết đấy, có rất nhiều người hay tưởng tượng ra một hình tượng hoàn mỹ, sau đó mê đắm không ngừng. Nhưng sự thật kiểu gì cũng có chênh lệch, không thì sao lại có nhiều người yêu đương rồi chia tay nhanh chóng như thế? Quá nửa là do phát hiện thực tế chênh lệch với tưởng tượng của bản thân."

"Đúng là vậy thật." Nguyên Ánh tán đồng, "Mới đầu em cũng mang lớp kính lọc rất dày, cảm thấy chị ấy làm cái gì cũng hoàn hảo."

"Thế à?" Tiếu Lương hứng khởi, "Vậy giờ thì sao?"

Nguyên Ánh nói: "Sau đó kính lọc vỡ, em phát hiện chị ấy không được hoàn hảo như thế, không thể nào chu toàn hết mọi mặt, cũng sẽ có một vài thói quen xấu."

"Đúng, đúng, đúng, chính là nó. Vậy em còn thích người đó không?" Tiếu Lương truy vấn.

"Thích chứ." Nguyên Ánh nói rất thản nhiên. Cô cất bát đũa, rửa sạch tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Lương, cười khẽ, "Em còn cảm thấy chị ấy càng đáng yêu hơn, làm sao bây giờ?"

Tiếu Lương cạn lời: "Không hiểu lắm suy nghĩ của mấy người yêu thầm như em. Cho dù có thói quen xấu cũng không sao à?"

Nguyên Ánh: "Không sao hết. Chị ấy có thói quen xấu, em chiều là được."

Tiếu Lương im lặng hồi lâu rồi phun ra một chữ: "Phắc."

Nguyên Ánh nhìn sang với ánh mắt không tin nổi: "Cung tổng, chị vừa nói gì?"

Tiếu Lương ngửa mặt lên trời thở dài: "Tức thật, tự dưng chị lại bị thồn một họng cơm chó."

Nguyên Ánh: "..."

Tiếu Lương: "Cứu mạng, chị bắt đầu thấy hâm mộ người kia rồi."

Mắt Nguyên Ánh chợt sáng rỡ: "Thật không chị?"

"Thật." Thấy cô nàng đã dọn dẹp xong, Tiếu Lương bèn xách túi, nhoẻn miệng cười, "Ai mà không muốn được một người yêu thương như thế chứ?"
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store