Tk
#6 “CHUNG QUỐC lớn rồi, ra dáng người lớn rồi. Mày giữ kẽ với bé con chút đi.”“Đại ca nói đùa rồi, em coi CHUNG QUỐC như con của em.”CHÍ MẪN cười cười, đặt chiếc máy tính xuống bàn rồi đi đến bàn ngồi xuống đối diện với hắn, rót một tách trà kính đại ca. “Đại ca, người phụ nữ kia với anh…”Anh nhíu mi tâm, chén trà vừa định hớp một ngụm thì ngưng lại. “Mày quan tâm nhỉ?”“Dạ vâng! Nếu như anh ưng cô Viên đó và cưới về ở nhà này, em sẽ đưa CHUNG QUỐC về nhà lớn.”“Lý do?”“CHUNG QUỐC không thích người phụ nữ của anh!”“Mẹ nó, cô ta là người phụ nữ của tao lúc nào? CHUNG QUỐC ghét thì từ nay về sau đừng cho cô ta xuất hiện trước mặt bé con của mình!”TẠI HƯỞNG đập tách trà xuống bàn, lớn tiếng quát lại. Vừa nhắc đến cô ta thì cực kỳ ghét rồi, người phụ nữ như thế đáng để xuất hiện lần nữa trước mặt mình hay sao chứ?“Đại ca… không phải anh thích cô ta sao?”CHÍ MẪN nghệt mặt, làm ta vẻ ngạc nhiên trước lời nói của đại ca. Nếu không phải vì thích người phụ nữ kia, chứng kiến cảnh cô ta bị CHUNG QUỐC mắng chửi nên mới tát CHUNG QUỐC một cái rất đau hay sao? Đến cậu ta cũng vô cùng xót cho con mình đến tận bây giờ đây. “Tao làm sao mà thích người phụ nữ ẻo lả một khóc hai nháo ba náo loạn đó? Mà có chuyện gì? Cô ta nói gì với tụi mày sao?”“Hôm CHUNG QUỐC bị đánh nên khóc lóc, được tụi em dỗ nín xong vừa định lên nói chuyện với đại ca lần nữa. Vừa đúng lúc đó cô ta xuống lầu, lướt qua bọn em rồi lên giọng nói rằng đại ca với cô ta lên giường rồi, đại ca cũng rất thích cô ta. Với cả… cô ta còn nói CHUNG QUỐC nhà mình bị đánh là đáng…”Rầm! “Mẹ!!! Lên giường cái đ*o gì chứ? Tao say rượu bất tỉnh nhân sự, quần áo còn đàng hoàng hẳn hoi. Muốn lên giường với tao dễ lắm hay sao?”“Tao nhất định sẽ cho gã đàn ông đưa cô ta đến cho tao một vé đi thăm bệnh viện.”Đã bị anh đuổi đi thẳng mặt như thế rồi mà còn dây dưa nói những câu gây hiểu lầm rất lớn cho anh, còn dám nói bản thân đã lên giường với anh nữa? Con m* nó thật, bằng chứng đâu? TẠI HƯỞNG anh đã gần chín năm ăn chay kể từ ngày nhận nuôi CHUNG QUỐC rồi! TẠI HƯỞNG nổi giận vì bị cô ta ăn nói không đúng gây hiểu lầm cho mình, nhưng rồi anh lại nghĩ đến chuyện Thuý Viên còn dám đứng lại trêu tức CHUNG QUỐC nhà anh nữa? Chuyện này thật khó thể cho qua được. CHUNG QUỐC trước giờ cũng chưa từng chịu uất ức như thế được. Cái tát hôm đó không phải đáng. Là do anh đã lỡ tay đánh CHUNG QUỐC … ba ngày hôm nay anh cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, dư cảm về cái đánh đó vẫn còn tồn đọng, khiến anh tự bao giờ lại cảm thấy mình có lỗi ngược lại.“Anh cảm thấy tức giận, anh không nghĩ là có hơi quá đáng với CHUNG QUỐC sao?”“Đúng là tao có hơi nặng tay, chỉ vì CHUNG QUỐC nói năng không đúng. Khốn kiếp, bé con nói tao rẻ mạt mày không nghe sao?”CHÍ MẪN là ở góc nhìn phiến diện bên CHUNG QUỐC, cậu ta chấp nhận việc nói đỡ cho con nuôi yêu dấu của mình hơn là nghe theo đại ca. “Là do CHUNG QUỐC nghĩ rằng anh đang bênh vực cho cái cô Thuý Viên kia nên mới bực mà tiện miệng nói. Bé con không muốn anh bị người ta hại, anh không tin bé con mà nghĩ là do CHUNG QUỐC đánh người ta vô cớ.”Nhìn sắc mặt anh bắt đầu dịu xuống, CHÍ MẪN nói thêm nói bớt: “Còn tát nó, má sưng đau, chảy máu răng nữa. Bọn em cầm máu cho một đêm mới dứt đó anh! Bây giờ nhìn tuy đã đỡ nhưng bên má vẫn sưng nhẹ, không thể cắn nhai như thường được.”“Nặng… nặng dữ vậy sao?”Anh nghĩ là mình mạnh tay, mà không nghĩ là nặng đến mức đó đâu nhỉ?“Bé con giận đến mức không nhìn thấy mặt anh, anh không để ý sao?”“Ờ… ừ, cũng thấy…”“Anh mang quà đến đây tặng và xin lỗi bé con đúng không? Vậy anh đi xin lỗi nó đi!”“…”TẠI HƯỞNG ngây người trong vài giây. Giống như bị lời nói của CHÍ MẪN làm anh cảm thấy mình đang sửa chữa lỗi chứ không phải là tiện tay mua dỗ con nít nhỉ? “Đại ca, CHUNG QUỐC xuống rồi.”CHÍ MẪN hất cằm đá mi mắt ra hiệu cho anh, vừa nhìn lên đã thấy CHUNG QUỐC mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng chiếc quần jean ôm sát người, mái tóc đen mượt uốn nhẹ thả tự do. Gương mặt xinh đẹp tinh sảo.Anh hơi ngẩn ngơ nhìn CHUNG QUỐC hồi lâu. Khẽ nuốt nước bọt, âm thầm đánh giá. Đúng như lời CHUNG QUỐC nói, cậu nay đã lớn rồi…“Ba ơi, con đi nha.” CHUNG QUỐC vòng xuống bếp trước để chào tạm biệt THẠC TRÂN, rồi mới đi lên, đến cạnh bà vú của mình hôn thêm lần nữa, cười đầy rạng rỡ với CHÍ MẪN.“Bà vú, con đi đây. Ở nhà đừng có đợi cửa con đó nha!”“Phải về sớm, phải…”“Phải ngủ sớm, không được uống quá nhiều bia rượu, không được hút thuốc lá, không được để bọn đàn ông xấu có cơ hội, đúng không ạ?”“Xem như con giỏi! Phải nghe lời đó nhé!”“Dạ, con đi đây.”Cậu vừa cười xinh đẹp với CHÍ MẪN bao nhiêu, quay qua TẠI HƯỞNG đã ngậm chặt môi lại sợ là cười cũng sẽ bị đánh nên mới khép nép cúi đầu chào anh trịnh trọng vô cùng. “Dạ thưa chú HƯỞNG, cháu đi.”“Khoan đã? Đi với ai mà ăn bận như thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store