ZingTruyen.Store

Tình Yêu Của Chúng Ta | Nam Đình Đảng

Chương 42: Quyết định

Fidelma_25

Suốt một tuần, Chương Bái cũng đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện trên công trường, Cầu Cầu không ở đây nữa, lúc ăn cơm ông ấy thuận miệng hỏi một câu, Chương Nhược Nam vội vàng nói hôm đó chú chó bị ông đá một cái, đưa đến bệnh viện không chữa được, chết rồi.

Chương Bái hơi giật mình: "Chết rồi? Chỉ đá một cái đã chết rồi?"

Chương Nhược Nam nhắm mắt lại, dùng đũa đảo cơm trong bát, bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói xương sườn bị gãy, quá đau, sinh mệnh vốn mong manh."

Liễu Như Yên đương nhiên còn ngạc nhiên hơn Chương Bái: "Sao lại chết được, buổi sáng chị thấy nó chỉ nằm đó không nhúc nhích, không có tinh thần..."

Cô ấy còn chưa nói xong Chương Bái đã tát cô ấy một cái.

Một tiếng 'chát' vang lên, má trái trắng nõn của Liễu Như Yên lập tức đỏ lên.

Chương Nhược Nam bất ngờ, tay cầm đũa siết chặt lại, muốn nói gì đó nhưng cô vẫn nhịn xuống.

Chương Bái lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên: "Con chó đó là chó cưng Nam Nam thích nhất, cô thấy nó không thoải mái sao không kịp thời đưa nó đi bác sĩ?"

Liễu Như Yên bụm mặt, nức nở giải thích: "Em đưa nó đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn..."

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Chương Nhược Nam bằng đôi mắt đẫm lệ, Chương Nhược Nam nắm đũa, mu bàn tay trắng bệch.

Cô dừng một chút điều chỉnh cảm xúc: "Bác sĩ nói chó con đã lớn tuổi rồi, mười tuổi rồi, xương cốt không còn tốt nữa."

Sắc mặt Chương Bái trầm xuống.

Chương Nhược Nam rất tri kỷ an ủi Chương Bái: "Ba, không sao đâu ạ, một con chó mà thôi, cũng đã chết rồi, ba đừng vì chuyện này mà tức giận, chú ý sức khỏe."

"Sau này ba mua thêm một con cho con."

"Không cần đâu ạ!"

Nhận thấy giọng nói của mình có chút gay gắt, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, cười nói: "Còn nửa năm nữa là con tốt nghiệp rồi, con muốn cố gắng thi vào một trường danh giá, không muốn bị phân tâm nữa."

Chương Bái nhẹ gật đầu, bỗng nhiên lại nói: "Nửa năm này, con tiêu rất nhiều tiền trong thẻ cơm, tiền ăn cơm một tháng hơn 3000, con chỉ ăn cơm trong trường, một bữa ăn ở nhà ăn hơn một trăm à?"

Tim Chương Nhược Nam thắt lại.

Cô đã sử dụng thẻ trường của mình để đổi tiền mặt với các bạn cùng lớp, số tiền này là tiền tiêu vặt mà cô thực sự có thể tự do kiểm soát, nhưng tất cả những điều này, không được để Chương Bái biết.

Chương Nhược Nam điều chỉnh cảm xúc của mình rồi nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên không chỉ là đồ ăn, còn có tiền mua nước và đồ ăn vặt trong siêu thị ở trường, con cũng đã mua sổ ghi chép của mình bằng cách quẹt thẻ ở siêu thị khuôn viên trường, ồ đúng rồi, còn có mấy thứ như băng vệ sinh..."

Chương Bái vốn đang rất cáu kỉnh vì chuyện của công ty, bây giờ cũng không đủ kiên nhẫn để nghe Chương Nhược Nam tính toán mấy khoản lặt vặt này, vì vậy ông ấy ngắt lời cô: "Chuyện nào cần dùng tiền con cứ dùng, chỉ cần con ngoan ngoãn, thứ gì ba cũng có thể cho con."

"Vâng ạ, cảm ơn ba."

"Ngoài ra, công ty phía bắc có một hạng mục mới, có thể ba phải rời đi một thời gian."

Cảm xúc vốn đang buồn bực nặng nề của Chương Nhược Nam lập tức phấn khởi lên, đôi mắt cô sáng lên, cô cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, hỏi: "Ba phải đi công tác sao?"

"Ừm, lúc ba không có nhà, con phải ngoan ngoãn, ba sẽ nói mẹ để ý con."

Liễu Như Yên cùng Chương Nhược Nam nhìn nhau một cái, Chương Nhược Nam thấy được sự sợ hãi và nao núng trong đáy mắt cô ấy.

"Con sẽ nghe lời mẹ." Chương Nhược Nam cam đoan, "Vậy khi nào ba về."

"Thỉnh thoảng ba sẽ về thăm con."

"Vâng ạ..."

...

Sau bữa ăn, Chương Nhược Nam cầm thuốc mỡ đến phòng Liễu Như Yên, người phụ nữ đang ngồi bên chiếc giường gỗ hồ đào, nhàu nát tờ khăn giấy trong tay, lau nước mắt.

Cô gõ cửa, Liễu Như Yên vội vàng lau nước mắt trên mặt: "Mời vào."

Chương Nhược Nam đi tới ngồi bên cạnh cô ấy, im lặng không lên tiếng mở lọ thuốc ra, nhỏ một ít thuốc mỡ làm mát có vị bạc hà lên đầu ngón tay, xoa lên gò má trái ửng hồng của cô ấy.

"Cầu Cầu thật sự chết rồi sao?" Liễu Như Yên không thể tin được, "Lúc chị đưa nó đến đó bác sĩ nói phẫu thuật sẽ không có nguy hiểm quá lớn, sao lại có thể..."

"Chỉ có chết mới có thể đổi lấy tự do."

Giọng nói của Chương Nhược Nam rất dịu dàng, nhưng mang theo sự bình tĩnh lạnh lùng, "Cầu Cầu là như vậy, mẹ em cũng vậy."

Liễu Như Yên dường như đã hiểu ra gì đó, nhẹ gật đầu không hỏi thêm nữa.

Cô ấy sờ lên mặt mình, suy nghĩ về lời Chương Nhược Nam nói.

Bây giờ vẫn chưa tới bước dùng cái chết đổi lấy tự do, ít nhất, đối với Chương Bái mà nói, vị trí của cô ấy trong lòng ông không quan trọng đến thế.

Chương Nhược Nam vẫn luôn ám chỉ cô ấy nên dứt ra đúng lúc, đừng đợi đến một ngày thật sự không đi được nữa, tái diễn lại vận mệnh bi thảm của mẹ cô...

Liễu Như Yên rất biết ơn lòng tốt của cô, nhưng lúc này cô ấy thực sự không có cách nào để rời đi.

"Nam Nam, gần đây có phải em với Liễu Lệ Hàn có mâu thuẫn gì không." Liễu Như Yên chuyển chủ đề.

"Vâng." Chương Nhược Nam rất thẳng thắn thừa nhận, "Em không thích em trai chị."

Liễu Như Yên thở dài: "Tính cách của nó có hơi quá khích, nói thật chị cũng không thích nó, nhưng nó là em trai chị, từ nhỏ đến lớn ba mẹ chị đã dạy chị, em trai là hy vọng duy nhất của nhà chúng ta, tương lai của chị cũng phải nhờ vào em ấy."

"Hiện tại là ai đang nhờ ai chứ." Khóe miệng Chương Nhược Nam lạnh lùng nhếch lên, "Em thấy chị còn giỏi hơn cậu ta nhiều, có lẽ sau này chị có thể thử dựa vào chính mình xem."

"Nam Nam, em chưa từng cảm nhận được sự khó khăn khi không có tiền, bây giờ em muốn tự do, cảm thấy đó là thứ quý giá nhất với em. Nhưng chị muốn nói với em, không có tiền, em không chỉ không có tự do, mà sẽ còn ngột ngạt."

Chương Nhược Nam cúi đầu suy nghĩ, trong đầu hiện lên một bóng dáng dũng mãnh lại cô độc.

Anh cũng từng cảm thấy ngột ngạt sao.

Có lẽ có, nhưng anh sẽ không thỏa hiệp với cuộc sống.

Chương Nhược Nam cũng sẽ không thỏa hiệp.

"Chị Liễu, trong khoảng thời gian ba em không ở đây, chị sẽ giám sát em sao?" Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Liễu Như Yên.

"Nam Nam, không phải chúng ta đã nói sẽ làm bạn sao." Liễu Như Yên nắm tay cô, "Chị sẽ không giám sát em, cũng sẽ không báo cáo với ông ấy nhất cử nhất động của em, lúc nào cần thiết, chị sẽ yểm trợ giúp em, nhưng mà Nam Nam... em cũng biết ba em đối xử với chị thế nào rồi đó, em cũng phải ngoan một chút, đừng làm chị khó xử."

"Cảm ơn chị Liễu." Chương Nhược Nam ôm lấy cô ấy, "Em sẽ không làm chị khó xử."

...

Cuối tuần, Trần Vỹ Đình xách túi dệt ra ngoài, chuẩn bị đi thăm Trần Mặc Nhiên.

Chương Nhược Nam đã sớm hơn anh một bước, chờ trong hẻm nhỏ.

Nắng sớm chiếu lên gương mặt ôn nhu động lòng người của cô, cô gái vô cùng ngạo nghễ ngồi trên xe máy của anh, khoa trương cười với anh: "Chậm như vậy, tôi đợi anh hơn một tiếng rồi đó."

Trần Vỹ Đình mặc áo sơ mi trắng phối với áo khoác đồng phục, nhìn như chàng trai tỏa nắng, đẹp trai nhà bên.

Đồng phục là thứ anh mặc nhiều nhất trong tất cả các bộ quần áo, trước kia luôn bị anh làm nhăn nhúm.

Nhưng hôm nay, nó đã được ủi phẳng.

Đúng lúc hôm nay Chương Nhược Nam mặc đồng phục, cô đánh giá thân hình cao thẳng cân đối của Trần Vỹ Đình, lần đầu tiên cô cảm thấy thích đồng phục của trung học số 1 Nam Gia... như đồ đôi vậy.

"Sao em lại đến đây?" Trần Vỹ Đình treo túi dệt lên xe máy, "Gần đây em có nhiều thời gian nhỉ."

"Ba tôi đi rồi." Chương Nhược Nam nở một nụ cười rạng rỡ, "Tôi tạm thời tự do rồi."

Trần Vỹ Đình có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô gái, đưa tay nhéo mũi cô: "Cảm giác ôm lấy tự do thế nào?"

"Cực kỳ vui vẻ!" Chương Nhược Nam rất quen thuộc đội mũ bảo hiểm angry bird lên, "Nếu không phải anh gan heo lỡ miệng thì tôi còn không biết hôm nay anh muốn đi thăm học sinh tiểu học đó."

"Cậu ta nói với em lúc nào?"

"Tối qua đó."

"Buổi tối hai người còn nói chuyện?"

"A chuyện này... chuyện này đâu phải trọng điểm."

"Chuyện này chính là trọng điểm." Trần Vỹ Đình một tay nhấc cô gái nhỏ lên như xách một con mèo, kéo cô xuống xe.

Chương Nhược Nam giãy giụa, gắt gao nắm lấy tay lái: "Dẫn tôi theo đi mà!"

"Chuyện em nói chuyện với anh em của tôi vào buổi tối, em có muốn giải thích một chút không."

"Tại sao phải giải thích, tôi với anh đâu có quan hệ gì."

"Đã không có quan hệ với tôi, vậy học sinh tiểu học nhà tôi cũng không có quan hệ gì với em."

Chương Nhược Nam bĩu môi, oán giận nhìn anh một cái,

Cái người này cứ quen uy hiếp cô.

"Được rồi, là tôi nhờ anh gan heo báo cáo tình hình của anh cho tôi." Cô thành thật thừa nhận.

"Em không có miệng à, muốn biết tình hình của tôi sao không trực tiếp hỏi tôi hả."

"Trần Vỹ Đình, anh nghĩ ai cũng thẳng thắng như anh à!" Chương Nhược Nam chọc ngón chân xuống đất, lúng túng nói: "Con gái không trực tiếp như vậy, không phải chuyện gì cũng đến hỏi anh đâu, tôi chỉ thích hỏi thăm với bạn anh, thế nào."

Trần Vỹ Đình lười biếng dựa tường, vuốt vuốt chìa khoá xe gắn máy: "Em hỏi cậu ta chuyện gì của tôi?"

"Thì hỏi dạo này anh làm thêm ở đâu, có vất vả không, sau đó anh ấy liền nói ngày mai anh muốn đi thăm Trần Mặc Nhiên."

"Sau này muốn biết những chuyện này thì cứ trực tiếp hỏi tôi."

"Không thích."

Cô không tiếp tục chủ đề này nữa, cầm lấy túi dệt trên tay lái: "Anh mang gì cho em ấy thế?"

"Sách mới mua, toán Olympic, còn có vật lý căn bản."

"..."

Chương Nhược Nam lắc đầu, "Quà rất tốt, lần sau đừng mua nữa."

Trần Vỹ Đình nhìn túi xách phình to của cô: "Em lại đem quà gì thế?"

Chương Nhược Nam lấy túi xách xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tôi mua cho em ấy một hộp ô tô mô hình siêu ngầu của "Batman", em ấy nhất định sẽ thích, lúc này mới biết, anh với chị ai thương em ấy hơn."

Trần Vỹ Đình lườm một cái, không biết tại sao nữ sinh lại thích tranh giành những thứ nhàm chán này.

"Tôi cũng không quan tâm em ấy thích ai hơn."

Chương Nhược Nam hừ nhẹ một tiếng, lại tự nhiên ngồi lên xe gắn máy: "Nhanh lên nào, đã lâu tôi không gặp học sinh tiểu học rồi."

Đầu ngón tay thon dài của Trần Vỹ Đình xuyên qua vòng treo chìa khóa, hờ hững nói: "Tôi nói sẽ dẫn em đi chưa?"

"Sao lại không dẫn tôi theo?"

"Tôi sợ em đi sẽ không nỡ xa nó rồi khóc hu hu, ông đây không nhẫn tâm."

"Tôi đảm bảo mình sẽ không khóc, nếu Trần Mặc Nhiên có thể có được ba mẹ tốt, tôi vui vẻ còn không kịp đó!"

"Vậy tôi phải giới thiệu em thế nào?"

"Nói tôi là chị em ấy."

"Viện trưởng cô nhi viện có nói với họ là ba mẹ em ấy đã mất, không còn người thân nào."

"Đương nhiên không phải chị ruột rồi, anh cứ nói tôi là chị gái nhà hàng xóm, nếu không được nữa thì là bà con xa nhà anh..."

Trần Vỹ Đình liếc cô một cái: "Chị gái nhà hàng xóm, bà con xa, gì cũng có thể làm, lại không muốn làm chị dâu của nó."

"Ơ kìa."

Chương Nhược Nam đỏ mặt, đẩy anh một cái rồi lại lập tức kéo anh về: "Nhanh lái xe đi."

"Bây giờ không còn sợ ngồi xe máy nữa rồi?"

"Có anh thì không sợ nữa."

Trần Vỹ Đình lên xe, Chương Nhược Nam thuần thục ôm lấy eo anh, thúc giục nói: "Xuất phát nhanh nào."

Xe máy "ụn" một tiếng chạy ra ngoài, Trần Vỹ Đình cảm nhận được sự căng thẳng của cô gái đang ôm mình, quay lại nói: "Tôi có cơ sở nghi ngờ em đang chiếm tiện nghi tôi khi ngồi trên xe của tôi."

Cô dùng mũ bảo hiểm đụng lên lưng anh: "Anh im đi."

"Đúng không hả?" Trần Vỹ Đình không buông tha hỏi lại.

"Đúng vậy đó." Chương Nhược Nam dứt khoát thản nhiên thừa nhận, "Vậy thì sao, không thể chiếm à?"

"Có thể."

Đột nhiên anh phanh xe lại.

"Lại sao nữa thế?"

Trần Vỹ Đình mở kính bảo hộ ra, quay đầu dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói: "Vậy em có muốn hôn không."

"..."

Chương Nhược Nam trực tiếp bó tay rồi.

"Nhanh lái xe đi chó ngốc."

Trần Vỹ Đình cười, anh lái chiếc mô tô ra ngoài với một tiếng "vút", lao vùn vụt qua khu rừng đô thị chập trùng cao thấp.

Gió lớn gào thét bên tai Chương Nhược Nam, cô siết chặt lấy quần áo bên hông anh, nhìn bờ vai rộng thẳng tắp của anh, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

...

Nhà ba mẹ nhận nuôi Trần Mặc Nhiên sống trong một khu biệt thự cao cấp ở Giang Bắc, Trần Vỹ Đình đậu xe máy dưới gốc cây long não đối diện với khu biệt thự, cùng Chương Nhược Nam đi vào khu biệt thự.

Những biệt thự liên hợp và biệt thự phong cách châu âu hiện đại nằm xen kẽ nhau, mỗi nhà đều có bể bơi cỡ nhỏ, trong vườn hoa còn có khu vui chơi cho trẻ em, Chương Nhược Nam nhìn thấy Trần Mặc Nhiên đã chơi trong khu vui chơi từ xa.

Cậu đi cùng một cậu bé ngồi xe lăn, vóc dáng cậu không cao lắm, đẩy xe lắm có vẻ hơi vất vả nhưng cậu vẫn khó khăn đẩy cậu bé về phía đống cát ở khu dành cho trẻ em.

"Nhiên Nhiên!" Cô không nhịn được gọi cậu một tiếng.

Trần Mặc Nhiên vừa nghe đến giọng của chị, lập tức buông xe lăn ra chạy đến bên cạnh Chương Nhược Nam: "Chị! Anh! Hai người tới rồi!"

Chương Nhược Nam ôm cậu bé quay một vòng, khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của cậu, nhìn cậu nói: "Sao em nhìn gầy hơn rồi?"

"Ồ... có lẽ em có hơi không quen khí hậu."

"Em chuyển từ Du Bắc đến Giang Bắc mà cũng có thể không quen khí hậu à?"

Đứa nhỏ cười hì hì, vừa nhìn đã thấy túi xách phồng lên của Chương Nhược Nam: "Chị có mang quà cho em sao."

"Em cũng tinh mắt đó."

Chương Nhược Nam lấy mô hình xe hơi Batman ra, đưa cho Trần Mặc Nhiên: "Em cầm đi chơi đi."

Nhìn thấy mô hình xe hơi Batman này, Trần Mặc Nhiên vô cùng ngạc nhiên, "wow" to một tiếng.

Đứa bé ngồi trên xe lăn kia quấn một chiếc khăn màu be ấm áp, môi đỏ răng trắng, ăn mặc có vẻ còn tinh xảo hơn cả búp bê.

Cậu ta cũng nhìn chằm chằm xe Batman trong tay Trần Mặc Nhiên, dùng giọng điệu sắc bén ra lệnh ——

"Trần Mặc Nhiên, đưa xe của của mày cho tao!"

Trần Mặc Nhiên theo bản năng ôm chặt xe Batman, thấp thỏm lắc đầu: "Đây là chị tôi cho tôi mà."

"Của mày chính là của tao."

"Không, không phải."

Chương Nhược Nam đang định mở miệng, bảo Trần Mặc Nhiên đừng keo kiệt, có thể chơi chung với bạn mới, thì lại nghe đứa bé kia nói: "Mau đưa đây! Mày phải nghe lệnh tao, tao kêu mày làm gì mày phải làm đó!"

Trần Mặc Nhiên do dự, nhưng có lẽ do anh và chị đều tới rồi nên cậu nên cậu tự tin hơn, thế là dũng cảm từ chối: "Dựa, dựa vào đâu chứ!"

"Dựa vào việc tao là chủ nhân của mày!" Cậu bé trên xe lăn có vẻ rất nóng nảy và tùy hứng, "Mẹ tao nói bà ấy nhận nuôi mày để mày làm bạn với tao! Cho nên tao nói cái gì mày phải làm cái đó! Bây giờ tao ra lệnh cho mày đưa xe của mày cho tao, nếu không tao sẽ nói mẹ đuổi mày ra ngoài!"

Những lời này có lực sát thương đặc biệt lớn đối với một đứa trẻ, trong phút chốc nước mắt cậu lập tức trào ra, để không bị đuổi đi, cậu đành phải ngoan ngoãn giao nộp xe Batman ra.

Đúng lúc này một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đặt lên vai Trần Mặc Nhiên.

Trần Mặc Nhiên quay đầu nhìn thấy đôi lông mày kiên nghị của anh trai, đôi mắt đen của anh chìm sâu trong bóng tối của mặt trời, lạnh lùng như một lưỡi kiếm.

"Anh ơi..."

"Được rồi, đi dọn đồ của em đi, chúng ta về nhà."

Lúc đầu Trần Mặc Nhiên còn tưởng mình nghe lầm, nhưng sau khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt của Trần Vỹ Đình, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, hô to vạn tuế, sau đó vội vã chạy về hướng biệt thự.

Đứa bé trên xe lăn tức giận không có chỗ phát tiết: "Trần Mặc Nhiên, mày quay lại! Không có lệnh của tao mày không được đi! Mày nhất định phải nghe lời tao!"

Chương Nhược Nam thấy vậy, cô đến bên cạnh cậu bé, dùng giọng điệu dịu dàng dò hơi: "Bạn nhỏ, là mẹ em nói với em Trần Mặc Nhiên đến nhà em để làm bạn với em sao? Nói em ấy nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời em sao?"

"Đúng vậy." Cậu bé trên xe lăn nói năng hùng hồn: "Chính miệng mẹ em nói! Bà ấy cố ý tìm một đứa trẻ lớn hơn em, nói sau này có thể chăm sóc em."

Chương Nhược Nam quay đầu nhìn Trần Vỹ Đình một chút.

Vẻ mặt anh căng thẳng, mặt mày tái mét, rõ ràng là đang vô cùng tức giận.

Chẳng mấy chốc Trần Mặc Nhiên kéo rương hành lý nhỏ ra khỏi biệt thự, theo sau là ông Trình và vợ ông.

"Trần Vỹ Đình, cậu đây là có ý gì?"

"Tôi mang đứa nhỏ này về, thủ tục nhận nuôi cũng không cần làm nữa."

"Cậu chờ đã, tôi gọi điện thoại cho viện trưởng cô nhi viện." Ông Trình nói rồi lấy điện thoại ra.

Trần Vỹ Đình vẫn lạnh nhạt nói: "Trần Mặc Nhiên không phù hợp với cuộc sống ở đây, dù ông có gọi cho ai thì hôm nay tôi cũng phải dẫn em ấy đi."

Nói xong, anh xách vali hoạt hình của cậu nhóc lên, nói với cậu: "Đi lấy đồ chơi của em về đi."

Trần Mặc Nhiên có anh trai để dựa dẫm, vô cùng tự tin đi đến bên cạnh xe lăn của cậu bé kia, nghiêm túc lịch sự nói với cậu ta: "Đồ chơi khác tôi có thể cho cậu, nhưng xe này là quà chị tặng tôi, không thể cho cậu được."

Nói xong, cậu lấy lại xe Batman từ trong tay cậu bé kia.

Đứa bé kia "oa" khóc lên, bà Trình nhanh chóng đến an ủi, nói nhỏ nhẹ: "Mẹ sẽ mua cho con một chiếc nhé."

"Không! Con không cần! Con chỉ muốn xe của nó! Mẹ nói nó phải nghe lời con mà, mẹ nói nó trả lại cho con! Trả cho con!" Đứa bé khóc rống lên.

Trái tim bà Trình sắp bị tiếng khóc của đứa con mình bóp nát, bà đứng dậy nói với Trần Vỹ Đình: "Trần Vỹ Đình, cậu phải nghĩ cho kỹ. Đứa bé nhà cậu đã lớn rồi, viện trưởng Vương cũng đã nói, trừ nhà tôi thì cậu cũng không tìm được gia đình tốt hơn nhận nuôi đâu. Cậu đem nó về rồi thì có thể làm gì, có thể cho nó điều kiện tốt như nhà chúng tôi không? Nhà tôi có người giúp việc, cũng sẽ không để nó làm việc gì nặng nhọc, chỉ làm bạn với con trai nhà tôi một chút thì có làm sao."

Chương Nhược Nam thấy bàn tay dưới tay áo của Trần Vỹ Đình đang siết chặt nắm đấm, khẽ run rẩy, cô đi qua nắm chặt tay anh, lễ phép mỉm cười đáp lại: "Bà Trình, đối với bà mà nói, bà có thể chỉ cần em ấy cùng con bà lớn lên khỏe mạnh, nhưng đối với những đứa trẻ không có cha mẹ ở cô nhi viện, thứ chúng cần chính là cha mẹ thực sự."

Những lời này làm bà Trình á khẩu không trả lời được.

Trần Vỹ Đình cũng không nói nhiều nữa, anh dẫn Trần Mặc Nhiên bước nhanh rời khỏi tiểu khu, để lại đứa nhỏ nhà họ Trình nắm tay mẹ không ngừng khóc.

...

Cả đoạn đường Trần Mặc Nhiên cũng không dám nói chuyện, bởi vì dáng vẻ tức giận của anh trai thật sự quá kinh khủng, sắc mặt tối sầm giống như có huyết hải thâm cừu vậy, con ngươi đen nhánh sắp kết một lớp băng rồi.

Trong cửa hàng tiện lợi, ba hộp mì ăn liền bốc hơi nóng, chỉ là bởi vì Trần Vỹ Đình vẫn không hề động đũa nên Trần Mặc Nhiên cũng không dám ăn trước, nước bọt chảy ròng ròng ba ngàn thước, lúc thì nhìn anh trai, lúc thì nhìn Chương Nhược Nam.

Chương Nhược Nam dùng chân đạp anh một cái, anh mới cầm thìa mở nắp hộp mì ăn liền ra.

Trần Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ dùng thìa xoắn mì, đưa miếng đầu tiên đến bên miệng Chương Nhược Nam: "Chị ăn trước!"

"Em ăn đi, chị cũng có mà."

Chương Nhược Nam mở hộp mì của mình ra, mặc dù cô không thích ăn mì ăn liền nhưng không biết vì sao, lúc ở bên cạnh hai anh em này cô ăn gì cũng thấy rất ngon.

Trần Vỹ Đình mặt không chút cảm xúc bóc một quả trứng kho, tiện tay bỏ vào bát cô, cô cười với anh rồi cắn một miếng nhỏ.

Trên miệng Trần Mặc Nhiên dính dầu nhơn nhớt, nhìn Trần Vỹ Đình phía đối diện: "Anh, em thật sự được về nhà rồi sao?"

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em còn muốn về lại nhà bọn họ?"

"Đương nhiên không rồi! Em chỉ muốn về nhà của chúng ta!"

Đầu ngón tay Trần Vỹ Đình cầm muỗng nhỏ, bình tĩnh hỏi: "Em không vui sao không gọi điện cho anh?"

"Cũng không có không vui, chú Trình dì Trình đối xử với em cũng khá tốt, chỉ là họ luôn muốn em phải nhường nhịn em trai, thật ra em lớn hơn em ấy, nhường nhịn em ấy là việc nên làm, nhưng..."

Trần Mặc Nhiên cúi đầu suy nghĩ, "Bọn họ không phải ba mẹ em, nơi đó cũng không phải nhà em."

Trần Vỹ Đình nhìn Chương Nhược Nam đối diện, cô yên lặng ăn mì, không nói một lời. Mái tóc mềm mại xõa bên cạnh bát, được cô nhặt lên vén ra sau tai, lộ ra gò má xinh đẹp.

Cô không tham gia cuộc nói chuyện của hai anh em, cô biết thân phận và lập trường của mình không thích hợp để nói gì nhiều.

Trần Vỹ Đình để đũa xuống, như đã đưa ra quyết định, nói: "Sau này em cứ đi theo anh, nếu anh đi học đại học em cũng phải chuyển trường, nhưng chuyện này cần em phải nỗ lực học hơn, anh cũng sẽ cố gắng làm thêm, sẽ không để em đói bụng."

Trần Mặc Nhiên suýt chút nữa không thể tin vào tai mình: "Thật sao, thật sao anh! Anh không đưa em đi nữa sao!"

"Không đưa đi nữa, không tìm được ba mẹ tốt thì anh đây làm ba em."

"A a a!"

Đây quả thật là tin tức tốt nhất Trần Mặc Nhiên nghe được mấy tháng gần đây, cậu không muốn rời khỏi anh trai đâu, không muốn chút nào, nếu được lựa chọn, cho dù có đi ăn xin với anh trai cậu cũng chịu!

"Chị, chị có nghe thấy không, anh không đưa em đi nữa!" Trần Mặc Nhiên phấn khởi kéo ống tay áo Chương Nhược Nam.

Chương Nhược Nam lại cúi đầu, mím chặt môi: "Trần Vỹ Đình, anh ra đây một chút."

Dứt lời cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trần Vỹ Đình đi sau lưng cô, hai người tới dưới mái hiên của cửa hàng.

Chương Nhược Nam không kìm được cảm xúc, mắt cô đỏ lên.

Anh lười nhác dựa vào cửa kính, tay đút trong túi, thản nhiên lẩm bẩm: "Túi khóc nhỏ."

"Sao anh phải làm thế, em ấy cũng không phải trách nhiệm của anh..."

"Nó là em trai tôi." Con ngươi đen nhánh của Trần Vỹ Đình nhìn cô, nghiêm túc nói, "Tôi nên nuôi em ấy."

"Anh cứ như thế... tôi sẽ mãi nợ anh."

"Nợ gì mà nợ, nó có liên quan gì đến em chứ." Trần Vỹ Đình không muốn để cô cảm thấy gánh nặng, anh ra vẻ bình tĩnh quay người vào cửa hàng tiện lợi, "Mặt tôi sắp lạnh rồi."

Cô kéo góc áo anh lại, nắm thật chặt, khẽ run rẩy: "Trần Vỹ Đình, tôi phải làm thế nào với anh đây."

Thật lâu sau Trần Vỹ Đình nói: "Mang theo một phiền phức nhỏ, sau này kết hôn cũng không dễ dàng, chuyện này em có muốn chịu trách nhiệm một chút không."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trần cẩu: Tôi ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store