Tinh Te Ngoc Manh Tieu Phu Lang
Vì Mộc Ngôn biết mình không thể trở về, nên quyết định sống thật tốt ở thế giới này. Sau đó tìm một hán tử mình thích ở đây, gả cho hắn, sinh một bảo bảo đáng yêu, cùng nhau sống hạnh phúc.Vừa nghĩ tới sau này sẽ có một hán tử cường tráng yêu thương y, cùng y tạo nên một gia đình mới, còn có bảo bảo đáng yêu của bọn họ, Mộc Ngôn tràn đầy hi vọng vào tương lai.Mấy ngày này, Mộc Ngôn cũng biết được, mặc dù thế giới này có nữ nhân sinh con, nhưng nam nhân cũng có thể ở cùng nhau, cho nên y nhất định có thể tìm được hán tử ở đây. Đây có thể coi là tin tức tốt nhất mà y nghe được từ khi y tới thế giới này.Nếu không, y không thể tưởng tượng được việc sống chung với một nữ nhân có dáng vẻ kỳ quái, có lẽ đến lúc đó y sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.Dương Văn Diệu làm việc rất hiệu quả, rất nhanh đã tìm được một căn nhà không có người ở cho Mộc Ngôn.Căn nhà nằm ở rìa thôn, gần rừng. Tuy vị trí hơi xa, nhưng hoàn cảnh xung quanh rất tốt, rất thích hợp cho thanh niên sinh sống. Hơn nữa, cách nhà Lâm Giai Ngữ cũng không xa, hai nhà có thể thường xuyên qua lại, y cũng không thể giúp trông chừng Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh.Mộc Ngôn rất hài lòng với căn nhà này."Từ nay về sau đây chính là nhà của cháu, đây là khế đất cùng giấy tờ tùy thân của cháu, sau này cháu chính là thành viên của thôn Hoa Đào." Dương Văn Diệu đưa khế đất, giấy tờ tùy thân cùng một thứ tương tự như đồng hồ cho Mộc Ngôn.Không thể không nói, Dương Văn Diệu làm việc rất chu đáo, hắn biết Mộc Ngôn đến từ một thôn rất xa, không thể trở về. Ở đây chắc chắn không có giấy tờ tùy thân, nên khi đang giúp y tìm nhà, còn thuận tiện nhập hộ khẩu cho y ở thôn Hoa Đào.Những người ở thôn Hoa Đào tương đối thuần phác cùng thiện lương, sau khi biết được hoàn cảnh của Mộc Ngôn, bọn họ đã giúp hắn giải quyết thỏa đáng.Mộc Ngôn cầm thiết bị đầu cuối cá nhân hình chiếc đồng hồ, y đã từng nhìn thấy thứ này trước đây. Trên tay Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh đều có, thứ này rất thần kỳ, có rất nhiều công năng, so với ảo thuật mà y thấy trước kia thì lợi hại hơn rất nhiều.Nhưng lúc này, sự chú ý của Mộc Ngôn không phải thiết bị đầu cuối cá nhân mà là khế đất. Trên khế đất có ghi tên của y, căn nhà này thuộc về của riêng y."Cái này, căn nhà này thật sự là của cháu sao?" Mộc Ngôn nhìn căn nhà phía sau, ngạc nhiên đến không nói nên lời."Đương nhiên, từ nay về sau đây chính là nhà của cháu, lát nữa ta sẽ dẫn cháu đi mua vài món đồ bổ sung trong nhà." Lâm Giai Ngữ cũng vừa cười, vừa nói, cảm thấy vui mừng thay cho Mộc Ngôn."Nhưng...Nhưng căn nhà xinh đẹp như vậy cho cháu có thật sự ổn không, cháu cũng chưa làm gì cả." Mộc Ngôn không thể tin được đây là sự thật, dù y chưa trả giá bất cứ thứ gì, nhưng lại có thể có được một căn nhà lớn như vậy, khiến y rất bất an cùng áy náy."Đứa nhỏ ngốc, trong thôn có rất nhiều căn nhà trống không như thế này, trống không cũng là trống không. Cháu vào ở còn có thể tăng chút nhân khí, cũng không thể để căn nhà trở nên lãng phí, phải không?" Lâm Giai Ngữ ôn nhu an ủi Mộc Ngôn, cô càng ngày càng thích tính tình như vậy của Mộc Ngôn."Vào ở đi thôi, sau này cháu chính là thành viên của thôn Hoa Đào chúng ta. Khi nào có thời gian ta sẽ giới thiệu các thôn dân khác cho cháu biết." Thôn trưởng thôn Đào Hoa cười hì hì nói.Thôn trưởng thôn Đào Hoa là một lão nhân đã ngoài 70 tuổi, râu tóc hoa râm, nụ cười rất hòa ái, khiến người ta có cảm giác rất thân thiết cùng gần gũi.Mộc Ngôn nhìn căn nhà xinh đẹp cùng rộng lớn, tâm tình rất hưng phấn, đồng thời âm thầm quyết định sau này mình phải làm việc chăm chỉ hơn, giúp đỡ những thôn dân tốt bụng này. Nếu không có bọn họ, có lẽ y đã phải ngủ ngoài đường.Trước kia Mộc Ngôn từng mơ ước sở hữu một căn nhà của riêng mình, nhưng lúc ấy hẳn là y nên gả đi, sau đó cùng hán tử nhà mình có một căn nhà nhỏ chỉ thuộc về bọn họ.Nhưng dù là mơ ước, thì căn nhà trong trí tưởng tượng của y cũng chỉ là một căn nhà tranh che gió che mưa. Dù vậy, Mộc Ngôn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng không ngờ lại có một ngày trước khi y gả đi, có thể sở hữu được một căn nhà cho riêng mình. Hơn nữa còn là một căn nhà rộng lớn cùng xinh đẹp gấp nhiều lần so với căn nhà của thôn trưởng ở thôn bọn họ.Trong lúc nhất thời, Mộc Ngôn cảm thấy mình chỉ là đang nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ đẹp, nói không chừng tỉnh lại, y sẽ trở về căn nhà cũ nát kia, không có phòng riêng cho mình, mỗi ngày đều bận rộn ở nhà, còn phải chịu đựng sự đánh chủi của phụ mẫu.Nếu như tất cả đều là một giấc mơ, thì y hi vọng giấc mơ này có thể kéo dài mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại.--------o0o--------Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store