Tinh Te Ngoc Manh Tieu Phu Lang
Nghỉ ngơi hai ngày, vết thương trên người Mộc Ngôn gần như đã khỏi. Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn xuống giường đi ra khỏi phòng.Khi ở trong phòng, Mộc Ngôn cảm thấy hết thảy mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm. Loại lạ lẫm này không chỉ là bởi vì những người xa lạ trong hoàn cảnh xa lạ. Mà còn bởi vì mọi thứ y sử dụng xung quanh hết thảy đều khác hoàn toàn với những gì y đã sử dụng trước đây, như thể y đang ở một thế giới hoàn toàn khác.Tuy nhiên, khi Mộc Ngôn bước ra khỏi phòng, cảm giác xa lạ này càng lớn hơn. Bởi vì hầu hết mọi thứ y có thể nhìn thấy đều hoàn toàn khác với những gì y từng biết trước đây.Hình dáng ngôi nhà khác nhau, ăn mặc khác nhau, phương tiện di chuyển cũng khác nhau, khác nhau...Lúc nhìn thấy Lâm Giai Ngữ cùng hai đứa con của cô, quần áo của bọn họ rất khác so với những gì y thường mặc. Mộc Ngôn nghĩ đây là cách ăn mặc chỉ dành cho những nhà có tiền trong thị trấn. Tuy nhiên, khi bước ra ngoài, Mộc Ngôn đã nhìn thấy kiểu trang phục này khắp đường phố, rất phổ biến, y biết rằng suy đoán trước đó của mình có lẽ đã sai.Thôn Hoa Đào nghe có vẻ giống một thôn trang, nhưng có lẽ nó không giống một thôn trang như thôn Mộc Gia như y nghĩ. Có thể đó chỉ là cái tên, nhưng thực ra nó là một thị trấn. Dù sao, mọi thứ ở đây trông đẹp hơn thôn Mộc Gia của bọn họ rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn thị trấn của bọn họ rất nhiều."Đại ca ca, có chuyện gì vậy?" Dương Anh Hạo chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn Mộc Ngôn không nhúc nhích.Bởi vì vết thương trên người đại ca ca đã đỡ hơn, nên mẹ bảo nhóc dẫn đại ca ca ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút, nhưng tại sao đại ca ca lại có vẻ ngạc nhiên và bối rối như vậy, giống như nhìn thấy thứ gì đó mà chưa từng thấy trước đây, nhưng ở đây cũng chẳng có gì lạ cả.Dương Anh Hạo vẫn còn nhỏ, sẽ không nghĩ tới, người đứng trước mặt nhóc thật ra là đến từ một thời không khác rất xa xôi. Vì vậy mọi thứ Mộc Ngôn nhìn thấy ở đây đều khiến y cảm thấy lạ lẫm cùng hiếm lạ."Hạo Hạo, kia là cái gì?" Mộc Ngôn yếu ớt chỉ vào một nữ nhân hỏi.Trước đó, lúc Mộc Ngôn nhìn thấy Lâm Giai Ngữ cùng Dương Oánh Oánh, đã cảm thấy hai người bọn họ rất kỳ quái, còn nghĩ là bị bệnh. Tuy nhiên, hiện tại trên đường phố có rất nhiều người kỳ quái như vậy, y cũng không thể không hỏi, chỉ sợ mọi việc không như y nghĩ.Mộc Ngôn đáng thương • người đến từ một thế giới chỉ có ca nhi cùng hán tử, chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật như nữ nhân. Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân, có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường.Dương Anh Hạo nhìn theo phương hướng Mộc Ngôn chỉ, hồi lâu cũng không rõ ràng đại ca ca muốn hỏi cái gì."Đại ca ca, anh đang hỏi cái gì?" Dương Anh Hạo trực tiếp hỏi."Chính là...Chính là..." Mộc Ngôn không thể cứ chỉ vào người ta mãi được, dù sao y cũng biết như vậy là không lịch sự."Tại sao dì Lâm, dì Lâm cùng Oánh Oánh lại khác chúng ta?" Mộc Ngôn quyết định đổi cách hỏi.Lúc này Dương Anh Hạo đã nghe rõ, vừa cười, vừa nói: "Cái này em biết, bởi vì mẹ cùng em gái là nữ nhân, còn chúng ta là nam nhân, đương nhiên cùng chúng ta không giống nhau."Lúc Dương Anh Hạo nói giả vờ ra vẻ trấn định, nhưng sự đắc ý trong mắt nhóc đã bán đứng nhóc. Giờ phút này, nhóc cảm thấy rất kiêu ngạo vì có thể trả lời được câu hỏi này."Nữ nhân? Nam nhân?" Mộc Ngôn nhỏ giọng thì thầm, đó là cái gì? Tại sao y chưa từng nghe nói đến nó."Hạo Hạo, ca nhi ở đây đâu, sao anh không thấy bọn họ ra ngoài, có phải ở đây không cho phép ca nhi ra ngoài?" Mộc Ngôn hỏi, y cũng nghe nói qua người trong thị trấn có phép tắc tương đối chặt chẽ, bình thường ca nhi đều không được phép xuất đầu lộ diện."Ca nhi? Đại ca ca không phải là ca ca sao?" Dương Anh Hạo không giải thích được nói.Mộc Ngôn thấy thế, cũng biết sự hiểu biết của Dương Anh Hạo 3 tuổi có hạn, cũng không tiếp tục hỏi nữa, nghĩ tới kiểu gì cũng sẽ hiểu rõ."Hạo Hạo, kia là cái gì?" Mộc Ngôn chợt nhìn thấy một chiếc hộp sắt phóng nhanh qua người, khiến y giật mình.Trước kia, y từng nghe những người làm công trong thị trấn nói, người dân trong thị trấn xuất hành đều ngồi xe ngựa rất đẹp. Tốc độ của xe ngựa nhanh hơn nhiều so với tốc độ của xe bò của bọn họ, chẳng lẽ chiếc xe vừa rồi là xe ngựa sao?Nhưng, con ngựa đâu rồi?--------o0o--------Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store