ZingTruyen.Store

Tình của Huyên Tử( np)

Chương mười ba: giải Vũ Đạo

kuruko-chan

"Cái gì? Bị kẹt thang máy? Em á?"

Vừa sáng sớm trong căn phòng bệnh đã truyền ra tiếng hét ầm trời của Ôn Ngữ Hoa. Cũng may phòng vip có tường cách âm, bằng không nhất định hai người sẽ bị y tá vào đây giảng đạo lý rồi.

"Chị, nhỏ tiếng một chút" Ôn Huyên Tử dùng tay nhỏ quạt quạt, hi vọng chị gái mau hạ hoả. Đây là lần đầu tiên cô thấy chị thất thố như vậy, giọng to đến mức xém hù cô đứng tim rồi

"Phải, phải, chúng ta mau mau cảm ơn người ta mới được, em nói anh ta tên gì?"

"Là... " Ôn Huyên Tử mím môi, có chút hối hận vì kể ra bí mật nhỏ trong lòng, do dự, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng sáng bừng bừng đầy mong chờ của Ôn Ngữ Hoa, cô vẫn quyết định nói ra tất cả "Dư Niệm, Khương Dư Niệm"

"Niệm sao, chữ nào nhỉ?" Ôn Ngữ Hoa gãi gãi đầu, Ôn Huyên Tử cũng lắc đầu không biết

Cô lại nhìn thoáng qua bên kia " Chị... giúp em đẩy xe qua bên đó"

"Ồ"

Ôn Ngữ Hoa xuống giường, điều khiển xe lăn đến vị trí cô nói

Mấy ngày trước mẹ Ôn cho người chuyển tới một cây dương cầm, như vậy trong thời gian dưỡng bệnh cô cũng có thể luyện tập

Ôn Huyên Tử ngồi trước cây dương cầm với vẻ mặt mê mang

Sau khi sống lại mọi thứ hết thảy đều bình thường, có hai việc ngoài ý muốn là quen biết Khương Dư Niệm và cây dương cầm trước mặt này

Đời trước, dương cầm chỉ là một sở trường đặc biệt của cô, giống nhiều đứa trẻ của gia đình giàu có khác, khi ra ngoài đều biết chơi một vài nhạc cụ?

Đối với nó cô rất lơi lỏng, không xem đây là việc lớn, thi thoảng nhàn hạ thì lôi ra đàn giải trí

Cô vẫn thích cuộc sống vùi đầu nhảy múa hơn, bằng không sẽ không trở thành tinh linh ballet

Nhưng đời này, dưới sự chỉ dạy và dẫn đường của mẹ, đột nhiên cô có chút phân vân.

Cô thích dương cầm sao?

Sau này muốn phát triển trên lĩnh vực này sao?

Cô phải đi theo con đường nào?

So với múa ballet, dương cầm không khiến cô toàn tâm toàn ý yêu thích

Ôn Ngữ Hoa vừa lắng nghe em gái đánh dương cầm vừa lướt điện thoại

Ôn Huyên Tử xoay đầu, rướn mắt nhìn Ôn Ngữ Hoa, chị cúi đầu dòm điện thoại, ánh sáng lóe tắt từ màn hình hắt vào gương mặt xinh đẹp. Hàng lông mày lá liễu của chị vô thức cong lại, giữa mi tâm xuất hiện hình chữ xuyên, Ôn Huyên Tử tự hỏi đã có điều gì làm chị bực bội?

"Chị, làm sao vậy?"

Chị ấy xoay đầu nhìn cô, ánh mắt lo lắng khiến tim cô theo bản năng nhảy thình thịch một cách sợ hãi.

Điều gì tồi tệ đã xảy ra?

Đừng nói là không có tiền trả viện phí đấy, hay là còn tệ hơn thế nữa? Ôn gia sụp đổ?

Cô nhớ lúc trước cha mẹ phải bay sang nước ngoài giải quyết việc công ty.

"Giúp chị một chuyện được chứ?" Hiếm khi chị ấy nhờ vả như vậy, cô vô thức gật đầu theo bản năng.

"Ngày hôm nay đừng lên mạng."

Ôn Huyên Tử vẫn đang ngồi trước dương cầm, đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì.

"Được rồi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ôn Huyên Tử vừa cười nhẹ vừa hỏi, thực ra không phải cứ không được vào mạng thì cô sẽ không biết gì hết. Cô có thể nghe từ miệng người khác, hoặc không thì ngồi xem TV cũng biết được mà. Cô chỉ là thấy chị nghiêm túc mới muốn đùa một chút thôi.

Ôn Ngữ Hoa cúi đầu rũ mắt xuống không nói lời nào, trái tim Ôn Huyên Tử giật thót.

Khoan đã, hôm nay là ngày mấy nhỉ?

Ôn Huyên Tử bật điện thoại lên nhìn trên lịch.

Ra là thế..

Ngày một tháng bảy...

Giải thi đấu vũ đạo quốc tế, hai năm một lần, diễn ra tại Viện ca kịch Paris, là một việc vô cùng trọng đại trong giới vũ đạo

Mỗi một lần tổ chức, đều sẽ có vô số vũ công ưu tú dự thi, tranh tài khoe sắc

Trong đó, bao gồm cả những vũ công đã thành danh thi triển phong thái lẫn những người mới cũng sẽ trổ hết tài năng.

Ngay cả Ôn Huyên Tử, cũng là tại giải thi đấu quốc tế hai năm trước bộc lộ tài năng, mới đạt được sự công nhận trên trường quốc tế, bắt đầu được gọi là "Tinh linh Ballet"

Hai năm trước, chỉ mới là bé con mười lăm tuổi.

Em cỡ nào cố gắng, cỡ nào đánh đổi, sao Ôn Ngữ Hoa lại không biết được cơ chứ

Cả ngày vùi đầu nhảy múa, lại phải cố gắng theo kịp bài trên lớp, cơ hồ một ngày em chỉ ngủ được ba bốn tiếng. So với người khác em còn nỗ lực nhiều hơn.

Người ta chỉ nhìn vào thành tích, chẳng có ai công nhận nỗ lực của chính bản thân bạn

Đang lúc khi toàn mạng ồn áo huyên náo, trang chủ của tin nóng lại bắt đầu phát một bài viết khác lên Weibo --

"Đối với những chuyện khác tôi không có nhận xét gì. Nhưng là một người yêu thích vũ đạo, tôi chân thành hy vọng nghệ sĩ múa của Trung Quốc sẽ quật khởi. Đáng tiếc tinh linh ballet của Trung Hoa chúng ta không thể nào nhảy múa, bằng không chức đương kim vô địch sẽ rơi vào tay cô ấy như hai năm trước."

Lời này vừa tung ra, như một quả bom ném ầm vào, nổ toạt thiên.

Đường Khả Phiêu Phiêu. "Anh anh anh, mau cấp tốc nói cho tôi biết nữ thần của tôi bị cái gì? Rất lâu rồi không tìm thấy bất kì cuộc thi nào có cô ấy tham gia. Bây giờ bản danh sách những người dự thi đấu trường quốc tế cũng không có cái tên Ôn Huyên Tử nữ thần"

Tô Tô Lạp Lạp "Cho hỏi Ôn Huyên Tử là ai??? Tôi mới theo dõi vũ đạo không lâu, anh em lượng thứ."
->> Phong Nam Lạt Khởi "Không lời nào có thể miêu tả hết, đẳng cấp nữ thần hai năm trước" kèm theo là một đoạn video ngắn.

Cô gái trong đoạn video mặc một bộ váy múa màu đen, bước đi linh động, kinh diễm toàn trường.

Ưu nhã mà thần bí.

Dáng người uyển chuyển tự nhiên, nhưng khiến người xem kinh ngạc nhất chính là: khuôn mặt diễm lệ thanh tao, nhưng vẫn mang hương vị tuổi trẻ.

Chỉ mới mười lăm đã đặt chân đến sàn đầu quốc tế, là cỡ nào tài năng?

Không phải là bề ngoài hơn người, mà là loại khí chất thấm vào tận xương cốt, thanh, diễm, nhã.

Giờ này khắc này, cô đứng trên sân khấu, hướng về phía người xem và giám khảo hành lễ.

Chỉ một động tác hành lễ, khi cô gái nâng mắt lên, tất cả mọi người chỉ cảm thấy...

Cô hoàn toàn chính là tinh linh vì ballet mà sinh ra, càng giống như...Nữ vương đến để chinh phục toàn trường!

Rất nhanh, tiếng nhạc đã vang lên.

Phần thứ nhất, khúc biến tấu ballet cổ điển.

Dù là phía trên hay phía dưới, hầu như tất cả người xem đều ngừng hô hấp, chỉ yên lặng nhìn cô gái trên đài.

Đầu tiên là ban tổ chức lại lần nữa chọn khúc độc vũ 《 Hồ Thiên Nga 》 cho người này.

Trong tiếng nhạc, cô gái bắt đầu nhẹ nhàng múa, giơ tay nhấc chân đều toát ra linh khí bức người.

Tựa như một con thiên nga đen chân chính, ưu nhã chơi đùa trên sân khấu.

Thời điểm nhìn cô, mọi người thậm chí cũng hoàn toàn quên nhận xét dáng múa, chỉ bị vẻ đẹp mãnh liệt kia chấn động. Ánh mắt chỉ có thể gắt gao đuổi theo, tầm mắt căn bản không thể dời đi nửa phần.

Sao lại như vậy?

Rất nhiều người xem chuyên nghiệp, thậm chí đến giám khảo cũng ngây dại.

Thiên nga đen, bất đồng với thiên nga trắng thánh khiết, lại càng thêm cao quý, hoa lệ mà...... Mị hoặc.

Vũ khúc của cô gái, mỗi một bước đi, tựa như đang nhảy trên đầu quả tim người xem, cướp đi toàn bộ tinh thần của họ.

Giờ khắc này, tại hiện trường, trước TV, vô số người mê say vì cô!

Đến phút cuối cùng, cô lấy một động tác yêu cầu cao độ mà thu thế.

Hiện trường yên lặng trong chớp mắt, chợt, tiếng vỗ tay động trời vang lên!

Đoạn video kết thúc.

Tô Tô Lạp Lạp. "Quỳ khóc, nữ thần!!!"

Kẹo đường không ngọt bằng môi anh."Đáng tiếc cho một thế hệ nữ thần, nếu chân cô ấy không bị thương, có lẽ giờ này người ôm cúp sẽ là cô ấy."

Phục kích lưu manh. "Đến đến đến, ai nói cho tôi biết nữ thần bị làm sao được không?"
->> Phong Nam Lạt Khởi "Bị người hãm hại ngã từ trên cao xuống, tin tức lúc trước đã đưa tin rồi, chẳng biết hung thủ là ai."

Vũ đạo là đam mê, đất nước là chân ái. "Mẹ nó, quan báo tư thù cái rắm gì tôi không quan tâm. Tên chó má đã khiến quốc gia mất đi một chiếc cúp vô địch rồi, mất đi cả một thế hệ tinh linh ballet. Đừng để tôi biết hắn là ai, bằng không tôi sẽ đấm cho hắn chết."

Trên mạng một hồi bát nháo, Ôn Ngữ Hoa không dám để Ôn Huyên Tử nhìn thấy. Sợ cô nghĩ quẩn làm việc ngốc nghếch, cũng sợ vết thương lòng của bản thân lần nữa lộ ra.

Đều tại cô hại con bé...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store