ZingTruyen.Store

Tình của Huyên Tử( np)

Chương bảy: Tư Thời Chu

kuruko-chan

Sau lần gặp ở vườn hoa ngày đó, Ôn Huyên Tử không còn nhìn thấy Phương Thế Đông nữa. Cô cũng sớm quên mất cảm giác tồn tại của người kia.

Có lẽ do cơ thể thật sự suy nhược, cũng có thể do chính bản thân không muốn tỉnh, Ôn Huyên Tử ngủ chập chờn nguyên một ngày.

Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã lập tức buồn ngủ, không ăn gì, chỉ uống chút cháo loãng.

Bác sĩ vội tới kiểm tra, mặc dù cơ thể vẫn mệt mỏi vô lực, nhưng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, để cơ thể tự khôi phục lại rồi điều chỉnh.

Đến tối ngày hôm sau, rốt cuộc Ôn Huyên Tử cũng ngủ đủ giấc. Sau khi tỉnh lại, sức khỏe đã ổn hơn nhiều, cô ngồi ở mép giường nhìn sắc trời dần nhuộm tối, lại nhìn kim truyền dịch được ghim vào cổ tay trắng nõn của mình, thở dài, biết bao giờ mới xong đây.

Ôn Ngữ Hoa lại bị giáo viên kéo đi tập nhảy.

Vì chị ấy không phải như cô, từ bé đã luyện tập vũ đạo nên thân thể mềm mại, tay chân uyển chuyển, bây giờ mới bắt đầu tập có thể gọi là trễ, muốn múa như trình độ của Ôn Huyên Tử ngày xưa đúng là vô cùng khó khăn.

Bên dưới truyền đến một cảm giác khiến Ôn Huyên Tử biến sắc, lại nhìn quanh không thấy xe lăn của mình đâu, mặt cô chuyển sang trạng thái lúc xanh lúc trắng. Không còn cách nào, cũng nhịn chẳng nổi, Ôn Huyên Tử kêu một tiếng, cánh cửa lập tức mở toang ra, người đàn ông thấm gió lạnh ngoài hành lang sải bước đi vào.

Thấy Ôn Huyên Tử tỉnh dậy, anh nhướng mày, lại bắt gặp cô buông thõng hai chân cạnh mép giường, anh có chút bực mình. "Ai cho cô xuống giường?"

"Tôi muốn đi vệ sinh." Phát hiện người đi vào là kẻ mà mình ghét nhất, Ôn Huyên Tử lập tức nảy sinh cảm giác phiền chán. Có thể đã sống một đời, nhìn rõ kết cục của từng người, cô không cảm thấy căm hận nữa.

Ai nên trả giá đều đã trả giá.

Lúc này cô chỉ muốn bắt đầu cuộc sống mới, hạnh phúc với gia đình. Cô không muốn quan tâm những người khác nhiều như vậy.

Tư Thời Chu nhìn thấy ánh mắt bình thản như nước kia, anh mím môi, im lặng không nói gì.

Ôn Huyên Tử mắc gần chết, không rảnh ở đây cùng anh chơi trò mắt đấu mắt, nếu không phải cổ họng bị bác sĩ yêu cầu hạn chế nói lớn, cô đã gào ầm lên gọi y tá từ lâu rồi.

"Nhờ anh ra ngoài gọi y tá giúp tôi."

Ôn Huyên Tử nhướng nhướng hàng lông mày, không muốn cùng anh lãng phí thêm một giây một khắc nào nữa.

"Y tá đều đi trực ban rồi, không có ở đây."

"Anh đi kiếm cái xe lăn giúp tôi." Ôn Huyên Tử xua xua tay, xe lăn trong phòng chẳng biết ai đã đẩy đi nơi khác rồi.

Tư Thời Chu không tránh ra, anh cúi người, quả quyết bế cô lên rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Như bị điện giật, Ôn Huyên Tử theo phản xạ đập tay vào mặt anh. Dù sức của cô còn chẳng tính là gãi ngứa, nhưng vẫn phải nói, cậu ấm nhà họ Tư từ bé đã được cưng chiều, ai dám chạm vào một cọng tóc của anh, đừng nói là đánh vào mặt anh.

Sắc mặt Tư Thời Chu tích tắc sầm xuống.

Ôn Huyên Tử đè nén lại cảm giác ghê tởm khi bị anh chạm vào người, miễn cưỡng ngồi im để anh bế.

Cô thật sự rất mắc tiểu, cảm giác như sắp trào tới nơi.

Tư Thời Chu cũng xem như đạt tiêu chuẩn quý ông, anh không vì cô đánh trúng mình mà tức giận, thậm chí rất kiên nhẫn ôm cô đặt lên bồn cầu, ánh mắt tập trung lên người cô.

Ôn Huyên Tử đọc hiểu ý vị này, anh chính là đang muốn hỏi cô có thể tự cởi quần không.

"Tôi chỉ bị gãy một bên chứ không phải cả hai tay, mời anh ra ngoài."

Thấy ánh mắt ghét bỏ quá mức lộ liễu của cô, Tư Thời Chu không thèm quan tâm nữa, mặc cô sống chết trong nhà vệ sinh, đi ra ngoài chờ.

Cánh cửa đóng lại, vài phút sau lại vang lên tiếng xả nước.

Giọng Ôn Huyên Tử vang lên sau đó.

"Tư Thời Chu còn ở đó không, tôi xong rồi."

Tư Thời Chu lại đi vào, bế cô đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi, để Ôn Huyên Tử tự mình rửa sạch.

Ôn Huyên Tử nhìn chính mình phản chiếu trong gương.

Khuôn mặt cô từ bé đã rất xinh đẹp, ai nhìn cũng phải bật ra một tiếng mỹ nhân.

Mặc dù là người Châu Á nhưng chiếc mũi của cô rất cao thẳng và thanh tú, từ sống mũi đến cánh mũi, các đường cong đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan toát ra vẻ tao nhã cổ điển, đôi môi hồng nhạt điểm trên làn da trắng nõn, có một sự quyến rũ mê hoặc không nói thành lời.

Thứ khiến cô hài lòng nhất chính là đôi mắt của mình, mặc dù hốc mắt không sâu như người châu Âu nhưng lông mi dày cong vút, con ngươi trong suốt màu đen, bởi vì mệt mỏi nên nhìn qua giống như có một tầng hơi nước mơ hồ.

Mấy ngày nằm viện không đắp mặt nạ, da cô xấu đi, cả môi cũng khô nứt, cô nghĩ bụng chờ Ôn Ngữ Hoa rảnh, nhờ chị mang đồ dưỡng da tới đây.

Đợi cô rửa mặt chải tóc xong, Tư Thời Chu bế cô ra ngoài, đặt về lại giường.

Ôn Huyên Tử lợi dụng anh để giải quyết nhu cầu xong, không khách khí nói nặng nói nhẹ. Cô chính là đem dáng vẻ ăn cháo đá bát phát huy đến hoàn hảo.

"Việc khi nãy cảm ơn bác sĩ Tư, mời anh ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi."

Tư Thời Chu không thèm để tâm cô nói khích, bình thản nói. "Tuy chân đã hồi phục bốn mươi phần trăm nhưng vẫn phải thay băng gạc cho vết thương, không nên hoạt động mạnh hay đi lại."

Tư Thời Chu và Ôn Huyên Tử có thâm cừu đại hận, nhưng hai người công tư phân minh, biết rõ thân phận bây giờ là bệnh nhân và bác sĩ, làm việc rất nghiêm túc.

Sau khi nghe anh dặn dò đủ thứ, Ôn Huyên Tử mới gật đầu đã rõ, lập tức mời anh ra ngoài.

Trước khi Tư Thời Chu khép cửa lại, cô nâng cao giọng.

"Những thứ đáng sợ mà tôi trải qua, xem như là hậu quả của sai lầm tuổi trẻ, tôi và các người từ nay hết nợ nần. Sau này gặp lại, tuy không thể làm bằng hữu, nhưng có thể làm người dưng, thậm chí là kì phùng địch thủ, một sống một còn, không chết không thôi."

Ánh mắt cô quá bình tĩnh, ngữ khí hời hợt, nhưng trong đó xen lẫn ác ý, nồng đậm cừu hận.

Đó là hận ý cả hai đời chất chồng.

Tư Thời Chu biết, thậm chí chắc chắn trong lòng một điều rằng, từ nay con đường bọn họ đi, định sẵn sẽ đối đầu với nhau, không thể hợp tác.

Bỏ đi, như vậy cũng tốt...

Người anh yêu là Chu Ngữ Hoa, còn cô, chẳng qua chỉ là em gái cô ấy. Xử lí được thì tốt, không được thì để lại làm trò hề vậy.

...

Tới gần tám giờ tối, cửa phòng bệnh lúc này mới lần nữa mở ra, Ôn Huyên Tử đánh mắt sang, người mới vào là Ôn Ngữ Hoa.

Dung mạo Ôn Ngữ Hoa giống cô bảy phần, nhưng cặp mắt của cô rũ xuống, Ôn Ngữ Hoa lại cong lên, mọi người đều nói chị có đôi mắt biết cười. Chính nhờ đôi mắt đó, cảm giác chị mang lại luôn khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Chị có lạnh không?" Trời đã vào hạ nhưng ban đêm vẫn có gió lạnh thổi qua.

Ôn Huyên Tử nhích tới gần Ôn Ngữ Hoa, dùng tay áp lên mặt khiến chị đỡ lạnh.

Ôn Ngữ Hoa bắt gặp một cảnh như vậy, trái tim liền đập nhanh vô cùng sung sướng.

Em gái nhà cô đáng yêu nhất...

"Giáo sư còn bắt chị ở lại luyện tập đến nửa đêm đấy, cũng may chị canh thời cơ trốn đến đây gặp em." Ôn Ngữ Hoa trên mặt bày ra nụ cười ngốc nghếch quen thuộc khiến trái tim dậy sóng của Ôn Huyên Tử dịu êm lại.

Vì cô biết người này sẽ bày ra nụ cười kia với một mình cô mà thôi.

"Chị có mua bánh ngọt cho em không?" Ôn Huyên Tử nhìn Ôn Ngữ Hoa.

Cô như một đứa trẻ thọt lõm trong bộ đồ bệnh nhân to lớn, đôi mắt đảo qua đảo lại, con ngươi mang theo hơi nước như vừa bị người ta khi dễ.

Loại đáng yêu như thế khiến Ôn Ngữ Hoa muốn hung hăng ôm lấy cô xoa đầu một trận.

Đừng nói là bánh ngọt, bây giờ em gái có muốn mạng cô cũng cho nữa a!

Ôn Ngữ Hoa nhớ tới lời căn dặn của bác sĩ phải kiêng đồ ngọt, trong chớp mắt trở mặt, lấy từ trong túi ra hộp đựng cháo thơm nứt mũi.

"Đây là cháo chị tự tay nấu cho em đấy, ăn mau cho nóng."

Ôn Huyên Tử không nói lời nào, trong lòng lại vô cùng cảm động. Đời trước Ôn Ngữ Hoa cũng tự tay nấu cháo cho cô lúc cô bị cảm mạo, nhưng cô khi đấy không những không cảm kích mà còn tự tay hất đổ, hại chị bị phỏng. Lúc ấy Ôn Huyên Tử còn đắc ý, bảo đó là chị ta đáng đời. Cô cúi đầu nhìn xuống, đôi tay chị mười ngón thon dài, lại trắng mềm, như là cây bánh căn, xinh đẹp vô cùng, một đôi tay đẹp như thế lại bị làm phỏng bởi cô...

Nén lại cảm giác muốn vả cho bản thân một bạt tai, Ôn Huyên Tử nhìn tô cháo nóng hổi trong tay, dùng thìa múc một miếng, đưa lên miệng. Nước cháo dùng xương để hầm nên ngọt thấm tận chân răng, thịt gà săn chắc tươi mới, gạo nhuyễn vừa độ, độ mặn nhạt cũng vừa đủ, hơn nữa lại có bỏ thêm gia vị nên mùi thơm ngát, cực kỳ ngon miệng, dù cô trước giờ rất kén ăn cũng không chê được.

"Sao, có ngon không?"

"Ngon, chị gái nhà em là đầu bếp giỏi nhất."

Ôn Ngữ Hoa đắc ý vô cùng, mắt cũng cười tới híp lại thành vành trăng non.

"Cô cả, cô út, Dương tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp."

Dương Minh Nguyệt?

Đúng rồi, nếu chính mình đã trở lại trước thời điểm, thấy được chị gái yêu cô nhất, như vậy tự nhiên cũng sẽ gặp lại những kẻ làm người khác phải thống hận

Đúng rồi, đúng rồi, chẳng những sẽ nhìn thấy cô ta, còn sẽ nhìn thấy vài kẻ khác.....

Ôn Huyên Tử cúi đầu, nỗ lực khắc chế cảm xúc chính mình, tận lực bình tĩnh.

"Quá giờ thăm bệnh rồi, bảo cô ta về đi."

Ngoài cửa vệ sĩ ngẩn người, cho rằng chính mình chưa nói rõ ràng, lại một lần nói: "Tiểu thư, là Dương tiểu thư, Dương Minh Nguyệt"

Ôn Huyên Tử thanh âm bắt đầu có chút không kiên nhẫn. "Không gặp, bảo cô ta đi đi."

Vệ sĩ ở ngoài cửa ngốc đứng một hồi lâu, mới một bên xoa lỗ tai một bên rời đi, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: "Mình thật sự không nghe lầm sao."

Vệ sĩ có phản ứng này cũng là khó tránh khỏi, bởi vì Dương Minh Nguyệt là bạn tốt nhất của Ôn Huyên Tử.

Ôn Huyên Tử cùng Dương Minh Nguyệt là bạn học từ sơ trung, lên cao trung cũng ở một trường, quan hệ rất tốt.

Ôn Huyên Tử thường xuyên mang Dương Minh Nguyệt về nhà, hai người cùng ăn cùng ngủ như hình với bóng, thân mật tựa chị em, còn thân thiết hơn với Ôn Ngữ Hoa.

Vệ sĩ vốn tưởng rằng tiểu thư nhà mình biết Dương tiểu thư tới, sẽ vui vẻ ra nghênh đón, như thế nào cũng không dự đoán được, tiểu thư trực tiếp cự tuyệt.

Vệ sĩ trong lòng thậm chí còn cân nhắc, có phải hay không hai người đang cãi nhau?

Ôn Ngữ Hoa cũng kinh ngạc không kém.

Ôn Huyên Tử nghe được tiếng bước chân vệ sĩ rời đi, thân thể mới dần dần thả lỏng lại. Chính là, cô thực nhanh lại nghe được tiếng buớc chân tới bên ngoài phòng bệnh.

Ôn Huyên Tử nháy mắt bị chọc giận, giống một con mèo hoang, toàn thân thần kinh đều căng thẳng! cơ hồ cuồng loạn hướng về phía cửa phòng quát: "Tôi không phải nói không gặp sao! Bảo cô ta cút đi! ——"

Cô gắt gao nhìn chằm chằm huớng cửa phòng, trong mắt phát ra mãnh liệt phẫn hận cùng lửa giận!

Phảng phất người sau cánh cửa kia không phải bạn, mà là kẻ thù!

Chỉ thấy nắm tay cửa hơi hơi xoay chuyển, phát ra một tiếng cạch

Ôn Huyên Tử liền xoay người! Bưng lên bát không bên mép giường hướng tới vị trí khoá cửa hung hăng ném tới!

Xoảng một tiếng, mảnh vỡ chia năm xẻ bảy.

Chén sứ nát đầy đất, cháo thừa ở trong chén văng khắp nơi trên vách tuờng tuyết trắng.

Ngoài cửa lập tức không có thanh âm, phòng bệnh yên tĩnh đến không thể yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng thở dốc của Ôn Huyên Tử phát ra.

"Tiểu Huyên, đừng to tiếng, sẽ ảnh hưởng cổ họng em..." Ôn Ngữ Hoa nhích lại gần, vỗ nhẹ vào đầu Ôn Huyên Tử trấn an, dìu cô nằm xuống giường. "Mau ngủ đi, cứ để chị lo."

Ôn Ngữ Hoa đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Ôn Huyên Tử cảnh giác nhìn ra, chưa được vài phút sau Ôn Ngữ Hoa đã đi vào, chỉ có một mình chị. Thấy cô đang nhìn mình, chị cười dịu dàng nói. "Người xấu đã bị đuổi đi rồi, em mau ngủ đi, chị canh giúp em."

Có lẽ vì vừa mới nãy phát tiết, thân thể Ôn Huyên Tử rã rời, theo giọng ru trầm ấm của chị gái, hai mắt đã nhắm nghiền lại ngủ say.

Chờ ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy, đống chén sứ vỡ toang kia đã được dọn sạch, sau đó vài ngày cũng không còn trông thấy Dương Minh Nguyệt ghé thăm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store