ZingTruyen.Store

Tin Nhắn Không Người Gửi

9.

Jonunu1707

Mai đứng ở cánh cửa, tay run rẩy nắm chặt tay nắm. Cô cảm thấy như mỗi bước đi đều nặng trĩu, như một gánh nặng không thể chịu đựng nổi. Cô quay lại nhìn Lan, Hùng, và những bóng ma khác đang đứng đằng sau cô, nhìn cô với ánh mắt vô hồn, như thể họ đã từ bỏ mọi hy vọng.

"Mai... đừng làm vậy." Lan nói lần cuối, giọng nói như thể đang kêu gọi cô quay lại. Nhưng Mai không còn có thể quay lại. Cô biết rằng đã quá muộn.

Cô bước qua ngưỡng cửa, không thể quay đầu lại. Mọi thứ ngoài kia hoàn toàn yên ắng. Đêm đã xuống, và thế giới dường như không còn tồn tại. Tất cả những gì còn lại là cô, chiếc điện thoại trong tay và những tin nhắn đẫm sự ám ảnh.

Một tin nhắn mới lại hiện lên:

"Cuối cùng, bạn đã chọn. Nhưng bạn có biết rằng mình không thể thoát khỏi trò chơi này?"

Mai dừng lại, tim đập thình thịch. Cô không thể hiểu được. Cô đã chọn gì? Cô đã hy sinh gì? Đó là những câu hỏi không có lời giải đáp. Nhưng khi cô nhìn vào bóng tối, cô biết rằng đây là điểm không thể quay lại.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, lần này không phải qua tin nhắn:

"Mai, cậu không thể thoát. Cậu là người đã khởi xướng tất cả."

Mai quay lại, mắt mở to, kinh hoàng. Đứng trong bóng tối là một hình bóng quen thuộc — một người mà cô không thể ngờ tới. Là cô, chính cô. Một phiên bản khác của cô, nhưng lạnh lẽo, không cảm xúc. Ánh mắt của cô ấy trống rỗng, như thể là một bản sao của chính Mai, nhưng không phải là con người mà cô biết.

"Không... không thể nào!" Mai lắp bắp, giọng cô như sắp gãy vỡ. "Tại sao lại là tôi?"

Phiên bản của Mai im lặng, rồi mỉm cười lạnh lùng.

"Cậu không hiểu sao? Cậu là người đã tạo ra trò chơi này. Cậu là người đã khởi xướng tất cả. Mọi tin nhắn, mọi sự kiện, mọi lựa chọn của cậu đều đã được viết ra từ trước. Cậu chỉ là một phần của cỗ máy này."

Mai cảm thấy như thế giới sụp đổ. Mọi thứ, mọi nỗi lo, mọi sự sợ hãi của cô trong suốt thời gian qua chỉ là một phần trong kế hoạch đã được vạch sẵn. Cô không phải là nạn nhân, mà là người điều khiển, là người đã tạo ra tất cả. Nhưng tại sao? Tại sao cô lại làm điều này?

"Nếu tôi không làm gì... tôi sẽ không thể cứu ai." Mai nói, như thể muốn tự thuyết phục mình.

Phiên bản kia của Mai nhìn cô, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, nhưng lại có chút gì đó quen thuộc, như một lời nhắc nhở về những gì cô từng là. "Cậu không thể cứu ai cả. Cậu chỉ có thể giết chết chính mình."

Một dòng điện lạnh buốt chạy qua người Mai. Cô không thể chịu đựng được. Tại sao lại là như vậy? Cô không thể tin vào những gì mình đang nghe. Mọi quyết định, mọi sự hy sinh, đều chỉ là sự kết thúc vô nghĩa.

Lúc này, chiếc điện thoại của Mai lại rung lên. Tin nhắn cuối cùng hiện ra:

"Bạn đã chọn. Bạn là người duy nhất có thể kết thúc trò chơi này. Nhưng cái giá phải trả là sự hy sinh vĩnh viễn."

Mai nhìn vào tin nhắn, lòng trống rỗng. Không còn gì để cứu, không còn lựa chọn nào. Cô đứng lặng im, không biết phải làm gì. Để mọi thứ kết thúc, hay tiếp tục tham gia vào trò chơi này?

Cô không thể cứu ai. Cô không thể thoát.

Và rồi, như một sự giải thoát cuối cùng, Mai hiểu rằng trò chơi này không phải về việc cứu người, mà về việc giải thoát chính bản thân cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store