Tieu Tam Can Ton Thieu Khong Dam Dong
Ngày hôm sau.Thật ra người bệnh cũng chẳng cần ai chăm sóc, thuốc vào bệnh sẽ khỏi thôi. Một mình vẫn ổn mà.Hôm nay cô không dùng bữa sáng cùng mọi người, cô muốn yên tĩnh, nhìn ngắm lại cuộc đời mình.Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa truyền vào."Ngô tiểu thư, là em.""Uh, có chuyện gì không em?" Cô đáp."Ông chủ muốn gặp cô."Ông chủ? Lý Chấn Phong? Hắn muốn gặp cô? Hắn biết cô bị bệnh nên quan tâm sao? Dù sao giữa họ cũng có một đêm mặn nồng mà. Cô cười lạnh."Uhm, em đợi một chút, chị ra ngay."
…
Cô theo nữ người hầu đi lên tầng. Căn phòng ngay trên phòng của cô. Đứng trước cánh cửa gỗ đen, nữ người hầu khẽ gõ.Cốc cốc cốc."Ông chủ, Ngô tiểu thư đến rồi." Nữ người hầu cung kính thông báo."Uhm, vào đi." Chấn Phong đáp.Nữ người hầu lui lại, mời cô vào trong, trong nữ người hầu rất rụt rè, hẳn là bị khí thế của hắn làm khiếp sợ.Cô bước vào phòng làm việc của Lý Chấn Phong. Căn phòng trang tối giản, sắc tối chủ đạo, chứa đựng vô vàng sách quý, còn nhiều hơn ở phòng sách nữa.Ngồi nghiêm nghị bên bàn làm việc là Chấn Phong, khi hắn làm việc nghiêm túc vô cùng, ánh mắt uy nghiêm, vô cùng áp chế.Hắn không nhìn cô, mắt vẫn hướng về màn hình."Ngồi." Hắn không muốn nhiều lời với người lạ, hắn thích người nói ít hiểu nhiều.Cô ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp ngồi vào lòng Chấn Phong. Chấn Phong nhìn cô, giật mình. Cô là đang ngồi trên đùi hắn? Cách hiểu này của cô, lá gan của cô quả thật không nhỏ."Anh… anh bảo em ngồi." Cô lấp bấp, né tránh ánh mắt giận dữ, bàn tay nhỏ bé không biết vô tình hay hữu ý chạm vào người hắn, đôi mắt cô hướng về trước bàn làm việc của hắn, đối diện hắn có ghế cho cô ngồi sao? Trước bàn hắn là khoảng không mà, hắn bảo cô ngồi nhưng đâu nói cô ngồi ở đâu."…" Chấn Phong."Không cần ngồi nữa, cô đứng đằng kia." Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm. Chấn Phong đưa tay chỉ về một hướng cách xa hắn.Cô ngoan ngoãn nghe lời, cách xa hắn ra."Hôm qua cô đã thấy gì?" Hắn tiếp tục."Hôm qua? Hôm qua em bị bệnh nên đi ngủ rất sớm." Cô cố hồi tưởng về hôm qua."Tôi sẽ không hỏi chuyện không đâu." Chấn Phong liếc mắt nhìn cô rồi lại tiếp tục nhìn vào tập tài liệu."Hôm qua, em thấy anh, anh đang cười nói với một cô gái xinh đẹp."Cô ngập ngừng, nói chậm quan sát từng cử chỉ của hắn. Chậm rãi kể về cảnh tượng hôm qua. Người đàn ông hôm qua vui vẻ nói cười với người phụ nữ kia là người đàn ông mặt lạnh uy nghiêm đang nói chuyện với cô sao? Họ như hai người khác biệt vậy.Khác biệt như vậy mới giống với hắn chứ, ngoài nữ thần ra trong mắt hắn làm gì có người khác."Cô không nhìn thấy gì hết, hôm qua cô đi ngủ sớm nên mơ thôi." Chấn Phong tiếp tục với công việc."???" Hắn bảo cô nói sự thật, cô nói sự thật hắn lại bảo cô đang mơ? Tên Chấn Phong này vẫn là thích áp đặt mọi chuyện theo hắn muốn."Biết quá nhiều, mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ." Hắn nhìn cô, nhắc nhở. Sau lại hướng mắt về những dòng chữ nhỏ tròn hợp đồng."Được rồi, đi đi." Chấn Phong ra lệnh.Hạnh Dung bước ra khỏi phòng vẫn ngờ ngợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là ăn khuya cùng nhau, nếu người khác biết thì có làm sao?Chỉ như vậy Chấn Phong đã cảnh cáo cô, nếu lỡ Chấn Phong biết chuyện cô nhìn thấy hắn làm nũng với Hân Nhi hôm trước không phải hắn sẽ trực tiếp thủ tiêu cô sao?Cô bước xuống tầng vừa hay gặp Hân Nhi. Cô không nói gì gật đầu cười nhẹ chào nàng ta.Lần gặp này là lần gần nhất cô và nàng đứng cạnh nhau trong khoảng thời gian gần đây. Bề ngoài họ có thay đổi, có lẽ vì vậy mà tạm thời chưa nhận ra nhau. Cứ bước tiếp đi, họ sẽ lại thân thiết như xưa thôi.Cô nắm lấy tay vịnh, bám chặt vào, bước xuống cầu thang. Mỗi lần bước đi ở cầu thang, cảm giác bất an, cảnh tượng mập mờ đó đều sẽ quay về ám ảnh cô. Cả đời cũng mãi không quên.
…
Trần Trung từ trong phòng cô bước ra vừa hay gặp cô liền cười tươi." Tôi gọi mãi không thấy chị hồi đáp nên xông vào xem thế nào, không ngờ chị không có trong phòng.""Uhmm, tôi có chút chuyện." Cô gượng cười."Lão Lý tìm chị?""Uhm, chuyện gì cậu cũng biết hết sao?"" Tôi chỉ là hiểu lão Lý quá thôi. Chị thấy được bộ dạng sợ vợ của hắn ta đương nhiên hắn ta phải gọi chị dạy bảo lấy uy rồi. Không thì làm sao hắn có thể dạy dỗ những người phụ nữ khác... nhưng mà lão ấy làm gì chị vậy? Sắc mặt chị không tốt lắm.""Hử?" Có lẽ là do cầu thang, cô không tiện giải thích nhiều."Lão lý có nói gì chị cứ để tâm, đừng làm trái là sẽ sóng yên biển lặng thôi.""Uhm, cảm ơn cậu." May mà có Trần Trung làm bạn, Trần Trung giúp cô giải đáp không ít thắc mắc, giúp cô dễ thở hơn khi ở Lý gia này.
…
Đêm hôm đó.Hân Nhi đột nhiên chu đáo hẳn ra, chuẩn bị cả bàn tiệc lớn trên tầng thượng mời hắn đến dùng bữa.Nhìn xung quanh, có nhạc có nến có hoa , Hân Nhi lại mặc chiếc đầm lụa suông khoét sâu quyến rũ. Hôm nay là ngày gì đây? Hắn có lộc ăn?"Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Anh quên chuẩn bị quà rồi." Chấn Phong rót rượu, thỏ thẻ vào tai Hân Nhi." Ngày gì đâu, chợt nhớ ra lâu quá chúng ta đã không dành chút lãng mạn cho nhau.""Hì" Chấn Phong cười hạnh phúc. Không ngờ hôm nay Hân Nhi lại bày trò lấy lòng hắn. Bình thường hắn bày trò, dỗ ngọt Hân Nhi còn không kịp, hôm nay Hân Nhi lại chủ động như vậy, hắn nhất định phải thưởng cho nàng rồi."Vậy, tặng anh làm quà được không?" Chấn Phong nói rồi cắn nhẹ lên tai Hân Nhi, hôn vai trêu ghẹo nàng."Ăn tối trước đã." Hân Nhi nhìn hắn, cười rạng rỡ."Uhm, ăn tối trước đã." Hắn nói rồi trực tiếp bồng Hân Nhi lên, quay về phòng ngủ.
…
Họ trao nhau nụ hôn nồng nàng, một lúc sau Hân Nhi mới dùng tay đẩy nhẹ Chấn Phong ra, chỉnh chu lại trang phục."Ngốc quá, ý em là bữa tối ý" Hân Nhi dùng ngón tay mảnh khảnh vỗ nhẹ sóng mũi cao của hắn cưng chiều nói."Ngốc quá, em là bữa tối ý." Hắn cười nham hiểm, đôi tay thuần phục cởi bỏ bộ đầm lụa thước tha của cô."Anh… ư" Hiểu rõ cơ thể Hân Nhi nhất chỉ có Chấn Phong, một cái chạm, một hơi thở cũng làm từng tất da nàng run lên.Dùng xong món khai vị, hắn trực tiếp dùng ngay món chính, Hân Nhi rất phối hợp, họ cùng nhau vô cùng ăn ý, nhịp điệu hòa quyện, âm thanh ủy mị, đêm tuyệt hảo.
…
Hân Nhi gối đầu lên ngực hắn, cảm nhận nhịp đập của trái tim."Anh thấy em thế nào?""Còn thế nào nữa? Em là tuyệt nhất." Chấn Phong hôn lên tóc nàng, nâng cằm nàng lên, tặng lên đôi căng mọng một nụ hôn nhẹ nhàng."Ưm … ý em là, em so với với người khác ấy."Hân Nhi rời môi, mắt nhìn hắn."Người khác?""Ừm, mấy ngày tới em có lịch diễn không thể ở đây một thời gian. Anh thấy Hạnh Dung như thế nào?"Hân Nhi biết, mãnh thú đang tuổi tráng kiện như hắn, nàng rời đi hắn nhất định không yên phận, thay vì để hắn ăn bậy nàng chặn đường hắn trước, xem hắn còn dám không."Hạnh Dung?" Hắn nghĩ mãi một lúc mới nhớ ra Hạnh Dung là ai."Hôm nay anh có chút việc mới bảo cô ta lên tầng, mọi chuyện không như em nghĩ đâu." Hắn lập tức ngồi bật dậy giải thích."Hì, em có nói gì đâu, Hạnh Dung cũng được mà, xinh đẹp lại có chút gì đó thanh cao, rất mới lạ.
…
Cô theo nữ người hầu đi lên tầng. Căn phòng ngay trên phòng của cô. Đứng trước cánh cửa gỗ đen, nữ người hầu khẽ gõ.Cốc cốc cốc."Ông chủ, Ngô tiểu thư đến rồi." Nữ người hầu cung kính thông báo."Uhm, vào đi." Chấn Phong đáp.Nữ người hầu lui lại, mời cô vào trong, trong nữ người hầu rất rụt rè, hẳn là bị khí thế của hắn làm khiếp sợ.Cô bước vào phòng làm việc của Lý Chấn Phong. Căn phòng trang tối giản, sắc tối chủ đạo, chứa đựng vô vàng sách quý, còn nhiều hơn ở phòng sách nữa.Ngồi nghiêm nghị bên bàn làm việc là Chấn Phong, khi hắn làm việc nghiêm túc vô cùng, ánh mắt uy nghiêm, vô cùng áp chế.Hắn không nhìn cô, mắt vẫn hướng về màn hình."Ngồi." Hắn không muốn nhiều lời với người lạ, hắn thích người nói ít hiểu nhiều.Cô ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp ngồi vào lòng Chấn Phong. Chấn Phong nhìn cô, giật mình. Cô là đang ngồi trên đùi hắn? Cách hiểu này của cô, lá gan của cô quả thật không nhỏ."Anh… anh bảo em ngồi." Cô lấp bấp, né tránh ánh mắt giận dữ, bàn tay nhỏ bé không biết vô tình hay hữu ý chạm vào người hắn, đôi mắt cô hướng về trước bàn làm việc của hắn, đối diện hắn có ghế cho cô ngồi sao? Trước bàn hắn là khoảng không mà, hắn bảo cô ngồi nhưng đâu nói cô ngồi ở đâu."…" Chấn Phong."Không cần ngồi nữa, cô đứng đằng kia." Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm. Chấn Phong đưa tay chỉ về một hướng cách xa hắn.Cô ngoan ngoãn nghe lời, cách xa hắn ra."Hôm qua cô đã thấy gì?" Hắn tiếp tục."Hôm qua? Hôm qua em bị bệnh nên đi ngủ rất sớm." Cô cố hồi tưởng về hôm qua."Tôi sẽ không hỏi chuyện không đâu." Chấn Phong liếc mắt nhìn cô rồi lại tiếp tục nhìn vào tập tài liệu."Hôm qua, em thấy anh, anh đang cười nói với một cô gái xinh đẹp."Cô ngập ngừng, nói chậm quan sát từng cử chỉ của hắn. Chậm rãi kể về cảnh tượng hôm qua. Người đàn ông hôm qua vui vẻ nói cười với người phụ nữ kia là người đàn ông mặt lạnh uy nghiêm đang nói chuyện với cô sao? Họ như hai người khác biệt vậy.Khác biệt như vậy mới giống với hắn chứ, ngoài nữ thần ra trong mắt hắn làm gì có người khác."Cô không nhìn thấy gì hết, hôm qua cô đi ngủ sớm nên mơ thôi." Chấn Phong tiếp tục với công việc."???" Hắn bảo cô nói sự thật, cô nói sự thật hắn lại bảo cô đang mơ? Tên Chấn Phong này vẫn là thích áp đặt mọi chuyện theo hắn muốn."Biết quá nhiều, mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ." Hắn nhìn cô, nhắc nhở. Sau lại hướng mắt về những dòng chữ nhỏ tròn hợp đồng."Được rồi, đi đi." Chấn Phong ra lệnh.Hạnh Dung bước ra khỏi phòng vẫn ngờ ngợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là ăn khuya cùng nhau, nếu người khác biết thì có làm sao?Chỉ như vậy Chấn Phong đã cảnh cáo cô, nếu lỡ Chấn Phong biết chuyện cô nhìn thấy hắn làm nũng với Hân Nhi hôm trước không phải hắn sẽ trực tiếp thủ tiêu cô sao?Cô bước xuống tầng vừa hay gặp Hân Nhi. Cô không nói gì gật đầu cười nhẹ chào nàng ta.Lần gặp này là lần gần nhất cô và nàng đứng cạnh nhau trong khoảng thời gian gần đây. Bề ngoài họ có thay đổi, có lẽ vì vậy mà tạm thời chưa nhận ra nhau. Cứ bước tiếp đi, họ sẽ lại thân thiết như xưa thôi.Cô nắm lấy tay vịnh, bám chặt vào, bước xuống cầu thang. Mỗi lần bước đi ở cầu thang, cảm giác bất an, cảnh tượng mập mờ đó đều sẽ quay về ám ảnh cô. Cả đời cũng mãi không quên.
…
Trần Trung từ trong phòng cô bước ra vừa hay gặp cô liền cười tươi." Tôi gọi mãi không thấy chị hồi đáp nên xông vào xem thế nào, không ngờ chị không có trong phòng.""Uhmm, tôi có chút chuyện." Cô gượng cười."Lão Lý tìm chị?""Uhm, chuyện gì cậu cũng biết hết sao?"" Tôi chỉ là hiểu lão Lý quá thôi. Chị thấy được bộ dạng sợ vợ của hắn ta đương nhiên hắn ta phải gọi chị dạy bảo lấy uy rồi. Không thì làm sao hắn có thể dạy dỗ những người phụ nữ khác... nhưng mà lão ấy làm gì chị vậy? Sắc mặt chị không tốt lắm.""Hử?" Có lẽ là do cầu thang, cô không tiện giải thích nhiều."Lão lý có nói gì chị cứ để tâm, đừng làm trái là sẽ sóng yên biển lặng thôi.""Uhm, cảm ơn cậu." May mà có Trần Trung làm bạn, Trần Trung giúp cô giải đáp không ít thắc mắc, giúp cô dễ thở hơn khi ở Lý gia này.
…
Đêm hôm đó.Hân Nhi đột nhiên chu đáo hẳn ra, chuẩn bị cả bàn tiệc lớn trên tầng thượng mời hắn đến dùng bữa.Nhìn xung quanh, có nhạc có nến có hoa , Hân Nhi lại mặc chiếc đầm lụa suông khoét sâu quyến rũ. Hôm nay là ngày gì đây? Hắn có lộc ăn?"Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Anh quên chuẩn bị quà rồi." Chấn Phong rót rượu, thỏ thẻ vào tai Hân Nhi." Ngày gì đâu, chợt nhớ ra lâu quá chúng ta đã không dành chút lãng mạn cho nhau.""Hì" Chấn Phong cười hạnh phúc. Không ngờ hôm nay Hân Nhi lại bày trò lấy lòng hắn. Bình thường hắn bày trò, dỗ ngọt Hân Nhi còn không kịp, hôm nay Hân Nhi lại chủ động như vậy, hắn nhất định phải thưởng cho nàng rồi."Vậy, tặng anh làm quà được không?" Chấn Phong nói rồi cắn nhẹ lên tai Hân Nhi, hôn vai trêu ghẹo nàng."Ăn tối trước đã." Hân Nhi nhìn hắn, cười rạng rỡ."Uhm, ăn tối trước đã." Hắn nói rồi trực tiếp bồng Hân Nhi lên, quay về phòng ngủ.
…
Họ trao nhau nụ hôn nồng nàng, một lúc sau Hân Nhi mới dùng tay đẩy nhẹ Chấn Phong ra, chỉnh chu lại trang phục."Ngốc quá, ý em là bữa tối ý" Hân Nhi dùng ngón tay mảnh khảnh vỗ nhẹ sóng mũi cao của hắn cưng chiều nói."Ngốc quá, em là bữa tối ý." Hắn cười nham hiểm, đôi tay thuần phục cởi bỏ bộ đầm lụa thước tha của cô."Anh… ư" Hiểu rõ cơ thể Hân Nhi nhất chỉ có Chấn Phong, một cái chạm, một hơi thở cũng làm từng tất da nàng run lên.Dùng xong món khai vị, hắn trực tiếp dùng ngay món chính, Hân Nhi rất phối hợp, họ cùng nhau vô cùng ăn ý, nhịp điệu hòa quyện, âm thanh ủy mị, đêm tuyệt hảo.
…
Hân Nhi gối đầu lên ngực hắn, cảm nhận nhịp đập của trái tim."Anh thấy em thế nào?""Còn thế nào nữa? Em là tuyệt nhất." Chấn Phong hôn lên tóc nàng, nâng cằm nàng lên, tặng lên đôi căng mọng một nụ hôn nhẹ nhàng."Ưm … ý em là, em so với với người khác ấy."Hân Nhi rời môi, mắt nhìn hắn."Người khác?""Ừm, mấy ngày tới em có lịch diễn không thể ở đây một thời gian. Anh thấy Hạnh Dung như thế nào?"Hân Nhi biết, mãnh thú đang tuổi tráng kiện như hắn, nàng rời đi hắn nhất định không yên phận, thay vì để hắn ăn bậy nàng chặn đường hắn trước, xem hắn còn dám không."Hạnh Dung?" Hắn nghĩ mãi một lúc mới nhớ ra Hạnh Dung là ai."Hôm nay anh có chút việc mới bảo cô ta lên tầng, mọi chuyện không như em nghĩ đâu." Hắn lập tức ngồi bật dậy giải thích."Hì, em có nói gì đâu, Hạnh Dung cũng được mà, xinh đẹp lại có chút gì đó thanh cao, rất mới lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store