Tieu Tam Can Ton Thieu Khong Dam Dong
Khi cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, sống ở Lý gia một thời gian cô đã có thói quen dậy sớm, nhìn sang bên cạnh, nhìn xung quanh, cô không thấy Tôn thiếu, có lẽ anh ấy đã rời đi từ đêm qua.Nhìn sang chiếc bàn, một bộ y phục đã được ủi phẳng chỉnh tề đặt ở đó. Cô tắm rửa, thay đồ.Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy cậu nhóc Trọng Nghĩa đã ngồi trên sofa xem hoạt hình, ăn sáng tự lúc nào."Chị..." Cậu nhóc thấy cô, lập tức chạy đến ôm lấy chân cô."Bé ngoan, chào em.""Hehe, chị ăn sáng cùng em nhé""Uhm" Cô cùng tiểu Tôn thiếu thưởng thức bữa sáng, dường như có người đã chuẩn bị thêm phần của cô."Chị là người phụ nữ đầu tiên ngủ trong phòng anh hai đó, cả mẹ em cũng không được bước vào phòng anh hai.""Hử?" Cô vậy mà lại là người phụ nữ đầu tiên được Tôn thiếu dẫn về sao, đây có được xem là cô may mắn không?"Thật mà, em sẽ không nói dối chị đẹp đâu." Tiểu Tôn thiếu chu môi, ôm chằm lấy cô chắc nịch. Đôi tay nhỏ mũm mĩm đó, ấm áp thật.Nếu đứa trẻ đó còn sống hẳn là nó đã lớn bằng em trai của Tôn thiếu. Rõ là ngay lúc này lòng cô đau như cắt nhưng không thể nào khóc, có lẽ vì đây là cảm xúc thật sự của cô, nỗi đau đã quá quen thuộc, cũng có lẽ vì cô không cần phải diễn với một đứa trẻ.Nói chuyện cùng tiểu Tôn thiếu một lúc, cô nhìn thấy một lão quản gia, ông ấy đứng bên ngoài, nói vọng vào."Tiểu thiếu gia, tiểu thư, xe đã chuẩn bị, tới giờ đi học rồi ạ"" Ôi... đang nói chuyện mà..." Tiểu Tôn thiếu than vãn, nhìn cô làm nũng."Bảo bối ngoan, em còn phải đến trường nữa. Khi em học xong chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện tiếp.""Chị hứa nha!" Trọng Nghĩa đưa tay, ngỏ ý muốn cô đóng dấu."Chị hứa." Cô quéo tay, đóng dấu với tiểu Tôn thiếu.Lão quản gia đưa tiểu Tôn thiếu lên xe rồi quay lại phòng tìm cô."Tiểu thư, xe về Lý gia đã được chuẩn bị, khi nào cô đi thì cho gọi tôi.""Đi, dạ không cần đợi lâu đâu, cháu muốn đi ngay bây giờ."" Dạ, thưa tiểu thư." Lão quản gia nói rồi, đưa cô xuống sảnh lớn, tự mình tiễn cô, trước khi rời đi không quên nhắc nhở."Tiểu thư, người là chưa từng đến đây. Tôn gia...""Dạ, cháu hiểu mà." Lão quản gia chưa kịp dứt lời cô đã hiểu ý ông ấy. Cô cũng không muốn ai biết cô từng đến Tôn gia.Cô chào lão quản gia, xe cũng lăn bánh rời đi.Cô nhớ rõ lời Tôn lão nói, cô là ở phòng khách một đêm rồi đi, còn cả nụ cười của vị phu nhân đó.Cô là thân phận gì, Tôn gia họ là thân phận gì. Tôn lão là cưng chiều con trai nên không phản bác ngay lời Tôn thiếu, chứ làm sao có chuyện thật sự cho phép Tôn thiếu qua lại với cô. Đũa mốc và mâm son sao, để xem đôi đũa mốc này làm được gì.
...
Xe của Tôn gia dừng lại tại cổng chính Lý gia, cô bước xuống xe. Không có ai ở nhà cả. Cô tự mình vào phòng bếp pha trà sữa uống.Hương trà sữa cô làm rất đặc biệt, dù ở xa vẫn ngửi được hương trà thanh mát, vị béo ngậy của sữa, sự kết hợp hoàn hảo, không lẫn vào đâu.Trần Hòa từ phía sau nghe được hương trà sữa thì tiến lại gần. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô Trần Hòa tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, đổ ly trà sữa, kéo cô lên xe của anh ta, lái xe rời đi. Vừa hay cảnh tượng đó đã bị Nhã Lan nhìn thấy.Lúc cô bước xuống từ xe của Tôn gia đã bị Trần Hòa nhìn thấy, anh biết rõ Tôn thiếu đó là kẻ như thế nào, nghĩ đến đêm qua, anh tức giận phóng ga, phi xe như bay trên đường cao tốc.Trần Hòa một tay lái xe, một tay xiết chặt lấy tay cô không buông khiến nó đỏ ửng. Cô không phản bác, tựa đầu vào ghế và ngủ.Khi cô tỉnh dậy, chiếc xe đã dừng lại bên bờ biển, hoàng hôn buông xuống, sóng biển dạt dào, phong cảnh hữu tình.Trần Hòa từ phía xa thấy cô đã tỉnh thì kéo cô đi, anh ta kéo cô đến một căn nhà nhỏ, lấy một thao nước lớn tạt vào người cô."Em tỉnh chưa?" Bộ dạng mệt mỏi của cô khiến Trần Hòa rất tức giận, giọng nói cố trầm xuống ánh mắt vẫn lạnh lùng, cô vậy mà lại điềm nhiên, mặc kệ anh, tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Cả thân thể run lên bần bật vì lạnh.Trần Hòa thấy vậy cởi ngay chiếc áo đang mặc, khoát lên người cô. Cô không nói gì, quăng chiếc áo đi.Lửa giận càng cháy càng lớn, anh điên cuồng xé lấy đồ cô mặc. Đẩy cô lên giường.Đôi mắt cô không thèm nhìn lấy Trần Hòa, mãi lo ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng của ngày hôm nay.Trần Hòa điên cuồng hôn khắp người cô, vừa lau vừa hôn. Thấy cô không phản ứng, Trần Hòa rời khỏi người cô, nhấc bổng cô dậy, áp sát cô vào tường. Nâng lấy cằm cô, đối mắt nhìn nhau. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đã nhuốm lửa. Cơn ghen như xé toạc đầu óc anh. Khiến anh đánh mất lí trí gầm lên:"Sao? Không phải em thèm khát đàn ông lắm sao?"Cô nhìn Trần Hòa nở một nụ cười bình thản."Thèm khát, uhm tôi chính quá thèm khát, sao? không phải anh cũng muốn sao?"Cô nói rồi chủ động hôn Trần Hòa, cảm nhận anh. Trần Hòa càng tức giận đẩy cô ra xa."Hử? Không cần nữa à, vậy thì anh cứ đi đi. Tôi ổn."Trần Hòa đứng dậy, đi khỏi phòng. Cô cười lạnh. Trò này của anh, cô là quá quen thuộc rồi.Cô vơ lấy tấm chăn mỏng, quấn lấy thân mình, cuộn tròn giữ ấm. Sau cùng, chỉ còn cô với cô. Nỗi cô đơn này Hạnh Dung cũng quá quen thuộc rồi.Tiếng bước chân đến gần, cô ngước nhìn thì thấy Trần Hòa đã quay lại, trên tay anh còn cằm một ly trà sữa nóng. Anh dịu dàng ngồi xuống, giúp cô thổi nguội. Ôm cô vào lòng.Tay cô cằm ly trà sữa ấm, tựa đầu vào lòng anh.
Tách, tách, tách.
Đó là âm thanh lệ cô rơi vào ly, giọt nước tràn ra ngoài. Lần này cô không nhịn nữa, trực tiếp khóc thật lớn.Òa khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ khi bị đứt tay, đứa trẻ chỉ khóc khi có mẹ ở bên, vì khi đó sẽ có người vỗ về nó.Nước mắt chính là vũ khí nguy hiểm nhất của phụ nữ. Rơi vài giọt lệ đôi khi sẽ càng đáng sợ hơn trăm ngàn lời nói.
...
Xe của Tôn gia dừng lại tại cổng chính Lý gia, cô bước xuống xe. Không có ai ở nhà cả. Cô tự mình vào phòng bếp pha trà sữa uống.Hương trà sữa cô làm rất đặc biệt, dù ở xa vẫn ngửi được hương trà thanh mát, vị béo ngậy của sữa, sự kết hợp hoàn hảo, không lẫn vào đâu.Trần Hòa từ phía sau nghe được hương trà sữa thì tiến lại gần. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô Trần Hòa tức giận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, đổ ly trà sữa, kéo cô lên xe của anh ta, lái xe rời đi. Vừa hay cảnh tượng đó đã bị Nhã Lan nhìn thấy.Lúc cô bước xuống từ xe của Tôn gia đã bị Trần Hòa nhìn thấy, anh biết rõ Tôn thiếu đó là kẻ như thế nào, nghĩ đến đêm qua, anh tức giận phóng ga, phi xe như bay trên đường cao tốc.Trần Hòa một tay lái xe, một tay xiết chặt lấy tay cô không buông khiến nó đỏ ửng. Cô không phản bác, tựa đầu vào ghế và ngủ.Khi cô tỉnh dậy, chiếc xe đã dừng lại bên bờ biển, hoàng hôn buông xuống, sóng biển dạt dào, phong cảnh hữu tình.Trần Hòa từ phía xa thấy cô đã tỉnh thì kéo cô đi, anh ta kéo cô đến một căn nhà nhỏ, lấy một thao nước lớn tạt vào người cô."Em tỉnh chưa?" Bộ dạng mệt mỏi của cô khiến Trần Hòa rất tức giận, giọng nói cố trầm xuống ánh mắt vẫn lạnh lùng, cô vậy mà lại điềm nhiên, mặc kệ anh, tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Cả thân thể run lên bần bật vì lạnh.Trần Hòa thấy vậy cởi ngay chiếc áo đang mặc, khoát lên người cô. Cô không nói gì, quăng chiếc áo đi.Lửa giận càng cháy càng lớn, anh điên cuồng xé lấy đồ cô mặc. Đẩy cô lên giường.Đôi mắt cô không thèm nhìn lấy Trần Hòa, mãi lo ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng của ngày hôm nay.Trần Hòa điên cuồng hôn khắp người cô, vừa lau vừa hôn. Thấy cô không phản ứng, Trần Hòa rời khỏi người cô, nhấc bổng cô dậy, áp sát cô vào tường. Nâng lấy cằm cô, đối mắt nhìn nhau. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đã nhuốm lửa. Cơn ghen như xé toạc đầu óc anh. Khiến anh đánh mất lí trí gầm lên:"Sao? Không phải em thèm khát đàn ông lắm sao?"Cô nhìn Trần Hòa nở một nụ cười bình thản."Thèm khát, uhm tôi chính quá thèm khát, sao? không phải anh cũng muốn sao?"Cô nói rồi chủ động hôn Trần Hòa, cảm nhận anh. Trần Hòa càng tức giận đẩy cô ra xa."Hử? Không cần nữa à, vậy thì anh cứ đi đi. Tôi ổn."Trần Hòa đứng dậy, đi khỏi phòng. Cô cười lạnh. Trò này của anh, cô là quá quen thuộc rồi.Cô vơ lấy tấm chăn mỏng, quấn lấy thân mình, cuộn tròn giữ ấm. Sau cùng, chỉ còn cô với cô. Nỗi cô đơn này Hạnh Dung cũng quá quen thuộc rồi.Tiếng bước chân đến gần, cô ngước nhìn thì thấy Trần Hòa đã quay lại, trên tay anh còn cằm một ly trà sữa nóng. Anh dịu dàng ngồi xuống, giúp cô thổi nguội. Ôm cô vào lòng.Tay cô cằm ly trà sữa ấm, tựa đầu vào lòng anh.
Tách, tách, tách.
Đó là âm thanh lệ cô rơi vào ly, giọt nước tràn ra ngoài. Lần này cô không nhịn nữa, trực tiếp khóc thật lớn.Òa khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ khi bị đứt tay, đứa trẻ chỉ khóc khi có mẹ ở bên, vì khi đó sẽ có người vỗ về nó.Nước mắt chính là vũ khí nguy hiểm nhất của phụ nữ. Rơi vài giọt lệ đôi khi sẽ càng đáng sợ hơn trăm ngàn lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store