Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh, Nhưng Lại Quá Tấu Hề [edited]
113_Hiểu lầm lớn.
Nhóm thân truyền bên kia sau khi tách nhau ra chạy không khác gì đàn ong vỡ tổ.Chu Hành Vân cùng Tiết Ngọc chạy chung đường, sự thật khốc liệt là, tất cả kiếm của đám kiếm tu đều bị ném hết vào trong túi giới tử.Khán giả bên ngoài xem hình ảnh của các tông khác nhìn vậy thì chỉ trỏ:"Diệp Kiều có túi giới tử.""Nàng lúc trước đáng lẽ nên đưa cho Đoạn Hoành Đao. Sau đó hắn đưa lại cho đám thân truyền này. Ít nhất có túi giới tử còn có cơ hội phản công."Bây giờ cũng không gặp cảnh bó tay bó chân bị dồn về thế bị động thế này."Nhưng lỡ đâu kế hoạch bên Đoạn Hoành Đao thất bại thì sao? Lại tự tay cầm trả hết túi giới tử cho Ma tộc à? Để nàng cầm là lựa chọn tốt nhất rồi, ít nhất có thể bảo đảm túi giới tử sẽ không bị Ma tộc lấy đi."Thân truyền nhóm đang bận rộn chạy trốn, không ai biết Diệp Kiều trong tay có túi giới tử. Huống chi đã lâu như vậy, Diệp Kiều hẳn là ra ngoài rồi."Tông chúng ta tốt xấu gì cũng chạy được một đứa." Minh Huyền thở phì phò, đem đám bùa chú số lượng không nhiều lắm trên người rải đi ra ngoài.Ít nhất không phải cả đám bay màu hết là được."Lỡ ta đi rồi không biết ông cha già ở nhà có mua cho ta cái mộ tốt nhất không."Tiết Ngọc liếc mắt nhìn hắn, "Đừng nghĩ, ngươi chết rồi thì mộ đất cũng như mộ gạch mà thôi, yên giấc nghìn thu đi""Ngươi thật là xấu." Mộc Trọng Hi chậc một tiếng, "Sao lại đập nát nguyện vọng cuối cùng của thiếu nam người ta thế."Sau khi thương nghị, mấy tên kiếm tu chọn đi chặn lại hai tên Nguyên Anh kia, để các thân truyền khác có thời gian chạy trốn."Phù tu ở lại." Diệp Thanh Hàn nói: "Có bùa chú gì ném đó, bày trận nhanh lên, để đan tu và khí tu đi trước."Thứ mà đan tu và khí tu có thể sử dụng đều để lại hết trong túi giới tử, ở lại cũng vô dụng.Phù tu còn có thể lưu lại bày trận.Vân Thước theo bản năng tính lủi đi, ai ngờ lại bị Minh Huyền vô tình túm trở về. Thanh âm trong trẻo của thiếu niên nhếch cao, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào nàng, "Chạy cái gì? Ngươi không phải phù tu à?""Ai muốn chết chung với các ngươi chứ!" Cảm xúc của Vân Thước hoàn toàn mất khống chế, "Dựa vào cái gì mà đòi ta ở lại.""Ngươi làm thân truyền mà không có giác ngộ được cái tư tưởng quên mình vì nghĩa, thì làm thân truyền cái gì?" Sở Hành Chi cười nhạo, "Đây chính là Tu chân giới."Vân Thước cắn môi, nhịn xuống nước mắt chực chờ rơi xuống, "Vậy còn Diệp Kiều thì sao? Nàng đã chạy rồi, dựa vào cái gì không cho phép ta chạy! Trước kia nàng lúc nào cũng chạy nhanh nhất, giờ dựa vào cái gì chỉ nói ta?" Nàng ủy khuất gần chết, con người bản chất là ích kỷ, giờ lại đòi nàng vô tư cống hiến.Sở Hành Chi thật sự bị nàng làm nghẹn họng."Nàng có thể chạy thì sao lại không chạy?" Thẩm Tử Vi ngẩn người, "Hơn nữa, ai bảo ngươi Diệp Kiều chạy rồi đấy?"Đây thật đúng là hiểu lầm lớn.*Tạm thời tìm không ra biện pháp bay lên, hai người chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong một chút, tính xem có đường ra hay không.Diệp Kiều: "Thật nhiều xương khô, xem ra ở đây chết không ít người.""Hẳn phần lớn đều là tán tu." Lúc Tống Hàn Thanh nói lời này, giữa mỗi chữ trong câu tràn đầy sự khinh thường.Diệp Kiều cạn lời: "Những lúc thế này, vui lòng cất kỹ thái độ phân biệt giai cấp của ngươi giùm, xin cảm ơn."Tống Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng.Diệp Kiều vươn tay túm KFC lại.Hai người bọn họ liếc nhau, đồng thời nhìn về con phượng hoàng duy nhất ở đây có khả năng bay lên trên."Chào buổi sáng, KFC." Diệp Kiều đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nó: "Ngươi có thể biến bự một chút, rồi mang cả hai chúng ta bay lên được không?"Thế là nó liền dùng một loại ánh mắt "Ngươi có phải điên rồi hay không" bễ nghễ nhìn Diệp Kiều.Dùng ngón chân nghĩ cũng biết đây là việc bất khả thi.KFC hình thể khá nhỏ, hai người ngồi là nó không bẹp cũng lép. Những người khác có lẽ sẽ không nghĩ tới việc cưỡi yêu thú, rốt cuộc tọa kỵ và yêu thú rất khác nhau. Nhưng sự thật chứng minh, hiện thực vẫn có thể khác so với lý thuyết, Diệp Kiều tuy rằng thường xuyên cưỡi xích điểu đi nhảy nhót khắp nơi, nhưng nàng cũng dùng chính hành động khác thường của mình chứng minh cho mọi người thấy.Thật sự có thể cưỡi yêu thú.Diệp Kiều vuốt cằm. Bắt đầu đắn đo phương thức khác để đi ra ngoài, "Đã có yêu thú loại con nhện, ta đoán nơi này khẳng định còn có yêu thú khác."Tống Hàn Thanh mặt vô cảm, lạnh lùng nói: "Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?" Tốt xấu cũng từng như chó với mèo lâu như vậy, Diệp Kiều vừa nói như thế là hắn đã biết không phải sự tình gì tốt rồi."Như vậy đi, chúng ta phân công." Diệp Kiều chắp tay sau lưng, cười mỉm: "Ngươi bày trận bảo vệ, ta dùng Cướp Của để kéo đám yêu thú lại đây, chọn một đứa có thể mang chúng ta bay lên, còn lại giải quyết tại chỗ.""Thế nào?"Tống Hàn Thanh cười vì tức, "Ngươi tính ở nơi này lập hậu cung tuyển phi tần à?"Lại còn chọn một đứa.Nhưng không thể không nói, cái biện pháp này thực hiện được.*"Ơ, thân truyền Trường Minh tông đang làm cái gì đấy?""Sao con số trên ngọc giản của Trường Minh tông biến động kìa."Ai làm?Ngày đầu tiên bị bắt sạch, còn bây giờ tất cả thân truyền đều đang bận rộn chạy trốn. Điểm số trên ngọc giản đã hồi lâu không thấy biến động, kết quả trong lúc mọi người đang lo lắng cho tình cảnh của đám hài tử này, điểm số lại quỷ dị thay đổi.Con số bên Trường Minh tông trực tiếp một đường chạy lên hạng nhất.Đệ nhất Vấn Kiếm tông vốn đang ở số lượng khoảng trăm con, Trường Minh tông trước đó ở thứ tư, 60 con, một con số nguyên tròn trĩnh, không cần nói cũng là thành quả của ai.Hiện tại Trường Minh tông vượt lên thẳng vị trí đầu, còn có xu thế tăng trưởng.Điên rồi sao?Tên thân truyền nào không muốn sống như vậy, bảo chạy trốn đâu, còn có công phu thuận tay giải quyết mấy con yêu thú á???Dưới vực sâu, ngay khoảnh khắc nàng lôi Cướp Của ra, chưa tới một lát yêu thú đã vây quanh bọn họ.Đám yêu thú này không ngoài sở liệu, tu vi không cao, hình thù kỳ quái. Diệp Kiều nhăn mày, "Chúng nó ỷ ở đây không có ai nên muốn lớn thế nào thì lớn à?"Loại chuyện cười này Tống Hàn Thanh không quan tâm, hắn cất giọng lạnh lùng: "Đừng nhiều lời, chọn nhanh lên.""Con này?" Diệp Kiều chậc một tiếng, chỉ vào một con chim màu xanh lơ cách đó không xa."Quá béo."Diệp Kiều: "Con màu đen?""Quá xấu."Diệp Kiều: "Ngươi phiền thật sự."Đám yêu thú khác: "......" Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng chúng nó cảm giác bị chê, chúng nó trở nên cực kỳ phẫn nộ!!!Trong lúc hai người kéo dài đoạn đối thoại vô nghĩa này, Diệp Kiều một bên niệm kiếm quyết. Tuy rằng với những con yêu thú Kim Đan kỳ này nàng vẫn chịu ảnh hưởng của chênh lệch cảnh giới, nhưng có Tống Hàn Thanh ở bên cạnh bày trận phụ trợ. Hai người bọn họ phối hợp, trường hợp tạm thời bị bọn họ khống chế thành công.Cuối cùng Diệp Kiều chọn một con chim màu đỏ, sau đó tùy tiện ném Cướp Của vào trong lĩnh vực, chỉ vào con yêu thú Kim Đan kỳ kia, "Nó lớn như vậy còn không phải là để cho chúng ta cưỡi sao? Tống Hàn Thanh, chốt nó đi, mấy yêu thú khác nhanh chóng giải quyết hết, chúng ta cưỡi nó đi ra ngoài."Tống Hàn Thanh khóe miệng co giật, không hổ là ngươi."Ngươi đi." Hắn hít sâu một hơi, "Ta vẽ thêm bùa phòng ngự, trận pháp không thể chịu đựng lâu như vậy."Bùa chú đã còn thừa không có mấy, khó được không cần phải chạy trốn, Tống Hàn Thanh dứt khoát ngay tại chỗ dẫn khí, thần thức liên kết tới bút lông sói, nhấc tay bắt đầu vẽ bùa.Bùa chú ở dưới đáy vực này có tác dụng rất lớn. Hai người bọn họ dùng không ít, hiện tại cũng xác thật không còn đủ.Diệp Kiều thấy thế gật đầu, không có quấy rầy hắn, lựa chọn đi giải quyết những con yêu thú đang vây quanh bên kết giới ngoài kia.Dù sao túi giới tử nàng có nhiều lắm, đánh không lại còn có thể dùng đan dược bùa chú đua tài nguyên, còn có cả pháp khí.Có thể nói, đây là lần đầu tiên Diệp Kiều cảm nhận được sự sung sướng khi làm kho tài nguyên di động.Động tác vẽ bùa của Tống Hàn Thanh rất nhanh, liên tiếp vài lá bùa được vẽ ra, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch đi không ít.Thấy bộ dạng thê thê thảm thảm thiết thiết của hắn, hiểu rõ đây là hậu quả do tiêu hao thần thức quá mức gây nên, Diệp Kiều dùng Cướp Của đánh mấy yêu thú đang tính lao lên, tốt tâm hỏi: "Ngươi còn có thể tiếp tục không?"Nàng cũng thế, mỗi lần vẽ bùa tiêu hao thần thức quá mức đều sẽ trời đất tối sầm, sau đó tỉnh lại vẽ, vẽ xong ngất tiếp, lặp lại như thế.Tống Hàn Thanh: "Có thể." Nói xong hắn lại tiếp tục chảy máu cam.Hắn vô cảm chùi đi vết máu.Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, mặt mũi không thể ném.Hắn chính là một trong những thế hệ phù tu ưu tú nhất của Nguyệt Thanh tông."Thôi bỏ đi." Diệp Kiều nhìn hắn diễn lại cái cảnh quen thuộc, mất máu quá nhiều, giây tiếp theo liền lăn ra ngất kia, trầm mặc, "Để ta tới vẽ đi."Nàng dùng Cướp Của trong tay lại lần nữa sử dụng Thanh Phong Quyết, một chiêu Thanh Phong khai quét xuống, đám yêu thú đứng gần nhất ở chung quanh nháy mắt biến mất, "Ngươi bày trận ngăn trở đám yêu thú này là được, ta vẽ bùa."Đánh yêu thú vẫn là việc nhẹ nhàng, khó khăn chính là vẽ bùa. Phù tu vẽ bùa yêu cầu khu vực an tĩnh, hết sức chăm chú mới có thể thành công. Thế cho nên trình độ của Tống Hàn Thanh không có gì phải bàn cãi, dưới hoàn cảnh như vậy mà một lần thất bại cũng không có.Diệp Kiều cảm thán, thủ tịch sở dĩ là thủ tịch cũng không phải không có nguyên nhân."Ngươi biết vẽ bùa?" Tống Hàn Thanh nhìn nàng một cái. Trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều chưa có ai chứng kiến, trình độ thật của nàng đến bây giờ vẫn còn là bí ẩn.Loại bùa chú vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng sống này rất khó vẽ, hơi sơ suất là thất bại liền, xác suất thành công cực thấp. Lần đầu tiên Tống Hàn Thanh tiếp xúc với loại bùa chú này phải luyện vẽ trong thời gian rất lâu mới có thể thấu hiểu được phương thức của nó.Chỗ tốt của việc có hai tên phù tu là, khi một đứa tiêu hao thần thức quá mức, một đứa khác có thể lên thay ca.Diệp Kiều: "Biết." Nàng nói xong lại nhịn không được hoài nghi nhân sinh một lát.Mình nhìn qua giống cái loại phù tu chơi bời lêu lổng chỉ biết bày trận, vẽ bùa rốt đặc cán mai à?Thức hải của Tống Hàn Thanh cũng thật sự có chút chịu đựng không nổi nữa. Hắn ném bút lông sói của mình cho nàng, thúc giục: "Phiền ngươi mau một chút."Thiên phú của mỗi người ở việc vẽ bùa rất khác nhau, vẽ với tốc độ quá nhanh dễ dàng thất bại, bởi vậy phù tu thiên phú kém một chút gần như là vẽ từng nét một.Hắn không mong chờ thiên phú của Diệp Kiều có thể nhanh hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất đừng giống Vân Thước.Nhớ lại cảnh Vân Thước vẽ một nét nghỉ một lát, tốc độ kia quả thật xíu nữa khiến Tống Hàn Thanh tức tới tắc động mạch não.*Hai chương 6000 năm, đừng nói ta bãi lạn ô ô ô, thật sự vội
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store