ZingTruyen.Store

"Tiểu Ninh , Học tỉ của anh"

"Em không trả lời cũng không sao, dù gì em cũng là người của anh."

LinhL4

Đêm đó, Ôn Ninh ngồi trong phòng, vùi đầu vào đống sách vở. Cô đang ôn lại phần thơ cổ, những câu chữ khô khan và khó hiểu khiến đầu óc cô căng ra. Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn từ Giang Thần.
Giang Thần: Em đang ôn bài sao? Đọc thơ cổ có chỗ nào chưa hiểu không?

Tim Ôn Ninh đập mạnh. Cô mỉm cười, lòng thấy nhẹ nhõm. Cuộc trò chuyện của họ vẫn chỉ xoay quanh việc học.

Ôn Ninh: Vâng. Em đang đọc thơ. Có một vài câu hơi khó hiểu.

Giang Thần: Chụp lại gửi anh xem. Anh sẽ giải thích cho.

Họ trao đổi về việc học thêm một lúc. Anh giải thích cặn kẽ từng câu, từng chữ, khiến Ôn Ninh hiểu ra vấn đề. Cô cảm thấy rất biết ơn, và một chút ấm áp len lỏi trong lòng.

Khi cuộc nói chuyện về bài vở kết thúc, Giang Thần bỗng gửi một tin nhắn mới.

Giang Thần: Noel này, em đi chơi với anh nhé?
Đầu óc Ôn Ninh trở nên trống rỗng. Chiếc điện thoại như nóng bỏng trong tay cô. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim cô đập thình thịch. Cô muốn nói "vâng", muốn nói "có", nhưng những lời của mẹ và anh trai lại hiện lên trong tâm trí cô.

Ôn Ninh: Em... em không biết...

Cô gõ từng chữ một, giọng cô như nghẹn lại. Cô không biết phải làm sao.
Giang Thần: Không sao đâu. Anh hiểu. Anh sẽ chờ.

Tin nhắn của Giang Thần không có sự thúc giục, không có sự giận dỗi. Nó chỉ có sự kiên nhẫn. Ôn Ninh cảm thấy như một gánh nặng vừa được trút bỏ, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy tội lỗi. Cô biết, tình cảm của cô dành cho Giang Thần là thật, nhưng cô lại không thể đối mặt với nó.

Sau bao tháng ngày vùi đầu vào sách vở, kỳ thi học kỳ cũng diễn ra. Cả lớp 11A1 bước vào những ngày thi cử căng thẳng, mỗi người đều tập trung cao độ để giành được kết quả tốt nhất.

Ôn Ninh ngồi trong phòng thi, trái tim cô đập thình thịch. Cô không chỉ lo lắng cho bài thi của mình, mà còn lo cho lời hứa của mình với Ôn Hàn và Giang Thần. Cô phải làm thật tốt, để chứng minh rằng tình cảm không phải là rào cản, mà là động lực.

Khi làm bài, những kiến thức mà Giang Thần đã ôn tập cho cô hiện lên rất rõ ràng. Cậu không chỉ giúp cô giải bài tập, mà còn giúp cô hiểu sâu hơn về kiến thức, từ đó cô có thể tự giải quyết vấn đề. Cô cảm thấy lòng mình ấm áp, như có một nguồn sức mạnh vô hình tiếp thêm cho cô.

Đêm Noel, thành phố trở nên lấp lánh và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ôn Ninh bước đi bên cạnh Giang Thần, lòng cô vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi riêng.

Giang Thần điềm tĩnh, cậu luôn quan sát và chăm sóc cô. Cậu nắm lấy tay cô, dẫn cô đi qua dòng người đông đúc, như một lời khẳng định, rằng cậu sẽ bảo vệ cô khỏi mọi sự xô đẩy.

Sau khi đi qua con phố đông người, Giang Thần dẫn cô đến một công viên nhỏ, yên tĩnh hơn rất nhiều. Đèn màu lấp lánh trên những cây thông, và một bản nhạc Giáng sinh nhẹ nhàng vang lên.

Cậu dừng lại, quay sang nhìn cô. Ôn Ninh cúi đầu, mặt cô đỏ bừng. Giang Thần nhếch mép cười, giọng đầy vẻ trêu chọc.

"Em cứ cúi đầu thế làm sao anh nhìn thấy được em?" cậu nói, "Hay là em sợ anh sẽ bị mất hồn?"

Ôn Ninh ngước mắt lên, vẻ mặt cô đầy sự lúng túng. "Anh... anh nói gì vậy?"

Giang Thần bật cười, nhưng ánh mắt cậu lại đầy sự nghiêm túc. Cậu nhẹ nhàng đưa tay, nâng cằm cô lên. "Anh thích cái sự lúng túng của em. Thích cái cách em đỏ mặt khi bị trêu chọc."

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má cô. "Anh biết, em đang sợ hãi. Nhưng em không cần phải sợ hãi. Vì anh sẽ bảo vệ em."

Giang Thần lấy ra từ túi áo một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc dây chuyền bạc hình ngôi sao nhỏ nhắn. Cậu đặt chiếc hộp vào tay cô. "Đây, anh đã chuẩn bị cho em. Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng anh muốn em biết, từ giờ trở đi, em sẽ không đơn độc nữa."

Giang Thần nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đầy sự kiên định. "Anh không hỏi em có thích anh hay không. Vì anh biết câu trả lời."

Ôn Ninh cầm chiếc hộp, đôi mắt cô long lanh. Cô không nói gì, nhưng một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô biết, lời nói của Giang Thần là thật lòng. Cô không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

Giang Thần nhẹ nhàng đeo chiếc dây chuyền cho cô, rồi ôm lấy cô vào lòng. Dưới ánh đèn Noel, hai người đứng đó, im lặng. Thế giới xung quanh dường như đã biến mất. Chỉ còn lại hai trái tim cùng chung một nhịp đập.

Sau khi xác nhận tình cảm, Giang Thần nắm tay Ôn Ninh và dẫn cô đi dạo trên một con phố ẩm thực nổi tiếng ở thành phố S. Ánh đèn neon rực rỡ, tiếng người nói cười xôn xao và mùi đồ ăn thơm lừng hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí vô cùng náo nhiệt và sôi động.

Ôn Ninh ngước nhìn, đôi mắt cô long lanh sự ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ đến một nơi như thế này. Giang Thần mỉm cười, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, lòng cậu tràn đầy sự ấm áp.
"Em thích chỗ này không?" cậu hỏi, giọng cậu trầm ấm.

Ôn Ninh khẽ gật đầu, khuôn mặt cô ửng hồng. "Em... em chưa bao giờ đến đây."

Giang Thần cười, nhếch mép. "Vậy thì hôm nay anh sẽ dẫn em đi ăn hết cả con phố này." Cậu nắm chặt tay cô, dẫn cô đi qua từng quầy hàng. Mùi thơm của xiên nướng, vị hăng của đậu phụ thối và tiếng chảo rang giòn của bánh pancake hành khiến Ôn Ninh cảm thấy vô cùng háo hức.

Giang Thần đột ngột dừng lại, buông tay cô ra. Cậu bước đến một quầy hàng ven đường, nơi những trái dừa được xếp ngay ngắn. Cậu không hỏi han gì, chỉ thản nhiên mua một trái dừa, cắm ống hút và đưa cho cô.

"Uống đi," cậu nói, giọng đầy sự tự tin. "Đi bộ nhiều rồi, uống nước dừa cho đỡ khát."

Ôn Ninh nhận lấy, cảm giác ngỡ ngàng. Cô nhìn cậu, đôi mắt cô long lanh sự biết ơn. Giang Thần nhún vai, nhếch mép cười đầy vẻ tự mãn.

"Sau này anh sẽ mua cho em thật nhiều thứ em thích ."

Họ tiếp tục đi dạo, vừa ăn vừa nói chuyện. Giang Thần kể cho cô nghe những câu chuyện vui ở trường, những chuyện mà cô không hề biết. Ôn Ninh cũng khẽ mỉm cười, lòng cô đầy sự tin tưởng.

Họ đi tới một quầy hàng bán kẹo hồ lô. Những xiên kẹo đỏ rực, bóng loáng dưới ánh đèn, trông thật bắt mắt. Ôn Ninh không nói gì, nhưng ánh mắt cô cứ dán chặt vào những viên kẹo.

Giang Thần nhận ra, cậu mỉm cười. "Muốn ăn không?"

Ôn Ninh khẽ gật đầu. Giang Thần mua một xiên kẹo, cậu không đưa cho cô ngay mà giơ ra trước mặt. "Ăn đi," cậu nói, giọng đầy vẻ trêu chọc. "Ngọt lắm."

Ôn Ninh ngập ngừng, rồi cô khẽ cắn một miếng. Vị ngọt của lớp đường kết hợp với vị chua của quả táo tàu khiến cô thích thú. Giang Thần thấy vậy, cậu cũng cắn một miếng ở đầu còn lại.

"Ngon không?" cậu hỏi, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

"Ngon ạ," Ôn Ninh khẽ gật đầu.

Giang Thần mỉm cười, nụ cười của cậu rạng rỡ như ánh đèn đêm. Cả hai cùng nhau đi dạo, vừa ăn vừa nói chuyện.

Giang Thần mỉm cười, nụ cười của cậu rạng rỡ như ánh đèn đêm. Cả hai cùng nhau đi dạo, vừa ăn vừa nói chuyện. Ôn Ninh đi được một đoạn, khẽ liếc nhìn cậu. Đột nhiên, cô đưa xiên kẹo hồ lô trên tay mình về phía cậu, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch hiếm thấy.

"Anh có muốn ăn không?" cô hỏi, giọng đầy vẻ trêu chọc.

Ban đầu, Giang Thần không ăn, cậu chỉ khẽ lắc đầu. Thấy cậu từ chối, cô lại giả vờ tiếc nuối: "Vậy thì tiếc thật, kẹo ngon lắm luôn."

Nói xong, cô đưa xiên kẹo vào miệng, định cắn một miếng. Bất ngờ, Giang Thần cúi xuống, cắn nửa viên kẹo còn lại. Làn môi cậu khẽ chạm vào tay cô, khiến cô giật mình. Cả hai cùng ngước lên nhìn nhau.

Ánh mắt họ chạm nhau, và thế giới xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người, giữa con phố nhộn nhịp. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Giang Thần.
"Anh... anh ăn rồi," cậu nói, giọng cậu đầy vẻ tự mãn.

Ôn Ninh đỏ bừng mặt, tim cô đập thình thịch. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tiếp. Giang Thần nắm lấy tay cô, siết chặt hơn. Bàn tay cậu ấm áp, và trong lòng cô, một cảm giác bình yên đến lạ.

Đồng hồ đã gần 10 giờ tối. Sau một buổi tối đi dạo và thưởng thức đồ ăn vặt, Giang Thần đưa Ôn Ninh về đến tận cửa nhà. Con phố nhỏ đã chìm vào yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng.

Họ đứng đó, đối diện nhau. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng một cách đáng yêu.

"Anh về đi," Ôn Ninh nói, giọng cô nhỏ xíu.
Giang Thần không nhúc nhích. Ánh mắt cậu dán chặt vào cô, một nụ cười tinh quái nở trên môi. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rồi khẽ thì thầm:

"Vậy xem em đồng ý làm bạn gái anh rồi nhé?"

Ôn Ninh đỏ bừng mặt, cô cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng vào cậu. Cô quá ngượng ngùng để trả lời.

Giang Thần bật cười, giọng cậu đầy vẻ tự mãn. "Em không trả lời cũng không sao, dù gì em cũng là người của anh."

Ôn Ninh ngước mắt lên, vẻ mặt cô đầy sự lúng túng. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Giang Thần mỉm cười, nụ cười của cậu rạng rỡ như ánh đèn đêm.

"Ngày mai thi môn cuối rồi," cậu nói, giọng cậu bỗng trở nên dịu dàng. "Nhớ ngủ sớm, thi thật tốt nhé."

Cậu cúi xuống, hôn lên trán cô.
"Vào nhà đi, trời lạnh rồi."

Ôn Ninh vội vã chạy vào nhà, lòng cô như có lửa đốt. Cô không biết, Giang Thần đã đứng đó rất lâu, nhìn bóng lưng cô cho đến khi cô khuất hẳn.

Sáng hôm sau, không khí ở trường trở nên căng thẳng và im lặng hơn bao giờ hết. Đó là buổi thi cuối cùng. Học sinh đi lại rón rén, ai cũng vùi đầu vào sách vở để ôn lại lần cuối.

Ôn Ninh ngồi ở bàn học, trái tim cô đập thình thịch. Cô không chỉ lo lắng cho bài thi, mà còn lo cho tương lai của mình. Cô biết, đây là cơ hội để cô chứng minh rằng cô có thể làm chủ cuộc sống và tình cảm của mình.

Giang Thần từ bàn bên cạnh nhìn sang. Ánh mắt cậu đầy sự tự tin và khích lệ. Cậu khẽ mẫm môi, và Ôn Ninh hiểu ý cậu. "Em sẽ làm được."

Ôn Hàn đi ngang qua, anh nhìn thấy sự tương tác giữa hai người. Anh khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Anh biết, anh không thể can thiệp vào chuyện này. Anh chỉ có thể tin tưởng vào em gái mình.

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ thi vang lên, cả lớp bước vào phòng thi. Ôn Ninh hít một hơi thật sâu, cô tự trấn an mình. Cô nhớ lại những gì Giang Thần đã dạy cho mình, những lời động viên của cậu. Cô biết, cô không đơn độc.

Kết thúc buổi thi, cả lớp ùa ra khỏi phòng thi, gương mặt ai cũng đầy sự nhẹ nhõm. Cuộc thi đã kết thúc, và một học kỳ mới đã bắt đầu. Ôn Ninh mỉm cười, cô đã làm rất tốt.

Ninh Tịch từ phòng thi bên cạnh chạy tới, dán chặt vào Ôn Ninh, giọng nói đầy sự hân hoan: "Tiểu Ninh của tớ cuối cùng cũng thi xong rồi!"
Ôn Ninh khẽ mỉm cười, lòng cô tràn ngập sự nhẹ nhõm. Cô ôm chặt lấy Ninh Tịch, cảm thấy một gánh nặng lớn đã được trút bỏ.

Lục Trì và Thẩm Mộ An cũng đi tới. Lục Trì vỗ vai Giang Thần, cười lớn: "Nào, bây giờ thì có thể ăn mừng được rồi!"

Giang Thần quay sang nhìn Ôn Ninh, ánh mắt cậu chứa đựng một nụ cười ấm áp. "Hôm nay em muốn ăn gì không? Anh sẽ đãi."

Ôn Ninh khẽ lắc đầu, mặt cô khẽ ửng hồng. "Không cần đâu, anh."

Ninh Tịch nghe thấy vậy, cô lập tức lên tiếng: "Này, bây giờ thì có thể đi xem pháo hoa rồi chứ? Cậu và Giang Thần không còn phải bận rộn với việc học nữa."

Ôn Hàn đang đi tới, anh nghe thấy vậy, liền liếc mắt nhìn Giang Thần. Ánh mắt anh không còn sự cảnh giác như trước, thay vào đó là sự tin tưởng và một chút tò mò.

"Đi chứ!" Lục Trì hào hứng nói. "Đi xem pháo hoa đi! Bốn chúng ta đi thôi!"

Minh Tịch quay sang nhìn anh. "Anh thì sao, Ôn Hàn? Có đi không?"

Ôn Hàn im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Đi thì đi. Nhưng mà..." Anh liếc nhìn Giang Thần. "Đừng gây rắc rối."

Giang Thần nhếch môi, ánh mắt cậu đầy vẻ tự tin. "Được. Anh biết rồi."

Sau kỳ thi cuối cùng, không khí ở trường trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Áp lực học tập đã tạm thời lắng xuống, nhường chỗ cho những cuộc trò chuyện rôm rả và tiếng cười rộn ràng. Nhưng với Giang Thần và Ôn Ninh, một chương mới trong mối quan hệ vừa mở ra.

Ở trường, họ không còn chỉ trao đổi về bài vở. Hai người dành nhiều thời gian hơn cho nhau, nhưng luôn giữ khoảng cách tinh tế, đủ để không ai nghi ngờ. Giang Thần thường chờ Ôn Ninh ở cuối hành lang sau mỗi tiết học, cùng cô đi tới căn tin. Họ không đi sát nhau, nhưng ánh mắt và cử chỉ nhỏ nhặt – như cậu mua món ăn yêu thích cho cô, cô nhận với nụ cười rạng rỡ – vẫn nói lên tất cả.

Sự thay đổi này không qua mắt những người bạn thân. Ninh Tịch và Lục Trì thường xuyên nhìn thấy họ đi cùng nhau, nhưng chẳng ai nói gì. Họ biết Ôn Ninh và Giang Thần có những điều riêng tư. Thỉnh thoảng, Ninh Tịch chọc ghẹo, còn Ôn Ninh chỉ khẽ mỉm cười, Giang Thần lại cười đầy vẻ tự mãn, nhưng cả hai vẫn giữ kín bí mật của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store