ZingTruyen.Store

Tiêu Nhược Phong - Thiếu niên bạch mã túy xuân phong

[Tiêu Nhược Phong trung tâm] Xá hắn trường sinh (6)

nhuocthuy241

Dài tập, Tương đối chữa lành, Không CP, Trùng sinh
#Tiêu Nhược Phong, #Tiêu Nhược Cẩn, #Lôi Mộng Sát

-----o0o-----

Tác giả: Nhược Hứa Nhàn Thừa Nguyệt
https ://idontcare534. lofter. com/post /1f08154c_2 bd23aabb

• Cảnh báo cực kì OOC

• If Tiêu Nhược Phong trùng sinh, thời gian tự giả thiết, năm Minh Đức thứ 11, trước khi Lôi Mộng Sát tử trận

• Sản phẩm nhà làm tự thưởng thức, logic hỗn loạn chưa rõ cốt truyện

• Đề cập đến nhiều nhân vật, không có hướng CP cố định

_____________________

Gần đến cuối năm, lại vừa thắng trận, thành Thiên Khải càng lúc càng nhộn nhịp.

Xét tay nghề gia truyền của quân hầu, cửa hàng pháo và đủ loại pháo hoa mọc lên khiến người người hoa cả mắt. Càng gần đến trừ tịch, bầu trời đêm Thiên Khải càng sáng rợp cả trời.

Tiêu Nhược Phong dựa vào giường đọc sách.

Dược liệu quý giá Cơ Nhược Phong mang đến có tác dụng mạnh, người bệnh cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể gặp gió, không thể nghĩ nhiều, không thể làm việc mệt nhọc, cũng không được nổi nóng… Lôi Mộng Sát đảm nhiệm toàn bộ quân vụ, Diệp Khiếu Ưng một lòng xử lí tàn dư của Tiêu Vĩnh, chỉ có vài việc quan trọng mới cần Tiêu Nhược Phong xem qua.

Trong lúc người người hối hả, hắn lại được thanh nhàn hiếm thấy.

Đọc sách mơ màng sắp ngủ gật, Lôi Mộng Sát liền cười hì hì đẩy cửa bước vào.

Y cầm một cái đĩa, bên trên có mấy miếng thịt nướng, mùi hương hấp dẫn tỏa ra xung quanh.

Lôi Mộng Sát ngồi xuống mép giường không chút e dè, cầm lấy dao bạc bên cạnh đĩa, cẩn thận cắt miếng thịt. Y dùng dao rất tốt, nhanh chóng cắt miếng thịt làm hai, một nửa thái thành những lát mỏng oáng ánh, nửa còn lại cắt thành những miếng vuông vức nhỏ.

Tiêu Nhược Phong ngồi dậy, đóng sách bỏ qua một bên, đợi được đút.

Hắn đợi một lát, thấy Lôi Mộng Sát đã ăn được một nửa vẫn không có ý chia sẻ, nhịn không được bèn hắng giọng: “Sư huynh, thật ra ta vẫn chưa ăn cơm.”

Lôi Mộng Sát nhai nhai: “Đói bụng? Cháo của đệ lát nữa có.”

Tiêu Nhược Phong nhắc nhở: “Đệ cảm thấy đệ có thể ăn một miếng thịt nướng.”

“Không,” Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Thịt nướng này vừa cay vừa dầu mỡ, đệ không thể ăn.”

“Vậy tại sao huynh đem tới đây?”

“Vì ta có chuyện muốn hỏi đệ, nhưng cái này để nguội thì ăn không ngon, nên ta dứt khoát mang tới đây ăn.”

Tiêu Nhược Phong: …

“Lần sau mời sư huynh ăn xong rồi hẵng vào.”

Hắn hơi nghiến răng nghiến lợi, Lôi Mộng Sát không nhịn được bèn cười thành tiếng, ghim một miếng thịt mỏng đưa đến bên môi hắn.

Tiêu Nhược Phong ăn chậm rãi, vừa quay đầu lại đã thấy Lôi Mộng Sát dọn sạch cái đĩa kia.

Hắn thở dài, thầm nghĩ chẳng lẽ triều đình cấp bổng lộc ít quá, sao nhị sư huynh lần nào trông cũng như chết đói.

“Ăn cũng ăn rồi, sư huynh có gì muốn hỏi?”

Lôi Mộng Sát lấy tấm khăn lụa lau miệng, cười nói: “Hôm trừ tịch, đệ muốn chung vui cùng bọn ta không?”

Tiêu Nhược Phong ngước mắt nhìn y, đáp: “Đệ phải tiến cung.”

“Tránh mặt nhiều ngày như vậy, giờ không tránh nữa?”

“Rồi cũng phải gặp.” Tiêu Nhược Phong đáp hờ hững: “Sao mấy người đều căng thẳng như vậy.”

“Mấy người?” Lôi Mộng Sát hỏi: “Còn ai nữa?”

“Thế tử Trấn Tây Hầu vừa đến một canh giờ trước.”

“Hắn nói những gì?”

“Một vài… lời đại nghịch bất đạo.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười.

“Từ khi đoạt đích, hắn vẫn luôn chọn đệ.” Lôi Mộng Sát nói, “Tình trạng hiện giờ, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được nói vài lời đại nghịch bất đạo.”

Tiêu Nhược Phong rũ mi mắt, ở góc nhìn của hắn có thể thấy băng gạc còn chưa tháo ở vai cổ Lôi Mộng Sát.

Y ở Nam Quyết bị thương còn chưa khỏi hẳn.

Lôi Mộng Sát nhận ra ánh mắt của Tiêu Nhược Phong, liền đè lên miệng vết thương của mình: “Không còn đau nữa. Hừ, thương sắp khỏi rồi đệ mới biết đau lòng.”

Tiêu Nhược Phong nhỏ giọng: “Sư huynh…”

“Được rồi, được rồi.” Lôi Mộng Sát vỗ nhẹ lên vai hắn, chuyển chủ đề: “Thế tử ngàn dặm xa xôi từ Càn Đông đến đây yểm trợ, còn đặc biệt tới vương phủ thăm đệ, không giữ người ta ở lại ăn bữa cơm à? Này không giống tác phong của Lang Gia Vương chúng ta.”

Tiêu Nhược Phong tỏ vẻ xấu hổ: “Lăng Trần gần đây ham mê nấu nướng, tối nay còn một hai đòi đứng bếp, ta muốn giữ thế tử dùng bữa, nhưng hắn vừa ăn bánh trôi Lăng Trần làm liền bỏ chạy… Tam Phi Yến quá nhanh, không cản kịp.”

“Cái gì? Tối nay Lăng Trần xuống bếp?” Lôi Mộng Sát kinh hãi, giả vờ cười hai tiếng rồi dẹp bỏ ý định ăn ké cơm chiều của vương phủ. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đã là hoàng hôn: “Ha ha, ta đi đây, không cần tiễn.”

Tiêu Nhược Phong: …

Lôi Mộng Sát đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, có ý thương hại: “Phong Phong à, hay là đệ đi cùng ta đi.”

Tiêu Nhược Phong nằm trở lại giường, thở dài: “Thôi, Lăng Trần sẽ tổn thương.”

_____

Chiều hôm trừ tịch, triều đình Bắc Ly mở tiệc lớn.

Cung yến lần này không mấy nhộn nhịp, thậm chí còn có chút nặng nề quạnh quẽ, cũng bởi Tiêu Vĩnh đã chết.

Trưởng hoàng tử chết, thế lực chính trị của gã cũng sụp đổ, phái tử trung bị Diệp Khiếu Ưng dọn sạch sẽ. Tiêu Nhược Cẩn vào lúc Tiêu Vĩnh sắp bị lật đổ liền đưa tín hiệu… Lúc đó Diệp Khiếu Ưng làm việc thô bạo, Lang Gia Vương lại không ở Thiên Khải, thái độ không thể nào biết được, những quan viên khác không nhúng sâu vào e sợ xong việc bị tính sổ, bèn vội vã thể hiện lòng trung thành với Tiêu Nhược Cẩn, dấn thân vào đế đảng.

Cứ như vậy, đế vương trái lại là kẻ được lợi nhất trong đợt chính biến này.

Nhưng tâm trạng của Tiêu Nhược Cẩn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tiêu Vĩnh là đứa con đầu tiên của y, tuy thường ngày không mấy chú trọng, cũng chưa từng có ý để trưởng hoàng tử kế thừa đại thống, nhưng lúc còn sống vẫn muốn giữ lại một mạng.

Chỉ là tiếng gió đến quá nhanh, Ám Hà ra tay sạch sẽ lưu loát.

Y đảo mắt xuống dưới, trông thấy Lang Gia Vương ngồi bên trái.

Đây là lần đầu tiên Lang Gia Vương công khai lộ diện sau trận chiến với Nam Quyết, thoạt nhìn vẫn còn suy yếu, cúi đầu rũ mắt, sắc mặt tái nhợt trầm tĩnh, giống một khối ngọc óng ánh. Cũng có quan viên tới kính rượu, ý đồ thăm dò hắn, nhưng đều bị Diệp Khiếu Ưng ngoài cười nhưng trong không cười chặn lại.

… Lôi Mộng Sát thì báo bệnh không đến, còn người này lại ân cần quá thể.

Tiêu Nhược Cẩn nhìn Diệp Khiếu Ưng là thấy phiền, quay sang Tiêu Sở Hà… Nhãi ranh này ở Nam Quyết làm hỏng chuyện của cha nó, không thì Lôi Mộng Sát giờ đây đã không phải xin nghỉ bệnh, mà là chôn thây ở núi Lạc Lôi.

… Cũng là nghịch tử, đau đầu.

Hoàng đế và Lang Gia Vương không nói gì, các quan cũng không dám nhiều lời, cung yến an tĩnh quỷ dị. Lan Nguyệt Hầu Tiêu Nguyệt Ly ngó trái ngó phải, thở dài một hơi, không thể không tiên phong tìm chút chuyện khuấy động.

Mọi người cũng theo hắn trò chuyện, trong thời kỳ nhạy cảm, triều đình không dám bàn nhiều, vậy thì nói gì đó nhẹ nhàng… Câu chuyện đi lòng vòng lại về tới hôn sự của Tiêu Nguyệt Ly. Mấy năm nay hắn đã đến tuổi, lại lưu luyến phong nguyệt, trước sau vẫn chưa chịu thành thân. Tiêu Nhược Cẩn vài lần muốn ban hôn, đều bị Lan Nguyệt Hầu cơ trí lấy lí do “Lang Gia vương huynh còn chưa thành thân, thần đệ nào dám đi trước”, lời lẽ chính đáng từ chối.

Lang Gia Vương quyền cao chức trọng, phong thái hơn người, chỉ tính trong thành Thiên Khải người muốn làm mẹ kế của Tiêu Lăng Trần đã xếp từ cửa đông thành đến cửa tây thành. Nhưng Tiêu Nhược Cẩn cũng không nhắc tới chuyện ban hôn, một là vì y cực kì bất mãn đoạn nhân duyên vô danh đầu tiên của Tiêu Nhược Phong, thật sự không muốn hắn có thêm lần thứ hai; hai là chính trị suy tính… Gia đình bình dân không xứng với Lang Gia Vương, quý nữ cao môn thì y không yên tâm.

Sau này Tiêu Lăng Trần đến tuổi hiểu chuyện, hễ nghe ai nhắc tới việc này liền cười lạnh, làm ầm ĩ một trận, bởi vậy không ai dám nói gì thêm.

Chỉ khổ thân Tiêu Nguyệt Ly, đối mặt với áp lực giục kết hôn gấp đôi, còn thầm hận mình không có đứa con như Tiêu Lăng Trần.

Có Lan Nguyệt Hầu nói chêm chọc cười, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Trên thực tế, Tiêu Nhược Cẩn cũng không bận lòng chuyện hôn sự của ấu đệ này, tùy hắn muốn đi đâu chơi thì đi, chỉ ngẫu nhiên nhắc tới một vài, thể hiện lòng quan tâm của huynh trưởng. Có y ngồi ở đây, các triều thần đều căng thẳng, đúng là không có gì thú vị, bèn tùy tiện lấy cớ men rượu ảnh hưởng rồi hồi cung.

_____

Buổi tối, tẩm cung đế vương.

Trong lúc Tiêu Nhược Cẩn mơ ngủ, chợt thấy người lạnh lẽo.

Y cố gắng mở to mắt.

Chỉ có nến đỏ trên giá cao bên mép giường tỏa ra chút ánh sáng nhỏ nhoi, ngoại trừ cái này, trong tẩm cung hết thảy đều bao phủ dưới bóng đêm sâu thẳm. Cửa sổ bên giường đã mở ra từ khi nào, gió đông lạnh thấu xương rót vào, thổi màn giường bay phấp phơ.

Tiêu Nhược Cẩn ngồi dậy, muốn gọi người vào, cổ họng lại nghẹn cứng không phát thành tiếng.

Y phẫn nộ, bỗng nhiên thấy một bóng hình mông lung sau màn giường. Theo ánh mắt của y, bóng hình chậm rãi tới trước giường.

Dưới ánh sáng ảm đạm, chiếu ra khuôn mặt hắn, là Lang Gia Vương. Lúc này hắn mặc trang phục trên sa trường, chiến giáp mạ vàng trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Hạo Khuyết đã rời khỏi vỏ, mũi kiếm nhẹ nhàng mài dưới mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Tiêu Nhược Cẩn sợ hãi.

Y có lẽ nên hỏi: Lang Gia Vương, ngươi mặc áo giáp, cầm binh khí, ý muốn thế nào.

Nhưng y không phát ra bất kì âm thanh nào, một là không thể, hai là không dám. Mặc áo giáp, cầm binh khí, ý muốn thế nào… Đã mặc áo giáp, cầm binh khí, đương nhiên không phải để không.

Dưới ánh nến, đôi mắt đệ đệ còn lạnh hơn Thiết Mã Băng Hà của Tuyết Nguyệt kiếm tiên… Không, đôi mắt này không phải của đệ đệ y, mà chỉ thuộc về Lang Gia Vương quyền khuynh triều dã.

Tay cầm kiếm của hắn vững vàng dứt khoát. Trên chiến trường, đôi tay này từng giết qua bao nhiêu người.

Tiêu Nhược Cẩn không dám hỏi, ngươi có phải muốn giết ta không.

Trong lúc hoảng sợ, y nghe thấy giọng nói mờ mịt của Tiêu Nhược Phong: “Bọn họ đều nói, vị trí này nên là của ta. Ta suy nghĩ rất lâu, có lẽ họ nói đúng.”

Tiêu Nhược Cẩn không kiềm lòng được mà run rẩy, gần như tuyệt vọng: Rốt cuộc ngươi vẫn sẽ làm như vậy. Lúc trước nhường ngôi vị hoàng đế, thì nên nghĩ rồi sẽ có một ngày… Huynh đệ tương tàn, số mệnh hoàng gia…

Đắm chìm trong đau khổ, y lại nghe thấy Tiêu Nhược Phong nói: “Ca ca, lúc trước ngươi giết sư huynh bất thành. Bây giờ, đến lượt ta tới giết ngươi.”

Ngơ ngẩn, Tiêu Nhược Cẩn bạo nộ.

Sao lại là hắn! Có liên quan gì đến hắn?! Tất cả mọi người đều không liên quan! Ngươi muốn giết ta, ngươi muốn soán vị, chỉ vì dã tâm của chính ngươi! Lúc trước xé bỏ quyển trục là ngươi, hiện giờ lòng dạ bất chính cũng là ngươi, Lôi Mộng Sát đáng là gì? Ta muốn giết thì giết! Những kẻ trên giang hồ đó là cái thá gì mà ở trước mặt ngươi nói ra nói vào!

… Đoạt đích, soán vị, đều được, mấy năm nay ân ân oán oán, tất cả chỉ là chuyện giữa huynh đệ chúng ta, bọn họ mà cũng xứng ảnh hưởng đến quyết định của ngươi?!

Nhưng y không kịp phát biểu đoạn cảm nghĩ thật dài ấy, Tiêu Nhược Phong đã giơ cao kiếm, bổ xuống đầu y.

Nến đỏ rốt cuộc cũng cháy tàn, ngọn lửa kiệt quệ lóe lên một chút, vụt tắt trong đêm.

_____

Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên trợn mắt đứng dậy, hồn bay phách lạc.

Trong điện, năm bước một giá cắm nến, sáng sủa như ban ngày, cửa sổ đóng kín, ấm áp như xuân.

Thì ra chỉ là một giấc mộng.

Y lau mồ hôi lạnh trên trán, xốc màn giường, thấy bóng người đứng trước giường.

Vẫn là Tiêu Nhược Phong.

Chẳng qua khác hoàn toàn cảnh tượng trong mơ, Tiêu Nhược Phong hiện giờ vẫn mặc thường phục thân vương, áo khoác ngoài gác trên giường. Hắn trông như đang đợi gì đó, từ góc của Tiêu Nhược Cẩn nhìn qua, chỉ có thể thấy sườn mặt ôn hòa và góc áo trắng viền vàng cùng dây đai lưng đỏ sậm rũ xuống.

Nếu nói Lang Gia Vương trong giấc mơ là một thanh kiếm giết người, vậy lúc này hắn càng giống một khối ngọc nạm vàng ánh đỏ hoa mỹ.

Cao quý mà an toàn.

Tiêu Nhược Cẩn đầu đau như muốn nứt ra, lắc lắc đầu, khoác áo bước xuống giường.

Tiêu Nhược Phong nhận ra y tỉnh lại, nhẹ giọng gọi: “Hoàng huynh.”

Tiêu Nhược Cẩn biết hắn vì sao lại đến tẩm cung của mình. Hoàng tộc Tiêu thị từ khi khai quốc đến nay, cung yến tổ chức hôm trừ tịch, người dự tiệc là trọng thần, cung yến kết thúc sẽ đến gia yến buổi tối, tham dự chỉ có gia quyến thân tộc, xem như là lúc tề tựu đông đủ nhất trong năm.

“Khai tiệc chưa?”

“Còn nửa canh giờ.” Tiêu Nhược Phong đáp: “Trông sắc mặt hoàng huynh dường như không khỏe lắm.”

Tiêu Nhược Cẩn âm thầm cười lạnh: Cũng chẳng thể nói ta mơ thấy ngươi muốn giết ta, nên bị dọa tỉnh.

Y xoa thái dương, ngồi xuống giường, đáp cho có lệ: “Gặp ác mộng, đau đầu. Ngồi đi.”

Trước khi xuất chinh Nam Quyết, hai người xem như cãi nhau một trận, không khí có chút khó xử.

Tiêu Nhược Phong cố ý muốn làm dịu quan hệ: “Muốn… đệ giúp không?” Hắn vươn tay, làm bộ muốn ấn huyệt thái dương.

Tiêu Nhược Cẩn hơi ngạc nhiên: “Nhược Phong, đệ còn biết cái này?”

Tiêu Nhược Phong hơi cử động đốt ngón tay, dùng lực nhẹ nhàng. Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Nhược Cẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, do dự một lúc mới nói: “Năm đó ở học đường, sư phụ đã dạy.”

“... Có khi đệ tương đối bận, bận quá lại cảm thấy đau đầu. Sư phụ nói ông ấy biết kỹ xảo xoa bóp thiên hạ vô song, có ấn cho đệ vài lần.”

“Ông ấy lại không ra vẻ của người làm sư phụ.”

“Đúng vậy.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười, dường như đắm chìm vào hồi ức: “Nhưng cũng không thể làm phiền sư phụ mãi, nên đệ tự mình học, mấy năm nay ít nhiều gì cũng có công dụng.”

Tiêu Nhược Cẩn trợn mắt: “Có công dụng? Ngươi còn từng ấn cho ai?”

Tiêu Nhược Phong đáp: “Lăng Trần và Sở Hà.”

Trò chuyện nhưng động tác không ngừng, Tiêu Nhược Cẩn lại không có tâm trạng để hưởng thụ, y liếc thoáng qua thứ đồ chướng mắt trên cổ tay Tiêu Nhược Phong… Mã não đỏ tươi, khiến lòng người phiền chán.

Y nhớ tới câu nói của Tiêu Nhược Phong trong mơ, cơn giận trong lòng còn chưa kịp dập xuống đã bùng lên, thậm chí còn có xu hướng lửa cháy đổ thêm dầu, càng lúc càng dữ dội.

“Trụ quốc tướng quân dưỡng thương thế nào rồi?”

“Không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vì sao báo bệnh không đến dự tiệc?”

“Vẫn chưa khỏi hẳn, y sư dặn dò, không nên uống rượu.”

“... Ngươi có từng ấn giúp hắn không?”

Tiêu Nhược Phong sửng sốt.

Tiêu Nhược Cẩn biết mình nói lỡ, vội chuyển chủ đề: “Chuyện của Tiêu Vĩnh, trụ quốc tướng quân sẽ không sinh khúc mắc trong lòng chứ.”

“Sư huynh tâm tính đơn thuần, hoàng huynh… cứ yên tâm.”

Lời này lọt vào tai Tiêu Nhược Cẩn lại có ý nghĩa khác.

Y góp lửa vào cái chết của Lôi Mộng Sát, trước giờ Cơ Nhược Phong luôn mặc kệ việc triều đình sao lại trùng hợp xuất hiện ở con đường mà người của y nhất định phải đi qua? Lại vừa khéo có Tiêu Sở Hà mà họ không dám động vào? Hết thảy đều không có bút tích của Lang Gia Vương, nói ra trẻ con còn không tin, đơn giản là đã sớm đề phòng mình sẽ xuống tay.

Hiện giờ ngươi nói Lôi Mộng Sát tâm tính đơn thuần, vậy thì ta là xấu xa tính kế.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhược Cẩn giận từ tận đáy lòng, ngẩng đầu tránh tay của Tiêu Nhược Phong, cười nói: “Lang Gia Vương và trụ quốc tướng quân có tình cảm sâu sắc, đương nhiên biết rõ tâm tình của hắn, bảo đảm cho hắn.”

Nghe vậy mà không phải vậy, Tiêu Nhược Phong cũng hiểu ý của y.

Nhưng hắn cũng chẳng phải tượng làm bằng đất, luôn có ba phần giận dỗi… Tiêu Nhược Cẩn đã từng muốn giết Lôi Mộng Sát, đây là sự thật. Hắn không bám riết chuyện này, nhưng nếu nói không chút tức giận thì không thể nào.

Huống hồ Tiêu Nhược Cẩn còn chủ động nhắc tới, liên tục ép hỏi.

Giọng Tiêu Nhược Phong lạnh dần, “Nội tình trong đó, hoàng huynh có lẽ cũng có nghe qua. Tiêu Vĩnh thông đồng ngoại quốc, giả truyền tình hình chiến sự, trụ quốc tướng quân vì nước tử chiến, suýt nữa bỏ mạng tại Nam Quyết, lòng trung thành chứng giám.”

“Lòng trung thành này, có liên quan đến cô chăng?”

“Trụ quốc tướng quân trung với Bắc Ly, đương nhiên cũng trung với bệ hạ.” Tiêu Nhược Phong hạ thấp giọng: “Thần vẫn muốn hỏi một câu, nếu không có những người đó, Tiêu Vĩnh hiện giờ có phải đã toàn thân rút lui, ngồi thiền tĩnh tâm bên cạnh quốc sư?”

Tiêu Nhược Cẩn không đáp.

Thái độ của y đã sớm rõ ràng, Tiêu Nhược Phong từ khi ở Nam Quyết đã lệnh Diệp Khiếu Ưng nhiều lần dâng tấu xin xử quyết Tiêu Vĩnh.

Tiêu Nhược Cẩn làm như không thấy, cố chấp muốn giữ mạng cho trưởng tử.

Hai người im lặng thật lâu.

Lát sau, Tiêu Nhược Phong ngước mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Hoàng huynh, đã có thể vì hắn làm như thế, vì sao không thể cũng như thế với ta?”

Tiêu Nhược Cẩn nhíu mày: “Cái gì?”

Y không hiểu những gì Tiêu Nhược Phong nói, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt hắn đầy nét bi ai và mờ mịt lạc lối. Lang Gia Vương ít khi để lộ ánh mắt như vậy, cứ như cảm xúc mãnh liệt xuyên thấu qua thời gian mấy chục năm dài đằng đẵng, không nơi để đi, không người thấu hiểu, chỉ có thể hóa thành một câu cảm thán, tiêu tan giữa chốn cung điện rộng lớn.

“Không có gì.” Tiêu Nhược Phong mau chóng trở lại với nụ cười thường trực: “Gia yến sắp bắt đầu rồi, hoàng huynh, chúng ta không nên đến trễ.”

Tiêu Nhược Cẩn vẫn còn nghi ngờ, ánh mắt kia của Tiêu Nhược Phong như đánh sâu vào tâm trí của y… Y dường như hiểu ra chút ít, lại dường như hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể đứng dậy sửa soạn quần áo, chuẩn bị đến dự tiệc.

Chẳng rõ là trước đó cãi nhau không kịp nén cơn giận, hay là xoa bóp bị dừng nửa chừng nên không có tác dụng, trong khoảnh khắc y đứng lên, Tiêu Nhược Cẩn đột nhiên đầu váng mắt hoa, huyết khí dâng trào. Y lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đỡ lấy góc bàn.

Trước khi té xỉu xuống nệm giường, y nghe thấy Tiêu Nhược Phong hoảng hốt: “Hoàng huynh? Hoàng huynh!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store