Quyển 1: Nam Châu Thành Chương 23 - Thần niệm sơ hiện
Trong lòng đầy bất ngờ nhìn về Vương Hạo, Hồng Nhân không thể tin được là Vương Hạo lại có thể sử dụng "cách không khống vật" một cách thuần thục như vậy. Hai mắt hắn vẫn đang trợn to mà nhìn về Hỗn độn châu vẫn còn đang lơ lững trên tay của Vương Hạo, miệng lắp bắp nói không nên lời.Thấy Hồng Nhân như vậy Vương Hạo cũng không có ý muốn nói gì thêm, tiếp theo Vương Hạo lại khống chế Hỗn độn châu bay tròn quanh người mình một vòng, sau đó Hỗn độn châu lại bay trở về nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Hạo.Hồng Nhân thấy điều này thì kinh ngạc đến không nói được gì mà đứng yên. Lúc này Vương Hạo mới lên tiếng giải thích cho Hồng Nhân nghe. Thì ra Vương Hạo đã dùng thần niệm để mà điều khiển Hỗn độn châu, vì theo giải thích của Vương Hạo thì sau khi đột phá võ giả cấp 1 thì võ giả đã có thể sử dụng thần niệm.Hình thức ban đầu của thần niệm chỉ là sự cảm thụ thế giới xung quanh của mỗi người, khi chưa đột phá và cấp độ võ giả thì thần niệm chỉ được coi là sự nhạy bén trong cảm thụ, có thể thông qua luyện tập một số bộ vũ kỹ đặc thù mà nâng cao sự cảm thụ và nhạy bén này. Khi đã đột phá và bước chân vào cấp độ võ giả thì những cảm thụ này được nâng cấp lên thành thần niệm, võ giả trở nên mẫn cảm hơn vì họ có thể thao túng linh lực mà nâng cao sự cảm thụ, theo cấp độ võ giả nâng cao thì sự cảm thụ này được nâng cao lên đến mức có thể quan sát được động tĩnh của một vùng thiên địa mà không cần phải dùng mắt.Thông thường thì thần niệm của võ giả cấp 1 chỉ có thể phát ra trong vòng ba thước xung quanh bản thân vì ở cấp độ võ giả cấp 1 thì thần niệm vô cùng yếu ớt. Khi đạt đến cấp độ võ giả cao hơn thì lúc này thần niệm cũng dần dần tăng lên từ lượng đến chất. Thông thường mỗi khi tăng một cấp độ võ giả thì phạm vi thần niệm nâng cao lên ba lần, tức là võ giả cấp 2 thì thần niệm có thể phát ra trong vòng 6 thước, võ giả cấp 3 thì là 9 thước, võ giả cấp 4 thì là 12 thước ... cứ thế thần niệm theo cấp độ võ giả mà được mở rộng. Theo đồn đại thì những bậc đại năng có thể dùng thần niệm quan sát và giết địch trong phạm vi ngàn dặm.Tuy nhiên cũng có những ngoại lệ, có người thiên sinh thần niệm cường đại thì giới hạn trên cũng chỉ dùng để tham khảo mà thôi.Cũng như linh lực của võ giả được ngưng tụ từ việc hấp nạp và chuyển hóa thiên địa linh khí, thần niệm cũng phải trải qua một quá trình ngưng luyện gian khổ bởi vì thần niệm cũng là một điều kiện tiên quyết để đánh giá sức mạnh của võ giả. Ngoài việc hỗ trợ cho việc tu luyện nhanh hơn, thần niệm cường đại còn giúp cho võ giả có thể làm được nhiều việc hơn, thao túng được nhiều bảo khí hơn ...Khi đề cao cảnh giới, ngoài việc hấp nạp thiên địa linh khí để đề cao chỉ số linh lực thì khả năng thao túng thần niệm được coi là kỹ năng thực dụng nhất và quan trọng nhất. Bởi nếu như cảnh giới tăng nhanh mà thần niệm không theo kịp thì rất dễ dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma, hay là ma hóa do tâm cảnh không ổn định. Đối với những võ giả cấp cao, thần niệm còn là một đòn công kích cực kỳ mạnh mẽ, đối với võ giả có thần niệm kém hơn mình thì võ giả có thần niệm cường đại có thể dùng thần niệm để chấn nhiếp, nếu vượt quá xa thì có thể dùng thần niệm để mà tiêu diệt đối thủ chỉ thông qua một ý nghĩ.Trong bách nghệ thì thần niệm cũng chiếm một vị trí quan trọng, vì làm việc gì cũng cần phải có thần niệm thao túng, như luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện trận, ... Bởi vì vậy, có thể thấy tác dụng của thần niệm là vô cùng to lớn. Nó giống như bản năng thứ nhất của võ giả, là một cánh tay nối dài không thể thiếu. Nếu như không có thần niệm thì võ giả muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn. Chính vì điều này mà thần niệm được võ giả chú trọng tu luyện chỉ sau linh lực, bất kể là võ giả ở cấp độ nào.Lại nói đến Hồng Nhân sau khi được Vương Hạo cho biết thì cũng không còn cảm thấy lạ nữa, hắn cũng đã từng đọc qua thiên Thần niệm trong quyển Võ giả sơ giai chú giải, đúng là trong đó ghi lại y như lời của Vương Hạo vừa nói. Suy tư thì chợt như có gì đó không đúng, Hồng Nhân lại ngạc nhiên mà hỏi Vương Hạo:"Hạo, nói như mày thì đáng lý ra ở cấp độ võ giả cấp 1 của chúng ta, thì mày chỉ có thể khu sử Hỗn độn châu trong vòng 3 thước thôi, nhưng sao mày lại có thể khu sử Hỗn độn châu ở phạm vi khắp phòng như vậy được?"Nghe Hồng Nhân hỏi vấn đề này thì Vương Hạo cũng không biết trả lời như thế nào, nhưng với bản tính của mình thì Vương Hạo ưỡng ngực mà nói dõng dạc:"Đơn giản bởi tao là thiên tài mà!"Nghe Vương Hạo trả lời mà Hồng Nhân líu lưỡi, thằng này tự cao tự đại cộng với da mặt dày chắc không ai qua nổi rồi, Hồng Nhân thầm mắng một câu trong lòng.Tiến tới ngồi lên trên ghế, Hồng Nhân lấy đồ ăn của Vương Hạo mua về cho hắn mà ăn ngấu nghiến, Vương Hạo chỉ biết lắc đầu mà nói thầm khi thấy cảnh tượng này "tên này như thế nào có thể đột phá võ giả a!".Ngồi ăn nhưng Hồng Nhân cũng không phải là người vô tâm, hắn ý thức được hiện tại bản thân đã ở cấp độ nào và sắp tới đây hắn sẽ gặp những tình huống như thế nào. Bởi khi thực lực tăng lên thì tất nhiên những chuyện phải đối mặt cũng sẽ tăng lên về độ rắc rối và phức tạp. Vì vậy, vừa ăn Hồng Nhân vừa bàn luận với Vương Hạo về những vấn đề này.Vương Hạo nghe Hồng Nhân nói thì mỉm cười, không ngờ thằng bạn mập mạp của mình cũng không phải là dạng người vô tư a!Bàn luận một hồi thì Vương Hạo kết luận bằng hai từ "Thực lực". Điều này cũng không làm cho Hồng Nhân phản đối, đúng là phải có thực lực trước tiên thì bản thân mới có thể tự mình bảo vệ mình. Cho dù là hai người bọn họ là người thừa kế gia tộc, có người bảo vệ thì sao, nếu không có thực lực thì cũng không thể tồn tại được trong cái thế giới mạnh được yếu thua này.Hai đứa trẻ mới hơn 12 tuổi ngồi bàn luận về thực lực như là những người lão luyện quả thực trông rất buồn cười, tuy vậy Vương Hạo lại có cách nhìn khác về tên bạn Hồng Nhân mập mạp của mình, hắn ta cũng không phải là người không có tâm cơ.Kết thúc luận bàn thì Hồng Nhân nói rằng trước tiên cần ẩn ấu thực lực bản thân, không nên khoa trương quá sẽ dễ khiến cho bản thân gặp nguy hiểm. Ý kiến này làm cho Vương Hạo cảm thán không thôi. Bạn thân đúng là bạn thân, ý nghĩ rất là giống nhau a!Hiện tại Vương Hạo và Hồng Nhân đều đột phá võ giả cấp 1, điều này thì không thể nào dấu diếm được thần niệm của những võ giả cấp cao trong trường. Do đó, việc dấu diếm việc bọn họ đột phá cấp độ võ giả là không thể, còn lại thì chỉ có thể ẩn dấu thực lực chân thật của bản thân.Đối với Vương Hạo điều cần ẩn dấu chính là việc hắn có thể sử dụng chín loại lực lượng và thần niệm mạnh mẽ vượt người thường của mình.Còn Hồng Nhân, nói tới đây thì Vương Hạo lại nhớ tới việc Hồng Nhân vẫn chưa sử dụng linh lực và thần niệm từ lúc đột phá tới giờ.Nghĩ là làm ngay, Vương Hạo gọi Hồng Nhân ra mà kêu hắn sử dụng linh lực để kiểm tra khả năng của hắn.Nghe Vương Hạo nói thì Hồng Nhân cũng cho là đúng, vì từ lúc đột phá tới giờ hắn vẫn chưa kiểm tra tình hình của bản thân như thế nào. Vì vậy thì liền lấy tay tháo túi trữ vật của mình mà tìm cây Lôi Hỏa Kiếm. Thấy cảnh này thì Vương Hạo không khỏi cười to mà nói:"Hồng Nhân, mày đột phá võ giả cấp 1 rồi, sử dụng thần niệm được rồi, không dùng thần niệm mà lấy đồ trong túi trữ vật mà đi thực hiện cái động tác lục lọi đó làm gì?" nói xong thì Vương Hạo cười ha ha, nước mắt thiếu điều muốn chảy ra.Hồng Nhân lúc này mới nhớ ra, lấy tay gãi gãi đầu mặt không đỏ mà nói "tao mới đột phá, chưa có quen a!".Vương Hạo nghe trả lời mà tức muốn thổ huyết, than thầm một câu "thượng thiên a!".Sau một màn cười dài thì Vương Hạo cũng không cười tiếp mà nói với Hồng Nhân vận linh lực mà khu sử Lôi hỏa kiếm.Cầm Lôi hỏa kiếm trong tay, Hồng Nhân ngưng thần, dựa trên tâm pháp của khống bảo thuật mà điều động linh lực để sử dụng bảo khí này. Vận chuyển tâm pháp thì Hồng Nhân mới thấy được sự dễ dàng trong việc hấp nạp và chuyển hóa thiên địa linh khí của bản thân. Lúc này hắn mới thực sự tin tưởng rằng bản thân đã bước chân vào cấp bậc võ giả.Một luồn ánh sáng màu đỏ nhạt được truyền từ tay của Hồng Nhân vào trong Lôi hỏa kiếm, lúc này đồ án hình ngọn lửa trên Lôi hỏa kiếm hấp thu luồn ánh sáng này và rồi từ từ phát sáng, thân kiếm chuyển từ từ thành màu đỏ, sau đó lại bốc lên một ngọn lửa bao lấy Lôi hỏa kiếm. Lúc trước, khi chưa đột phá cấp độ võ giả thì Hồng Nhân chỉ có thể làm cho Lôi hỏa kiếm phát sinh một chút phản ứng. Nhưng nay thì cây Lôi hỏa kiếm đã biến thành một cây hỏa kiếm với lưỡi kiếm bốc lửa lập lòe.Thấy cảnh tượng này, trên mặt của Hồng Nhân mặc dù lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn hiện rõ sự hưng phấn. Khu động thanh Lôi hỏa kiếm đi vài đường kiếm cơ bản thì thấy vô cùng thuận tay, thanh kiếm nhẹ nhàng lướt, để lại trên đường đi là một vệt lửa nóng bỏng.Sau một hồi thì Hồng Nhân cũng ngừng lại, thu hồi linh lực thì cây Lôi hỏa kiếm cũng trở lại bình thường là một thanh kiếm to dài hơn bốn thước với hoa văn hình ngọn lửa và sấm sét đan xen trên thân kiếm trông vô cùng bắt mắt.Đang nhìn cây kiếm với vẻ mê mẩn thì Hồng Nhân nghe Vương Hạo gợi ý là hắn sử dụng lôi thuộc tính của cây kiếm xem có được hay không? Có đề nghị này là bởi khi Hồng Nhân đột phá thì Vương Hạo có thấy trên người Hồng Nhân có phát sinh ra lôi linh lực, vì vậy nên Vương Hạo nghĩ rằng Hồng Nhân có thể sử dụng được lôi thuộc tính, dù sao bản thân Hồng Nhân là Lôi, Hỏa hai thuộc tính chân nguyên mà.Hồng Nhân không chậm trễ, cầm kiếm trên tay, vận dụng pháp quyết khu sử lôi linh lực được ghi trong Võ giả sơ giai chú giải, sau một lúc thì cũng tụ tập được lôi linh lực thuộc tính từ thiên địa linh khí, sau đó truyền vào trong Lôi hỏa kiếm, lúc này, lưỡi kiếm không phải là hỏa diễm hừng hực như lúc nãy nữa mà lại được bao bọc bởi vô số tia lôi điện. Hồng Nhân cũng cầm kiếm múa những đường kiếm cơ bản thì nghe tiếng tí tách từ lưỡi kiếm truyền ra, tia lôi điện cũng như hỏa diễm khi nãy, cũng bắn ra tung tóe sau mỗi đường kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store